Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 98-1: Tử chiến. [1]



Tuy cũng coi là quen thuộc với Vận Mệnh,nhưng là, từ kiếp trước tới kiếp này đã trải qua không ít thời gian, có rất nhiều chuyện đã nhớ rõ không rõ lắm. Thật giống như thị trưởng Hắc Nê thành hiện tại lại giao cho Diệp Từ đi tìm cái thần đàn hoang phế này, cô vẫn luôn cảm thấy cái thần đàn này có bí mật gì đó rất lớn đã xảy ra,nhưng là làm thế nào cũng không nhớ ra được.

Bất quá, cô không muốn cứ xoắn xuýt mãi lấy việc này, đã nhận nhiệm vụ, vậy cứ để đến cuối cùng rồi tính, nếu quả thật có chuyện gì mờ ám, lúc đó nghĩ biện pháp cũng được. Nếu như choi game mà điều gì cũng nắm chắc rồi thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì, như vậy so với chơi cùng CPU thì có gì khác nhau? Buồn tẻ thiếu mới mẻ. Trò chơi chân chính không phải có nghĩa là nơi nơi đều có những yếu tốt bất ngờ cùng tính đột phá sao?

Loại sự tình này thì dù có trọng sinh hay không thì cũng không thể nắm chắc được, kỳ thật đối với cô mà nói đây là chuyện kích thích nhất. Bởi vì bạn sẽ không thể biết được giây tiếp theo sẽ như thế nào, là đạt được mục đích hay treo.

Vừa nghĩ tới tình huống như vậy, Diệp Từ cũng nhịn không được có chút hưng phấn. Cô nghĩ, cô đã bị những nhiệm vụ thông thường làm cho nhàm chán rồi, bỗng nhiên lại gặp một chuyện như vậy, đúng là lý thú.

Dựa theo gợi ý nhiệm vụ, Diệp Từ một đường chạy về góc đông bắc map Ưu Thương Đàm. Dọc theo con đường này vẫn có rất nhiều game thủ, bất quá, Diệp Từ càng tới gần góc đông bắc thì pt train quái càng ngày càng ít. Còn chưa tới nơi cũng đã không còn bắt gặp pt nào trong tầm mắt, Diệp Từ dừng bước, cô cưỡi trên lưng Lão Tứ, lẳng lặng đánh giá tình huống chung quanh.

Thảm thực vật ở đây hiển nhiên rậm rạp hơn so với những địa phương khác ở Ưu Thương Đàm rất nhiều, Ưu Thương Đàm nhiều nhất đều là những cây bụi thấp cùng rêu và các loại cỏ dại. Nhưng ở đây lại khác hoàn toàn, ở đây có rất nhiều cây cao, tán cây phi thường rậm rạp, ngẩng đầu nhìn lên, thế nhưng không thấy được một chút ánh sáng nào, phía bên dưới những tán cây chỉ có một loại mùi lá cây mộc nát đặc trưng. Loại mùi vị này, chậm rãi tràn ngập trong khoang mũi của Diệp Từ, tựa hồ đang lặng lẽ cảnh báo một loại nguy hiểm không quá rõ ràng.

"Lão Tứ, hình như bên trong có cái gì đó?" Lão Tứ khó được lúc yên tĩnh như thế này, nó không vội vàng xao động, chỉ lẳng lặng đứng dưới thân Diệp Từ, nghe lời giống như một con mèo. Những ngón tay dài nhỏ của Diệp Từ lại nhẹ nhàng gãi lên lớp sừng khô ráp trên cổ nó, thanh âm như có như không, không biết là cô đang hỏi mình, hay là đang hỏi Lão Tứ.

Không gian an tĩnh cực kỳ, có lẽ là bởi vì quá mức an tĩnh, Diệp Từ ngược lại lại có thể nghe được một thanh âm của những thực vật ký sinh trên những cây to kia, cô khẽ nheo mắt, nhìn về phía những lùm cây um tùm ở sâu bên trong, chỗ đó là một mảnh sương mù, cái gì cũng không thấy, xem ra muốn đến Thần Đàn bỏ hoang này, là nhất định phải xuyên qua cánh rừng thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm này rồi.

Diệp Từ cũng không sợ nguy hiểm, bất quá, cô cũng sẽ không muốn mang tính mạng mình ra để mạo hiểm, dù sao chết ở cái địa phương này, không nói đến mất Trang Bị, chỉ tính đến chạy thi thôi là cũng đã đủ phiền toái.

