“Mọi người làm tốt lắm, đặc biệt là Sương Mù Asia, xác định thời cơ vô cùng thích hợp đã đánh gãy và đâm vào lưng chuẩn xác.” Hiện tại Công hội Sáng Thế Kỉ dừng phó bản chia trang bị cho mọi người, sau đó ở lại thuận lợi đóng phó bản, Absalom như thường lệ đưa ra đánh giá của mình. Sau đó anh liền đi sờ trang bị, lần này vận khí thật không sai, bên trong có một thanh chủy thủ đạo tặc màu tím, Absalom nhìn trang bị mọi người rồi nói:“Hiện tại trong đoàn đội chúng ta Sương Mù Asia là người có trang bị tương đối khác biệt, vậy cái chủy thủ này......”
Absalom còn chưa nói hết câu, Sương Mù Asia liền mở miệng cự tuyệt :“Hội trưởng, không cần, em không cần trang bị, có thể đổi kim tệ cho em không?”.
Việc Sương Mù Asia từ chối việc nhận trang bị xuất hiện khá nhiều lần, mà Absalom cũng chưa từng hỏi tại sao, nhưng lúc này, anh hơi nhíu mày:“Sương Mù, cậu phải biết rằng, cho cậu trang bị cũng không phải để cho một mình cậu dùng, mà là vì sự nghiệp chiến đấu của toàn bộ đoàn đội, nếu như cậu là một thành viên của đoàn, thì nên có chút ý thức tập thể, đúng hay không?”
“Hội trưởng, em biết, nhưng mà, thứ em muốn là kim tệ còn trang bị thật sự em không cần.” Sương Mù Asia gật đầu, cậu muốn kiên trì giữ lấy quyết tâm của mình .
Thấy vậy Absalom cũng không có nói thêm cái gì nữa, đem cái trang bị này cho một đạo tặc khác, rồi từ đạo tặc đó cầm mười vạn kim tệ đưa cho Sương Mù Asia, trong lúc giao dịch, Absalom nhìn vẻ mặt ngây thơ khẩn trương hiếm thấy của cậu ta, rồi nghiêm túc nói:“Sương Mù, anh muốn biết nguyên nhân, không phải trong nhà em xảy ra chuyện gì chứ......”
“Không phải, hội trưởng, anh đừng đoán mò, đến thời điểm thích hợp em sẽ cho anh câu trả lời .” Sương Mù Asia rất nhanh cất kim tệ đi, đồng thời đánh gãy suy nghĩ của Absalom.
Nếu Sương Mù Asia đã nói như vậy, Absalom tự nhiên cũng không muốn nói tiếp, anh đành phải gật đầu, tuyên bố đội ngũ giải tán. Sau khi nhìn bóng dáng Sương Mù Asia, anh suy nghĩ một lát, rồi bước đến bên Lưu Niên, người đang lột da vui vẻ đến quên cả trời đất, khom thắt lưng xuống nói:“Tớ nói, sao bây giờ cậu lại trở nên thiếu hào phóng như vậy, thấy thi thể động vật liền lột da, cậu thiếu thịt như vậy sao?”.
Lưu Niên liếc mắt: “Người chưa từng nuôi sủng vật, không có tư cách cùng tớ thảo luận vấn đề này .”
Absalom cười cười. Anh cảm thấy làm Thợ săn thật vất vả, mỗi tên thợ săn đều một bộ như vậy, vừa nhìn thấy thi thể động vật liền lao tới lột da lấy thịt, chỉ vì cho sủng vật của mình ăn một chút, liền ngay cả thân là đại thần như Lưu Niên cũng không thể ngoại lệ .
“Được rồi, có thể phiền cậu chút việc hay không.” Absalom cảm thấy mình cũng không thể cùng Lưu Niên thảo luận vấn đề này, dù sao, vấn đề kia hình như anh không có khả annwg thảo luận, cho nên liền thẳng thắn trực tiếp nói ra ván đề của mình.
Lưu Niên không ngẩng đầu lên, vẫn cao hứng phấn chấn tiếp tục lột da như cũ, thản nhiên nói:“Nếu muốn hỏi chuyện kia thì đi tìm Sương Mù, đừng hỏi tớ.”
“Ê này này......” Thấy Lưu Niên lập tức vào thẳng vấn đề, hơn nữa còn bị cự tuyệt , Áp Sa Long lập tức muốn tuyên bố lập trường của mình:“Lưu Niên, làm người nên phúc hậu một chút.”
“Tớ đã rất phúc hậu rồi, tớ có chỗ nào là không phúc hậu, tớ là người phúc hậu.” Lưu Niên đến mắt không thèm chớp, nói ra một câu không ai tin nổi.
“Nếu cậu là người phúc hậu, cậu sẽ không cự tuyệt tớ.”
Lưu Niên không hé răng, má Absalom cũng bắt đầu phát huy tuyệt chiêu lải nhải như Đường Tăng của mình, bắt đầu tàn phá đối tượng về mặt tinh thần. Có đôi khi, Lưu Niên kỳ thật rất bội phục Absalom, chí ít nếu người này dùng để uy hiếp, dạy bảo hay yêu cầu người khác thì không còn gì bằng; tên này có thể nói rất nhiều câu vô nghĩa, nhưng cái này cũng chưa phải điều khiến Lưu Niên bội phục, mà là vì tên này khi nói ra nhiều câu vô nghĩa cư nhiên có thể không lặp lại lấy một câu, hoàn toàn đem người ta nói đến choáng váng. Giống như Absalom lúc này, cư nhiên lại bắt đầu từ việc thần Jehovah trong Kinh Thánh như thế nào sáng tạo ra thế giới mà nói, sau đó nói một mạch đến việc nếu mình hiện tại không đi hỗ trợ, cỡ nào mất nhân tính, cỡ nào nghiệp chướng nặng nề.
