Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 185: Các Sắc Các Hoa



Hy Bình sử dụng "tốc độ còn nhanh hơn khoái mã" chạy như điên, thật sự là khó có thể tưởng tượng, nguyên lai ngay cả khi hắn chạy trốn cũng đã có thể đạt được đến tốc độ như vậy, nếu bảo hắn học "Thiên tự thác loạn", nói không chừng đến Hoa Tiểu Ba chạy trốn cũng không bằng!
Hắn lần này cũng hướng đến Vu Sơn mà chạy, nơi đó có một con sông lớn. Hắc hắc, không có nữ nhân nào dám theo hắn xuống nước, phải biết rằng, ở trong nước, không ai phân biệt về khí lực, mà chỉ nhìn vào xem ai có thủy tính tốt hơn. Hắn cho rằng thủy tính của hắn vào hàng đệ nhất lưu, nhớ lại lúc ngâm mình ở thủy đàm lâu như vậy mà còn không chết, chỉ cần biết thế đã là lợi hại lắm rồi.
Có lẽ tốc độ của hắn thực sự siêu nhanh, cho nên thẳng đến phía trước dòng sông, ở giữa sương mù mênh mông, hắn mới bị Âu Dương Đình Đình đuổi đến, thật là rất bất hạnh, nữ nhân này chắn ở trước mặt hắn - làm hắn không kịp phi xuống nước, thật là bi ai!
Hắc hắc. Hy Bình tựa hồ nở nụ cười ngây ngốc. "Rốt cục cũng để ngươi đuổi kịp rồi."
Âu Dương Đình Đình mỉm cười: "Tốc độ của tên thối nát ngươi thật là rùa bò, đuổi theo ngươi thật là dễ dàng."
"Không phải đâu! Ta biết là ta chạy rất nhanh mà, lại còn nói nữa, chẳng phải ngươi phải đuổi mất một hồi rất lâu còn gì?"
Âu Dương Đình Đình nói: "Ta là muốn nhìn xem ngươi chạy đến nơi nào, nên đi theo sau ngươi, xem ngươi chạy ra sao. Gặp tên hỗn đản ngươi đến cả chạy trốn cũng không biết, cả ngày nghĩ đến việc nhảy xuống nước, tựa hồ ngoại trừ nhảy xuống nước thì không còn chỗ nào để đi, ta đành phải chặn ngươi nhảy xuống - ta không muốn ngươi phi đầu xuống nước tự sát, ta phải tự mình giết ngươi."
Hy Bình phẩy phẩy tay: "Ngươi dựa vào cái gì để giết ta? Cho ta một lý do."
"Ngươi nhìn lén ta." Ngữ khí Âu Dương Đình Đình biến đổi, cả giận nói: "Ta giết người không cần gì lý do."
"Ngươi cần phải cho ta một lý do, nếu không ta không để cho ngươi giết!"
"Ngươi rõ ràng là ngu ngốc, không để cho ta giết, là do ngươi quyết định à? Bọn chúng mời người đến, ta còn tưởng là nhân vật nào đó, nguyên lai chính là tên dâm tặc ngươi."
Hy Bình tức khí lắc lắc đầu, cười nói: "Ít nhất ta là đại mĩ nam."
Âu Dương Đình Đình nhìn thấy hắn cao lớn cường tráng, gương mặt tuấn mĩ tựa như ma thần, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ đột nhiên đỏ lên, sẵng giọng nói: "Bên ngoài thì lóng lánh, bên trong như cứt ngâm." 
"Này! Ngươi làm sao biết trong ruột ta có cứt? Ngươi nói bỗng khiến ta nghĩ đến việc muốn đi vệ sinh quá!"
Hy Bình làm bộ muốn tụt quần xuống, lúc này bốn phía không có người khác, chỉ có hắn và Âu Dương Đình Đình, chẳng biết bọn Hoa Tiểu Ba bốn người cùng với bốn nữ nhân kia đã chạy đi nơi nào?

"Xem ngươi chạy đến chỗ nào? Dám nói chuyện rác rưởi này trước mặt ta!" Lục Ngọc đuổi theo Hoa Tiểu Ba quát lên.
Hoa Tiểu Ba không hổ là cao thủ chạy trốn, vừa chạy vừa né công kích của Lục Ngọc, Lục Ngọc truy kích đã lâu, rõ ràng là đuổi kịp, nhìn thấy hắn mà không đánh trúng nổi, trong lòng vừa vội vừa bực. Từ khi theo thánh nữ đuổi đến đây, năm nàng liền chia nhau ra đuổi - nhưng việc này chẳng có tác dụng, các nàng đuổi theo dâm tặc, bốn nam nhân liền lùi về chặn lấy các nàng, sau đó lại chạy tản ra, làm cho các nàng thật khó truy đuổi.
Lục Ngọc nhớ rõ là Hoa Tiểu Ba nói lời bậy bạ nọ, vì vậy chỉ tập trung đuổi đánh hắn.
Hoa Tiểu Ba đánh không lại được, nhưng né đòn thì lại là cao thủ của cao thủ, bởi vậy Lục Ngọc dẫu có thể coi là hảo thủ cũng không thể đánh trúng.
"Ngươi không được né, là nam tử hán thì không được né." Lục Ngọc đánh không trúng Hoa Tiểu Ba, đành phải dùng phương pháp khích tướng.
Hoa Tiểu Ba hắn là ai mà lại để nàng khích tướng cơ chứ? Trúng kế mới là lạ!
"Hoa Tiểu Ba ta thập phần đường đường là nam tử hán, đối với nàng chính là muốn né, ta không nghĩ sẽ cùng nữ nhân giao thủ, nâm nhân không nên khi dễ nữ nhân, ngươi đánh ta, ta liền tránh, ta tránh, tránh là tránh. ha ha ."
Lục Ngọc đánh không trúng Hoa Tiểu Ba, vốn rất căm tức, lại bị hắn đánh lại bằng lời nói, cơn nóng giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, chỉ biết đuổi và đánh, Hoa Tiểu Ba liền vừa né vừa chạy, đồng thời chạy vòng quanh trêu nàng.
"Hoa Tiểu Ba ta quả nhiên không hổ là một đại mĩ thiếu niên, thế nhưng dưới ánh sáng ban ngày, lại có một bảo bối xinh đẹp đuổi theo ta, thật là .quá hạnh phúc!"