Đứng ở bìa rừng nơi thảm thực vật còn thưa thớt cảm thán một hồi, Diệp Từ cuối cùng nhất vẫn quyết định đi vào cánh rừng này. Cô cũng không chạy, mà dùng một tốc độ rất chậm đi về phía thần đàn bỏ hoang sâu bên trong khu rừng, thời gian dần trôi...

Trên đường đi bước chân Lão Tứ vô cùng cẩn trọng nhẹ nhàng, cho dù Diệp Từ không ra lệnh như vậy, nhưng với tư cách là một đầu Bá Vương Long, lớn lên từ trong rừng rậm, sự cảnh giác cùng hung hãn đã khắc sâu trong xương là không thể thay đổi được.

Không biết từ đâu thổi tới một trận gió, đôi đồng tử lớn trong con mắt Lão Tứ đột nhiên co rút lại, kế tiếp, nó cúi rạp xuống. Diệp Từ cũng cảm thấy trận gió này có điểm bất thường, cô nhạy cảm phát hiện trận gió này thổi đến từ phía sau mình, trong nháy mắt Lão Tứ phủ phục thân mình xuống đó, cô nhảy mạnh lên không trung, đưa tay bắt được một đoạn dây leo, sau đó nhanh chóng xoay người, một tay cầm nỏ cơ hướng về phía vừa rồi bắn ra mấy mũi tên.

Động tác lưu loát liên tục, không chút gián đoạn. Giống như trời sinh cô chính là một phần tử bên trong khu rừng này, đối với loại nguy cơ khi dã ngoại này hoàn toàn có thể phản ứng lại một cách trôi chảy. Sau khi những mũi tên kia được bắn ra, Diệp Từ mới phát hiện cái gi vừa mới tấn công mình.

Là một con rắn.

Một con rắn lớn. To chừng bằng bắp đùi của cô, lớp vảy mày xanh lạnh lẽo tỏa ra từng đợt hàn khí trong khu rừng âm u, đầu tam giác chứng tỏ nó là một con rắn cực độc, mà lúc này, nó há lớn miệng lăn lộn trên mặt đất. Đơn giản là vì những mũi tên vừa rồi được Diệp từ bắn ra không trúng những chỗ hiểm trên người nó, ngược lại lại xuyên thẳng qua hàm trên và cằm nó, khiến nó không thể khép hàm lại. Hơn nữa, mũi tên kia cắm vào trong cái miệng mềm nó hẳn là đau đi, khiến cho con rắn lớn này khó chịu lăn lộn trên đất.

Lão Tứ tên gia hỏa rất cơ hội. Thấy thế, lập tức nhảy tới, dẫm vào đầu con rắn, bộ dáng hung hăng giống như nếu không dẫm con rắn đó thành thịt vụn nhất định sẽ không bỏ qua. Con rắn kia bộ dạng nhìn có vẻ hung hãn, thế nhưng cũng chỉ là quái cấp 40, level vốn thấp hơn Lão Tứ, hơn nữa hiện tại lại đang ở thế hạ phong, không bao lâu đã bị Lão Tứ giày vò đến chết rồi.

Điểm exp thế nhưng lại thập phần khả quan, thậm chí còn cao hơn một chút so với Cự Nhân ở Đao Phong Đồi, bất quá, quái ở khu rừng này ẩn giấu rất tốt, trừ phi bọn chúng chủ động công kích, để tìm được chúng không phải là điều dễ dàng. Nếu không, train level ở đây thực sự là một ý định không tồi.

Một đường tiếp tục hướng về phía sâu nhất của khu rừng mà đi, mặc dù không phát sinh nhiều nguy hiểm, nhưng là tiểu nguy cơ vẫn xuất hiện không ngừng. Dọc theo con đường này thỉnh thoảng đều có quái vật đến công kích, tuy đều dễ đối phó, thế nhưng chỉ cần như vậy cũng đã khiến Diệp Từ thầm than không thôi.

Thực lực của những con quái này cũng không tầm thường, nếu đổi lại là một chức nghiệp khác, dù level có bằng mình bây giờ thì cũng không thể nhẹ nhàng đối phó. nhưng là, bọn chúng cũng không xuất hiện thành đàn, mỗi lần xuất hiện đều là đơn thể tác chiến, đây cũng không phải điều gì kỳ quái, kỳ quái là ở chỗ… sau khi con rắn kia xuất hiện, toàn bộ những sinh vật xuất hiện đều có độc.

