Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 231: Dạ Bạo Cửu Dương



"Phụ Thân, Hoàng Hy Bình nguyên lai tiếp tục trốn ở Cổ Phong tạ, không thể nghĩ hắn đột nhiên có quan hệ với bọn ni cô, có một chân cùng với ni cô. Thật sự làm chúng ta không hiểu nổi, nhìn giống như chính là bà ta, hắn không thể tha thứ được"

"Hiện tại không phải lúc đàm luận, dù hắn cùng nữ nhân nào đi nữa… Cô cô con cũng ở trong nhóm ni cô này. Ả cùng Hoàng Hy Bình thì có mối quan hệ gì? Nghĩ về cuộc sống của ả, và cũng cùng với ni cô làm không khác gì, ta đã hại ả, ả muốn đi, thì cứ cho ả đi! Thiên nhi, không cần phái người truy đuổi Vạn Diệu am. Con đã phong toả toàn thành hay chưa?"

Lạc Thiên nói: "Phụ thân, sớm đã phong toả toàn thành rồi, đã phát hiện ra Hoàng Hy Bình được một khắc, cũng gia cường phong toả. Bây giờ những người nghe chúng ta là võ lâm nhân sĩ toàn bộ xuất động, thêm nữa có hơn bốn ngàn quan binh của Long thành, tổng cộng có hơn một vạn người. Hoàng Hy Bình hắn dù tháp thêm cánh cũng khó bay khỏi."

Lạc Hùng e dè: "Thiên nhi, hiện tại con đến bây giờ cũng đánh giá thấp hắn hả? Con có rất nhiều phương diện mạnh hơn so vói phụ thân, nhưng con không học hỏi được gì từ địch nhân. Hoàng Hy Bình, con có thể nói hắn là bạch si, tuy nhiên, hắn tuyệt đối không là bạch si, hắn trong cuộc sống của phụ thân, trông đúng là một người kỳ quái, cũng cường hãn vô cùng. Năm đó Huyết Ma phụ thân hắn, cũng không có cường hãn như hắn, hắn cũng không giống Huyết Ma. Một điều chắc, hắn căn bản là quái vật. Không có khả năng lý giải. Con biết lòng hắn đang nghĩ gì không?"

Lạc Thiên trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Không."

"Muốn đánh bại một địch nhân, trước hết phải hiểu địch nhân! Hoàng Hy Bình có một ưu điểm lớn nhất là, căn bản ai cũng vô pháp hiểu hắn. Phụ thân quan sát hắn rất lâu, có thể ra mộ kết luận, hắn là bạch si, tuy nhiên, có phải hắn là bạch si không?"

Lạc Hùng tức giận cảm thán nói: "Phụ thân bởi vì không hiểu, không cần tự hỏi mình câu đó!"

"Minh chủ, đã chặn được Hoàng Hy Bình" Lời của Huyết Đạt truyền tới, qua hơi thở gấp gáp nói.

"Ở đâu?"

"Đông môn."

Hy Bình phá tường Đại Địa Minh. Mặc dù hắn đào thoát, có một số người s9uổi theo, nhưng bấy giờ hắn thề phải chặt võ sĩ Đại Địa Mình và các nhân vật võ lâm anh hùng thành mười tám đoạn. Khi đổ xô vào hắn, hắn trốn tránh còn nhanh hơn, không có một ai dám cản đường hắn.

Ban đêm, hắn không tìm được phương hướng, chỉ nhắm phía trước mà đi tới, có cảm giác đường này có thể đi đến bất cứ đâu, bất tri bất giác lại đến cửa đông của Long Thành, bị quan binh giữ cổng thành chặn lại.

Hắn biết cửa thành làm bằng cương thiết, không dám làm loạn lên, nhưng, hành tung của hắn đã bị Đại Định minh phát hiện, lúc này Đại Địa minh chính đang tập hợp người theo hướng của hắn truy sát, hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Người nào?" Binh sĩ canh gác hỏi.

Hy Bình bột nhiên phát hiện, binh sĩ giữ thành so với trước nhiều hơn gắp bội….

