Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 18: Tối sơ chiếm hữu



Hy Bình hiện tại đối với Hoa gia hai thư đệ quả thật rất yêu, ngay cả Hoa Tiểu Ba mới rồi đối với hắn có chút không tốt, hắn cũng quên đến lên chín tầng mây, hiện giờ toàn tâm toàn ý muốn dùng tiếng hát cảm kích hai thư đệ.
Khi tiếng hát của hắn vang lên, Hoa gia thư đệ mới minh bạch vì sao Lãnh Như Băng có thể lựa chọn thái độ cương quyết đó.
Hy Bình nhìn thấy Hoa gia thư đệ muốn chạy, một tay níu chặt Hoa Tiểu Ba lại.
Hoa Tiểu Ba giãy giụa thoát không được, buộc phải cầu xin, cầu xin vô hiệu, thế là bịa chuyện, nói hắn ca hát nghe rất hay, ngày khác kêu một nhóm người lại cổ vũ.
Hy Bình nghe thấy rất vui, lại cũng không thả hắn ra, nói ngày khác ngươi kêu người lại ta hát lại cũng không sao cả, ta kìm nén hơn một tháng, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải hát cho ngươi nghe.
Trong ngày hôm đó, Hy Bình đối với Hoa Tiểu Ba sủng ái tăng thêm, đem thứ của Tứ Cẩu cùng bọn thanh niên Hoàn Sơn Thôn toàn bộ dạy lại cho Hoa Tiểu Ba.
Hoa Tiểu Ba lại rất có thiên phận, gõ mâm, đạp thùng sắt, vỗ tay mọi thứ học một lần là có thể, với trình độ của Tứ Cẩu sai lệch không bao nhiêu. Sự thật, toàn bộ cái này may mắn đều là năng lực huấn luyện của Hy Bình - - sau nắm đầu là cầu xin hết lời, Hoa Tiểu Ba một khắc trước còn bị hắn đánh đến sợ, một khắc sau lại cảm thấy bản thân rất có thể diện.
Như vậy, hai người cộng lại thành một xưởng gia công âm nhạc, sản xuất một ca khúc cực phẩm đầu tay khiến người nghe mà chạy, và sau khi mỗi lần hát một bài ca nhất định vang lên tiếng vỗ tay, khiến người cảm thấy buồn nôn rất lâu không dứt.
Đến tận tối khi đi ngủ, Hoàn Tiểu Ba còn không cách nào quên đi diễn tất kịch tính sáng nay, trong giấc ngủ, hai tay giơ lên giống như cầm một cây tiểu côn trước sau gõ đánh, một chân không ngừng đá ván giường, sau đó đột nhiên vỗ hai bàn tay, bịt hai mắt, trong miệng lầm rầm kêu "tốt"
Hoa Tiểu Mạn tuy thoát được kiếp số ban ngày, nhưng buổi tối một kiếp này lại chạy không qua. Nhiều lần tỉnh lại, đều mặt đỏ tai nóng cầm Lãnh Như Băng đẩy qua một bên. Khi trời gần sáng, cuối cùng cũng ngủ yên lành, nhưng khí âm hàn của Lãnh Như Băng lại phát tác, ôm nàng ta không thả. 
Đây không phải bởi vì Lãnh Như Băng, mà là bởi vì Hoa Tiểu Mạn muốn đi kêu Hy Bình, Lãnh Như Băng ôm chết Hoa Tiểu Mạn không cho phép nàng ta đi.
Hoa Tiểu Mạn một là mềm lòng, hai là cũng không muốn thư thư mĩ tuyệt nhân gian này bị con quỷ già xấu đó làm nhục, bởi thế cuối cùng không có đi, chỉ là đem nhiều chăn giường cho Lãnh Như Băng trùm lên.
Hai nữ nhân ngủ tới trời sáng tỏ, sau khi Hoa Tiểu Mạn đứng dậy, Lãnh Như Băng còn là không nguyện rời giường, cuộn tròn trong đống chăn.
Hoa Tiểu Mạn từ trong phòng đi ra, Hy Bình đợi bên ngoài lại nghênh đón, hỏi: "Băng Băng của ta sao rồi?"
