Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 187: Vị Tri Mệnh Vận



"Các ngươi nói, chúng ta có thể rời khỏi nơi đây an toàn không? Tứ Cẩu trong bóng tối cất giọng hỏi.
Triệu Tử Uy suy nghĩ nói: "
Ta thấy có một chút khó khăn, bởi vì tên đại ngu ngốc này đụng chạm vào cơ thể thánh khiết của Thái Âm giáo chủ, thật đúng là đáng chết, mà hắn lại không làm thành công."
"
Bởi vậy, nếu làm thành công, thì thánh nữ mỹ lệ đó trở thành lão bà của Hy Bình rồi, chúng ta sẽ được dãi ngộ cao cấp, có lẽ có nhiều mỹ nữ hiến thân "
"
Các ngươi là hai hỗn đản, không được nói lời chán nản ở đây, nếu không vì các ngươi đến quá nhanh, ta sớm đã thịt nàng ta, ở sông Mê Giang cũng không thể tắm cho nàng ta. Mẹ nó, lãng phí biết bao nhiêu thời gian tán tỉnh của ta, các ngươi lại tới, làm toàn bộ lời tán tỉnh phá bỏ hết. "Đề cập đến việc này, Hy Bình không thể không giận dữ sao?
Triệu Tử Uy nói: "
Tên ngu ngốc, ngươi không phải trước tiên cố vào gặp lại chúng ta sao? Chúng ta cũng có thể nhìn thấy ngươi trong nước biểu diễn thật huy hoàng."
Hy Bình nói: "
Ta sợ ta vào gặp trễ một chút, các ngươi cũng không còn phúc để nhìn, sớm đã bị hai nữ nhân tống tiễn đến diêm la vương làm nữ tế rồi."
Tứ Cẩu cảm thán nói: "
Chúng ta tại địa lao nhìn ra, khả năng cũng không rõ ràng."
Hy Bình cười nói: "
Góc độ đánh giá của ngươi quả nhiên không phải bình thường."
Danh ngôn của Tứ cẩu liền thốt ra: "
thì đó, thì đó."
Triệu Tử Uy nói: "
Đã lâu, bọn họ không có trở lại, có khi nào bọn họ quên luôn không?"
"
Có quên bọn ngươi, cũng không có khả năng quên ta, ta là loại nam nhân khiến người ta quên dễ vậy sao? Hơn nữa, hắc hắc, thân thể bọn họ đã bị ta ngó qua!" Hy Bình đắc ý đến quên hết mọi thứ, nơi này thì quá tối, không thể nhìn thấy vẻ mặt kinh tởm của hắn.
Nhưng Triệu Tử Uy thật sự hét lên: "
Hoàng Hy Bình, ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi đã nhìn qua bọn họ à?"
Hy Bình cũng lớn tiếng nói: "
Thế thì sao? Hôm qua bọn họ năm người cởi đồ đi tắm trước mặt ta, ta không muốn nhìn cũng không được, ta đâu có biết gì ngoài chuyện Triệu nhị công tử có hứng thú đối với Mộng Hương, nhưng cũng không nhận thấy bị nữ nhân hớp hồn phải không?"
"
Không nên bức ta rút đao"
"
Ta sợ quá, tiểu tử ngươi có đao ở đây à? sớm đã bị hai nữ nhân mang đi giết heo." Hy Bình tức giận nói.
Triệu Tử Uy giống như điên cuồng gọi: "
Hoàng Hy Bình, ngươi phóng qua ta, cởi dây thừng ra, ta xé nát cái miệng xấu xa của ngươi."
Hắn có điểm đau khổ nói, kiêu ngạo như Triệu nhị công tử không thể nhẫn nhịn tiếp thụ khi nghe người ta nói đao của hắn bị người ta đoạt đi. Thuờng hay nói, đao luôn trong người, tuy nhiên đao trong người hắn hiện không có ở đây, nhưng hắn lại ở đây.
Tứ Cẩu nói: "
Ngươi giữ lại khí lực đi! Đao của ngươi không làm nên con người ngươi, giống như ta không có thương căn bản không giống ta sao."
Hy Bình không quên làm người tốt nói: "
Triệu Tử Uy, ta sau này giúp ngươi lấy lại đao, ha ha."
