Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 47: Chỉ huy đoàn 1



Thiên Sơn Tà Dương thấy Diệp Từ không trả lời, chỉ nghĩ thầm trong lòng rằng cô vẫn còn phòng bị với anh, anh cười nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, nếu cô không muốn trả lời cũng không sao.”

Diệp Từ nhìn anh vài lần, biết được là anh hiểu lầm sự im lặng của cô. Có điều cô không muốn giải thích, chỉ gật đầu.

“Tôi có thể biết tên id cô chơi trong Dị Vực không?” Thiên Sơn Tà Dương thấy Diệp Từ không có ý từ chối chính mình, anh cẩn thận hỏi sang vấn đề tiếp theo.

Đây là đang làm khó Diệp Từ , với cô đó đã là kí ức xa xưa lắm rồi. Cho dù kiếp trước cô cứ như “cá gặp nước” trong Dị Vực đi chăng nữa, điều đó không đồng nghĩa với việc cô phải nhớ kỹ nó. Cô cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó chần chừ nói với Thiên Sơn Tà Dương đang nhìn cô với ánh mắt chăm chú: “Hình như là…… Hải Đăng…………”

Thanh âm của cô không lớn khiến Thiên Sơn Tà Dương nghe không rõ sự do dự của cô. Có điều khi nghe thấy tên này, anh đã ức chế không được sự kích động. Anh cũng chơi game Dị Vực, mà game thủ game ấy không thể không biết Hải Đăng.

Đó là một pháp sư có thao tác sắc bén, di chuyển điêu luyện. Mặc dù có một số chỗ vẫn còn hiện vẻ non nớt nhưng không ai không thừa nhận Hải Đăng là Pháp sư số một tại Dị Vực.

Kỳ thật Thiên Sơn Tà Dương đã sớm biết được điều đó từ Linh Hào Tỳ Sương nhưng trong thâm tâm anh vẫn còn nghi ngờ.

Đầu tiên nói đến thao tác, tuy thao tác của Hải Đăng rất tốt nhưng có chỗ vẫn còn non nớt, đôi lúc hay xúc động làm theo bản tính. Căn bản không giống Công Tử U trước mắt này, thao tác lão luyện. Tiếp theo, Hải Đăng ở Dị Vực nổi tiếng với nhân phẩm kém, nguyên nhân đứng đầu do lạnh lùng và ích kỷ, khác xa với tính cách của Công Tử U mọi người thường bình luận.

Làm Hội trưởng, tuy đã thu thập rất nhiều chứng cứ chứng minh Diệp Từ là Hải Đăng đại danh đỉnh đỉnh trong Dị Vực nhưng Thiên Sơn Tà Dương vẫn phải xác nhận chắc chắn.

Trong ánh mắt anh hiện lên sự vui mừng, anh lập tức khống chế cảm xúc của bản thân, cười đầy bình tĩnh:“Tôi vẫn luôn nghi ngờ tuổi thật của Hải Đăng, không ngờ cô ấy lại bằng tuổi với Âm Âm.”

Thiên Sơn Tà Dương gọi Đổng Âm rất thân mật khiến Diệp Từ hơi ê răng, khóe môi cô giật giật. Càng lúc cô càng tò mò không biết Thiên Sơn Tà Dương tìm cô vì việc gì. Qua nửa ngày rồi mà chỉ nói về game Dị Vực, chẳng lẽ Hội trưởng muốn chiêu hiền đãi sĩ, tìm nhân viên ngoài biên chế như cô đến đây để nói chuyện phiếm?

Nghĩ thế, song cô không hề sốt ruột.

Mười năm, Diệp Từ đã gặp được không ít chuyện, cũng học hỏi được nhiều lắm.

Lúc cùng đối phương đàm phán giao dịch không được vội vàng, nhất định phải khống chế tình huống ngay từ đầu, bạn cùng bình tĩnh, vậy đối phương càng hoảng loạn.

Giờ Diệp Từ chỉ cười, tựa lưng vào ghế nhìn Thiên Sơn Tà Dương, không hề nói nhiều thêm một chữ.

Cô không hé môi, khiến Thiên Sơn Tà Dương càng bị động. Anh biết năm nay Diệp Từ mới 18 tuổi, niên kỉ đầy xuân xanh như vậy, tâm tư rất dễ dàng nắm bắt, chỉ cần khen vài câu cho cô chút mật ngọt, cô ấy sẽ lâng lâng cả ngày. Nhưng Công Tử U trước mắt lại như hồ nước sâu thăm thẳm anh nhìn không thấy đáy.

Cô không đơn thuần như Đổng Âm và Dịch Thương, càng không có sự xúc động như Lưu Sướng. Cô quá bình tĩnh, im lặng, vô luận anh có làm gì đi nữa, đều bị sự im lặng của cô cắn nuốt.

