Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 146: Ấu Thì Mật ước



   
    Mộng Hương tự rời khỏi Phong nhân viện, lầm lỳ không nói, Bảo Nguyệt cũng không nói với nàng.
    Bảo Nguyệt muốn cung Mộng Hương nói chuyện, nhưng mà không biết nói từ đâu. Nàng nhìn Mộng Hương ở phía trước, nữ nhân này nguyên là Minh Nguyet Phong Nguyệt nữ, lại có quyền năng khống chế cuộc sống của nàng.
    Đúng thật, tại Minh Nguyệt Phong, nữ đồ của Minh Nguyệt Phong có thể chọn người mình lấy, nhưng người muốn lấy phải dưới sự cho phép của Nguyệt nữ. Mộng Hương kế thừa địa vị Nguyệt Nữ, cho dù thượng đại Nguyệt Nữ Mộng Tình cũng không có biện pháp không chế nàng ta.
    Bảo Nguyệt biết, nếu không có biện pháp để Mộng Hương cho phép, cuộc sống nàng ta, tất cả cùng Hy Bình vô duyên, hoặc giả, vô duyên với tất cả nam nhân. Nhiều nữ đồ Minh Nguyệt phong không thể lấy chồng, không phải Nguyệt Nữ không cho phép lấy chồng, nhưng từ khi lúc bắt đầu bọn họ tiến nhập Minh Nguyệt Phong, thì đã lập thệ suốt đời sống độc thân, sau khi Nguyệt nữ đồng ý, lời thệ này mới đến Lục Quang.
    Mộng Hương thình lình quay đầu, nói: " Bảo Bảo, muội có hận tỷ không?"
    Bảo Nguyệt giật mình, ngẩng đầu nói: " Tiểu thư, tại sao hỏi Bảo Bảo những lời này? Tỷ biết, vô luận tỷ làm chuyện gì, Bảo Bảo cũng không hận tỷ, thật đấy!"
    Mộng Hương u oán nói: " Tỷ biết trong lòng muội hận tỷ. Kỳ thật tỷ sớm biết muội yêu thích Hoàng Hy Bình, có lúc tỷ cũng không phản đối, nhưng Hoàng Hy Bình nói tới nói lui làm người ta khó chịu, tỷ làm sao đối với hắn có hy vọng gì?"
    Bảo Nguyệt nói:" Muội biết chàng không tốt, nhưng muội -"
    Mộng Hương nói: " Muội muốn lấy hắn, tỷ không phản đối, nhưng giữa chúng ta có một ước định không tầm thường. Với ước định này tỷ phải lấy hắn. Đương nhiên, muội cũng có thể ngăn cản tỷ lấy một nam nhân khác."
    Bảo Nguyệt bước lên phía trước, tay phải nắm giữ Mộng Hương lại, vui mừng nói: " Tỷ tỷ, tỷ cũng nhớ ước định thuở nhỏ của chúng ta?"
    Mộng Hương cũng kéo nhẹ nàng, nói: " Tỷ không nhớ tỷ phải hội ý cẩn thận muội muốn lấy ai?"
    Bảo Nguyệt suy nghĩ nói: " Ài! Huynh ấy rất xấu, nhưng muội không cần biết, chỉ thích huynh ấy thôi. Tỷ tỷ, muội chắc phải quên huynh ấy thôi, muội không muốn làm tổn thương tỷ tỷ."
    Mộng Hương nói: "Đôi khi, quên một nguời còn khó hơn nhớ một người nhiều. Có lẽ muội không thể quên hắn, nhưng đó là cái giá phải trả cho cuộc sống độc thân. Nhiều lúc, tỷ tỷ cảm thấy bất công đối với muội, trong lòng cảm giác do mình hại muội."
    Bảo Nguyệt nói: " Không phải như vậy, tỷ tỷ làm sao có thể hại muội như vậy? Trên đời này, chỉ có sư phụ và tỷ tỷ thương muội nhất."
    Mộng Hương im lặng.
    Hai nữ lặng yên bước đi, Mộng Hương nói: " Có lẽ sự phụ cũng hận tỷ."
    Bào Nguyệt kinh ngạc nói:" Tỷ tỷ, vì sao sư phụ hận tỷ chứ?"
    Mộng Hương cảm thán nói: " Có nhiều sự việc tỷ không hiểu nổi, nhất định sẽ có đáp án trong hôm nay. Bảo Bảo, muội trước không nói Hy Bình có thể có quan hệ với sư phụ phải không?"
