Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 79: Có kẻ buồn bực



Gần đây Du Du Phi Vân cảm thấy có chỗ nào đấy không thích hợp.

Không rõ là không thích hợp chỗ nào, thế nhưng vẫn thấy không thích hợp.

Mây qua mưa tạnh, kích tình qua đi, hắn tựa vào đầu giường, đốt một điếu thuốc, cau mày nghĩ không ra đầu mối.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn đắp kín chăn cho hai người, ôn ôn nhu nhu dựa vào ngực của hắn, ngón tay thanh mảnh vẽ từng vòng lên ngực hắn, gương mặt ửng hồng, thanh âm hơi có chút khàn, nhìn một cái liền biết vừa mới làm cái gì.

"Không có gì." Du Du Phi Vân nhìn Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên mở miệng từ đâu, cuối cùng chỉ chán nản lắc đầu.

"Còn nói không có gì!" Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn nhếch khóe môi kiều diễm hừ một tiếng, đem hai khối thịt mềm tuyết trắng cọ cọ lên ngực hắn: "Mọi khi anh có như vậy đâu."

"Mọi khi anh thế nào?" Du Du Phi Vân thấy cô ta làm cái trò kia, cũng híp mắt lại, cúi đầu hỏi.

"Ai nha, anh đáng ghét muốn chết. Loại chuyện này còn đi hỏi người ta!" Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn bày ra một bộ thẹn thùng, chui vào trong lòng Du Du Phi Vân.

*(Ta ói!!!)

"Tiểu tiện nhân." Du Du Phi Vân cười: "Tiểu tiện nhân dục cầu bất mãn!"

*Dục cầu bất mãn: hình như chưa thỏa mãn dục vọng, phải ko nhỉ?

"Cũng là tại anh biến người ta thành như vậy!" Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn cũng không tức giận, trái lại lại càng trở nên kiều mị.

...

Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn thỏa mãn tựa vào trong lòng Du Du Phi Vân, thoải mái đến híp cả mắt, liên tục hai trận kích tình khiến cho cô ta có chút mệt mỏi.

Bất quá Du Du Phi Vân lại không thoải mái giống như vậy, hắn chỉ ôm Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn, trong đầu vẫn đang suy những sự việc gần đây trong công hội, càng nghĩ càng thấy có cái gì đấy không đúng. Trước đây hắn và Hắc Dạ Thanh Thiên đều bỏ ra một khoản tiền để sáng lập ra Đại Đường hiện tại, cùng nhau cố gắng cũng 5, 6 năm, mới có huy hoàng như bây giờ. Tuy rằng chuyện tình của hắn và Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn là có lỗi với Hắc Dạ Thanh Thiên, thế nhưng hắn không muốn cả đời đều làm một kẻ xui xẻo.

Nếu trước kia mọi người đều ra tiền, như vậy hắn nhất định phải có một phần của mình, bao gồm cả nữ nhân này. Tuy rằng hắn vẫn luôn rất cẩn thận, Hắc Dạ Thanh Thiên cũng không nghi ngờ gì, thế nhưng gần đây hắn thấy trong lời nói của Hắc Dạ Thanh Thiên tựa hồ như có ám chỉ gì đó.

"Vãn Vãn, em có thấy Hắc Dạ Thanh Thiên gần đây có gì bất thường không?" Suy nghĩ hồi lâu vẫn nghĩ không ra đầu mối gì, vì vậy đánh thức Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn đã ngủ.

"Có bất thường gì đâu, ai nha, anh không nên phiền em ngủ nha, người ta vừa rồi mệt mỏi quá nha." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn thực rất mệt mỏi, đột nhiên bị Du Du Phi Vân lay tỉnh, đại gia mất hứng, lầm bầm một tiếng, trở mình định tiếp tục ngủ.

"Em đừng ngủ vội, anh thực sự muốn hỏi em, gần đây Hắc Dạ nói chuyện với em có cái gì ….không bình thường không? Có hành động gì bất thường không?" Du Du Phi Vân thấy Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn lại muốn ngủ, liên tục lay tỉnh cô ta.

"Nào có cái gì bất thường a." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn miễn cưỡng xốc lại tinh thần, "Cũng ăn ngủ chơi trò chơi, bất quá tuần trước hắn ta nói, ngày sinh nhật của em muốn dẫn em đi chơi xa." Cô ta ngáp một cái, bất quá vừa nhìn sắc mặt của Du Du Phi Vân, liền vội vàng nói: "Em từ chối rồi, em muốn cùng tổ chức với bạn bè, hắc hắc, anh phải bồi thường em nha."