Khiến cho Lưu Niên cũng bắt đầu nghĩ lại chính mình, mình thật sự đáng giận như vậy sao?
Hiện tại cứ như vậy lải nhải hơn 20 phút, Lưu Niên thật sự nhịn không được, anh cảm thấy nếu lỗ tai của mình nếu còn tiếp tục bị Absalom tàn phá, anh có thể trực tiếp tiến vào viện dưỡng lão ở đến cuối đời, về phần quá trình trung gian quan trọng là kết hôn sinh con cái có thể lập tức bỏ qua, căn bản là không cần để ý .
Cho nên, vì sinh mệnh bản thân mà suy nghĩ, mặc dù Lưu Niên thật không muốn cứu cái tên này, nhưng mà, anh quyết định cứu bản thân mình trước.
“Được rồi được rồi, cậu bớt nói nhảm cho tớ, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Absalom nhìn bộ mặt không kiên nhẫn của Lưu Niên, lộ ra khuôn mặt thắng lợi tươi cười, anh cười trông giống như đang lõa thể mà nói, ngươi nhìn lão nhị của ngươi xem, biết vậy chẳng làm? Mà chính vì điệu cười này, lại làm cho Lưu Niên thập phần căm tức, anh thật sự rất muốn đem tên này kéo vào sổ đen, cả đời không nhìn đến mới là tốt nhất.
“Kỳ thật, mục đích của tớ rất đơn giản, chính là muốn cậu hỏi Sương Mù chút chuyện......”
“Đi hỏi cậu ta nhiều trang bị như vậy tại sao lại không cần, sau đó lại trở về bát quái cho cậu nghe có phải hay không?” Lưu Niên trực tiếp ngắt lời Absalom, sau đó liền thay anh ta nói hết.
“Cậu, sao có thể nói như vậy, tớ chỉ lo lắng cho cậu ta mà thôi, cái gì mà trở về bát quái cho tớ nghe, tớ mà là người bát quái à?” Absalom lập tức rung đùi đắc ý, với cách nói của Lưu Niên thì một trăm một ngàn lần đều không ủng hộ.
Lưu Niên hừ hừ mũi, có vẻ cực vì khinh thường: “ Cái này có gì khác nhau sao?”.
“Được rồi được rồi, cậu đi nhanh đi, tớ chờ cậu ở phòng họp công hội.” Absalom nhìn Lưu Niên đã bắt đầu thu dọn hành lý, liền vội vàng vẻ mặt tươi cười thúc giục anh đi nhanh chút bán mạng cho mình.
“Tớ nói tại sao cậu không tự đi mà hỏi ? Tớ chưa bao giờ là người thích tìm người khác tâm sự, cậu bảo tớ đi làm việc này có phải hay không có chút miễn cưỡng?” Lưu Niên nhìn vẻ mặt đáng đòn của Absalom, bỗng nhiên cảm thấy bản thân còn có thể tranh thủ một chút.
“Như vậy đi, tháng này khi phát tiền lương liền cho cậu thêm cái hồng bao, một tháng tiền lương nhiều như vậy còn có hồng bao, được chứ? ”
Lưu Niên từ chối:“Tớ gần đây không hứng thú với việc kiếm tiền.”
“Vậy cậu gần đây có hứng thú với cái gì?” Absalom vừa nghe Lưu Niên nói như vậy, vội vàng sấn đến, tuy rằng anh cùng Lưu Niên quan hệ thân thiết, nhưng, tên Lưu Niên này từ trước đến giờ không thích quan tâm đến chuyện của Công hội, cho nên Absalom một khi muốn Lưu Niên làm một ít chuyện cho công hội, nhất định phải có lợi, nếu không, Lưu Niên sẽ kiên quyết không làm cho anh
“Con gái.” Lưu Niên híp mắt nhìn Absalom, trong ánh mắt hiện lên một tia trêu tức.
“Hả......” Áp Sa Long nhất thời hưng phấn đứng lên, phải biết rằng, anh đã quen biết Lưu Niên hơn mười hai năm. Thế nhưng lúc này đây, cái tên nam nhân mà từ trước đến giờ được cho là không có hứng thú đối với người khác phái, sinh hoạt cá nhân thì sạch sẽ đến ngay cả anhcũng cảm thấy cậu ta thật giống như bị đồng tính, mà bây giờ loại sự tình này lại được chính cái miệng của cậu ta nói ra, thật sự là làm cho Absalom giống như thấy thiên hạ hồng vũ.“Cậu nói thật không? Nhưng sao nghe cậu nói vậy tớ lại cảm thấy như có chỗ nào không đúng…”
Lưu Niên sấu xa nhìn biểu tình giống như gặp quỷ của Absalom, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ. Anh thừa nhận trong mắt người khác anh không phải người tốt, anh thích nhất là thấy bộ dáng điên cuồng của người khác
“Trời ạ, trời ạ, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, tớ đã biết trước thế nào loại tin tức này cũng sẽ làm cho người ta sợ hãi nhưng sao nó lại khiến cho tớ cảm thấy mừng quá thế này.” Absalom túm tóc mình, căn bản là không chú ý tới khóe môi Lưu Niên tạo thành một độ cong mang đầy tính đùa cợt, tự mình không ngừng đắm chìm bên trong sự hưng phấn. Anh ở trước mặt Lưu Niên đi tới đi lui, giống như là kiến bò chảo nóng, bỗng nhiên anh đứng lại, bắt lấy tay Lưu Niên, thận trọng hỏi:“Huynh đệ, cậu nói cho tớ biết, cậu thông suốt như thế nào?
