Liệp Bộ

Chương 59: Trò chơi (1)



Hattori Heiji nằm ở trên giường, hai tay khoanh sau đầu, Akai Shuichi ngồi ở ban công bên ngoài, cửa phía ban công được mở ra. Từng đợt gió biển mát lạnh thổi đến, lay động bức màn, cũng thổi tới gương mặt Hattori Heiji.

Đây có lẽ là ưu điểm của thành phố ven biển, cho dù thời tiết nóng bức cỡ nào, đến khi mặt trời xuống núi, thời tiết nóng rất nhanh sẽ bị gió biển thổi bay sạch sẽ. Trong bóng đêm bờ biển trầm tối lại có chút thê lương.

Dân bản xứ sẽ biết thời điểm xuống biển thú vị nhất là buổi tối, vốn vào đêm xuống biển có vài phần nguy hiểm, nhưng ở vịnh Noosa này, có lẽ cũng là vì khu vực của người giàu có, bên ngoài đều dùng lưới sắt to lớn vây lại, các loại cá lớn ăn thịt tất nhiên không thể bơi vào, mà các loại cá nhỏ thì dân bản xứ tự nhiên sẽ có biện pháp của họ.

Những ngọn đèn lớn nhỏ chạy dọc trên bờ biển, như những ngôi sao rải rác trên bầu trời, ngẫu nhiên sẽ truyền đến những tiếng nhạc đồng quê với hương vị độc đáo.

“Anh thử nói xem, tên Gin kia tột cùng muốn làm cái gì? Nếu muốn bắt anh, hao tâm tổn trí dẫn anh đến nơi này làm gì. Tôi nghĩ với khả năng của hắn, hoàn toàn có thể ở Nhật Bản xử lý anh.” Hattori từ trên giường ngồi dậy, hỏi Akai đang ngồi ở trên ban công đối diện. “Còn Shinichi, đến cùng là sao đây? Nếu cần con mồi cũng không nhất định phải là cậu ta chứ?”

Akai Shuichi không có lập tức trả lời, tựa hồ vẫn trầm ngâm, cũng tựa hồ là mê say nhìn bãi biển thoáng đãng an bình.

“Hắn làm gì nhất định sẽ có ý tưởng riêng của hắn, tên Gin đó, vốn không có tư duy làm việc của người bình thường!” Akai đứng lên, rồi sau đó lấy ngón tay chỉ chỉ vào trán mình. “Có khả năng, cấu tạo nơi này của hắn khác người bình thường.” Lời này có ý tứ trêu đùa, nhưng cũng có lý. “Về phần Shinichi Kudo, tuy rằng nói là vì bản đồ kho báu, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là nguỵ trang, có lẽ Shinichi hiểu được suy nghĩ của Gin, cho nên mới chọn cậu ta.”

Hattori nghe được thế, nhếch miệng cười rồi đứng dậy, nhiều ngày qua cậu cũng không thiếu chạy bộ và phơi nắng, vốn dĩ làn da rám nắng giờ phút này lại càng ngăm đen sáng rực, hàm răng lộ ra càng thêm trắng sáng.

Trong phòng không có bật đèn, nhưng vì những ngọn đèn bên ngoài, ngược lại cũng không quá u ám.

“Đúng rồi, bản đồ kho báu gì?” Tuy rằng nói là nguỵ trang, nhưng Hattori vẫn hỏi.

Akai Shuichi lắc lắc đầu, “Cậu ta cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói trước đây lúc cậu ta bị Gin bắt, bị buộc xem một mảnh bản đồ đã rách nát, sau đó cậu ta trốn thoát. Nhưng mà lúc này cậu ta bị bắt, lại không có nhắc tới chuyện kho báu, tôi nghĩ đây không chừng chỉ là nguỵ trang Gin tạm thời tạo ra mà thôi!”