"Ta mà bắt được ngươi, sẽ cho ngươi biết tư vị của địa ngục là như thế nào."
"Vấn đề là làm sao nàng bắt được ta chứ?" Hoa Tiểu Ba đắc ý nói.
"Ngươi đúng là muốn chết!"
"Ta đang sống rất tốt, sao lại muốn chết? Ta một là không bị cắt mất tiểu kê, hai là không thất tình, muốn chết làm chi? Trả lời ta, nàng tên là gì?"
"Chờ ngươi chết, đến gặp Diêm Vương mà hỏi đi!" Lục Ngọc chém tới một kiếm, thân ảnh Hoa Tiểu Ba chợt lóe lên, một kiếm của nàng liền chém vào không khí - thất bại!
"Nàng không chém được ta đâu, mặc dù võ công nàng cũng khá lắm, vì sở học của ta chuyên là để cứu mạng, sao có thể để nàng dễ dàng lấy đi cái mạng nhỏ này chứ?"
Hoa Tiểu Ba thực là rất vui vẻ, nhưng cứ như vậy cũng không phải là biện pháp, cho nên hắn chỉ biết lo nhìn về phía bắc mà chạy, hắn muốn chạy về đến chỗ "ta dẵm nát mông ngươi", ở đó có rất nhiều cao thủ đánh nhau, đến lúc đó, lục y mỹ nữ đang đuổi theo đánh hắn nhất định sẽ bị bắt. Hắc hắc, lúc đó sẽ biết Hoa Tiểu Ba hắn xử lý nàng như thế nào.
Tiếp đó lại tưởng tượng: Chẳng biết mấy người bọn họ có thoát khỏi việc đuổi giết hay không? Tứ Cẩu sư phụ không có liễu kim thương, không biết có bị nữ nhân bắt giữ không? Hắc hắc. Lúc đó ta sẽ dùng lục y mĩ nữ này để trao đổi lấy Tứ Cẩu sư phụ. Ân, chủ ý này quả là đúng, Hoa Tiểu Ba ta quả nhiên có lương tâm tế thế cứu nhân.
Hoa Tiểu Ba vừa nghĩ, vừa nhắm đến phương hướng nơi ở của Võ lâm Tứ đại thế gia mà chạy đến.

"A.không được." một tiếng hét chói tai của nữ nhân đột nhiên vang lên, Hy Bình cuối cùng cũng đã thấy Âu Dương Đình Đình xoay người quay mặt không dám nhìn hắn, hắn cảm thấy một loại hư vinh thắng lợi và cảm giác thỏa mãn khó nói.
"Sợ rồi sao?" Hắn nhìn lưng Âu Dương Đình Đình đắc ý nói.
Tưởng rằng nàng có bao nhiêu hung hãn, bất quá không tưởng cởi quần trước mặt nàng, nàng lại không dám nhìn người - Xử nữ, con mẹ nó, đều có bộ dạng thế này.
"Ngươi không cởi quần?" Âu Dương Đình Đình thăm dò hỏi.
Hy Bình nói: "Nực cười, đừng tưởng ta là kẻ ngu, lại tùy tiện cởi quần trước mặt đàn bà xa lạ, chẳng lẽ ta không sợ bị ngươi cưỡng gian sao? Phải biết rằng nam nhân cũng có trinh tiết đó -"
"Ngươi lần này chết chắc rồi, đồ dâm tặc!"
Âu Dương Đình Đình xác định Hy Bình không cởi quần, lập tức xoay người tới, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ giận dữ, thoạt nhìn tựa như một con mèo trắng đang đuổi bắt lão chuột già!
Hy Bình tuyệt không thừa nhận mình chính là lão chuột già lén lén lút lút - nếu có là lão chuột già, cũng phải có hình dáng thiên tài!
Hắn thấy Âu Dương Đình Đình đang dần dần tiến về phía mình, liền nói: "Không được tới, còn tới ta sẽ cởi quần thật đó."
"Tùy ngươi, ngươi muốn cởi thì cởi, thân thể ta đề đã bị ngươi xem qua, ta. ta cũng không sợ nhìn của ngươi! Cởi đi! Ta sẽ hủy đi nguồn sống của người, đừng tưởng ta sợ, vừa rồi chỉ là do đột nhiên thôi, bây giờ ta đã sẵn lòng chuẩn bị rồi."
"Ngươi đã thật sự chuẩn bị rồi chứ?"
Âu Dương Đình Đình bĩu môi một cái, đáp một tiếng: "Đương nhiên."
"Vậy ngươi phải xem thật chăm chú nhé."
Hy Bình quả nhiên lại muốn cởi quân, nhưng Âu Dương Đình Đình không để cho hắn có cơ hội, cặp ngọc thủ hóa thành một chưởng ảnh, âm khí trùng trùng phủ tới, Hy Bình còn không kịp phản ứng, đã dính của nàng ta hơn 10 chưởng, nhưng Âu Dương Đình Đình vẫn còn nhớ chuyện lần trước, biết rằng hắn rất giỏi chịu đòn, bởi vậy, cho dù hắn đã bị đánh bay ra xa gần chục thước, cũng không buông tha cho hắn, tiếp tục đuổi theo truy đánh.
Tuy nói Âu Dương Đình Đình chỉ dùng có năm thành công lực, nhưng "Thái Âm huyền chưởng" của nàng cũng là đại tuyệt học của Thái Ấm giáo, Hy Bình nhận của nàng ta hơn 1 chưởng, cho dù thân thể hắn có là kim cương, cũng cảm thấy toàn thân đau đớn khó chịu, máu trong người sôi trào, đau đớn vô cùng, một búng máu dâng lên họng, hắn phải dùng hết sức nuốt xuống, tư vị như thế thật là chẳng tốt đẹp gì.
"Thế nào? Không cởi nữa à?" Âu Dương Đình Đình đứng đang đứng bên cạnh hắn, cúi nhìn hắn chằm chằm, giọng có một chút ngạo khí.
Hy Bình phải uống máu của chính mình, thật là không tốt chút nào, hết lần này tới lần khác mình bị người ta dùng một chiêu đánh ngã lăn ra đất, thật sự không có lời nào có thể cãi được, đánh nói: "Ta thích nằm cởi quần."
