Liệp Bộ

Chương 61: Trò chơi (3)



Hattori ở trong khách sạn có chút nôn nóng, từ cuộc gọi lần trước của Shinichi, bọn họ vốn chưa có hành động gì, nhưng từng ngày từng ngày chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp!

“Này, xem ra tên Shinichi kia sẽ không tìm chúng ta hỗ trợ đâu! Anh nghĩ nên làm cái gì bây giờ?” Hattori ngẩng lên khỏi giường, nói với người đàn ông đang đứng ở bên cạnh.

Akai Shuichi hơi hơi bĩu môi, tựa hồ là đang suy nghĩ, lúc Hattori sắp bùng nổ mới nói, “Cậu ta nếu đến bây giờ vẫn không có biện pháp trốn đi, thậm chí gió êm sóng lặng, như vậy nhất định sẽ tìm chúng ta hỗ trợ. Tôi nghĩ giờ phút này cậu ta nói không chừng đang suy nghĩ, nên để chúng ta hỗ trợ như thế nào, cũng sẽ không khiến chúng ta bị Gin bắt!” Giọng điệu bình thản, mang theo vài phần tựa hồ là đăm chiêu.

Hattori Heiji không hề nghĩ đến điểm này sao? Tất nhiên cũng không phải, chỉ là lâu như vậy, tính tình cậu vốn có chút nôn nóng, cũng chính là muốn tìm một người đến thuyết phục cậu mà thôi.

Akai vẫn nhìn ngoài cửa sổ như trước, cứ tiếp tục như vậy, quả thật không phải là biện pháp! Nhưng mà Shinichi vẫn chưa liên hệ với bọn họ, nếu bọn họ cứ tùy tiện hành động mà phá hủy kế hoạch của cậu ta, cũng là uổng công, cho nên, chỉ có thể chờ.

Lúc Shinichi mở mắt ra đã là hai ngày sau khi Gin chỉa súng vào cậu, nói cách khác cậu đã hôn mê hai ngày một đêm. Vốn là cơ thể có chút kinh hoảng quá độ, lại bị hành hạ một đêm, cũng có thể hiểu được.

Mất nước, sốt cao! Có lẽ chưa chết cũng là may lắm rồi.

Hơi hơi giật giật tay, tay phải có chút đau đớn, cậu cúi đầu liền thấy chỗ đó cắm kim tiêm, bên giường cậu có một cái giá sắt, trên giá treo một bịch chất lỏng hẳn là đường glucô.

Cổ họng khô rát khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, có thể là bởi vì sốt cao, hô thấp của cậu cũng không thuận. Mỗi khi thở, vì cổ họng bị nhiễm trùng, đều phát ra tiếng vang hộc hộc.

Rõ ràng là muốn cậu chết, không phải sao? Cần gì phải phiền toái cứu cậu nữa.

Buổi tối kịch liệt hôm đó, không hề ngừng lại, bị xỏ xuyên đến chỗ sâu nhất. Loại lực đạo này, cậu thật sự nghĩ cậu sẽ chết trên giường, trên thực tế cậu càng hi vọng chết dưới súng của người đàn ông kia, như vậy ít nhất cũng có vài phần tôn nghiêm.

Nhưng vô luận như thế nào, hiện tại tỉnh lại, vẫn hi vọng có thể kéo dài hơn, nếu không phải chân chính bị giết thì cũng không muốn vô duyên vô cớ mà chết bây giờ!

Có lẽ vì giá truyền dịch, bức màn trắng bên giường đã được đem đi, Shinichi nhìn trần nhà chạm trổ tinh xảo. Đã không chờ được nữa… Trong lòng cảm thán như thế! Cho dù là sắc mặt tái nhợt của Haibara hay là hoàn cảnh của mình, tựa hồ đã đến cực hạn!

Cửa bị đẩy ra, Shinichi nhìn trần nhà không động đậy, tiếng bước chân chậm rãi lại gần cậu, đến bên giường mới ngừng lại.

