Liệp Bộ

Chương 43: Áp giải (1)



Thời điểm Conan tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện, sắc trắng phản chiếu khiến cậu phải nâng tay che hai mắt. Phía hành lang bên phải tựa hồ có người đang nói chuyện, thanh âm không lớn, lại theo khe hở của cửa mà truyền vào.

“… Cũng không có kiểm tra được bất kỳ thành phần đặc biệt nào của thuốc…” Một giọng nam xa lạ nói.

“Ừ, tôi biết.” Giọng nói này hẳn là Akai Shuichi, Conan trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt sau khi thích ứng ánh sáng, cậu nâng tay lên…

Dừng lại!

Teo nhỏ? Lại bị biến nhỏ?

Nhìn bàn tay kia rõ ràng là của học sinh tiểu học, Conan chỉ có thể cười khổ, cậu thế nhưng lại tưởng rằng có thể dễ dàng trở lại như cũ sao?

Xem ra cậu vẫn còn chưa thoát được mà.

Tựa hồ nói xong, Akai Shuichi đẩy cửa vào, “Cậu tỉnh?” Thanh âm bình thản, không sợ hãi không hứng thú.

Nhưng mà Conan nhìn hốc mắt thâm quầng của Akai Shuichi, cũng biết được thời điểm mình hôn mê là được anh ta chiếu cố.

“Tôi hôn mê bao lâu?” Conan hỏi.

“Ba ngày, nhưng tôi không nghĩ tới cậu lại bị teo nhỏ!”

Akai như lơ đãng mà nói thêm một câu, quả thật đã động đến nỗi đau của Conan. Hơn nữa cậu thật sự cũng không nghĩ đến, vô duyên vô cớ hồi phục khiến cậu thập phần vui mừng, nhưng lại bị teo nhỏ, đả kích này cũng không phải là nhỏ.

“Cho tôi mượn điện thoại một chút.” Conan vươn tay ra, nói với Akai.

Không một chút do dự mà đưa điện thoại giao cho Conan, “Ông Mori bọn họ đã về đến Nhật Bản, bởi vì vấn đề vụ án, hiện tại vẫn đang phối hợp điều tra, Vodka ngày mai sẽ bị đưa về Mỹ.”

Conan giương mắt, ấn một dãy số: “Quả thật là cơ hội tốt để xuống tay, anh cho rằng bọn chúng sẽ không động thủ ở Thuỵ Sĩ, mà ở nước Mỹ?”

“Theo vài năm quan sát của tôi, căn cứ điểm của tổ chức không phải ở Nhật Bản mà là ở Mỹ, tôi nghĩ bọn họ hẳn sẽ chọn địa phương có lợi cho mình mà ra tay. Ở Thuỵ Sĩ, dù sao cũng mới xảy ra chuyện, hơn nữa bởi vì biết đến tôi, bọn chúng cũng sẽ biết FBI có ra mặt…”

Ấn xong dãy số, Conan đặt điện thoại bên tai, “Anh chuẩn bị khi nào đi Mỹ?”

“Ngày mai.” Akai Shuichi nói ngắn gọn.

“Bằng máy bay vận chuyển?” Conan hỏi, nếu Akai Shuichi có thể kim thiền thoát xác tìm được đường sống trong chỗ chết, như vậy tất nhiên có biện pháp để lên được máy bay.

Akai Shuichi gật đầu, “Tôi giúp cậu tìm một chỗ.”

“Cảm ơn.” Conan gật gật đầu với hắn. Không hỏi vì sao Akai Shuichi phải làm như vậy, hai người tuy rằng không quá quen thuộc, nhưng lại hợp nhau ngoài dự liệu. Có lẽ vì mục tiêu của hai người giống nhau…

Điện thoại sau một hồi lâu mới nhận, có lẽ là vì số lạ gọi đến.

“Alo?” Đầu kia điện thoại là giọng bác tiến sĩ.

“Bác tiến sĩ, là cháu.” Conan nói.

Vừa nghe đến giọng của Conan, tiến sĩ lập tức vui mừng, “Shinichi à? Cháu không sao chứ? Hiện cháu đang ở đâu?”

Nếu có thời gian, Conan nhất định sẽ trò chuyện với bác tiến sĩ trong chốc lát, nhưng mà, “Cháu không sao, bác tiến sĩ, bác bảo Haibara Ai nhận điện thoại, cháu có việc muốn hỏi cô ấy.”