Âu Dương Đình Đình đứng trên cao nói: "Vậy ngươi cởi đi! Để ta coi."
"Ngươi không ra tay đánh ta, ta sẽ cởi cho ngươi xem, nếu không ngươi đừng mong nhìn thấy thân thể quý giá của ta, hắc hắc!" Hy Bình sử dụng một loại phương thức tư tưởng thiên tài uy hiếp lại nàng, thật tuyệt.
Âu Dương Đình Đình thật không thể tưởng được người này thần kinh lại có vấn đề như vậy, trực giác mách bảo nàng rằng đầu Hy Bình có vấn đề, nếu không tại sao lại có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy?
Nàng hận không thể một chưởng đánh chết hắn, nhưng cũng giận dữ đá cho hắn một cước vào một bên mông hắn.
Hy Bình kêu thảm một tiếng, nàng ta giận dữ nói: "Ta bảo ngươi cởi."
"Được, ta cởi, ngươi không được đá! Ta còn cách nào khác là cởi chứ? Ta đã biết, bị ngươi bắt được, khẳn định là sẽ bị cưỡng gian."
Hy Bình đưa tay đặt trên quần, thấy sắc giận trong cặp mắt xinh đẹp của nàng càng đậm hơn, hơn nữa đôi bàn thay bắn ra âm khí quá nặng, hắn nghĩ: Xem ra nàng ta nói ngược, nếu ta cởi ra, nàng cho ta một chưởng, không chết cũng chẳng hay ho gì.
Hắn nói: "Ta không cởi nữa, nếu thích cởi thì tự ngươi cởi đi."
"Ta không đời nào cởi cho ngươi xem!"
"Ta nói là chính ngươi cởi cho ta đó . ai da ."
Đáng thương, lại là một cước nữa.
"Đứng lên!" Âu Dương Đình Đình giận dữ hét lên.
"Ta không dậy nổi, ta rất thích cảm giác nằm trên mặt đất. Ngươi xem, trời xanh xanh, mây trắng trắng, chim bay trên trời . oa, thật là tự tại! Ngươi đá ta để làm gì?"
Âu Dương Đình Đình quả thực bị hắn làm cho điên lên rồi, lúc này thực sự có thể giết hắn, bởi vì ban đầu nàng định từ từ dày vò hắn, "Tên hỗn đản này, từ đây có thể thấy trời không phải mầu xanh, toàn trời đều là sương mù, làm gì có trời xanh, mây trắng? Lời ngươi nói có bị ngược không? Tự tưởng mình là thi nhân, nói những lời chó má đó thật là không thông tai chút nào! Hơn nữa, nơi này làm gì có chim bay qua."
"Phải không? Ta nhìn lại coi, kỳ thật có mỹ nữ như nàng là tốt rồi".
"Ngươi ."
"Đừng đá ta!" Hy Bình theo phản xa giơ tay ra che phần lưng, quần áo, đỡ chiếc chân ngọc của Âu Dương Đình Đình đang đá xuống, rồi nói tiếp: "Hơn nữa, vừa rồi ngươi nói không cởi cho ta coi, cho nên ta nhớ ra, trước kia ngươi sáng ra đã cởi quần áo chờ ta đến xem. Hắc hắc, lại còn có bốn - a nha! Đồ xấu xa, dám chà đạp bảo bối của ta, ta không thể nhẫn nhin hơn nữa!"
Phần giữa hai chân của Hy Bình đã bị tập kích, mạnh bạo động thân đứng lên, thân mình cao lớn lừng lững trước mặt Âu Dương Đình Đình, đang muốn phát chiêu, nhưng lại không thấy Âu Dương Đình Đình đâu, nguyên lai chỉ trong nháy mắt, nàng đã vọt đến sau lứng hắn, xuất ra một chưởng, Hy Bình kêu thảm một tiếng, rồi lại nghe "Phác thông" một tiếng, bị chưởng của Âu Dương Đình Đình đánh bay ra, rơi xuống dòng sông.
Thật là bi ai, thiên tài một lần nữa lại biến thành "con gà ướt".
Âu Dương Đình Đình sau khi đánh bay Hy Bình xuống nước, vội vàng đến xem tình huống, cũng không thấy Hy Bình nổi lên, nghĩ thầm rằng: Chẳng lẽ hắn chết thật? Ta lần này xuất chưởng cũng không phải là lần đầu tiên nặng tay, nên sẽ không chết mới đúng chứ? Nhưng tại sao vẫn không thấy nổi lên?
Tiếp theo lại nghĩ: Tốt nhất là đã chết, đồ dâm tặc! Nhưng sư phụ đã nói qua, nếu không bắt buộc, không được giết người của Võ Lâm Tứ đại thế gia.
Âu Dương Đình Đình vội nhìn chằm chằm xuống mặt nước đang ba động, hồi lâu rốt cục cũng nhìn thấy được xác đẫm nước của thiên tài nọ, nàng nói: "Ngươi không phải là chết rồi chứ?"
Hy Bình nói: "Nhìn thấy ta không chết, ngươi không phải rất vui vẻ sao?"
"Ta hận là không băm thây ngươi thành vạn đoạn, ngươi bơi lên đây cho ta!"
Hy Bình nghĩ thầm: Thật là, nữ nhân này bị làm sao vậy? Ta thật vất vả mới rơi được xuống nước, cá còn chưa kịp chạm đến một con mà nàng đã bảo ta lên bờ?
Hắn cười nói: "Ở trong nước, là nơi an toàn nhất của ta, năng lực bơi lội của ta là số một trên thế giới, đừng ai nghĩ đến chuyện đánh lại ta ở trong nước, ta muốn bơi là bơi, giống như người cá thật tự do tự tại."
Âu Dương Đình Đình không chịu được bộ dạng này của hắn, tức giận đến nổ đom đóm mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Hy Bình càng đắc ý, cười nói: "Ta cũng cũng là bất đắc dĩ thôi? Ha ha."
Âu Dương Đình Đình tức giận đến nỗi nói cũng không ra được lời.
Hy Bình tiếp tục: "Chúng ta đều có nhận thức, ta đối với nàng còn chưa biết tên.nàng tên gì? không tưởng là nàng không biết nói nhé? Nàng cũng không biết tên ta phải không? Tên ta là Hoàng Hy Bình, cái gì? Cũng không biết à? Ta nói cho rõ ràng nhé, ta chính là nam nhân đã nhìn thấy toàn bộ thân thể nàng, hơn nữa, nàng cũng từng nuốt niếng miếng của ta - a!"
