Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 13: Tìm kiếm Bella



“Ta thật sự tò mò tại sao ngươi lại biến thành Fatal. Ngay cả người đối đầu với hắn nhiều năm như ta cũng hoàn toàn không nhìn ra ngươi là giả.”

Andrea nhai ngấu nghiến mấy miếng thịt ngựa, tựa hồ có một ít tinh thần. Mà khi người ta có tinh thần thì liền nhiều chuyện. Tỷ như Andrea bây giờ tìm người nói chuyện phiếm. Do hắn ở trong tù quá lâu, nên khi được tự do hắn cũng không ngại người này có phải người nói chuyện được hay không. Tóm lại, mồm hắn nói không ngừng nghỉ.

Diệp Từ kéo kéo khóe miệng, bí mật này cô không muốn tiết lộ cho bất cứ kẻ nào, bất luận người đó là Andrea được mình cứu. Nhưng mà đối với NPC mấu chốt quan trọng này, cô vẫn có chút kiêng nể tránh làm ảnh hưởng tới tiến trình của nhiệm vụ.

Cho nên, Diệp Từ hơi hơi hơi trầm ngâm, sau đó mỉmcười nói:

“Ta vừa nói rồi ta là một thương nhân, thương nhân nhất định sẽ có những bí mật không muốn cho người khác biết. Nếu không lấy gì mà sinh lợi?”

“Thì ra là vậy.” Tuy rằng cũng không hỏi được gì nhưng Andrea cũng không có thất vọng nhiều. Hắn chỉ nhìn Diệp Từ rồi có chút đăm chiêu gật gật đầu.

“Ta tin Andrea ngươi là người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Một khi đã như vậy, chuyện này ngươi giữ bí mật được không?” Diệp Từ chậm rãi nói,trong thanh âm đã có tôn nghiêm không thể cưỡng lại:

“Ngươi không tiết lộ bí mật của ta, được không?”

“Chuyện này đâu có gì quan trọng vì sao không thể nói?” Andrea là NPC có IQ không cao, xem ra hắn không hiểu dụng ý trong lời nói của cô. Diệp Từ nhịn không được âm thầm thở dài một hơi, cho nên mới nói, cô không hề thích nói chuyện với người đầu đất. Nếu hiện tại đổi thành người khôn khéo như Nguyệt Thanh Khâu hoặc là Linh Hào Tỳ Sương, nhất định đã hiểu được ý của cô. Nhưng đối với gã ngốc Andrea này cô chỉ có thể nói trắng ra.

"Andrea, ngươi chẳng để ý phong thanh gì cả. Fatal chính là gã tai to mặt lớn hoành hành ở ngục giam thành Hồng Hồ, chuyện này sao có thể gọi là chuyện nhỏ?” Diệp Từ không thèm nhìn Andrea, chỉ lẳng lặng ăn thịt ngựa. Thao tác của cô nhã nhặn mà lại có phong độ, thoạt nhìn thật giống như quý tộc được dạy dỗ rất tốt.Andrea vừa nghe Diệp Từ nói, lập tức mặt trắng bệch. NPC tự cao tự đại như Andrea cũng có nhược điểm nhưng hắn sao có thể để lộ ra yếu điểm của mình. Hắn vội vàng lắc đầu, liên tục xua tay nói:

“Không nên không nên, chuyện như vậy không thể nói cho người ngoài, tuyệt đối không thể nói”

“Ta nói rồi ta là thương nhân.” Diệp Từ nheo lại ánh mắt, lại nhìn phía Andrea:

“Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi?”

“Giao dịch cái gì?”

Andrea bỗng nhiên cảm thấy nữ tinh linh trước mắt này không hề hiền lành, chẳng những không hiền lành mà là một người rất gian trá. Nhưng đây cũng chỉ là cảm giác thoáng qua, bởi vì lập tức lực chú ý của Andrea đều đặt lên đề nghị hấp dẫn của Diệp Từ.

Diệp Từ không nói gì, mà lẳng lặng nhìn Andrea. Cô đã nêu rất nhiều đề nghị, nếu hắn còn không hiểu thì hắn đúng là một gã đầu đất chân chính.

