Những ngày này Shinichi đều ở trong nhà, trong đầu liên tục suy nghĩ rất nhiều thứ. Điều duy nhất giống nhau là đều liên quan đến người đàn ông nào đó.
Nghĩ đến người kia từng ác liệt, bản chất sát thủ, cậu liền có xúc động muốn dứt khoát hẳn với hắn ta, nhưng có thể nói là hắn ta không tốt sao? Có lẽ không với người khác, nhưng đối với cậu thì sao?
Một viên đạn kia đối với Shinichi có lẽ là một sự đột phá!
Con người có lẽ vốn dĩ rất kỳ lạ, ít nhất là trước viên đạn kia, cậu muốn trốn thoát, thậm chí muốn bắt được người đàn ông này.
Cho dù là hắn ta đỡ cho cậu một viên đạn, hay là cậu vì hắn mà bắn ra một phát súng, tất cả đều như một tấm lưới, nhè nhẹ từng đợt từng đợt dây dưa, kỳ thật vẫn không thể nào giải thích nổi.
Nếu cậu chỉ là một người ngoài đứng xem, có lẽ cậu sẽ cảm giác thần kinh thiếu niên này có vấn đề, nhưng cậu chính là thiếu niên này, cậu phải giải thích như thế nào đây?
Không biết, không rõ!
Tóm lại… Shinichi thở dài, ngồi dậy trên giường, sắc trời đã tối đen, cậu cứ như vậy mà ở trong phòng một ngày… Cũng không còn biết gì nữa…
Tình yêu? Tuy rằng cậu thừa nhận với Ran, nhưng cậu yêu điều gì ở người kia? Quả thật là đáng cười, nhưng lúc ấy cậu thừa nhận, thật sự rất “thản nhiên”.
Có lẽ thật sự như Ran nói, đầu óc của cậu chỉ dành để phá án thôi…
Đứng ở cửa sổ, nhìn bóng đêm tràn ngập, Shinichi sờ sờ bụng mình, một ngày không có ăn cái gì, cậu có chút đói.
Cuối cùng buông xuống suy nghĩ càng nghĩ càng loạn kia, Shinichi đi ra khỏi phòng.
Trong tủ lạnh, bởi vì hôm nay không có đi ra ngoài, nên thật sự cũng không có gì ăn. Shinichi từ trong tủ lấy ra một gói mì, rồi lấy hai quả trứng từ trong tủ lạnh, bèn nấu lên.
Mì tôm tuy rằng không tốt, nhưng vẫn rất thơm, ít nhất đối với Shinichi đã đói bụng như vậy tuyệt đối rất có lực hấp dẫn.
Bưng đến phòng khách, lúc chuẩn bị ăn, cũng không biết vì sao, Shinichi cảm giác có chút lạnh lẽo. Kỳ thật điều không tốt lúc ở một mình chính là quá yên tĩnh, trống trải. Cho nên có nhiều khi cậu sẽ đến nhà Ran hoặc nhà bác tiến sĩ ăn cơm. Kỳ thật không phải nói mình lười, mà lúc ăn cơm thật sự cũng rất cần một bầu không khí ấm áp.
Shinichi cầm lấy điều khiển từ xa, bật ti vi ở trong phòng khách, tuỳ ý chọn một tiết mục văn nghệ, nghe người bên trong hi hi ha ha nói gì đó không rõ, cậu mới bắt đầu ăn.
Con người luôn có một thời gian như vậy, cực kỳ yếu ớt, như thể tất cả những gì mệt mỏi khó chịu nhất đều tập trung vào một ngày này. Mà bây giờ, Shinichi có lẽ cũng ở trong tình trạng này.
Gin cùng Fu Dedo rời khỏi kho hàng, đã là buổi chiều, mặt trời đã hơi hơi ngả về tây, nhưng sự nóng bỏng của ngày hè vẫn còn tồn tại.
Fu Dedo ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời cực đại kia, ánh nắng chói mắt khiến đôi mắt màu xám độc đáo của hắn hơi hơi nheo lại.
“Mày sẽ vì thiếu niên kia mà tìm chết?” Fu Dedo bỗng nhiên mở miệng nói, trong giọng nói mang theo tự giễu và trêu tức.
Gin đứng phía sau, một thân áo khoác đen khẽ bay trong gió hè, hắn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, đốt, ngậm bên khoé miệng.