"Phác thông!"
Trong khi Hy Bình kêu lên sợ hãi, Âu Dương Đình Đình phẫn nộ không để ý gì nữa nhảy ào xuống nước, Hy Bình không nghĩ ra nàng dám nhảy xuống nước, đàn bà thật là đáng sợ, bị phẫn hận làm cho mấy hết cả lý trí!
Hắn cũng không sợ nàng, ở trong nước, hắn biết, hắn hoàn toàn không có lý do gì để sợ một người đàn bà - phải là nàng sợ hắn mới đúng. Cho nên, hắn sẽ không chạy, ngược lại mở rộng song chưởng để hoan nghênh nàng.
Âu Dương Đình Đình bị nước ngấm vào, thanh tỉnh lại, nhưng, hối hận đã không kịp, nàng phát giác mình đã bị đại hỗn đản ôm chặt trong nước, cảm giác như không thể thở nổi trong nước - một cảm giác ngộp thở nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể.
Thủy tính của Hy Bình thực sự rất tốt, hai tay ôm Âu Dương Đình Đình, vẫn có thể dễ dàng nổi trên mặt nước, dù Âu Dương Đình Đình giãy dụa không ngừng, thế nhưng hắn cũng không chìm xuống.
Âu Dương Đình Đình đã phạm phải một sai lầm cơ bản, chính là để cho Hy Bình ôm được.
Thiên tài này cái gì không được chứ khí lực thì thực sự là có biểu hiện thiên tài, thật là thiên chân vạn xác.
Âu Dương Đình Đình chính là không nghĩ ra, nam nhân này bị nàng tùy tiện một chưởng đánh bay, vì sao đột nhiên lại trở lên mạnh mẽ thế? Nàng bị hắn ôm, lại không thể thoát thân? Toàn bộ nửa trên người nàng bị hắn khống chế, chỉ có cặp đùi mĩ miều đạp loạn trong nước không ngừng.
"Không được lộn xộn nhé! Lộn xộn, ta không dám cam đoạn ngươi sẽ không uống nước. Ngươi có biết nước sông này bẩn như thế nào không? Rất nhiều người thải nước tiểu, rác rưởi xuống đó." Hy Bình uy hiếp một cách độc địa.
"Ngươi buông ta ra, để ta tự bơi." Âu Dương Đình Đình nói một câu, liền ngậm chặt miệng lại, xem ra có điểm sợ uống phải nước sông "dơ bẩn".
"Oa, ngươi thật là biết nghe lời, ngươi biết bơi, thì ta phải thả ngươi ra? Thật là vất vả mới chế trụ được ngươi, làm sao ta lại phải thả ngươi ra chứ? Chẳng có cửa nào cả, trừ phi - "
"Trừ phi cái gì?" Âu Dương Đình Đình vớ được một tia hy vọng, liền khẩn trương hỏi.
Hy Bình không nhanh không chậm nói: "Trừ phi ngươi nói cho ta biết ngươi tên gì?"
Âu Dương Đình Đình nhíu mi một chút rồi nói: "Âu Dương Đình Đình."
"Không phải là giả chứ?"
"Ngươi không tin thì thôi." Âu Dương Đình Đình rất tức giận nói.
"Ta tin, ta tin còn không được sao?"
Hắn làm ra hình dáng oan khuất, Âu Dương Đình Đình vốn đang phẫn nộ thấy bộ dạng này của hắn, chẳng biết vì sao, "Phác xích" cười lên một tiếng, rồi lạnh giọng nói: "Ngươi tin hay không, liên quan gì đến ta?"
"Vừa rồi ngươi cười thật là xinh quá!"
Hy Bình u mê sửng sốt một hồi rồi mới nói, hắn dí mặt lại gần mặt nàng, rồi nói tiếp: "Kỳ thật ta rất tin lời ngươi nói, nếu như ta không tin cáo tên này của ngươi, người liền đổi tên, tỷ như ta tin ngươi là Âu Dương Đĩnh Đĩnh, ngươi lại không phải là Đỉnh Đỉnh."
"Đỉnh Đỉnh?"
"Không biết à, giống như nơi này này, he he!"
Hy Bình vì để làm cho Âu Dương Đình Đình hiểu được "Đỉnh Đỉnh" ý tứ, mặt hắn liền di chuyển xuống phía ngực nàng,quần áo nàng đã ngấm nước, tuy là ở đây trời lạnh, nhưng nàng vẫn mặc một bộ quần áo mong manh, bởi vậy bị nước ngấm quá ngực, quần áo dính chặt, một nửa bầu ngực cao vút lộ ra qua chiếc áo trắng trong suốt, chỉ có một chiếc yếm nhỏ xíu che phần còn lại của ngực nàng, hơn thế, hai cánh tay trắng ngọc ngà của nàng ở trong nước lóe ra thứ ánh sáng mê người.
Hy Bình đưa mặt áp trên hai bầu ngực cao vút của nàng, thốt lên hạnh phúc: "He he, chính là giống nơi này, thực là 'đỉnh đỉnh', thực là ôn nhu, thật là thoải mái nha!"
"Tên dâm tặc này. ặc. không được úp mặt lên nơi đó của ta, không được đâu. ngươi buông ta ra." Âu Dương Đình Đình không tưởng được Hy Bình lại ở trong nước đối đãi với nàng như vậy, cái loại tư vị đột ngột như vậy, đã đánh vỡ sự tĩnh tâm như nước trong hồ mà nàng giữ gìn hơn mười năm nay, giống như dòng sông này đang bình yên chảy phẳng lẳng, bị bọn họ đột nhiên nhảy xuống làm gợn sóng, tâm tình của nàng của nổi lên những gợn sóng mà trước đó chưa hề có.
Hy Bình thấy nàng có điểm không chịu nổi, liền buông tha nàng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mĩ miều của nàng, cười nói: "Thế nào? Biết cái gì là 'Đỉnh Đỉnh' chưa?"
Âu Dương Đình Đình thở hổn hển nói: "Ngươi dám nói chuyện đó với ta."