    Thật à, Bảo nguyệt nói: "Đó thì không nhiều phải không?"
    Mộng Hương nói: " Nếu như tỷ muốn giết Hy Bình, như vậy có được không."
    Bảo Nguyệt kêu kinh hãi nói: " Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn giết huynh ấy? Huynh tuy rất xấu, nhưng huynh ấy, huynh ấy không đối với tỷ tỷ như vậy mà?"
    Mộng Hương nói: " Tỷ muốn biết, nếu tỷ thật sự giết hắn, muội sẽ như thế nào?"
    Tay phải của Bảo Nguyệt nắm giữ Mộng Hương run nhè nhẹ, im lặng một lúc lâu.
    Mộng Hương than dài một tiếng, tấm mạn che mặt thổi ra phía trước, thanh âm như mộng bay vào tai Bảo Nguyệt: " Thật sự lời sư cô nói không sai, nếu tỷ giết Hy Bình, tỷ hoàn toàn cô lập. Tuy trong tay tỷ có cả Minh Nguyệt Phong, nhưng muội và sư phụ bỏ rơi tỷ mà đi. Điều đó làm lòng tỷ rất đau khổ."
    Bảo Nguyệt kiên định nói: " Không cần biết như thế nào, muội tất cả không để tỷ bị thương hại, trừ khi Bảo Bảo chết trước tỷ tỷ."
    Mộng Hương nói: " Muội lại có thế nguyện ý đứng nhìn Hoàng Hy Bình bị thương hại à?"
    Bảo Nguyệt rất thành thật nói: " Các người ai bị thương hại, Bảo Bảo tất cả không nguyện ý đứng nhìn. Dù cho dùng hết tất cả năng lực của muội cũng cản trở các người đấu tranh, dù có chết cũng phải cản trở cho tới cùng."
    Mộng Hương nói: " Có một số sự việc, muội cản trở không được."
    Bảo Nguyệt nói: " Muội có thể. Tỷ tỷ, Hy Bình tuy xấu, nhưng huynh ấy nghe lời muội. Muội sau này sẽ kêu huynh ấy không được chọc giân tỷ, huynh ấy sẽ nghe."
    Nàng nói rất thành thật, nhưng trong sự thật ít nhiều cần xung quanh giúp đỡ. Bởi vì nàng đã phát thệ cùng Hy Bình cắt đứt quan hệ. Hy Bình làm sao có thể nghe nàng ta đây?
    Hơn nữa, nếu Hy Bình có cơ hội thân thiết với nàng trước mặt Mộng Hương, chuyện đó không thể có khả năng. Mộng Hương mà nhìn thấy có tức giận không?
    Hai mắt Mộng Hương như mộng bộc lộ một nỗi buồn, nói:" Đôi khi hắn rất nghe lời nữ nhân."
    "Đương nhiên, huynh ấy thật sự rất thương muội!" Trong lòng Bảo Nguyệt rất vui mừng, thuận miệng nói, nói xong mới biết không thể nói, liền nói: " Muội chỉ nói lúc trước trước, bây giờ Bảo Bảo không thương huynh ấy nữa."
    Mộng Hương nói: " muội biết vì sao hắn và sư phụ rất giống nhau không?"
    Bảo Nguyệt nói: " Nếu là thân nhân, đương nhiên có điêm giống nhau."
    Mộng Hương nói: "Tịnh không đơn giản như vậy, việc đó, khi nào cơ hội đến, tỷ sẽ nói với muội. À, sư phụ là người rất tốt, sao lại có một loại hỗn đản!"
    Bảo Nguyệt kinh ngạc nhìn Mộng Hương, không hiểu vì sao nàng nói như vậy.
    Mộng Hương tiếp tục nói: " Hỗn đản thì rất hỗn đản, cũng thật sự không đơn giản. Muội luôn lo lắng hắn bị tỷ giết, kỳ thật tỷ không có đủ tự tin thắng hắn. Rất nhiều người nghĩ hắn ngoại trừ dùng đao thì là một người bỏ đi, nhưng tỷ không tin như vậy. Trong phòng đó, hắn gần như lấy mạng tỷ. Lúc muội bên ngoài có nghe một âm thanh sấm sét không?"
    Bảo Nguyệt nói: " Có, nhưng rất nhanh, tỷ tỷ, sao lại hỏi vấn đề này?"