Lông mi Lưu Niên nhướng lên.
Absalom lại lập tức lắc đầu, tự mình phủ nhận vấn đề này:“Không không không, cái này cũng không phải trọng yếu, cậu vì sao thông suốt cũng không trọng yếu, mà quan trọng là cậu thích cô gái như thế nào? Kích thước vòng 1 như thế nào?Là kiểu lẳng lơ? Hay là kiểu tuổi trẻ đáng yêu? Hoặc là kiểu phong tình vạn chủng? Nếu không thì là kiểu em gái nhà bên? Cậu nói cậu muốn người như thế nào? Chỉ cần cậu nói ra, tớ lập tức đem cô gái như vậy tìm ra cho cậu, Công hội chúng ta nhiều mỹ nữ như vậy, tớ tin tưởng, chỉ cần cậu nói là cậu muốn có bạn gái, họ tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Cậu nói xem, cậu muốn người như thế nào ?” (Kang: Ôi ta yêu anh Absalom này chết mất!!!!!)
Lưu Niên mãnh liệt nín cười, nghiêm trang nhìn Absalom, anh vẫn cảm thấy Absalom chính là đại diện cho nam nhân gà mẹ kiệt xuất, đáng tiếc sinh sai thời đại, sinh sai giới tính, bằng không thì đi ra trung tâm tư vấn hôn nhân làm một đại tỷ tri âm thì không còn gì hơn. Hiện tại nhìn bộ dạng của Absalom như thế, Lưu Niên cảm thấy thật sự là quá đủ , tuy rằng anh vẫn không nguyện ý đi giúp Absalom làm chân chạy vặt, nhưng mà xem biểu tình thú vị kia của cậu ta, Lưu Niên liền dao động.
“Cậu xác nhận muốn biết?” Lông mi Lưu Niên lại giơ giơ lên, thở dài một hơi, xuất hiện một tia do dự hiếm thấy.
“Đương nhiên đương nhiên.” Absalom gật đầu như giã tỏi.
Lưu Niên híp mắt nhìn Áp Sa Long, không biết vì sao, cái tên theo khóe môi anh trôi ra:“Tớ muốn Công Tử U.”
Kỳ thật không riêng gì Absalom, mà ngay cả chính bản thân Lưu Niên cũng hơi ngây ngẩn cả người, anh chưa từng nghĩ mình sẽ nói ra cái tên này. Kỳ thật, từ đầu tới đuôi hắn chỉ muốn đùa giỡn Absalom, nhưng , không biết vì sao, trong lúc anhbị Absalom truy hỏi, cái miệng của anh lại nói ra tên của cô .
Nhìn Absalom ngơ ngác, Lưu Niên bỗng nhiên không còn hứng thú đùa cợt cùng Absalom, trong lòng anh không biết vì sao xuất hiện một tia gợn sóng. Một vấn đề không ngừng xoay quanh trong đầu anh, xoay quanh mãi cũng không tìm thấy đáp án.
Vì sao lại là cô ấy? Vì sao lại là cô ấy?
Nhưng, nghĩ đến thời điểm mà Công Tử U bày ra gương mặt sắc nhọn lại tràn đầy dã tâm, anh bỗng nhiên cười , đặc biệt nhớ đến một khuôn mặt lúc bị mình chọc tức đến mức phải mắng chửi người, lại càng thêm vui vẻ. Anh bỗng nhiên cảm thấy, không có cái gọi là tại sao.
Công Tử U, quả nhiên là tốt lắm .
Lưu Niên chưa bao giờ muốn tìm ra ngọ nguồn của nguyên nhân, anh cảm thấy chỉ cần có thể tìm được đáp án làm cho chính mình tin phục và vui vẻ, sẽ không nghĩ đi nghĩ lại, hơn nữa cho rằng đây là đáp án duy nhất của chính mình, về phần có ý tưởng khác, sẽ không xuất hiện lúc này.
Absalom nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Lưu Niên, anh thật sự không thể tin được đáp án này, anh vươn ngón tay út, móc vào lỗ tai, anh còn tưởng rằng anh nhất định là đã lâu rồi không tắm rửa, cho nên ráy tai nhiều đến mức cản trở việc nghe của anh. Anh không tin hỏi lại:“Cậu vừa nói Công Tử U.”
“Đúng vậy.”
“Cậu có đùa không đây?”.
“Vậy cậu cảm thấy đáp án là cậu thì tốt hơn?” Ánh mắt Lưu Niên nheo lại, mang theo hương vị cảnh cáo.
“Vẫn là Công Tử U đi.” Absalom lập tức sờ sờ mũi, tuy rằng anh vẫn còn hoài nghi Lưu Niên đối với nữ nhân không có hứng thu, nhưng anh cảm thấy cho tới bây giờ chính mình cũng không làm cho Lưu Niên cảm thấy có hứng thú.
