Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 20-3: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (3)



Bốn Chu nho kêu lên như gặp quỷ, Diệp Từ cảm thấy huyệt thái dương đập nhanh đến mức đau. Thật vất vả cô mới đợi các Chu nho Vivian bình tĩnh một chút, cau mày nói: “Tôi hỏi một chút, lát nữa chúng ta đánh thế nào......”

“Đánh thế nào?” Đội trưởng Chu nho có tên Tiểu Tiểu Thất, cô mở to mắt nhìn Diệp Từ, giống như hỏi một vấn đề sâu xa: “Cái gì là đánh thế nào?”

“Ý tôi là chiến thuật đánh kiểu gì ấy?” Huyệt thái dương của Diệp Từ càng đau, cô cảm giác đầu mình sắp nứt ra tới nơi rồi, là câu nói của cô có vấn đề, hay năng lực lý giải của đối phương có vấn đề?

“Chúng tôi là đội nằm thi, không có chiến thuật.” Đứng ở bên cạnh Tiểu Tiểu Thất là Chu nho Tiểu Tiểu Thỏ cũng mở to mắt nhìn Diệp Từ, bộ dánh rất đáng yêu.

“Đội nằm thi......” Diệp từ cảm thấy như có gì đó bay qua đầu mình, giống như quạ đen kêu quạc quạc bay đi. Đã sớm biết tùy tiện chọn đội ngũ sẽ không đáng tin, nếu không phải vừa rồi bị mọi người vây xem, cô bị bất đắc dĩ, thì tuyệt đối không dùng phương pháp này. Bây giờ nếu muốn rời khỏi đội ngũ, sẽ bị trừ điểm tích lũy, bình thường cũng không sao, vấn đề đây là lần đầu tiên Diệp Từ đến sân đấu Cổ Lan tham gia chiến đấu, cô không có điểm tích lũy. Vì không có điểm tích lũy nên không thể rút lui…..

Nhưng, bất kể Diệp Từ có nguyện ý hay không, lần đầu tiên chiến đấu, cô nhất định phải cùng bốn Chu nho tham gia. Cô có cảm giác muốn khóc...... Đây là chuyện gì a......

“Đúng vậy đúng vậy, đại thần, đội nằm thi tốt lắm nha, chiến đấu nhanh, có thể lấy được điểm tích lũy lại cao, tốt quá còn gì. Nếu không phải cấp bậc của bọn tôi thấp, căn bản không lo tìm không được người vào đội nằm thi.” Lại một Chu nho tên Tiểu Bạch mở miệng, cô cũng mở to mắt nhìn Diệp Từ, bộ dáng ngây thơ, đáng yêu, chẳng qua lời nói lại khiến Diệp Từ muốn khóc.

“Đội nằm thi không phải đại biểu cho việc không đánh liền chịu thua?” Mày Diệp Từ cau lại, đây không phải là phong cách của Diệp Từ, cũng không phải việc Diệp Từ sẽ làm. Cho dù thất bại cô cũng muốn vùng lên, chuyện không đánh mà chịu thua không được xuất hiện trong cuộc sống của Diệp Từ, hoặc nên nói… từ này… đối với cô là một loại sỉ nhục.

“Gì mà không đánh liền nhận thua. Đại thần cô suy nghĩ nhiều rồi, chúng tôi chẳng qua cần chút điểm tích lũy a, vất vả đánh để làm gì?” Một Chu nho nãy giờ không nói chuyện tên Tiểu Tiểu Suất rốt cục cũng mở miệng, có lẽ do thói quen của chủng tộc Chu nho, khi nói chuyện luôn nháy mắt trông rất đáng yêu, giống như đây là buổi tiệc của Chu nho, khiến Diệp Từ cảm thấy mình đang ở trong thế giới bán manh.

“......” Diệp Từ cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào câu thông với mấy Chu nho này, cuối cùng quyết định không nói chuyện nữa, để tránh tức chết cô. Vẻ mặt cô không chút thay đổi nhìn bọn họ nói chuyện, trong mấy người ai là đội trưởng, bắt đầu chiến đấu đi.

“A? Đại thần, cô cũng đồng ý vào đội nằm thi sao?” Lời nói của Diệp từ khiến cho Tiểu Tiểu Suất vô cùng giật mình, cô nói xong liền bắt đầu cởi sạch sẽ quần áo của mình, chỉ còn lại nội y hệ thống tặng kèm trên người. Mà vài Chu nho khác thấy vậy trong nháy mắt cũng cởi sạch quần áo của mình, vừa nhìn là biết bọn họ thường xuyên làm chuyện này, tốc độ bọn họ cởi quần áo thật làm người ta than thở a.

Bọn họ không chỉ cởi quần áo của mình, nhìn Diệp Từ nói: “Đại thần, sao cô không cởi? Quần áo của cô nhìn rất cao cấp, nếu bị đánh chết phí sửa chữa đắt lắm.”

Diệp Từ cảm thấy mặt mình đã rất đen, cô bình tĩnh nói: “Tôi không có thói quen này.”

