Nguyệt Thanh Khâu không trực tiếp trả lời vấn đề của Diệp Từ mà ném ra một vấn đề khác.
- Việc này, tôi tất nhiên biết rõ, nhưng hai chuyện này có liên quan gì với nhau?
- Bởi vì, chuyện này là do người đứng sau đó chỉ thị đấy.
- A?
Diệp Từ nheo mắt, bỗng nhiên cô cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, cô ra hiệu cho Nguyệt Thanh Khâu nói tiếp.
- Tôi vừa nói, cuộc sống ngoài đời của Thiên Sơn Tà Dương rất kì lạ, cô còn nhớ không?
- Còn nhớ.
- Theo cô, nếu có kì lạ thì vì lí do gì?
Bỗng nhiên, Nguyệt Thanh Khâu biến thành người dẫn đường, cậu dẫn dắt Diệp Từ từng bước một đến đáp án cuối cùng.
Lí do gì đây? Tầm mắt Diệp Từ rũ xuống suy nghĩ cẩn thận, thật ra đáp án cũng không khó:
- Giữa Thiên Sơn Tà Sơn và Đổng Âm chỉ có hai vấn đề, thứ nhất là tình, thứ hai là tiền.
- Không trách được Đổng Âm muốn đấu với cô, cô đúng là rất thông minh.
- Là do cô ta quá quen thuộc tôi thôi.
- Hai người đó đã chia tay.
Bỗng nhiên Nguyệt Thanh Khâu ném ra đáp án như một quả bom đủ để Diệp Từ hoa mắt.
Kết quả này khiến cho người đang giữ bình tĩnh như Diệp Từ cũng phải sửng sốt. Một lúc sau cô mới giật giật khóe miệng:
- Không khó đoán ra.
- Tất nhiên cô đoán ra được rồi, nhưng mà cô không thể tưởng tượng nổi quá trình đó đâu.
Nguyệt Thanh Khâu tự rót cho mình một chén rượu, hắn thấy mình hôm nay mình nói rất nhiều, nên có thể dùng loại rượu tốt như vậy để tự thưởng cho bản thân một chút.
- Sự thật này liên quan đến rất nhiều người, nhưng nó đúng là rất máu chó.
- Cậu đã biết hết mọi chuyện thì nhanh nói ra hết đi, cậu làm người không có hứng thú gì với chuyện bát quái cũng phải xúc động rồi này.
Nếu nói đến bản lĩnh ngẫm nghĩ từng chữ một, Nguyệt Thanh Khâu này đúng là có một không hai đấy.
Nhưng vấn đề nghiền ngẫm từng chữ này khiến Diệp Từ rất khó chịu, cô nheo lại cặp lông mày:
- Có ý gì?
- Được rồi, tôi sẽ nói điểm chính.
Nguyệt Thanh Khâu cười khan một tiếng:
- Lần trước cùng đánh phó bản với Liễu Sơ Cuồng thì cuối cùng Thiên Dương Tà Sơn thua trận rồi, tôi nghĩ cô cũng đã biết rồi. Sau trận đó thì công hội Thiết Huyết Chiến bị chia làm hai, một bên là Thiết Huyết, còn bên kia là Chiến Thương, tiếp theo thì phó hội trưởng Linh Hào Tỳ Sương đã đến công hội.
Diệp Từ có chút mất kiên nhẫn, cô dùng ngón tay gõ gõ lên ghế, yên tĩnh nhìn Nguyệt Thanh Khâu.
- Mà tôi cũng từng nói, Lão gia tử nhà đó sẽ không dễ dàng bỏ rơi Thiên Dương Tà Sơn, mặc dù tiềm năng của hắn không bằng Liễu Sơ Cuồng, nhưng hắn là người đi theo Lão gia tử nhiều năm trời như vậy, thân tín bên người hắn không phải một người mới như Liễu Sơ Cuồng có thể so sánh được. Vì vậy Lão gia tử quyết định thực hiện một kế hoạch trì hoãn thời gian cho cả hai bên, người chiến thắng cuối cùng sau kế hoạch này sẽ được kế thừa vị trí của Lão gia tử.
Nguyệt Thanh Khâu cười:
- Vì vậy, Lão gia tử cho bọn họ mỗi người một khoản tiền bằng nhau.
- Đột nhiên tôi thấy như mình đang xem kịch trên ti vi, tình tiết này đúng là được diễn đầy đường rồi.
Thật sự cô có chút mệt mỏi, cô chỉ là một dân đen, dù mỗi ngày có kiếm được cả đống tiền đi nữa thì cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi, cả đời của cô nhất định sẽ không có quan hệ đến những chuyện thế này.
- Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô cũng đã nói câu này, cô còn nhớ câu trả lời của tôi không? Tác phẩm nghệ thuật là hình thức tái hiện lại đời sống con người, nhưng mà đời sống hiện thực lại máu c** gấp ngàn lần tác phẩm nghệ thuật.
Diệp Từ thở dài, cô hoảng hốt nhớ lại, lúc cô gặp Nguyệt Thanh Khâu nói những lời này. Tuy cô không có hứng thú với những ân oán hào môn, nhưng mà chuyện này liên quan đến cái mạng nhỏ của cô, cô phải nhẫn nại nghe hết mọi chuyện mới được.
- Sau đó như thế nào?
- Sau đó?
Nguyệt Thanh Khâu tự rót một chén rượu cho mình, hắn cười ha ha nói:
- Tôi vừa nói Thiên Sơn Tà Sơn có quan hệ rất rộng, gốc rễ cũng rất sâu, đây cũng chính là ưu thế của hắn, kẻ vừa mới bước chân vào đời như Liễu Sơ Cuồng không thể so sánh được, đúng không?
Hắn không đợi Diệp Từ trả lời mà nói tiếp:
- Sau đó... liền xảy ra chuyện này, thật ra không phải là không có lợi. Ít nhất muốn đối đầu với Thiên Sơn Tà Dương thì rất có lợi đấy.
- Có lợi chỗ nào?
- Hắn ta có quan hệ với nhiều người như vậy?
- Không phải cậu vừa nói đó là lợi thế của hắn sao?
Diệp Từ bị lời nói của Nguyệt Thanh Khâu làm cho loạn cả lên, cuối cùng thì hắn đang nói nhảm cái gì vậy?
Nguyệt Thanh Khâu cười ha ha:
- Từ góc nhìn của chủ nghĩa duy vật, một một sự việc đều có hai mặt, nếu đã có cái lợi thì cũng sẽ có cái hại. Cô không thể chỉ nhìn được mặt lợi mà bỏ qua mặt hại được không?