Tuy Hoa Tiểu Mạn biết Hy Bình đã qua dịch dung, diện mục chân thật cùng tuổi tác chân thật của hắn đều không phải bộ dạng này hiện tại, nhưng nàng đã quen nhìn hắn thành một nam nhân vừa già vừa xấu.
Lúc này, nghe được Hy Bình đem "Băng Băng của ta" kêu thân mật như thế, nghĩ thầm, người này thực sự là vừa già vừa không biết nhục nhã, cả ngày toàn làm những chuyện bực mình, nói những câu buồn nôn.
Nàng ta tùy tiện hồi đáp: "Lãnh thư thư không muốn thấy ngươi."
Hy Bình cũng không để tâm, nói: "Thế ta kiếm Tiểu Ba đi chơi."
Hy Bình kiếm khắp Trường Xuân Đường, nhưng cũng kiếm không được bóng dáng của Hoa Tiểu Ba.
Nguyên lai Hoa Tiểu Ba còn rất sớm đã bị tiếng vỗ tay của mình kinh động tỉnh giấc, trong lòng kinh khủng vạn phần - - lại thế này tiếp tục, bản thân có thể không tẩu hỏa nhập ma sao? Nghĩ đến thế, hắn không nghĩ nhiều nữa, trượt xuống như khói chạy ra cửa, trốn đi mất dạng.
Hy Bình đương nhiên chỉ ủ rũ quay về, trên đường thấy Hoa Tiểu Mạn từ đối diện tới, linh quang lóe lên: "Đệ đệ chạy rồi, có thể kêu thư thư thay thế."
Hoa Tiểu Mạn thấy Hy Bình cười hì hì hướng tới nàng ta đi lại, còn không biết vận rủi bản thân đang gần kề giáng xuống.
Hy Bình tuy tự khoe là ca thần tái thế, nhưng cũng thầm biết Hoa Tiểu Mạn không thể cam tâm tình nguyện nghe hắn ca hát, bởi vậy cũng không giải thích, đến trước mặt nàng ta, liền nhân nàng không phòng bị, đem nàng ta ôm vào trong lòng, cười hỏi: "Tiểu cô nương, đi chỗ nào?"
Hoa Tiểu Mạn thấy khuôn mặt xấu xí trước mặt mình phóng to lên, có vài giây đồng hồ không cách nào suy xét, khi ý thức được đây là chuyện như thế nào, liền ra sức vùng vẫy. Song, thân thể nhỏ bé đáng yêu đó của nàng nào có thể kháng cự lại cỗ cơ thể cường đại này phải không?
Nàng ta kinh hoàng thất thố kêu lên: "Sắc ma, thả ta ra … ngươi muốn làm gì?"
Hy Bình hiện tại không nhớ nam nữ hữu biệt, cũng không tới chuyện nghĩ nam nữ, chỉ muốn tìm một người giải buồn, hắn đương nhiên đáp: "Tiểu cô nương, ngoan nào, nghe thúc thúc ca vài bài hát, thúc sẽ tiểu đi."
Hoa Tiểu Mạn vừa nghe, không vùng vẫy nữa, hai tay bịt tai, nói: "Không, ta không muốn nghe."
Lúc này Hoa Tiểu Mạn giống như hoàn toàn không sợ bị Hy Bình ôm lấy, khiến nàng cảm thấy đáng sợ nhất tuyệt không phải người này không có tế bào âm nhạc, tiếng hát giống như sói tru …
Hy Bình đem hai bàn tay nhỏ của nàng ta từ trên lỗ tai rời ra, sau đó đem tay nàng cùng cả thân người mềm mại của nàng khống chế trong lòng bản thân, đắc ý nói: "Hiện tại nàng không động đậy được, ngoan ngoãn nghe ta hát nào."
Hắn còn chưa ca trọn một câu, Hoa Tiểu Mạn không ngờ lại toàn bộ không quan tâm dùng cái miệng xinh xắn của nàng đột nhiên lấp kín cái miệng to của Hy Bình.