“Ồ.....” Dù sao đối phương là Công Tử U, nếu cô không muốn, người khác cũng không thể nói gì, dù sao đại thần chính là đại thần, đối với chút tiền nhỏ nhoi này không tính là gì. Mang theo đầy bụng cảm thán của mình đối với đại thần, Tiểu Tiểu Suất đã cởi sạch quần áo bắt đầu chiến đấu.

Mà sau khi anh bắt đầu chiến đấu, Diệp Từ liền tiến nhập trạng thái ẩn thân, tìm một cái cửa ẩn núp.

Hiện tại chỗ bọn họ là căn phòng nhỏ nằm ở phía trên một đồi núi nhỏ, từ cửa nhà gỗ nhảy xuống, là một đường dốc, ẩn núp ở trong cửa, chẳng những tầm nhìn rất tốt, hơn nữa với chức nghiệp đường dài mà nói là một vị trí dễ thủ khó công rất tốt.

Nếu tiểu đội này là đội nằm thi, chỉ cần cô cố định ở đây, mong rằng đối phương sẽ nhanh phát hiện điểm này, sau đó đối phương sẽ chủ động tấn công tới đây. Hiện tại Diệp Từ không biết thực lực của đối phương, cho nên không có hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng lấy một đánh năm cũng không khó gì, nhưng là tình huống của mình. Nhưng hiện tại không giống, bây giờ là 5v5, nghĩa là năm người đối năm người, cho dù mình có thể đánh, nếu không có người khác phối hợp sẽ dễ dàng bị giết.

Đây đúng là sự hấp dẫn của đoàn đội phối hợp chiến đấu.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Từ vừa nghe đội nằm thi liền muốn rời khỏi.

Chờ đợi không phải thói quen của Diệp Từ, so với chờ đợi, cô càng thích chủ động xuất kích hơn. Chẳng qua hiện tại bất đồng, giờ bốn Chu nho đã cởi sạch đồ, cô chỉ có thể chờ đợi.

Đúng như Diệp Từ đoán, rất nhanh, đội ngũ của đối phương phát hiện đối thủ là một đội nằm thi, cho nên, bọn họ một chút cũng không khách khí, liền chạy tới căn phòng nhỏ Diệp Tử ẩn núp. Ở sân đấu Cổ Lan, mỗi trận đấu chỉ có 5 phút, trong vòng 5 phút có thể đánh chết thành viên giới hạn của đối phương thì sẽ chiến thắng, thắng lợi đầu tiên chẳng những được nhận điểm tích lũy, còn dựa theo mỗi người giết địch nhiều ít, mức độ trị liệu lượng cao thấp được cộng thêm điểm tích lũy, hai mục điểm tích lũy này cùng một chỗ chính là điểm tích lũy của game thủ khi vào sân đấu Cổ Lan.

Đương nhiên, nếu là đội nằm thi, chỉ nhận được đến điểm tích lũy của người thua trận, tuy rằng rất ít, nhưng chỉ cần người chơi có thời gian, vẫn có thể gom ít thành nhiều, sớm hay muộn sẽ có một đổi được 1 bộ sáo trang. Hiện tại rất nhiều cao thủ đến sân đấu Cổ Lan, mặc dù đại bộ phận game thủ hy vọng có thể thông qua giết địch mà đổi lấy điểm tích lũy, nhưng cũng có không ít game thủ, năng lực pvp hơi kém, hơn nữa đội ngũ phối hợp cũng không tốt, mà trang bị vô cùng kém, cuối cùng đi vào con đường đội nằm thi.

Hôm nay Diệp từ gặp đội ngũ Chu nho này rõ ràng thuộc tình huống như vậy.

Không biết đối phương là game thủ Tây Đại Lục hay là Bắc Đại Lục, dù sao bọn họ đang nói bằng tiếng Đại Lục của họ, cho dù nghe được, Diệp Từ cũng không hiểu.

Người đến là một Đạo tặc, anh Tiềm Hành đi đến phòng nhỏ bên cạnh, sau đó nhảy vào phòng ở, thoát ra trạng thái Tiềm Hành, quan sát chung quanh một chút đối, liền nói gì đó với đồng đội của mình, trong nháy mắt liền thấy bốn người khác cũng chạy tới bên cạnh phòng nhỏ. Đạo tặc đến trước đó không chút khách khí đi vào bên trong nơi bốn Chu nho cởi sạch đồ.

Mà bốn Chu nho cũng vô cùng bình tĩnh, rất hiển nhiên, bọn họ đã quen bị giết. Bọn họ đối mặt với dao mổ mà mắt cũng không thèm nháy lấy một lần. Bất quá, từ chờ chết này đối với Diệp Từ mà nói quả thực rất ghê tởm, cô thừa dịp Đạo tặc không chú ý tới sau lưng, giơ cung trong tay lên, nhắm về phía sau lưng anh ta, liền ném ra vài kỹ năng, Đạo tặc kia không phản ứng kịp, kêu thảm một tiếng, biến thành một xác chết.