“À, được! Bác nói này Shinichi, cháu cần phải cẩn thận, chuyện ở lâu đài Figard bác đã nghe được…”

“Dạ, cháu biết rồi!” Conan đáp lời.

Rất nhanh trong ống nghe truyền đến một tiếng vang, sau đó là giọng nữ mang theo một chút lạnh lùng: “Ừ, tìm tôi có chuyện gì?” Không có quan tâm Conan như thế nào, Haibara hỏi thẳng vào vấn đề.

Khoé miệng Conan hơi run rẩy, trong lòng không khỏi đánh giá cao thêm sự lạnh lùng của Haibara, bọn họ dù sao cũng coi như từng sống chết có nhau mà!

Nhưng mà Conan cũng bình tĩnh hỏi: “Haibara, tôi đã biến lớn trở lại!”

Bên kia tựa hồ sửng sốt rõ ràng, “Hiện tại biến trở lại? Trước đó tình trạng thân thể cậu như thế nào? Có uống qua thuốc gì hay không?” Haibara vẫn hỏi theo phép thường.

Conan hơi hơi suy nghĩ liền nói: “Chìm trong nước, rồi sau đó sốt cao, rồi uống một ít rượu.” Mà trước đó, Conan ở cùng Gin vẫn không có chạm qua hay nếm qua cái gì.

“Được rồi, tôi biết! Cậu hiện tại ở đâu?” Haibara Ai hỏi.

“Còn ở Thuỵ Sĩ, nhưng mà ngày mai sẽ đi Mỹ.” Không giấu diếm cái gì, Conan nói, “Lúc này thật sự có thể một lưới bắt hết tổ chức, Haibara!” Thanh âm Conan đè thấp, đã không còn non nớt của trẻ con, ngược lại có cảm giác bí ẩn.

Đầu kia một trận trầm mặc, sau đó là một tiếng cười lạnh, “Đừng mạnh miệng nói quá sớm! Về chuyện thân thể cậu, tôi sẽ mau chóng tìm ra đáp án, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại!” Thản nhiên nói xong, rồi sau đó tắt máy.

Conan nghe tiếng điện thoại báo bận, không tự chủ được cười khổ. Rồi sau đó trả điện thoại di động lại cho Akai Shuichi.

“Xem ra người tên Haibara kia cũng không đơn giản.” Akai Shuichi bình luận.

Conan gật gật đầu, “Cô ấy trước đây là người chế thuốc của tổ chức.”

Haibara gần như là mệt mỏi mà tắt điện thoại, mi cô hơi nhăn lại, trên mặt không có biểu tình. Tâm tình của cô, một nửa là vì kích động khi nghe Conan nói thân thể biến lớn lại, một nửa kia là lo lắng sau câu nói của Conan.

Theo suy nghĩ nào đó mà nói, cô tuyệt đối tin tưởng thực lực của cậu ta, nhưng mà cho dù là tổ chức hay Gin đều không dễ dàng đối phó như vậy. Cô không tin cậu ta sẽ xem thường tổ chức, nhưng mà lời nói tự tin như vậy…

Sáng sớm ngày hôm sau, Akai Shuichi dễ dàng đưa Conan lên máy bay.

Vận chuyển tù nhân cũng không phải là máy bay chở khách chuyên dụng, Vodka bị hai đặc công cảnh sát ngồi trái phải trông chừng ở ghế phía trước máy bay.

Conan và Akai Shuichi ngồi ở hai vị trí phía sau, góc độ này có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của Vodka. Trong lòng Conan đối với ý tưởng chu toàn của Akai Shuichi không thể không bội phục.

Từ Thuỵ Sĩ bay đến Mỹ cần tám giờ, chín giờ sáng bọn họ lên máy bay, nói cách khác bốn giờ chiều là đến nơi.

Đích đến là Washington D.C.

Vừa nghe Akai nói ra địa điểm này, Conan không khỏi cả kinh.

Thủ đô nước Mỹ, địa điểm chính trị quan trọng. Xem ra đối với tổ chức, bên nước Mỹ đã có phòng bị.

“Đến nơi đó, có thể xem như là thiên hạ của anh rồi?” Conan trêu chọc nói.