“Cậu không phải muốn làm mối sao? Có thể thử xem.” Lưu Niên nhận thấy biểu tình ngạc nhiên của Absalom, cuối cùng anh quyết định thu dọn đồ đạc của mình tiện thể tiếp tục đùa giỡn cậu ta.
“Này này, người cậu nói không phải là Công tử của Đông đại lục chứ”
“Không phải chỉ có một người gọi là Công Tử U thôi sao?”.
“Cậusẽ không nói đó là thật chứ”
“Tại sao không thể là thật?”
“Tớ tưởng cậu thích trêu chọc người khác, nên cậu chỉ là trêu cợt cô ấy mà thôi, cậu đừng làm tớ sợ.” absalom càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng.
“Vậy cậu có thấy qua tớ ttreeu đùa cô gái khác sao?”. Lưu Niên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thậm chí ngay cả bản thân cũng bị chính mình thuyết phục.
“Nhưng...... Nhưng mà......” Absalom nghĩ lại, quả thật là có chuyện như vậy, nhưng là anhvẫn là không nghĩ ra:“Cậu làm sao có thể thích Công tử U, đó đâu phải là cô gái bình thường đâu? Cô gái có thể xưng đại thần, nếu như không phải là tác phong bất chính, thì cũng là cường hãn vô cùng......” Absalom bị Lưu Niên cảnh cáo bằng ánh mắt liền tự giác sửa miệng:“Đương nhiên Công Tử U hẳn là thuộc loại người phía sau, cậu làm sao có thể thích một cô gái cường hãn như vậy? Con trai không phải đều thích con gái như chim nhỏ nép vào người sao?”.
“Tớ thích nữ vương được không?”
Absalom lại bị Lưu Liên làm mất hứng, hắn thậm chí cảm thấy mũi của mình có cái gì đó đang lưu động, anh còn tưởng máu mũi đã muốn phun ra ngoài, anh một bên xoa xoa mũi một bên nhìn Lưu Niên một cách ám muội:“Lưu Niên, khẩu vị cậu thật là nặng......”
Ánh mắt Lưu Niên lại một lần nữa nheo lại, bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một suy nghĩ liên tưởng đến Absalom, quen biết với tên này lâu như vậy, như thế nào mà hiện tại mới phát hiện hắn chẳng những là gà mẹ mà còn có những tư tưởng thật xấu xa?
Mà Absalom căn bản là thấy Lưu Niên không ổn, tiếp tục nói:“Nhưng mà, tớ cho rằng vóc dáng Công Tử U thật sự làm nữ vương có chút thiếu, cô ấy Thái Bình ......” Lời của Absalom còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trên mặt đau đớn kịch liệt, chính mình lảo đảo ngửa ra phía sau, sau đó ngã chổng vó trên mặt đất.
“Lưu Niên, cậu bị điên hả, sao lại đánh tớ.” Qua vài giây sau, absalom ôm cái mũi ngồi dậy, lúc này không cần anh suy nghĩ, máu mũi của anh tất nhiên là đã chảy ra.
“Nếu còn đem những ý tưởng kỳ quái hoặc đánh giá lung tung áp dụng với cô gái tớ coi trọng, tớ liền đánh cho cậu đến mặt nở hoa.” Lưu Niên ngồi xổm trước mặt absalom, bên môi mang theo nụ cười lạnh, nửa thật nửa đùa cảnh cáo hắn:“Tớ nói là trong hiện thực nha......”
Trong hiện thực...... Bị đánh...... Absalom cảm thấy mình đầy mặt hắc tuyến.
Mà Lưu Niên cũng đã đứng lên, xoay người chuẩn bị rời phó bản, căn bản là không muốn liên quan đến Absalom còn ở phía sau chửi bậy.
Tuy rằng thật chán ghét Absalom giống như gà mẹ, bất quá nếu đã đáp ứng chuyện của cậu ta, Lưu Niên vẫn quyết định giúp cậu ta một chút cho có lệ. Thoát phó bản, anh liền gửi tới chỗ Sương Mù Asia một tin:“Ở đâu?”
“Ở ngân hàng trong thành.”
“Vậy cậu ở đó chờ ka.”
“Vâng.” Sương Mù Asia thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh nắng tươi sáng trên thiên không, cảm thấy có chút nặng nề. Xem ra, chuyện tình này sớm hay muộn đều phải tới, vô luận như thế nào nhất định cũng sẽ tới.
Không lâu sau, Sương Mù Asia thấy Lưu Niên tóc bạch kim cưỡi thú độc giác xuất hiện. Nói thật, độc giác thú quả nhiên là thích hợp nhất để làm tọa kỵ cho tinh linh, tao nhã mà xinh đẹp, tốc độ nhanh, hơn nữa lực công kích cũng không thấp, thật sự là một tọa kỵ tốt.
Mà loại tọa kỵ này nhất định rất phong cách, nhất định khiến cho người ta hâm mộ không thôi, cho nên, khi Lưu Niên cưỡi độc giác thú vào thành, lập tức liền khiến cho vô số nữ nhân dduoiro theo thét chói tai. Bất quá, Lưu Niên tựa hồ đối với loại tình huống này đã sớm quen thuộc, anh ngay cả mắt cũng không nháy một cái chạy tới chỗ Sương Mù Asia.