"Hoàng Hy Bình?" Lạc Thổ từ trong trạm gác binh sĩ đi ra, dựa vào ánh sáng tường thành, nhận ra Hy Bình.

Trong lòng Hy Bình đại kinh, tuy nhiên, mỉm cười nói: "Ồ, là ngươi à! Ngươi làm gì bắt đầu chạy như chó à? không đúng, ngươi bổn lai là tẩu cẩu( chó bỏ chạy)."

Một tia tín hiệu bắn lên không, Lạc Thổ cười lạnh nói: "Hoàng Hy Bình ngươi tuyệt đối không thể đao thoát."

"Lời nói này, chỉ có ta mới có thể lựa chọn."

Lạc Thổ chửi: "Ngươi là bạch si (ngu ngốc)!"

"Hoàng Hy Bình, tại thành này, không có ai và ngươi lựa chọn, những trò trẻ con của ngươi chỉ vô dụng thôi." Thanh âm hắc ám của Huyết Đạt nổi lên.

Hy Bình lập tức chú ý đến, những đăng hoả trên tường thành tăng thêm nhiều, ánh sáng vàng chiếu xuống hắn đứng, bóng hình rung động, hắn bị vây khốn, nhưng hắn không biết có bao nhiêu người. Hơn nữa, mọi người đang tới ngày càng tăng, có người của Đại Địa Minh, cũng có người của võ lâm, và có cả binh sĩ….

Mẹ nó, sao tất cả đều đổ xô vào hắn vậy?

Huyết Đạt đi tới, đột nhiên quay đầu trở lại, theo sau là tam đại thiên vương Đại Địa Minh, Thương Ưng hộ pháp, mang theo chín đại đệ tử trong thập đại đệ tử trừ Lạc Diệp bên ngoài.

Hy Bình nhìn thấy Lạc Lộ, khó khăn lắm mới nói: "Cả nàng… cũng muốn giết ta?"

Lạc Lộ lắc lắc đầu, trong ánh sáng mờ ảo, nước mắt của nàng rơi xuống, Hy Bình nhìn thấy.

Lạc Thuỷ hét to: "Lạc Lộ, ngươi muốn làm gì?"

Tầng tầng lớp lớp người bao quanh Hy Bình, thật sự không dám tiếp cận chàng, vây quanh một trăm thước vuông thành một vòng tròn lớn. Hy Bình đứng ở chính giữa, hiện giờ hắn không nhìn bất cứ ai, chỉ nhìn Lạc Lộ mà thôi.

Nghe Lạc Thuỷ hét lớn, hắn quay đầu nhìn Lạc Thuỷ, nói: "Lạc Thuỷ, ngươi quá khẩn trương."

Lạc Thuỷ cười lạnh nói: "Ngươi không khẩn trương, bị năm sáu vạn người bao vây, cái chết đã gần kề, nhưng cũng cố cùng nữ nhân đàm tình, ta thấy ngươi mới quá khẩn trương, là một nam nhân sắc đảm hơn trời." 

"Ngươi nhìn thấy ghen tị phải không? Nghe nói thập đại đệ tử các ngươi được ghép thành từng đôi, Lạc Hùng đột nhiên chơi loại trò chơi gia đình. Tự ta biết, Lạc Thảo với Lạc Hoả, Lạc Diệp với Lạc Thổ, Lạc Hoa với Lạc Kim, Lạc Vũ với Lạc Mộc, sau cùng Lạc Lộ đương nhiên với ngươi. Thật đáng thương ah! Nàng ta bây giờ không thích ngươi, có thể biết ngươi rất thất vọng. Lạc Thuỷ, tên của ngươi gọi rất đúng, mẹ nó thật sự chỉ là một dòng nước."

Thương Ưng nói: "Lạc Thuỷ, lời vô ích không cần nói nhiều."

Bách Tư nói: "Huyết phó minh chủ đã trở lại thông báo cho minh chủ rồi, nhiều hay ít không cần biết tới."