Hy Bình bị đôi môi thơm này đột nhiên ngăn lại, nhưng hắn lập tức phản ứng lại, bất chấp đáp trả nụ hôn của nàng ta - - mẹ, môi đỏ mĩ nhân đưa tới, không lĩnh tình không phải nam nhân!
Khi Hoa Tiểu Mạn nghĩ bản thân phải đoạn khí mà chết, Hy Bình rời khỏi cái miệng nhỏ của nàng, trước mặt nàng ta hổn hển thở từng ngụm từng ngụm lớn, mà Hoa Tiểu Mạn càng là yêu kiều thở gấp liên tục - - a, không khí lâu ngày không gặp!
Hy Bình hỏi: "Thế nào? Trình độ hôn môi của ta với trình độ ca hát cao như nhau phải không?"
Hoa Tiểu Mạn yêu kiều thở gấp nói: "Ngươi - - vô sỉ!"
Hy Bình nói: "Nàng vừa mới đem cái lưỡi đinh hương của nàng khả ái duỗi vào trong miệng ta khiến ta gặm không ngừng, làm thế nào nói ta "vô sỉ" chứ? Nàng xem, răng cả miệng ta trắng sạch kiên cố vô bì!" Hắn hả miệng ra để Hoa Tiểu Mạn nhìn kỹ càng.
Hoa Tiểu Mạn dùng bàn tay đã có thể hoạt động đẩy mặt hắn ra, kêu: "Ngươi - - thà ta ra nha!" 
Hy Bình cười nói: "Ta vì sao phải thả nàng ra? Nàng can đảm thế này, lại chủ động trêu ghẹo ta, hiện tại đem thú tính của ta chọc ghẹo dậy, ta cảm thấy so với ca hát càng kích thích hơn, ta quyết định cùng nàng hôn một lần cho đã!"
Hoa Tiểu Mạn giận dữ kêu: "Ngươi dám - - a - - ồ - -"
Sau đó không biết hôn bao nhiêu lần, Hy Bình cuối cùng thỏa mãn nói: "Tiểu cô nương, nàng thực là ngọt ngào, khiến lão phu nếm nhiêu không chán."
Nước mắt của Hoa Tiểu Mạn sớm bị Hy Bình hôn khô, lúc này cả mặt ửng hồng, thút thít không lệ nói: "Đều là ngươi, đều là ngươi! Cướp đi nụ hôn đầu đời của ta, sau này ta làm thế nào có mặt mũi nhì Uy ca ca nữa?! Lão sắc quỷ ngươi, hại Lãnh thư thư còn chưa đủ, còn muốn hại ta sao? Ô ô!"
Hy Bình cau mày nói: "Lại là Uy ca ca? Hai thư đệ nàng không thể có ý mới nào sao? Lại, hôn ta một cái!"
Hoa Tiểu Mạn quay mặt qua một bên, miệng nhỏ cong lên, nói: "Không."
Hy Bình rống lên: "Ngoan, hôn ta một cái, ta sẽ thả nàng."
Hoa Tiểu Mạn rất không cam tâm trên khuôn mặt xấu xí của Hy Bình chuồn chuồn điểm nướt "chót" một cái.
Hy Bình không thỏa mãn, nói: "Không được, hôn mặt không tính, phải hôn miệng."
Khi Hoa Tiểu Mạn đem cái miệng nhỏ của nàng ta đưa lên trên môi của Hy Bình, lại phát hiện bản thân bị lừa, hai người lại miệng lưỡi triền miên hôn thiên địa ám …
Khi Hoa Tiểu Mạn rời khỏi ma trảo cùng miệng hổ của Hy Bình, đã rã rời tựa hồ không thể đi được, nàng ta rất khó khăn quay về phòng, liền tê liệt ngổi trên ghế dựa.
Lãnh Như Băng lấy làm lạ hỏi: "Tiểu Mạn, môi muội làm thế nào có thể vừa đỏ vừa sưng thế?"
Hoa Tiểu Mạn tức giận bĩu môi nói: "Muỗi cắn."
Lãnh Như Băng nghi hoặc hỏi: "Muỗi?" Nàng ta thấy Hoa Tiểu Mạn không muốn nói, cũng không hỏi nữa, lần nữa co rút trong đống chăn.
