Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 152: Tương Kiến Dĩ Vãn



    Nguyên Nghiên ngồi dậy khỏi giường, hỏi vọng ra ngoài cửa: "Ai gõ cửa vậy?"
    Không nghe thấy tiếng người ngoài cửa hồi đáp, Nguyên Nghiên mồm hơi mím lại, đưa mắt ra hiệu cho hai kẻ đang ôm chặt nhau trên giường, rồi đi ra mở cửa.
    Đứng ngoài cửa là một kẻ thần kinh đáng cười, nguyên lai là Hoàng Hy Bình đầu lợn.
    Hy Bình ngó thấy tình cảnh bên trong, bèn đứng ngoài cửa vỗ tay thật to. Nguyên Nghiên kéo hắn cũng không vào. mà đẩy thì không chịu bỏ đi. Nàng bèn đi ra hẳn ngoài cửa, đá một phát vào mông hắn.
    Hắn nhảy luôn vào đến bên cạnh giường Lãng Vô Tâm và Nguyên Hà, chống hai tay vào giường, kêu lớn: "Gần như làm phiền mọi người rồi! Hic, Lãng Vô Tâm, tiếp tục nỗ lực đi. Ta sẽ hô cổ vũ ngươi. Một hai ba, nhấn nhấn rút rút, nhấn sâu rút ra."
    "Hoàng Hy Bình, mẹ ngươi, có thôi không hả?" Lãng Vô Tâm tức giận rời khỏi cơ thể Nguyên Hà, trần truồng đứng trước mặt Hy Bình. Hai tay hắn với lấy y phục để mặc vào.
    Nguyên Chân đột nhiên kêu lên sợ hãi: "Không được ca hát ở đây"
    Hy Bình ngừng nhịp ca đó của mình, cười nói: "Lãng Vô Tâm, ngươi không thể bồi tiếp nữ nhân của ngươi được hả?"
    Lãng Vô Tâm chuyển lưng lại, cầm y phục lúc trước cởi ra ném ở trên nền nhà, rồi mặc dần từng cái vào.
    Hy Bình thấy Lãng Vô Tâm không lý gì tới mình bèn quay người lại đối diện với Nguyên Nghiên hỏi: "Vừa rồi là nàng đá ta hả?"
    Trời, phản ứng của hắn mới chậm làm sao.
    Nguyên Nghiên duyên dáng chỉnh lại người, quay người nằm lên trên giường. Hy Bình cũng đi theo sau.
    Nguyên Nghiên nói: "Biến đi, thật chán!"
    "Ta biến đi thì tất nhiên là chán rồi. Để ta ngồi đây cùng mọi người nói chuyện nhé." Hy Bình đợi Nguyên Nghiên nằm lên giường xong, mặt dầy ngồi xuống cạnh giường, giương mắt lên ngắm cả hai nữ nhân.
    Nguyên Nghiên hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
    Hy Bình đáp: "Muốn ngủ ở đây. Ta đang buồn ngủ quá."
    Nguyên Nghiên trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nhắm mắt ra dáng ngủ.
    Hy Bình nói: "Công chúa, nàng nằm dịch vào trong chút đi. Giường này nằm được ba người đó."
    Hắn thò tay ra chạm vào người Nguyên Nghiên rồi đẩy nàng vào trong. Nguyên Nghiên mở mắt kêu lớn: "Hoàng Hy Bình, bỏ tay thối của ngươi ra, nếu không ta chặt đứt đó."
    Hy Bình quả nhiên có thần lực giống Ngu Công vậy, đẩy hai nữ nhân nằm xích vào, rồi bỏ giầy ra nằm xuống bên ngoài cười nói: "Ta đã bảo giường này đủ chỗ cho ba người mà. Bọn nàng lại không tin. Này còn nói gì được nữa không?"