    Mộng Hương trầm nói: " Cũng trong khoảnh khắc đó, tỷ cảm thấy e sợ, nhưng cũng đồng thời đối với hắn sinh cảm kích. Vì hắn có trái tim mềm yếu, cuối cùng phần bại về hắn. Nếu hắn không giả vờ chết, thì hắn đã chết thật sự."
    Bảo Nguyệt không thể tưởng Mộng Hương cùng Hy Bình trong phòng đánh nhau dữ dội. Nàng từ trong lời nói của Mộng Hương, ít nhiều minh bạch cơ hồ Mộng Hương có thể chết trong tay Hy Bình. Nàng nghĩ không ra Hy Bình dùng loại võ công gì làm Mộng Hương thất bại.
    Bảo Nguyệt nói:" Tỷ tỷ, huynh ấy nếu bị tỷ tỷ giết chết có lẽ rất bình thường, nhưng muội không hiểu vì sao toàn thân huynh ấy không mặc quần áo bỏ chạy? Trong thời gian ngắn như vậy, huynh ấy không thể cởi bỏ quần áo nha!"
    " Bảo Bảo, sao muội hỏi nhiều vậy?" Mộng Hương giận hờn nói.
    Bảo Nguyệt lặng đi, đã một thời gian rất lâu nàng không nghe lời nói giận hờn của Mộng Hương. Nàng đưa mặt ngưng thị nhìn Mộng Hương, phát giác cái cổ của Mộng Hương lộ bên ngoài tấm mạn che mặt đã đỏ ửng, nàng phảng phất minh bạch một điều, nói: " Tỷ tỷ, có phải tỷ cởi y phục của huynh ấy không?"
    Mộng Hương phủ nhận nói: " Tỷ không có." và đứng lại tiếp tục nói:" Bảo Bảo, muội không nên hỏi chuyện này. Sau này hắn không làm phiền tỷ, tỷ cũng không làm phiền hắn. Kỳ thật, tỷ có làm phiền hắn, tỷ đến chết cũng không e sợ một ai!"
    Bảo Nguyệt nói: " Nhưng, huynh ấy không thể bị tỷ đánh đến toàn thân thâm tím phải không?"
    Mộng Hương nói: " Bởi vì toàn thân bị thâm tím, hắn vẫn mạnh như long hổ, điều đó thật đáng sợ!"
    Bảo Nguyệt cúi đầu, giống như đang trầm tư. Mộng Hương cũng không nói một lời, lưỡng nữ vẫn tiếp tục nắm tay nhau đi.
    Sau một khắc, bọn họ đã đến Đại Địa Minh. Nhiều người trong giang hồ hướng tới họ chào hỏi, bọn họ cũng cho qua. Cứ như vậy đi về phòng của bọn họ, đổi tấm mạn che mặt, rồi gấp lại. Có âm thanh vang lên ở trước cửa phòng kế bên phòng của họ, chính là của của Mộng Tình: " Cửa chỉ đóng thôi."
    Bảo Nguyệt trước tiên mở cửa, Mộng Tình nhìn thấy lưỡng nữ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở nhẹ một nụ cười xinh đẹp nói:" Các con đã trở về"
    Luỡng nữ nhẹ nhành nói: " Vâng", đồng thời lao vào lòng Mộng Tình, cũng như ngày xưa.
    Mộng Tình ôm lưỡng nữ, cười nói: " Vì sao không ở lại Phong Nhân viện mà lại trở về?"
    Mộng Hương nói: " Hương Hương nhớ sự phụ mà!"
    Bảo Nguyệt cũng nói: " Sự phụ, chúng con sẽ không đến Phong Nhân Viện nữa."
    Mộng Tình kinh hãi nói:" Vì sao vậy?"
    Mộng Hương nói: " Con không thích Hoàng Hy Bình."
    Mặt Mộng Tình buồn bả, nói:" Chỉ vì Hoàng Hy Bình à?"
    Mộng Hương khẳng định nói: "Đúng vậy"
    Bảo Nguyệt nói: " Sư phụ, người gặp huynh ấy chưa? Huynh ấy là thân nhân của sư phụ à?"
    Mông Tình im lặng một lúc nói: "Ta chưa thấy qua hắn, hắn cũng không phải thân nhân của sư phụ, nghe nói hắn rất xấu. Hương Hương nguyên lai cũng không ưa hắn."