Lạc Thổ nói: "Để hắn sống thêm một khắc nữa, cho hắn hoài niệm về lịch sử phong lưu của hắn."

Miệng của Hy Bình máy động, khinh bỉ nói: "Lạc Thổ, ngươi là người thiếu hiểu biết(thổ bao tử), không biết sư lựa chọn của ta thì im miệng, không nghĩ ngươi có nhiều trò. Dám đến trước mặt ta, ta đánh một quyền vào miệng ngươi một cái rầm bây giờ."

Mặt của Lạc Thổ thất khó nhìn, tức giận tiến lên một bước, lập tức lùi trở về, miễn cưỡng nói: "Ta không cùng bạch si như ngươi."

"Hắc hắc…" Hy Bình nổi lên một tràng cuồng tiếu, "một lũ hèn nhát."

"Giết hắn…"

„Giết tên cẩu tạp chủng Hoàng Hy Bình…."

Mọi người đột nhiên náo loạn, tất cả mọi người hét to, tất cả đều muốn giết Hoàng Hy Bình nhưng không có khả năng, không một người nào dam tiến lên một bước.

Hy Bình bị chìm ngập trong thanh âm cãi cọ hỗn tạp, thật sự không thể cảm thụ được, thình lình hắn muốn so bì thanh âm của ai lớn! hắn khoan khoái, hét lên thật to: "
Muốn so bì thanh âm lớn, hay so bì đánh nhau? mẹ nó ai muốn giết ta, đưa đao qua đây, nói không thì được gì (thuyết đính đắc cầu)!"

Hắn hát những bài hát của hắn áp đảo những thanh âm hét lớn, kém theo huyết dịch của đặc tính long cùng sư hổ, nói là đồng thời hét lớn, pha lẫn tiếng long ngâm, hổ khiếu, sư hống. Đột nhiên âm thanh của một người lấn áp thanh âm toàn bộ cả ngàn người, nghe như đập thẳng vào tai người những tiếng ong ong, binh sĩ có công lực không đủ ngã ngay xuống đất.

Có thể dễ dàng so bì với sư tử hống của thiếu lâm….

Thật kỳ quái, quần hùng phẫn nộ không một ai dám tiến tới. Thần kinh của Hoang Hy Bình này không đuợc bình thường. Bọn họ hiểu điều này, họ là người bình thường, chỉ nghĩ không muốn lựa chọn cùng người không bình thường so bì thì tốt hơn.

"
Đối với ma nhân không cần giảng đạo nghĩa…."

"
Không cần nói chuyện đạo nghĩa võ lâm giang hồ…"

„Muốn toàn thể đoàn kết, nhất tâm nhất ý, tất cả cùng xông lên, đánh tan thây Hoàng Hy Bình cầm thú…."


Một loại thanh âm khác nổi lên nghe rất có đạo lý, đó là tuyên ngôn chánh nghĩa được hưởng ứng rất nhiều.

Hy Bình nghe vào tai rồi bỏ ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Các ngươi cứ tuỳ tiện, một đám gia hoả quấy rầy, vây lấy ta không cho ta đi, thật sự muốn ta nghe những lời nói vô ích của các ngươi! Ta chán rồi! ta bỏ đi đây…."

Vận khởi khinh công, hắn có một điểm thương tâm, không dễ dàng đề xuất. Hắn nhìn vào Lạc Lộ, phát giác nàng ta đang lo lắng rơi lệ. Có lẽ nàng ta lo lắng cho hắn, bởi vì tình huống này có nhiều người, hắn nhất định phải chết. Dù nàng nguyện ý cứu hắn, cũng không thể có năng lực.

Hắn gọi: "Lão bà, qua đây."

Lời nói của hắn, làm người nghe kinh ngạc vô cùng - Hoàng Hy Bình có lão bà tại đây à?

Lạc Lộ thật sự biết Hy Bình gọi mình, lúc trước hắn hay gọi đùa nàng như thế. Nàng không chút do dự, trực tiếp đi đến hướng Hy Bình.

