Từ lúc bắt đầu khai thác Bí Ngân đã được hai mươi ngày. Lúc này mới ra Bí Ngân, nói thật Diệp Từ còn thấy hơi chậm.
Đời trước cô không biết Thịnh Thế mất bao lâu mới khai thác được Bí Ngân, chuyện như vậy là bí mật của công hội Thịnh Thế nên cô không rõ thời gian ra Bí Ngân lắm. Chuyện kiểu đó Thịnh Thế sẽ không công bố, mà dù có công bố cũng không cho một người lạ như cô biết được. Vì vậy, sau khi bảo vệ thành công pháo đài để khai thác Bí Ngân, cô đành cho hiệp hội thợ mở đến đào Bí Ngân với Người Lùn Hắc Thiết.
Diệp Từ không ngờ một lần đào là tận hai mươi ngày. Mấy ngày đầu Diệp Từ còn có hứng thú hỏi Bạch Mạch hàng ngày là có ra Bí Ngân hay không. Đáp án đều là không có, vì vậy Diệp Từ chán không hỏi nữa. Mất công lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng chuyện không đâu, nói Bạch Mạch khi nào có thì nói cho mình biết là xong.
Bạch Mạch vẫn luôn không mang lại cô tin tốt đẹp nào, khiến Diệp Từ bắt đầu nghi ngờ không biết mình có nhớ nhầm chỗ quặng Bí Ngân hay không. Hoặc Bí Ngân Mạch Khoáng thật ra chỉ là giấc mơ cô tự huyễn hoặc ra thôi.
Nhiều ngày không để ý đến, Diệp Từ cũng suýt quên mất việc này. Thì Diệp Từ không ngờ, hôm nay Bạch Mạch lại nói cho cô tin tốt như vậy. Diệp Từ hơi sửng sốt, sau đó không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu xoa xoa Hồi thành thạch, leo lên Lão Lục bay đến quặng Bí Ngân.
Hellen không hổ danh kiến trúc sư bậc đại sư. Cô thiết kế pháo đài không khác gì những công trình phòng thủ khác ngoài thành, bên trong mới kì diệu. Ít nhất thì, một đời trước Diệp Từ xem rất nhiều pháo đài, không có tinh tế như này.
Toàn bộ kiến trúc chỉ có hai cổng thành. Một cổng vào, một cổng để ra. Mà hai viên hồi thành này đặt ở hai đầu thành phố, ẩn trong kiến trúc của thành phố. Tạo thành một con đường rất "trùng hợp" rắc rối và quanh co để tìm được cổng ra. Nếu là người muốn công thành, lần đầu đặt chân vào đây chắc chắn không tìm được đường ra nhanh chóng.
Diệp Từ bay vào pháo đài phía Bắc, dừng ở điểm dừng chân của tổng hội Thiên Thiên Hướng Thượng. Cô đi vào, phát hiện ở đây có đến năm điểm dừng chân, bên trong rất ít người chơi. Chỉ có một số người chơi bình thường tìm NPC mua buff mà thôi.
Sau bảy mươi cấp, Diệp Từ luôn luôn mặc áo choàng. Hơn nữa, cô không thả thú cưng ra. Nên khi cô vào sảnh không khiến ai chú ý cả, tưởng cô chỉ là một hội viên bình thường thôi.
Diệp Từ đi vào phòng họp ở lầu hai, Bạch Mạch và Cập Thì Vũ đang chờ cô ở đó.
"Đây là khối Bí Ngân đầu tiên đào được. Phẩm chất không cao lắm, chỉ có 70%. Nhưng để làm thành giáp khảm Bí Ngân vẫn dư dả"
Bạch Mạch quăng khối Bí Ngân trong tay cho Diệp Từ, sau đó nói.
"Sản lượng của Bí Ngân cũng không nhiều, may là Bí Ngân Mạch Khoáng sẽ reset, cho nên không sợ lãng phí"
Diệp Từ nhận Bí Ngân, nhìn thuộc tính rồi để lại trên bàn. Sau đó ngẩng đầu nhìn Cập Thì Vũ, hỏi một chuyện.
"Tôi vẫn thắc mắc, chúng ta phái đi nhiều thợ mỏ như vậy, nếu có người không giao ra Bí Ngân thì phải làm sao?"
Cập Thì Vũ lập tức nở nụ cười.
