Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 32: Công Hội Kiến Trúc Sư Tổng Đoàn



Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Liệt Ma Tê vẫn như xưa, quanh năm bụi bay mù mịt. Đất có màu đỏ, khói tản lờ mờ. Cho dù không giẫm lên, vẫn có thể hình dung sức nóng của đất. Có thể thấy được, ngọn lửa kia đã thiêu đốt đất đai nơi này lâu đến nhường nào.

Diệp Từ cưỡi trên lưng Lão Tứ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam. Nơi này chưa bao giờ bầu trời thẫm xanh đến thế. Lão Tứ an tĩnh đứng trên mặt đất, trong cổ họng gầm gừ, tựa như đang thì thầm với chủ nhân cái gì. Hellen cũng ngồi trên lưng Lão Tứ, chỉ có điều không tự do như Diệp Từ. Hellen khá nhút nhát, đối diện với sinh vật tàn bạo như Lão Tứ luôn kinh sợ, hiện tại Diệp Từ cho cô cùng cưỡi, làm sao không sợ hãi cho được? Cô nắm chặt áo choàng của mình, tay kia thì ôm eo Diệp Từ. Toàn thân không dám cử động một cái, sợ nếu mình động đậy sẽ bị té ngã. Vì vậy cả người đều căng thẳng.

Chỉ là, ngồi trên lưng Lão Tứ một thời gian dài, chẳng thấy nó có biểu hiện gì đặc biệt. Hellen cũng dần bình tĩnh lại. Tuy rằng không đến nổi không dám cựa quậy, nhưng cũng có thể đáp lời lại với Diệp Từ đôi câu.

"Chủ nhân, đây là đâu?"

Hellen nhìn thấy Diệp Từ đến gần nơi đất đai nóng rừng rực, lại không có ý định dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước. Thế là thận trọng hỏi.

"Liệt Ma Tê"

Diệp Từ đơn giản tóm tắt nơi này cho Hellen, sau đó lơ đãng nhìn về phía xa. Bản đồ này khoảng sáu mươi cấp. Hiện tại cũng không thiếu người chơi lại đây luyện cấp. Chỉ là số lượng không nhiều lắm, dù sao nơi này địa lí không tốt mấy. Bước vào bản đồ liền dính một cái Debuff, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng ở đây luyện cấp hao tổn không ít dược. Cho dù Vận Mệnh đã chuyển đổi tiền tệ xong, vấn đề tiền của game thủ đã cải thiện ít nhiều đi nữa, có mấy ai tình nguyện đập tiền vào game chứ? Vì vậy, những nơi có thể làm hao phí tiếp tế người chơi vẫn tình nguyện bỏ qua, không tự tìm ngược làm gì.

Vì vậy, bây giờ ở trên Liệt Ma Tê hơn nửa là người chơi đập tiền vào, không thiếu dược. Nếu không cũng là một tổ đội cùng nhau đến.

"Liệt Ma?"

Hellen trước kia chưa từng tiếp xúc qua nhân vật như vậy, biểu tình hơi kì quái. Cô nhìn xa xa, trong khói bụi mù mịt thấy được vài con Liệt Ma nhỏ đang nhàn tản lởn vởn. Thế là trợn tròn mắt chỉ vào Liệt Ma.

"Nó là Liệt Ma?"

Ngữ điệu của Hellen có chút kì quái, Diệp Từ cuối cùng cũng phát hiện ra nên quay lại nhìn Hellen, nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của Hellen thì băn khoăn:

"Làm sao vậy? Cô cũng biết sinh vật này?"

"Cái này không phải Thực Khoáng Ác Ma sao? Sao ở đây lại gọi là Liệt Ma"

Hellen nhíu nhíu mày.

"Lẽ nào ở đây và trong bộ lạc không giống nhau?"

Thực Khoáng Ác Ma? Diệp Từ hơi sững sờ, sao lại có tên thế này? Sau đó, nghĩ về điều gì nên quay lại hỏi Hellen.

"Tại sao chỗ cô lại gọi nó là Thực Khoáng Ác Ma?"

"Truyền thuyết kể rằng sinh vật này hình thành bởi linh hồn của thợ mỏ bị ác ma ăn mà biến thành. Bọn họ có chấp nhất với quặng mỏ, hơn nữa nếu nơi nào có sinh vật này, màu sắc trên người chúng càng đậm, tức là chỗ đó có quặng khoáng càng cao cấp. Bởi vì đồ ăn của chúng chính là khoáng thạch. Ở trong mỏ khoáng của bộ lạc tôi có không ít nó mà"

Hellen thấy Diệp Từ thắc mắc, dĩ nhiên không che giấu, đem hết những gì mình biết nói ra hết.