Lạc Thuỷ nói: "sư muội ngươi muốn làm gì?"

"
Hắn đang gọi ta, ta muốn qua đó." Lạc Lộ đầu không quay lại, chân cũng không dừng lại.

Lòng Lạc Thuỷ rất băn khoăn, cách xa Lạc Lộ năm bước, hét: "Sư muội, ngươi nguyện ý vì hắn mà phản bội chúng ta?"

"
Sư huynh, làm ơn mở đường, muội chết cũng quan hệ gì đến huynh."

Trong trường hợp này, tự nhiên bị Lạc Lộ bỏ rơi, mặt của Lạc Thuỷ không biết bỏ vào đâu? Hắn phẫn nộ, nói: "Sư muội, ngươi muốn làm biểu tử, cũng phải nhìn đối tượng!"

Lạc Lộ lạnh lùng nói: "Là, muội là biểu tử, muội rất sớm có cảm giác muội là biểu tử rồi. Muội hiến thân thể của mình cho nam nhân trong tim muội vô điều kiện. Muội chỉ là đồ chơi của bọn huynh, là vật phát tiết, dùng thân thể để tăng công lực cho bọn họ, sau này đẩy chúng ta cho nam nhân khác. Chúng ta năm tỷ muội, không giống là biểu tử à? Các ngươi không hỏi bọn họ, trong lòng bọn họ yêu ai? Lạc Thuỷ, Lạc Thiên bảo làm biểu tử, muội thật sự đáp ứng, muốn muội làm biểu tử cho huynh. Muội cũng nguyện là biểu tử của Hoàng Hy Bình. Chí ít, hắn là người muội yêu, hắn cũng chọc ghẹo làm muội vui vẻ, yêu muội! Lạc Thiên, huynh đã gặp? Nhưng huynh, huynh bằng cách gì có được muội? Có phải Lạc Thiên đẩy muội cho huynh? Mở đường, muội muốn chết, cũng muốn chết trước mặt Hoàng Hy Bình, nhưng không thể chết trước mặt huynh."

"
Trông muội không thể cứu được rồi" khuôn mặt của Lạc Thuỷ biến thành băng.

Lạc Lộ nói: "nhớ huynh lúc trước nhiều lần đối với muội làm ra vẻ bộ mặt ôn nhu si tình, muội cảm giác như có một cơn ác mộng."

Nàng bỏ Lạc Thuỷ tiếp tục đi đến Hy Bình, Lạc Thuỷ đột nhiên chuyển thân, cử chưởng đánh vào thiên linh cái của nàng, mọi người lên tiếng kinh hô.

"Lạc Thuỷ ngươi thật nhẫn tâm!" Hy Bình hét lên một tiếng mạnh bạo, Long thành vang lên một long ngâm thịnh nộ, mang theo sư hổ như cuồng triều( nước dâng ào ạt).

Sự việc này diễn ra rất nhanh, lúc Lạc Thuỷ cử chưởng với tốc độ cực cao đánh vào Lạc Lộ, thân hình của Hy Bình bạo phát đủ để tới trước mặt Lạc Lộ, mang theo sức mạnh to lớn của thiên lôi cử quyền đánh vào thủ chưởng của Lạc Thuỷ.

Lạc Thuỷ không thể thu thế lại được, hắn vận khởi lự hút công lực của người khác chính là " ba đào quyển kình", để loại trừ sức mạnh lôi điện của Hy Bình.

Nhưng Bách Tư kinh hãi gọi to:" Lạc Thuỷ, không thể ngạnh tiếp hắn được, sức mạnh của hắn quá cường đại, ngươi không có biện pháp hấp thụ toàn bộ."

"
Bùm!"