"
Ta không cần! Phải nhở đến ngươi sao? Mất là do hai người đó, sau này ta thoát ra, lại đánh hai kẻ lừa đảo đó, con mẹ nó, ta cũng có tiền!" Triệu Tử Uy không lĩnh nhân tình này, đơn giản là ô nhục đối với hắn.
"
Tốt lắm" một tiếng vang lên ở cửa.
Tứ Cẩu cảnh tỉnh nói: "
Bọn họ trở lại đó."
Lục Ngọc và Lam Ngọc trở lại, trực tiếp chạy đến đại sảnh quả phụ ốc, bên trong đã tụ tập các nhân vật trọng yếu của Thái Âm giáo.
Thái Âm giáo kỳ thật là đại giáo phái tín ngưỡng phổ biến ở Tây Vực, các nhân vật trong giáo phân không nhiều, chỉ là thế lực giáo phái này trãi rộng khắp Tây vực. Kết cấu nội bộ của Thái Âm giáo rất đơn giản, một giáo chủ là thánh nữ, hai hộ pháp, nói chung tất cả hộ pháp đều trên một bối phận, có lẽ giống như hiện giờ tân nhiệm thánh nữ, hộ pháp A Mật Y của nàng tín nhiệm tuyệt đối vơi hai vị lão tì. Có lẽ khôngtính là già, mặc dù niên kỳ của bọn họ gần bốn mươi, nhưng lại giống thiếu phụ mới ba mươi, lại là siêu mỹ nữ.
Kỳ thật tại quả phụ ốc này có quả phụ Lý Ngọc là hiện nhiệm hộ pháp, một hộ pháp khác đó là Minh Ngọc.
Lý Ngọc được A Mật Y an bài tại gia Lăng trấn vào một5 năm trước, bà ta làm việc này, tự nhiên có lý do của bà ta, nhưng Lý Ngọc cũng không phụ sự mong đợi, không chỉ kiến lập quả phụ ốc, mà trong chu vi quả phụ ốc cho xây dựng rất nhiều ốc trạch lớn nhỏ. Kỳ thật vòng quanh vùng phụ cận quả phụ ốc được xây dựng gần như gắn với Thái Âm giáo, chỉ có ngoại nhân không hiểu được điều này.
Minh Ngọc túc trực đi theo A Mật Y, ba tháng trước, Âu Dương Đình Đình nhận chức tân Thánh nữ, bà ta và Lý Ngọc đương nhiên được Âu Dương Đình Đình thăng lên làm hộ pháp Thái Âm giáo. Nhưng A Mật Y tuy không có chức vị nào, mặc dù danh vọng của bà ta vẫn còn như trước, hiện tại có thể nói, vô luận là thánh nữ hay hộ pháp, tất cả đều là người thân của bà ta.
A Mật Y gặp đuợc Lâm khiếu Thiên vào hai mươi năm trước, Lý Ngọc và Minh Ngọc nhỏ hơn bà hai tuổi, nhưng, ba nữ nhân này, nếu đi ra ngoài, mọi người trên đường tuyệt đối không thể biết được niên kỷ chân thật của bọn họ, qua ánh mắt mà nói, bọn họ bất quá là thiếu phụ hai mươi tám - hai mươi chín, nhưng trình độ mỹ lệ, đúng thật kinh nhân, trong vẻ tuyệt mỹ phát tán sự thành thục của phụ nữ, đó là một loại khí vị mê hoặc con người.
Lúc này, trong đại sãnh trừ A Mật Y và Lý Ngọc, Minh Ngọc ở bên ngoài, nhưng cũng có Âu Dương Đình Đình và có đủ Tử Ngọc và Hoàng ngọc, còn có những nam nữ khác khoảng ba mươi, bốn mươi người…
A Mật Y nhìn thấy Lục Ngọc và Lam Ngọc trở về an toàn, sau đó nhanh chóng hỏi: "
Bọn họ đối với các ngươi không có làm gì chứ?"
Lục Ngọc nói: "
Hồi Thánh mẫu, bọn họ không dám làm gì đối với chúng tôi."
Thánh mẫu, là xưng hô cao nhất do thánh nữ tôn xưng.