    "Hoàng Hy Bình, nếu ngươi không ra khỏi giường của công chúa, ta sẽ ném ngươi ra đó." Lãng Vô Tâm đã mặc y phục xong, nhìn thấy tình hình như vậy tức giận vô cùng. Hắn vốn đã tốn rất nhiều công sức mà vẫn không tiếp cận được Nguyên Nghiên. Tên Hoàng tiểu tử này tự dưng lại mò vào đây mà nằm ngủ. Ý tứ gì đây?
    Hy Bình nhìn Lãng Vô Tâm nói: "Bên ngươi cũng có hai nữ nhân thôi, tối nay ta không muốn đánh nhau, để sáng mai hãy đánh. Một người hai cô, quá là công bằng. Ta cần tâm sự với công chúa về chuyện xưa. Ngươi cứ kiếm chuyện với ta, phiền nhiễu quá."
    Lãng Vô Tâm biết tên này là một kẻ vô lại hạng nhất. Hắn không còn cách nào khác đi sang chiếc giường ở cạnh, tìm Nguyên Hà phát tiết.
    Nguyên Nghiên muốn ra khỏi giường nhưng Hy Bình lại nằm ngoài bèn nói: "Hoàng Hy Bình, ta nhường cho ngươi nằm giữa."
    Hy Bình hoài nghi đáp: "Nàng có dám khẳng định là sẽ không rời khỏi giường không?"
    Nguyên Nghiên không nói gì.
    Hy Bình khẽ thở dài, nhấc nàng ra khỏi giường nói: "Nàng không muốn ta, ta để cho nàng đi."
    Nguyên Nghiên phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn: "Ta mà không dám bỏ đi sao?"
    Hy Bình đáp: "Cứ tuỳ tiện."
    Nguyên Nghiên thấy Hy Bình quay lưng chuyển thân đối diện với Nguyên Chân trên giường. Nàng chỉ còn cách tức giận trèo lên giường của Nguyên Linh, nhưng không nhắm mắt ngủ mà lại trừng trừng nhìn vào từng cử động của Hy Bình.
    Kỳ thật cả năm người trong phòng đều trừng trừng nhìn Hy Bình, xem xem hắn muốn làm gì.
    Kỳ quái thật, Nguyên Chân không ngờ lại không nói gì?
    Hy Bình ngưng thần nhìn Nguyên Chân với nhan sắc có thể so với đám nữ nhân Lãnh Như Băng kia, dịu dàng hỏi: "Đang nhớ ta hả?"
    Ặc ặc - Lãng Vô Tâm bỗng bị cơm ăn lúc chiều ộc lên tận cổ.
    Nguyên Chân nhìn Hy Bình, trong mắt lấp lánh nước mắt, nghẹn ngào: "Mẹ nói chàng đã chết rồi. Sao chàng vẫn chưa chết?"
    Lãng Vô Tâm bị thức ăn trào lên cổ họng nghẹn thở, làm hắn phải thở hổn hển nghĩ: Nguyên Chân chẳng phải là rất hận Hy Bình sao? Sao giờ lại có vẻ ngược lại như được trùng phùng thế nhỉ?
    Hắn bèn khẽ hỏi Nguyên Hà: "Công chúa và Hy Bình có quan hệ thế nào?"
    Nguyên Hà đáp: "Nam nhân công chúa yêu nhất chính là hắn. Công chúa từng nghĩ hắn đã chết rồi vì muốn quên hắn đi, bèn tới Trung Nguyên xem có nam nhân nào làm cho nàng quên được hắn không. Tuy công chúa đã gặp rất nhiều nam nhân, nhưng vẫn không thể quên được Hoàng Hy Bình. Có lẽ chàng không hiểu rõ, trong tim công chúa, Hoàng Hy Bình là người nàng yêu nhất."
    Hy Bình lẩm bẩm hỏi: "Thật sao? Lại nói ta chết rồi sao? Thế nàng lại đến Trung Nguyên làm gì?"
    Nguyên Chân đáp: "Ta muốn tìm một nam nhân như chàng."