Buổi tối, Hy Bình bởi vì sáng nay cùng Hoa Tiểu Mạn hôn đến nóng mệt, rất là thoải mái, sớm nằm trên giường nhớ lại dư vị, dư vị lại dư vị quay đến ngủ luôn. 
Trong lờ mờ, nghe được có người kêu hắn - - nguyên lai là Hoa Tiểu Mạn.
Hy Bình mở cửa ra, dùng nhãn thần cổ quái nhìn nàng ta, hỏi: "Tiểu cô nương, nhớ ta sao?"
Hoa Tiểu Mạn cho hắn một bạt tai, nói: "Lãnh thư thư lạnh đến bất tỉnh nhân sự, ngươi còn có tâm tình đùa giỡn sao?"
Giây phút đó Hy Bình dỏng tai lên nghe, ban đầu còn hỏa khí xung thiên, vừa nghe được lời của Hoa Tiểu Mạn, nóng giận gì cũng chạy hết, chuyện rắm thúi gì cũng ném qua một bên, vung chân hướng tới phòng của Hoa Tiểu Mạn vọt tới.
Hy Bình đến phòng của Hoa Tiểu Mạn, thấy được Lãnh Như Băng lạnh đến mơ mơ hồ hồ, hắn lập tức ôm lấy nàng ta chuyển thân đi.
Hoa Tiểu Mạn nhìn hình bóng của hắn, trong lòng có loại cảm giác chua xót.
Hy Bình ôm Lãnh Như Băng quay về phòng của mình, cầm nàng ta để lên giường, đem y phục của mình cùng nàng ta cởi ra sạch trơn, sau đó lên giường ôm chặt lấy nàng ta …
Khi Lãnh Như Băng tỉnh lại, cảm giác được lần này so với trước kia không giống, hai người không mảnh vải trên thân.
Hai con mắt Hy Bình chăm chú nhìn nàng quái lạ, hai tay để trên phần lưng trắng nõn của nàng chuyển động không cố định.
Lãnh Như Băng lập tức minh bạch Hy Bình muốn làm gì đối với nàng ta! Không, không muốn! Nàng đấu tranh gào thét.
Hy Bình tay vừa làm việc, vừa nói: "Băng Băng, nàng hiện tại là bệnh nhân, ta là thầy thuốc, ta giúp nàng trị bệnh, đừng sợ."
Nhưng, hoảng sợ của Lãnh Như Băng cường liệt, nàng liều mình vùng vẫy, tay chân cùng miệng của nàng ta không ngừng công kích thân thể của Hy Bình, cuồng loạn quá khích quát chửi: "Vô lại, ta không cho phép ngươi đối với ta thế này! Ngươi dám xâm phạm ta, ta sẽ cả đời không lí tới ngươi! Vô lại, ngươi …" Chửi mắng của nàng ta từ tử biến thành nỉ non.
Hy Bình lật người đè lên nàng ta, hôn lấy nhãn lệ của nàng, có chút cảm thương nói: "Băng Băng, ta không biết nàng vì sao phải cự tuyệt ta, ta cũng không quản nhiều. Ta chỉ muốn cho nàng biết, ta muốn nàng, tịnh không phải vì thay nàng trị bệnh, mà là vì ta thích nàng từ tận đáy lòng, muốn nàng từ tận đáy lòng. Ta muốn nàng từ rất lâu rồi, chỉ là bởi vì nàng không nguyện ý, ta mới nhịn, không muốn thương tổn nàng. Ta muốn đợi một ngày nàng hoàn toàn tiếp thụ ta, ta lại thỏa thích yêu nàng. Nhưng bộ dạng chịu lạnh của nàng, ta không nỡ nhìn. Ta đã có thể giải trừ thống khổ của nàng, dù sử dụng phương pháp giải trừ này có thể khiến nàng thống hận ta một đời, ta cũng phải thi hành! Ta không muốn nhìn thấy nàng chịu lạnh hoặc đột nhiên từ trên cõi đời này biến mất, nàng xinh đẹp thế này!"
Lãnh Như Băng biết vùng vẫy nữa cũng không được gì, hơn nữa nàng cũng mệt, toàn thân rã rời.