A Mật Y hoài nghi nói: "
Đại Địa Minh sao lại dễ dàng chịu thả bọn ngươi?"
Lam Ngọc kể lại diễn biến của quá trình.
A Mật Y nghe, chỉ cảm thán nói: "
Tuy các ngươi nói người của võ lâm tứ đại thế gia còn nhỏ tuổi, trước ta cũng đã nghe ít nhiều. Tuy nhiên, từ tình hình này cho thấy, bi kịch hai mươi năm không làm cho bọn họ suy tàn, nhóm mới này rất lớn, rất có nhiều hy vọng."
Âu Dương Đình Đình có một ngạc nhiên khác: "
Bọn họ không đi cùng nhau mà? Sao có thể ở cùng nhau?"
Lục Ngọc không ngại nói: "
Muội cũng không hiểu rõ lắm quan hệ của bọn họ, giống như tứ đại gia và Đại địa Minh phân thành hai phái, có lẽ họ phân ra hai nơi này để ở đó là nguyên nhân à! Do ta đoán đại đây là ý từ Bắc Lăng trang mà nói…"
A Mật Y nói: "
Tứ đại võ lâm thế gia, căn bản sẽ không ở hỗn tạp cùng Đại Địa minh."
"
Khả năng bọn họ thích chúng ta!" Lam Ngọc u oán nói, cho tới giờ nàng ta không thể quên được độc Cô Minh vì tư thế anh hùng của hắn làm nàng phát cuồng.
Âu Dương Đình Đình nhíu mày nói: "
Lam Ngọc, loại lời nói như thế này mà muội cũng có thể nói ra à? Tóm lại bọn họ thích các ngươi, cũng chứng minh bọn họ chỉ là một nhóm háo sắc, vì nữ nhân nguyên tắc gì cũng không có."
Lý Ngọc nói: "
Ta cũng có được một số tin tức linh tinh, người chân chính làm thủ lĩnh võ lâm tứ đại thế gia đang bị giam trong địa lao là Hoàng Hy Bình, bọn họ tuy trẻ tuổi nhưng thực lực rất mạnh, có điều thanh danh trong võ lâm thì rất không hay, tương tự có nhiều truyền thuyết tất cả đều nói bọn họ là một quần háo sắc và vô lại…"
"
Đúng như vậy!" Âu Dương Đình Đình tán đồng cách nói này, bời vì nàng lập tức nghĩ về " dâm tặc" Hoàng Hy Bình.
"
Có lẽ phẩm hạnh của bọn họ thật sự không tốt, nhưng." A Mật Y ngưng thị nhìn Âu Dương Đình Đình nói: "Đình Đình, con muốn biết bản thân nữ nhân có một loại tự mê luyến nam nhân không có nguyên tắc, con không phải thấy Lam Ngọc kỳ lạ à, nếu là một nam nhân thì không cần hỏi nguyên do gì, nữ nhân sẽ lo lắng cho nam nhân mình thích cho đến chết, bằng vào nữ nhân tại trường, tuyệt không có khả năng bắt tội nam nhân này."
Âu Dương Đình Đình cúi mặt, uỷ khuất nói: "
Sư phụ, con không có kỳ lạ như Lam Ngọc."
"
Tốt lắm! ta không có nói con, ta đã làm cho một người nhận một đại uỷ khuất phải không?"
Âu Dương Đình Đình ngước mặt lên, khuôn mặt đỏ hồng lên thật khả ái, nàng giận dổi nói: "
Sư phụ, tự người làm Đình Đình con nhận uỷ khuất."
A Mật Y cười ngọt ngào nói: "
Các ngươi trở về, có người bám theo không?"
Lục Ngọc nói: "
Không có."
A Mật Y nghĩ thầm nói: "
Hắn không thể các ngươi đi dễ dàng như vậy, điều đó không giống tác phong hành sự của hắn, hắn không thể nào là người quanh minh chính đại như thế, chắc là không phải vậy."
Lam Ngọc khẩn trương nói: "
Cũng có thể chúng ta bị người theo dõi phải không?"