    Hy Bình thở dài: "Nàng, thế đã tìm ra chưa?"
    Nguyên Chân thật sự đã khóc đáp: "Tìm ra rồi."
    "Ai thế?" Hy Bình chống người ngồi dậy, hai tay nắm chặt lấy vai nàng, có vẻ đang rất kích động.
    Nguyên Chân lông mi khẽ nhăn lại. Hy Bình biết hắn nắm chặt làm nàng đau, bèn bỏ tay ra, lại nằm xuống giường.
    Nguyên Chân nói: "Ta có quyền không nói ra."
    Hy Bình đột nhiên chuyển người hét lớn: "Lãng Vô Tâm, có phải ngươi không?"
    Lãng Vô Tâm không ra vẻ kém cạnh đáp: "Làm cái gì thế hả?"
    "Mẹ nó chứ, tối nay ta muốn đánh nhau." Hy Bình vừa định ngồi dậy, bỗng phát giác bị Nguyên Chân kéo áo bắt nằm xuống.
    Lãng Vô Tâm cố ý chọc tức Hy Bình, vì vậy làm ra vẻ dương dương tự đắc nói: "Bổn công tử tự nhiên lại không muốn đánh nhau. Ha ha."
    Hy Bình quay đầu nhìn Nguyên Chân rồi nói: "Tạm thời tha cho ngươi.", sau đó ngữ khí hắn biến thành ôn nhu hỏi: "Chân Chân, nàng thật sự đã có nam nhân khác rồi sao?"
    Nguyên Chân không trả lời.
    Hy Bình thấy nàng im lặng thừa nhận, thở dài nói: "Nàng rất giống với mẹ nàng, biết không? Mẹ nàng là tình nhân của ta, nhưng không phải nữ nhân của ta. Ta muốn nàng là nữ nhân của ta. Lúc ở Dã Mã Tộc ta đã quyết định chuyện đó nhưng mẹ nàng không chịu để ta mang nàng đi. Có lẽ mẹ nàng muốn nàng kế thừa chức vị tộc trưởng, kế thừa bổn sắc của bà ta. Đáng tiếc là nàng bây giờ rõ ràng đã rời xa tâm nguyện đó của bà ta, lại còn làm cho nàng nhớ đến ta."
    Nguyên Chân bình tĩnh nói: "Ta không giống mẹ ta, cũng không trở thành nữ nhân của chàng."
    Hy Bình nói: "Nàng bây giờ còn có quyền nói điều này. Tuy nhiên, có một điểm nàng lại quên mất. Nàng đã từng yêu ta. Ta hẵn còn nhớ đôi môi dầy mọng mềm mại của nàng, đó là ấn ký tình yêu ban đầu của nàng. Mặc dù Dã Mã Tộc của nàng không tin vào tình yêu, nhưng nàng lại không như vậy. Nàng vì vậy là phản đồ của bộ tộc. Điều đó nàng không thể phủ nhận."
    Nguyên Chân đáp: "Tiểu nam nhân, dám khẳng định điều đó, chẳng phải cuồng vọng tự đại quá sao?"
    Lãng Vô Tâm ở một bên bảo: "Hoàng Hy Bình vốn là kẻ như vậy mà, da mặt thật dày, đúng là một kẻ tiểu nhân tuyệt đối."
    Hy Bình quay đầu nói lớn: "Lãng Vô Tâm, có tin ta sẽ cuỗm nữ nhân của người hay không?"
    Lãng Vô Tâm đáp: "Cứ tuỳ tiện. Ta đang không muốn biết ném thứ ta dùng rồi đi đâu, chi bằng ném vào thùng rác ngươi đi"
    Hy Bình quả thật vô kế khả thi. Cái tên Lãng Vô Tâm này quả thật là do mẹ hắn đẻ ra, không lạ khi có nhiều nữ nhân bị thương bởi "Âm đao" của hắn.