Nơi nào có Liệt Ma, nhất định có khoáng thạch. Màu sắc Liệt Ma càng đậm, nghĩa là khoáng thạch nơi đó càng cao cấp? Diệp Từ nghe thấy lời Hellen liền lâm vào trầm tư, hình như có chuyện này thật. Tuy rằng bốn mỏ khoáng cô đều biết tọa độ, thế nhưng cô cũng mới đến được hai mạch mà thôi. Hiện tại nhớ lại, đúng là bản đồ có Bí Ngân đều có ít nhiều Liệt Ma. Tuy rằng Nam Bộ Đại Lục có Bí Ngân Mạch Khoáng chỗ bản đồ ít Liệt Ma hơn Bắc Bộ và Tây Bộ Đại Lục, thế nhưng cô nhớ là vẫn có thì phải.

Ngoài ra, Liệt Ma cấp thấp ở trên đại lục rất ít xuất hiện. Ở Trung Bộ Đại Lục hình như có lượn lờ ở vài nơi. Diệp Từ thấy lòng chợt căng thẳng. Nếu như lời Hellen nói là đúng, như vậy không phải là ở Trung Bộ Đại Lục kia cũng có vài nơi có Bí Ngân sao? Hoặc là nơi đó có khoáng thạch cao cấp còn hơn cả Bí Ngân? Như vậy khiến nội tâm của Diệp Từ hừng hực cháy, phải biết rằng... một đời Bí Ngân đã được xem là cao cấp nhất rồi, mà so với Bí Ngân càng thêm quý giá chỉ có tin đồn mà không ai tìm ra. Kiếp trước không có, nhà sản xuất cũng không rảnh đi đào ra, đời này cứ vậy bị Diệp Từ phanh phui ra sao?

Cho dù không phải nhất định là thế, nhưng nghĩ đến đây khiến Diệp Từ hưng phấn không thôi.

"Chủ nhân, chủ nhân"

Hellen thấy Diệp Từ trầm mặc không nói lời nói, tưởng là mình nói sai cái gì nên lo lắng hỏi Diệp Từ.

"Chủ nhân, người làm sao vậy?"

Diệp Từ nghe thấy giọng Hellen mới định thần lại, cô hít sâu ổn định tâm tình của mình rồi quay đầu nhìn Hellen mỉm cười.

"Không có gì, chỉ là nghĩ đến nơi muốn đến nên thất thần một chút. Đi thôi, ta dẫn cô đến xem thành phố muốn xây kiến trúc phòng thủ.

"Được rồi"

Hellen vừa nghe đến việc kiến trúc thì đem hết chú ý đặt lên địa danh muốn đến, không quan tâm tin tức mình vừa hé lộ mang đến cho Diệp Từ bao nhiêu là chấn động.

Mà Diệp Từ cũng chỉ huy Lão Tứ chạy về nơi có Bí Ngân Mạch Khoáng chôn giấu chạy đi. Vừa đi vừa suy nghĩ về vấn đề này. Chuyện như vậy tất nhiên không thể nào cũng bất cứ ai, chỉ có thể chờ mình đạt đến đẳng cấp cho phép rồi tự đi dò tìm thôi.

Không lâu sau đó, Lão Tứ chở Diệp Từ đến nơi khai thác Bí Ngân Mạch Khoáng. Molly cùng Đô Đô, Harl cùng vài người lùn khác vẫn đang đào mỏ. Thật ra hệ thống chỉ làm màu thế thôi, chứ trên thực tế không hề tiến triển thêm chút nào. Còn người chơi đến đây đào mỏ đã sớm bỏ đi không còn một người. Có thể vì đào lâu như thế đều không ra cái gì, thậm chí đào mỏ cấp đại sư cũng chạy tới đây thông báo không ra gì rồi. Vì vậy tin đồn rất nhanh đều tiêu tán. Hiện tại ngoài mấy người lùn Hắc Thiết ở ngoài thì chẳng còn ai nữa.

Hơn nữa phụ cận cũng không có quái gì cả, chỉ có một cái nhiệm vụ khóa trên người mấy người lùn. Manh mối không có, không tìm được gì càng khiến người chơi chán ghét nơi này, không bao giờ muốn đặt chân nữa.

Hellen ngồi trên người Lão Tứ, vươn đầu ra nhìn ngọn núi nhỏ, sau đó hỏi:

"Chủ nhân, người muốn xây một công trình phòng thủ cho núi này sao?"

