Hoàng hậu không thể ngủ được, những lời thì thầm hôm nay của Hy Bình làm cho nàng bối rối, mong thời khắc đó đến sớm, nên gọi là bất ngờ hay là hạnh phúc? Mỗi lần nàng nghĩ đến những lời của Thường công công thì đôi ta nóng ran.
"Hoàng thượng đã nói sẽ đến tẩm cung của nàng để lâm hạnh vào lúc nửa đêm, sẽ lặng lẽ tiến đến long sàng của hoàng hậu, bước lên giường…"Đó là lời hoa ngôn xảo ngữ của Hy Bình nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng.
Tại sao không nghi ngờ, vì nàng luôn mong đợi điều này, nên không có thời gian để cân nhắc và suy nghĩ. Hoàng hậu không thể tin Thường công công đùa giỡn, nàng không thể tin, bở lẽ trước đây, nàng và hoàng đế cũng có lần chơi trốn tìm, trừ khi hoàng thượng bất ngờ muốn tái diễn lại.
Nàng đuổi bọn cung cũ ra khoải tẩm cung, chỉ còn lại một mình nàng, không ai khám phá ra, không ai có thể quấy rầy những hứng thú của hoàng thượng, sẽ tiêu diệt những hạnh phúc sắp đến với nàng…
Sự hạnh phúc của nàng, có tốt hay không, chỉ có người trong cuộc mới biết, người ngoài cuộc làm sao hiểu được chứ. Nàng là nhất quốc chi hậu, chỉ được hào quang và danh tiếng hư danh mà thôi, còn lại nàng đã được những gì?
"Cô đơn và chờ đợi."
Nàng luôn luôn đợi chờ rồi lại thất vọng. Bản thân của hoàng đế của không thuộc về người, cũng không thuộc về nhiều, cũng không thuộc về riêng một nữ nhân nào cả, người có quá nhiều nữ nhân, người không đủ thời gian để quan tâm riêng bất cứ một ai cả, đối với những phi tần khác, nàng hoàn toàn hạnh phúc. Ở địa vị hoàng hậu, nàng có thể yêu cầu hoàng đế nhưng những phi tần khác thì không?
Sủng phi có thể được hoàng thượng quan tâm nhiều hơn, nhưng mấy ai giữ được hoàng đế mãi mãi, rồi sau một thời gian cũng sẽ bị thất sủng.
Khi trở về hoàng thượng cũng ít khi quan tâm và tiếp kiến nàng, làm cho nàng vô cùng tuyệt vọng, gần nửa tháng nay hoàng thượng cũng không đến nghỉ ngơi ở tẩm cung của nàng, một lần cũng không.
Chuyện này bát phương đều đã biết, lúc trước đã hỏi qua Bố Lỗ Tư, trước kia hoàng thượng lâm hạnh qua xử nữ Ba Tư, long nhan đại nộ, hoàng thượng rất muốn đắc thủ hai xử nữ Ba Tư, Bố Lỗ Tư đã mang đến hai người, nàng nghĩ hoàng thượng sẽ thích hai xử xử này, nhưng Bố Lỗ Tư đã từ chối điều này.
"Thân thể của ta là nhất quốc chi quân, không muốn người khác có được nữ nhân."
Hoàng thượng hí ngôn, nàng bắt đầu cảm thụ, thân thể của người là nhất quốc chi quân, có rất nhiều hậu cung mỹ nữ? Nhưng ngài lại mang về một nữ nhân? Người phụ này có phải nữ nhân không? Khó có thể tin được, hoặc ngài đã thay đổi.
Hoàng thượng đã thay đổi một cách lạ thường….
"Cọt kẹt…" Một âm thanh rất nhỏ len lõi vào tai nàng, nàng nghe thấy những bước chân nhẹ nhàng đi đến, trong lòng nàng nhen nhóm một niềm vui: Hoàng thượng đã đến, đích thực ngài đã đến tẩm cung của nàng!
Trong hoàng cung, chỉ có một mình hoàng thượng là nam nhân, nàng e sợ như trước đây, nàng chỉ mặc nội y nằm đợi trên giường, liên khố sẽ cuốn lại….
"Thình thịch…" Đây là tiếng nhịp tim đập của nàng, tẩm cung quá tĩnh mịch, nàng có thể nghe thấy được tiếng trống ngực của chính mình.