"Ngươi có thể làm gì nào?" Ngoài miệng nói như thế, Hy Bình thầm nghĩ: Chẳng lẽ ngươi định cắn ta?
"Ta sẽ nhổ nước miếng vào ngươi!"
"A?" Hy Bình kinh hãi, lời ấy đem ra dọa hắn, hắn nói: "Ngươi nói ngươi nhổ nước miếng?"
"Sao? Không được? Ngươi cũng nhổ nước miếng khiến ta."
Hy Bình nói: "Nói tiếp đi, ta rất muốn nghe xem."
Âu Dương Đình Đình đột nhiên cúi đầu xuống cắn vào bả vai Hy Bình.
"A.a.đau quá! Không được cắn!"
Thật ra, Âu Dương Đình Đình chân tay không động đậy được, chỉ còn răng miệng có thể hoạt động, nàng không cắn, thì còn biết làm gì đây? Cắn, đến chết cũng phải cắn!
"Oa oa, ngươi không phải vừa nói là nhổ nước miếng à? Sao lại cắn ta?" Hy Bình không ngờ nàng thật sự cắn hắn, ai! Nguyên lai chỉ là suy nghĩ trong lòng, nào ngờ lại biến thành sự thật.
Âu Dương Đình Đình rốt cục cũng ngẩng mặt lên, buồn bực nhìn hắn, hai mắt nàng đỏ hồng, nhìn như khóc !?
"Ngươi khóc?" Hy Bình có chút thương tiếc hỏi.
Âu Dương Đình Đình trong mắt dường như có lệ quang ủy khuất, phản chiếu xuống nước sông, làm cho trong lòng Hy Bình trở nên mê mộng như kẻ lạc đường.
Nàng tựa hồ như không phải phẫn nộ, mà là dùng một loại ngữ khí ai oán, giận dỗi nói: "Ngươi không phải là người tốt."
"Oạch! Ta vốn không phải người tốt, ngươi nói ta là dâm tặc mà." Hy Bình trả lời rất kiên quyết, hắn vốn không phải là người tốt mà! Có gì là ngạc nhiên đâu?
"Chỉ là sư phụ ta nói, người của Võ Lâm tứ đại thế gia đều là người tốt."
"Hả? Sư phụ ngươi nói như vậy? Nên nàng tưởng ta là người tốt? Làm người tốt thì có gì là tốt! Ân, không thể tẩy táo ngươi, không thể cùng ngươi hôn gián tiếp được - "
"Hôn gián tiếp cái gì?" Âu Dương Đình Đình nổi giận quát lên.
"Không được ngắt lời! Giống như người nuốt nước miếng của ta, vậy có thể kêu là hôn gián tiếp - hơn nữa hiện tại ta và ngươi giống như ôm nhau . ta đã nghĩ, làm người tốt thật sự không được, thì nên làm người xấu, ha ha!" Hy Bình cười thực sự càn rỡ, đột nhiên cảm thấy bụng quặn lên, nguyên lại là bị đầu gối của Âu Dương Đình Đình thúc lên, hắn nhịn đau nói: "Chúng ta ở chung thật là tốt đó, ngươi tại sao lại còn đánh ta một cái như vậy?"
"Nếu ngươi còn không thả ta ra, ta từ này về sau sẽ tìm giết ngươi, ta nói là làm, ngươi đừng coi lời ta nói là giả." Âu Dương Đình Đình đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, không chỉ lời nói mà cả hơi thở cũng có vẻ trầm ổn.
"Thật sự nghiêm trọng như vậy ư?" Giọng nói của Hy Bình mang một chút quỷ dị.
"Ngươi. ngươi dùng cái gì đâm ta vậy . cái đó. cái đó?" Âu Dương Đình Đình sắc mặt biến hồng, kêu lên kỳ lạ. Nàng chỉ cảm thấy chỗ kín của mình bị một vật thể nào đó đâm vào, tư vị từ âm bộ truyền đến thật khác thường, nàng thật sự chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Hy Bình cười nói: "Ngươi từ từ mà cảm thụ, tin rằng đó là một cảm giác tuyệt đối ngọt ngào. Nữ nhân, chẳng phải là thích nam nhân đâm hay sao?"
Âu Dương Đình Đình thấy nửa dưới hai người ở cạnh nhau, mà cái đó thì đâm vào âm bộ nàng, tựa hồ như từ nửa người dưới của Hy Bình vươn tới, nàng nhất thời sửng sốt, rồi cả kinh kêu lên : "Ngươi.ngươi.."
Nàng nói không ra lời, đồn bộ di chuyển về phía sau, nhưng nàng càng lùi về phía sau thì Hy Bình lại tiến về phía trước, vì thế, nửa người trên nàng bị Hy Bình ôm lấy, nửa người dưới của nàng chỉ cần di chuyển, thì của Hy Bình cũng sẽ tiến theo, thân thể hai người tựa như bản lề, cùng dịch chuyển theo góc 90 độ, vì thế kết quả là, Hy Bình nổi trên mặt nước, còn nàng thì nằm như nằm ngủ trên người Hy Bình, kẻ khác thấy được tất sẽ bái phục thủy tính của Hy Bình, cho người khác nằm lên người mà vẫn còn có thể nổi trên mặt nước? Quả nhiên là một đại thiên tài bơi lội!
Hy Bình nói: "Nguyên lai là ngươi muốn nằm ngủ trên ngực ta, đừng mơ nhé! Lệ phí cũng tương đối cao đấy, còn muốn nằm trên ngực ta nữa không?"
"Ngươi." Âu Dương Đình Đình cũng không biết nói gì, mặc dù ở trong nước, nhưng cảm giác như hiện tại, nàng biết bầu ngực cao vút của nàng bị ôm thật chặt trong lồng ngực vạm vỡ của Hy Bình, thật là xấu hổ, thật là đáng hận!
Nhưng, cảm giác hạ thể bị một lạ chèn ép còn làm cho nàng chỉ muốn lao đầu xuống nước tự sát - kỳ thật nàng đã sớm lao đầu xuống nước, nếu không cũng không đến bước đường này, hối hận không kịp rồi!