Bàn tay to giống như ma của Hy Bình trược qua mỗi một thốn da thịt xinh đẹp, trêu ghẹo dục vọng nguyên thủy nhất của nhân tính …
Khi Hy Bình mạnh mẽ tiến vào nàng ta, nàng ta kêu thảm một tiếng, nhanh chóng cho hắn một cái bạt tai.
Hy Bình tạm dừng, ôn nhu nói: "Băng, dùng tâm cảm thụ, ta sẽ để nàng quên đi hết mọi thống khồ, để nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất khoái lạc nhất toàn thế giới!"
Hắn hôn nàng ta, chuyển động có tiết tấu luật định …
Lãnh Như Băng làm thế nào cũng không ngờ được sau khi Hy Bình đi vào nàng ta, tất cả sợ hãi của nàng ta trong nháy mắt biến mất hết, mong đợi cùng hưng phấn không giải thích được chiếm lấy.
Phải, vô luận là từ tâm lí hay là từ sinh lí, nàng đều không cách nào cự tuyệt nam nhân đang trên thân thể nàng.
- - Nàng cuối cùng đã trở thành nữ nhân của hắn?!
Nàng từ nhỏ không biết phụ thân là ai, chỉ biết Hồ Điệp Phu Nhân là mẫu thân của nàng.
Thanh danh của Hồ Điệp Phái trên giang hồ không tốt, người trong phái phần lớn luyện Âm Dương Thải Bổ Chi Thuật, giữa nam nữ đối với chuyện tình dục càng lạ bất kị, chỉ cần hai bên nguyện ý có thể tùy lúc tùy nơi chẳng kiêng nể tiến hành song tu.
Mà mẫu thân của nàng càng là thường xuyên cùng nam đệt tử trong phái làm chuyện đó, khiến nàng từ nhỏ đối với mẫu thân có thành kiến không thể tiêu trừ, đối với nam nhân cùng mẫu thân giao hợp cũng luôn luôn căm thù không nói ra, đối với chuyện của nam nữ càng là chán ghét vô cùng.
Lại không ngờ sau khi gặp được Hy Bình, tất cả trước đâu đều thay đổi, biến thành thích hắn ôm ấp, thích hắn hôn môi, thích ôm hắn ngủ, thích …
- - Hiện tại lại thích hưởng thụ sự xâm phạm mạnh mẽ có lực của hắn?!
Cả thân tâm của nàng đều nằm trong tình dục cùng khoan khoái cực độ, nam nhân cường tráng này đem nàng đẩy lên đỉnh điểm của tình dục, mãi lâu không lắng lại, một sóng chưa lặng sóng khác lại lên.
Nàng phát ra tiếng rên rĩ mãnh liệt, cùng hắn giao hợp quấn cuộn không ngừng không nghỉ, lăn lộn …
Khi tất cả dừng lại, trời đã sáng tỏ, Lãnh Như Băng thỏa mãn mê man.
Hy Bình thương yêu vô cùng hôn khuôn mặt diễm lệ của nàng, hắn không biết sau khi gương mặt này tỉnh lại sắc diện là như thế nào, nhưng hắn biết mình phải chạy.
Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành vượt ngạch, hắn phải tới Võ Đấu Môn cùng Lôi Long bọn chúng hội họp - - 8 ngày sau, sẽ là đại thọ 70 của Độc Cô Phách.
Còn như nữ nhân bên cạnh, sẽ để bản thân từ bên người nàng biến mất một đoạn thời gian, để nàng ta bình tĩnh lại cũng tốt. Nếu trong lòng nàng ta có hắn, tổng hội sẽ quay về bên hắn; nếu trong tim nàng khôn có hắn, sẽ tùy nàng mà làm.
Khí âm hàn của nàng đã được hóa giải, hắn cũng yên tâm, nhưng nếu nàng ta thực sự không đếm xỉa hắn mà đi, thể diện của hắn không phải sẽ không cách nào hồi phục sao?
Quản chi nó! Chạy trước, đánh cược một lần …
Hy Bình nghĩ sẽ gặp mặt Chu Công.
Sau khi Hy Bình tỉnh lại, Lãnh Như Băng vẫn còn ngủ say.