Sau đó, một âm thanh chen lẫn vào nhịp tim của nàng đang đến gần, tai nàng nghe thấy rất hỗn loạn, tiếng va chạm của người ấy vào ghê, tạo nên một thứ âm thanh ồn ã trong đêm vắng. Nàng không quan tâm đến nó, những điều đó không quan trọng, quan trọng hơn là hoàng thượng đã đến, chờ cho đến nửa đêm mới đến tẩm cung của nàng!
Nàng đoán được, nên giả vờ đã ngáy nhẹ trông như đang ngủ…
Kỳ thật người đến chính là Hy Bình, chàng nhớ đã tiết lộ bí mật, chính thị "Hoàng thượng", sau khi hắn đưa thái hậu vào giấc ngủ, đã lẳng lặng rời khỏi. Theo sự tiên đoán của hắn, đêm nay tẩm cung của hoàng hậu sẽ không có ai, hắn sẽ được tự do ra vào, không ai cản trở, nhưng đến đây, không có đèn sáng như ban ngày, hắn mò mẫm bước tới và va phải nhiều thứ.
Lúc này, hoàng hậu thở khụt khịt, nhằm báo phương hướng cho hắn. hắn nghĩ thầm, hoàng hậu đích thực cao quý nhưng cũng dùng phương thức cũ kỹ này…
Hừm, thật là thiếu trang nhã…
Hắn đã tiến tới giường của hoàng hậu, muốn chui vào trong chăn, vì vậy đã nắm tay lại, đưa tay ra phía trước dò tìm, nhưng có phải hoàng hậu không có trong trướng?
Hắn nghĩ thầm, trờ lạnh, một nửa con muỗi cũng không có, muốn ở trong màn làm gì?
"Thật là trông như một con heo chết!" Hắn mắng thầm trong lòng, muốn đạt được mục đích, sau đó cở bỏ hoàn toàn y phúc đến trước giường.
Hoàng hậu nghe âm thanh sột soạt của y phục, nàng trở nên lo lắng hơn, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên của nàng với hoàng thượng, tuy nhiên, phải lén lút như thế này thì ít khi, hạnh phúc, hay bất bình, giận dữ, những suy nghĩ đó cứ lẩn quẩn trong đầu nàng, không thể lý giải được làm cho tim nàng bắt đầu gợn sóng, đột nhiên giữa chân nàng có một cảm giác làm cho những suy nghĩ ấy bị gián đoạn…
Trong bóng đêm, Hy Bình toàn thân đã lõa thể hạ người xuống, mặc dù làm điều này thì quá bất kính với cả một đất nước, nhưng hắn và tên tiểu tử hoàng đế đó không phải là bạn, hầu hết là những người này gần đây, tên tiểu tử hoàng đế muốn hại hắn trước tiên, rồi đến vợ hắn muốn thiến chàng, nếu không trả thù hắn thì thật là có lỗi với bản thân?
Nhiều năm nay, tên tiểu tử hoàng đế thể làm cho phi tần của hắn có thai? Trong hoàng cung có rất nhiều nữ nhân, không phải là không có nơi để sống? Có lẽ hắn ta rất yếu ớt, tối nay lão tử trả nợ cho hắn bằng cách chiếm chút tiện nghi của hắn.
Nghĩ thêm một lần nữa, ta không thể làm hoàng đế, nhưng con của ta thì có khả năng, thật là một ý kiến tốt, he he! Nhất định tên tiểu hoàng đế đó sẽ phải cám ơn ta…Hắn mượn giống ở những cây khác, chắc gì thu được giống tốt như thế này…
Hắn suy nghĩ quanh co, nghĩ rằng vấn đề này rất khả thi, hắn có cảm gíac đã ban đặc ân cho người khác. Từ đó đầu óc sáng tỏ, tự hứa với lòng muốn hoàng hậu sẽ mang thai đứa con hắn và nó sẽ là nhi tử của hoàng đế…
Hắn nâng chăn của hoàng hậu lên, song thủ nhẹ nhàng di chuyển lên thân thể của hoàng hậu, thân thể của hoàng hậu vì sự sờ mó của hắn ta đã trở nên nóng ran, tuy nhiên, nàng không dám thức dậy, vẫn tiếp tục thở khụt khịt.
Hy Bình ngẫm nghĩ: "Liệu nàng ta có ngủ không nhỉ?" Sau đó thông suốt "A""Nàng ta nghĩ ta là hoàng đế, nên đã nghỉ ngơi, kế hoạch làm hoàng thượng của ta đã thành công."
Nghĩ xong, không còn do dự gì nữa, đại triển thân thủ, nội y của nàng rất đơn giản, nàng ta thật sự vui sướng, trong giấc mơ những lần chờ đợi thất vọng, lần này đích thực hoàng thượng đã đến?
