Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 235: Tái độ dịch dung



Ở trong nhà bọn cung nữ đang diễn ra thứ cảnh tượng dâm loạn, cũng không là nữ nhân thứ bao nhiêu bị Hy Bình chế phục rồi. Llúc đó cũng đã là đêm khuya, hơn ba trăm cung nữ ở nơi nhà lớn đó toàn bộ cũng quay về, đang khi bọn họ vừa mới quay về thì nhìn thấy thứ cảnh tượng đó cũng kinh hoảng, có một ít nghỉ quay người đi ra tố cáo, liền bị rất nhiều cung nữ trước đó ngăn lại, cùng nhau xé bỏ y phục của bọn họ, đem bọn họ đưa đến dưới háng của Hy Bình. Bọn họ cũng lại nhận rõ được sự việc đang xảy ra.

Có lẽ là nguyên nhân bởi do dâm tính huyết xà, khiến tốc độ tăng trưởng tình dục bọn cung nữ rất nhanh, thêm vào tác dụng của thiên địa tâm kinh, cao trào của bọn họ đều đến đặc biệt nhanh, hơn ba trăm cung nữ này, cũng đã có hơn hai trăm là bị Hy Bình thay nhau hoan lạc qua, lúc này trước đây có xấu hỗ, về sau lại hoàn toàn không còn xấu hổ nữ, bọn họ đã biết được một thứ, chết cũng đáng.

Nhân sinh tịch mịch, có phải bọn họ không thể bỏ chạy, mà sống trong nhân sinh tịch mịch này, có một lần phóng túng, cũng là bọn họ chưa từng nghĩ qua, chỉ là cũng đã thành sự thật, sau đó, thậm chí nếu phải kết thúc thứ sinh mệnh tịch mịch này, có lẽ cũng là một thứ an ủi.

Thái giam cùng nam nhân là tuyệt không tương đồng, nữ nhân cùng nam nhân cũng tuyệt không tương đồng, nhưng chung quy minh bạch căn bản là có thể hoà hợp được, nhưng thái giam lại vĩnh viễn cũng vô pháp thay thế nam nhân chân chính…..

Hoàng thượng có thể thấy thế không? Hoàng thượng cũng không thể, nếu không cũng đã không thể có nữ nhân tịch mịch nhiều như vậy, hoàng thượng có phải là nam nhân không? Có lẽ là phải, cũng có thể là không, nhưng mà đều cũng không còn là trọng yếu nữa, trọng yếu đối với bọn họ, là cuối cùng cũng thành nữ nhân chân chánh.

Có một số cung nữ đề xuất một số kiến nghị, đem tất cả cung nữ ở những nhà khác cùng gọi lại, nhưng mà phần lớn bộ phận cung nữ đều phủ quyết đề nghị như vậy. Bởi vì cung nữ nơi hoàng cung thật là quá nhiều, cung nữ bất đồng khu vực cũng không hoà hợp nhau, càng nhiều thì dễ xuất hiện vấn đề. Nhưng cũng có người lo lắng cung nữ nơi này không đủ để ứng phó với nam nhân đó, làm thế nào để xoay sở đây?

Nam nhân này quả thật là nam nhân chân chánh, trải qua gần như cuồng bạo một ngày dài. Bọn họ cũng minh bạch nam nhân đáo để là thứ gì rồi, có phải là nam nhân chân chánh không? Không, là dã thú, dã thú cường hãn, nhưng lại có thứ đáng yêu. Qua nữ âm tư nhuận cuồn cuộn bất đoạn, khiến tiên địa tâm kình thời gian dài không ngừng vận chuyển, điểu hoà âm dương chi khí trong thể nội của Hy Bình, khiến cho lực lượng của hắn khôgn ngừng hồi phục, dần dần, thân thể khôi phục được trạng thái ban đầu…..

Thân thể hắn rất cường tráng khiến bất cứ nữ nhân nà cũng động lòng,vẻ mặt rất nam tính tuấn tà cũng đã làm tiểu thất hoàn toàn vết thương đó, thêm vào thú tính chi quang trong song nhãn mê loạn của hắn, kiến cung nữ sở hữu nhìn thấy đều như ngạt thở.

Xuân Yến nói qua, hắn là thiên địch của nữ nhân, chiến tướng thiên sinh. Ở một khắc này, toàn bộ đều được chứng thực. Hắn đích xác là thiên địch tối chung của nữ nhân, thật sự bất thế chiến tướng lai động lòng với những nữ nhân khác, chinh thiến thân thể bọn họ, linh hồn bọn họ, tình dục bọn họ, cũng bằng thứ yêu thích kì dị.