“Sẽ không.” Gin không chút do dự nói.
“A, tao nghĩ tình yêu của mày sẽ vĩ đại đến mức nào, xem ra là tao đã quá xem trọng sức hấp dẫn của thiếu niên kia rồi.” Fu Dedo quay đầu, châm chọc nói.
Gin chỉ hút thuốc, tựa hồ cũng không để ý ngữ khí của tên kia, quả thật lúc trước hắn đỡ một viên đạn cho thiếu niên, nhưng khi đó hắn thật sự cũng không thanh tỉnh, có lẽ là nổi giận vì thiếu niên trốn thoát, có lẽ…
“Mày cũng giống như tao, ích kỷ, tàn nhẫn, đó là dòng máu của gia tộc. Tao là sát thủ, không thương hại bất cứ một ai, mà mày, trăm phương ngàn kế muốn có được sản nghiệp. Nếu người kia chết, mày sẽ luyến tiếc!” Gin thản nhiên nói. “Nhưng tao khác với mày ở chỗ, tao sẽ không đi tìm chết vì cậu ta, bởi vì cậu ta không thể gặp bất cứ điều gì có thể thương tổn đến tính mạng cậu ấy.”
“Chắc chắn như vậy?” Fu Dedo nhíu mày. “Sẽ không, như vậy nói cách khác đã từng gặp qua.” Giấu đi sự thâm trầm vì cái chết của Hattori, đối với chuyện tình cảm của Gin, có lẽ cho dù là ai cũng cảm thấy hứng thú.
Gin chỉ cười lạnh không đáp lại, Vodka cũng đã khởi động ô tô, chạy đến dừng ở bên cạnh Gin.
Đợi đến lúc Gin rời đi, Fu Dedo nhìn đám tro bụi trên mặt đất, khóe môi mới hơi hơi nhếch lên, xem ra chuyện Gin vì thiếu niên kia mà điều động thành viên đến Nhật Bản trong truyền thuyết, hẳn là sự thật!
“Dừng xe, mày đi về trước.” Ô tô đi được một đoạn, Gin nói như thế.
Vodka hiểu ý xuống xe, rồi sau đó đứng ở bên cạnh xe, nhìn Gin khởi động ô tô rời đi. Không cần hỏi hắn cũng biết Gin trở về nơi nào.
Tuy rằng đối với chuyện này, trong lòng hắn cực kỳ phản đối, nhưng thời điểm đối mặt với Gin, hắn không dám đưa ra dị nghị. Bởi vì hắn còn muốn giữ lại cái mạng này.
Nhưng mà nói đến cùng, hắn cũng thật sự không hiểu được, Gin cùng thiếu niên kia, rốt cuộc là quan hệ như thế nào. Hoặc là nói chuyển biến quá nhanh, trong lúc nhất thời hắn căn bản cũng không thể lý giải được.
Nếu là trước đây, hắn có thể phi thường kiên quyết nói, Gin không hề có tình cảm, cho dù là tình thân hay tình bạn. Dù sao hắn cũng đã theo Gin nhiều năm như vậy, nếu một khi có xung đột, Gin nổ súng với hắn, hắn sẽ tuyệt đối không có bất cứ kinh ngạc nào.
Nhưng vào ngày mưa đó, lúc hắn tới biệt thự, nhìn thấy Gin bị trúng đạn, thậm chí sau đó biết được, Gin đỡ một phát đạn cho thiếu niên kia.
Cái loại cảm giác này, như là thấy được chuyện ngàn lẻ một đêm. (Gốc: Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực. – Chú thích từ nhà Mai Lạc) Trên màn hình theo dõi bởi vì mưa mà đã trở nên mơ hồ, một màn ấy lại khiến hắn có cảm giác, người đàn ông kia không phải là Gin.
Mà sau này, Gin thường xuyên lui tới giữa Mĩ và Nhật Bản, thậm chí còn điều nhân viên đặc biệt trong tổ chức đến bảo vệ thiếu niên kia. Những chuyện càng lúc càng khoa trương này, dường như đều đang thể hiện một sự thật…
Lúc Shinichi ăn mì được một nửa, lại tựa hồ nghe được âm thanh mở cửa, trong lòng cả kinh, đồng thời liền đứng lên, đi về phía cánh cửa.
Người đàn ông một thân màu đen đứng trước cửa, thậm chí không có tự giác cởi giày khi vào nhà, mà chỉ xỏ hai tay vào túi, đi nhanh đến trước mặt cậu.