    Bảo Nguyệt kỳ lạ nói: " Sư phụ, huynh ấy không phải thân nhân của người, nguời vì sao bảo chúng con bảo hộ thê tử của huynh ấy?"
    Mộng Tình nói: " Ta sao có một tiểu Bảo Bảo có cái miệng lanh lợi thế này? Ta để các con đến Truờng Xuân Đường, nhưng ta không nói các con bảo hộ ai mà? Trường Xuân đường là ân nhân của sư phụ. Vì Thần Đao môn đã bị Địa Ngục môn tấn công, ta lo Truờng Xuân Đường cũng bị như vậy, để các con trấn thủ cũng hợp tình hợp lý."
    Bà ta nói ra lý do rất miễn cưỡng, lưỡng nữ tự nhiên không tin, nhưng cũng làm khó sư phụ của mình.
    Mộng Hương nói: " Nếu có một ngày, Hương Hương phải cùng Hoàng Hy Bình hoặc giả Võ lâm tứ đại thế gia đối địch, người có thấy Hương Hương kỳ lạ không?"
    Mông tình giật mình, kinh ngạc nhìn Mộng Hương, sau đó thả lưỡng nữ ra, đi đến trước giường, vô lực ngồi xuống giường. Nhưng một lúc ba tà nhìn lưỡng nữ, chậm rải nói: " Sẽ có một ngày như vậy à?"
    Mộng Hương đột nhiên lao vào lòng Mộng Tình, nói: " Sư phụ, Hương Hương có chết, con cũng không làm cho sư phụ lo lắng."
    Mộng Tình vuốt ve mái tóc của nàng nói: " Nếu như thật sự có ngày đó, ta hy vọng con thắng. Nhưng con không cần truy tận sát tuyệt, sư phụ rất cảm kích con"
    Mộng Hương nói: " Sư phụ, con chỉ muốn giáo huấn hắn, không muốn giết hắn."
    Mộng Tình kinh ngạc nói: " Con đã biết chuyện gì?"
    Mộng Hương nói: " Vâng, sư phụ, con đã biết, nhưng con không thích hắn là đại ca của Hương Hương, cũng không muốn là thê tử hắn, không muốn là gì của hắn."
    Mộng Tình nói: "Điều đó, ta không miễn cưỡng các con, nữ nhân của hắn đã quá nhiều, các con có thể tìm cho mình nam nhân khác tốt hơn, chỉ là muội muội! Hắn cũng đã có."
    Bảo Nguyệt tiến lại, nói: " Sư phụ, các nguời đang nói chuyện gì! Sao Bảo Bảo không hiểu gì hết vậy?"
    Mộng Tình mỉm cười nói: " Con không cần biết quá nhiều."
    Bảo Nguyệt giận dổi nói: " Không chịu nói thì thôi, hừ!"
    Mộng Tình nói: " Bảo Bảo của chúng ta giận rồi, thật nghiêm trọng."
    Mộng Hương ngẩng mặt lên, nhìn thấy nét hầm hầm của Bảo Nguyệt nói: " Tỷ sẽ nói, khi có cơ hội đến, muội sẽ biết."
    Có gì mà đắc ý chứ? đừng nghĩ người khác không biết chứ? Bảo Nguyệt không lĩnh tình nói.
    Mộng Tình kinh ngạc nói: " Con đã biết gì?"
    Bảo Nguyệt nói: " Dĩ nhiên là biết, nhưng không nói cho các người."
    Mộng Tình và Mộng Hương nhìn bộ dạng khả ái của nàng, thình lình mỉm cười.
    Sau khi cười, Mộng Tình nói: " Hương Hương, có một nam nhân rất tốt nói muốn hội ước với con."
    Bão Nguệt và Mộng Hương cả hai chấn động.
    Mộng Hương nói: " Sư phụ, Hương Hương đã nói không lấy ai mà."
    Bảo Nguyệt cũngnói: " Sư phụ, là ai vậy?"
    " Không có hội ước với con, con không cần phải lo lắng" Mộng Tình nói, chuyển nhãn ngưng thị nhìn mặt Mộng Hương, phảng phất như muốn nhìn xuyên tấm màn che mặt của nàng.
    Mộng Hương bị bà ta nhìn không có hảo ý, nhãn tình như mộng xuất hiện hoảng loạn, tay vuốt ve sư phụ của nàng, bẽn lẽn như tiểu nữ hài.
    Mộng Tình dù nhẹ nhàng nói hai từ: " Lạc Thiên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.