Như bây giờ, anh chọn chủ đề là game Dị Vực nói quanh co vòng đi vòng lại chỉ để khen cô, nhưng cô lại chẳng thể hiện gì chỉ trầm mặc nhìn anh, cứ như anh đang nói chuyện không hề liên quan đến cô vậy.

Cuối cùng Thiên Sơn Tà Dương mắc bẫy, anh đang nôn nóng. Mục đích của anh là khiến cho Diệp Từ vui vẻ, sau đó thân thiện với anh hơn, được thế thì anh có thể bắt Diệp Từ làm một hai chuyện gì đó, ví như lưu cô lại trong Công hội để cô cảm thấy chính cô được người khác coi trọng, do đó một lòng một dạ với Công hội.

Lại không nghĩ rằng, Diệp Từ luôn yên lặng mỉm cười, không nói gì, chỉ nhìn mỗi anh. Tình huống bây giờ biến thành chỉ có mình anh tự biên tự diễn.

Nhìn thời gian, đã lãng phí gần 1 tiếng đồng hồ, Diệp Từ ngáp một cái. Thiên Sơn Tà Dương đúng là giỏi chịu đựng, cô nhất định phải bắt thang, thì anh mới chịu leo xuống hay sao? Thật có lỗi, kiếp này việc Diệp Từ không muốn làm nhất là người tốt, cây thang này dù có cô cũng không tính cho.

Diệp Từ đứng lên:“Hội trưởng, bạn tôi nhờ tôi đến đánh giúp phó bản, nếu không có việc gì, tôi đi trước đây.”

Diệp Từ không dong dài với Thiên Sơn Tà Dương, vừa dứt lời liền xoay người muốn đi. Thiên Sơn Tà Dương thấy thế, cũng không hơn thua gì nữa, vội vàng nói với cô: “Công tử, thật là có chút việc, cô không nên đi gấp như vậy.”

“Việc gì? Dị Vực sao?” Diệp Từ quay đầu, trong ánh mắt đầy châm biếm.

“Không phải.” Thiên Sơn Tà Dương thở dài, có chút bất đắc dĩ, nữ sinh này đủ lợi hại, có thể bức anh đến mức bị động như lúc này: “Công hội muốn đề bạt cô nhậm chức chỉ huy chính.” Nói xong anh mời Diệp Từ giao dịch, trong đó có một tài khoản ảo: “Đây là tài khoản nhận tiền lương, mỗi tháng 35 triệu tiền thật, đương nhiên, còn có thêm tiền hoa hồng, cô chỉ cần giúp Công hội đánh phó bản, hạ được ngũ giáp hoặc hoàn toàn thông quan, tiền lương tuyệt đối không ít……”

35 triệu đối với một nữ sinh mà nói: thật sự là một con số không nhỏ, huống chi còn có thêm tiền hoa hồng. Ý đồ Thiên Sơn Tà Dương quá rõ ràng.

Thu mua lòng người? Diệp Từ nheo mắt.

Chỉ sợ sau khi cô đồng ý, Thiết Huyết Chiến Qua Công chắc chắn sẽ lấy cô để tạo thế, post lên diễn đàn Hải Đăng đang ở trong Công hội của mình. Hải Đăng tuy không phải là cao thủ duy nhất ở Dị Vực nhưng lại là cô gái xuất hiện trong mười cao thủ xuất sắc nhất, rất có sức hiệu triệu. Nếu Thiết Huyết Chiến Qua tung ra tin tức này, mục đích quá đơn giản không phải là để đề cao danh tiếng, thúc đẩy bài danh công hội lên cao. Huống chi “Hải Đăng” còn cầm rất nhiều First kill, lợi ích trong đó……

Chỉ có đồ ngốc mới không hiểu.

Thiên Sơn Tà Dương cho cô ích lợi rất hấp dẫn. Tiếc rằng Diệp Từ không động tâm. Việc cô không thích nhất là bị lợi dụng, huống chi, từ trước đến giờ cô chưa từng suy nghĩ cả đời sẽ lưu lại ở Thiết Huyết Chiến Qua, cô sao phải vì một chút lợi ích nhỏ mà bán đi bản thân chứ?

Chẳng lẽ giá trị của Công Tử U chỉ bằng chút tiền ấy?

Không chút do dự từ chối giao dịch của Thiên Sơn Tà Dương, Diệp Từ thản nhiên cười: “Tôi không thích làm quan. Tiền lương thì thôi vậy, tôi chơi game vì vui vẻ, có tiền hay không, tôi chẳng bận tâm.” Dứt lời, cô thấy Thiên Sơn Tà Dương sắc mặc biến xấu đi: “Nếu Công hội cần đẩy mạnh tiến độ, tôi dĩ nhiên phải cố gắng hết mình.”