Sương Mù Asia nhìn mình lúc này, anh bỗng nhiên cảm thấy mình đứng ở trên đường cái chờ Lưu Niên là một sự kiện bình thường nhưng ai cũng biết nữ nhân ghen tỵ là đáng sợ nhất, nếu đám nữ nhân đó mà biết Lưu Niên đến là vì mình, nếu mình không phải là nam nhân thì chỉ sợ cũng sẽ không có cái kết cục gì tốt. Quả nhiên, khi Lưu Niên đứng trước mặt Sương Mù Asia, cậu lập tức liền cảm giác vô số ánh mắt hướng tới mình chém giết.
“Tìm một nơi im lặng, ka có chuyện muốn nói.” Lưu Niên cúi đầu nhìn Sương Mù Asia.
Khóe miệng Sương Mù Asia có chút co rúm, sau đó hỏi ra một vấn đề ngu ngốc nhất đời mình:“Ka dẫn đệ đi sao?”
Quả nhiên, kế tiếp mặt Lưu Niên cũng đen, hắn co rúm một chút khóe miệng: “Tọa kỵ của ka không chở con trai.”
Sương Mù Asia sờ sờ mũi, được rồi, cậu nhịn, cậu chỉ cần ở cùng một chỗ với mấy người này là phải nhịn.“Đệ chỉ có ngựa thường, tốc độ không tốt như của ka.”
“Không có việc gì, ka chờ.” Lưu Niên nói xong báo một địa danh rồi quay đầu bước đi, để lại một mình Sương Mù Asia lệ rơi đầy mặt đối đầu với đám con gái, bị chỉ trỏ ở trên phố. Cậu thật muốn hét lớn một tiếng, tôi cùng Lưu Niên không có quan hệ như mấy người nghĩ, bọn tôi là người trong cùng một công hội có được không, mấy cô gái kia đừng có dùng cái ánh mắt đó nhìn tôi có được không?
Sương Mù Asia chạy tới nơi mà Lưu Niên đã hẹn, tên này đứng bên đống lửa nấu nướng, đi từ xa đã nghe thấy mùi, mà ở bên cạnh anh ta là một con dơi thật lớn, nhìn chăm chú vào tay Lưu Niên, xem nước miếng đều đã muốn chảy xuống.
“Ngồi đi.” Lưu Niên đầu cũng không nâng, trực tiếp chỉ vào tảng đá đối diện ý bảo muốn Sương Mù Asia ngồi xuống.
Sương Mù Asia ngồi xuống, lại không biết nói gì, chỉ có thể cứ như vậy mà trầm mặc .
Lưu Niên đưa cho cậu một khối thịt bò tót: “Lúc còn nóng tranh thủ ăn, món ka mới học, hương vị không tồi.”
Sương Mù Asia nhận thịt bò tót, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì hung tợn trừng cậu, vừa ngẩng đầu liền thấy, quả nhiên thấy con dơi bên cạnh Lưu Niên đang căm tức nhìn mình, nói đúng ra, là căm tức nhìn miếng thịt trong tay mình. Bỗng nhiên Sương Mù Asia càng cảm thấy bi kịch, mình như thế nào lại rơi vào tình trạng cùng với sủng vật tranh thịt.
“Tiểu Ngũ, của ngươi ở trong này, đừng duàng loại ánh mắt ấy.” Lưu Niên vỗ vỗ đầu con dơi, sau đó quăng mấy khối thịt đến trước mặt nó, ý bảo nó nên hào phóng một chút. Nhưng Tiểu Ngũ rõ ràng đối với người đoạt đồ ăn của mình cho tới bây giờ đều không thích, cho nên, hừ mạnh một cái, rồi mới cúi đầu ăn thịt.
“Ka tìm cậu là có mục đích, cậu hẳn là nên nói hết ra. ” Lưu Niên quả nhiên không phải cái loại người thích hợp để tìm người tâm sự , anh một bên vừa ăn thịt nướng, một bên trực tiếp đi vào vấn đề:“Chính cậu nói đi, đừng để ka phải hỏi.”
Nghe nói như thế, Sương Mù Asia cảm thấy khối thịt nướng này càng không thể ăn vô nữa. Cậu thở dài một hơi:“Đệ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.”
“Cậu thiếu tiền sao?” Ánh mắt Lưu Niên nheo lại, nhìn Sương Mù Asia, gương mặt ngây thơ của cậu ta, chắc là không lớn hơn đứa nhỏ bao nhiêu.
“Cũng đúng.” Sương Mù Asia cười cười, sau đó bắt đầu lẳng lặng ăn thịt nướng.
“Nếu trong nhà có khó khăn thì nói thẳng, tiền chính là vương bát đản, không cần phải vì nó mà khổ sở.” Lưu Niên thu hồi ánh mắt tiếp tục ăn thịt nướng:“Ở chỗ ka còn, một trăm vạn có đủ hay không......”
“Lưu Niên ka, không cần, không phải là trong nhà đệ có khó khăn.” Sương Mù Asia vội vàng ngắt lời Lưu Niên.
“Vậy cậu ở ngân hàng chuyển tiền mặt làm cái gì?” Có một số việc tuy rằng Lưu Niên không hỏi, nhưng là không có nghĩa là anh cái gì cũng không biết.
Sương Mù Asia trầm mặc, qua hồi lâu, tựa hồ cậu mới hạ quyết tâm nói với Lưu Niên :“ Lưu Niên ka, đệ biết đệ đã lâu như vậy không lấy trang bị đối với sức chiến đấu của tập thể có ảnh hưởng rất lớn, chỉ là...... Chỉ là, đệ có lý do của mình.”