"Cái này tôi cũng nghĩ đến rồi, hệ thống nghĩ còn chu toàn hơn chúng ta nữa. Bởi vì tất cả những khoáng thạch của ta và Hắc Thiết Người Lùn đều phải giao lại cho Hắc Thiết Người Lùn nên trong hầm mỏ có một người lùn chuyên làm việc đếm sản lượng. Tất cả những thợ mỏ chúng ta phái đi, đào quặng đều phải đến nhận buff ở chỗ này. Chỉ có nhận buff mới đào được Bí Ngân. Muốn ra khỏi quặng cũng phải đến đây để tẩy buff. Vì trên người có buff đó rồi, thì Bí Ngân trên người không thể giao dịch, cũng không vứt được. Chỉ có đến đây giao ra, Bí Ngân mới được giải khóa. Có thể giao dịch, cũng có thể mang ra khỏi bản đồ này. Chúng ta chỉ cần đến chỗ nhận buff để kiểm tra họ thôi, vậy là biết được bao nhiêu khoáng thạch, nhiều hay ít. Họ không thể nào tàng trữ được.
Diệp Từ nghe xong đã giải đáp được thắc mắc của mình, việc này quả thật làm cô nghĩ mãi không ra. Năm đó, Thịnh Thế chiếm lấy bốn Bí Ngân Mạch Khoáng, nếu cử thợ mỏ trong công hội đi đào gần mấy vạn người, muốn lấy đi mấy viên làm sao phát hiện ra. Chỉ là, trên thị trường bán ra lúc đó toàn bộ là từ Thịnh Thế mà ra, Diệp Từ cứ nghĩ về vụ này mãi, rốt cuộc công hội người ta làm sao khống chế được người không trộm đi Bi Ngân? Bây giờ thì cô hiểu được rồi. Cô thở dài:
"Đúng là máy tính thông minh hơn suy nghĩ của con người nhiều lắm"
Sau đó, Diệp Từ hỏi về sản lượng khoáng sản nhiều hay ít. Nghe được đáp án xong cô cúi đầu trầm ngâm một chút. Bấy giờ, mới hỏi Bạch Mạch.
"Hiện tại mọi người đánh đến phó bản nào rồi?"
"Gần đây không đánh vào phó bản, chỉ đứng ngoài thôi"
"Bên ngoài phó bản?"
Diệp Từ nghĩ chút, liền hiểu.
"Là Phản Bội Bình Nguyên?"
"Đúng rồi, phó bản đó đó. Nhưng phó bản này hơi khó, quái sát thương rất cao. Đặc biệt là sát thương phép. Đây rõ ràng là phó bản cấp sáu lăm, đoàn tinh anh mỗi người đều có trang bị sáu lăm. Nhưng mỗi quái nhỏ đều đánh rất khổ sở. Làm vú em trong đoàn có áp lực rất lớn. Một đội ngũ một trăm người, gặp ba bốn con còn chịu được, nếu trên ba con xông ra hoàn toàn áp đảo T".
Bạch Mạch nói xong thì rất buồn bực.
"Anh thay ba mươi vú em rồi đó, nếu thay tiếp thì DPS không đủ. Hiện tại mọi người chỉ tập trung giết quái nhỏ, boss còn chưa ngó được"
"Công hội mình có mấy đoàn đi phó bản?"
"Bốn đoàn đều đi khai hoang Phản Bội Bình Nguyên, còn ba đoàn khác chuẩn bị đi"
Bạch Mạch cau mày.
"Nhưng mà, anh thấy...ảo lắm"
Nghĩ đến đây, Bạch Mạch bỗng nhiên nói.
"Nhưng bây giờ đào ra Bí Ngân rồi, hình như giáp khảm Bí Ngân có thể đề cao kháng phép thì phải"
"Anh có biết mấy công hội khác đánh đến đâu rồi không?"
Diệp Từ trầm ngâm lại hỏi.
"Hình như tất cả đều dừng ở Phản Bội Bình Nguyên. Hôm bữa anh đi ăn cơm với Khinh Ca Công Tử, tên kia không ngừng phun nước bọt nói là họ đánh đến Phản Bội Bình Nguyên. Bảo là đoàn của anh ta đánh đến boss, mới đẩy ngã boss phụ đã gặp phải đội trưởng nên tiêu đời. Vẫn chưa chạm được góc áo boss"
Bạch Mạch lắc đầu.
"Không biết vì sao, mấy phó bản sau cấp sáu lăm ngày càng khó, đánh không nổi"
"Nếu em nhớ không lầm, năm viên Bí Ngân sẽ làm được một cái áo lót Bí Ngân phải không? Áo Bí Ngân này trong hội có mấy người tạo ra được?"
"Mười bảy người"
Cập Thì Vũ trả lời.
"Bản vẽ Bí Ngân không khó bạo ra, nên công hội có rất nhiều. Ý của cô là làm áo Bí Ngân sao?"
"Ừ"
Diệp Từ gật gật đầu.
"Đúng là ý này"
"Quá phung phí!"