Thời gian lại tử trước giữa đêm đến sau giữa đêm, đăng hoả cũng đã yếu dần, nơi nhà ở của nữ nhân trong hoàng cung, trò chơi tình dục vẫn không ngừng tiếp diễn, mãi cho tới lúc bình minh, khiến người ta đích thực kinh ngạc, hơn ba trăm cung nữ, tựa hồ toàn quân đều tan tác, chỉ dư được hơn mười người. Hiện tượng kì quái lại lần nữa xuất hiện, cũng là lúc dương v*t Hy Bình tiến nhập mật đạo những cung nữ đó, cung nữ bất ngờ trong thời gian ngắn liền ngất lịm, không phải bởi vì đau đớn, mà bởi vì cao trào đến quá nhanh……

Đang lúc Hy Bình sáp nhập ngược lai mật đạo cung nữ lần thứ hai, cung nữ đó ngầm hô tô một tiếng……Miệng của nàng ta trước đó cũng đã được bịt kín rồi, kiều thể của nàng ta rung động mãnh liệt, thân thể Hy Bình cũng rung động mãnh liệt. Những cung nữ khác lập tức kéo cung nữ ra, chỉ thấy dương v*t bạo trướng của Hy Bình thoát li khỏi mật huyệt cung nữ, đầu mũ đen bóng mạnh mẽ phún xuất một cỗ cỗ tinh dịch……trải qua một ngày một đêm, lần đàu tiên xuất tinh.

Lại một lần nữa cửu dương trọng thể bạo phát, cuối cùng cũng giải trừ, không làm cho thân thể hắn bạo toái một lần nữa…….Lần trước đã bạo toái năng lượng, như quả vừa rồi mà lại bạo toái lần nữa, có lẽ, sẽ khiến hắn vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.

Sau khi xuất tinh, hắn nằm úp ở trên người cung nữ, những cung nữ khắc liền lấy ra vải bịt miệng nàng ta, muốn hỏi vài câu, nàng ta lại đã ngủ say mất.

Hy Bình thở như trâu, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, dù nhìn thấy không âm thanh nào, chỉ biết có rất nhiều nữ nhân, tất cả đều có các loại thư thái. Hắn vừa mới tự mình dậy từ trên cánh tay cung nữ, sau khi nhìn thấy tính huống hiện tại, không biết có phải hắn cùng cung nữ nơi này tất cả hoan ái qua không nữa? Hắn trong lòng liền thất kinh, nghĩ đến Quyền Khuynh Quốc, tiếp đến lại nghĩ đến là lễ vật mà Quyền Khuynh Quốc báo đáp hắn! Lại nói Hoàng Hy Bình cũng tịnh không cố ý là hắn Quyền Khuynh Quốc đái lục mạo, và lại hắn căn bản lại rất không hoan hỉ Quyền Khuynh Quốc…..không có giao tình, cũng tính không phải là thứ bằng hữu gì, phần lớn là cũng chỉ là đại cữu tử của hắn. Quyền Khuynh Quốc có nhiều nữ nhân, đùa giỡn với hắn, tính cấp cho hắn diện tử, không hoàn toàn để đùa bỡn, cũng đã là tổ thượng tích đức của hắn rồi.

Thống kê sau cố sự…..cho đến hiện tại dừng lại, tổng cộng có ba trăm sáu mươi bốn cung nữ bị hắn làm cho ngủ hết. Đây là còn trừ ra một Đình Thị chưa ngủ, như quả tính thêm Đình Thị, khi đó, vừa tròn 365 người, theo đó mà nói, mỗi ngày một người, hắc hắc……Sau khi Hy Bình biết được kết quả như vậy, đắc ý đến hơn cả nữa tháng sau.

"Hiện tại là ban ngày hay là ban đêm rồi?" Hắn đứng dậy, gọi cung nữ không ngủ mà hỏi.

"Ban đêm, cũng nhanh đến trời sáng thôi." Cung nữ đáp.

"Nhìn giống như là…."Hy Bình nói, dừng lại một chú, tiếp tục hỏi: "ta, mang bọn người ngủ cả sao?"

"Không, còn có Đình Thị!"

"Đình Thị?"

Hy Bình nhìn qua Đình Thị bên người. Đình Thị này kì thật đã ngủ được một đoạn thời gian, lại không lâu trước đã tỉnh lại, thấy hắn nhìn lại, đột nhiên phát giác trong trong hoảng sợ. Hắn thế nào khả dĩ biến thánh cái dạng dễ nhìn như vậy? Lôi cuốn khiến trong lòng nàng ta đập cũng càng không bình thường.

Hy Bình nói: "Nguyên lai nàng còn chưa bị ta làm cho ngủ. Lũ xú nương nàng cùng với người gọi là Đông Chi đó, ta chết cũng nhận ra bọn nàng. Con mẹ nó muốn hoạn lão tử, lão tử nói qua rồi muốn quần chết bọn ngươi mà, thấy chưa, lại đây!"

Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, Đình Thị không biết vì sao, bất ngờ đi đến trước mặt hắn, hắn ôm lấy nàng ta rồi hôn xuống dưới, hôn môi được một lúc, thả nàng ta ra. Nàng ta yêu kiều thở gấp liên hồi, hắn lại hỏi: "Nàng không sợ ta sao?"

"Ngươi hiện tại, rất lôi cuốn."Đình Thị nhỏ giọng nói.

Trời cũng đã gần sáng rồi, Hy Bình không tin: "Có thật không? Lấy cái gương cho ta đi!"

Một nàng cung nữ lập tức mang cái gương đồng đến đưa hắn, hắn đem lại soi một cái, liền cười nói: "Cuối cùng cũng để vết sẹo dài trên mặt tiêu thất hoàn tàn, ha, ha………"

"Ngươi không phải cười với âm thanh lớn như vậy, tuy nhiên không có bất cứ người đi lại, đều là tỷ muội bọn ta, nhưng mà, cũng phải nhỏ giọng một chút…."Đình Thị lo sọ nói.