"Làm được không?"

"Trên lí thuyết mà nói thì được"

Hellen gật đầu, nhưng trên mặt cô lộ vẻ khó xử.

"Vậy thì có gì không được?"

Lời này giống như là hỏi không có đầu đuôi gì cả, nhưng Diệp Từ cố tình hỏi như thế, đơn giản vì không muốn Hellen khó xử.

"Sau khi đến trụ sở của công hội kiến trúc sư, hình như tổng đoàn không cho phép xây dựng khu quân sự ở nơi dã ngoại thế này thì phải"

Hellen là kiến trúc sư cấp đại sư, vì vậy thường xuyên đến công hội kiến trúc sư để giao lưu, tuy nhiên đối với người chơi, tất cả cũng chỉ là NPC. Chẳng qua là lao động cao cấp có IQ mà thôi. Nhưng không thể phủ nhận một điều, NPC trong Vận Mệnh đều có cuộc sống riêng, công việc riêng. Vì vậy khi họ nói chuyện tiếp xúc với nhau sẽ biết được một số vấn đề mà người chơi không biết được.

Nghe Hellen nói xong, lông mày Diệp Từ khẽ cong lại. Bản đồ dã ngoại không có phê chuẩn thì không thể xây dựng khu quân sự? Quy định này có lúc nào? Tại sao cô không biết? Kỳ thực, cô không biết cũng là chuyện bình thường, đời trước Diệp Từ là người không có công hội, suốt ngày lo trốn chạy đuổi giết, làm gì có thời gian đi quan tâm xem thử cách thức làm việc của công hội gì chứ. Với cả, đời trước Thịnh Thế chiếm mỏ quặng này, xung quanh đều là người của công hội khác. Hơn nữa, xung quanh quặng cũng chẳng có thành lũy gì hết, tự nhiên cũng chẳng ai rảnh ra đây xây dựng gì, dĩ nhiên không biết chuyện này rồi.

Mà đời này, Diệp Từ cũng là vô tình kiếm được Hellen, vô tình nghĩ ra chủ ý này. Xây dựng một thành lũy quân sự xung quanh mạch Bí Ngân, lúc này cô bắt đầu nghiên cứu đến mặt này. Dĩ nhiên là càng biết nhiều càng có nhiều vấn đề phát sinh.

"Thật à? Không được tổng đoàn phê duyệt thì không thể xây à?"

"Vâng, đúng vậy" Hellen gật đầu xác nhận

"Nếu như bất chấp xây thì sao?"

"Thế thì sẽ bị đập phá" Hellen chắc chắn.

Đập phá nhà cửa á? Diệp Từ trợn tròn mắt, đây có còn là trò chơi nữa không? Xem ra, nếu cô muốn giữ quặng Bí Ngân an toàn thì phải đến công hội kiến trúc sư một chuyến rồi. Nghĩ đến đây, Diệp Từ dặn dò Hellen quan sát kĩ địa thế nơi này để thiết kế phòng thủ, còn cô thì đi đến công hội kiến trúc sư.

Quán Quân thành trước sau vẫn là thành thị đông đúc nhất của Đông Bộ Đại Lục. Thịnh Thế có tiến vào hay không cũng chẳng khác trước là mấy. Diệp Từ đi từ từ trên đường cái, tỉ mỉ quan sát người chơi. Bọn họ cũng chẳng vì Thịnh Thế tới mà có thay đổi gì, trước sau đều vẫn là bộ dạng như thế.

Tòa thị chính xây dựng trên đường đông nhất, cũng là náo nhiệt nhất. Vì trên con đường này có cả phòng đấu giá, công hội lính đánh thuê, người chơi cuộc sống cấp bậc đại sư đều phải tới những nơi này. Vì vậy con đường này luôn luôn đông đúc người chơi. Dĩ nhiên, công hội kiến trúc sư cũng nằm trên con đường này. Tuy đem ra so sánh, thì NPC của ngành này và những ngành khác chênh lệch rất nhiều, vì ngành này vẫn còn chưa phát triển. Ngoại trừ những người chơi tới mua mấy vật dụng nhỏ nhỏ, hoặc có những món vật liệu cần đến nghề kiến trúc sư này thỉnh thoảng sẽ ra vào, còn lại cũng chẳng còn người chơi nào khác đến đây. Thế nhưng không phải vì vậy mà kiến trúc nơi này không xa hoa, chẳng qua là quá mức hiu quạnh mà thôi.