    Nguyên Hà cựa thoát khỏi tay Lãng Vô Tâm nói: "Chàng có muốn mất luôn con chim nhỏ của chàng không?"
    Lãng Vô Tâm bối rối đáp: "Nói sai rồi, nói sai rồi. Thương yêu ơi, đừng có giận."
    Hy Bình cảm kích nói: "Cảm ơn nàng, Nguyên Hà. Sau này nàng chán hắn rồi thì thành nữ nhân của ta."
    Nguyên Hà đáp: "Bẩn thỉu."
    Hy Bình cười hehe rồi lại quay đầu ngưng thần nhìn Nguyên Chân nói: "Mặc kệ nàng chọn nam nhân tối hậu của nàng là ai, đó là lựa chọn của nàng. Còn lựa chọn của ta vẫn không thay đổi, đó là nàng vẫn là nữ nhân của ta. Ta muốn thế, và cũng khẳng định luôn thế."
    Nguyên Chân chăm chú nhìn nam nhân này. Hắn là nam nhân đầu tiên mà nàng tiếp xúc. Trong trận chiến ngày đó, nàng bị hắn bắt sống, rồi cũng bắt luôn cả trái tim nàng. Người này là người đã chinh phục trái tim nàng bằng tư thế của kẻ chiến thắng. Phải, đúng là nàng yêu hắn. Nhưng tình yêu này, phảng phất đến quá vội, mà đi cũng quá nhanh. Bây giờ, nàng còn yêu hắn không? Nàng không biết. Nếu hắn thật sự chết rồi. Có lẽ hình bóng hắn sẽ mãi mãi ở trong trái tim nàng. Nhưng hắn vẫn chưa chết, ấn ký của hắn trong tim nàng có lẽ sẽ dần dần phai mờ, hoặc sẽ biến mất. Đó là quá trình của tình yêu, giống như quá trình của cuộc sống vậy.
    Nhưng nàng đến tận lúc này vẫn nhớ lần đầu hôn hắn, vẫn nhớ lúc hắn hôn hay vuốt ve khắp người nàng. Đó là tình đầu của nàng, là hồi ức hạnh phúc nhất của nàng. Chỉ là chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời nữ nhân của nàng là tối hôm đó không phải là với hắn, mà là do Khai Thác Giả của Dã Mã Tộc. Nàng hận Khai Thác Giả đó, cũng hận mẹ nàng. Mẹ nàng đã lừa dối con gái quá nhiều.
    "Không muốn nói chuyện với ta sao?" Hy Bình khẽ khàng hỏi.
    Nguyên Chân hỏi lại: "Chàng muốn ta là nữ nhân của chàng sao? Có dám khẳng định không?"
    Hy Bình gật đầu.
    "Ngày đó chàng bắt được ta, sao lại để ta nguyên vẹn trở về Dã Mã Tộc? Ta đã từng có nam nhân rồi, chàng có nhìn ra được không?"
    Hy Bình đáp: "Cái gì thế này? Kể cả nàng từng có vô số nam nhân, ta vẫn muốn nàng. Điều này ta chắc chắn khẳng định."
    Tay hắn vuốt nhẹ lên mặt nàng. Mặt nàng phủ đầy lệ. Hắn lau mặt cho nàng. Nước mắt nàng ướt hết cả tay hắn.
    Nguyên Chân thở dài: "Đáng tiếc ta không thể quay đầu, bởi vì trong lần đi vào Trung Nguyên này, ta đã tìm được một nam nhân thích hợp hơn chàng. Chàng chỉ còn là quá khứ của ta, không phải hiện tại, càng không phải là tương lai."
    Hy Bình cảm thấy trong tim như có một cây kim đang châm.
    "Nàng giống hệt như đám Thuỷ Khiết Nhu, làm cho ta đau lòng, làm cho ta bị ảnh hưởng. Sáng mai ta và Lạc Thiên đánh một trận. Mẹ kiếp, tiểu tử này dám bắt chiếc ta cướp nữ nhân."