Hattori Heiji lắng nghe cẩn thận, rồi sau đó gật đầu, “Tên kia thế nhưng trước đây cũng đã bị bắt… Vậy mà lại không nói một tiếng!” Hattori có chút dỗi nói, cậu và Shinichi vốn là bạn thân từ lâu, tuy rằng lúc đầu quan hệ cạnh tranh, nhưng cái gọi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất cũng là người bạn tốt nhất, cũng chính là như thế.

Akai Shuichi có chút bất đắc dĩ cười cười, tuy rằng Hattori ở trước mặt anh có rất nhiều thời điểm thật sự thành thục, nhưng ngẫu nhiên sẽ lộ ra biểu tình hoặc thái độ trẻ con vô cùng.

Akai Shuichi không tự chủ được vươn tay xoa xoa tóc Hattori. “Cậu ấy cũng vì nghĩ cho cậu thôi!”

Hattori Heiji cảm giác được bàn tay trên đầu, sửng sốt, rồi sau đó vươn tay đẩy tay kia ra, hai mắt nhìn Akai Shuichi, nói, “Đừng có sờ đầu tôi như sờ con nít.”

Mới vừa rồi còn cảm giác đáng yêu, lúc này lập tức nghiêm túc lại, Akai Shuichi ngượng ngùng thu hồi tay, tươi cười trên mặt có vài phần bất đắc dĩ.

Lúc Shinichi vừa tỉnh lại thì cửa bị đẩy ra, thời tiểm đột nhiên thanh tỉnh, trong ý thức mơ hồ cậu vẫn nghe được tiếng động, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Người phụ nữ giúp việc bưng khay đứng ở cửa, vươn tay ấn một nút trên tường để mở đèn.

“Ăn cơm tối!” Người phụ nữ cứng nhắc nói.

Mặc dù biết trong phòng có bốn máy quay, nhưng thời gian chuẩn xác như vậy không phải có chút dị thường sao? Shinichi ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ, trên khuôn mặt kia căn bản không nhìn ra được manh mối nào.

Bụng quả thật là đói, Shinichi như sói như hổ mà ăn cơm tối, nhìn người phụ nữ dọn dẹp trong chốc lát, rồi sau đó liền nhảy xuống giường, làm vài động tác xoay người.

Cậu thích những điều có tính khiêu chiến, một khi đầu óc đã được lấp đầy, sự khó chịu có thể bị ép xuống! Ít nhất trên bề mặt, cậu lúc này là nhiệt tình mười phần.

Đứng ở trước cửa sổ, ban đêm ngoài cửa sổ cũng không quá tối, đèn pha lớn, rọi ánh sáng ra bên ngoài có thể khiến người ta thấy rõ toàn bộ hoa viên, lại không ảnh hưởng đến giấc ngủ. Cũng nói thêm, muốn trong bóng đêm làm một ít chuyện mà không bị nhận ra thật sự là rất khó!

Một tiếng đóng cửa, Shinichi biết người phụ nữ kia đã rời đi!

Lúc cậu nghĩ như thế, phía sau một cỗ khí tức nguy hiểm dâng lên khiến lưng cậu cứng lạnh lại, chậm rãi xoay người, Gin mặc áo ngủ, tựa hồ vừa mới tắm rửa xong, tóc cũng ẩm ướt.

“Gin.” Shinichi không tự chủ được thốt ra, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng không thể lùi được.

Gin nhếch miệng, trên mặt là ý cười quỷ dị, đôi mắt xanh lục, những làn sóng bắt đầu khởi động, như con sói đói khát đang tìm đến con mồi của mình.

Shinichi chau mày, như cảm giác được chuyện gì sắp đến, sợ hãi trong lòng không ngừng dâng lên.

“Trò chơi còn chưa chấm dứt.” Tay Shinichi run nhè nhẹ nắm bệ cửa sổ phía sau, ngay cả cậu cũng hiểu được mình đang phản kháng vô ích.

Gin ung dung nhìn. “Tôi cũng không nói là đã chấm dứt, cũng không có nói trong suốt trò chơi này, tôi không thể chạm vào cậu, Shinichi Kudo.”