Diệp Từ đứng ở trước cửa công hội kiến trúc tổng đoàn ngẩng đầu nhìn kiến trúc tráng lệ, nội tâm cảm thán một hồi. Quả nhiên là làm kiến trúc sư có khác, nơi này có kiến trúc đẹp nhất, hoàn mĩ nhất trong kiến trúc của công hội. Từ trình độ tinh xảo, thậm chí cả một hoa văn trang trí rất nhỏ cũng ăn đứt bất cứ kiến trúc trong thành Quán Quân. Cô lôi kéo mũ áo choàng, vây mình càng thêm chặt chẽ, rồi mới dần bước lên thềm đá đi vào cửa. Trong công đoàn lúc này có vài người chơi luyện kĩ năng kiến trúc sư, đang học tập kĩ năng kiến trúc sư. Ngoài ra không thấy quản sự NPC nào khác. Diệp Từ ở đại sảnh nhìn quanh, chỉ thấy một cầu thang xoắn bằng đá thạch anh theo phong cách Châu Âu. Chắc hẳn quản lí ở trên. Vì vậy Diệp Từ định lên cầu thang. Thế nhưng, cô vừa tới gần thì đã có một thanh niên mặc áo choàng lam đến ngăn cản Diệp Từ. NPC này nở nụ cười nhã nhặn, gật đầu chào Diệp Từ.

"Xin chào, tôn kính mạo hiểm giả, nơi này là nơi làm việc của tổng đoàn. Xin hỏi ngài có việc gì không?"

Xem ra không thể tùy tiện đi lên được. Diệp Từ quan sát người kia một chút rồi cung kính hành lễ, sau đó mới đáp lại.

"Ngài khỏe chứ? Tôi muốn xây dựng ở bản đồ dã ngoại một kiến trúc phòng thủ. Nhưng nghe nói phải được tổng đoàn phê duyệt nên định đến đây xem cần làm thủ tục gì?"

"Cô muốn xây dựng một kiến trúc ngoài thành phố?"

Lẽ dĩ nhiên, người kia hơi bất ngờ. Anh ta nhíu mày quan sát Diệp Từ rồi mới tiếp.

"Đây là lần đầu có người ở Đông Bộ Đại Lục yêu cầu như vậy"

"Làm sao vậy? Không được sao?"

Diệp Từ hơi nhíu mày, có chút lo lắng.

"Không phải, đi theo tôi"

Người thanh niên kia dẫn Diệp Từ lên lầu hai, vừa đi vừa nói chuyện với Diệp Từ. Người này tên gọi là White, đừng nhìn bên ngoài anh ta còn trẻ mà đánh giá, người này đã lên tới cấp đại sư. Hơn nữa, anh ta còn phụ trách mảng tu bổ thành phố.

Những kiến trúc bên ngoài ngoại thành được xếp vào mục thành hoang. Dĩ nhiên, người chơi đánh xong thành hoang muốn mở rộng hay tu sửa thành, đều phải đến chỗ anh ta để lấy một đồ vật dạng như giấy phê chuẩn tu bổ vậy. Nhưng về việc tự ý xây một thành thì vẫn còn chút ít phức tạp, bởi vì trên đại lục tất cả các kiến trúc, nhà đất đều thuộc quản lí của công hội kiến trúc sư tổng đoàn. Vì vậy, người chơi muốn tự mình xây phải trải qua điều kiện hết sức gian nan. Cũng vì điểm này, một đời trước không có ai tình nguyện đi thử cả. Không ai rảnh để đi đến đây lấy giấy tờ các kiểu luôn, vì lẽ đó, Diệp Từ muốn thử nghiệm vậy thì tự bản thân phải mày mò thôi.

Không chỉ có như vậy, muốn được phê chuẩn cho xây phải là hội trưởng của công hội kiến trúc sư mới được. Từ giọng điệu khi nhắc về của White, có thể thấy được đây là một người rất có danh vọng trong công hội.

Diệp Từ có chút đau đầu, ở trong Vận Mệnh. Những người được người ta kính trọng kiểu này thường là những NPC có IQ rất cao. Bọn hắn thông minh chẳng khác người chơi bình thường bao nhiêu, thậm chí so với người chơi bình thường đối nhân xử thế còn cáo già hơn, một qua mặt NPC này ăn chút lợi ích là không dễ dàng rồi.

Hai người đang nói chuyện, White bỗng nhiên dừng bước, chỉ vào cuối hành lang, nơi có một cánh cửa gỗ lớn.

"Mạo hiểm giả, hội trưởng biết mục đích của cô rồi, đang ở trong đó. Cô vào đi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.