Hắn không nỡ nhìn nàng một cái, nghĩ thầm: "Thứ lỗi ta không từ mà biệt!"
Rời khỏi cửa phòng, Hy Bình kinh ngạc thấy Hoa Tiểu Mạn đứng ở cửa cách không xa, hắn lại gần xem, hai mắt nàng ta hơi hơi sưng đỏ, hoặc giả nguyên do là tối qua không ngủ ngon chăng?
Hy Bình hỏi: "Tiểu cô nương, nàng đứng đây bao lâu rồi? Không mệt sao?"
Hoa Tiểu Mạn không đáp lại câu hỏi lại hỏi: "Quỷ già xấu xí, ngươi làm gì với Lãnh thư thư vậy?"
Hy Bình cười đáp: "Không làm gì, chỉ là thay nàng ta trị bệnh một đêm."
Hoa Tiểu Mạn thấy trong tay hắn trừ đao, còn có bao y phục, trong lòng kinh động, hỏi: "Ngươi phải đi đâu?"
Hy Bình đột nhiên nhớ gì, nói: "Này, mém nữa quên nói cho nàng hay, ta đây là tới Võ Đấu Môn vì Độc Cô Phách chúc thọ."
Hoa Tiểu Mạn gương mặt tối lại, hỏi: "Cái đó, cái đó ta … Lãnh thư thư làm thế nào?"
Hy Bình nhìn trời thở dài, đáp: "Ta không biết nàng ta sau khi tỉnh lại có thể thứ lỗi cho ta hay không. Nàng nói lại cho nàng ta hay, nếu nàng ta muốn ta, hãy đến Võ Đấu Môn tìm ta; nếu nàng ta không cần ta, thuận theo nàng ta mà làm! Dù sao hàn độc trong người nàng ta đã trừ sạch, không có sự tồn tại của ta, nàng ta cũng có thể vui vẻ sống."
Hy Bình vừa muốn cất chân, Hoa Tiểu Mạn lại cản hắn ta lại, nói: "Ta không cho phép đi."
Hy Bình ngớ ra, cười nói: "Ngoan, con nít đừng cản đường người lớn."
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Tiểu Mạn ngửa lên nhìn hắn, hai con mắt chăm chú nhìn Hy Bình, mắt đều phát ra lệ quang, nói: "Ta đã 18 tuổi, ta không phải tiểu hài tử - - ngươi xem ta điểm nào giống tiểu hài chứ?"
Nàng ta ưỡn bộ ngực ra, đích xác là rất lớn.
Hy Bình hiện tại tạm thời không có tâm tình liệp diễm (săn gái đẹp), chỉ muốn nhang chóng lên đường, nói: "Trước mặt lão phu, nàng là tiểu hài tử, lão phu đã là người hơn 40 tuổi."
Hoa Tiểu Mạn hét lên: "Ngươi lừa ta! Ngươi là dịch dung, thanh âm của ngươi một điểm cũng không giống là ngươi già như thế, ngươi lừa người!"
Hy Bình vì thoát khỏi sự quấy rầy của nàng ta, giả giận quát: "Ta là dịch dung, nhưng chân diện mục của ta càng già càng xấu hơn - - tiểu cô nương, tránh đường, nếu không ta sẽ giận!"
"Hoàng Hy Bình, tên vô lại ngươi, ta phải giết ngươi - -"
Hy Bình vừa nghe thanh âm của Lãnh Như Băng, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, né qua Hoa Tiểu Mạn, như bay trốn đi …
Hoa Tiểu Mạn đi vào phòng của Hy Bình.
Lãnh Như Băng vẫn như cũ nằm trên giường, chỉ là đã tỉnh lại, nàng hỏi: "Hoàng Hy Bình?"
Hoa Tiểu Mạn nghi hoặc hỏi: "Ai?"
Lãnh Như Băng đáp: "Là Hoàng Ngưu, tên thật của hắn gọi là Hoàng Hy Bình."
Hoa Tiểu Mạn trầm trọng nói: "Hắn - - chạy rồi."
Lãnh Như Băng ngẩn vài giây, đột nhiên "oa" một tiếng khóc lên …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.