Một tiếng nổ cực lơn vang lên, Lạc Thuỷ quả nhiên không có biện pháp hấp thu quyền kình của Hy Bình, năm phần quyền kình đánh thân thể hắn bay đi, kình khí loạn động cả hiện trường. Tất cả mọi người bao vây xung quanh đều bị quyền kình chấn động, những người công lực yếu đều bị quyền kình khuếch tán đánh bay ra ngoài, trên mặt đất nổi lên một trận cuồng phong…

Lúc mọi người ổn định nhìn lại, Lạc Lộ đã được Hy Bình ôm vào lòng, cũng cùng thời gian đó. Bọn họ nghe Hy Bình nói với Lạc Lộ một câu: "Ta gọi lão bà của ta. Ta có chết cũng phải bảo hộ tất cả!"

Trong ánh sáng mê mang, cặp mắt dã thú của hắn trở lại trong sáng, có một loại tiếu ý dần dần bắt đầu ngưng tụ…. 

Lỗ Da nói: "Hoàng Hy Bình, ngươi có lẽ là trang hán tử, nhưng, ta buộc phải giết ngươi!" 

Lời của hắn vừa hét lớn, nâng đại phủ nhắm Hy Bình lao tới, Ninh Phi và Thương Ưng e sợ hắn gặp rủi ro, cũng theo hướng Hy Bình triển khai công kích.

Bách Tư ra lệnh: "Không thể chờ đợi minh chủ đến! Lạc Thổ, các vị anh hùng, đối với nhất đại dâm ma Hoàng Hy Bình, hiện tại không cần giang giải đạo nghĩa võ lâm, bất lập dùng phương thức hay thủ đoạn gì, tất cả hắn phải chết, tuyệt đối không cho hắn sống trên đời gây hại cho nhân gian! Đại Địa Minh chúng ta, sẽ dẫn dắt các võ lâm đồng đạo đứng lên trư ma vệ đạo( diệt tà ma bảo vệ chính đạo)!"

Hét lên….

Nghe mệnh lệnh của lão, Lạc Thổ cùng tứ đại nam đệ tử cũng lao mình tới, mọi người bao vây Hy Bình nhanh chóng tràn lên, dồn ép Hy Bình, hét lên một tiếng làm cả mặt đất Long thành chấn động.

Xuất phát từ ý định từ trước, truớc khi ba người lao vào, đột nhiên bị hai thanh kiếm đánh lùi. Mọi người tại hiện trường đều dừng lại, Lạc Thổ cùng bốn người cùng mạnh mẽ tiếp đất đứng ngay lại, nhìn thẳng vào hai người một nam một nữ đứng trước Hy Bình, Lãng Vô Tâm và Vân Tuyết.

Lãng Vô Tâm nói: " Mặc dù ngươi là người không đáng ưa, ngươi chiếm đoạt Mộng Hương làm lòng ta không sảng khoái. Nhưng, người mà Khiết Thu ba người bọn họ theo là ngươi. Ba người bọn họ từ nhỏ được ta chăm sóc, ta chính là đại ca của bọn họ, tuyệt không thể để bọn họ thương tâm!"

Vân Tuyết cười nói: "Ta cũng không thể để muội muội và nữ nhi của ta thương tâm. Hoàng Hy Bình, ngươi đi đi! Ta tin chắc ta có thể vì ngươi mở một huyết lộ."

"
Hai người các ngươi định lừa gạt, cũng phải xem lại ta chứ? Phải biết bọn ngươi là bại tướng của ta… Lãng Vô Tâm, giúp ta ôm nữ nhân của ta! Vân Tuyết, ta cũng vì thắng lợi nên thỉnh cầu, muốn ngươi bảo hộ nữa nhân của ta, cẩn thận với Lãnh Vô Tâm coi chừng hắn câu dẫn nàng."

Vân Tuyết nói: "Hắn không dám làm trước mặt ta, bời vì ta và hắn đã có quan hệ."

"
Cái gì, nàng và Lãng vô Tâm?"

Lãng vô Tâm nói: "Hoàng Hy Bình, có chuyện gì? Vân Tuyết là đại mỹ nhân, ta và nàng rất bình thường, ngươi không đuợc ghen tị?"

Hy Bình nói với Vân Tuyết: "Ngươi không nói với hắn, ngươi là Thi Trúc Sinh sao?"

Vân Tuyết không cười nói: "Không có."