“Chạm” vốn đã là từ được nói nhẹ, vẫn khiến thân thể Shinichi run lên. Tiềm tàng trong thân thể, đau đớn và khoái cảm bị cố ý xem nhẹ vẫn còn tồn tại, bởi một câu này mà hoàn toàn bộc phát ra.

Bị gắt gao đè lại, xâm phạm, không hề có năng lực phản kháng, đây là Shinichi Kudo sao? Không ư? Cậu sẽ không lừa mình dối người, đó chính là cậu…

Gin từng bước lại gần Shinichi, mỗi một bước đều thập phần kiên định.

Cho dù biết là vô ích thì đã sao? Shinichi nhìn người đàn ông không ngừng lại gần, trong lòng nghĩ, vì là vô ích nên không phản kháng sao? Cậu thông minh, biết được có rất nhiều chuyện nếu thật sự là vô dụng thì sẽ không cần phải làm, đó mới là lựa chọn sáng suốt. Nhưng trước mặt người đàn ông này, hiển nhiên, cho dù là lựa chọn nào đi nữa cũng không phải là sáng suốt!

Thân thể run nhè nhẹ, không biết lấy khí lực từ nơi nào, thế nhưng rống lớn một tiếng, một cú đấm mạnh mẽ lao về phía Gin.

Bước chân Gin vẫn nhàn nhã như trước, trên mặt đối với động tĩnh của Shinichi cơ hồ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thập phần đạm nhạt.

Giống như chơi đùa với một con mèo, Gin cũng không có phản kích, mà là hai tay luân phiên ngăn cản công kích của Shinichi, đương nhiên cũng luôn phòng bị dưới chân.

Nắm đấm chưa từng trải qua bất kỳ huấn luyện nào, có vẻ chật vật và hỗn độn. Một cú bị Gin kiềm chặt lại một cách dễ dàng.

Tiếp đó, cơ hồ là chơi đủ rồi, đôi mắt Gin chợt loé, khoá hai tay Shihichi lại trước ngực, ấn cậu vào trong lòng mình.

Shinichi bị khoá chéo trước ngực, lưng dựa vào lồng ngực của Gin. Cậu vội vàng thở phì phò, ánh mắt bởi vì bùng nổ kịch liệt vừa rồi mà có chút ửng đỏ, hồng hồng. Như là đã mất đi lý trí, nhưng kỳ thật đầu óc cậu vẫn vô cùng thanh tỉnh.

Có lẽ không có lý trí mới là tốt nhất, bởi vì tiếp theo phải đối mặt…

Bị giữ như thế đẩy về phía trước, Shinichi cắn răng nhưng cũng không có biện pháp dừng lại, bởi vì cho dù cậu không đi, người đàn ông này hoàn toàn có thể kéo cậu về phía trước.

Chân thỉnh thoảng va chạm đến Gin, cậu nhấc chân muốn đạp lên chân hắn, đôi chân trong mắt cậu bỗng lùi lại. Rồi sau đó vành tai bị cắn nặng một chút.

“Nếu cậu vẫn muốn làm chuyện vừa rồi, tôi cũng không tiếc mà cắt đứt cặp chân mê người của cậu, chẳng qua nếu như vậy, trò chơi kia cũng sẽ chẳng còn gì thú vị, tôi không nghĩ mèo con bị cắt chân rồi vẫn có thể chạy đi.” Gin ghé vào bên tai Shinichi thản nhiên nói, ngữ khí hắn quả thật đạm nhạt, nhưng sự uy hiếp trong đó lại càng dày đặc nghiêm trọng.

Shinichi nghe được như thế, giận dữ quay đầu, muốn nhìn chằm chằm Gin, nhưng tư thế bây giờ của cậu, đầu chuyển động với biên độ lớn nhất, cũng chỉ có thể nhìn đến chiếc cằm nhọn của Gin!

Tóm lại là vẫn bị đẩy mạnh, đánh vào cửa sổ sát đất, bởi vì Gin xuống tay chưa từng có nặng nhẹ, đầu Shinichi “cốp” một tiếng đánh vào trên thuỷ tinh. Shinichi lập tức nhăn mặt lại, trán rất nhanh có cảm giác bị nứt ra.