"Sợ thứ gì, hoàng đế tiểu tử mà quay về cũng không nhanh như vậy đâu!"

"Ngươi nói cái gì? Hoàng thượng cũng đã quay lại nhiều ngày rồi mà…."
"Cái gì, hoàng thượng tiểu thủ quay về đã nhiều ngày rồi sao, nói như vậy là ta từ Đại Địa Minh đến nơi này mất rất nhiều thời gian sao? Vì sao ta một chút cũng đều không biết vậy?"

"Ngươi cùng hoàng thượng biết nhau sao?"

"Ta cứu qua tính mệnh hắn, hơn nữa là muội phu của hắn, ha ha…."

"Đừng cười nữa, ngươi nói ngươi là phò mã sao? Là phò mã của ai? Là nàng công chúa nào?"

"Đường Tư công chúa, nàng ta có quay về không đó?"
"Mmm, Đường Tư công chúa trước đây vài ngày đã quay về, nhưng mà, sau khi quay về Đường Tư công chúa cùng hoàng thượng lại giống như không chịu gặp nhau, Đường Tư công chúa một vài ngày lại muốn gặp hoàng thượng, nhưng hoàng thượng luôn luôn trốn tránh không gặp. Còn nữa, Đường Tư rất chán ghét hai nữ nhân mà hoàng thượng mang về. Ngày trước Đường Tư công chúa cùng hoàng thượng cãi nhau, bị giam cầm. Ngày hôm sau hoàng thái hậu ra mặt, lại mang Đường Tư công chúa thả ra ngoài. Nàng ta âm ĩ về chuyện binh quyền, nói cái gì phải xuất binh, hoàng thái hậu liên tục la mắng nàng ta."

"Nàng xác định hoàng đế tiểu tử chỉ quay lại vài ngày phải không?"

"Đúng vậy."

"Hắn không thể là hoàng đế tiểu tử, hoàng đế tiểu tử cũng không có thể so với Đường Tư quay về sớm hơn được. Cái này trong đó nhất định có vấn đề, đúng rồi, hoàng đế chỉ cùng hai nữ nhân quay về, không có cùng người khác sao? Hai nữ nhân này trong đó có hay không có người gọi lại Lương Lệ Quỳnh chứ?"

"Hoàng đế chỉ cùng hai nữ nhân quay về, một người rất trẻ, một người nhìn cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, đều rất mĩ lệ, nhưng thực sự không thấy những người khác nữa. Hơn nữa hoàng thượng sau khi quay về, chỉ cùng với hai nữ nhân ở một nơi. Hoàng hậu bởi nguyên nhân vì hoàng thượng sau khi quay về đều lẩn trốn nàng ta. Do đó mới để Bố Lỗ Tư tới đây, muốn dò hỏi Bố Lỗ Tư, hoàng thượng có hay không có quan hệ cùng Ba Tư nữ quỷ. Sau đó lại phát hiện ra ngươi, sự tình sau đó ngươi cũng đã rõ rồi, ta không nói lại nữa." Đình Thị giải thích.

"Hoàng đế này nhất định là giả rồi."

"Kì thật bọn ta cũng biết được hoàng thượng sau khi quay về thay đổi rất nhiều……..cảm giác hoàng thượng không giống với trước đây nữa, tuy nhiên khuôn mặt người không thay đổi, chỉ là nhiều cái đã biến đổi rồi."

Hy Bình nói: "Bọn ngươi không đem những sự việc này nói ra ư."

"Bọn ta nghe ngươi rồi."

"Nàng nói, Bố Lỗ Tư phát hiện ra ta đầu tiên phải không? Hắn có hay không có nhận ra ta?"

Đình Thị nói: "Nhìn tình cảnh lúc đó, hắn đã nhận ra ngươi rồi. Bởi vì hắn muốn bảo hộ ngươi, hoàng hậu mới đuổi hắn đi."

"Tên Bố Lỗ Tư ngược lại đối với ta cũng được đó."

"Ngươi cùng Bố Lỗ Tư quen nhau sao?"

Hy Bình cười nói: "Ta là chủ nhân của hắn đó, sau khi ta ngủ dậy mới đi gặp hắn."

"Nhưng mà ngươi là nam nhân, không thể ở đi lại nơi hậu cung này được."

"Ngốc, bọn ngươi không thể đem ta biến thành thái giám sao? Tìm một vài bộ y phục thái giám đưa cho ta mặt vào không phải là được rồi sao."

"Rất khó tìm được, trong cung không có nhiều thái giám có thân thể cao như ngươi. Ngươi cùng với nhiều hoàng mao nhân đều cao giống nhau…"

"Cứ đem mặt thử đi! Không có vừa người, tuỳ tiện tìm một hai bộ cũng tốt."

Đình Thị nói: "Bọn ta tìm Đường Tư công chúa giúp đỡ không?"

"Không, trước khi gặp nàng ta, ta trước tiên phải gặp qua Bố Lỗ Tư cùng với hai nữ nhân mà hoàng đế mang về đã, bọn nàng sau này có thể để ta an bài một lúc được không?"

"Ta như quả muộn mệnh lệnh của hoàng hậu dùng,…..khả dĩ có thể được."