Cũng may, Andrea không thông minh nhưng cũng không quá ngu ngốc. Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy nữ tinh linh này thật là kỳ quái, nhìn hắn chằm chằm như vậy làm gì, mặt hắn có hoa sao? Hắn bởng vươn tay xoa xoa mặt. Hắn ghép hai câu nói của nữ nhân kia liền hiểu cô muốn giao dịch thứ gì. Hắn cười ha ha lên:

“À à, ta hiểu rồi. Ý ngươi là ta giúp giữ bí mật của ngươi, ngươi phải giữ bí mật ở trong ngục giam của ta? Ngươi muốn giao dịch như vậy đúng không?”

May mắn NPC này không đến mức hết thuốc chữa. Diệp Từ thở ra một hơi, xem như buông xuống được tảng đá trong lòng mình. Cô gật gật đầu:

“Ngươi nói đúng, thế nào? Ngươi làm được chứ”

"Yên tâm đi, Andrea ta là người rất kín miệng. Vừa rồi trong ngục giam ngươi cũng thấy rồi đấy, đối mặt với tên khốn Fatal đó ta còn chẳng hé răng câu nào. Cho nên, chuyện cỏn con đó ta sẽ tuyệt đối giữ kín.” Andrea vỗ ngực cam đoan, làm cho Diệp Từ yên tâm. Nhưng mà hắn vẫn lo lắng:

“Ta thật ra lo lắng cho ngươi, liệu ngươi có giữ kín bí mật của ta được không?”

“Ta nói rồi, ta là một thương nhân, thương nhân phẩm chất quan trọng là giữ lời, cho nên, ta đáp ứng chuyện của ngươi, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ.” Diệp Từ dùng lời thề son sắt cam đoan.

“Thế là tốt rồi” Andrea yên lòng. Ăn vài miếng thịt ngựa nhưng hình như hắn vẫn còn đói. Hắn nhìn mấy miếng thịt ngựa lớn đang được nướng trong tay Diệp Từ mà nước miếng muốn rớt xuống. Hắn mặt dầy xán lại, mũi hít lấy hít để mùi thơm. Diệp Từ nhìn Andrea qua khoé mắt, sau đó mời:

“Lại đây ăn thịt đi, nướng chín rồi này.”

“Không được không được, ngươi đã giúp ta rất nhiều chuyện, ta, ta ăn no rồi.” Andrea tuy rằng là mãng phu, nhưng đối với phái yếu mà lại là ân nhân của mình hắn lại sinh ra vài phần phong độ. Tuy rằng đói bụng nhưng vẫn từ chối.

Diệp Từ lại vẫn nhiệt tình mời hắn. Bởi vì trong nhiệm vụ, mỗi lời nói cử chỉ đều ảnh hưởng tới tiến độ của nhiệm vụ. Đặc biệt loại NPC như Andrea, tuy rằng thổ phỉ ở ngân tích khoáng mạch chỉ là một nhánh nhỏ của thổ phỉ Dolan nhưng có thể làm thủ lĩnh của nhóm này, nhất định là NPC có phân lượng ở hội đạo tặc Dolan.

Đối với NPC này Diệp Từ tất nhiên phải lấy lòng, phải vuốt mông ngựa, phải cực lực tăng lên độ thân mật. Nhưng NPC này lại giống như người bình thường, nếu làm quá nói không chừng mất nhiều hơn được. Vì thế, không chỉ phải hoàn thành nguyện vọng của hắn mà quan trọng là phải giữ cho mối quan hệ tự nhiên nhất, như vậy mới có được lợi ích to lớn.

“Mặc kệ có là Hồng Hồ thành, ta nghĩ trong ngục giam nhất định không được ăn đồ ăn ngon. Ngươi xem bộ dáng của ngươi đi, nếu như bị Amidala và những huynh đệ của ngươi thấy, nhất định sẽ rất đau lòng. Chúng ta sống đôi khi không phải chỉ vì chúng ta. Hơn nữa con ngựa này thật sự có chút to, một mình ta ăn không hết, chi bằng ngươi ăn cùng ta?” Diệp Từ mỉm cười. Có đôi khi, cô thấy mình rất giống thuýêt khách, đủ dối trá. Nghe được Diệp Từ nói vậy, Andrea không còn lý do để tiếp tục cự tuyệt nữa, hắn gãi đầu nhìn Diệp Từ, cười có chút xấu hổ:

“Ngươi nói cũng có lý, như vậy, ta sẽ thấy giúp ngươi ăn một chút.”