“Có thể nói lý do đó ra không?”.
Sương Mù Asia hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi nói:“Lưu Niên ka, đệ chuẩn bị chuyển tới Đông đại lục.”
Lời của Sương Mù Asia làm cho Lưu Niên ngây ngẩn cả người, anh nhìn gương mặt còn ngây thơ của anh chàng này, nửa ngày đều không thấy nói chuyện. Bọn họ kỳ thật quen biết từ rất nhiều năm , nhưng là chân chính nói chuyện là khi bắt đầu quen trong Vận Mệnh, Sương Mù Asia vốn là người cởi mở, tuy rằng từ nửa năm trước cậu ta tựa hồ như có tâm sự, nhưng là, rất nhanh cậu ta liền chính mình điều chỉnh. Tuy Lưu Niên cùng cậu ta tiếp xúc không tính là nhiều lắm, vẫn là có thể cảm thấy đây là một mầm non tốt, nếu để cậu ta rèn luyện khoảng 10 năm, có lẽ cậu ta có thể vượt qua cả mình .
“Có thể nói nguyên nhân vì sao không?”.
“Vâng, cứ coi là do chuyện gia đình đi.” Sương Mù Asia do dự một hồi cuối cùng vẫn cho Lưu Niên một cái đáp án mơ hồ:“Đệ từ khi bắt đầu trò chơi này đều cùng các ka ở chung một chỗ, mọi người đều là bạn tốt của đệ, đệ vẫn còn do dự, rốt cuộc có nên chuyển đi hay không.”
“Có thể thấy lý do để cậu chuyển đi ấy rất trọng yếu.” Lưu Niên bỗng nhiên nở nụ cười:“Tuy rằng cậu không muốn nói, nhưng mà, ka tin tưởng lý do này đối với cậu rất trọng yếu.”
“Vâng. Bởi vì, đó là một điều rất quan trọng trong cuộc đời đệ.” Sương Mù Asia gật đầu, hiện ra một tia cười khổ, sau đó, cậu cúi đầu:“Nhưng mà, đệ vẫn còn luyến tiếc, đệ luyến tiếc rời đi mọi người. Đặc biệt, khi đệnghĩ đến, nếu đệ chuyển qua đại lục khác, toàn bộ tên của mọi người trong danh sách hảo hữu trên đại lục này sẽ biến mất, trong một khắc đó, đệ một chút cũng không còn muốn đi nữa.”
“Cho nên, cậu mới không lấy trang bị?” Tươi cười trên mặt Lưu Niên thực ôn hòa:“Cậu sợ nếu cậu lấy trang bị cậu lại càng thêm luyến tiếc, hoặc có thể nói, cậu muốn tội lỗi của mình ít đi một chút.”
Sương Mù Asia cảm thấy phía trước mặt mình có cái gì nó mơ hồ, cậu đưa tay dùng sức xoa hai mắt một chút, cúi đầu cười nói:“Lưu Niên ka, ka thật đúng là đáng ghét, cần gì lại nói rõ ràng ra như vậy, ka kín đáo một chút cũng không được sao?”.
“Kín đáo? Đó là chuyện mà đàn bà hay làm, ka là đàn ông chân chính, ka không làm loại chuyện này.” Lưu Niên cười ra tiếng.
Sương Mù Asia lại cười:“Ai nói nha, kỳ thật nữ nhân cũng không phải tất cả đều kín đáo.” Cậu ngẩng đầu, nhìn Lưu Niên lộ ra một nụ cười kì quái:“Đệ quen biết một cô gái, nói chuyện một chút cũng không có hiểu kín đáo là thế nào, một ngày đều lấy vệc trả thù tôi là mục tiêu lớn nhất, cả người tác phong cường hãn như một tên đàn ông, thật sự là đáng ghét.”
“Nhưng mà, cậu lại rất bội phục cô ấy.” Lưu Niên tiếp tục nói trúng tim đen của Sương Mù Asia.
Sương Mù Asia thế nhưng không nói gì, chỉ hít hít cánh mũi, ánh mắt hồng hồng . Lưu Niên thở dài một hơi, duỗi nhẹ người, nhẹ nhàng vò đầu của cậu:“Được rồi, anh đồng ý với cậu cái gì cũng không thấy, biểu tình đó của cậu là có ý gì, thật khó xem.”
“Đệ biết.” Sương Mù Asia đưa khửu tay lên chà sát mặt mình mang theo giọng hơi run:“Đệ biết. Không cần ka nói.”
“Có muốn ka nói với Absalom không?”.
“Không, không cần.” Sương Mù Asia hít hít cánh mũi, sau đó dứt khoát ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lưu Niên có chút không khuất phục:“Đệ là đàn ông, đệ cũng là mootjt hằng đàn ông, loại sự tình này không cần ka giúp đỡ.”
Lưu Niên nhìn thằng nhoóc này một chút cũng không nhận thua, trong lòng nhịn không được có một tia buồn bã, về sau sẽ không còn thấy khuôn mặt này nữa. Anh giật giật khóe môi, muốn nói gì, nhưng cuối cùng, vẫn chỉ nói được một câu:“Bảo trọng .”
“Lưu Niên ka, kacũng vậy.”
“Sau này gặp lại......” Lưu Niên dừng một chút, mới lại ra vẻ thoải mái nói:“Về sau gặp lại, ka cũng sẽ không thủ hạ lưu tình .”