"
Người truyền tin của chúng ta, thì đã hoá trang, hơn nữa củngkhông trực tiếp trở về đây. Thêm nữa, nếu như bọn họ đánh nhau với người là người của tứ đại thế gia, tứ đại thế gia không có khả năng gọi người theo dõi hắn. Mặc dù, bọn họ nhất định theo dõi, nhưng…"
Lục Ngọc nói: "
Chuyện này giải quyết như thế nào?"
A Mật Y nói: "
Chuyện gì tới thì nó sẽ tới, A Mật Y ta cũng không e sợ gì, hiện tại trong võ lâm có rất nhiều môn phái, cũng mang đến hết, nhiều năm tích oán, nên tẩy sạch hết một lần."
Âu Dương Đình Đình ngây thơ nói: "
Sư phụ, con cũng không e sợ."
"
Đình Đình, gọi người thả ba người bọn họ ra, chúng ta phải giữ chữ tín, bọn họ thả các ngươi, chúng ta cũng phải thả ba người này, trong một số chừng mực, ta không muốn thương hại người của võ lâm tứ đại thế gia."
Âu Dương Đình Đình liền nói: "
Sư phụ, con tự mình làm. Có lẽ, con tuyệt đối không thả Hoàng Hy Bình, hai thì đổi hai, Hoàng Hy Bình không có người hoán đổi. Hơn nữa, sư phụ, hắn đối với con làm như vậy, chết cũng không xoá hết, con muốn hành hạ hắn từ từ."
A Mật Y ngẫm nghĩ, nói: "
Con là thánh nữ, con quyết định đi!"
"
Sư phụ, người nói như vậy, là không thích Đình Đình."
"
Tốt lắm! con thích như thế nào, sư phụ đều nghe theo con, được hay không?"
"
Vâng, sư phụ, con đi thả người."
Lý Ngọc, Minh Ngọc, bon ngươi đi chuẩn bị đi, thời gian không còn nhiều. A Mật Y đang phân phó, có nói: "
Lam Ngọc, nguơi theo ta trở lại tẩm thất, ta có chuyện cần hỏi ngươi."
"
Lam Ngọc, ta hỏi ngươi một việc, lúc ngươi cùng Độc Cô Minh giao chiến, vì sao không đánh bại hắn? võ học của Thái Âm giáo chúng ta, tuy ngươi không có khả năng học hết, nhưng cũng không có khả năng bại về tay hắn."
Trở lại tẩm thất, A Mật Y trực tiếp nêu vấn đề, bởi vì Lam Ngọc trong lời nói lúc nãy, có nói một câu: "
Ta bại bởi huyết trảo của hắn!"
Lời nói này, làm bà ta liên tưởng đến Lâm Khiếu Thiên.
Lam Ngọc hồi tưởng nói: "
Ta vốn chắc chắn chiến thắng, hắn giống như bị ta áp chế. Song do ánh mắt tự nhiên lại biến thành đỏ, sau đó ta cảm giác được khí tức từ trên thân hắn bức xạ phát sát. Nhưng tại lúc đó, song trảo của hắn giống như đuợc tẩm qua máu, rùng rợn cực kỳ. Ta… sau đó thì bại."
A Mật Y trầm ngâm nói: "
Huyết sát trảo?"
"
Thánh mẫu, người biết loại võ công đó à?"
"
Ừ, biết, đó là võ học đặc biệt nhất của một vị cố nhân của ta, Độc Cô Minh này nhất định là truyền nhân duy nhất của ông ta, ông ta chắc cũng ở thiếu Lâm? Nghe Lý Ngọc nói, Độc Cô Minh là một trong thất công tử, xuất từ Thiếu Lâm… Lúc đầu, người cứu hắn, khó có thể nói là Thiên Si đại sư?"
"
Lam Ngọc, ngươi quay lại cùng Âu Dương Đình Đình nói một tiếng, nói với nàng ta Hoàng Hy Bình cũng phải thả."
Lam Ngọc nói: "
Thánh mẫu, thánh nữ vì sao nhất định muốn lưu lại Hoàng Hy Bình?"
"
Bởi vì… a! khôngtốt rồi, ta phải tự mình đi mới xong, ta e hài tử này lại làm thuơng hại đến nàng ta, cũng như ông ta đã từng…. Lam Ngọc, ngươi cùng với các tỷ muội khác hỗ trợ hộ pháp, thuận tiện đóng cửa luôn."