Thân hình của Lãnh vô Tâm chấn động, máu từ trong miệng phun ra, hét chửi: "Vân Tuyết, ngươi là nam nhân, ngươi biến thái phải không? thật ác tâm -"

Hy Bình đẩy Lạc Lộ vào lòng hắn, hắn vẫn tức giận trừng trừng nhìn Vân Tuyết, Vân Tuyết thoải mái nói: "Lãng công tử, trong lúc người hoan ái đâu có nói những lời này, lúc đó người nói những lời…"

"
Không được nói, mà nói ta lập tức trở mặt, chỉ cần sau này ta còn sống, quyết tìm nàng quyết đấu!"

Hy Bình nói: "Đó là chuyện của hai người. Hiện các ngươi cùng ta biến mất, chỉ dẫn nữ nhân của ta chém giết. Ta nghĩ, người của Đại Địa minh không ngăn chặn các ngươi, các hanh hùng giống chó này cũng không thể ngăn chặn các ngươi, hừ, ta muốn giết người rồi!"

Câu nói cuối cùng, hắn hét lên, Vân Tuyết và Lãnh Vô Tâm đưa mắt nhìn, Lạc Lộ trong lòng Lãng vô Tâm khóc lớn nói: "Lãng công tử, huynh hãy thả muội ra, muội chết cũng muốn chết tại đây, muội không thể bỏ đi."

Hy Bình nhìn hai người không có một cử động, liền nói: "Các ngươi không tin tưởng năng lực của ta có thể sống sót à? Lúc trước ta cùng hai người làm…."

Vân Tuyết đột nhiên nói: "Lãng Vô Tâm, theo sau ta, vào ban đêm, ta là người vô địch!"

"
Tư nhi yêu là ngươi, ngươi không hận ta!"

Lãng Vô Tâm ôm Lạc Lộ chuyển thân đuổi theo Vân Tuyết, miệng hét: "Thi Trúc Sinh, Lãng Vô Tâm ta mà muốn ngươi khai đạo à? Không quên, tối hôm trước ta trên người ngươi khai đạo…. ta *** là một biến thái! Tối nay bổn công tử là hoả đại, ai đáng là tiên tử!"

Hai người rời đi khác phương hướng chém giết của Hy Bình, Hy Bình không cần nhìn bọn họ, hắn biết hai người nếu muốn thoất thân, thì tuyệt đối có thể thoát thân, bởi vì Đại Địa minh căn bản không có ý với hai người bọn họ, còn những võ lâm nhân sĩ và binh sĩ, không cần đề cập tới.

Quả nhiên, Bách Tư nói: " không cần để ý đến ba người đó, trước tiên giết chết Hoàng Hy Bình!"

Hắn lao đến trước tiên, quần hùng cũng tràn lên, đều bị Hy Bình ép lại. Toàn trường người ép lại gần còn ba thước. tiếng gầm của thánh thú vang lên trấn động cả Long Thành, sấm sét bắt đầu bùng nổ. Thân ảnh của Hy Bình trầm xuống, hữu quyền đánh ra phía trước bao gồm sức mạnh và tốc độ, vô số cát đá bay tán loạn, bắn tới hướng quần hùng, chấn kích phía trước làm chấn động toàn bộ vúng phụ cận ném tất cả mọi người lên trời….

Lúc thân ảnh của hắn bạo khởi, y phục chấn nát thành từng mảnh, song nhãn xạ ra một màn huyết mang cường liệt. Lúc này, các cao thủ tuyệt đỉnh của đại Địa Minh mới lao vào, hơn mười cao thủ có sức mạnh cường đại ở phía sau quần hùng cũng bị hắn bức thoái, hắn tiến về phía trước, hét lên: "Với danh dự tổ tiên của ta phát thệ, ta lấy máu nhuộm hồng cả đêm hôm nay."