Dứt lời, hắn liền vội vàng đi tới trước mặt Diệp Từ cầm lấy miếng thịt ngựa nhét đầy mồm. Vừa ăn thịt, Andrea không quên giơ ngón tay cái với Diệp Từ, khen ngợi không tiếc rẻ:

“Tinh linh, tuy rằng ngươi là người của thành Hồng Hồ, nhưng là ngươi thật sự không tệ. Tay nghề nấu nướng rất tốt, ta phát hiện ta không chán ghét ngươi”

Khi nghe Andrea nói lời này, Diệp Từ lặng lẽ mở các chỉ số của Andrea, nhìn mức độ thân mật đã chuyển từ cừu hận sang thân mật. Không chỉ như thế chỉ số này ngày càng tăng lên. Diệp Từ tin rằng, chỉ cần cô lặng lẽ lấy lòng của Andrea, hảo cảm của mình và hắn có thể đạt tới mức độ sinh tử chi giao. Một khi đã như vậy, về sau cô có thể nhận được ích lợi ở hội thổ phỉ Dolan. Thật ra trong các loại danh vọng, đây là danh vọng có nhiều ưu thế nhất, nhưng nó rất khó kiếm cho nên trên thế giới nguởi đạt đến mức độ thân mật với các thế lực bên ngoài thật sự rất ít, mà đạt tới tôn kính thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Về phần kiếp trước của Diệp Từ, bởi vì tính cách cố chấp nên cũng chưa từng vượt quá mức độ thân mật với thế lực. Chỉ đành xem những chia sẻ của người chơi trên diễn đàn về đủ mọi lợi ích mà thầm hâm mộ.

Mà kiếp này Diệp Từ chỉ muốn huởng thụ trò chơi nên cô sẽ không bỏ qua cơ hội nâng cao danh vọng ở hội đạo tặc Dolan. Gã Andrea trước mặt này chính là cơ hội tốt nhất mà cô nhất định phải nắm lấy.

Đợi cho Andrea ăn no, cô lấy ra từ hành trang một bình rượu thượng hạng đưa cho Andrea:

“Tuy rằng ngươi ghét người của Hồng Hồ thành, nhưng rượu đỗ hạt thông trong tửu quán của Jack một mắt rất nổi tiếng ở Đông đại lục. Thật không biết ngươi có ghét cả rượu ngon hay không?”

“Ta làm người luôn luôn ân oán rõ ràng. Tuy rằng ta rất ghét những thứ thuộc về Hồng Hồ thành nhưng đối với rượu ngon lại khác.” Andrea vẻ mặt kinh hỉ, hắn hiển nhiên không đoán được Diệp Từ còn chuẩn bị rượu đỗ hạt thông. Hắn đưa tay tiếp được bình rượu của Diệp Từ, sau đó lập tức mở ra, ghé mũi hít một hơi rồi nhắm mắt lại, vẻ mặt say mê. Qua một hồi lâu mới mở mắt ra, vẻ mặt tươi cười nhìn Diệp Từ:

“Rượu ngon, rượu ngon. Ta không hề chán ghét, giống như ngươi” Quả nhiên, hành động đưa rượu này khiến độ hảo cảm của Andrea đối với Diệp Từ tăng lên không ít. Còn cách mức sinh tử chi giao không xa. Chỉ đáng tiếc là phương pháp này chỉ có hiệu quả lớn trong thời gian đầu. Về sau nếu muốn dùng tiếp chính là phải chú ý. Nếu dùng phương pháp này quá nhiều lần sẽ phản tác dụng. Diệp Từ không có mang nhiều rượu ngon trên người nên loại phương pháp này không thể sử dụng nữa.

Cô lẳng lặng đợi Andrea cơm no rượu say mới đưa ra đề nghị:

“Andrea, bây giờ cũng muộn rồi. chúng ta thừa dịp sắc trời còn sớm hãy nhanh trở về đi.”

“Ta muốn ngủ một lúc.” Andrea nói là thật. "Cơm no, thần hư"(giống câu "Căng da bụng, trùng da mắt" của Việt Nam ấy) thêm cả tinh thần cũng thả lỏng thì buồn ngủ cũng là điều hiển nhiên. Andrea đang gặp tình huống này:

“Đúng vậy, ta ngủ một lúc thôi. chờ một lát chúng ta hãy trở về.”

