Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 30: Thắng bại



Edit: Nhung Trầm

Phía sau còn có một người.

Diệp Từ đứng lại ngay khi cảm nhận được một chút khí tức không bình thường, hơi thở này vô cùng nguy hiểm, thế nhưng lại không giống với những người chơi trước mặt này, là khí tức của một người khác. Diệp Từ liếc mắt nhìn một chút, hiện tại có mười người chơi đang bị kiềm chế, vừa nãy đã chết bốn người chơi, vậy là chỉ có mười bốn người, nhưng dựa vào thông tin về đội ám sát cô thì phải có mười lăm người, như vậy khí tức nguy hiểm phía sau này, chắc chắn là của người cuối cùng.

Diệp Từ vừa sử dụng kĩ năng vừa nghĩ cách làm cách nào để có thể dẫn dụ người chơi còn lại ra.

Cô nhanh chóng chạy trốn, sau đó chọn một cự ly tương đối gần người chỗ người này đứng, bắt đầu sử dụng một kĩ năng thương tổn quần thể - Võng Tiễn.

Võng Tiễn là một kĩ năng dẫn, khi thi triển kĩ năng cô không thể cử động, nếu không sẽ hạ thấp tính chất công kích của kĩ năng này. Đương nhiên, cho dù có thể di động đi nữa, cô cũng nhất định không làm, vì cô đang cần một lý do để đối phương ra tay.

Vì thế nên cô thoải mái giao lưng mình ra cho người phía sau. Ngay thời điểm cô sử dụng kĩ năng cô không e dè đưa lưng lại cho thành viên cuối cùng của đội ám sát.

Cô không tin, dưới tình huống này mà đối phương lại không đột kích, dù sao ở trong tình trạng toàn bộ đội đều bị khống chế, người còn lại chỉ có hai lựa chọn. Một là từ bỏ việc ám sát, bỏ đi khỏi nơi này. Hai là nắm lấy cơ hội này để giết chết cô, giúp đở những người khác.

Nếu như đặt vào tình huống của chính mình, Diệp Từ nghĩ, có lẽ cô sẽ chọn con đường thứ hai, dù sao từ xưa tới giờ cô luôn thích đối đầu với nguy hiểm, chỉ cần có một tia chuyển bại thành thắng, có một cơ hội giãy dụa trước khi chết, cô sẽ không bỏ qua.

Còn đối với người kia? Diệp Từ có can đảm đoán rằng, hắn ta chắc chắn sẽ chọn con đường thứ hai, cũng không phải cô suy bụng ta ra bụng người, chỉ là nếu như những người chơi này chết, sẽ rơi xuống không ít áo choàng bí ẩn, mà trong game chỉ có tất cả một trăm áo choàng. Cô nghĩ Thịnh Thế tuyệt đối sẽ không cho phép những cực phẩm trang bị này lọt vào tay những người khác, huống chi người này lại là người mà mình muốn ám sát, điều này lại càng không thể, vì đây chính là một sự sỉ nhục trần trụi!

Đối phương có mắc câu hay không, Diệp Từ không dám cam đoan. Có điều cô cảm thấy chỉ cần đối phương có một chút tính người, chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội lần này.

Quả nhiên!

Ngay khi mình đang sử dụng kĩ năng, đối phương lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt về phía sau lưng mình, hướng dao găm về phía dưới sương sườn mình đâm xuống. Nói thì chậm thì việc lại xảy ra vô cùng nhanh. Ngay khi sắp thấy đối phương đâm trúng chính mình, ánh sáng của dao găm lấp lóa, sẽ nhanh chóng cắm vào da thịt của cô, để lại trên người cô hai lưỡi dao thật sâu, trực tiếp cắt đứt da thịt của cô, thân hình Diệp Từ khẽ động.

Song Thủ Dịch Cốt vừa sử dụng xong, có điều hệ thống lại nhắc nhờ anh không đánh trúng mục tiêu, khiến cho Tam Nguyệt Xuân Phong hơi sững sờ. Tại sao lại không trúng mục tiêu? Làm sao lại có thể không trúng mục tiêu! Chẳng lẽ là do đẳng cấp trừng phạt? Không thể nào, anh thường xuyên giao thủ với những người chơi khác trong công hội, cũng thường đi đến võ đài luyện tập, tuy rằng đối mặt với những người chơi có cấp bậc cao hơn đi nữa, có đẳng cấp trừng phạt, nhưng Song Thủ Dịch Cốt chưa từng xuất hiện tình trạng đánh hụt mục tiêu, như vậy vừa nãy là...

Thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp Từ không để cho Tam Nguyệt Xuân Phong suy nghĩ tại sao mình lại đánh hụt, ngay lúc cô vừa sử dụng xong kĩ năng Võng Tiễn, khi Tam Nguyệt Xuân Phong vẫn còn đang sững sờ, cô đã ra tay rồi!

Xong!

Ngay lúc Tam Nguyệt Xuân Phong đang sững sờ, anh chỉ cảm thấy có một cái bóng loáng qua trước mặt mình, nội tâm của anh bỗng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Anh chợt nhớ tới lúc mình còn đang ở Đai Đường, Lại Nhân Lam đã nói với anh về Công Tử U.

"Động tác của cô ta quá nhanh, ta còn chưa kịp nhìn thấy bất cứ động tác gì, thì đã kết thúc rồi."

Tam Nguyệt Xuân Phong vẫn một mực nghĩ, không biết rốt cuộc là nhanh bao nhiêu, anh vẫn hoàn toàn chưa biết đến điều này, mãi cho đến hiện tại, đến giờ phút này.

Chỉ trong một cái nháy mắt, không, thậm chí trong một khoảng thời gian còn ngắn ngủi hơn một cái nháy mắt, anh cảm thấy được một sự lạnh lẽo đến thấu xương, cảm giác này lan tràn khắp lồng ngực, trước mặt anh không còn thấy bất cứ người nào nữa.

Cơ thể dần dần mất đi độ ấm, cả người dần dần trở nên lạnh lẽo cứng ngắc. Tam Nguyệt Xuân Phong chăm chú nhìn chủy thủ trong tay mình, muốn vung lên một cái, nhưng phát hiện một chút sức lực cũng không có. Anh chậm rãi cúi đầu xuống, khó khăn di động ánh mắt, rốt cuộc nhìn thấy một bóng người đang biến mất trước mặt, nhìn thấy người con gái đáng lẽ nên bị anh khống chế.

Vào giờ phút này, cô đang quỳ một chân dưới đất, hạ thấp thân thể, trong tay nắm chặt một thanh đoản kiếm sáng loáng, bất quá anh không thể nhìn thấy lưỡi kiếm, bởi vì lưỡi kiếm đang cắm rễ ở trong lồng ngực bên trái của anh, cỗ không khí lạnh lẽo cũng bắt đầu từ đây, lan tràn khắp thân thể anh. Tay trái của cô lại đang cầm một cây chủy thủ, lưỡi trơn bóng lấp loáng, như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng tại sao cây chủy thủ này lại được nhổ ra?

Không cần chờ Tam Nguyệt Xuân Phong suy nghĩ, hệ thống đã nói lên đáp án.

"Ngài đã bị tàn phế."

Diệp Từ lưu loát lộn một vòng về phía sau, sau đó vững vàng đứng trước mặt Tam Nguyệt Xuân Phong. Trong tay cô đang cầm đoản kiếm và dao găm, cô nhìn Tam Nguyệt Xuân Phong, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt, chủy thủy và đoản kiếm được vứt lên không trung tựa như hai đóa hoa đua nở, sau đó được Diệp Từ thu lại trên hông, sau khi xong việc cô cũng không quan tâm đến Tam Nguyệt Xuân Phong nữa.

Cô nhìn thời gian, thời gian Buff chỉ còn chưa tới mười giây, ở trong khoảng thời gian này muốn giết chết năm người là không thể nào. Diệp Từ cũng không muốn tiếp tục dây dưa với những người này, cô vọt tới chỗ sáu bộ thi thể, nhặt những trang bị họ rơi xuống, sau đó hướng về phía rừng sâu chạy đi.

Khối băng trên người Mật Đường Barbie cuối cùng cũng tan ra, cô quay đầu nhìn theo bóng Diệp Từ, cô sớm đã không còn bóng dáng, chỉ còn lại làn sương trắng tựa như Công Tử U chưa từng tồn tại vậy. Cô nhắm mắt cố gắng cảm nhận vị trí của Công Tử U, nhưng đang tiếc lại không nhận được bất cứ gì, không có bất cứ gì...

"Barbie..." Một thợ săn đứng bên cạnh Mật Đường Barbie nhẹ lên tiếng gọi cô, nhưng chỉ thấy Mật Đường Barbie mắt đầy tơ máu, cô cắn chặt đôi môi, giận dữ gầm lên một tiếng.