Ba nguời Trong địa lao nhìn thấy Âu Dương Dương Đình Đình tiến lại, Tứ Cẩu nói: "
Nguyên lai chỉ có một người, ta không biết người này đi đến đâu, ta tại đây tiếp thụ khổ nạn tất cả lại không đến ngó ta, thật sự đáng thương!"
Hy Bình nói: "
Ngươi không đạt đến một chủng loại si tình, ta nhìn không thoải mái."
Tứ Cẩu phàn nàn nói: "
Ta bổn lai là một người rất si tình mà! Lan Hoa yêu! Thơm!"
"
Lam Hoa đang ở Trường Xuân Đường đợi sinh, ngươi không được trước nữ nhân khác nói về Lan Hoa của ngươi, điều đó đối với Lan Hoa là một sự vũ nhục." Hy Bình chỉ nói.
"
Ba con quỷ háo sắc các ngươi, lúc nào cũng nói về nữ nhân, không thể nói gì ngoài nữ nhân, trong lòng các ngươi không có một thứ gì khác sao?" Âu Dương Đình Đình chửi.
Hy Bình nói: "
Trong lòng nam nhân, luôn có hình bong nữ nhân, mặt khác muốn được nữ nhân đâu có sao?"
Âu Dương Đình Đình tuyệt đối không thể tiếp nhận "
cao luận" của Hy Bình, nàng tức giận hét lớn: "Hoàng Hy Bình, ngươi muốn ta khoá miệng ngươi à, không ai muốn ngươi xì hơi."
Hy Bình lại nghĩ khác, nói: "
Nhưng ta lại thích xì hơi, ta sẽ làm ngươi ngạt thở chết."
"
Hoàng Hy Bình, ngươi đợi đấy." Âu Dương Đình Đình nghiến răng nói, chuyển thân vung chưởng đánh xuống, phân ra hướng đến Triệu Tử Uy và Tứ Cẩu.
"
Không, Âu Dương Đình Đình, không được đả thương bọn họ!" Hy Bình kinh hãi hét lớn.
Thật sự thấy dây trói của hai người đứt từng đoạn, hai người vùng vẫy một hồi, cuối cùng cũng được tự do.
Âu Dương Đình Đình quay mặt đối diện với Hy Bình nói: "
Ta có nói muốn dả thương bọn họ đâu? Ta hiện tại đi đến thả bọn họ… Nhưng với ngươi, thì vận mệnh cùng với bọn họ trái ngược."
Tứ Cẩu đang vui mừng lộ ra ngoài, liền kinh hãi nói: "
Ngươi nói chỉ thả hai chúng ta thôi sao?"
"
Các ngươi cũng chỉ thả có hai người trở về, hoán đổi hai, công bằng."
"
Nhưng chúng ta chỉ bắt được các ngươi hai người thôi?"
"
Đó là việc của các ngươi, ai kêu các ngươi không bắt thêm một người nữa?" Âu Dương Đình Đình gần như vô lại nói.
Tứ Cẩu lẩm bẩm nói: "
Ta phát giác ra thánh nữ ngươi, cùng với mọi người rất giống nhau."
Âu Dương Đình Đình hiếu kỳ nói: "
Ai?"
"
À!" Tứ Cẩu quay lại chỉ vào Hy Bình, nói: "Thì giống đại vô lại này."
"
Mẹ nó, Tứ Cẩu, ngươi dùng tử hay với kẻ phải chết thế hả?" Hy Bình hét lên, thanh âm này giống ca hát của hắn đều rất có lực.
Âu Dương Đình Đình không ngại phiền nói: "
Không cần cãi nhau, hai người các ngươi đi, không có giữ các ngươi đâu."
Hy Bình cũng nói: "
Có nghe không hả? đi đi! Không được quấy phá ta và mỹ nữ làm việc với nhau! Mẹ nó, cả hai là bằnghữu chết tiệt không biết điều, không lẽ muốn ta ngăn cản bọn ngươi à?"
Triệu Tử Uy cảm thán nói: "
Kỳ thật ngươi cũng đã ngăn cản. Tứ Cẩu, chúng ta đi!"