    Lãng Vô Tâm hỏi: "Lạc Thiên và ngươi tranh cướp ai thế?"
    Hy Bình đáp: "Mộng Hương của Minh Nguyệt Phong. Tiểu tử đó không ngờ hẹn nàng ta canh ba nửa đêm đi ra ngoài. Ta may quá cũng hẹn vào tầm đó. Ta thấy trên đầu bọn họ ít đèn nên miễn phí cấp thêm cho họ một ít."
    Lãng Vô Tâm cười nói: "Chỉ có ngươi mới có thể làm ra những chuyện đó. Nói thật nhé, so với Lạc Thiên thì ta vẫn thích ngươi hơn."
    Hy Bình đáp: "Ta cũng thấy ngươi khá hơn Lạc Thiên. Chính vì ta thấy ngươi thuận nhãn ta hơn, nên mới tìm ngươi đánh một trận. Lão tử của Lạc Thiên đó đánh nhạc phụ của ta, sáng mai phải đánh hắn một trận. Hiện tại ta đang rất muốn đánh nhau."
    Nguyên Chân giậm gót chân vào hắn một cái bực tức nói: "Chàng không sợ trên miệng chàng không lúc nào có lời nói tốt sao? Chưa từng thấy ai như chàng, trừ việc đánh nhau, ca hát và ôm ấp nữ nhân thì chẳng còn có suy nghĩ lý tưởng sự nghiệp gì cả. Chàng nhìn vào gương Lạc Thiên mà xem."
    Hy Bình kêu to: "Ôi ôi, Chân Chân, đừng đạp ta. Nàng nói xem, Lạc Thiên thì có lý tưởng gì chứ?"
    Lãng Vô Tâm đáp lớn: "Hắn muốn trở thành đệ nhất cao thủ trong võ lâm, từ đó xưng bá. Lý tưởng này không thích hợp với ta. Ta cũng không có điểm hứng thú nào với võ lâm cả. Vì vậy ta không thích hắn. Ngược lại lại thích tên vô lại không lý tưởng ngươi. Ha ha, sáng mai ta cũng theo đuổi Mộng Hương."
    Hy Bình nói: "Mộng tưởng xưng bá võ lâm sao? Ồ, lại cũng giống gã Thi Trúc Sinh. Thật không tốt, hắn một ngày rồi cũng phải cắt bỏ bảo bối của mình rồi. Thật là đáng thương cho hắn. Lãng Vô Tâm, ngươi nếu dám theo đuổi Mộng Hương, hai công tử nhà họ Triệu sẽ giơ đao chặt ngươi đó. Ngươi cẩn thận đấy."
    Lãng Vô Tâm kiêu ngạo đáp: "Trước mặt ta đao của chúng cũng không kịp rút ra. Hơn nữa mị lực của chúng sao bằng được ta. Người thắng sau cùng chắc chắn là ta rồi."
    Hy Bình bực tức: "Ngươi nghĩ ngươi lợi hại như vậy sao?"
    Lãng Vô Tâm nói: "So ca hát ta không dám so với ngươi một lời. Nhưng ở trước mặt nữ nhân, ta chắc chắn lợi hại hơn ngươi nhiều."
    Hy Bình tức giận nổi lên đáp: "Mẹ kiếp, ngươi chứng minh bằng cách nào?"
    Lãng Vô Tâm cười: "Ở đây có bốn nữ nhân, chẳng bằng chúng ta so xem thế nào?"
    Xem ra hắn đã nghiện chuyện hơn thua, vừa rồi phí sức với Nguyên Hà, giờ lại còn đòi thi với Hy Bình sao?
    Nguyên Nghiên tức giận mắng: "Hai tên hỗn đản các ngươi làm sao vậy? Còn lấy chúng ta ra để nói chuyện, ta ném hai ngươi ra ngoài đó."