Hy Bình nói; "Vậy được rồi, hiện ta trước hết ta ngủ một giấc đã, nàng bồi tiếp ta ngủ ha?"

"A?"

"Ta muốn trước cùng nàng hoan ái, sau đó mới ôm nàng mà ngủ, có thể không?"

Đình Thị thẹn thùng nói: "Có thể…..ta thích ngươi….ngươi có hay không làm….làm chết ta?"

Hy Bình không cười nổi nói: "ta sao có thể?"

Đến lúc giữa trưa, Hy Bình mới tỉnh lại, phát giác Đình Thị cùng Đông Chi cũng đã không còn ở trong nhà, rất nhiều cung nữ cũng đã đi rồi, mặc dù chiều hôm qua bọn họ kinh lịch qua nổi đau đầu đời, nhưng mà thời gian cùng Hy Bình hoan ái đều không nhiều, sỡ dĩ còn có thể tiếp tục đi lại, gần như hoạt động bình thường, chỉ có một số đặc biết yếu đuối, không thể bình thường khôi phục được, lưu lại trong nhà, là tịnh không thể khơi dậy sự chú ý của người khác, cung nữ căn bản là rất nhiều, bình thường phần lớn đều không có việc để làm.

Hy Bình đứng dậy, lại có ba cung nữ hoạt động bình thường mang lại y phục thái giám, vừa mặt vào, mặc dù có chút chật chội ngắn, bất quá xuyên qua trên người, còn miễn cưỡng hợp nhãn, hắn cười nói: "Nguyên lai cũng có một số mãnh nam bị hoạn rồi, cũng tốt, lão tử còn chưa bị hoạn, chiều quay về lại bồi tiếp bọn ngươi, ha, ha, ta đi đây."

"Ngươi phải đi ư? Ngươi có thể bị lạc đường đó, Đình Thị nói, để chúng ta mang ngươi đi ra ngoài tìm Bố Lỗ Tư. Bọn ta ở bên cạnh ngươi, ngươi lại không thể lạc đường được."

"Nàng ta suy nghĩ thật chu đáo." Hy Bình vừa suy nghĩ lại, cũng phát giác kiến nghị của Đình Thị không sai, bởi vậy gọi ba nữ nhân nói: "Trong bọn nàng chỉ có một người theo giúp ta là đủ rồi, nhiều quá chỉ gây rất phiền phức."

Hắn đi ra ngoài, kì trung cung nữ đó rất đẹp đi theo đến.

Hy Bình hỏi: "Nàng danh tự gọi là gì?"

Cung nữ đáp: "Dong Nhi."

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười chín!"

"Chiều hôm qua đau không?"

"Mới lúc đầu có chút đau…..sao đó lại không thấy đau nữa. Ngươi hiện tại trông rất được, vừa lúc ban đầu ngươi trông rất xáu, Dong Nhi thật rất ghê tởm."

"Hiện tại sao?"

Nàng ta bẽn lẽn nói:" Rất vui vẻ, như quả ngươi li khai, Dong Nhi cũng muốn đi theo ngươi."

"A?"

Hy Bình kinh ngạc nhìn nàng ta, khuôn mặt nàng ta trông rất nhỏ nhắn, thân hình mạn diệu vô tả, bởi vì đau đớn ngày hôm qua, lúc này đi đứng, còn có chút ít không được nhanh nhẹn, sắc mặt hơi trắng da lại ửng hồng, cái miệng nhỏ hồng nhuận khả ái. Hy Bình không nhớ được ngày hôm qua làm thế nào mà sau đó cùng nàng ta hoan ái được nữa, nhưng hắn cũng rõ là xử nữ chi thân của đời con gái đã hiến dâng cho hắn rồi.

Hắn nhìn nàng ta khẽ mỉm cười, nói: "Sau này ta li khai, sẽ mang nàng đi cùng ta!"

"Thật không?"

"Nàng có thể tin vào ta, những đừng hỏi ta thật hay giả, chỉ có nàng tin ta là được rồi."

"Mmm,ta tin ngươi."

Hy Bình cười nói: "nàng có chút giống với Thuỷ Tiên của ta."

"Thuỷ Tiên, là ai?"

"Là một nữ nhân của ta, nàng ta so với nàng trẻ hơn, hình dáng giống như chỉ có mười ba tuổi thôi!"

"Mười ba tuổi? Nữ nhân của ngươi? Ngươi rất nhiều…..nữ nhân sao?"

"Rất nhiều"

"Có nhiều bằng hoàng thượng không?"

Hy Bình thở ra nói: "So không được với hoàng đế tiểu tử con mẹ nó, ta ôm con mẹ hắn, nghĩ càng không thoải mái. Ngày khác lão tử không thấy sảng khoái, cũng muốn làm hoàng đế!"

Dong Nhi đột nhiên che miệng hắn lại nói: "Không được nói những thứ như vậy, bị người nghe thấy có thể bị chém đầu đó."

Hy Bình cười một cái, lấy tay nàng ta ra, cười nói: "Muốn ta chết hả, không phải là đơn giản đâu, quyền vương ta đây cũng không dễ khi phụ đâu, liền hoàng đế tiểu tứ đó cũng cũng phải nhường ta bảy phần."

