Vọng Giang Nam nhìn bảng báo cáo mà Đường Nam mới đưa, hắn lẳng lặng nhìn nó một lúc lâu mới đặt lên trên mặt bàn, thở dài một hơi, bỗng nhiên hắn thả lỏng người dựa vào trên ghế, xoay lại tìm một vị trí thoải mái nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ thủy tinh. Dù Trung Thu đã qua rồi, nhưng ánh nắng nóng rực kia vẫn muốn làm cho mặt đất bốc cháy lên ánh lửa, Vọng Giang Nam híp mắt, đúng là một ngày đẹp trời đây mà. Nhìn ánh nắng lóa mắt kia một lúc, Vọng Giang Nam mới quay người trở về, ánh mắt nhìn đến bản báo cáo trên bàn, hắn lật ra tờ đầu tiên xem lại lời tổng kết mà Đường Nam đã viết.
- Tổng hợp từ trên xuống dưới, mặc dù sever Võ Thần mở ra có ảnh hưởng nhất định đến Vận mệnh, tốc độ người chơi cũ rời đi nhanh hơn lúc trước, nhưng số lượng người chơi mới lại không ngừng nâng cao, điều này cho thấy, người chơi cũ rời đi chỉ là tạm thời, mà công việc quan trọng nhất bây giờ là bồi dưỡng người chơi mới và triệu hồi những người chơi già dặn kinh nghiệm quay về. Càng phải chú ý thêm một vấn đề, đó là Thịnh Thế đã nắm giữ được gần 30% hệ thống kinh tế của trò chơi, nếu như tương lai toàn bộ bọn họ rút khỏi trò chơi chúng ta, liệu rằng Vận Mệnh có thể chống chọi qua cơn nguy hiểm này không?
Ánh mắt của Vọng Giang Nam dừng ở trên câu cuối cùng kia, hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa cằm, cụp mắt xuống, không biết bây giờ suy nghĩ của hắn đã trôi về phương nào.
- Toàn bộ rút khỏi trò chơi sao?
Vọng Giang Nam thở ra một hơi, tự nói thầm.
- Thật sự là nhiều việc quá, loanh quanh đến mức quên nhiều chuyện, Thinh Thế không chỉ là một công hội mà còn là một đàn châu chấu.
Ánh mắt hắn lại quét về phía màn hình máy tính, trên đó đang mở web page của Thần Võ, nghĩ một lúc lâu mới thở dài.
- Thư Đổng, quân cờ mà anh đặt vào Vận Mệnh. Đến lúc nào anh mới lấy về đây? Bây giờ Vận Mệnh…
Hắn sững sờ một lúc, cuối cùng bỗng nhiên dừng lại ở đó, một lúc sau mới nhìn về ảnh chụp trên mặt bàn. Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Diệp Từ đang nở một nụ cười cứng cỏi, giống như, dù có bất cứ gian nan nào ập đến thì vẫn không thể đánh bại được cô. Vọng Giang Nam nhìn ảnh chụp một lúc, cuối cùng hắn cầm ảnh lên, lau sạch sẽ lớp kính thủy tinh bên ngoài.
Nếu như Công Tử U, chắc chắn cô sẽ nói, không cần quan tâm khó khăn thế nào, chỉ cần thắng là được rồi.
Đúng vậy, mặc kệ khó khăn thế nào, chỉ cần chiến thắng là được.
Vọng Giang Nam thở dài một hơi, cuối cùng liếc mắt nhìn ảnh chụp, đặt nó ra xa, tiếp tục cúi đầu gõ lốp bốp trên bàn phím, bây giờ hắn có cảm giác thời gian của mình không nhiều nữa, nếu như một ngày dài 48 tiếng thì càng tốt. Vọng Giang Nam muốn làm thật nhiều chuyện, trước khi Thịnh Thế rút quân khỏi Vận Mệnh.
Diệp Từ ngồi trên cầu thang bên ngoài đại sảnh thi đấu, cô vươn tay lên. Hoạt động cánh tay một chút, duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi. Giống như làm vậy thì có thể xua tan sự mệt nhọc trong người. Vị trí Diệp Từ ngồi hơi lệch, nhưng ánh nắng lại vừa vặn chiếu đến, ủ ấm cơ thể cô, làm cho ba vạn lỗ chân lông trên người cảm thấy cực thỏa thích. Có lẽ vì chơi trò chơi lâu rồi, hoặc là do cô đến Thành Hồng Hồ nhiều lần quá, nên dù Diệp Từ không đội nón che đầu, cũng không bị người chơi khác chỉ trỏ, chỉ là một mái tóc bạc của cô rất lóa mắt, nhất là bây giờ, được ánh nắng dát lên một tầng bạch kim xinh đẹp, làm cho những người đi ngang qua phải ngoái đầu lại xem.