Vươn tay lau đi vết dầu bên khoé miệng Shinichi. “Đang ăn tối?” Lúc hắn hỏi, đôi mi vàng kim hơi hơi nhướn lên.
Shinichi gật gật đầu, cậu nhìn mặt người đàn ông, tựa hồ mang theo tìm tòi nghiên cứu, mà thật sự là cậu đang tìm kiếm xem cậu đến cùng là yêu người này bởi cái gì?
Mặt? Mặt hắn quả thật rất anh tuấn, nhưng Shinichi cũng không cho rằng chính mình sẽ bởi vì gương mặt này mà quên đi bản chất của hắn. Quả thật, cho dù là cái gì, chỉ cần nhớ đến bản chất của hắn, đều không thể tốt được.
“Không có gì! Bữa tối tôi còn chưa ăn xong, đi ăn tiếp đã.” Nói xong, cậu đẩy tay hắn ra, đi về phía phòng khách.
Gin nhìn cánh tay bị đẩy ra của mình, nhếch nhếch khoé miệng, tựa hồ cũng không để ý. Cởi mũ và áo khoác của mình, rồi cũng đi vào phía bên trong.
TV vẫn bật như trước, Shinichi ngồi trên sô pha, vừa bưng bát mì ăn, vừa ngẫu nhiên liếc về màn hình TV một cái. Thanh âm ồn ào kia khiến Gin không tự chủ nhíu mi, vở hài trêu đùa không chút dinh dưỡng, thật không biết là vì khác biệt chỉ số thông minh hay gì khác. Nhìn người trong màn hình, không biết nói cái gì mà sau đó liền cười nghiêng ngã, tiếng cười kia thậm chí khiến Gin muốn lôi súng ra bắn.
Vươn tay cầm điều khiển trên bàn trà, tắt TV đi. “Tôi đi tắm rửa trước.” Gin nói như vậy rồi đi vào phòng tắm.
Shinichi nhìn màn hình TV đen thui, tiếp tục ăn mì tôm, không lâu sau bên tai truyền đến tiếng nước rì rào.
Thời điểm Gin tắm rửa xong, rời khỏi phòng tắm, Shinichi đã rửa xong bát đũa rồi đặt vào tủ bát.
“Lại đây!” Gin trầm giọng nói. Trên người hắn chỉ vọn vẻn vây một chiếc khăn tắm, làn da trắng nõn dính bọt nước, cơ bắp mạnh mẽ tinh xảo tựa như đá cẩm thạch. Mái tóc vàng ướt đẫm bị người kia dùng tay vuốt ra sau đầu, khiến toàn bộ gương mặt hắn đều hiện ra.
Quả thật, đối với Shinichi mà nói, khuôn mặt người đàn ông đã sớm không còn xa lạ, dù sao trước mặt cậu, hắn tựa hồ có phần tuỳ tính. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, gương mặt hoàn toàn lộ ra của hắn rất hấp dẫn, đôi mắt xanh lục sâu thẳm sắc bén…
Shinichi đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt người đàn ông, ngửa đầu hỏi. “Lần này anh đến Nhật Bản vì cái gì? Không phải có chuyện ở Mĩ sao?”
Người đàn ông lại nhếch môi, vươn tay ôm lấy cậu, khiến cậu hoàn toàn dựa sát vào hắn. Thiếu niên không tự chủ được ngửa đầu, thở hổn hển một tiếng.
“Làm em.” Người đàn ông nói, hai tay không kiêng nể gì xoa nắn cái mông cậu, dùng lực một chút.
Trên mặt Shinichi lộ ra màu hồng thản nhiên, còn chưa kịp nghĩ ra lời bác bỏ, đôi môi đã bị người kia bao phủ. Kỹ thuật hôn của hắn rất tinh xảo, bá đạo cùng xâm chiếm đồng thời, cũng mang đến cảm giác gần gũi.
Như thường lệ, sau khi hôn, người đàn ông liền chuyển qua vành tai cậu, cho nên đôi môi bị hôn đến đỏ bừng liền có cơ hội nói chuyện.
“Anh làm sao mới có thể… yêu tôi?” Shinichi tựa hồ đang suy nghĩ nên dùng từ như thế nào, cậu hơi hơi nhíu mi lại, bởi vì cậu cũng không biết những lời này, mở miệng hỏi là đúng hay sai.