“Không ngờ là cậu còn sống!” Thanh âm phụ nữ cứng ngắc lại mang theo một tia kinh ngạc, “Xem ra Gin đối với cậu không tệ.” Người phụ nữ kết luận như thế.

Lời nói như vậy đối với Shinichi chẳng khác gì một trò cười. “Cô đang sung sướng khi người gặp hoạ? Vẫn muốn nói ra mục đích của cô? Nhưng mà trước đó cô có cần làm chút chuyện với máy ghi hình không?” Shinichi nói.

“Ha ha.” Người phụ nữ cười lạnh vài tiếng. “Cậu nghĩ rằng tôi sẽ lỗ mãng vào phòng như vậy? Yên tâm là hiện tại Gin chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng cậu nằm trên giường ngẩn người.

Shinichi rốt cục nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ, bên giường vừa rồi rõ ràng chỉ có tiếng bước chân, người phụ nữ này đã làm cái gì? Cậu nhìn thoáng qua máy ghi hình ở thành giường, quả nhiên mặt trên dán một đĩa từ mỏng màu đen. Đối với người phụ nữ này, cậu quả nhiên còn biết rất ít.

Sắc mặt người phụ nữ cũng không phải cứng ngắc như bình thường, tựa hồ là không cần nguỵ trang, khoé mắt cô ta có chút mị hoặc.

“Được, chúng ta chỉ có thời gian mười phút, tôi là đến nói cho cậu, ba ngày sau cậu sẽ có cơ hội chạy đi!” Người phụ nữ bỗng nhiên nghiêm túc, tuỳ tay vén mái tóc vàng phía trước lên.

Cơ hội chạy đi? Shinichi sửng sốt, kinh ngạc nhìn người phụ nữ, như là không hiểu được lời của cô ta.

Mà bên kia, ngồi trước màn hình theo dõi, ngón tay Gin cầm một điếu thuốc Mild Seven, khói thuốc lượn lờ trước đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm thiếu niên đang ngẩn người, tựa hồ thật mờ mịt, rất lâu cũng không động đậy…

Nhưng vào lúc này, di động trong túi Gin rung lên, tiếng điện thoại dồn dập, ngón tay kẹp điếu thuốc làm rơi tàn thuốc lên bàn, bột phấn hoàn toàn tản ra.

Gin nhìn màn hình di động, liền nhận cuộc gọi.

“Đại ca.” Trong điện thoại là giọng Vodka hùng hậu mà tôn kính.

“Ừ.” Gin lên tiếng.

“Tên Irish kia gần đây không thấy.” Vodka nói. “Em và Chianti đã bắt đầu tìm kiếm…”

“Tìm được, liền tiễn hắn lên đường.” Gin không đợi Vodka nói xong, quả thật người đối với hắn có dị tâm, hắn chưa bao giờ cần lưu giữ lại.

“Dạ.” Nghe được mệnh lệnh, Vodka liền tắt điện thoại!

Gin thả điện thoại lại vào túi áo, quay đầu nhìn thiếu niên vẫn nhìn trần nhà không nhúc nhích trong màn hình, mày bỗng nhiên cau lại. Đột nhiên đứng lên, rời khỏi phòng theo dõi.

Mà bên kia, nữ giúp việc nhìn Shinichi nói: “Tôi có thể giúp cậu mang Sherry ra, thậm chí có thể giúp cậu giải quyết bọn tuần tra phía trước, những cái khác thì phải dựa vào cậu.”

“Cô đến cùng là ai?” Shinichi hỏi. “Vì sao lại muốn giúp tôi? Hậu quả khi phản bội Gin, tôi nghĩ cô cũng biết.” Không phải là Shinichi muốn giúp cô ta, nhưng vô cớ như vậy, thậm chí thân phận người phụ nữ này cậu cũng không biết, cậu làm sao có thể thản nhiên chấp nhận, nếu là một kế hoạch khác của Gin…

“Hậu quả khi phản bội tổ chức?” Người phụ nữ bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười đó lại có vài phần thê lương. “Tôi hiểu rất rõ, thám tử à. Mục tiêu của tôi chỉ có Gin, cậu vốn là thuận tiện mà thôi, đương nhiên tin hay không, là tuỳ cậu. Biệt hiệu trong tổ chức của tôi là Perry.” Người phụ nữ nói.