Diệp Từ nhíu nhíu mày. Buồn cười, cô đâu có nhiều thời gian mà hầu hạ NPC này ăn ngủ. Cô chỉ muốn nhanh chóng đưa hắn về trả nhiệm vụ sau đó làm tiếp bước tiếp theo. Cô không còn kiên nhẫn nữa rồi.

Nhưng cô không thể từ chối đề nghị của Andrea. Tròng mắt vừa chuyển cô đã nghĩ ra một biện pháp tốt. Cô ngồi ở trên tảng đá, nhìn Andrea tựa vào tảng đá mơ màng mà nói:

“Nơi này là mạch khoáng bạc đúng không?”

“Đúng vậy, mạch khoáng bạc, nơi này không tệ.” Andrea treo tươi cười trên mặt, bình thản tựa vào tảng đá. Thoạt nhìn không hề giống thủ lĩnh thổ phỉ mà chỉ như một người đàn ông trung niên bình thường.

“Nhưng nơi này vẫn trong phạm vi của thànhHồng Hồ.”

“Mẹ nó, thì đã làm sao? Ông đây không sợ.” Andrea vẫn nhắm mắt hừ lạnh bằng mũi. Hắn chẳng thèm để ý đến.

“Nói như vậy, ngươi nhất định phải ngủ một giấc ở đây?” Diệp Từ híp mắt nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Andrea, cô rất muốn đánh cho hắn một trận. Nhưng cô nhịn xuống và dịu dàng nói.

“Đương nhiên."

“Vô luận là dưới tình huống gì?”

“Đó là đương nhiên” Andrea hiển nhiên bất mãn mấy lời lải nhải của Diệp Từ. Hắn nhíu mày, nhìn Diệp Từ:

“Tinh linh, ngươi muốn nói gì thì nói đi. Đừng có quấy rầy ta ngủ, ta rất mệt. Khi ở trong ngục giam, hằng ngày bị gã Fatal tra tấn khiến ta chẳng có lấy một giấc ngủ ngon. Nếu ngươi cứ quấy rầy ta thì quá bất lương, ngươi nói có phải hay không?”

“Đương nhiên, ta cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của ngươi. Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút. Khi đi cứu ngươi,ta chỉ thừa dịp Fatal ngủ trưa mà cải trang thành hắn”

Diệp Từ cười tủm tỉm nhìn Andrea. Andrea mở ra một mắt,nhìn Diệp Từ:

“Ý ngươi là gì?”

“Ý của ta là, từ lúc chúng ta rời khỏi ngục giam đến bây giờ đã lâu. Có lẽ Fatal đã tỉnh.” Diệp Từ vẫn là tiếp tục cười tủm tỉm. Theo cô thấy, dù sao hắn cũng có chút kiêng kị với Fatal. Quả nhiên, sau khi nghe xong, Andrea tỉnh ngủ hẳn:

“Fatal đã tỉnh ngủ?”

“Ta nghĩ không chỉ là tỉnh ngủ, có thể hắn đã biết trọng phạm Andea đã vượt ngục và đang rất giận dữ.” Diệp Từ vẫn cười tủm tỉm, dường như chuyện này chẳng hề liên quan đến cô. Mà Andrea cũng đã ngồi dậy, thẳng thắn nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Từ:

“Cái gì, Fatal còn giận dữ”

“Đây vẫn là nhẹ. Ngươi ngẫm lại xem, nếu ngươi là Fatal để một tên tội phạm nguy hiểm chạy trốn ngay dưới mí mắt mình thì ngươi sẽ nghĩ sao. Ngươi sẽ bỏ qua sao?”

“Đương nhiên không”

“Nếu là Fatal, hắn sẽ làm cái gì?” Diệp Từ nhẹ nhàng xoa cằm, cười trong trẻo nhìn Andrea:

“Theo ta, hắn nhất định sẽ không từ thủ đoạn đem ngươi bắt về. Nói không chừng, hắn đã tập hợp nhiều binh lính đi tìm ngươi......”

Diệp Từ nói chưa xong thì Andrea đã nhảy dựng lên túm lấy cô và kêu to:

“Trời ạ, tinh linh, ngươi thật thông minh. Vẫn là ngươi tốt với ta. Nếu ngươi không nhắc ta, ta nhất định sẽ ngủ lại đây? Lần trước, bởi vì ta uống say ngủ ngoài đường, sau đó bị mấy gã nông phu chết tiệt nào đó đi báo tin rồi mới bị Fatal bắt. Lần này mà bị bắt thì chắc chắn sống không nổi” Hắn vừa rống to, vừa chạy lên núi.