Gương mặt lạnh nhạt của Akai cũng không biểu tình gì, chỉ là cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đối phó với tổ chức kia, chính phủ Mỹ vô cùng xem trọng, nhưng có lẽ sẽ gây ra liên luỵ to lớn, nên chưa từng có cuộc săn lùng quy mô lớn nào. Hành động của FBI chúng tôi cũng là bí mật tiến hành, mệnh lệnh hàng đầu là, một khi bị cảnh sát thường hoặc người dân phát hiện, hành động lập tức đình chỉ.” Akai Shuichi nói như vậy, mày giương lên, bên mắt phải có vết sẹo sâu, như là một dòng nước mắt rơi xuống.

Cả chính phủ cũng kiêng kị tổ chức sao? Conan trong lòng thầm nghĩ, xem ra quả thật khó đối phó.

“Nhưng mà lúc này đã bắt được Vodka, cũng rất quan trọng…”

Conan gật gật đầu, “Hi vọng có thể bắt được con cá lớn.”

Sân bay Washington đã được bố trí nhân viên của FBI từ đêm trước, bởi vì có cảnh sát Thuỵ Sĩ hộ tống, bọn họ sẽ không có khả năng xuất hiện, nhưng mà…

Đợi một lát nữa sẽ có một trò hề rất ấn tượng không chừng…

Trên máy bay không thể thông báo, tất cả điều này đều là Akai Shuichi bố trí trước khi lên máy bay. Nói cách khác, nếu trên đường xuất hiện tình huống bất ngờ nào, bọn họ rất có khả năng sẽ bị bại lộ.

Buổi chiều bốn giờ, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Washington Dulles. Bởi vì đông người, cảnh sát áp giải phạm nhân chọn xuống máy bay cuối cùng, để tránh trong dòng người đông đúc xuất hiện đường rẽ.

Conan nhìn thoáng qua người trên máy bay, rồi sau đó ánh mắt dừng lại ở khoang giữa, ngoại trừ cậu và Akai Shuichi, còn có tám người nam nữ, một số người trong đó nháy mắt với cảnh sát áp giải, ba trong số đó dẫn đầu xuống máy bay.

Quả nhiên, cho dù là cảnh sát Thuỵ Sĩ cũng đã phát hiện gì đó, đãi ngộ như vậy vốn không phải là tội phạm giết người bình thường có thể hưởng.

“A, anh ơi bụng em đau quá, đau quá.” Chống lại đôi mắt Akai Shuichi, Conan lập tức cúi đầu ôm bụng mình, cậu vốn là chưa lành bệnh, sắc mặt tự nhiên không tốt, giả bộ như vậy cũng không có gì là không ổn.

Vốn nữ cảnh sát đi tới cũng nhận thấy tình trạng của Conan, đề phòng trên mặt hơi buông lỏng chút. “Bạn nhỏ này, em làm sao vậy?” Nữ cảnh sát ngồi xuống, mặt đầy quan tâm hỏi.

“Hình như là vừa rồi ăn gì đó bị đau bụng, luôn luôn kêu đau, không chịu động đậy.” Akai Shuichi bên cạnh giải thích.

Nữ cảnh sát gật đầu, rồi sau đó nhìn sắc mặt Conan, bàn tay giơ ra sau lưng, ra hiệu với người còn lại.

Người áp giải lập tức mang theo Vodka đứng lên.

Lúc Vodka bước qua người Conan bỗng hơi hơi tạm dừng một lát, cúi đầu nhìn Conan vẫn ôm bụng như cũ, mà Conan lúc này vừa vặn ngẩng đầu, cùng Vodka nhìn nhau vài giây.

Mặt khác, Gin đang ngồi trong chiếc Porsche 365A màu đen, miệng ngậm một điếu thuốc, lấy điện thoại màu đen trong áo ra.

“Chianti!” Gin nói.

Người đầu kia tựa hồ đang ở trên đường, có thể nghe được tiếng gió vù vù, “Đã chuẩn bị xong, Gin. Nhưng mà tên Irish kia không có tới, còn mụ đàn bả ghê tởm kia thì tới rồi.” Chianti tựa hồ vô cùng chán ghét người phụ nữ mà ả nhắc tới, trong giọng nói pha tạp vẻ thô bạo dày đặc.

Cầm điếu thuốc ở giữa môi, Gin phun ra một làn khói thuốc: “Hừ, thật là hiếm thấy mà. Cô ta không cần phải xen vào, cứ theo kế hoạch mà làm, về phần Irish…” Lời Gin nói chưa xong, liền cắt đứt điện thoại.

Lại là một người muốn phản bội tổ chức sao? Hừ, như vậy, chỉ có một đường có thể đi, đường đi không thể quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.