“Đệ cũng vậy” Sương Mù Asia nở nụ cười.“Đệ nhất định sẽ đánh bại ka.”
“Chỉ bằng cậu, ha ha” Lưu Niên cười ra tiếng:“Tốt, vậy cậu phải cố gắng, đừng làm cho ka thất vọng .”
Bỗng nhiên Sương Mù Asia lộ ra một cái biểu tình quỷ dị:“Lưu Niên ka, Đông đại lục có người tên là Công Tử U.”
“Có chuyện gì sao?” Lưu Niên chớp mắt, cố gắng nuốt xuống miếng thịt thiếu chút nữa nghẹn ngay cổ, cố gắng hết sức chứng tỏ mình bình tĩnh, anh không hiểu sao Sương Mù Asia bỗng nhiên lại nói tới đề tài này.
“Đệ cảm thấy ka đối với cô ấy bất đồng. Có muốn đệ giúp ka hỏi thăm tin tức của cô ấy một chút không? Đệ sẽ nói hết những gì đệ biết......” Biểu tình của Sương Mù Asia càng ngày càng phát ra quỷ dị, đôi lúc tươi cười kia thậm chí có chút cảm giác bất hảo.
Lưu Niên sửng sốt một chút, sau đó lại cười khan vài tiếng, liên tục lắc đầu:“Ka cùng Công Tử U thật sự không có quan hệ gì, không cần phải như vậy đâu .”
“Phải không?”. Bộ dáng của Sương Mù Asia có chút thất vọng, cậu nhìn Lưu Niên muốn xác nhận lại một lần:“Ka cùng Công Tử U lúc đó thật sự không có gì sao?”.
Sương Mù Asia thở dài một hơi:“Đệ còn tưởng, ít nhất khi làm như vậy có thể duy trì liên hệ với ka, xem ra, về sau đệ không thể thông qua việc tình báo để nói chuyện với ka nữa rồi.”
Lưu Niên lúc này hoàn toàn chỉ có thể cười gượng , anh cười vài tiếng, thật muốn lau trán, nhịn không được lại thở dài, hiện tại không biết trong lòng tên nhóc này rốt cục đang suy nghĩ cái gì, ka, ka cái gì cũng không có biểu hiện ra ngoài không phải sao? Không phải sao...... (Kang: edit đoạn mấy ka này thấy dễ thương quá đi ~~~ Kya~~~!!! >0<”)
Sau khi tạm biệt Sương Mù Asia, Lưu Niên tính đi luyện cấp, chỉ có điều trước khi luyện cấp, anh vẫn nên đem chuyện tình của Sương Mù Asia thông báo cho Absalom biết, bởi vì anh thật sự sợ hãi nếu tên kia nếu không có một chút chuẩn bị trong lòng mà khi nghe đến cái tin này được nói ra chắc sẽ phát điên. Nhưng mà sau khi Absalom nghe được tin này, biểu hiện của anh ta thế nhưng lại làm cho Lưu Niên nhìn với cặp mắt khác xưa, anh ta không giật mình, mà ngược lại thở dài một hơi nhẹ nhõm:“Thật tốt, tớ còn tưởng cậu ta có xích mích gi với công hội chứ, thì ra là như vậy.”
“Như thế nào? Tớ nghe ra trong giọng của cậu, hình như là đã sớm đoán được chuyện này ?”
“Không phải đã sớm đoán được, chỉ là mơ hồ có cảm giác Sương Mù phải rời khỏi đây, nhưng thật sự không dám chắc.” Nói xong Absalom thở dài một hơi:“Thật sự là đáng tiếc, đó là một đứa trẻ tốt, nhân phẩm kỹ thuật thao tác không phải nói, thật sự là tiện nghi cho Đông đại lục .”
Lưu Niên cười cười, cũng không có trả lời Absalom, kỳ thật nếu đem so Absalom bây giờ và cậu ta lúc trước trong lòng thật sự có chút bất đồng, đoàn đội là một nhóm chơi với nhau, giờ lại có một người phải đi.
Anh ngẩng đầu nhìn mặt trời màu đỏ trên đường chân trời, nó đang chậm rãi đi xuống, bỗng nhiên Lưu Niên hung hăng quất độc giác thú một cái, sau đó theo hướng mặt trời đỏ mà bôn tẩu, tựa hồ chỉ khi bị vây trong cảm giác gấp gáp áp bách này, những thất vọng trong lòng anh mới có thể theo gió bay đi không còn chút bóng dáng tăm hơi.
Đàm Phá Lãng cầm chi phiếu, nhìn số tiền bên trong, cuối cùng thờ một hơi thật dài, rốt cục thì cũng đủ. Thật không ngờ chuyển cái đại lục mà mắc như vậy, cư nhiên tới mười vạn NDT, làm cho cậu lâu như vậy mới tích góp hết được, cái tập đoàn Vinh Quang này thật sự là giết người không đền mạng .
Đem khoản tiền đưa vào tài khoản của mình rồi cầm chi phiếu đi ra, Đàm Phá Lãng cẩn thận bỏ tờ chi phiếu vào ví tiền, sau đó cẩn thận kiểm tra một chút cùng nhớ lại văn kiện mình đem theo để ở chỗ nào, xác nhận đem theo đầy đủ giấy tờ, cậu liền đi thẳng về phía quầy phục vụ khách hàng của Vận Mệnh trong thành.