Ví dụ như bò cạp, ví dụ như rết, ví dụ như côn trùng nhuyễn thể, tuy độc tính không cao, nhưng lại có thể chồng chất, cũng may Diệp Từ có chức nghiệp chế dược, trên người lúc nào cũng mang theo thuốc giải độc, nếu không có thể sẽ bị độc chết. Vừa rồi Lão Tứ trúng 7 loại độc chống chất, mỗi ba giây lại hạ gần 2000 huyết, nếu không phải cô cho nó ăn thuốc giải độc kịp thời, đoán chừng trinh tiết của Lão Tứ liền thác trong cánh rừng này rồi.

Chính vì có những thứ này làm bước đệm, Diệp Từ cơ hồ có thể để xác định, thần đàn bỏ hoang này nhất định sẽ có quái vật khủng khiếp chờ đợi, hơn nữa, con quái này sẽ am hiểu công kích độc vật nha.

Ở Vận Mệnh, trong Ưu Thương Đàm có boss công kích bằng độc sao? Diệp Từ nghĩ một lát, trí nhớ lại mơ mơ hồ hồ, hình như đúng là có một con như vậy, bất quá, kiếp trước cô chỉ đi qua nơi này có một lần, hơn nữa chỉ dừng chân một lát liền rời đi, cũng không nhớ rõ, cho nên hiện tại cô không khỏi có chút xoắn xuýt.

Đi một bước, xem một bước a.

Tuy BOSS công kích bằng độc tuyệt đối không dễ đối phó hơn BOSS công kích vật lý, nhưng là, không có nghĩa là sẽ không có khả năng đột phá.

Đại khái là đi qua một mảnh trừng u ám, trước mặt bỗng nhiên có chút ánh sáng, tuy vẫn là cái nền ảm đạm của Ưu Thương Đàm, nhưng vẫn sáng hơn so với trong rừng nhiều lắm. ơi đó có vẻ trống trải, hơn nữa cây cối cũng thưa hơn không ít, đứng ở đàng xa nhìn lại, ẩn ẩn có thể trông thấy hình dáng mơ hồ của thần đàn bằng đá thấp thoáng sau những lùm cây.

Mà trong không khí tràn ngập một mùi rất khó ngửi. Mùi này kỳ thực vừa rồi đã ngửi thấy ở trong rừng, chính là lúc ấy rất nhạt, khiến cho người ta không quá để ý, bất quá hiện tại đi đến nơi này lại phát hiện cái mùi này thật buồn nôn . Mà một làn khói đen mờ nhạt bốc lên từ sau những lùm cây, cái mùi này đúng là từ làn khói ấy mà đến.

Diệp Từ nhảy xuống khỏi lưng Lão Tứ, tạm thời thu hồi Lão Tứ, dùng Tiềm Hành lặng lẽ đi tới nơi phát ra làn khói kia. Ở nơi đây thật sự là quá an tĩnh, giống như ngoài làn khói kia thì không có bất cứ sinh vật nào nữa.

Thế nhưng mà, dây thần kinh của Diệp Từ vẫn luôn căng thẳng, không dám buông lỏng chút nào, dù sao có đôi khi ngay tại thời điểm bạn buông lỏng nhất, đối phương sẽ cho bạn một kích trí mạng, cho bạn trở tay không kịp. Đó mới chính là thiệt thòi.

Bất quá, có đôi khi có một vài tình huống cho dù bạn một giây cũng không nơi lỏng nhưng vẫn khó tránh khỏi thương tổn, thật giống như Diệp Từ hiện tại, cho dù cô đã rất cẩn thận tình huống dưới chân rồi, cho dù cô vẫn luôn mở Tiềm Hành, cho dù cô thỉnh thoảng thay đổi lộ tuyến để tránh đi theo một đường thẳng, nhưng là, vẫn bị Định Thân.
(Định Thân: Một trạng thái xấu khiến người trúng không thể thao tác, nôm na là “đứng hình”)

Cô cúi đầu xem xét, hai chân của mình bị một lùm bụi gai chặt chẽ quấn lấy, cả người cũng bị cưỡng chế thoát khỏi trạng thái Tiềm Hành. Quả nhiên, bên cạnh thuộc tính nhân vật xuất hiện một cái buff: Bụi Gai Quấn Quanh, thòi gin chờ còn 10 giây.