Dong Nhi nói: "Khuôn mặt ngươi nhìn lại một chút cũng đều không giống thái giám, mà lại rất hấp dẫn nữa! Về sau ngươi nói phải thay đổi một chút ít đó, còn nữa, như quả có người nhìn vào, phải cố ý làm ra tư thái của nữ hài tử nữa, thái giám đều làm như vậy cả."

"Cái gì, nàng muốn ta trở thành biến thái hả?"

"Không giả thì không được, người hiện tại là thái giám đó."

"Hảo a! Ta đành cố gắng hết sức thử thôi! Ta ở tại phương diện này không có bao nhiêu thiên phú đó. Bất quá, tương tự như trước cũng đã qua một hai hồi, cũng lại là không giống lắm. Ta nhìn ngang nhìn dọc, tất cả đều là nam tử hán tối lợi hại cả!"

Dong Nhi cười nói: "Ngươi là nam tử hán chân chính đó! Ta mang ngươi đi gặp Bố Lỗ Tư."

Bố Lỗ Tư nhìn thấy Hy Bình khôi phục nguyên dạng lúc này còn sống lành lặn đứng trước mặt hắn, cả người đều ngây ngốc cả lên, nói: "chủ nhân, người……người còn chưa chết sao?"

Hy Bình cười nói: "Ngươi nói ta là thần mà, ta thế nào có thể chết được?"

Bố Lỗ Tư nói: "Phải a! chủ nhân thật đúng là thần, một ngày một đêm lại biến đổi hình dạng cao ráo ban đầu rồi."

"Đương nhiên, không thì không dám gặp mặt ngươi chứ? Ngươi toàn thân cũng đã hấp dẫn, ta là chủ nhân đương nhiên càng phải hấp dẫn hơn một chút chứ."

Bố Lỗ Tư vỗ mông ngựa nói: "Cũng là….chủ nhân, cực kì tuấn tú, cực kì uy mãnh!"

Hy Bình nói: "Ngươi cũng là tên khả ái đó."

"Đa tạ chủ nhân tán dương. Bố Lỗ Tư ở trước mặt chủ nhân vĩnh viên đèu là khả ái hết. không biết chủ nhân vì sao muốn gặp ta?"

"Ta tỉnh lại rồi, biết được ngươi sau khi ta ngủ đi đã hết sức bảo hộ ta, bởi vì ta biết được, vô luận ra sao, thời gian đầu tiên phải đến để gặp ngươi."

Bố Lỗ Tư cảm động đến lưu lệ nói: "Chủ nhân…..kì thật, ta cũng rất sợ chết, ta đã bở rơi người để li khai mà."

Hy Bình nói: "Ta biết rồi, nếu là ta ở trong thời khắc đó cũng chọn cách li khai nơi đó thôi, bởi vì ngươi cũng vì ta đã chết rồi phải không?"

"Mmm, đúng vậy, như quả mà nói chủ nhân còn chưa chết, Bố Lỗ Tư cũng không thể nào bỏ rơi chủ nhân được."

"Ngươi làm rất được, sau này ai khi phụ ngươi, nói với ta, ta không tha hắn."

"Chủ nhân, ngươi phải nhất định theo ta đến Ba Tư, ta muốn chủ nhân thay ta xuất khí, làm thay đổi cái quốc gia hỗn đản của bọn ta, sau đó mang mĩ nữ tất cả thưởng thức qua…."

"Cái này là đương nhiên, đả đảo nam nhân sở hữu, cướp lấy mĩ nữ sở hữu!" Hy Bình rống lên.

Dong Nhi khẩn trương vội nhắc nhở: "Đừng quên là người hiện tại là thái giám đó."

Khuôn mặt Bố Lỗ Tư biến thành tro đất, giật mình nói: "Chủ…..chủ nhân, người biến thành thái giám rồi sao?"

"Cái này là để lừa người thôi, lão tử vẫn còn tốt, không bị hoạn đâu."

Bố Lỗ Tư ngẩn người ra thở nhẹ một hơi, nói: "Cũng may mà không phải là thật. Chủ nhân mà tôi thấy qua là nam nhân tối cường tráng, nói làm thành thái giám, giống như câu nói Trung Nguyên, gọi là thiên lí bất dung a!"

"Ai dám đem ta làm thánh thái giám nhất định sẽ bị trời đánh."Hy Bình mạnh mẽ nói.

"Tất nhiên là như vậy, chủ nhân đến đây, lại cùng những mĩ nhân của ta vui chơi một lần ha? Sau khi người cùng bọn họ hoan hảo xong, bọn họ một mực vô pháp quên được người, nhưng lại bị ngăn cản bởi những nữ nhân của người. Chủ nhân, nàng cung nữ này, cũng không ngăn cản người chứ?"

"Không thể, không thể, ta còn có một số chuyện…."

"Có thể có chuyện gì làm khó được đối với chủ nhân? Chủ nhân, nhanh đi, ta mang người đi tìm kim phát tao nữ của người hoan hỉ!" Bố Lỗ Tư kiên quyến mời mọc.

Hy Bình nhìn một cái vào khuôn mặt ngạc nhiên của dong nhi, quay đầu nhìn Bố Lỗ Tư cười nói: "Chỉ thử một lần, hạ bất vi lệ!"
Hy Bình từ trên ngực của ba tư nữ nhân nhìn tới, thấy được Dong Nhi, nàng ta tựa hồ rất tức giận…..