Gin dừng động tác, giương mắt nhìn thiếu niên, trong đôi mắt xanh lục của hắn chứa đựng dục vọng thâm trầm.
“Yêu? Em muốn cái thứ này?” Gin hỏi ngược lại.
Ánh mắt Shinichi mang theo nghi hoặc, sao đó lắc lắc đầu, cũng không phải là không cần, mà là không biết.
Người đàn ông lại nở nụ cười. “Nếu em muốn, tôi sẽ cố gắng, chỉ tiếc tôi không biết thứ này thật sự là cái gì. Có lẽ chúng ta càng có phương thức biểu đạt trực tiếp hơn.” Hắn nói xong, khoé miệng mở ra để lộ chiếc răng nanh trắng tinh. Hắn cười luôn như thế, dường như trào phúng mọi thứ, kể cả chính hắn.
Hắn vươn tay cầm vật phía trước thiếu niên.
Thân thể Shinichi theo phản xạ nhảy dựng, muốn lui về phía sau, lại phát hiện tay người đàn ông đang ôm eo cậu.
“A…” Phía trước bị ma sát thô bạo, cách quần có vẻ thô ráp không thích hợp. Một bàn tay Shinichi khoát lên vai người đàn ông, bởi vì nếu cậu không làm như vậy, không chừng cậu sẽ mềm nhũn trong lòng người này.
“Chậm, chậm một chút…” Shinichi chỉ cảm thấy cảm giác tê dại kia dâng từ thắt lưng lên đến da đầu, hai mắt đã bắt đầu đẫm nước.
“Thật lâu không có làm qua, hử? Thân thể của em thật kích động.” Giọng Gin thản nhiên, nếu là người khác nghe qua chắc chắn sẽ không hiểu hàm ý trong đó, nhưng là Shinichi hiểu được, cái này biểu lộ, trong một thời gian hắn cũng không được thoả mãn.
“Ưm… A! ha… ha…” Thân thể sau một cú nắm của người kia mà mạnh mẽ run lên, rồi sau đó cứng người vài giây mới mềm nhũn lại. Đầu dựa lên vai Gin, thở hổn hển nặng nề.
Gin hơi hơi cúi người, ôm ngang Shinichi. Tuy rằng cực kỳ chán ghét loại phương thức ôm ấp nữ tính này, nhưng Shinichi không có lực phản kháng cũng chỉ có thể nhận mệnh, nhiều nhất chỉ là hung tợn trợn hắn một cái mà thôi.
Khuỷu tay Gin chống hai bên tai Shinichi, mặt hai người rất gần, hành động ái muội khiến người hít thở không thông.
Shinichi hơi hơi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của hắn, nhưng hô hấp của người kia vẫn phả trên gương mặt cậu.
Người đàn ông vốn rất thích hôn cậu, cũng như hiện tại, mỗi khi hôn môi tựa hồ đều muốn hút hết toàn bộ không khí trong phổi cậu.
“Tôi không thích lặp lại một câu nhiều lần, nhưng với em thì khác, điều này em hẳn rất hiểu.” Cởi quần áo trên người Shinichi, vừa vuốt ve lồng ngực vừa hôn cậu, hắn nói.
Hai tay Shinichin nắm chặt ga giường, cậu không có lên tiếng, như đang chờ đợi lời tiếp theo của hắn.
“Yêu hay không yêu, điều này đối với tôi không quan trọng, cũng là nguyên nhân tôi không chú ý nó. Tôi muốn em, sẽ có năng lực giữ em lại bên mình, có năng lực khiến em phải ở lại bên tôi. Cho nên đừng nghĩ đến chuyện trốn đi, cho dù vì bất cứ nguyên nhân nào, trước khi tôi chán ghét. Bằng không hậu quả, tôi nghĩ em sẽ rất rõ ràng. Em là của tôi, tôi cũng không để ý thân thể của em khuyết thiếu cái gì. Cho dù là chết, thi thể em cũng là của tôi, hiểu chưa? Cho dù là tra tấn lẫn nhau, hay ở hai bên vách núi xa xôi, tất cả đều không phải là chướng ngại đối với tôi.”
Gin luồn tay vào quần Shinichi, bàn tay hắn thô ráp, nhưng ngón tay lại thập phần linh hoạt. Rất nhanh liền chui vào địa phương ấm áp mềm mại kia.
