Liệp Bộ

Chương 60: Trò chơi (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Shinichi đi theo phía sau người phụ nữ kia, liền thấy cô ta đi vòng quanh nhà, đến một nơi tối tăm, đối diện là bức tường, cũng là đường cùng. Cậu nhìn hành lang nhô ra phía sau, cũng nhìn hướng đi của người phụ nữ.

Nữ giúp việc đột nhiên ngồi xổm xuống, cũng không biết là mân mê cái gì trên mặt đất. Thời điểm đứng lên lại nắm một chiếc nhẫn bạc, nối với nhẫn bạc là một sợi xích. Cô ta bỗng nhiên dùng lực, thảm cỏ bên chân cô ta thế nhưng lại nâng lên một chút!

Là tầng hầm dưới đất! Shinichi thầm nghĩ, ngẫm lại cũng đúng, ngôi nhà được bảo vệ nghiêm ngặt như thế này, làm sao có thể không có tầng hầm, nhưng mà không ngờ lại cẩn mật như thế. Nếu không có người phụ nữ này dẫn đường, chỉ dựa vào bản thân mà tự tìm, có lẽ không có khả năng.

Người phụ nữ nâng thảm cỏ lên, lộ ra một lối vào tối đen như mực, nhưng cô ta không lập tức đi xuống dưới, mà lại bỗng nhiên quay đầu, nhìn về hướng Shinichi đang núp ở sau lan can.

Shinichi lập tức lùi đầu về phía sau, cả lưng dựa vào lan can. Vừa rồi, đôi mắt vàng kim của người phụ nữ, cơ hồ là nhìn thẳng cậu, cậu không xác định được cô ta có thấy mình hay không, nhưng mà…

Lúc lò đầu ra lần nữa, đã không còn bóng dáng người phụ nữ, mà lối vào tầng hầm cũng không được đóng kín, cứ như vậy rộng mở, như là đang gọi mời…

Trong lòng đánh giá, cậu cũng không phải là người sợ phiền phức, liền đi về phía lối vào hầm. Đi xuống phía dưới, ngoại trừ một màn tối đen cùng với các bậc cầu thang liên tiếp, cái gì cũng không thấy được.

Shinichi cũng không có băn khoăn gì, tuy biểu tình của nữ giúp việc kia lại có chút quái dị.

Theo cầu thang đi xuống dưới, là một lối đi chật hẹp, nhờ vào ánh sáng từ phía trên đầu có thể thấy được các chân đèn ở hai bên lối đi, chỉ là lúc này lại không được bật lên.

Ở dưới lòng đất, tựa hồ mỗi một thanh âm nhẹ đều sẽ bị khuếch trương vô cùng lớn, hơi thở của mình, tiếng bước chân, rõ ràng đã cố gắng nhẹ nhàng nhất, lại vẫn vang lên rõ ràng khiến người ta kinh hãi.

Trong hốt hoảng nghe được âm thanh truyền đến, tựa hồ là nữ giúp việc kia, liền nghe cô ta nói một câu: “Ăn cơm!” Giọng điệu cứng ngắc không có gì khác biệt khi nói với Shinichi.

Cũng không có nghe được thanh âm đáp lại, nhưng Shinichi rất chắc chắn, người bị nhốt tại nơi này tất nhiên là Haibara Ai. Mà người giúp việc kia vì cái gì muốn làm như vậy, để cậu đến nơi này, chẳng khác nào là đang… giúp cậu!

Đường đi không dài lắm, bước chân Shinichi sau khi nghe được tiếng người lại càng nhanh hơn. Lúc rẽ vào một góc, rốt cục thấy được bóng người của nữ giúp việc kia.

Người phụ nữ kia đứng bên cạnh cửa sắt, cửa sắt có hai cánh cửa, một là để dùng đưa thức ăn, một cái khác là để quan sát người, khá giống với các nhà tù cổ xưa trong quá khứ.

Shinichi chậm bước lại, dù sao cậu còn chưa biết được người phụ nữ này thật sự muốn gì, lại thấy tay cô ta bỗng nhiên chuyển động, một thứ gì đó bay ra khỏi ta cô ta.

Shinichi nhìn theo hướng vật đó bay, hoá ra là một máy ghi hình, cậu lập tức quay đầu nhìn xem.

“Chỉ có một cái như vậy!” Nữ giúp việc đột nhiên nói: “Vật này chỉ có thể làm nhiễu máy ghi hình trong nửa tiếng.” Người phụ nữ nói xong, dọn dẹp bàn ăn, lập tức đi về phía Shinichi.