Cả đời nàng, còn chưa từng cùng nam nhân thân cận qua, vậy mà chỉ hai ngày, chẳng những thân thể bị một nam nhân xem qua, mà còn bị nuốt nước miếng nam nhân này? Hắn như thế mà vẫn còn nói là bị "Hôn gián tiếp"? Bây giờ lại bị hắn ôm vào lòng .. trong lòng nàng không biết là nên xấu hổ hay nên hận?
Nàng nghĩ: Có phải nam nhân càng dễ nhìn thì lại càng đốn mạt không?
Trong những nam nhân nàng đã nhìn qua, không thể hoài nghi Hy Bình chính là người dễ coi nhất, Lạc Thiên tuy khí khái anh hùng, khí độ bất phàm, nhưng có kẻ còn tuấn mĩ hơn, là kẻ nàng thấy dễ coi nhất trong đám nam nhân, chính là kẻ bây giờ đang ôm nàng - dâm tặc đáng ghét, mỗi lần lộ ra khuôn mặt khiến nữ nhân mê mẩn, là một lần lộ ra là một kẻ có tâm nhãn xấu xa.
Nàng đột nhiên cảm thấy không hiểu nam nhân, hình như từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ thấy qua nam nhân vậy.
Trong lúc nàng đang suy nghỉ, bất chợt cảm thấy nhiệt khí phả vào mặt, đôi môi ẩm ướt của Hy Bình đã dính chặt lấy của nàng. Môi cùng môi quấn vào nhau, làm nàng cảm giác như bị khí lạnh chạy vào người, toàn thân rét run, thân thể mềm mại trở nên cứng đờ, đột nhiên ngẩng mặt lên, từ ánh mắt phát ra hai lưỡng đạo nhãn quang mãnh liệt, trong ánh mắt nàng, không có vẻ xẫu hổ cũng như kinh ngạc.
Dòng sông trở nên vô cùng tĩnh lặng, nhưng trái tim Âu Dương Đình Đình giống như mở toang cho nước tràn vào, giống như bức tường ngăn cản vô hình bị đạp vỡ, trái tim nhảy nhót cực kỳ mãnh liệt, trái tim nhiệt huyết của thiếu nữ thật giống như biển rộng mênh mông trong cơn ba đào .
"Ngươi. ngươi vừa rồi làm gì ta?" Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hoàn toàn trở nên hồng, bị nước ngâm cho tái nhợt mà cũng bị máu nóng của nàng che phủ, nhưng, nước thực sự là lạnh, tựa hồ như thâm nhập sâu vào trong thân tâm của nàng, làm cho nàng trong khi nói chuyện tựa hồ như đang run rẩy.
"Cái này gọi là 'hôn trực tiếp', nói đơn giản, vừa rồi chúng đã hôn."
"Xem ra ngươi thực sự bức ta giết ngươi, sư phụ ta nói qua, nếu một nam nhân dám tùy tiện chạm vào thân thể ta, liền đem hắn giết đi, cho người là người của Võ lâm thế gia cũng không ngoại lệ." Âu Dương Đình Đình ấm ức nói.
Hy Bình cũng chẳng sợ gì, nữ nhân một khi bi hắn ôm vào lòng, dù có hung hăng thế nào, hắn cũng không sợ, hắn cười nói: "Sư phụ ngươi còn nói gì?"
"Vì sao phải nói cho ngươi?"
"Ta sẽ không hỏi về sư phụ ngươi nữa, ta hỏi ngươi, vừa rồi cảm giác của ngươi là thế nào? Miệng của ngươi thực sự là ngọt ngào. ta cho là, ngươi có cảm giác giống như là bị điện giật, hì, chính là giống như toàn thân mềm nhũn hoặc đầu óc trống rỗng đại loại như vậy? Bình thường mà nói, nữ nhân như ngươi bị nam nhân hôn âu yếm, đều xuất hiện tình trạng như vậy, ngươi có như vậy không?"
"Ta không như vậy" Âu Dương Đình Đình quát lên.
"Nhưng ta biết được ngươi ra làm sao, vừa rồi ngươi ở trên người ta, tựa như cá nhỏ bị ném xuống đất đến nỗi suýt chết, sau khi được hồi quang phản chiếu, đột nhiên hồi sinh trở lại."
Âu Dương Đình Đình mắng: "Ngươi mới là con cá thất bại!"
"Nói thật đi, vừa rồi ngươi có thật sự rung động không?"
"Thật sự thì làm sao?"
Hy Bình hứng phấn nói: "Theo lý luận thiên tài của ta, ngươi đã rung động, nghĩa là ngươi thương yêu ta, ha ha, Âu Dương Đĩnh Đĩnh, ngươi vừa rồi bị ta hôn làm cho toàn thân mềm đi!"
Âu Dương Đình Đình buồn bực nhìn hắn, mặc cho hắn cuồng vọng tự đại cho rằng đã thông suốt, rồi mới nói: "Dựa theo lý luận của than, ngươi dám chạm vào người ta, rồi cũng sẽ bị chết!"
Hy Bình một điểm cũng không sợ, ngược lại nói: "Ngươi có thể làm cho ta chết? Ở trong nước, ai chết còn còn không biết được đâu! Ngươi nhìn xem, ngươi bị ta ôm bao lâu rồi, không phải xem như đã bị chết bêu xác lâu rồi còn gì? Muốn cho ta chết, con mẹ nó, ta có lên bờ cũng không buông ngươi ra, ngươi làm gì được ta?"
Âu Dương Đình Đình phát hiện ra nói chuyện với hắn căn bản là không thông, người này da mặt không hình dung ra nổi là dày đến cỡ nào. Những nam nhân nàng gặp trước kia đều chịu nghe nàng nói, cho đến bây giờ chưa có một nam nhân nào dám chống lại ý chỉ của nàng, chỉ là đến bây giờ gặp phải nam nhân chẳng giống như vậy chút nào, ta càng tức giận, hắn hình như càng vui vẻ?
Hy Bình nói lại càng làm cho nàng tức giận, khuôn mặt lúc nào cũng không biết xấu hổ -
"Úi chà. Đỉnh Đỉnh, chúng ta ôm nhau ở đây, chạm cũng đã chạm qua, không bằng cũng nhau tắm theo kiểu uyên ương nha? Nếu ngươi không rõ, ta có thể nói một cách đơn giản, chính là tác ái tại đây, thế nào?"
