Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 22-3: Quyết định gì đi! (3)



Sáo trang cấp 60 của Thợ săn, không thể làm từ da, mà dùng kim loại rắn chắc chế tạo nên, dù năng lực phòng ngự không bằng Bản Giáp của Chiến sĩ nhưng lại bền hơn Bì Giáp rất nhiều. Vũ khí Lưu Niên sử dụng tuyệt đối không phải vũ khí kém, đối với người không ngừng theo đuổi công kích cường đẳng cấp cao mà nói, tuyệt đối không cho phép bất kì một kiện trang bị trên bản thân mình không cao cấp, cũng tuyệt đối không cho phép bất kì một kiện vũ khí nào trên bản thân không sắc bén.

Giống vậy, vũ khí Sáo Trang trên thân Diệp Từ cũng không phải dạng tốt mã. Nên lúc đoản kiếm của Lưu Niên đâm lướt qua ngực Diệp Từ, kèm theo một thanh âm chói tai và lốm đốm ánh lửa.

Vi Thiểm.

Ánh mắt Lưu Niên chợt sáng.

Anh không nghĩ tới Công Tử U biết Vi Thiểm, không ngờ Công Tử U có thể né tránh chiêu này, càng không ngờ Công Tử U trực tiếp dùng Vi Thiểm né chiêu của anh. Ánh mắt anh chăm chú nhìn mỗi động tác của cô, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái tôi cũng sẽ bỏ lỡ phản ứng trên thân thể cô, khiến bản thân anh không thể phân tích chuẩn xác trạng thái cô bây giờ.

Động tác của cô lưu loát, kỹ năng thành thạo, xem ra biết chiêu Vi Thiểm này không phải mới ngày một ngày hai. Lưu Niên đột nhiên rất vui vẻ, đó là một loại bị đối thủ ép sát, sự vui vẻ của bạn truy tôi cản. Anh nhìn gương mặt trầm tĩnh nhưng lại dã tâm bừng bừng của Diệp Từ, đột nhiên muốn biết, Công Tử U có bao nhiêu thâm tàng bất lộ?

Anh thất thần một lát.

Loại so chiêu của cao thủ cao cấp, đôi khi thắng bại chính tại chớp mắt.

Đoản kiếm của Lưu Niên tuy đâm lướt qua ngực Diệp Từ, nhưng lại trực tiếp hướng tới mặt cô. Diệp Từ dù không sợ bị hủy dung trong game, nhưng để kiếm đâm lủng một lỗ mà nói, dù gì cũng không dễ nhìn cho lắm. Vì vậy cô xoay người ra sau, cứ thế trốn đi, hai chân cô cũng không nhàn rỗi, giơ lên một cái đá về phía ngực Lưu Niên.

Lưu Niên chỉ cảm giác ngực chợt đau đớn, cơ thể vì quán tính mà ngã ra sau, có điều trước đó anh vẫn còn ý thức bắt đầu sỏ gây nên việc anh bị ngã – cổ chân của Diệp Từ.

“A.” Diệp Từ không nghĩ tới Lưu Niên sẽ dùng chiêu này, phải biết động tác của cô bây giờ phải hạ eo, nếu chân kia bị người ta kéo thì cả người sẽ bị mất cân bằng. Cho nên cô nhịn không được kêu một tiếng biểu thị tâm tình rầu rĩ trong lòng mình.

Có điều, dù giờ Diệp Từ nhảy lên mắng người ta cũng không còn cách nào nữa rồi. Vì Lưu Niên kéo cô một cái trước khi ngã, cơ thể Diệp Từ không thể khống chế, phù một tiếng bị Lưu Niên kéo ngã xuống đất, Lưu Niên cũng không kém cạnh ngã chỏng vó.

Bầu trời xanh cứ như mặt nước. Lưu Niên ngửa mặt nhìn bầu trời xanh biết, tuy mệt đến nổi thở gấp, nhưng tâm tình thần kỳ tốt, mà khóe môi cong cong không ngừng bại lộ tâm tình tốt của anh.

Lưu Niên khác Diệp Từ. Phong Vân Quy Lai nhưng anh chỉ là một quần chúng vây xem trên võ đài.

Đương nhiên, anh không chỉ là quần chúng. Anh bị dồn tàn (tàn phế), chết không được, chỉ là không thể động, đến lúc trận đấu kết thúc mới được về thành đến bệnh viện trị bệnh, những tử thi khác đã đứng lên khi hai người đang đánh nhau. Một hồi, bọn họ đã chạy tới bên cạnh Phong Vân Quy Lai.

“Lưu Niên đâu? Lưu Niên đâu rồi?” Mạn Mạn Nguyệt Sắc vì đại thần mới bò về đây nhanh như vậy, làm một Pháp sư có tốc độ chậm nhất, trong tim có một loại tín nhiệm không thể bị hủy duyệt, tốc độ của cô cư nhiên hơn cả Chiến sĩ và Mục sư, người đầu tiên trở lại Phong Vân Quy Lai, lấy tay để trên vùng lông mày, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.