"
Nhưng…" Tứ Cẩu không muốn đi.
Triệu Tử Uy nói: "
Ngươi muốn nói gì ta đều biết cả, nhưng, cũng phải đi! Chúng ta sẽ gặp lại. Lúc đó ngươi có thương, ta có đao, chúng ta đao thương cùng xuất, nhất định sẽ vô địch, thật đó?"
"
Như vậy thôi." Thanh âm của Tứ Cẩu biến đổi chút mùi vị, phảng phất như hơi ở cổ.
Triệu Tử Uy đi ra đầu tiên, Tứ Cẩu nhìn lại chỗ ngồi trên đất, mơ hồ nhìn vào Âu Dương Đình Đình của Hy Bình, ai oán than một tiếng, cũng theo Triệu Tử Uy ra ngoài.
Địa lao chỉ còn lại một đôi oan gia.
Hy Bình nói: "
Ngươi không cần phải đóng cửa lại à?"
"
Ta không rãnh."
"
Ta thật sự nghĩ ngươi đang nhàn rỗi."
Âu Dương Đình Đình đột nhiên nói: "
Biết ta vì sao không thả ngươi đi không?"
"
Bởi vì ngươi muốn cùng ta tiếp hoàn thành việc đó."
"
A?"
"
Trò du hí dưới sông đó, ha ha, ngươi nhất định muốn tiếp tục tại nhà lao này, đúng không, Âu Dương Đình Đình?"
Lúc Hắn nói lời này, mông đang ngồi dưới đất mạnh mẽ nâng lên, dường như ở cái khố đang hướng thẳng đứng lên, Âu Dương Đình Đình chú ý đến cái khố của hắn sớm đã bành trướng, giống như cái lều.
Âu Dương Đình Đình cảm thấy nóng mặt, nóng giận nói: "
Hoàng Hy Bình, ngươi là dâm tặc đến chết cũng không sửa đổi, ta tuyệt không hào phóng với ngươi nữa."
"
Ngươi nghĩ ta sợ ngươi à? Có lẽ ngươi nên mở khai cùm kiềm chế tay chân ta, ngươi nhìn xem, ai hướng đến ai cầu đây."
Hy Bình mệt mỏi đã lâu, không có khả năng giữ thân hình hắn thái quá như thế. hắn cảm giác đang trước trận quyết đấu, đối với Âu Dương Đình Đình đề xuất một loại yêu cầu quá bình thường.
Âu Dương Đình Đình có một sự thôi thúc muốn cười lên, nhưng nàng cố nhịn, nói: "
Ngươi cảm thấy rằng mỗi người đều ngu ngốc giốngnhư ngươi à?"
"
Ta là thiên tài, Âu Dương Đình Đình, con mẹ ngươi một điểm văn hoá cũng không có."
"
Ngươi là thiên tài à? Nực cười, thật nực cười! Loại thiên tài như ngươi, thiếu một điểm nhỏ, đối với thế giới này không có ích."
Hy Bình không giân trái lại cười nói: "
Thiên tài dâm tặc phải không? Ngươi không còn gì phản bác nữa phải không?"
Âu Dương Đình Đình tức đến không có lời để nói lại.
Hy Bình ngước lên nhìn nàng, nàng trông rất ngây thơ, Âu Dương Đình Đình mặc một bộ quần áo màu trắng, bộ quần áo này hình như nàng không hề thay đổi, có lẽ nàng sở hữu tất cả nhưng bộ quần áo màu trắng. Trong ánh vàng chói sáng, toàn thân nàng phản xạ một một vòng sắc thái màu vàng, thể hiện một loại mong lung mỹ cảm và chất cảm.
Thân của nàng rất duyên dáng, ước lượng cao khoảng một thức bảy, hai chân dài suông thẳng rất đẹp, đường viền váy của nàng đến tận đầu gối, rồi từ đầu gối hạ xuống bàn chân nhỏ thật thu hút người, Hy Bình thình thình co đầu gối lại thổi ra một hơi, thổi làm cái váy rung động.
"
Ngươi làm cái gì vậy?"
Hy Bình nói: "
Ta muốn thổi một hơi, làm cái váy của ngươi tốc lên, nhìn cái nơi ẩm uớt của ngươi có khô hay không!"