Nàng cả kinh đến ngây dại, còn không kịp có phản ứng, chợt nhận ra tay phải của Hy Bình rời khỏi lưng chuyển xuống phía dưới, đột nhiên nắm lấy quần dài của nàng, túm lấy bên quân mà kéo xuống, trong lúc đó tay còn lại thông qua chiếc eo xinh đẹp mềm mại của nàng mà sáp nhập vào giữa hai chân nàng, hai ngón tay đặt trên âm phụ phì nộn của nàng, nàng căng thẳng đến nỗi quên tất cả chỉ biết kẹp chặt hai chân lại, nào ngờ vì thế mà kẹp chặt tay hắn ở giữa hai chân mình.
Nàng kinh hô: "Không! Không được chạm vào nơi đó của ta. không được. á á. ngứa. không được sờ."
"Ngươi nói không muốn, lại dùng hai chân kẹp chặt tay ta lại, là ý tứ gì?"
Âu Dương Đình Đình vội mở rộng hai chân ra, nhưng nàng lại càng hố, tay của Hy Bình căn bản là không lùi lại, mà vẫn như cũ áp tại phần giữa hai chiếc đùi xinh đẹp của nàng day nhè nhẹ. Nàng vừa kêu la vừa dãy dụa, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì, không ai nghe thấy nàng gọi hết, khí lực nàng không đủ chống lại hắn, chỉ có thể để mặc hắn khinh bạc ở trong nước.
Đột nhiên, ngón tay Hi Binh nhanh nhẹn chui vào trong quần con của nàng, ngón tay đè chặt lên phần thịt nhô lên ở âm bộ của nàng, toàn thân nàng run rẩy nhẹ, không giảy giụa nữa, con mắt mang theo thần sắc vô cùng phức tạp nhìn Hy Bình chằm chằm, thật lâu mới nói một câu: "Ta hận ngươi!"
Nàng trước kia nói gì cũng không làm chấn động tâm linh Hy Bình, nhưng chỉ ba chữ này, nếu ở trên mặt đất sẽ làm cho hắn thực sự khiếp sợ.
"Dâm tặc lớn mật, buông thánh nữ ra!"
Từ trên bờ đột nhiên truyền tới hai tiếng quát đáng yêu, Hy Bình đưa mắt nhìn, thảm rồi.
Chỉ thấy Tứ Cẩu và Triệu Tử Uy hai người nửa trên bị trói lại với nhau ở cùng một chỗ, bốn chân đang lê từng bước thật là đau khổ, hai cô gái đang lùa bọn họ như đang lùa chó tới, trên cổ mỗi người có một thanh lợi kiếm, xem ra bọn họ bị bắt làm tù binh rồi.
"Hoàn Ngọc, Tử Ngọc, mau tới cứu ta!" Âu Dương Đình Đình nhìn thấy hy vọng, lớn tiếng cầu cứu.
Tử Ngọc nói: "Buông thánh nữ ra, nếu không chúng ta giết hai đồng bạn của ngươi."
Hy Bình nghiêm mặt nhìn Tứ Cẩu và Triểu Tử Uy, rồi lại xem bộ mắt tức giận của hai thiếu nữ, rồi đưa mắt nhìn vẻ đẹp mĩ tuyệt luân thường của Âu Dương Đình Đình, muốn cười một chút, mà lại không cười nổi, cuối cùng chỉ xuất ra một tia cười khổ, nói: "Tính đi tính lại, cuối cùng ngươi cũng thắng."
"Cái ngươi thua nhất là gì, ngươi biết không?"
"Ta rất muốn biết."
"Thứ lớn nhất mà ngươi bị mất, là tiện mệnh của ngươi"

Lên trên bờ, Hy Bình tự nhiên bị ba nàng trói chặt lại, hắn nhìn hai nam nhân đang bị trói lại với nhau, nói: "Các người không thể dùng sức mà thoát khỏi dây thừng à? Lại đến quấy rối hảo sự của ta."
Tứ Cẩu nhụt chí nói: "Ta bị tiểu nha đầu Tử Ngọc kia điểm huyệt."
"Ta cũng bị Hoàng Ngọc điểm." Triệu Tử Uy vô tội nói.
"Ố la la! Ta không bị điểm này, ta sẽ dùng sức bứt dây, sức ta rất khỏe, các ngươi biết rồi đo."
Nguyên lai tưởng là dây thừng này đặc biệt cứng cỏi, hóa ra bọn họ bị điểm huyệt nên không làm gì được, Hy Bình có hi vọng rồi, bởi vì hắn không thể bị điểm huyệt - vừa rồi Âu Dương Đình Đình nọ điểm không biết bao nhiêu là huyệt, đều không một lần điểm trúng, cuối cùng nàng ta đành buông xuôi.
Âu Đương Đình Đính nói: "Ngươi giỏi làm xem, chỉ cần ngươi chạy trốn một lần, ta liền đem bọn họ giết đi."
Tứ Cẩu cười khổ: "Xem ra ngươi cũng bị điểm huyệt rồi."
"Ta gõ cho ngươi vỡ đầu bây giờ, các ngươi thấy hai ngón tay ta có to không?" Hy Bình mắng to cho sướng miệng, trong lòng về điểm này hy vọng đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
Triệu Tử Uy nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ta."
Hy Bình bị những lời này của hắn giận đến cực điểm quay đầu nhìn Âu Dương Đình Đình, nữ nhân này trên bờ, nhân vì quần áo toàn thân ẩm ướt, lộ ra toàn bộ những đường con chí chu chí mĩ tràn đầy nữ tính, khiến hắn không thể rời mắt đi được.
Lại nghe được Tứ Cẩu nói: "Hy Bình, ngươi không nên nhìn nữa, nhẫn nhịn một chút đi! Trở về để ta bảo nữ nhân của ta thoát quang cho ngươi xem, ngươi nhìn nàng ta, chúng ta sẽ chẳng còn mạng mà trở về."
"Ngươi nói cái gì?" Âu Dương Đình Đình cả giận trừng mắt nhìn Tứ Cẩu.
Tứ Cẩu nói: "Ta bảo hắn không nhìn ngươi, chẳng lẽ cũng là sai sao?"
"Câu sau của ngươi cơ."
"Câu nào?"
"Chính là câu bảo nữ nhân của ngươi thoát quang cơ."