Sắc mặt Du Du Phi Vân âm tình bất định, nhưng thủy chung không biểu hiện ra điều gì, qua một hồi lâu mới nói: "Anh nghĩ, hắn hình như biết chuyện của chúng ta."

Lời này thực sự là đem cơn buồn ngủ của Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn đánh bay, cô ta nhổm mạnh dậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Du Du Phi Vân: "A! Anh đừng dọa em!"

Du Du Phi Vân nghe Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn nói xong, cũng không trả lời ngay. Chỉ là vẻ mặt của hắn trở nên rất kỳ quái, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn tựa hồ rất bất mãn, giống như chưa bao giờ quen biết nữ nhân này. Ánh mắt như thế khiến Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn có chút hoảng sợ, vừa rồi cô ta nghe Du Du Phi Vân nói liền cảm thấy rất lo lắng, hiện tại nhìn biểu tình của Du Du Phi Vân lại càng không biết nên làm như thế nào cho phải.

"Anh nhìn em như vậy làm gì!" Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn bị Du Du Phi Vân nhìn đến phát run, đưa tay ra đẩy hắn một cái.

Nhưng không nghĩ, lại bị Du Du Phi Vân tóm lấy cổ tay, Du Du Phi Vân tuyệt đối không phải kẻ ôn nhu, trên tay dùng lực, khiến cho Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn có chút đau, cô ta cau mày la lên: "Anh làm gì! Anh làm đau em, mau buông ra."

Cô ta càng giãy dụa, Du Du Phi Vân bóp càng chặt, cuối cùng sắc mặt của hắn trở nên vô cùng xấu xí, hắn lom lom nhìn Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn, tuyệt không thả lỏng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta mới dừng lại.

Du Du Phi Vân càng như vậy Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn càng sợ hãi, cô ta càng giãy giụa lợi hại, bỗng nhiên trong nháy mắt, cô ta nghĩ tên đàn ông âm tình bất định trước mặt này thực đáng sợ: "Anh buông ra! Buông ra!" Cô ta hét lên, thậm chí mang theo một chút nức nở.

Du Du Phi Vân tựa hồ lúc này mới ý thức được mình đang làm gì, hắn thu liễm thần sắc đáng sợ trên mặt, thả Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn, sau đó nhàn nhạt nói: "Em rất sợ Hắc Dạ?"

Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn rút tay mình về, cô ta đưa mắt nhìn thoáng qua Du Du Phi Vân, dường như, kẻ khiến cho người khác phải sợ hãi vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi. Cô ta vừa xoa tay vừa tức giận trừng Du Du Phi Vân, hơi dừng lại rồi chậm rãi nói: "Tại sao phải sợ hắn."

"Vậy vì sao em tỏ ra kinh ngạc như thế?"

Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn thở dài một hơi: "Nếu nói không sợ, hắn cũng là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của em, bọn em cũng đã gặp mặt song thân hai bên, ngay cả thân thích hai bên cũng đã công nhận, nếu như để hắn biết quan hệ giữa chúng ta, em cũng không sợ hắn sẽ làm gì, chỉ sợ trong nhà sẽ hỗn loạn."

Du Du Phi Vân không hé răng, qua một lát mới nói: "Cũng đúng, rốt cuộc hai người mới là danh chính ngôn thuận, anh và em không thấy được ánh sáng."

Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn biết Du Du Phi Vân giận dỗi, vội vã nhào đến trước mặt hắn, cười tươi như hoa làm nũng: "Ai nha, sao anh lại phải tức giận cái chuyện này, em bây giờ không phải đang ở bên cạnh anh sao? Em bây giờ không phải đang ở trước mặt anh sao? Còn có điều gì quan trọng hơi điều này? Giống như em cùng Hắc Dạ, nói là vị hôn phu thê, thế nhưng hai người đến mười ngày nửa tháng cũng không gặp một lần."

Du Du Phi Vân hừ mũi: "Vậy là vì hai người không ở cùng một chỗ, nếu như ở cùng một chỗ, không phải là mỗi ngày đều gặp à?"

Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn híp mắt lại cười hắc hắc: "Làm sao có thể ở cùng một chỗ đây? Mẹ em dạy, con gái tốt, trước khi kết hôn không thể ở cùng đàn ông

"Vậy em bây giờ tính là cái gì?"

"Ai nha, người ta là tiểu tiện nhân của anh mà." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn không để ý cười quyến rũ, thực sự nhìn không ra bộ dáng đoan trang e lệ ngày thường.