Kỹ năng Bụi Gai Quấn Quanh này bình thường chỉ có Druid mới có, mà vừa rồi hệ thống cũng không thông báo có kgame thủ công kích, vậy chỉ có thể chừng minh một vấn đề, cô nhất định đã bị NPC Druid công kích. Sau khi xác định chức nghiệp của NPC công kích mình, cô lập tức hạ trọng tâm, lấy cung nỏ ra, cảnh giác quan sát bốn phía, quả nhiên, lập tức có một thú nhân mặc trường bào lao ra từ trong bụi cây, trong tay cầm một cây pháp trượng, đứng tại nơi cách cô không xa cười nhạo nói: "Tinh linh ngu xuẩn, trúng bẫy của ta rồi nha."

Hắn vừa nói vừa bắt đầu ngâm xướng kỹ năng: "Lần này ta nhất định phải giết chết chủng tộc thấp kém của rừng rậm các ngươi, các ngươi căn bản không xứng để có thể tồn tại trên thế giới này "

Trong Vận Mệnh, Tinh Linh và Thú Nhân đều là chủng tộc được sinh ra trong rừng rậm, nhìn chung, chủng tộc này có vóc dáng nhỏ hơn so với những chủng tộc khác, căn bản hai chủng tộc giống nhau. Bất quá, tại thời điểm thiết lập trò chơi, hai chủng tộc này lại đối đầu với nhau. Dù sao cũng đều là chủng tộc sinh trưởng trong rừng rậm, ai cũng muốn quyết tranh hơn thua, tuy thật lâu trước đây Tinh Linh và Thú Nhân đã đạt được hiệp ước hòa bình, thế nhưng, vẫn có rất nhiều Thú Nhân và Tinh Linh đối nghịch với nhau, thủy hỏa bất dung.

Cũng giống như thú nhân Druid trước mắt này, rõ ràng rất thống hận Tinh Linh.

Cũng chính là vì cái đặc tính này, rốt cục khiến cho Diệp Từ nhớ ra,người này là ai.

Thú nhân vu y Buru.

Buru đã từng là Đại Tế Tự của chủng tộc Thú Nhân, danh dự cũng tốt, danh vọng cũng vậy, ở trong tộc Thú Nhân đã đạt được danh vọng cao nhất. Bất quá, cách làm người của hắn lại thập phần cực đoan. Hắn ta từ nhỏ đã cho rằng huyết thống Thú Nhân mới là huyết thống ưu tú nhất của rừng rậm, hơn nữa lại coi Tinh Linh là chủng tộc bậc thấp, cho rằng tinh linh là chủng tộc không cần thiết phải tồn tại, đối với những Tinh Linh hắn gặp phải, nhất định sẽ tuyệt diệt.

Sự việc lúc đầu cũng không có gì đáng nói, dù sao lúc đó mỗi nguòi đều vì lợi ích chung của chủng tộc mà chiến đấu, nhưng là, về sau, ma Vương Naga ý đồ muốn chiếm lĩnh đại lục Marga, khiến cho tất cả những chủng tộc đều buông bỏ ân oán, đoàn kết lại đối kháng lại kẻ địch chung, cho nên, thú nhân cùng tinh linh ký kết hiệp ước chung sống hoà bình. Cứ như vậy, cùng nhau chinh chiến mấy trăm năm, Thú Nhân và Tinh Linh dưới sự ảnh hưởng của hoàn cảnh mà buôn bỏ vũ khí, bất kể có cam tâm tình nguyện hay không, cùng nhau chống lại ma Vương Naga.

Tuy đây là do sự ảnh hưởng của hoàn cảnh, tuy đây là một bước nhất định phải đi, nhưng vẫn có rất nhiều Thú Nhân và Tinh Linh phản đối, trong đó Buru là đại biểu, hắn ta chẳng những không hề ngừng tay sau hiệp nghị hòa bình của Thập đại chủng tộc, ngược lại hắn quay sang đồ sát Tinh Linh ngày càng mãnh liệt hơn, giống như muốn kháng nghị lại những điều khoản của hiệp định hòa bình.

Mà dưới tình huống cộng đồng đang phải đối mặt với nguy cơ lớn là ma vương Naga, Buru và một số tay chân cùng với một vài Tinh Linh liền trở thành tội nhân phá hoại nền hòa bình, cuối cùng tại đại hội của Thập đại chủng tộc, không để ý sự phản đối của Tinh Linh và Thú Nhân, lãnh đạo tối cao của đại hội ra quyết định đối với những hành vi mà Buru và tùy tùng của hắn cùng một số những tinh linh khác, vĩnh viễn không được đặt chân lên quê hương của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.