“Tinh linh, nhanh lên, chúng ta mau trở về thôi”

“Nơi này nắng ấm lắm, sao không ở lại ngủ một lúc?” Diệp Từ thản nhiên hỏi lại khiến Andrea đỏ mặt:

“Không không không, nhanh đi thôi, hảo bằng hữu của ta. Chúng ta nhanh lên núi thôi.”

Đây là mục đích của Diệp Từ, nếu cô muốn, cô nhất định làm được. Cô cũng đứng lên, dập đi đống lửa, ném xương thịt thừa vào khe núi. Sau đó mới xoay người đuổi theo Andrea. Thấy hắn trở về, tất cả ổ thổ phỉ ở mạch khoáng bạc sục sôi, không khí vui mừng nhiệt liệt còn hơn cả sự kiện trọng đại ở Hồng Hồ thành.Tại đây Diệp Từ không phải và cũng không muốn làm nhân vật chính. Nàng chỉ muốn nhanh nhanh trả được nhiệm vụ. Mirada đang đắm chìm trong niềm vui đâu có thời gian để ý đến việc này. Tuy rằng Andrea cũng rất hưng phấn nhưng mà hắn cũng là kẻ có nghĩa khí, giới thiệu Diệp Từ với bọn thổ phỉ:

“Vị tinh linh này là ân nhân cứu mạng của ta. Tuy rằng cô ấy được Mirada nhờ vả mới đi cứu ta, nhưng các ngươi không biết ngục giam của Hồng Hồ thành rất tàn khốc như thế nào đâu. Là nhờ vị tinh linh này dùng trí tuệ cứu ta ra khỏi nơi địa ngục trần gian ấy. Vậy nên, cô ấy là bạn của ta thì cũng là bạn của Dolan”

Hiển nhiên, lời của Andrea có phân lượng hơn Miranda, chỉ đơn giản nói vài câu liền khiến danh vọng của cô ở hội thổ phỉ Dolan tăng lên thân mật. Người lạnh nhạt như Diệp Từ cũng phải âm thầm líu lưỡi. Quả nhiên, dụng công còn thật sự chẳng tìm đối phương pháp. Xem ra mình đã chọn đúng người để lấy lòng rồi.

Vì thế, Diệp Từ cũng không câu nệ nữa, dù sao ở đây cô chính là ân nhân của đám thổ phỉ, có đồ ngon ăn, không phải rất tốt rồi. Tiệc mừng kéo dài rất lâu, Diệp Từ thừa dịp logout ăn cơm rồi đi ngủ. Sáng hôm sau login mới thấy tiệc vừa tàn. Trong phòng của Miranda không phải là hắn ngồi đó mà là người mà cô cứu-Andrea.

"Bạn thân yêu nhất của ta! Đầu đuôi sự việc ta đã hiểu. Ta cảm tạ tinh thần trượng nghĩa của ngươi. Ta, Andrea cam đoan, ngươi vĩnh viễn là bằng hữu của ta, cũng vĩnh viễn là bằng hữu của hội thổ phỉ Dolan.”

Andrea thay đổi một bộ quần áo, tóc cũng chải chuốt rất chỉnh tề nhìn tuấn tú lịch sự. Hắn nắm vai Diệp Từ, giọng điệu cung kính.

“Không có gì, đây là việc ta nên làm.”

Đối với mỗi lời nói, Diệp Từ đều rất thận trọng suy nghĩ kỹ rồi mới trả lời. Làm như vậy là có mục đích. Thường thì những nhiệm vụ sử thi, ngoài độ dài ra còn có những chi tiết rất quan trọng liên quan đến phần thưởng nhận được. Giống như lúc Diệp Từ nhận được nhiệm vụ này, sau đó làm rất nhiều nhiệm vụ ở Hắc Nê thành và hoàn thành giai đoạn thứ nhất cô được thưởng một con dao lột da tử phẩm.

Dù con dao này không thể tấn công nhưng lột da và lọc thịt rất tốt. Đầu tiên, nó có thể nâng cao tốc độ lột da, hơn nữa thịt được lọc ra cũng tốt hơn. Tóm lại, thứ này rơi vào tay một thợ săn phải lột da và lọc thịt mỗi ngày như Diệp Từ thì đúng là báu vật.