Hy Bình cười nói: "Ta cùng bọn họ là chỗ quen biết cũ, sở dĩ…."

"Có vài trăm tỉ muội bọn ta, không lẽ ngươi còn chưa thỏa mãn sao?" Dong nhi chen ngang lời nói của hắn.

Hy Bình nói: "Đừng tức giận mà! bọn nàng không phải là của ta, là của hoàng đế tiểu tử."

Dong Nhi đột nhiên hỏi lại: "Chớ không phải là mỗi nam nhân đều cùng một suy nhĩ giống như ngươi sao?"

"Cái gì?"

"Lại không phải cùng vài trăm nữ nhân hoan ái xong rồi, lại còn lập tức đi tìm nữ nhân khác sao?"

Hy Bình không cười nổi nữa đáp: "Nàng sau này tìm người nào mà hỏi, ta lại lười đáp rồi."

"Hiện tại bọn ta đi đâu?"

"Mmm, để ta nghĩ coi…..đi nơi nào tốt nhỉ, ta muốn rời khỏi hoàng cung. Nàng giúp ta đi ra ngoài được không?"

"Cái gì, ngươi mụốn xuất cung hả? Cái này có lẽ không làm đựơc. Không có được phép, thái giám thì không thể tuỳ tiện xuất cung được, cung nữ lại càng không được phép xuất cung."

"Nàng nói ta bị khốn mãi ở nơi này sao? Ta khinh, bức bách quá ta sử dụng khinh công……hụ hụ, không nói nữa, không một thứ tác dụng được cả. Dong Nhi, sau này ta thế nào mới có thể ra ngoài? Ta thật rất gấp đó, bọn lão bà của ta đều đang đợi, hơn nữa ta phải đem một số người đem đi đâm giết."

"Lão bà ngươi đang đợi sao? Đường Tư công chúa không phải ở trong cung sao? Còn có bọn ta…….lão bà ngươi so với bọn ta có nhiều người hơn? Ngươi đi tìm lão bà ngươi, ngươi không nghĩ qua tỉ muội bọn ta sao?"

Hy Bình đau đầu quá nói: "Đã nói là bọn ngươi là nữ nhân của hoàng đế rồi, ta chỉ có thể mang đi nàng thôi, là ta đáp ứng rồi. Những người khác ta không có đáp ứng, hơn nữa cứ tiếp tục như vậy, tựa hồ rất không phải với hoàng đế tiểu tử đó."

"Ngươi cũng đã có lỗi rồi, ngươi còn có đường lui sao?"

"Mẹ nó, khó nói là ta tự mình làm chuyện có lỗi với hắn. Bọn ngươi dâng lên, ta lại không có khả năng từ chối, lão tử đến này chưa từng cự tuyệt nữ nhân!"

"Chàng là không dám cự tuyệt nữ nhân…..tên hỗn đản chàng, thiếp muốn giết chết chàng!"

Câu nói này khiến Hy Bình cùng Dong Nhi đại kinh tất sắc, quay đầu lại nhìn, từ bên góc trái đi lại ba nữ nhân, đang rất tức giận…..Đường Tư công chúa, La Mĩ Mĩ, Tiểu Tước!

Dong Nhi đại kinh tất sắc, hai chân mềm nhũn, vội quỳ xuống, thanh âm run rẩy nói: "Công…..công chúa…."
Hy Bình nói: "Bọn nàng thế nào mà đến nơi này?"

Đường Tư đáp: "Bọn thiếp lại đây là tìm Bố Lỗ Tư…..chàng tiến nhập trong cung khi nào vậy?"

"Dong Nhi, nàng đứng dậy đi!" Hy Bình nói

Dong Nhi nhìn thấy Đường Tư công chúa, không dám đứng dậy.

Đường Tư nói: "Ngươi đứng dậy đi! Nghe hắn nói."

Dong Nhi nghe vậy mới đứng dậy.

Hy Bình lại nói: "Ta cũng không biết ta làm sao vào tiến cung được nữa. Ta đối với chuyện này có hơi mơ hồ, trái phải gì ta tỉnh lại lại ở nơi này rồi."

Đường Tư nói: "Ngươi trước tiên đi theo ta đến tầm thất của ta lại nói chuyện! Ngươi là Dong Nhi sao? Ngươi cũng theo cùng đi!"

Hy Bình nói: "Nàng không phải là tìm Bố Lỗ Tư sao?"

"Chàng ở nơi này, ta không cần thiết phải tìm hắn nữa."

Quay về tẩm thất, Hy Bình lại đem chủ tì La Mĩ Mĩ ôm vào trong lòng, Đường Tư cưỡng bách hắn mang sự tình trải qua nói ra lại. Hắn ôm lưỡng nữ một mặt điều hí một mặt tường thuật lại, đợi hắn nói xong, lưỡng nữ cũng đã bị hắn đùa bỡn làm cho tình dục trào dâng.

La Mĩ Mĩ yêu kiều rên rĩ: "Ui, chàng không phải đùa giỡn chứ, chàng nói mẹ thiếp ra ngoài sao?"

"Nàng không tin ta sao? Ta làm chết nàng!"