Đầu tiên hắn tấn công Ninh Phi và Lỗ Da, ngay lập tức bị song quyền của hắn đánh bay. Đại Địa Minh thấy được tình cảnh này rất kinh hãi, biết Hy Bình một khi phát cuồng, mọi người đột nhiên thoái lui, sau đó đợi cho Hy Bình bạo phát tới gần, đó là lúc bọn họ giết hắn tốt nhất….

"Lạc Thuỷ, ngươi có thể đánh tiếp được hay không?" Bách Tư nhìn Hy Bình cuồng sát giữa quần nhân, không cần biết Ninh Phi và Lô Da hai người sống chết ra sao.

Lúc trước Lạc Thuỷ đã nhận một quyền của Hy Bình, sớm đã đứng lên, kiên định nói: "Bách thiên vương, ta còn khả năng dánh tiếp."

"
Rốt! Hoàng Hy Bình rất cuồng mãnh, dù quần hùng dùng xa luân chiến cũng vị tất có thể đả thương hắn! Hiện tại chỉ có thể cho năm sư huynh đệ các ngươi bài ngũ hành chiến trận, vây khốn hắn bên trong, đợi thú tính hắn kết thúc, hắn không có đao trong tay, không có khả năng thắng liên thủ hợp kích của chúng ta, đi thôi!"

Lạc Thuỷ hét lên: "Ngũ hành chiến trận bắt đầu, thuỷ, cực hạn ba đào chưởng!"

"
Thổ, tuyệt địa chân nghĩa quyền!"

"
Hoả, nhiệt sí hoả vân kiếm!"

"
Mộc, khô mộc sinh hoa chỉ!"

"
Kim, kim cương bất phôi thân"


Ngũ sư huynh đệ đột nhiên gia nhận chiến đoàn, thật kỳ quái, bọn họ thình lình không có tiếp cận Hy Bình, chỉ tiếp cận chỗ Hy Bình năm thước, bắt đầu công kích, công kích vào trong, người ở các phương vị luôn di chuyển không đứng yên, tốc độ rất nhanh. Sau khi bọn họ liên thủ một khắc, thay đổi giống như một sự chuyển động tự nhiên, tự hồ có một sức mãnh siêu nhiên trợ giúp cho bọn họ. Nhưng sức mạnh của Hy Bình đánh ra tất cả đều bị tiêu biến, có vô số người tránh xa hắn. Muốn trực tiếp công kích năm người, trước hết cần tránh xa quần hùng phía truớc đánh lại, hắn gần như không thể đánh năm người…

Sức mạnh thật sự của năm người này khi đã lập ngũ hành trận, tự hồ sức mạnh của bọn họ tăng lên năm lần. Kiếm khí, chưởng kình, quyền oanh, chỉ xạ không ngừng bắn vào thân thể xích loả của Hy Bình, chỉ sợ thân thể kim cương của hắn cũng không cách nào chống lại lâu dài, hà huống còn sự công kích của quần hùng nữa?

Quyền của Hy Bình đã thật sự tán loạn, hơn nữa dần dần không có một chương pháp. Ý thức cầu sinh của hắn đã lấn áp lý trí của hắn. Thú tính tiềm tang đã khôi phục trọn vẹn, công kích biến thành đánh không cần có mục đích. Tuy nhiên, sau đó hắn cũng quá mệt, thú tính lần truớc bạo phát không lâu, chưa thể khôi phục hoàn toàn sức mạnh thú tính, dù hắn mê loạn, cũng không có khả năng làm cho huyết dịch có huyết long và sư hổ hiện nguyên hình xuất ra, thật sự phải chết ở đây sao?

Sự cường đại của của thú tính khí không thể trong một đoạn thời gian khôi phục, lý trí của hắn đã biến mất, bây giờ thật sự không có khả năng huy động lôi bạo quyền…

Bách Tư cười lạnh nói: "Hoàng Hy Bình, dù có là thần, cũng phải mệt mỏi, hiện tại thì ngươi đã mệt mỏi, ngươi đã không còn đủ sức mạnh để cản trở chúng ta giết ngươi, ha ha…."

Thanh âm cuồng tiếu của lão giống như kiếm, phá vỡ màn đêm.