Phải biết rằng một số thi thể quý hiếm có thể lọc ra một vật phẩm quý giá. Đó có thể là trang bị tinh luyện, trang bị kháng ma pháp và vật phẩm nâng cấp trang bị. Nhưng xác suất rơi ra cực thấp, với nhu cầu của người chơi mà nói thì quả là có muốn cũng không được. Vất vả lắm mới hoàn thành giai đoạn thứ hai, không biết sẽ được thưởng những gì?

Có đôi khi, phần thưởng của nhiệm vụ liên quan chặt chẽ giữa đối thoại của mình và NPC. Cho nên Diệp Từ mới phải thận trọng trả lời với Andrea để tránh ảnh hưởng đến phần thưởng.

“Bạn của ta, ngươi vẫn khiêm tốn như vậy. Ta nên báo đáp ngươi như thế nào đây?” Khi Andrea nói câu này, trong mắt lấp lánh ánh nước. Tuy rằng không chảy xuống, nhưng lưu chuyển trong vành mắt khiến Diệp Từ chợt cảm động. Sau một hồi hắn mới lấy ra một phong thư giao cho Diệp Từ:

“Đây thư hồi âm của ta gửi cho thành chủ Mole của Hắc Nê thành. Ngươi cầm lấy giao cho hắn, hắn sẽ nói cho ngươi biết ngươi phải làm gì.”

Đây chính là giai đoạn thứ ba của nhiệm vụ. Diệp Từ đương nhiên sẽ không cự tuyệt, thậm chí cô còn cung kính tiếp nhận phong thư. Phong thư mỏng manh vào tay Diệp Từ giống như nặng ngàn cân. Vì cô không biết những khó khăn nào đang chờ cô ở phía trước.

“Bạn thân yêu của ta! Chúng ta sắp xa cách rồi. Tuy ta rất hoan nghênh ngươi quay lại nhưng ta biết thời gian sắp tới ngươi rất bận. Ngươi sẽ không thể về thăm ta được.”

Andrea nói xong hốc mắt đỏ lên. Tại sao đường đường là một đấng nam nhi lại là bá chủ một phương lại rơi nước mắt? Hơn nữa bộ dạng khóc lóc của hắn thật khó coi, muốn cô tiếp nhận thế nào đây? Dù trên mặt Diệp Từ rất phối hợp với Andrea nhưng trong lòng nổi hết da gà. Thật sự là rất ghê tởm. Sau một hồi, hắn mới lấy ra một cục sắt có hình dáng và điêu khắc hoa văn kỳ quái.

“Bạn tốt của ta, trước khi rời đi, ta có thể nhờ ngươi một việc được không?”

“Chuyện gì?”

Yêu cầu này làm cho Diệp Từ hơi hơi sửng sốt. Tuy rằng đây có khả năng là lúc Andrea trao phần thưởng nhưng cách thức thì không ai biết. Mà Andrea chính là NPC mấu chốt, hắn có trí tuệ và hành vi của riêng mình nên không thể đánh đồng cùng với NPC khác.

“Ngươi mang theo khối huân chương này đi tới phía bắc của Đồi Núi Đao Phong tìm một người tên là Bella. Hắn sẽ nói cho ngươi biết nên làm như thế nào.” Andrea rất nhanh nói ra yêu cầu của mình. Sau đó, vô luận Diệp Từ nói cái gì, hắn đều giữ ý cười trong suốt đối với Diệp Từ gật đầu, thuận tiện nói:

“Chà, lão bằng hữu, lại gặp được ngươi, ta rất vui.”

Lời này có nghĩa là đối thoại đã kết thúc. Chỉ khi nào Diệp Từ làm xong nhiệm vụ mới có thể nhận nhiệm vụ tiếp theo.

Vất vả lâu như vậy mà không hề có phần thưởng, cũng chẳng biết đây có phải là nhiệm vụ cấp sử thi hay không? Hơn nữa lại phải chạy chân quá nhiều, điều này làm cho Diệp Từ có chút bất mãn. Nhưng mà cô cũng không biểu hiện trước mặt Andrea. Cô hành lễ theo quy củ rồi rời đi rất nhanh.

Đồi Đao Phong.