Hai tay được thả lỏng, thân thể Gin lại nhanh chóng áp lên, cả người Shinichi đều bị dán chặt lên thuỷ tinh, cho dù biết đó là thuỷ tinh công nghiệp, bị gắt gao đè nặng như vậy, nhìn cửa kính trong suốt bên ngoài, vẫn sẽ có một loại khủng hoảng thoát ra.

“Không cần làm như vậy…” Mặt Shinichi bị đè nặng, cơ hồ biến dạng, lúc này cậu gian nan nói.

Gin không có đáp lại, đúng hơn là động tác của hắn đã trả lời nhiều hơn.

Từng đợt thở dốc càng lúc càng nóng bỏng vang lên bên tai, Shinichi cuối cùng nhắm hai mắt lại. Trước mặt người đàn ông này, cậu quá mức nhỏ bé, nhất là khoảng cách về sức lực thân thể.

Hai tay đè mạnh cửa sổ, thậm chí muốn dựa vào cửa sổ để tạo nên phản lực đẩy người đàn ông không ngừng đè nặng phía trên ra.

Nhưng không thể nghi ngờ, Gin làm sao có thể không phát hiện được? Sức lực như vậy đối với hắn căn bản không hề có tác dụng.

Áo choàng tắm trên người bị xé đi, cho dù thời tiết không lạnh, lúc bị cởi bỏ, trên người Shinichi vẫn nổi da gà.

Shinichi gắt gao nhắm mắt lại, hai tay kéo lấy bức màn một bên.

Cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo phía sau, khiến thân thể cậu run lên.

“Cái gì?” Cậu phản xạ có điều kiện hỏi.

“Dịch bôi trơn.” Gin thản nhiên nói, rồi sau đó lau sạch dịch bôi trơn trên tay mình.

“Ô ô……”

Cùng với tiếng rên rỉ không thể ức chế của Shinichi, hắn hung hăng tiến vào.

Có lẽ nhờ dịch bôi trơn, tiến vào rất thuận lợi, ít nhất không có cảm giác khô sáp. Gin có thể nhìn  thấy biểu tình trên gương mặt của Shinichi qua cửa kính thuỷ tinh. Nhưng mà biểu tình kia cơ hồ bất đồng với cảm thụ của hắn, vẫn là biểu tình vô cùng đau đớn.

Chẳng qua là loại ấm áp vây quanh này, xúc cảm thật mềm mại, vốn là địa phương thần kinh mẫn cảm, được chiêu đãi ở nơi ẩm ướt mà ấm áp đó, làm sao có thể không tận hưởng cho tốt được.

Trong bóng đêm, hoa viên sáng rỡ, thậm chí làn sương sớm đọng trên lá cây cũng có thể nhìn rõ được.

Ngoại trừ một tiếng chó sủa ngẫu nhiên, trong các phòng đều là yên tĩnh.

Nhưng mà ở trong căn phòng kia, bức màn bị kéo một nửa, cả người Shinichi cơ hồ đều dán lên mặt thuỷ tinh. Hai tay cậu bị kéo ra phía sau, thân thể theo va chạm phía sau mà đánh vào cửa sổ thuỷ tinh trước mặt.

Có lẽ cũng chỉ có thuỷ tinh lạnh lẽo kia mới khiến cậu thoáng thanh tỉnh một chút.

Thân thể nóng rực dọa người, sau khi đau đớn kết thúc, phải nói là khi thân thể thích ứng với vật thể to lớn nóng rực trong người, một loại cảm giác khó nói thành lời dần dâng lên.

Chỉ là cậu còn chưa kịp nghĩ đó là cái gì, tốc độ phía sau, quá nhanh, thân thể cậu, đầu óc đều theo không kịp, đó là tốc độ làm người ta điên cuồng.

Trong miệng một mảnh khô ráo, bởi vì thở dốc kịch liệt làm nước bọt trong miệng bốc hơi hoàn toàn, cổ họng giờ phút này cho dù là rên rỉ cũng chỉ có thể phát ra loại thanh âm “ha ha”…

Còn bao nhiêu lâu nữa?