Bên trong góc này thật sự phơi nắng rất tốt, Diệp Từ ngồi chỗ đó một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, nên cô dứt khoát thả lỏng người, nghiêng nghiêng dựa vào pho tượng bên cạnh ngủ thiếp đi. Áo choàng che mất một nửa khuôn mặt, nửa mặt bên ngoài là khuôn mặt đặc trưng của Bạch Tinh Linh trắng bệch không chút máu, cặp mi đen dài che khuất con ngươi màu hổ phách lăng lệ, vốn dĩ khuôn mặt băng lãnh nay bỗng trở nên dịu dàng hơn.
Không biết Diệp Từ đã nằm ngủ bao lâu, bỗng nhiên mở choàng mắt khi có cảm giáng người nào đó đến bên cạnh, khi đôi mắt xinh đẹp kia mở ra, một lúc sau, Diệp Từ còn chưa thấy mặt đối phương, chủy thủ trong tay đã kề sát yết hầu của đối phương. Hình như người mới đến có chút ngạc nhiên, giống như chưa kịp phục hồi lại tinh thần, cứ ngốc ngốc nhìn cô gái gần trong gang tấc.
Diệp Từ híp mắt, nhìn người đứng trước mặt, một mái tóc đen nhánh, mắt mày dài nhỏ, nhưng trong đôi mắt kia lại chứa đầy dã tâm không thể hiểu được. Mặc dù khuôn mặt hắn không được đẹp trai cho lắm, nhưng nó lại có mị lực khiến người ta gặp rồi là không thể quên được. Bây giờ đôi mắt đó đang ngạc nhiên nhìn cô, sau đó, sự kinh ngạc nhanh chóng biến mất, hắn cong con hai lông mày, nhẹ nhàng khen ngợi.
- Tốc độ rất nhanh.
Diệp Từ nhếch khóe miệng lên, sau đó thu chủy thủ lại, vừa rồi hành động quá nhanh, nên không khống chế được lực mà quẹt một vết thương lên cổ hắn. Bây giờ trên lưỡi dao nhỏ còn dính chút máu tươi, Diệp Từ cúi đầu nhìn, sau đó dùng một ngón tay lưu loát chùi sạch vết máu trên đó, thanh chủy thủ kia xoay tròn trên tay cô, cuối cùng được đút vào trong vỏ bên hông. Diệp Từ ngồi thẳng người dậy, nhìn người kia và nói.
- Còn chưa đủ nhanh, nếu nhanh thật, vậy thì ngươi đã nằm trên mặt đất rồi.
- Giữ ban ngày ban mặt mà đánh ngã tôi?
Người kia hơi nhướng mày, thở dài một hơi.
- Đúng là không hổ danh là Công Tử U, lời nói thật bá đạo.
- Bá đạo?
Diệp Từ cười lạnh một tiếng.
- Vậy thì liên quan gì, giết thêm một người, tên của tôi chưa chắc đã đỏ thêm, mà không giết ngươi thì tên tôi cũng chẳng tẩy trắng được, điều này chẳng quan trọng.
Người kia không ngờ cô lại nói những lời này, cuối cùng chỉ bất dĩ cười cười.
- Không ngờ rằng, cô cũng là một kẻ thú vị.
Diệp Từ nhìn lại hắn, cũng học dáng vẻ cười cười kia.
- Ta cũng không ngờ, anh cũng là một kẻ thú vị.
- Vì sao lại nói thế?
- Theo lý thì anh không nên xuất hiện ở đây nhỉ? Nhưng vì sao anh lại đứng ở chỗ này?
Diệp Từ dựa lưng lên trên pho tượng phía sau nhìn vào ánh mắt né tránh của người đối diện, làm cho người ta không thể nhìn ra trong lòng cô đang nghĩ gì.
- Vậy theo ý của Công Tử U, bây giờ tôi không nên xuất hiện ở nơi này, vậy thì tôi nên xuất hiện ở đâu?
Người kia giống như cảm thấy hứng thú, đứng thẳng người lên, ánh mắt rũ ra ánh sáng làm cho người ta không nhìn thấu được.
- Đáng lẽ bây giờ anh nên ở trên chiến trường đại lục Tây Bộ, hội trưởng Khinh Phong!
Diệp Từ vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi hơi khô. Không mặn không nhạt nói với Khinh Phong ở trước mặt. Đúng là nàng cảm thấy kỳ lạ, chuyện lớn như đối chiến với Sáng Thế Kỷ, vậy mà Khinh Phong, người lãnh đạo tối cao của Thịnh Thế lại không xuất hiện ở đó, mà cho dù không xuất hiện ở đó thì thôi, vì sao hắn lại xuất hiện trước mặt mình chứ? Diệp Từ vừa mới tỉnh ngủ. Thật sự đầu óc còn hơi mơ hồ, bỗng nhiên cô ý thức được một chuyện, quay đầu nhìn lại đại sảnh sân thi đấu. Hình như Diệp Từ đã hiểu ra cái gì, lại gật gật đầu, giống như đã hiểu rõ chuyện này.