Âu Dương Đình Đình lạnh lùng nói: "
Khí lực ngươi không đủ, rất đáng thương."
"
Ta cũng có cảm giác đang thương tâm, đáng thương nhất là tại dòng sông, lúc đó ta tựa hồ có thể tiến nhập vào nơi đó của ngươi."
"
Rất tốt, rất tốt, Hoàng Hy Bình, ta bổn lai hành hạ ngươi một lần rồi thả ra, sau khi ngươi nhất định như thế, còn tiếp tục nói đến chuyện đó, ngươi tưởng muốn nói gì thì nói sao, nói chuyện này, đều là về ta chứ gì."
Hy Bình vui mừng nói: "
Thật hả?"
"
Ta lần này mang kiếm của ta trở lại, trước khi cắt cổ ngươi, ta cho phép ngươi nói đên việc này, nói đi! Ngốc tử!
"Ta ca hát được không?"
"
Ngươi…" Âu Duơng Đình Đình không chờ kẻ ngốc này, thình lình có một loại đề xuất ca hát này, nàng nói: "Được, nhưng ta chỉ cho thời gian ca một bài, hát đi! Ta phải nhìn xem ngươi ca thế nào mà dám tự xưng là ca thần."
Hy Bình cảm kích tận đáy lòng nói: " Ngươi đối với ta thật là tốt, nhưng, tại sao chỉ cho phép ta ca có một bài? Ta thích ca hát rất nhiều bài mà."
"
Ta bây giờ không thích nghe ngươi ca hát."
"
Lúc này ngươi có thể kêu gợi những người của Thái Âm giáo đang làm việc tới đây, ta ca hát miễn phí cho bọn họ nghe. Ta ca hát thật sự rất dễ nghe, rất nghệ thuật, ngươi nghe thì sẽ biết, có lẽ ngươi nghe xong, thì sẽ không thể giết ta, có lẽ hàng ngày đều muốn ta hơn cho ngươi nghe, giống như Tuyết nhi vậy, ha ha."
"
Hỗn đản, ta cho ngươi thời gian hát hai bài, ngươi hát thì hát, không hát thì thôi."
"
Đúng vậy nha?" Hy Bình ngẫm nghĩ, rồi nói: " Lúc ta hát hai bài! Hát hai bài này được không?" Ngẩm nghĩ hồi lâu, hắc hắc: "Lại gặp ta nơi này", đây là bài đầu tiên, đã lâu không ca hát, tại Hoàng sơn thôn có thể hát mỗi ngày."
"
Lại gặp ta nơi này"? Hát như thế nào? Chưa nghe nói qua, Âu Dương Đình Đình trong lòng thấy kỳ quái: Làm gì có bài hát giống như thế này?
Hy Bình rất đắc ý, đó là bài hát do một mình hắn sáng tác, nàng đương nhiên không biết. nàng nếu biết được, thì sẽ không kêu kì lạ!
Hắn nói: "
Âu Dương Đình Đình, nghe đây, ta phải hát rồi!"
Ha ha ha ai ha ha!
Lại cùng gặp ta nơi này ai!
Hãy tìm đến đây ai!
Ta làm ngươi khóc thấy mẹ, làm ngươi kêu ai da!
Làm ngươi nằm lên hạ xuống, tư thế nằm như chó ị (đại tiện) ha!
Ta làm nát bét cái mông của ngươi thích quá!
Làm làm làm! Ha, làm da….
"
Ngừng! ngừng! ngừng!"
Bài thúc nhất chưa hát xong, âu Dương Đình Đình không nhẫn nại được đã xuất thủ, kiếm đã rời khỏi vỏ, trong phòng tối đen ánh sáng phát ra rất mạnh!
Nàng đã bị tiếng hát của "
mê nhân" Hy Bình làm gần như mất đi lý trí…
"
Ta giết dâm tặc ngươi pải ba lần mới được!"
Âu Dương Đình Đình đưa "
Thái Âm thánh kiếm" lên, mũi kiếm phóng ra ánh sáng âm lãnh, nhánh chóng từ trên phóng xuống "cần cổ thiên tài ca hát" đang hoạt động….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.