Shinichi lắc đầu, cực lực muốn bản thân bảo trì thanh tỉnh…

Nhưng vào lúc này, thân thể người đàn ông lại áp lên, tay cậu bị buông ra, lại không có giãy dụa mà vươn tay chống lên mặt thuỷ tinh, cố gắng chống đỡ thân thể.

Trong hoảng hốt nghe được người đàn ông tựa hồ nở nụ cười, nói gì đó, Shinichi hơi hơi nghiêng đầu muốn nghe rõ, nhưng trong lỗ tai chỉ toàn ong ong…

Vật nhạy cảm phía trước bỗng nhiên bị nắm lấy, hoạt động lên xuống. Thân thể Shinichi đột nhiên căng lên…

“…Thật hưng phấn nhỉ…” Trong hoảng hốt lại nghe được một câu như vậy, cũng vào lúc này, thân thể bỗng nhiên căng thẳng, một màn trắng xoá như lướt qua tâm trí…

Cái gì cũng không cảm giác được, thân thể tựa hồ như đang lơ lửng… Lại thoải mái không nói nên lời!

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, tựa hồ đã là giữa trưa, Shinichi bị người phụ nữ đứng ở đầu giường làm cho nhảy dựng.

Người phụ nữ mặt không chút thay đổi nói, “Đi rửa mặt chải đầu, ăn cơm trưa!”

Shinichi hơi hơi sửng sốt, liền chậm rãi đứng lên, áo ngủ trên người đã được mặc lai, khiến cậu có chút kinh ngạc. Nhưng mà như vậy so với trần truồng trước mặt người phụ nữ này thì tốt hơn biết bao nhiêu.

Thân thể ngoại trừ đau nhức, cùng với cảm giác khác thường ở mặt sau, thì ngược lại không có phản ứng gì lớn quá, chỉ là mỗi một bước đi, Shinichi đều phải cau mày.

Cậu thật sự phải chạy trốn thật sớm, bằng không… Shinichi cười khổ một tiếng, nói không chừng cậu sẽ bị phá huỷ trước! Muốn cố gắng quên đi sỉ nhục thân thể kia, lại thật sự không có khả năng. Không ngừng dùng chuyện khác để lấp đầy, nhưng lúc chuyện đó xảy ra bản thân cậu cũng không thể ức chế, khi đó cậu thật sự không biết mình sẽ làm cái gì!

Món đồ chơi của Gin? Làm sao có thể!

Cơm nước xong, Shinichi vốn muốn đi xem xét địa hình, dù sao càng hiểu rõ, khả năng trốn được lại càng lớn hơn.

Đáng tiếc vấn đề thân thể khiến cậu khó có thể bước đi, chỉ có thể ngồi trên ghế nhung trong phòng khách, nhìn ánh nắng gay gắt ở bên ngoài.

Người phụ nữ kia sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, bỗng nhiên cầm một hộp cơm trưa đi ra, dường như không thấy được Shinichi ở trong phòng khách, bước thẳng ra ngoài…

Shinichi nhìn bóng dáng cứng nhắc của cô ta, hiện tại đi ra ngoài đưa cơm?

Trong đầu một cảnh tượng mạnh mẽ chợt loé, liệu có phải? Có phải là… Haibara Ai?

Nhưng hành động như vậy của người phụ nữ, quả thật quá mức rõ ràng, như là cố ý để cậu xem.

Shinichi đứng lên, ở trong ngôi nhà này bây giờ, ngoại trừ những bảo vệ, cũng chỉ có Gin, người phụ nữ kia, và cả cậu. Nếu Haibara Ai bị bắt, bị nhốt tại nơi này, lại không có chết, tất nhiên phải ăn cái gì đó… Mà cậu hiện tại đi theo, cùng lắm là bị Gin nhìn thấy, mà tình huống khác, gặp được Haibara, hoặc phòng của những người khác, cho dù thế nào đều xem như không phải chuyện xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.