Shinichi nhìn gương mặt vẫn không biểu cảm của người phụ nữ, có chút kinh ngạc, cuối cùng mở miệng hỏi, “Vì sao lại làm như vậy? Cô là ai?” Cậu thậm chí cả tên người phụ nữ này cũng không biết.

Nữ nhân mắt vàng bỗng nhiên nhìn về phía Shinichi, khoé miệng thế nhưng chậm rãi nhếch lên, đó là một biểu tình kỳ quái, có thể xem là đang cười, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không có ý cười, cơ mặt và những bộ phận cơ thể khác cũng không có chuyển động nào.

“Cậu chỉ cần biết rằng, nếu cậu muốn chạy trốn ra ngoài, có lẽ tôi có thể giúp cậu!” Người phụ nữ cứng nhắc nói, liền đi thẳng về phía trước.

Shinichi xoay mình, nói với bóng dáng của người phụ nữ, “Cô có điều kiện gì!?” Cái gọi là vô duyên vô cớ giúp đỡ, thậm chí là trong tình huống nguy hiểm như vậy, kết cục của việc phản bội tổ chức, đã rất có nhiều người trở thành ví dụ.

“À.” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, liền tiếp tục đi ra ngoài.

Shinichi nghĩ rằng không có được đáp án, liền đi thẳng về phía căn phòng đá kia, lại vào lúc này, giọng nói xa xăm vang lên trong tầng hầm, giống như một giấc mộng.

“Có lẽ cậu trốn thoát, chính là báo đáp lớn nhất đối với tôi.”

Shinichi nhíu chặt mi, dù là cậu thông minh hơn người, đối với ý tưởng chưa bao giờ gặp của người phụ nữ này lại đoán không ra, chỉ là cảm giác tương tự với người nào đó, càng ngày càng sâu sắc.

“Shinichi Kudo!” Trong lúc Shinichi suy tư, một thanh âm khiến cậu thanh tỉnh lại.

Giọng điệu lạnh lùng mà đạm nhạt của Haibara Ai lộ ra suy yếu.

Shinichi lập tức ghé vào trên cửa sắt, nhìn từ lỗ phía trên, chỉ tiếc, tầng hầm quá tối, ngoại trừ một bóng dáng mơ hồ cũng không nhìn thấy được tình trạng của Haibara.

Shinichi lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi đi một đường, phía sau của cậu có chút đau đớn dữ dội, nhưng may là vẫn có thể chịu đựng được.

“Cô không sao chứ?” Shinichi hỏi.

Haibara Ai không đáp lại, trầm mặc trong hầm ngầm càng thêm có vẻ âm lãnh, cách biệt một trời với nắng nóng rực rỡ bên ngoài.

Shinichi nhìn chằm chằm bóng dáng kia, có chút nôn nóng, thời gian của cậu không nhiều. Lúc này bỗng thấy bóng dáng kia giật giật, rồi sau đó thong thả đứng lên.

Haibara vẫn ở trong thân thể con nít như cũ, nhìn theo bóng dáng, có lẽ là gầy hơn rất nhiều.

Với độ cao của Haibara, cũng không với được lỗ hổng bên trên, vì vậy cô đứng cách cửa tầm một mét, ngẩng đầu.

Khoảng cách gần như vậy khiến Shinichi có thể nhìn thấy mặt của Haibara, gương mặt thon gầy rõ ràng, một thời gian dài không được phơi nắng nên xam xám, quần áo trên người thì chỉ có thể nhìn được áo, lại cũng thấy được tất nhiên là bẩn thỉu và rách nát. Lúc này Haibara đang ngửa đầu, chiếc cổ gầy mảnh khảnh như muốn thừa nhận không chống đỡ được sức nặng của đầu, mà hơi hơi lắc lư.

“Shinichi Kudo.” Haibara Ai bỗng nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng như cũ lại mang theo kiên quyết, “Không ngờ cậu đã có được thuốc giải…” Trên mặt là nụ cười nhạt suy yếu.

Shinichi lên tiếng. “Tôi sẽ nghĩ biện pháp, để hai người chúng ta đều có thể mau chóng an toàn rời đi.” Cam đoan như thế, nhưng kỳ thật trong lòng cậu cũng không quá chắc chắn.