    Lãng Vô Tâm đột nhiên nói: "Hừm, đã quên rồi sao? Ở đây tất nhiên là không thể. Hoàng Hy Bình, ta vẫn vô cùng kỳ quái ngươi bằng vào cái gì mà làm Băng Băng luôn lạnh nhạt như vậy với ta. Nhưng sư phụ có nói ngươi ở phương diện nào đó đích xác rất mạnh, không biết là mạnh ở đâu."
    Hy Bình cười cười hỏi: "Thật sự muốn biết?"
    Những lời này là hắn nói với Nguyên Chân. Nguyên Chân tức giận cắn vào tay hắn mắng: "Đừng hỏi ta, tiểu nam nhân này của chàng cũng dám tranh đấu sao?"
    Hy Bình đột nhiên kéo chăn đang đắp chung với Nguyên Chân ra, sau đó cởi luôn cả quần.
    Nguyên Chân sợ hãi hỏi: "Hoàng Hy Bình, chàng muốn làm gì?"
    "Mẹ kiếp, cứ luôn miệng gọi ta là tiểu nam nhân, nghe mà phát bực. Lão tử tối nay cho nàng biết thế nào là đại nam nhân." Hắn nắm lấy tay Nguyên Chân đặt lên trên dương căn của mình.
    Nguyên Chân khi chạm vào dương căn thô trường vô bỉ của hắn bỗng run rẩy toàn thân, kinh hãi kêu: "Chàng, chàng …"
    Hai tay Hy Bình cởi luôn y phục của nàng ra. Nguyên Chân bỗng nhiên khóc nức nở. Hy Bình nghe thấy vội ngừng tay lại hỏi: "Nàng thật sự không tiếp nhận ta sao?"
    Lãnh Vô Tâm đắc ý nói: "Hoàng Hy Bình, đừng phí sức nữa. Trái tim công chúa đã có nơi có chốn rồi - chính là có công tử ta đây. Ngươi không thắng được ta đâu."
    Hy Bình tức giận gầm lên: "Lãng Vô Tâm, mẹ ngươi chứ thật lắm mồm, muốn ta kéo ngươi ra một nơi đánh ngươi thành đầu lợn hả?"
    Nguyên Nghiên cũng hét lớn: "Hai người không được cãi cọ, nếu không ra ngoài đi."
    Hy Bình lập tức mặc ngay quần vào, đi đến chỗ Nguyên Nghiên nằm, cúi đầu nhìn nàng hỏi: "Nàng vừa rồi nói gì?"
    Nguyên Nghiên thẳng mặt ra, nhắm mắt không nói gì.
    Hy Bình đột nhiên ôm nàng ta lên. Nàng mở mắt chống cự, nhưng cuối cùng cũng vô hiệu. Môi Hy Bình đã áp vào môi nàng, làm nàng vô pháp kêu gào, hôn đến khi nàng nghẹn thở phải hổn hển hắn mới bỏ ra, ngoan cố nói: "Nàng rõ là đã bị thất thân rồi, sao mỗi hôn không cũng không chịu?"
    Nguyên Nghiên vô lực gục vào vai Hy Bình nói khẽ: "Ngươi đi đi, Nghiên Nghiên không thích ngươi. Sau này dù ngươi có được công chúa, Nghiên Nghiên cũng không theo ngươi."
    "Ồ, nàng nói như vậy tức là ai có được công chúa thì bọn nàng cũng phải bồi tiếp sao?" Hy Bình nghĩ đến đây thấy rất thú vị. Nhớ tới tam nữ Nguyên Anh, cũng chung thân bồi ở bên cạnh tộc trưởng. Dã Mã Tộc đúng là có phong tục này, từ nhỏ đã bồi dưỡng thân tín của mình. Tộc trưởng nguyên là có ba kẻ tâm phúc. Nhưng Nguyên Chân lại có năm đoá kim hoa. Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cũng như vậy bồi bạn với nhau cho đến lúc già. Điều này Nguyên Thu đã từng nói đến rồi, nhưng hắn lúc đó không để ý lắm.