Cập Thì Vũ lập tức lắc đầu.
"Đây là Bí Ngân đó, khảm giáp cao cấp toàn là trang bị màu xanh lam trở lên. Bây giờ áo trong Bí Ngân là thuộc tính màu trắng mà thôi. Còn không thêm bất cứ thuộc tính phụ nào nữa chứ, chúng ta thì không thiếu độ thuần thục kĩ năng, dùng cái đó luyện tập có phải quá phung phí hay không"
Diệp Từ nghe nói bật cười.
"Làm thử một cái xem"
Cập Thì Vũ và Bạch Mạch ngẩn ra nhìn nhau, không hiểu trong hồ lô của Diệp Từ rốt cuộc bán thuốc gì. Diệp Từ thấy họ như vậy đành úp úp mở mở gợi ý.
"Mọi giáp khảm Bí Ngân đều có thể kháng được sát thương phép. Áo Bí Ngân hẳn là cũng có đi. Mà áo trong Bí Ngân chắc cũng có công hiệu đó. Mà anh nghĩ xem, áo trong có thể trùm toàn bộ người, có phải so với giáp khảm bí ngân kháng được nhiều hơn không?"
"......"
Bạch Mạch và Cập Thì Vũ cạn lời nhìn Diệp Từ. Vẻ mặt giống nhau như đúc.
Diệp Từ đứng dậy, mỉm cười.
"Anh họ ạ, xem như anh là vật thí nghiệm của em, đi phó bản là đang làm thí nghiệm đi. Mặc thử một bộ đi đánh phó bản, có mất gì miếng thịt nào đâu"
Cô vẫy vẫy tay rời đi.
"Đến lúc đó nhớ lại hiệu quả lại cho em đó"
"Mới về lại muốn đi đâu nữa?"
Bạch Mạch thấy bóng dáng Diệp Từ định rời đi kéo cô lại.
"Em có việc, đi nha"
Diệp Từ quay đầu nhìn Bạch Mạch, dường như nhớ cái gì đó. Cô lấy chìa khóa của Tu Viện Hồng Y ra, đưa cho Bạch Mạch.
"Đây là phó bản bảy mươi cấp. Công kích hệ độc, tấm chắn màu cam em sờ bên này ra. Nếu anh chưa đi nổi Phản Bội Bình Nguyên, thử qua đây tìm vận may trước đi"
Bạch Mạch cầm lấy chìa khóa, cất vào túi rồi hỏi.
"Em đánh qua rồi, có lưu ý gì không?"
"Khó nhất là giai đoạn ba"
Diệp Từ nhớ lại, trên gương mặt nở nụ cười ma mãnh.
"360 độ phun độc không có góc chết, bạn nào chân ngắn xui xẻo nha ~"
Dứt lời, cô xoay người rời đi.
"Em đi thật đây, có kết quả nhớ phải nói em đó"
Diệp Từ chạy đến cửa sổ của phòng họp, tay chống vào khung cửa, toàn bộ thân thể nhảy ra ngoài, biến mất không thấy đâu nữa.
Sau khi nhảy khỏi cửa, Diệp Từ đứng trên đường. Cô muốn đến Sơn Mạch Cơ Lạp ở Nam Bộ Đại Lục, cơ mà trước khi đi, Diệp Từ gọi cho Nguyệt Thanh Khâu.
Nguyệt Thanh Khâu với ai cũng chẳng thèm để ý, chỉ có Diệp Từ là không dám vậy. Cái người mà anh ăn mệt hoài làm sao dám trái ý cô, vì vậy khi Diệp Từ gọi đến anh đã chân chó chào hỏi.
"Nhìn đi, đây là ai nha? Đây là đại thần Công Tử U của chúng ta, đại nhân ở bên ngoài bận trăm công ngàn việc vẫn có thời gian đến thị sát tiểu nhân sao?"
"Nguyệt Thanh Khâu, anh trở nên ba hoa như vậy từ bao giờ?"
Diệp Từ chau mày, bất đắc dĩ thở dài.
"Đây không phải là ba hoa, đây là uyển chuyển"
Tâm trạng Nguyệt Thanh Khâu đang tốt, giọng nói cũng đầy sung sướng.
"Tôi là người làm ăn, thấy ai cũng vui vẻ hết. Nếu không sẽ bị khách phàn nàn đó"
Diệp Từ cong cong khóe miệng, thật sự không muốn lãng phí thời gian với người này chút nào. Cô cảm thấy câu nói của Lưu Niên có vẻ có lí, ngu ngốc có thể lây được. Vì vậy, cô bơ đi Nguyệt Thanh Khâu đang uyển chuyển, đi thẳng vào chủ đề.