“Nơi này cũng chỉ có thể là của tôi, chỉ có thể bị tôi chạm vào, bị tôi làm, hiểu chưa?” Thời điểm nói như thế, tay còn lại của Gin niết niết ngực thiếu niên. Vừa dùng lực một cái, thiếu niên đã nức nở như chú dê con. Hai mắt đẫm nước mang theo cầu xin nhìn hắn.
“Đau… A!” Thân thể nhanh chóng bị đảo ngược, bờ mông bị dâng lên, ở địa phương phía sau còn chưa có chuẩn bị kỹ, vật nóng rực kia đã vận sức chờ phát động.
Thân thể thiếu niên xê dịch về phía trước, cậu biết kế tiếp sẽ là cái gì, cho nên thân thể không tự chủ được run rẩy. Nhưng người phía sau làm sao có thể cho cậu cơ hội như vậy, lúc đầu gối cậu còn chưa dịch được bước nào, tay người đàn ông dùng lực lôi kéo, vòng eo cường tráng mảnh mai dùng lực đẩy về phía trước.
Thiếu niên ngẩng cao đầu, không có bôi trơn đầy đủ lại bị một lần hoàn toàn đỉnh nhập. Cho dù thân thể ở phương diện nào đó đã hầu như thích ứng, nên không bị chảy máu, nhưng đau đớn, sưng lên là không thể tránh khỏi.
Hai mắt híp lại, miệng mở lớn, như là cá mắc trên bờ, một âm thanh cũng không phát ra được.
Hai tay người đàn ông từ phía sau ôm lấy lồng ngực đơn bạc của thiếu niên. Thân thể hắn không ngừng đỉnh về phía trước, tốc độ cực nhanh, biểu tình trên mặt có thích thú, có tàn nhẫn, lại trầm mê vô cùng.
“Thoải mái sao?” Người đàn ông đẩy chính mình vào nơi sâu nhất. bỗng nhiên ngừng lại, thanh âm hắn khàn khàn mà mê người.
Shinichi có chút mờ mịt quay đầu, nhìn vào Gin, lại tựa hồ cũng không biết hắn đang hỏi cái gì, môi đóng đóng mở mở lại không phát ra âm thanh. Giờ phút này, cảm giác sâu nhất của cậu chính là thân thể lửa nóng, sự xâm nhập vững vàng đến tận tâm phế.
“… Thoải mái…” Một lúc sau Shinichi mới run run rẩy rẩy nói. “A a a… Đừng như vậy.” Cậu sợ nhất là người kia đi vào thật sâu rồi lại bất động, cũng không chạm vào phía trước, cái cảm giác cơ thể mình cơ hồ bị xuyên thấu này thập phần khủng bố.
“Là muốn như vậy?” Gin lại bắt đầu động tác, cơ hồ mỗi một lần đều là hoàn toàn rút ra rồi lại hung hăng sáp nhập.
“Ưm ưm… A a!” Shinichi không có trả lời, dạng này căn bản là muốn cậu chết mà…
“Muốn như vậy?” Gin lại bám riết không tha, nâng cằm Shinichi, hôn thật sâu một cái.
“Ưm… Ừ!” Shinichi miễn cưỡng gật gật đầu, cậu biết tính nết của hắn ta, nhưng quan trọng hơn là, cậu căn bản không có thời gian tự hỏi, gật đầu là kết quả tốt nhất.
“Bộp bộp bộp…” Từ khe hở chưa đóng chặt, âm thanh rõ ràng, vệt nước hỗn loạn, dị thường dâm mĩ.
“Như vậy không phải đủ rồi sao? Miệng của em vẫn nói là chưa đủ sao? Tình yêu không thể cho em khoái cảm như vậy. Có thể cho em tất cả mọi thứ, chỉ có tôi!” Giọng Gin bá đạo mà lộ ra mê hoặc, hắn nâng cằm thiếu niên đang ngồi trên người hắn, nói.
Mà thiếu niên bị hắn giày vò cơ hồ kiệt sức, căn bản không có năng lực phản bác.
Cái gọi là tình yêu, nếu không thể khiến hai người gắn bó đủ sâu sắc, vậy thì cứ bỏ qua đi! Đối với Gin cho dù là tình hay yêu, chỉ cần hắn muốn, liền sẽ đoạt đến tay, vậy là đủ rồi…