Perry? Biệt hiệu chưa từng nghe qua, cũng là thành viên tổ chức? Shinichi nhìn người phụ nữ. “Cô muốn mạng của Gin? Nếu là như thế, cứu tôi sẽ trở thành trói buộc, cô căn bản không cần thuận tiện như vậy… Mục đích thật sự của cô là gì?”

“Haha, cậu thật thông minh, cũng như lời Irish nói. Nhưng mà đôi khi hồ đồ lại tốt hơn!” Người phụ nữ chạm ngón tay lên bờ môi tô son. “Mục đích của tôi, quả thật là mạng của Gin, về phần các người, tuỳ cậu có tin hay không, nếu cậu muốn trốn, tốt nhất là chuẩn bị thoả đáng trong vòng 3 ngày này!” Perry vừa nói vừa nhìn thoáng qua đĩa từ ở trên máy ghi hình. “Thời gian không nhiều, tôi phải đi!”

Vươn tay muốn lấy đĩa từ đi, nhưng đến một nửa lại ngừng lại: “Đúng rồi, quên nói cho cậu, các phòng trong này cứ mỗi hai giờ chiều sẽ có người vào làm vệ sinh, ông già kia đã dọn dẹp phòng ở đây hơn mười năm, ít nhất phải kiểm tra ông ta.” Người phụ nữ nói xong, bỗng nhiên nhảy lên, động tác mạnh mẽ như mèo con, ngón tay như bay lấy đi đĩa từ trên máy ghi hình.

Cho đến khi Shinichi lấy lại tinh thần, liền thấy cánh cửa phòng đã được đóng lại. Không thể ngờ kỹ năng cô ta nhanh nhẹn như vậy, nhưng mà trong tổ chức làm gì có kẻ đầu đường xó chợ, cô ta hẳn cũng không phải là người vô dụng!

Mà khi Shinichi đang nghĩ như thế, cửa lại bị đẩy ra, trái tim cậu nhảy lên, nhanh chóng quay đầu nhìn người ngoài cửa… Bị phát hiện? Đây là suy nghĩ đầu tiên của cậu.

Gin nhếch miệng đứng ở cửa, nhìn nét kinh ngạc và kinh hoảng chợt loé trong mắt thiếu niên, càng thêm xác định suy đoán trong lòng.

“Đã bắt đầu chuẩn bị chạy trốn?” Gin tựa vào cửa, nhìn Shinichi sắc mặt tái nhợt trên giường, giọng điệu kia như thể hiện là hắn đã biết hết tất cả.

Shinichi nhíu mày, lúc này thấy hắn ta, trái tim cậu như bị bóp chặt, khó chịu thở dốc, chỉ có thể chạy trốn mới trốn được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người đàn ông. “Nếu tôi cũng ở trong trò chơi, chẳng lẽ tôi không thể có bất cứ hành động nào? Như vậy rất không thú vị, không phải sao?” Shinichi nhìn trần nhà, cười nhạt nói, không biết đôi môi cậu khi nói vẫn đang run rẩy.

Gương mặt vốn dĩ tươi cười của Gin đột nhiên ngưng đọng lại, hắn nhấc chân bước vào phòng, đi về phía chiếc giường, khí tức xơ xác tiêu điều do dù cách mấy mét cũng có thể cảm nhận được, tâm tình hắn vốn dĩ cũng không tệ lắm, lại vì sự phản bác của Shinichi mà đột nhiên chuyển biến.

Shinichi cũng không phải không cảm giác được, cậu đã có kinh nghiệm sâu sắc nhất, cũng bởi vì lý giải được Gin, cho nên cậu càng rõ ràng cỗ tức giận kia đáng sợ như thế nào.

“Cậu vừa rồi làm cái gì?” Tiếng kim loại va chạm dâng lên, Shinichi bị kéo dậy từ trên giường, hoàn toàn nhẹ nhàng, kim tiêm trên tay bởi vì bạo lực mà bị giật ra, Shinichi kêu đau một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Giá treo túi dịch bên cạnh bởi vì động tác của Gin mà “rầm” một tiếng, ngã xuống đất.