Đường Tư nói: "Quả nhiên không phải là đại ca thiếp!"

"Nàng làm thế nào biết được hắn không phải là hoàng đế."

Đường Tư nói: "Đại ca thiếp không thể đem Dương Y cùng Lạc Diệp mang lại bên mình được. Hơn nữa, theo như thiếp biết, còn có rất nhiều người Đại Địa Minh đi theo đến hoàng cung. Tên gia hoả này cũng không biết là ai, mang thiếp đem giam lại. Là mẫu hậu thả thiếp ra ngoài, nhưng tên gia hoả đó hoàn toàn không cho phép người trong cung ra khỏi hoàng cung. Trước đó vài ngày lại mang cấm vệ trong cung cùng với một số tướng lĩnh điều đến Long thành, thiếp hận không giết chết được hắn ta!"

"Nhưng nàng không phải là đối thủ hắn ta, ha ha….."

"Hỗn đản, chàng tự nhiên còn cười ra được sao? Nói, chàng đáo để cùng với bao nhiêu cung nữ hồ hỗn qua?"

Hy Bình trông rất thất bại nói: "Ta còn chưa tính qua."

Dong Nhi đáp: "ba trăm sáu mươi lăm người."

"Cái gì?" Ba nữ tử kia liền thét lên.
Hy Bình cười gượng: "Có……quá nhiều không?"

Đường Tư tiến tới vài bước, đá hắn vài cái, tức giận nói: "Chàng cái tên đại sắc lang này, đến nơi nào đều làm loạn cả lên, cái này làm sao quản lí được? Như quả hoàng huynh quay về, biết được, chàng có thể sẽ bị tru di cửu tộc đó."

Hy Bình nói: "Ta không sao! Hoàng đế tiểu tử trứng chim đó đều không được. Hắn từng qua lời thề, như quả để hắn còn sống. Hắn lại đem cho ta nữ nhân sở hữu của hắn đều cấp ta ngủ qua. Ta hiện ta chỉ ngủ với một bộ phận của hắn, đối với hắn cũng đã là rát khách khí rồi. Hắn ngược lại dám có ý kiến, qua về ta một quyền đập võ đầu hắn!"

"Chàng muốn giết ca ca thiếp?"

Hy Bình ngượng ngịu nói: "Chỉ là nói như vậy thôi, tạm thời không thể giết hắn. Lại nói, như quả ta không cản trở, hắn quay về đây, cũng đã bị phục giết rồi. Tính mệnh hắn, hoàn toàn nằm trong tay ta."

Đường Tư nói: "Tổng lại, điều này là không được, như quả sau này bị phát hiện, khi đó chàng không có ở nơi hoàng cung, số cung nữ này đều sẽ bị xử tử đó, chành thấy có lỗi với bọn họ không?"

Hy Bình sắc mặt tối sầm đi, nói: "Những sự việc này tạm đừng khơi dậy, bọn nàng có thể hay không để ta xuất cung? Ta trước hết mang tên cẩu Lạc Hùng dẫm chết, cái tên gia hoả đó mà còn sống không chịu đựng đó."

Đường Tư nói: "Khó khăn là thiếp bị giam lỏng rồi. Thế nào có khả năng đem ngươi xuất cung? Như quả bọn họ nhận ra là chàng, thiếp nghĩ, cùng tiếp đãi chàng không chỉ là năm, sáu nghìn người, mà là năm sáu vạn người thậm chí là năm sáu chục vạn đại quân đó, chàng còn có bản sự gì để chạy thoát chứ?"

"Lão tử tói giờ chưa bao giờ bỏ chạy!" Hy Bình kiên định đáp, nghe trong tại của tứ nữ, thực sự là một thứ biến thái biểu hiện chết cũng giữ thể diện vậy.

Đường Tư nói: "Thiếp vừa rồi đi tìm Bố Lỗ Tư, lại là muốn mang hắn li khai hoàng cung. Hắn là khách nhân, tên giả hoàng đế không biết được hắn cùng chàng có giao tình. Có lẽ có thể để hắn đi ra, sau đó thiếp lại để hắn đi tìm chàng, để chàng lại giúp bọn ta. Không tưởng đến tên gia hoả chàng lại bị người khác thổi bay đến nơi này?"

Hy Bình hắc hắc cười nói: "Là ta tự mình bay tới đây đó. Ta biết bọn nàng có nạn, nên mới tới, coi ta đối với bọn nàng có phải cực tốt không?"

Đường Tư châm biếm: "Thiếp làm sao một chút cũng đều nhìn không ra được thế?"

La Mĩ Mĩ đột nhiên nói: "Đem cái tay chàng bỏ ra ngay, không cho phép chàng đưa vào trong đó của thiếp."

Lúc này, bàn tay Hy Bình cũng đã từ từ mò vào lớp yếm che ngực của nàng ta, hắn nói: "Mĩ Mĩ, vui thích không?"

La Mĩ Mĩ nói: "không được."

Hy Bình nói: "Đường Tư, mượn nàng cái giường sử dụng nha."

Đường Tư hỏi: "Chàng hiện tại là muốn làm cái gì?"

"Ta phải cùng Mĩ Mĩ hoan ái, còn có Tiểu Tước nữa."

"Chàng…."

"Có cũng cùng đến đây!"