Haibara Ai cười lạnh một tiếng. “Trong lòng cậu cũng rõ ràng, Shinichi, thật lâu lúc trước tôi đã từng nghe nói qua, trung tâm tổ chức chính là nơi có thể vào mà không thể ra, tuy rằng chưa từng thấy được, nhưng mà cũng có thể tưởng tượng. Ngay cả bản thân có trốn đi được không cũng không chắc chắn, lại còn muốn cam đoan cho an toàn của tôi! Cậu tự lo cho cậu là đủ rồi.” Lời nói Haibara Ai tuyệt tình, nhưng nếu thật sự nghĩ lại, thì đây cũng là muốn Shinichi không cần lo cho cô, hoặc là nói, cô không muốn liên lụy Shinichi.

Ở chung với Haibara tuy rằng không lâu, nhưng Shinichi có thể hiểu thấu vài phần tính cách Haibara.

“Thời gian không nhiều, Akai Shuichi và Hattori sẽ ở bên ngoài trợ giúp chúng ta, nếu theo lời người phụ nữ kia vừa nói, nói không chừng… Có thể trốn được, Haibara!” Shinichi tự tin cong khóe miệng, mồ hôi lạnh trên trán lại vẫn không ngừng tuôn, may mà bên trong u ám, hình ảnh mồ hôi cũng không rõ ràng.

Haibara Ai im lặng không nói, xoay người lui về vị trí cũ, ngồi ở trên đất, đầu gối gập cong, hai tay vây quanh đầu gối, cả người đều lui thành một đoàn nhỏ nhỏ.

“Vậy, tôi đi trước!” Shinichi nghiêng người, đi vài bước, lau mồ hôi trên đầu một phen. Bước chân thong thả, nghĩ rằng sẽ nghe được lời đáp của Haibara, nhưng lại không có gì.

Cũng không phải Haibara Ai không tín nhiệm năng lực cậu, ngược lại, Haibara vô cùng tín nhiệm, nhưng mà thực lực của Gin cũng không phải dễ dàng bỏ qua được.

Lúc Shinichi rời khỏi tầng hầm, bỗng thấy nữ giúp việc đi đến trước mặt, ánh nắng gay gắt khiến cậu có chút hoảng hốt, trong mắt mờ đục không tìm được tiêu cự, mồ hôi tuôn ra nhiều lắm, có chút mất nước, Shinichi nghĩ trong lòng.

“Đi mau.” Người phụ nữ thản nhiên nói.

Shinichi nghe theo, lắc lắc lư lư đi ngang qua người phụ nữ, đi về phía căn phòng. Bên tai là tiếng của dây xích, nhưng lại có chút mơ hồ…

“Hộc hộc.” Một tiếng động không lớn, trầm đục.

Người phụ nữ bỗng nhiên dừng tay, đi về phía trước vài bước, lại bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì vừa vặn có một lan can, người phụ nữ dựa sát vào lan can, nhìn ra bên ngoài. Liền thấy Shinichi tựa hồ mất đi tri giác, ngã xuống đất.

Mà đi tới cách đó không xa, là Gin vừa luyện súng về.

Khoảng cách quá xa nên cũng không thấy rõ biểu tình trên mặt Gin, nhưng bước chân vốn dĩ không nhanh không chậm lại đột ngột nhanh hơn.

Nữ giúp việc nhìn Gin đi đến bên cạnh Shinichi đã hôn mê, rồi sau đó ôm ngang người cậu. Tuy rằng biểu tình trên mặt Gin không hề thay đổi, nhưng khoé miệng người phụ nữ chậm rãi nhếch lên. Cô sẽ không có khả năng tính sai!

Lúc Shinichi tỉnh lại, Gin đang ngồi bên giường cậu lau súng. Vốn dĩ còn chưa có thanh tỉnh hoàn toàn, lúc nhìn thấy người đàn ông bên giường, lập tức dựng người đứng lên, đương nhiên phía sau ót bị đập trúng, không khỏi nhe răng, nhíu mi.

“Muốn chạy sao?” Không nhìn Shinichi, Gin vẫn dùng một mảnh vài trắng thong thả lau súng.

Shinichi chịu đựng cơn đau, hừ lạnh một tiếng, “Vì cái gì không muốn?” Chẳng lẽ cứ ở trong này để mặc hắn tuỳ tiện kêu sai? Đây cỡ nào là một vấn đề dễ hiểu đáng cười.

Gin bỗng nhiên nghiêng đầu, thần tình trên mặt có chút phức tạp. Shinichi nhìn nhìn, bản năng cảnh giác, hai mắt nhìn chằm chằm Gin. Trong hai tròng mắt xanh lục kia không biết đang lưu chuyển cái gì, có chút sáng rọi rạng rỡ.