- Vì sao tôi lại phải xuất hiện trên chiến trường đối chiến?
- Cô nói là chỉ huy sao? Ở Thịnh Thế, có nhiều chỉ huy cao cấp chiến trường, thậm chí rất nhiều, bọn họ quản lý vô số chiến sự, một trận đánh nho nhỏ thế này mà cũng cần tôi phải ra mặt sao?
Nói xong hắn cười nhẹ, trong lời nói với Diệp Từ kèm theo chút trào phúng.
- Không phải chúng tôi chỉ có một Chân Thủy Vô Hướng thôi đâu.
Diệp Từ không vui nhíu lông mày lại, nhưng sau đó lại thả lỏng. Mặc dù lời nói của Khinh Phong hơi khó nghe, nhưng mà, không thể không nói, hắn không hề nói sai chút nào. Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ là cặn bã khi so sánh với Thịnh Thế, nhưng mà, cô cũng không cảm thấy lo lắng. Là cặn bã thì sao? Không phải một cặn bã đó vẫn sống sót qua khỏi cuộc chiến xa luân của Thịnh Thế sao? Thật đúng như một đề mục nào đó của viện nghiên cứu. Chuột và khủng long là sinh vật cùng sống chung một thời kỳ, nhưng mà. Bây giờ chuột vẫn còn sống sót rất phồn vinh, mà khủng long thì sao? Tất cả đều ở trong nhà bảo tàng.
Diệp Từ cười cười.
- Anh tình cờ gặp tôi ở đây? Hay là có chuyện đến tìm tôi?
Khinh Phong nhìn dáng vẻ thoải mái kia của Diệp Từ, hắn ngược lại cảm thấy trên diễn đàn miêu tả cô gái này không đúng, chẳng phải nói cô ta rất nhỏ mọn sao? Hình như không giống cho lắm.
- Tình cờ gặp thì sao? Cố ý đến gặp thì thế nào?
- Tình cờ gặp… Vậy thì anh cứ xem như không nhìn thấy tôi đi, tôi cũng giả vờ như chẳng thấy anh, ai tiếp tục làm việc người nấy.
Nói đến đây, Diệp Từ dừng lại một chút, sau đó nói tiếp.
- Nếu như có chuyện tìm tôi, vậy thì có thể ngồi xuống rồi nói.
Cô vỗ tay xuống sàn nhà bên cạnh.
- Ta cũng không nghĩ ngồi ngẩng đầu nhìn ngươi thế này nữa, dáng vẻ của ngươi thật là quân lâm thiên hạ.
Khinh Phong bình tĩnh nhìn Diệp Từ một lúc, sau đó cười ha ha, hắn thật sự đi đến gần Diệp Từ ngồi xuống.
- Được rồi, tôi có chuyện tìm cô.
Diệp Từ quay đầu nhìn Khinh Phong, nhướng lông mày lên.
- Thật là kỳ quái, tôi vẫn nghĩ rằng chỉ có vợ anh mới có chuyện tìm tôi, sao vậy, bây giờ anh cũng có chuyện muốn tìm tôi sao?
Khinh Phong liếc mắt nhìn Diệp Từ một chút, bỗng nhiên nói.
- Cô nói xem, chúng ta ngồi ở chỗ này xong có bị đưa lên diễn đàn bát quái không?
Đối với chuyện này, Diệp Từ tuyệt đối không nghi ngờ, cô gật đầu nói.
- Có.
Khinh Phong nở nụ cười.
- A a, vợ tôi rất tin tưởng tôi, ít nhất, lát nữa sẽ không phạt tôi quỳ bàn phím, ngược lại là cô, hình như sức ghen của Lưu Niên không nhỏ đâu, cô không tự lo cho mình chút nào sao?
Nghe được câu này, Diệp Từ hơi liếc Khinh Phong một cái, ha ha, đúng là không nhìn ra, lão đại Thịnh Thế là kẻ sợ vợ sao? Cô híp mắt nói với Khinh Phong.
- A, như vậy sao, cũng không có gì phải lo lắng cả.
- Vì sao?
- Anh ta không đánh thắng tôi.
Diệp Từ nhe răng nhìn Khinh Phong, lời nói cực kỳ tự nhiên.
Khinh Phong hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười, hình như hắn thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của Lưu Niên rồi. Khinh Phong nhìn Diệp Từ cười mỉm, mặc dù đối phương đang cười, nhưng trong đôi mắt lại có sự lăng lệ, nhìn thẳng vào hắn, Khinh Phong không thể không thở dài một hơi, nói.
- Công Tử U, nhiệm vụ khóa của cô muốn bán bao nhiêu tiền?