Hắn ngồi trước giường, ôm lấy thân thể hoàng hậu. Hắn không sợ nàng ta thức giấc. Hắn biết nàng ta sẽ thức giấc sớm, chỉ là nàng ta chỉ còn lại nội y, không thể phá hỏng kế hoạch của hắn được.
Hắn nghĩ rằng, khi hắn hành động, liệu nàng ta có la to không?
Khi hắn tiến vào, có thể đánh bật được những âm thanh đó.
Song thủ hắn vuốt ve trên gò bồng đảo của nàng ta, tuy là ban đêm nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được nó lớn và mềm mại. Hoàng hậu bắt đầu cảm nhận được, nhưng nàng không dám rên rỉ, chỉ là hơi thở trở nên dồn dập hơn, tiếng thở khụt khịt cũng bắt đầu ngưng lại. Hy Bình không thể đế nàng ta tiếp tục khụt khịt nữa, nàng ta không ngủ, nàng ta có thể chống cự lại, đó là điều bất lợi của Hy Bình, bởi lẽ hắn không phải là hoàng đế.
Hoàng hậu cũng cố gắng kìm nén những cảm xúc của mình, song thủ Hy Bình đã hoàn toàn trên người nàng, nàng ảo tưởng rằng đấy là tay của hoàng đế, vì vậy lý trí đặt sang một bên, không thể phát ra âm thanh nào, vì nó làm nàng không cảm thấy thoải mái hơn khi bàn tay của hoàng đế trượt lên xuống trên thân thể nàng…
Tay của Hy Bình đã dần dần tiến tới hạ thể của hoàng hậu, cố gắng len qua đám rừng ẩm ướt đế xâm nhập vào, phát hiện một rùng câu trái xum xuê đang chờ đợi hắn, hắn không còn do dự nữa, trườn lên giường, hắn không để cho hoàng hậu có một cơ hội nào để phản kháng, lần đầu tiên hắn chiếm lĩnh thành trì của hoàng hậu, nguyênc ăn của hắn đã tiến vào âm động của hoàng hậu…
Hoàng hậu bất ngờ cảm giác được phần nào, đôi tay ấy đã giang rộng đôi chân nàng ra, trong đêm tối, phần hạ thể của nàng bị căng ra truyền lên một cảm giác nhói đau, cái vật này dường như không thuộc về của hoàng đế nhưng đủ để làm cho hạ thể nàng căng ra, cái vật thô bỉ đó mạnh mẽ tiến vào sâu trong âm cung của nàng, nàng nhân ra nó không thuộc về hoàng đế, nó hoàn toàn xa lạ với âm cung của nàng, nó to lớn đến nỗi âm cung của nàng không thể chứa được,…Nó đã phá vỡ sự cô đơn của nàng.
Sau đó, nàng khám phá ra thân thể nàng cũng không thuộc về hoàng đế, thân thể này rất lớn, hoàng đế không thể có thân thể uy nghi như vậy. Thân thể to lớn của người này đã nhấp nhô trên thân hình nàng, những bắp thịt rắn chắc này không thể của hoàng đế. Ngọc thủ của nàng di chuyển xuống hạ thể, hạ thấp xuống nắm chặt lấy cái vật thô bỉ đó, thật không thể tưởng tượng được kích thước của nó, tuyệt nhiên hoàng đế không thể được như vậy!
"Ngươi là ai?" Nàng thất kinh hô lớn.
Nàng bắt đầu chống cự, lượng thủ đẩy Hy Bình ra, đôi chân bắt đầu vùng vẫy, Hy Bình ép bụng vào nàng, đôi tay mạnh mẽ giữ chặt lấy nàng, làm sao nàng có thể chống cự được với sức mạnh của Hy Bình? Cuối cùng mọi việc cũng không thể thay đổi.
Hy Bình không thể lời nàng, cứ tiếp tục phi ngựa trên bụng của nàng ta, cái vật thô bỉ vô bì đó cứ nhấp nhô ra vào cũng nhuỵ hoa của nàng. Không hiểu sao , hắn nghĩ rằng cái nhuỵ hoa của nàng thật đặc biệt, nó cứ ôm trọn lấy nguyên căn của hắn làm cho hắn cảm thấy hứng khởi, muốn phát điên…
"Mau thả ta ra…Dâm tặc, ngươi không phải là hoàng thượng, ngươi là ai? Ngươi sẽ bị tru di cửu tộc."