Bỗng nhiên, trong lúc Shinichi tưởng rằng Gin muốn làm một cái gì đó, Gin lại đứng lên, bước một bước về phía trước, như là sắp rời đi!

Shinichi ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng thở ra, cậu hiện tại không hẳn là sợ hãi người đàn ông này, chỉ là mỗi lần đối mặt đều sẽ khiến cậu xấu hổ không thôi, cũng khiến cậu nghĩ đến hai lần kia, hoặc là còn nhiều hơn vào những lúc cậu không thanh tỉnh. Sự thật không thể trốn tránh theo người đàn ông này ùa đến, cho dù hắn rời đi cũng sẽ không mang đi, nhưng cậu cần phải có đường sống.

Nhưng mà sự thật cũng không phải như Shinichi tưởng, Gin sau khi đi một bước cũng không động đậy, đứng ở nơi đó, thật lâu sau, lâu đến mức Shinichi tưởng rằng hắn chuẩn bị cắm cọc ở nơi đó!

Mặt khác, quả thật như Akai Shuichi nói, đầu Gin có lẽ có chút khác với người bình thường.

Mà khi Shinichi bị đè cổ đặt ở trên giường, súng dí vào ót mới có thể lý giải được.

Động tác của Gin đột ngột, không hề báo trước. Shinichi thậm chí cũng không biết chuyện gì phát sinh, cái gì đã chọc giận người đàn ông này. Sau đó hắn đột ngột xoay người cậu, tốc độ nhanh chóng kinh người, đương nhiên lực đạo trên tay cũng thế.

Bàn tay to lớn đặt ở trên mặt Shinichi, khiền toàn bộ đầu cậu bị đè ở trên giường. Chiếc giường mềm mại thậm chí bị ép lõm xuống.

Shinichi vươn tay bám chặt tay người đàn ông, muốn giãy dụa. Nhưng mà ngay sau đó, họng súng tối om lại hiện ra trước mặt cậu.

“Ư…” Miệng bị đè lại khiến Shinichi thậm chí không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể trợn to mắt nhìn khẩu súng kia, trong mắt có nét kinh hoảng cùng khó hiểu.

Gin nhìn Shinichi, trong đôi mắt xanh lục mang theo một chút tức giận cùng nôn nóng, thậm chí tựa hồ có chút mờ mịt… Hắn muốn giết thiếu niên này, lại không biết vì cái gì, chỉ là sát ý khó hiểu bỗng nhiên dâng lên, mà hắn từ trước đến nay lại chưa từng học cách ngăn cản sát ý.

Gin kéo chốt, ngón tay đặt ở trên cò súng. Chỉ cần hắn nhẹ nhàng kéo một cái, trên trán thiếu niên sẽ xuất hiện một lỗ hổng ngay lập tức.

Sau khi tỉnh lại từ kinh hoảng, Shinichi muốn lắc đầu, nhưng đầu căn bản không động đậy được, cho dù đã thoát khỏi bàn tay khiến cậu có thể nói một câu… Hai tay níu chặt cánh tay tráng kiện của Gin, móng tay bấu vào da thịt tạo thành vết xước, nhưng ngay cả như vậy cũng không thể làm gì được cánh tay mạnh mẽ kia.

Ngón tay Gin hơi hơi di động, khẩu súng phát ra tiếng ma sát rất nhỏ… Thân hình Shinichi đột nhiên run lên. Theo bản năng mở miệng.

“Ngươi muốn làm gì hả Gin? Giết ta? Trò chơi của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu! Chẳng lẽ ngươi sợ thua không đứng dậy nổi?” Shinichi trong hoảng loạn cũng không muốn lựa chọn ngôn từ, vào lúc này, đang là ngàn cân treo sợi tóc, làm sao có thể suy xét lời của mình có phải là lửa cháy đổ thêm dầu hay không.

Gin vẫn không có lên tiếng như trước, súng đặt trước trán Shinichi cũng không động, trong đôi mắt xanh lục kia toả ra sát ý vô tận.

Shinichi thấy được như thế, ngón tay thả lỏng, trong lòng cảm thán một tiếng, Haibara Ai nói có lẽ không sai, cậu căn bản cứu không được bất luận người nào, vốn dĩ cậu có thể sống cũng chỉ là vì hưng trí của người đàn ông này, hoặc là nói cậu dựa vào hưng trí của người này mà sống sót.