    "Chàng nói rất đúng, ngũ đoá kim hoa trong bất kỳ tình huống nào, vĩnh viễn ở cạnh ta, chỉ có cái chết mới phân khai được thôi. Nữ nhân Dã Mã Tộc không phải để giành riêng cho một nam nhân nào. Kể cả ta phản lại phong tục bộ tộc mà đi cưới chồng, cũng tuyệt không cưới chàng. Hoàng Hy Bình, chàng bỏ cái ý nghĩ đó đi" Nguyên Chân nói đến đây thì ngữ điệu đã trở lên lạnh lùng, làm cho người khác rõ thấy sự kiên quyết của nàng, cũng ẩn ẩn cho thấy tình cảm của nàng với Hy Bình chỉ có một chữ - Hận.
    Hy Bình trong lòng trùng xuống, thả Nguyên Nghiên ra, cúi đầu bỏ đi, khi ra đến cửa thì quay đầu lại nhìn Nguyên Chân nhẹ giọng nói: "Vô luận thế nào, ta không muốn chúng ta là kẻ thù của nhau một lần nữa. Đối diện với nàng, ta không thể hạ thủ."
    Chúng nhân không hiểu sao hắn lại nói như vậy, nhưng cảm thấy lời này của hắn rất thực. Lời nói thực của hắn làm mọi người xúc động ở trong lòng.
    Một cảm giác làm người ta phải cảm động ẩn ẩn xuất ra từ trên người hắn.
    Lãng Vô Tâm từ trên giường đứng dậy gọi lớn: "Hoàng Hy Bình, đợi chút."
    "Ta đợi ngươi ở ngoài cửa."
    Hy Bình đi ra ngoài. Lãng Vô Tâm xỏ giầy vào rồi cũng đi ra theo.
    Nguyên Nghiên khoá trái cửa lại, quay lại nằm cùng giường với Nguyên Chân hỏi: "Công chúa, bọn ta trở về tộc nhé?"
    Nguyên Chân hỏi: "Tại sao?"
    Nguyên Nghiên đáp: "Ở đây, Nghiên Nhi rất sợ hãi."
    Nguyên Chân hỏi: "Có gì mà sợ chứ?"
    Nguyên Nghiên đáp: "Công chúa, ta sợ ta cũng giống người. Vừa rồi người đã khóc. Ta rất hiếm khi thấy công chúa khóc."
    Nguyên Chân chăm chú nhìn Nguyên Nghiên, nhãn thần lộ vẻ dò hỏi. Nàng tuyệt không hiểu ý Nguyên Nghiên nói là gì.
    Nguyên Nghiên ủ ê nói: "Nữ nhân Dã Mã Tộc không nên phát sinh tình cảm với nam nhân nào, đặc biệt bọn ta lại càng không được phép có tình yêu. Nhưng trong lòng công chúa tình yêu đã quá nhiều, vì vậy nó làm cho công chúa vô cùng khổ sở. Nghiên Nhi sợ sẽ giống như công chúa, lại đi yêu thương một người."
    Nguyên Chân phảng phất đã hiểu, vỗ vỗ má nàng ta, nhẹ nhàng đáp: "Ngươi không có cơ hội để yêu thương nam nhân nào cả. Sau này ta không cho phép nam nhân nào được tiếp cận ngươi. Ta không nghĩ ngươi sẽ phải chịu thống khổ như ta. Nghiên nhi, tên hỗn đản đó vừa rồi hôn có làm ngươi đau không?"
    Nguyên Nghiên mặt bỗng đỏ hồng lên, tròng mắt lấp lánh.
    "Công chúa, Nghiên nhi muốn đi ngủ, buồn ngủ quá rồi."
    Trong phòng liền im ắng, chỉ còn vài tiếng thở nhẹ của nữ nhân.
    Sau đó đèn cũng bị tắt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.