"Hoàng hậu muốn đùa à, đem chuyện này mà đi nói với người khác thật ngốc ngếch? Ha ha…" Hy Bình cười nhạo, hắn nói không sai, chuyện này hoàng hậu không thể đem nói với người khác, nếu bị người khác phát hiện, hoàng hậu sẽ giết người để bịt miệng, hà huống gì nàng ta phải làm vậy?
Ngay sau khi hoàng hậu nghe được những âm thanh này, liên tưởng lại dường như giống như âm thanh của Thường công công lúc ban ngày, thình lình nàng không thể nhớ ra, trong tử cấm thành ngoại trừ hoàng đế, thì không thể có người nam nhân khác… Trừ phi đây là của người, đúng rồi âm thanh này của người đó!
Ngày ấy, nàng bảo Đình Thị và Đông Chi đem hắn đi thiến, tại sao hắn lại có thể xuất hiện, còn đem cái vật thô bỉ vô bì làm như thế này với nàng?
Khi Đình Thị và Đông Chi che giấu hắn, nàng cũng có biết? Chỉ là ngày đó hắn quá ốm, sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi mạnh mẽ thế này? Bên cạnh đó, âm thanh đó tuyệt đối là của hắn, nàng ta cũng từng thấy nguyên căn của hắn, đích xác là…Đột nhiên có có chiều dài khác thường và làm đau cả hạ thể của nàng…
Thân thể hắn cứ nhịp nhàng đưa đẩy trên người nàng, càng lúc càng mạnh mẽ, hai điều này khiến nàng có thể khẳng định hắn có thể chính là người đó.
Nàng nhớ tên hắn dường như là Hoàng Hy Bình, nàng hỏi :"Ngươi là Hoàng Hy Bình?"
"Ha, làm cách nào nàng biết?" Hy Bình thất kinh, nhưng hạ thể hắn vẫn tiếp tục nhịp nhàng trong âm cung của nàng.
Hoàng hậu đã ngưng chống cự, bắt đầu rên rỉ, thực tế sau khi biết người đó là ai, mặc dù trong lòng vẫn còn ghê tởm nhưng những suy nghĩ đã trở nên ổn định, nàng nói: "Nếu ngươi không muốn tru di cửu tộc, tốt nhất nên dừng tại đây."
"Ta sợ cái tru di cửu tộc của nàng quá? Nàng muốn tru di ta, muốn tịnh thân ta, lão tử đêm nay giữ được nàng, thật có lỗi với bản thân? Hoàng hậu, nàng quá căng thẳng rồi…Nàng không cảm giác là quan hệ với ta thì rất hạnh phúc sao? Nàng cũng thích chứ! Theo ta cảm thấy nơi đó của nàng đã dễ dàng cho ta tiến vào hơn rồi, nó đã trở nên ẩm ướt….Ha ha"…Hắn cười to.
"Ta…Ồ…"
"Rất thoải mái?" Hy Bình nghe nàng không thể kìm nến nổi tiếng rên rỉ, hắn tiếp tục đẩy mạnh vào, nàng không thể khống chế được tâm trí của mình nữa, khoái cảm cứ tràn đến, thật bất ngờ nhuỵ hoa của nàng phun ra một ít dịch hoa, làm cho nàng cảm thấy xấu hổ, ở vào địa vị như nàng thật đáng xấu hổ…
"Vô sỉ….Ai mà thoải mái chứ!..Đau quá…Ngươi…Đừng tiến sâu hơn nữa…Ồ…Vào sâu nữa đi, càng sâu càng tốt…"
"Nàng thấy đau đớn hay thoải mái."
"Ta đau."
"Nếu nàng nói đau thì ta sẽ muốn nàng đau hơn, rên rỉ to hơn!"
Nàng ta không thể chịu đựng nổi khi Hy Bình thúc mạnh mẽ như thế, nàng đã thất bại, thực ra nàng rất thoải mái, chưa bao giờ được khoái cảm như vậy, cả thân thể và tâm trí của nàng lâng lâng bay bổng!
"Ta…Ta muốn thắp nến, Ta muốn…nhìn thấy ngươi!"
"Lúc trước nàng chưa từng thấy ta à?"
"Nhưng hôm nay cơ thể ngươi rất mạnh mẽ, trừ xương ra, những thứ khác đều khác lạ, ta phải nhìn, đích thực ngươi như thế nào."
"Đùa à, lão tử ta thật ngớ ngẩn để nàng nhìn."
"Tại sao ngươi không bị tịnh thân?"
