Liệp Bộ

Chương 72: Bonus 2 ☆ giả vờ



Một đêm, Shinichi sau khi tắm rửa thì nằm ở trên giường. Cậu nghiêng thân thể, nhắm hai mắt, như là đang ngủ. Cậu không biết đêm nay hắn ta có đến hay không, nhưng cho dù thế nào, đêm nay cậu lại mong muốn hắn ta không trở về.

Tâm cậu rất loạn, cậu không biết làm sao để xử lý sạch sẽ những dòng suy nghĩ này.

Trong lúc Shinichi đang nghĩ như thế, cửa lại “cạch” một tiếng, mở ra.

Tận lực khiến bản thân trông có vẻ đã ngủ say, tận lực không nghĩ đến chuyện của người đàn ông kia…

Nhưng thời điểm nhận ra khí tức người kia đến bên cạnh, Shinichi Kudo vẫn cảm giác được thân thể của mình đang run rẩy. Người đàn ông không làm gì cả, mà rời đi nhanh chóng.

Không bao lâu liền nghe tiếng nước trong phòng tắm, Shinichi chậm rãi mở hai mắt ra, chân mày hơi nhíu lại, rồi sau đó lại khép mắt.

Quả thật, cậu có lẽ thông minh hơn nhiều người, nhưng đối với chuyện tình cảm, cậu chỉ là người mới. Tình cảm của cậu với người đàn ông kia là gì, cậu hoàn toàn không phân biệt được. Chỉ dựa vào trực giác mà tiếp tục thôi, mặc kệ hắn làm một chút chuyện quá phận, lại kỳ thật cũng không có cách nào phản kháng.

Cảm giác được người đàn ông mang theo một ít hơi nước lên giường, rồi sau đó vén chăn mỏng lên, thân thể không thể tránh khỏi tiếp xúc khiến Shinichi lại run rẩy.

Người đàn ông vươn tay ôm cậu vào lòng, rồi sau đó mới lau lau mái tóc ướt sũng.

Shinichi vốn dĩ muốn làm ngơ, muốn giả bộ ngủ, nhưng dựa theo hành động càng lúc càng rõ ràng của người đàn ông, cậu phát hiện cậu căn bản không giả vờ được nửa.

Đầu lưỡi Gin khẽ đụng chạm trên vành tai của cậu, tùy ý liếm lộng. Thân thể cậu không tự chủ mà run rẩy, phản ứng như vậy căn bản không hề nhỏ bé, mà quá mức rõ ràng.

Cảm giác người đàn ông hôn từ vành tai đến cổ, tay cũng tuỳ ý xâm nhập vào vạt áo, trên lồng ngực bừa bãi ấn xoa…

“Ưmm…” Trong miệng không tự chủ được rên rỉ ra tiếng.

Người đàn ông lại hôn bên tai. “Em còn muốn giả vờ đến khi nào, Shinichi?” Giọng nói khàn khàn có chút không vui.

Shinichi mở hai mắt, sớm đã biết hắn căn bản không thể không nhận ra được.

Hai người gần gũi đối diện, khoé miệng Gin hơi nhếch lên, ánh mắt tà mị nhìn Shinichi. “Sao vậy, không giả vờ nữa?”

Shinichi nhướn mi, môi tựa hồ giật giật nhưng cuối cùng không nói gì, mà xoay người, đưa lưng về phía người đàn ông. Muốn nói gì? Kỳ thật trong lòng cậu rõ ràng rất minh bạch, nhưng chính là bởi vì minh bạch, cho nên mới biết, có một số việc sẽ không có cách nào cưỡng cầu. Xung đột ở thế giới quan, chính là một vách núi cắt ngang giữa hai người.

Tình yêu sao? Tình yêu có thể chiến thắng hết thảy sao? Đây chỉ là suy nghĩ đơn thuần của con nít, mà khi hành động của người nào đó lần lượt chạm vào điểm mấu chốt của mình, thì cái gọi là tình yêu này thật sự có thể kéo dài bao lâu?

Shinichi Kudo không phải quá rõ ràng, có lẽ, nếu cậu không rõ, có phải sẽ tốt hơn?

Toàn bộ căn phòng cơ hồ là lặng im, người đàn ông không làm gì nữa, mà Shinichi đưa lưng về phía hắn cũng không động đậy. Ngoại trừ âm thanh hô hấp, và tạp âm giữa từng hơi thở, thì chẳng còn gì khác.

Ngủ không được, thì sẽ nghĩ rất nhiều. Hắn ta đang ngủ sao? Trong ấn tượng của cậu, người đàn ông này chưa bao giờ dễ dàng để cậu yên như lúc này.

Như là đáp lại suy nghĩ của Shinichi, người đàn ông động đậy. Hắn ngồi lên, rồi sau đó vươn tay kéo một cánh tay của cậu.

Toàn bộ căn phòng chỉ bật một ngọn đèn tường, hôn ám ái muội không rõ ràng.

Khí lực của người đàn ông rất lớn, Shinichi lại bất ngờ không kịp phòng bị, liền bị kéo dậy.

“Làm gì?” Shinichi đành ngồi lên, đối với hành động của hắn, bên trong tức giận thản nhiên thì còn có một phần mờ mịt.

Gin lại vươn tay ra, dùng lực ôm cậu vào lòng.

Hai người đều đang ngồi, ôm như vậy, thực ái muội cũng thực thân mật, như là có thể gắn bó một đời như thế.