Đến quầy, nhân viên phục vụ bên trong rất nhanh thỏa mãn yêu cầu của cậu, chẳng qua là cậu hao tổn một phần ba thời gian để xếp hàng, thật sự là làm cho người ta muốn khóc. Xuyên qua đám người xếp hàng chit chít trong quán đi ra, Đàm Phá Lãng duỗi dài lưng, cuối cùng chuyện cần lo lắng đều đã xong, hiện tại quan trọng là chạy về nhà xem diễn đàn một chút, cuối cùng cấp cho Diệp Từ cùng Bạch Mạch một cái kinh hỷ thật to.
Cứ như thế, Đàm Phá Lãng liền cước bộ nhẹ nhàng, trở về nhà.
Lên lầu, mở cửa.
“Cha nuôi mẹ nuôi, con đã về” Đàm Phá Lãng đứng ở huyền khẩu vừa đổi giày vừa chào hỏi, chỉ là cúi đầu một cái, cậu liền ngây ngẩn cả người. Ở cửa có ba đôi giày xa lạ, giày chất lượng tốt nha, hơn nữa phía trên đôi giày còn có nhãn hiệu nổi tiếng mà Đàm Phá Lãng chỉ có thể thấy trên mạng và trên TV, cho dù đoán thì Đàm Phá Lãng cũng đoán không được giá cụ thể của nó, cũng chỉ biết là nó phi thường đắt tiền.
Cậu có chút tò mò, là vị khách nào đây?
Từ huyền quan tới phòng khách còn phải đi mất một đoạn, đây là thiết kế thiếu tính hợp lý của mấy căn phòng cũ, nhưng mà hôm nay cái hành lang này lại giúp Đàm Phá Lãng, cậu vẫn luôn suy đoán rốt cuộc là vị khách nào. Hành lang còn chưa đi xong, cũng chưa tới gần phòng khách, Đàm Phá Lãng chợt nghe thấy có một chút âm thanh quen thuộc truyền đến.
“Lão Diệp, Hiểu Lan, ông giúp vợ chồng chúng tôi đi, mọi người đều là bạn bè nhiều năm với nhau, tôi cho tới bây giờ còn chưa cầu hai người điều gì , nhưng lúc này, tôi đem cái mặt già này đến cầu hai người, cầu hai người giúp tôi đi”
Giọng nói này giống như đã từng nghe qua ở đâu đó, Đàm Phá Lãng thật cẩn thận đến gần phòng khách, vừa nhìn vào, chỉ thấy trong phòng khách trên sô pha Đổng Âm cùng cha mẹ cô ta đã sớm ngồi ở đó. Mà Diệp Nam Thiên cùng Tả Hiểu Lan ngồi trên sô pha nhỏ bên cạnh bàn trà, mà hiện tại cha Đổng Âm chính là đang chắp tay cúi đầu cầu xin Diệp Nam Thiên.
Cậu vừa đảo mắt một cái liền thấy, Diệp Từ tựa vào cửa sổ bên cạnh nhìn TV, lòng không yên nhìn ra bên ngoài, mà Bạch Mạch đang ngồi trên ghế đẩu bên cạnh bàn trà, không ngừng đổi kênh xem tivi.
Cái nhà này sao lại tới đây, đó là ý nghĩ đầu tiên của Đàm Phá Lãng , còn ý nghĩ thứ hai là, bọn họ đăng môn đến tìm cha mẹ nuôi để cầu xin giúp đỡ cái gì? Chẳng lẽ kẻ địa tài khí thô như họ cũng sẽ đến cầu dân chúng nhỏ bé này? Chẳng lẽ thiên hạ hồng vũ?
Chỉ có điều, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, rõ ràng là tiếng chào của cậu khi nãy căn bản là không có một ai nghe thấy. Vì vậy nên cậu đành phải chào lần nữa:“Cha nuôi mẹ nuôi, Diệp Từ tỷ, Bạch Mạch ca, con về rồi.”
“A, Phá Lãng, em về rồi.” Đây vẫn bình thường, mà hành động kế tiếp, quả thực khiến cho Đàm Phá Lãng thụ sủng nhược kinh. Cư nhiên một nhà bốn người đều toàn bộ đứng lên đi về phía cậu.
“Phá Lãng, bên ngoài nóng như vậy, để mẹ nấu canh đậu xanh cho con, con ngồi đi, mẹ đi làm cho con.”
“Lão bà, bà ngồi đi ngồi đi, bà vất vả một ngày, để tôi đi thì hơn.”
“Phá Lãng, anh mới mua một cái mày game, anh đưa cậu đi xem”
“Anh, để em đi cho, nên kính già yêu trẻ mà......”
Đàm Phá Lãng trợn mắt há mồm tại chỗ, trông cả nhà nhìn cậu cười sáng lạn giống như hoa đào nở, lúc này chỉ cảm thấy thực quỷ dị a thực quỷ dị.
Cuối cùng Diệp Nam Thiên cũng không tranh với Tả Hiểu Lan, mà Bạch Mạch càng không tranh với Diệp Từ, hai người phụ nữ dắt díu nhau chạy ra khỏi phòng khách, giống như ở nơi này có loại vi khuẩn siêu cấp đáng sợ. Để lại ba người đàn ông và ba “vị khách” sắc mặt xanh lét mắt to trừng mắt nhỏ hoặc ngồi hoặc đứng trong phòng khách
Đàm Phá Lãng nuốt một ngụm nước miếng, cậu vẫn còn ý nghĩ kia.