"Ta trốn thoát, hai cung nữ đó không nói với nàng à? Bằng vào hai cung nữ yếu ớt đó mà muốn bắt giữ ta à? Ta đã ghi nhớ để mà báo thù! Hoàng hậu nàng có cảm giác thế nào? Bây giờ cũng bị ta cưỡi…"
"Ngươi…câm miệng." Hoàng hậu trở nên giận dữ.
Hy Bình ép mạnh mông tới, vật thô bỉ vô bì đó đã nằm trọn trong nhuỵ hoa của nàng ta.
Thân thể nàng ta run lên, môi cũng run rẩy, chỉ nghe nàng ta nói: " Ồ…Ta…Ta…Ta không thế chống lại được…,ta…Đừng mà…Ta không thể chịu được…hảo…"
Song thủ của nàng vươn lên lưng của Hy Bình, ôm chặt lấy hắn, miệng rên rĩ:" Ngươi…Tiếp tục…Sau đó, hãy rời khỏi hoàng cung, đừng bao giờ trở lại nữa."
Hy Bình nói: "Tại sao nàng đối với ta như vậy? Nàng không muốn tru di cửu tộc ta nữa à?"
"Ta."
Hy Bình nói: "Hoàng đế đã từ lâu không còn quan tâm đến nàng nữa phải không? Trước đây khi nàng cùng hoàng đế, nàng có vui vẻ giống như thế nàng không?"
Nàng suy nghĩ một thoáng, khi Hy Bình tiến vào, cái vật thô bỉ vô bì đó đem đến cho nàng điều thú vị và khoái cảm, nàng trả lời: "Hoàng thượng chưa bao giờ cho ta cảm giác thú vị như lúc này."
"Hoàng đế không cho nàng được một đứa con?" Ha ha…
"Ngươi nói gì?"
"Ta nghĩ rằng hoàng đế mãi mãi không thể cho nàng một đứa con? Hắn có nhiều nữ nhân, nhưng không ai có thể, hắn ta căn bản không có năng lực của nam nhân, không có khí phách, nàng có nhận thức được không?"
"Ngươi không được phép nói hoàng thượng như thế!"
"Lão tử không nói hắn, hắn cũng chẳng tốt lành. Quay lại vấn đề chính, nếu hoàng đế thật sự bất lực, việc này sẽ bị đem ra chế diễu bởi toàn dân thiên hạ.Địa vị nhất quốc chi hậu của nàng mà không có long thai cũng sẽ bị toàn dân chê trách?"
Hy Bình nói xong rồi im lặng, tiếp tục nhịp nhàng đôi mông của mình tiến sâu vào bên trong hơn, "con đường đại lộ" đang mở cửa đón chào hắn.
Hoàng hậu bắt đầu rên rỉ, cất tiếng hỏi: "Ngươi có kế hoạch gì?"
"Nghe nè, lão tử luôn có kế hoạch! Nữ nhân nào quan hệ với ta, tất cả đều có thai, không thể nhầm được."
Hoàng hậu thình lình kinh ngạc, cất giọng nói: "Ngươi nghĩ ngơi đêm nay, cho ta một hài tử. Ta sẽ không bắt tội ngươi, ngày mai sẽ hộ tống ngươi xuất xung, ngươi quyết định cho ta một hài tử?"
"Nàng muốn?"
Hoàng hậu trả lời: "Đích thực như ngươi nói, có lẽ hoàng đế bị vô sinh, thân là nhất quốc chi quân, mà không thể có con cháu, vì vậy…"
"Nàng muốn mượn giống của ta?"
"Ta không thể không làm vậy, khả dĩ, từ khi chàng xâm chiếm ta, từ thân thể của ngươi cũng làm cho ta…Cho vào trong ta đi!"
Hy Bình đột ngột cúi đầu, hôn lên môi anh đào nhỏ xin của nàng, rồi cắn nhẹ vào tai nàng, nói:"Còn sớm, muốn ta phóng tinh vào nàng, tối thiểu cũng phải đến bình minh! Hoàng hậu! Trừ khi nàng muốn ta rời khỏi, bằng không thì chúng ta cứ như thế này, hạnh phúc cho đến lúc bình minh!"
"…Ngươi thật dũng mãnh phi thường…"
"Nàng nhớ đấy, nàng cứ tiếp tục làm hoàng hậu của nàng, nhưng nàng cũng phải là người tình của ta..Nàng có sẵn lòng làm như thế không?
"Ta muốn…là người tình của ngươi suốt đời….ngươi đã cho ta sự hạnh phúc mà thiếp chưa bao giờ nhận được…Hy…Hy Bình…"