“Em rất thông minh, Shinichi. Nhưng mà, đối với tôi và em, tôi không cho phép em tự hỏi quá nhiều. Em hiện tại ở bên người tôi, mà tôi cũng vậy. Chúng ta ngủ cùng nhau, hôn môi, làm tình! Đối với tôi mà nói, như vậy là đủ rồi. Tôi không có ý định thay đổi em, hay thay đổi tư tưởng của em. Có lẽ nhiều nhất cũng chỉ là thân thể thân cận, cho nên em cũng đừng yêu cầu tôi phải đổi thay.” Tựa hồ mỗi lần thân mật như vậy, lời của Gin cũng sẽ rất dài.

Nếu như là lần đầu tiên, Shinichi có thể bỏ qua sự thổ lộ tình cảm không thích hợp trong lời nói thật dài của Gin. Nhưng sau nhiều lần lặp đi lặp lại, cậu cũng có thể cảm giác được.

Giọng điệu như vậy, so với giải thích, thì càng giống như đang dụ dỗ hơn. Mà cậu, quả thật là một người rất dễ bị dụ dỗ. Như là hiện tại, lời của Gin thật sự có lý, thậm chí cũng không giống lời mà loại người như hắn có thể nói ra được.

Tình yêu kỳ thật đã chậm rãi phát triển rồi, mà hiện tại Shinichi hiển nhiên không biết, thật ra, tuy rằng theo lời của Gin nói, hai người đều không yêu cầu đối phương phải thay đổi, nhưng không thể phủ nhận rằng, cả hai người đều đã dần đổi thay.

Có lẽ cực kỳ bé nhỏ, nhưng sau năm tháng yên ả, lại sẽ dần rõ ràng hơn.

Ví dụ như Shinichi sẽ dễ dàng tha thứ cho hành động quá mức của người nào đó. Cũng giống như Gin sẽ bắt đầu nhẫn nại sát dục của mình vì một thiếu niên…

“Như vậy thì hiện tại, có thể cho tôi hôn, tôi ôm chưa?” Gin cúi đầu ngậm lấy vành tai Shinichi.

Sắc mặt Shinichi nhất thời đỏ hồng, đối với giọng điệu như vậy của hắn hiển nhiên còn chưa thích ứng, nhưng cậu cũng không tỏ ra cự tuyệt gì nhiều.

Không phải cậu không muốn đáp ứng, mà là tính cách không cho phép!

Người đàn ông hôn nhiệt liệt, không bị cản trở, thậm chí lộ ra cuồng dã cùng thô bạo. Nhưng tất cả điều này với Shinichi, đều đã trở nên vô cùng quen thuộc.

Cũng giống như hắn ta, vào thời điểm nào đó sẽ bắt đầu nói ra một vài câu từ vô cùng thô bỉ.

Hai chân bị đặt trên vai người đàn ông, tư thế như vậy, dưới tình huống đang ngồi, nếu không phải vì trước đây Shinichi từng tập luyện karate mà bị trật dây chằng, thì hiện tại căn bản không thể làm được.

Nhưng mà cho dù làm được, bởi vì kiểu ngồi này, cái gì đó của người đàn ông, ngay cả hai quả cầu cũng có thể tiến vào thân thể cậu.

Vốn là đã to lớn, khiến khoé mắt Shinichi đều đỏ ửng, chỉ có thể không ngừng thở dốc, cố gắng bình tĩnh.

Thân thể bởi vì kích thích như vậy mà không ngừng co rút.

“Thực thoải mái, phía dưới của em luôn luôn cắn chặt lấy tôi.” Giọng người đàn ông bởi vì tình dục mà càng thâm trầm, tình sắc.

Shinichi cho dù muốn phản bác, lại làm không được. Bởi vì mỗi khi cậu có cơ hội mở miệng, người đàn ông sẽ đâm vào sâu hơn, cậu chỉ còn có thể thở dốc. Huống hồ tư thế như vậy, thân thể hắn phía trên chính là một gánh nặng không thể thích ứng được trong thời gian ngắn.

Cậu thật sự không biết, người đàn ông thường ngày lãnh đạm như vậy, vì sao lại giống như bị trúng xuân dược. Mỗi một lần đều sẽ khiến thân thể cậu đau đớn không thôi, nhưng hắn ta vẫn không hề tiết chế được như cũ.

Có chút như là… không còn có được ngày mai.

Nhưng cũng có lẽ đó là tính cách của hắn ta.

Người đàn ông đã hoàn toàn xoay thân thể cậu lại, dùng tư thế từ sau lưng. Kỳ thật Shinichi thích tư thế này, bởi vì cậu sẽ không biết được động tác của hắn ta như thế nào…

Như là hiện tại…

“A…” Cái mông bị nâng lên, bị hung hăng đâm một cái, cho dù đã sớm đoán được mà cắn chặt răng, lại vẫn nhịn không được mà rên rỉ.

Người đàn ông quỳ gối phía sau, một lần lại một lần, thong thả mà thâm trầm. Thỉnh thoảng sẽ dừng lại một chút, mài trái mài phải. Shinichi sợ hãi điều này nhất, bởi vì cứ mài như vậy, thật giống như hắn sẽ vĩnh viễn không ngừng nghỉ ở bên trong.

Thân thể bị xỏ xuyên thật sâu rất đáng sợ, lại cũng có được kỳ diệu vui thích.

“Của em, cũng đứng dậy rồi, tên nhóc này thật có tinh thần.” Lồng ngực người kia dán trên lưng Shinichi, dùng tư thế hắn thích nhất mà cắn cắn tai cậu.

Hai tay lần mò về phía trước, cầm lấy.

Tay hắn ta, thô ráp, mang theo vết chai thật dày, nhưng vì vậy mà nơi yếu ớt nhất kia, thời điểm bị ma sát lại có cảm giác không thể tưởng được, hoặc là nói cảm giác khó có thể kháng cự được.

Cường liệt, khiến Shinichi muốn cự tuyệt, lại muốn đón hùa theo….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.