"Ngũ hành nhất tuyến, vạn vật xuyên châm!" Lúc này Hy Bình chỉ cố công kích(tấn công) những người bên ngoài, Lạc Thuỷ hét lên một tiếng, năm người chuyển động, thình lình Lạc Hoả dẫn đầu, hoả vân kiếm phía trước, thập chỉ của Lạc Mộc án phái sau lưng Lạc Hoả, Lạc Kim bảo vệ quyền lôi Lạc Thổ, chưởng của Lạc Thuỷ án trên thân thể Lạc Kim. Năm người liết kết thánh một tuyến, lập tức bắn về phía trước, hoà vân kiếm của Lạc Hoả bạo hỏa diễm đầy trời, xuyên thấu qua thân thể quần hùng trước mặt bọn họ, bắn thẳng tới hướng Hy Bình.

Bản năng cảm ứng công kích cường đại của Hy Bình biến mất, thình lình chuyển thân nhưng thất sự qua muộn, hắn chuyển thân, chỉ đưa ngực hứng lấy hoả vân kiếm của Lạc Hoả, một thanh âm kiếm xuyên cốt nhục( xương thịt) vang lên, Hoả vân kiếm xuyên thấu thân thể Hy Bình, Hy Bình Đột nhiên hét lớn, cả thân thể bật ngửa về sau, toàn thân công lực cũng như tinh khí theo huyết dịch bạo phún(trào ra), hùng dũng xuất ra. Sự liên kết thành một tuyến của năm huynh đệ bên ngoài tất cả mọi người bị loại kình khí chưa từng thấy này chân bay…

"Không được thoái lui, thề giết chết Hoàng Hy Bình!" Bách Tư và Thương Ưng không để cơ hội cho Hy Bình đổi hơi, suất lĩnh đệ tử Đại Địa minh tiếp tực lao vào giết Hy Bình.

Cùng lúc ánh sáng loé lên, từ thân thể Hy Bình bạo xuất bạch sí( lửa trắng) đầy trời, toả ra cả nửa Long thành. Thân hình của hắn ngửa ra sau từ mặt đất thẳng lên giữa không trung, sí bạch toả ra cường liệt, gần như xua tan cả màn đêm chiếu sáng, phảng phất có một loại thanh hưởng diệt thiên địa truyền lại, tại đây có tiếng hỗn tạp của long, hổ, sư cùng kêu gào….

Lúc này mọi người cùng ngửa đầu nhìn, bị ánh sáng sí bạch bao quanh huyết nhân chiếu rọi, thình lình kim quang bắn ra tứ phía, mang theo sấm sét của trời đất, thân thể huyết nhân đột nhiên bào phá, cả bầu trời đêm phảng phất giống như ban ngày. Tất cả mọi người thình lình hoảng loạn nhìn thấy có tới chín mặt trời trên bầu trời đêm bùng sáng, cũng sau khi ánh sáng loé lên, nửa số người đã bị mù.

Những người không bị mù là những người có đủ thời gian tránh xa. Lúc này những người không bị mù nhìn lại, bóng đêm vẫn hoàn bóng đêm, nhưng đã không còn Hoàng Hy Bình, cả thi thể cũng không có, Hoàng Hy Bình có lẽ nổ tung trong bầu trời đêm? 

Sau này mọi người mới biết, cửu dương bạo phát sức mạnh bức xạ bắn ra, không chỉ làm mù mắt những người ở kế bên, mà có đến hai ba vạn người vì nó mà bỏ mạng. Loại sức mạnh này, chỉ có cửu dương trọng thể trong truyền thuyết bạo phát mà thôi?

Sau những năm đó, một loại hiện tuợng siêu hồ( siêu nhiên mơ hồ không thể giải thích) mà nhân loại đã tưởng tượng ra. Xưng là " Cửu dương bức xạ", chỉ có thể gọi Hoàng Hy Bình là sát nhân cuồng độc nhất, hắn đã trở thành truyền thuyết, một truyền thuyết tồn tại vĩnh viễn không thể che phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.