Hy Bình mời mọc Đường Tư. Đường Tư căn bản muốn hét hắn dừng lại. Hắn lại đã phóng khai lưỡng nữ. Song thủ phía trước duỗi ra ôm lấy nàng ta rồi, ngửa đầu nằm ngược lên trên giường, lật người lại một cái lại mang Đường Tư đè ngửa lên trên giường lớn.

Đường Tư hoảng sợ la lên: "Thả thiếp ra, thiếp còn có chuyện cần làm đó."

"Bất kể chuyện vặt, cũng để sau hãy nói."

Dong Nhi nói: "Công chúa, nô tỳ đi ra ngoài trước."

Hy Bình nói: "Nàng cũng không được đi khỏi. Tất cả đều lưu lại bồi tiếp ta. Ta ngày hôm qua trừ lúc cùng Đình Thì, còn thời gian đối với những người khác tất cả đều mơ hồ không rõ, rất là không sảng khoái. Hiện tại phải bù lại đã, mẹ nó, trái phải gì nhất thời cũng không đi được, có lo lắng cũng không xong. Ta lại lưu lại đây cùng bọn họ thong thả mà đùa bỡn. Đầu tiên mang hậu lộ của bọn họ chặt đứt. Hiện tại, ta phải cùng bọn nàng dần dần đùa bỡn."

Hy Bình cùng tứ nữ chơi một trận, đùa bỡn đến lúc chiều tối mới rời ra.

Đợi đến lúc tứ nữ tận hoan, Hy Bình nhìn Đường Tư hỏi: "Mấy ngày này, nàng không nhớ đến ta sao?"

Đường Tư đáp: "Thiếp nhớ chàng đến chết đi được."

"Thật không?""

"
Mmm, là thật đó. Đợi hoàng huynh quay lại, thiếp lại theo chàng li khai hoàng cung. Chàng đi nơi nào, thiếp cũng lại theo đến nơi đó."

Hy Bình cười nói: "
Nàng biến thành lanh lợi hơn nhiều."

"
Thiếp căn bản là rất lanh lợi mà. Cũng do trước kia chàng quá hư hỏng, thiếp mới không thích chàng."

"
Nhưng mà, ta hiện tại không phải càng hư hỏng hơn sao?" Hy Bình xấu xa cười nói.

"
Cái này không giống, thiếp rất vui…….chàng hư hỏng như vậy đối với thiếp. Mĩ Mĩ, nàng cũng thích như vậy phải không?"

Mặc dù vừa mới bình tĩnh lại, tuy nhiên dương căn Hy Bình lại cắm sâu vào mật huyệt La Mĩ Mĩ. Lúc này La Mĩ Mĩ chính đang nằm ngủ trong ngực hắn, nghe thấy Đường Tư hỏi câu như vậy, sắc mặt đột nhiên đỏ hồng, nói: "
Ta……ta là bị bức bách mà."

"
Ha ha….."Hy Bình cười lớn lên, nói: "Nàng vĩnh viễn đều nói là nàng bị bức bách đó hả."

Đường Tư cùng lưỡng nữ kia cũng cười. Đường Tư nói: "
Hy Bình, thiếp thấy nên thay đổi khuôn mặt chàng, không thì khuôn mặt chàng rất dễ bị nhận ra đó."

Hy Bình lập tức nghĩ đến thứ dịch dung của Lãnh Như Băng, phản đối: "
Không làm, ta tuyệt đối không dịch dung đâu. Mẹ nó, tưởng đến bộ dạng xấu xí sau khi dịch dung, ta lại thấy sợ sợ. Phải trái gì ta cũng không dịch dung, nói cái gì cũng không làm đầu."

Đường Tư nói: "
Thiếp cũng chỉ muốn đem dịch dung thành hình dạng thái giám….Thiếp nghĩ đến một nhân tuyển rất thích hợp. Thường công công bên cạnh mẫu hậu cùng với chiều cao của chàng sai sót không lớn, chỉ so với chàng thấp hơn một chút. Chàng khả dĩ dịch dung thành hắn, sau này lại có thể ở trong cung tự do hành động, thậm chí nếu là giả hoàng đế, cũng không dám đối làm gì với người bên cạnh hoàng thế hậu đâu."

"
Tướng mạo hắn như thế nào?"

"
Trừ thân người vừa cao lớn ra, tướng mạo cũng khả dĩ, không thì đã rất xấu rồi. Chỉ là có chút ít biến thái….hắn không phải là nam nhân mà!"

Hy Bình yên tâm nói: "
Ta dịch dung thành hắn, còn hắn sử trí như thể nào?"

"
Thiếp có thể trước đó mang hắn đem giam ở nơi nào đó, đến khi chúng ta làm xong chuyện, lại thả hắn ra lại. Cái này rất dễ đó, hoàng cung rất lớn, muốn ẩn giấu một người thì đơn giản rất nhiều."

Hy Bình nghĩ kỹ rồi hỏi lại cho chắc: "
Tướng mạo thật sự trông cũng được sao? Nàng không lừa ta chứ?"

Tiểu Tước nhỏ giọng nói: "
đại sắc lang, công chúa không lừa chàng, là Thường công công không xấu đâu mà."

Hy Bình uỷ khuất: "
Thôi được rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.