Anh cũng hiểu được đội ngũ của mình đã bị mai phục, bốn người kia vốn đã đến gần căn phòng nhỏ, lập tức tản ra, chuẩn bị vây đánh. Chẳng qua, cho dù bọn họ làm như vậy vẫn chậm, sau khi Diệp Từ giết Đạo tặc, liền từ của phòng chạy ra ngoài, mũi tên trên cung hoàn toàn đủ để vây khốn bốn người, mũi tên từ trên trời như mưa bắn vào bọn họ, ngòai việc có một vũng máu đỏ tươi xuất hiện ra, chỉ còn vài tiếng kêu thảm thiết .

Diệp Từ có thể giây sát vài người, cũng vì thao tác của cô tốt, ý thức được vị trí, kinh nghiệm pvp phong phú. Quan trọng là cấp bậc và trang bị. Hiện tại đại bộ phận game thủ chỉ ngang cấp bậc 40, còn cô cấp 60 đủ để khinh thường mọi người, huống chi trên người cô trang bị nguyên bộ nguyên soái sáo trang, cũng không phải ăn chay, trừ khi đối phương có sáo trang cấp 4 có thể chống cự một chút, nếu thấp hơn sáo trang cấp 5, trên cơ bản sẽ bị giây giết.

Hiển nhiên, đối phương cũng không ngờ được phía địch lại có đối thủ lợi hại như vậy, cư nhiên có thể trong vòng mấy chiêu giết chết thành viên đội họ, sau đó quay trở về, không biết là đang thảo luận biện pháp đối phó hay thật sự không muốn chiến nữa.

Bên này, bốn Chu nho rõ ràng không đoán trước được Diệp Từ sẽ cự tuyệt đội nằm thi, trực tiếp ra tay giải quyết đối phương, một đám đều lộ vẻ rất hưng phấn, vây quanh Diệp Từ nói chuyện không ngừng. Đầu Diệp Từ muốn nổ tung.

“Đánh bọn họ giao cho tôi là được, mấy người trốn ở chỗ này tự đảm bảo an toàn đi.” Diệp Từ không muốn cãi nhau, cuối cùng cũng không quản sống chết của bọn họ, trực tiếp nhảy ra phòng nhỏ, sau đó chạy về phía trước.

Ban đầu phe địch và phe ta giống nhau, đều dễ thủ khó công, bất quá so ra vẫn kém phe ta một chút, cạnh phòng bọn họ có một thang gác, có thể để cho game thủ đi lên. Diệp Từ Tiềm Hành đi từ thang gác bên này từng bước từng bước tiêu sái vào trong phòng, cô nghĩ sẽ gặp phải mai phục, nhưng không ngờ chào đón cô lại là cảnh tượng như vậy.

Trong phòng, có năm người chơi cởi sạch đồ, nằm song song ở nơi đó.

Vẻ mặt bình tĩnh và động tác lưu loát của bọn họ, rõ ràng cũng là một đội nằm thi......

Trong nháy mắt, Diệp Từ chỉ cảm thấy một ngày này mình đều giao tiếp với hắc tuyến. Cô nói chuyện trên kênh mà hai đại lục có thể nghe hiểu, hỏi: “Đội nằm thi?”

Vong linh Đạo tặc đứng gần bên người Diệp Từ mở mắt ra, gật đầu: “Chào, chúng tôi không muốn nằm thi cũng không được a, huống chi, chúng tôi vốn là đội nằm thi......”

Chuyện này không phải gài bẫy sao?

Mắt Diệp muốn trợn ngược.

“Công Tử U cô động thủ nhanh một chút, như vậy cô còn có thể giết chúng tôi thêm vài lần, kiếm nhiều điểm tích lũy, nếu cô lãng phí thời gian, 5 phút sẽ qua.” Một chiến sĩ người sói tốt bụng nhắc nhở đối thủ vô cùng cường đại của mình, bất quá lòng tốt của anh ta Diệp Từ xem giống như một loại trào phúng.

Cô cúi đầu mắng vài câu ai nghe cũng không hiểu, xoay người bước đi.

“Cô không giết chúng tôi à.” Một Tinh linh Mục sư ngồi dậy trên mặt đất, nhìn Diệp Từ rời đi, hoàn toàn mờ mịt.

Diệp Từ nghiến răng nghiến lợi: “Dù sao mấy người đã chết rồi, lần này đã thắng.”

“Chúng tôi là điểm tích lũy của cô.”

“Tôi không cần đồ đưa lên tận cửa.” Diệp Từ không quay đầu lại, đi về phía phòng của mình. Còn chưa đi đến vị trí, thời gian cũng đã đến. Trước mặt Diệp Từ xuất hiện một bảng thành tích, chiến thắng nhiều nhất tất nhiên là Diệp Từ, mỗi người đạt được hai trăm điểm tích lũy trụ cột, hơn nữa Diệp Từ giết năm người, mỗi người mang đến cho cô ba mươi điểm tích lũy, trận này cô tổng cộng đạt được ba trăm năm mươi điểm tích lũy.

Bất quá, Diệp Từ hoàn toàn không có cảm giác thắng lợi, ngược lại, khóe miệng cô co rúm, trong lòng cô khinh bỉ.

Cảm giác ngột ngạt này khiến cô phát thề, lần sau sẽ tắm đối phương bằng máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.