Tứ Cẩu nói: "Đó là đùa giỡn thôi, làm sao ta lại bảo nữ nhân của ta thoát quang cho hắn coi chứ?"
Âu Dương Đình Đình nghe xong, liền nói: "Các ngươi nhắm mắt lại, không được phép nhìn ta."
Tứ Cẩu nói: "Quả là khó, bởi vì ngươi thật đẹp, đặc biệt là hình dáng này, lại càng trở nên xinh đẹp, ta - "
"Ngươi có phải muốn để ta móc con mắt ngươi ra không?"
"Ta có thể xem là không nhìn." Tứ Cẩu nhìn lên bầu trời, nơi đó thực sự không có trời xanh mây trắng, cũng không có chim bay tự do!
Hy Bình hỏi: "Các ngươi làm sao lại bị các nàng ta chế trụ? Chẳng lẽ các người không đánh lại hai tiểu cô nương đó?"
"Hừm! Hết thảy đều tại Tứ Cẩu!" Triệu Tử Uy tức giận đến mức đá cho Tứ Cẩu một cước, hung hăng nói.
Tứ Cẩu đánh đến chết cũng không nhận, nói: "Này, Triệu Tử Uy, ngươi đừng đổ hết lên đầu ta, ngươi đánh không lại người ta, sao lại trách ta?"
Triệu Tử Uy nghiến răng nói: "Ta không vì cứu ngươi, thì cho dù không đánh lại, cũng sẽ không bị chế trụ."
"Ta chưa kêu ngươi cứu ta, nếu có kim thương trong tay, ta sẽ tuyệt không thua một nữ nhân. Đừng nói nữa, ngươi bị hai nàng liên thủ đánh bại, sao có thể đi trách ta?"
Triệu Tử Uy quát: "Ngươi, con mẹ nó, nói chẳng có chút lý gì cả, nếu ngươi không thua sút, chống lại nàng ta thêm 30 chiêu, ta có chế trụ nàng ta, sau đó sẽ giúp ngươi."
"Theo ta, cho dù ta có kiên trì chống thêm 30 chiêu, ngươi cũng không nhất định trong 30 chiêu làm được như ngươi khoa trương, ha ha."
Triệu Tử Uy cơ hồ hộc máu, hắn nói: "Lúc ấy ta cũng chạy trốn được."
Tứ Cẩu nói: "Ta cũng đã kêu ngươi chạy, thuận tiện lấy kim thương mang lại cho ta, chỉ là ngươi cầm song đao tưởng rằng mình nhiều oai phong lắm, cuối cùng cũng giống ta, bị người ta chế phục, con mẹ nó, thực sự là không còn thể diện để về nhà. Ta là không có thương mới bị chế phục, ngươi còn cầm đao, làm sao lại cũng bị trói như ta?"
"Các ngươi hai người thật ầm ĩ, nhanh chân lên đi!" Tử Ngọc quay sang nhắc nhở bọn họ chú ý vào việc đi.
Ba đại nam nhân bị ba tiểu nữ nhân lùa như lùa chó, lúc này mới thật là không còn mặt mũi nào về nhà.
"Ngươi nói ta không đánh lại nữ nhân phải không?" Triệu Tử Uy bất mạn cực độ nói.
"Đương nhiên."
"Ngươi kêu các nàng thả ta ra, ta sẽ cùng các nàng ta đánh lại."
Tứ Cẩu nói: "Nếu tay ta có thể cử động, ta nhất thiết sẽ sờ lên trán ngươi."
"Để làm gì?"
"Xem ngươi có bị ấm đầu hay không?"
"Ta khinh! Triệu Tử Uy ta cường tráng chứ nào có yểu mệnh, cả đời chưa hề bị cảm mạo nho nhỏ, ấm đầu làm sao được? Chưa từng bị qua!"
Tứ Cẩu lắc đầu, nhìn Hy Bình vẫn đang trầm mặc không nói, nói: "Hy Bình, ngươi tại sao lại không nói lời nào, sao không cùng chúng ta nói lý?"
Hy Bình nói: "Ta bây giờ không muốn nói chuyện, ta đang suy nghĩ vừa rồi vì cái gì lại lên bờ? Tư vị bị nữ nhân trói cổ tuyệt đối không được tốt như tư vị tùy tiện ôm nữ nhân, ta đang xem mình sai lầm ở đâu."
"Việc này không thể trách ta!" Triệu Tử Uy nhắc lại ý tứ của hắn, "muốn trách thì phải trách tên yêu quái không có kim thương, ngay cả nữ nhân cũng không đánh lại được chính là tên Tứ Cẩu này, là hắn làm liên lụy đến ta, nếu không, bằng vào Triệu Tử Uy ta, làm sao có thể để cho nữ nhân tùy tiện trói cổ?"
Tứ Cẩu nói: "Ai bảo ngươi lúc vừa chạy lại chạy theo ta? Nếu như ngươi giống Độc Cô Minh, Hoa Tiểu Ba hai tên đó, thì sẽ như thế nào?"
Triệu Tử Uy nói: "Ta, con mẹ nó, chỉ biết ngươi không có thương căn bản không làm gì được, cho nên mới phải đi theo ngươi, ngươi, con mẹ nó, đừng quên ngươi là lão công của muội muộ ta."
Tứ Cẩu sửng sốt: "Đúng rồi, Triệu Tử Uy, ngươi nói Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba hai nguôi có bị trói cổ không?"
Triệu Tử Uy cũng không nghĩ ra, đành nói: "Ngươi tưởng rằng Tiểu Ba có bao cao minh? Còn nữa, tiểu tử Độc Cô MInh cũng không có khả năng hơn ta, bọn họ hai người nhất định cũng bị trói cổ, lát nữa sẽ nhìn thấy bọn họ, ngươi chờ coi."
Hy Bình đột nhiên than vãn: "Ta xem chúng ta vẫn còn xem được! Hai tên hỗn đản các ngươi lại bị hai tiểu cô nương đánh bại, làm cho ta không còn mặt mũi nào ra ánh sáng, ngẫm lại ta vừa rồi ở trong nước thật là khoái hoạt, phong lưu.. à nha! Âu Dương Đĩnh Đĩnh, đừng đánh ta, ta không bao giờ chịu nhận thua đâu."
Thiên tài thì tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận thua địch - nếu thua thì cũng sẽ tìm cách để trở thành chiến thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.