Không khí khiến người cảm thấy áp lực, ngoại trừ tiếng thở dốc, cùng với lời chất vấn vừa rồi của Gin, cũng không có bất cứ âm thanh nào.

Bên tai thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập ù ù của mình, huyệt Thái Dương đột đột nhảy lên.

Shinichi giờ phút này thậm chí khí lực giãy dụa cũng không có, nói đúng hơn chân cậu hoàn toàn bủn rủn không còn sức lực, mà tay cũng chỉ có thể khoát lên cánh tay cường tráng của Gin.

“Nếu ta nói cho ngươi, như vậy trò chơi này chẳng phải là ta thắng sao?” Thật lâu sau, Shinichi dường như không sợ chết nói, lúc này cậu cũng chỉ có làm liều như thế, dù sao tính mạng này cậu cũng không còn cái gì!

Màu xanh trong đôi mắt Gin ngưng trầm lại, chỉ lăng lăng nhìn chằm chằm Shinichi, như sinh vật máu lạnh nào đó đang nhìn con mồi, chờ đợi hành động hay là buông tay, chỉ là một ý niệm.

Một khắc kia khiến hô hấp Shinichi gần như dừng lại!

Mà bỗng nhiên, Gin nở nụ cười, lộ ra răng nanh trắng muốt, rồi sau đó dùng lực trên tay, đẩy Shinichi trở về trên giường.

Đau! Ngoại trừ một chữ này Shinichi không nghĩ được gì, xương trong người đau đớn như vỡ vụn cộng thêm va chạm kịch liệt, loại đau đớn khiến trái tim ngừng đập này cơ hồ muốn lấy mạng của Shinichi.

“Trò chơi! Đúng vậy, chính là trò chơi, Shinichi Kudo, tôi chờ xem, xem cậu dùng phương pháp gì để chạy đi! Cậu tốt nhất có thể chạy thoát, bằng không, tôi không chỉ muốn mạng tên FBI kia…” Gin hơi ngừng lại, rồi sau đó cúi người ngăn chặn thân thể Shinichi đang muốn bò dậy, ghé vào bên tai cậu nói. “Tôi sẽ ở trên giường, chơi cậu đến chết!”

Thân thể Shinichi run lên, mặt đầy bi phẫn, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Tôi cần một điện thoại di động, không có thiết bị nghe trộm.” Shinichi nói, sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, nhưng ánh mắt lại nóng cháy thiêu đốt, nếu giờ phút này cậu bởi vì lời nói của Gin mà cảm thấy tuyệt vọng, như vậy hết thảy đều kết thúc, không phải sao? Trong đầu không ngừng tự nhủ bản thân, cậu là Shinichi Kudo, cậu là thám tử trung học nổi tiếng, có cái gì có thể làm khó cậu đâu?

Nhưng đôi tay cậu lại run rẩy không ngừng, máu chưa khô trên tay phải, bởi vi cậu run run mà trượt xuống chăn nhung bên dưới, máu đỏ trên nền trắng tạo nên tương phản thị giác, chậm rãi lan ra.

Hiển nhiên lời nói của Shinichi càng làm Gin tức giận, hắn nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, như thể giây tiếp theo hắn sẽ bóp nát toàn bộ xương tay. Nhưng những cú đấm không hề chạm vào người Shinichi, Gin chậm rãi đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên trên giường. “Được, di động tôi sẽ cho cậu, Shinichi Kudo, cậu cũng đừng làm tôi thất vọng! Nếu lần này không thành công, cậu sẽ không có cơ hội thứ hai!” Nói xong, Gin rời khỏi phòng.

Shinichi suy yếu quay đầu nhìn Gin rời đi, nhìn cánh cửa được đóng lại, mới thở mạnh ra, lại một lần nữa suýt chết!

Tựa hồ, mấy ngày nay, sát ý của Gin đối với cậu quá nặng… Cậu thật sự đã không còn thời gian chậm trễ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.