Cái gọi là đồ chơi, nếu không còn thích thú nữa, bị vứt bỏ xem ra cũng tốt. Cái đáng sợ nhất chính là, hoàn toàn bị hủy diệt!

Nhắm hai mắt lại, khóe miệng Shinichi lộ ra ý cười trào phúng. Thân thể cậu quá mệt mỏi, có giãy dụa cũng là miễn cưỡng.

Nhưng vào lúc này, Gin lại nở nụ cười, khẩu súng đặt ở trước trán Shinichi bỗng nhiên dọc theo sống mũi cậu đi xuống, rồi sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Shinichi, một bàn tay của Gin bỗng nhiên mở miệng Shinichi ra, họng súng bị nhét vào trong miệng, dùng lực khuấy đảo.

Đau đớn, cảm giác làm người ta buồn nôn. Nước miếng không kịp nuốt chậm rãi theo khoé miệng Shinichi chảy xuống.

Gin cúi người, cũng trong ánh mắt của cậu, vươn đầu lưỡi ra, liếm nước bọt đi. Rồi sau đó súng bị kéo ra, Gin tuỳ ý bắn về phía sau sáu phát, rồi lại ném súng qua một bên! Đầu lưỡi vói vào trong miệng Shinichi, hung hăng cắn mút.

Bởi vì họng súng vừa rồi, khoang miệng Shinichi có chút rách, mùi máu tươi thản nhiên tràn ngập trong nụ hôn sâu dâm mỹ này.

Đối với Shinichi, cậu có lẽ có thể đoán ra mở đầu cùng kết cục của vụ án, thậm chí nghiên cứu những việc nhỏ không đáng kể, tâm lý tội phạm đều phân tích triệt để. Nhưng mà, đối với người đàn ông trước mặt này, hành động như vậy, cậu không thể hiểu nổi… Cậu thậm chí không biết chính mình đã làm cái gì khiến người đàn ông này tức giận như vậy…

Có lẽ Gin vốn là hay thay đổi!

Mà Gin hôm nay là vì chuyện gì, chính hắn cũng không rõ ràng. Điểm này chỉ có mình hắn biết, không có ai nhìn thấy, hoặc là dám hỏi.

Nữ giúp việc tóc vàng đi vào tầng hầm ngầm, ném thiết bị làm nhiễu máy ghi hình lên cao.

“Cô đến cùng muốn làm cái gì? Perry.” Trong căn phòng đá, Haibara Ai đột nhiên hỏi.

Nữ giúp việc tóc vàng có chút tán thưởng xoay người, nói. “Không nghĩ tới cô có thể nhận ra tôi, Sherry, ngay cả Gin cũng không thể nhận ra!” Nụ cười trên mặt cô ta không hề cứng ngắc, đôi mắt vàng kim mang theo vài phần quyến rũ.

“Hắn nhận không ra cô là bởi vì hắn rất ít quan tâm các bộ phận bên ngoài tổ chức! Mục đích của cô?” Hiển nhiên không có tâm tư ôn chuyện, Haibara Ai lập tức hỏi việc chính.

Nữ giúp việc gọi là Perry cười ngọt ngào mà mang theo vài phần sát ý, “Cô chỉ cần biết rằng tôi sẽ giúp các người chạy đi, là đủ rồi!” Ngón tay vuốt ve một vật như đĩa từ, bộ dạng có chút tuỳ ý. “Tôi phải đi, máy quay hình này tuy không thể thu được âm thanh, nhưng tôi ở trong này lâu, tựa hồ cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ. Bye.” Người phụ nữ phất phất tay, liền rời khỏi tầng hầm, bộ dáng kia hoàn toàn khác biệt với bộ dáng người gỗ cứng ngắc Shinichi hay thấy.

Perry, rượu lê (1), dâng bọt khi đổ ra, giống như một ngọn núi lửa nhỏ ấm áp, hương vị mạnh mẽ lại có chút ngọt ngào.

—————

Chú thích: 

(1) Perry: là một loại rượu được làm từ quả lê lên men. Perry đã được phổ biến trong nhiều thế kỷ ở Anh, đặc biệt là ở ba quận Gloucestershire, Herefordshire và Worcestershire, trong các bộ phận của miền nam xứ Wales; và Pháp, đặc biệt là Normandy và Anjou.

Những năm gần đây, trong thương mại rượu Perry cũng đã được gọi là “pear cider” (rượu lê), mặc dù một số tổ chức (như CAMRA) không chấp nhận điều này như là một tên cho thức uống truyền thống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.