Du Du Phi Vân chỉ nhìn cô ta cười cười, không nói gì, trong lòng ít nhiều có chút thất vọng. Nếu như mình bây giờ có thể có thành tựu giống như Hắc Dạ Thanh Thiên bây giờ, chỉ sợ, người hôm nay kết hôn cùng Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn chính là mình đi. Tham niệm này chỉ cần xuất hiện một lần, sẽ không bao giờ biến mất, trái lại càng ngày càng khắc cốt ghi tâm. Du Du Phi Vân là người như thế, càng nghĩ như vậy, thì càng muốn đưa tay chiếm đoạt.

Hai người trêu đùa một trận, Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn lại một lần nữa nhắc lại đề tài vừa rồi: "Anh mới nói, hắn biết được chuyện của chúng ta? Thiệt hay giả? Làm sao anh biết?"

"Không có, anh chỉ là mơ hồ cảm nhận được thôi." Du Du Phi Vân lắc đầu, đối với Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn mà nói, hắn cũng không muốn giấu diếm cái gì, dù sao kể từ bây giờ, hai người bọn họ đã là hai con châu chấu buộc trên cùng một sợi dây.

"Ai nha, chỉ là cảm giác mà thôi, anh đừng nên nói lung tung có được hay không, hù chết em rồi." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn lúc này mới thở hắt ra, vừa rồi Du Du Phi Vân nói, thực sự làm cho cô ta giật mình

Du Du Phi Vân dừng lại một hồi, hắn lại hỏi: "Em mới vừa nói, Hắc Dạ tổ chức sinh nhật cho em?"

"Ừ, em cũng nói, em từ chối rồi, em muốn trải qua cùng anh."

"Những sinh nhật trước đây của em, Hắc Dạ có chủ động yêu cầu tổ chức cho em không?" Du Du Phi Vân vẫn thấy có cái gì đó rất không thích hợp, thế nhưng lại không thể nói rõ ràng, chỉ có thể hỏi từ một vấn đề hắn cảm thấy kỳ quái.

"Không, tên kia một chút tế bào lãng mạn cũng không có, em bảo hắn ta đưa em đi xem pháo hoa, hắn nói buổi tối không an toàn, đừng nói chủ động tổ chức sinh nhật cho em, năm nay cũng không biết trúng gió cái gì." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn hừ một tiếng: "Em phải cho hắn biết, hắn hiện tại mới muốn theo đuổi em, muộn rồi!"

Sắc mặt của Du Du Phi Vân lại biến đổi, hắn rốt cục phát hiện chỗ nào bất thường rồi. Vì vậy liên vội vàng tóm lấy Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn hỏi: "Hắn nói muốn tổ chức sinh nhật cho em lúc nào!"

"Hơn một tháng trước đi, có lẽ hai tháng trước..." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn nghiêng đầu suy nghĩ kỹ một hồi, sau đó lại thở dài: "Em cũng không nhớ rõ, dù sao em cũng không quan tâm hắn, từ trước tới giờ vẫn không để ý."

"Em tốt nhất suy nghĩ ký một chút, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào!" Du Du Phi Vân nhìn Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn một bộ gấp đến mức đầu muốn bốc hỏa, muốn cô ta nghĩ lại cho thật rõ ràng.

Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn tuy rằng thích làm nũng, nhưng nhìn bộ dạng của Du Du Phi Vân cũng không khỏi chó chút nghiêm túc nhớ lại. Cô ta suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên la lên: "A, emnhớ ra rồi!"

"Lúc nào!"

"Anh còn nhớ rõ hôm chúng ta vây công công hội Thiên Thiên Hướng Thượng không? Sau hôm vây công, không quá hai ngày hắn ta liền nói với em."

Du Du Phi Vân cả người cứng đờ, nhớ tới chuyện ngày đó. Công Tử U và Hắc Dạ Thanh Thiên hai người mật ngữ nói một hồi, sau đó Hắc Dạ Thanh Thiên đen mặt lui binh, tuy rằng lúc đó mình cũng rất kỳ quái cộng thêm kinh hoảng, vì sao Hắc Dạ Thanh Thiên lại lui binh nhanh như vậy, sợ là Công Tử Unói với hắn ta cái gì đó. Thế nhưng Hắc Dạ Thanh Thiên lại nói, Công Tử U nguyện ý dùng video thông quan phó bản tiếp theo làm điều kiện lui binh.

Lời Hắc Dạ Thanh Thiên giải thích lúc đó khiến Du Du Phi Vân tin, nhưng là bây giờ ngẫm lại, những gì Hắc Dạ Thanh Thiên nói không chừng là đang dối gạt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.