Nếu Diệp Từ đã nói đến mức này, Thiên Sơn Tà Dương không khách khí nữa: “Vậy ngày mai cô đi đánh Ky Giáp Trận với đoàn 1.” Nói xong, anh còn bổ sung thêm một câu: “Cô chỉ huy.”

Đôi con ngươi Diệp Từ chợt lóe sáng, gật đầu, nói đùa:“Hội trưởng coi trọng tôi, tôi phải cố gắng chứ.”

Dứt lời, cô liền rời đi. Vừa rời khỏi, Linh Hào Tỳ Sương liền vào phòng họp, hỏi Thiên Sơn Tà Dương:“Sao rồi?”

Thiên Sơn Tà Dương cau mày, thở dài:“Tôi đang hoài nghi cô ấy có phải 18 tuổi không đây? Cách nói chuyện và làm việc cứ như người đã lão luyện trong nghề ấy.” Nói xong anh nhìn Linh Hào Tỳ Sương, nói với vẻ thất vọng:“Cô ấy cự tuyệt làm chỉ huy chính, nhưng đã đồng ý việc chỉ huy đoàn đội đẩy mạnh tiến độ phó bản.”

“Dị Vực……” Linh Hào Tỳ Sương khẽ nhíu mày.

“Toàn bộ cuộc nói chuyện, đều chỉ mình tôi mở miệng, bị đùa quay đến quay đi.”

Linh Hào Tỳ Sương mở băng ghi âm trong phòng họp, nghe xong thở dài:“Cô ấy nói không to, nghe không được rõ, căn bản không có biện pháp đem đi tuyên truyền. Xem ra kế hoạch mượn danh của Hải Đăng đã thất bại.”

Thiên Sơn Tà Dương cười khổ: “Thôi vậy, không cần dùng mấy thứ này để đẩy bài danh Công hội lên hàng đầu, có hoa cũng không có quả, chỉ cần công hội đẩy mạnh tiến độ phó bản, danh tiếng tự nhiên lên như diều gặp gió.”

Diệp Từ đã đoán trước được Thiên Sơn Tà Dương muốn lợi dụng cô nhưng không ngờ đến bọn họ chuẩn bị chu đáo đến mức có cả ghi âm.

Sáu giờ tối ngày hôm sau, Diệp Từ login, mang đoàn đã tập hợp xong vào Ky Giáp Trận. Tuy đoàn 2 đã thông quan phó bản, đoàn 1 cũng biết nữ Thợ Săn cao thủ đến làm chỉ huy. Nhưng vẫn có chút bài xích cô, thân thuộc và xa lạ có sự khác biệt lớn, đây vốn là bản tính của con người, thái độ không phục tùng Diệp Từ của bọn họ thể hiện rất rõ.

Diệp Từ không để ý, cô chỉ phụ trách dẫn dắt bọn họ thông quan phó bản, không có ý định bồi dưỡng thành chiến hữu tâm giao.

Bàn về chỉ huy, Diệp Từ chẳng xa lạ gì, cô từng chỉ huy đoàn đội rồi, chẳng qua sau này bởi vì nguyên nhân cá nhân, không có công hội nào chịu nhận cô, sao có thể chỉ huy tiếp được?

Thầm tính toán, rất nhiều năm cô chưa mở phone chỉ huy, vì thế lúc đầu có chút khẩn trương.

Có điều trạng thái ấy biến mất rất nhanh. Phong cách chỉ huy của Diệp Từ là không nói nhiều lời vô nghĩa, những gì cần làm cô chỉ nói hai lần, có thể thông quan hay không phải xem sự phối hợp của bọn họ. Nên muốn bắt kịp theo lời chỉ huy của cô, ngoại trừ phải tập trung cao độ, toàn đội còn phải phối hợp hoàn hảo.

Đoàn 1 đã quen thuộc với cách chỉ huy của chỉ huy trước kia, nhất thời không thể làm quen với phương thức chỉ huy của Diệp Từ, hơn nữa vốn có cảm xúc mâu thuẫn với Diệp Từ, tiêu chuẩn phối hợp bị giảm xuống. Lúc đánh Vệ sĩ Tinh anh trận tuyến đại loạn. Nó chỉ phóng một chiêu thức có công kích lớn một chút, ba MT liền ngã xuống, bốn MT và năm MT vì chưa kịp trị liệu, trị liệu lại không chuẩn xác, Dps dẫn cừu hận quá nhiều biến thành OT, chỉ mất có vài giây một đám người đã ngã xuống.

Nhất thời, trong kênh đoàn đội mọi người kêu than không dứt, lời oán giận, tức giận tiếng chửi rủa vang lên bên tai, bọn họ hận không thể giết chết Diệp Từ ngay tức khắc để giải tỏa sự khó chịu trong lòng……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.