Nơi này Diệp Từ không hề xa lạ, nơi này chẳng những là nơi luyện cấp rất tốt mà còn là nơi cô gặp Hắc Dạ Bạch Trú, cũng chính là nơi cô ngồi trên diều bay về Quán Quân thành trong trận chiến với Tây đại lục. Diệp Từ nhìn, hiện tại cách buổi chiều khai đoàn đánh trang bị không lâu, lại mở ra bản đồ truyền tống của Đồi Đao Phong.

Tuy rằng trải qua hơn một tháng, nhưng số người đến đây luyện cấp thực sự ít ỏi cộng thêm địa hình hiểm yếu khiến vắng càng thêm vắng. Cho nên khi Diệp Từ đi ra từ điểm truyền tống thì chỉ có một cảm giác. Lạnh. Nơi này thật sự là rất lạnh. Nơi nơi đều có gió lạnh thấu xương thổi tới thổi đi, buốt đến tận tâm can. Mà nơi này cũng thật vắng vẻ.

Phía Tây Bắc Đồi Đao Phong là một doanh trại nho nhỏ. Trong đó có đủ loại NPC để cho người chơi tiếp tế, mua bán hoặc sửa chữa trang bị. Còn có một số ít NPC giao nhiệm vụ. Nhưng trong mắt Diệp Từ, đây chỉ là mấy vật trang trí khiến cho nơi này hơi náo nhiệt chút thôi.

Ở đây trừ Diệp Từ ra thì chẳng có người chơi nào. Diệp Từ đứng ở trong doanh địa, chà xát hai bàn tay, sau đó đi tới tiệm tạp hoá mua một ít kháng phong hoàn. Đây là viên thuốc đặc hữu chuyên môn dùng để đối phó với gió lạnh ở Đồi Đao Phong. Chỉ cần ăn vào thì có thể tự do đi lại không sợ gặp nguy hiểm. Nếu không sẽ chết bất đắc kì tử do gió lạnh và lốc xoáy.

Diệp Từ gọi Lão Tứ ra, cho nó ăn một viên kháng phong hoàn, sau đó cũng tự dùng một viên rồi nhảy lên lưng Lão Tứ chạy về phía Bắc. Ở trong Vận Mệnh, NPC không chỉ dẫn cho người chơi phương hướng. Cũng tuyệt đối sẽ không đề cập tới kiến trúc trong bản đồ. Tất cả đều do người chơi tự tìm hiểu. Vì vậy, ở Vận Mệnh, khi người chơi bước vào một bản đồ mới việc đầu tiên là phải làm quen với bản đồ. Phải tận lực sử dụng trí nhớ cùng khả năng xác định phương hướng mà tìm hiểu bản đồ. Nếu không thì rất khó làm nhiệm vụ.

May mắn kiếp trước Diệp Từ đã từng làm xong nhiệm vụ này. Sau khi trọng sinh, cô đã là một phần của Vận Mệnh, bởi vậy cô sẽ không mắc lỗi. Dẫu vậy không có nghĩa là Diệp Từ không bao giờ mắc lỗi. Cô chẳng sao tìm được Bella. Bởi vì cô không biết ở phía Tây Bắc Đồi Đao Phong lại có một NPC tên Bella.

Diệp Từ buồn bực chạy đi chạy ở khu phía Bắc, hao phí rất nhiều thời gian. Rốt cục, cô cũng tìm thấy hắn ở dưới vách núi cực kỳ hẻo lánh. Nhưng khi nhìn thấy NPC này, Diệp Từ lập tức đen mặt, bởi vì đó không phải là một NPC còn sống mà là một tấm bia mộ thấp bé bên trên khắc hai chữ “Bella”.

Nháy mắt, trong nội tâm của Diệp Từ như có hàng vạn con lạc đà đang chạy nhảy vui vẻ trên sa mạc. Quá oái oăm, bắt người ta đi tìm bia mộ sao? Đây chẳng phải là đang trêu nguơi sao? Gã Andrea này...... Diệp Từ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi. Cô thấy gã đó chính là tiện nhân trời sinh được che dấu khá tốt. Nếu không tại sao lại ra loại nhiệm vụ như vậy? Nhưng đâu phải tìm ra Bella là xong việc. Quan trọng là phải đem huân chương kỳ quái này giao cho hắn mới xem như hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng lại càng oái oăm hơn Bella là một khối mộ bia. Không, hoặc là nói, một người chết, cô lại là người sống, sao có thể đưa đồ cho người chết? Có ai nói cho cô biết phải làm thế nào hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.