Âm thanh bén nhọn này lướt qua Mê Vụ Sâm Lâm tựa như đem một bức tranh sơn dầu xinh đẹp cắt ra thành từng phần, cô đứng trong khu rừng rầm ẩm ướt hổn hển thở từng hơi từng hơi, cả người run rẩy kịch liệt, không khó nhìn ra, cô đang phẫn nộ đến cực điểm.

Du hiệp nhìn bộ dáng này của Mật Đường Barbie, có đôi chút bất an, bất quá anh nhìn xung quanh một lượt, cảm giác nguy hiểm lan tới trong tâm khảm, anh vội vàng nói "Barbie, hiện giờ phải làm sao? Quái vật trong bản đồ này đẳng cấp quá cao..."

Mật Đường Barbie hít một hơi dài, sau đó giơ một tay ngăn người du hiệp kia nói tiếp, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, bắt đầu nhìn lại chính mình. Ánh mắt cô lưu chuyển, nhìn về phía Tam Nguyệt Xuân Phong, anh đang che ngực uống thuốc cầm máu, đùi phải quỳ trên đất, bộ dáng dường như không thể động đậy.

Lại hít thêm một vài hơi nữa, Mật Đường Barbie đi về hướng Tam Nguyệt Xuân Phong, đi tới trước mặt anh, cô cúi xuống nhìn Tam Nguyệt Xuân Phong thấp giọng nói "Làm sao vậy?"

Tam Nguyệt Xuân Phong nhìn khuôn mặt không chút tức giận của Mật Đường Barbie, cười khổ "Bị tàn phế rồi."

Mật Đường Barbie bèn vác Tam Nguyệt Xuân Phong lên vai, sau đó quay về phía những người còn lại nói "Rút lui." Tiếp theo lại dặn những người chơi đã chết trực tiếp hồi sinh ở nghĩa địa, không nên chạy thi, dù sao nơi này cũng quá nguy hiểm.

Năm người nhanh chóng rời khỏi Mê Vụ Sâm Lâm.

"Xin lỗi." Qua rất lâu, Mật Đường Barbie mới trầm thấp nói một câu với Tam Nguyệt Xuân Phong, hôm nay cô đã quá bị ảnh hưởng bởi lợi ích, cô quá xúc động, hiện tại bây giờ bình tĩnh lại, cô cẩn thận ngẫm nghĩ, rất dễ dàng nhìn thấy ý đồ của Công Tử U, nhưng mà....

"Nhanh trở về thôi, nói chuyện này làm gì." Tam Nguyệt Xuân Phong cười lắc đầu một cái "Mọi người đều là bạn, ai cũng có khoảnh khắc bị kích động."

Diệp Từ ngồi trên nhánh cây nhìn những chiến lợi phẩm thu được, sáu người rơi xuống sáu món trang bị, có ba cái là trang bị của đạo tặc, tuy rằng thuộc tính rất tốt nhưng cũng không lọt vào mắt của Diệp Từ, nghĩ lại chỉ cần ném vào kho hàng của công hội là được, thứ cô xem trọng chính là ba cái áo choàng bí ẩn.

Cô cầm lên một cái, chỉ thấy áo choàng bí ẩn này giống hệt chiếc áo choàng màu xám mình đang mặc trên người, thế nhưng rõ ràng áo choàng bí ẩn vô cùng tinh xảo, từ chất liệu đến hoa văn đều mơ hồ toát lên cảm giác thần bí, đặc biệt dưới cùng còn có một vòng hoa văn làm cho chiếc áo choàng vốn ảm đạm có thêm một chút ít xa hoa.

Áo choàng bí ẩn

Yêu cầu đẳng cấp: 0

Yêu cầu nghề nghiệp: Không có yêu cầu nghề nghiệp

Không chiếm không gian trang bị.

Người mặc lên có thể che dấu đẳng cấp, tên họ, dung mạo ở bất cứ tình huống nào.

Đây chính là thuộc tính của áo choàng bí ẩn, rất đơn giản, nhưng lại vô cùng nghịch thiên.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo choàng bí ẩn trong tay, có chút đắc ý híp mắt lại, ngày hôm nay thu hoạch lớn nhất chính là ba chiếc áo choàng bí ẩn này. Chỉ tiếc mình không thể một đấu mười, không thể diệt hết toàn bộ người chơi đối phương, nếu không chắc cũng không ít thứ tốt.

Ngay khi Diệp Từ đang đắc ý nhìn áo choàng trong tay, kênh mật ngữ của cô vang lên, cô nhìn sang, không ngờ lại là Hắc Dạ Bạch Trú. Cô không khỏi kinh ngạc, tại sao người này lại tìm cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.