Liệp Hung Kí - Nhạc Dũng

Chương 23: Bóng Lưng Truy Hung



Vụ án bệnh nhân bệnh dại cắn người quấy nhiễu mọi người đã lâu, cuối cùng cũng đã rõ ràng, cho dù kẻ đứng sau vụ án nha sĩ Cao Minh cuối cùng sợ tội tự sát, khiến vụ án này để lại chút nuối tiếc, nhưng bất luận thế nào, vụ án xem như phá rồi, mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Sáng nay, Âu Dương Nhược mang báo cáo kết an đến tìm Long Nghị kí tên, lại phát hiện đội trưởng không ở văn phòng, hỏi Phương Khả Kì, Phương Khả Kì nói đội trưởng sáng sớm đã ra ngoài.
Âu Dương Nhược cảm thấy lạ, đang định gọi điện thoại cho Long Nghị, di động của cô lại vang lên, vừa nghe máy, là Long Nghị tìm cô. Long Nghị nói: "Giờ tôi đang ở chỗ nha khoa Cao Minh, ở hiện trường tử vong của Cao Minh, có một việc muốn nhờ cô giúp, cô mau đến đây." Âu Dương Nhược ngây ra nói: "Được, tôi đến ngay." Sau khi cúp máy, cô lập tức lái xe đến nha khoa Cao Minh trên đường tiền tiến. Từ sau khi Cao Minh xảy ra chuyện, nha khoa Cao Minh đã tạm ngừng kinh doanh, bởi vì vụ án còn chưa kết, cửa lớn cũng bị bên phía cảnh sát phong tỏa. Trước cửa có mấy túi rác, trên bậc thềm đầy lá cây, trông có vẻ lạnh tanh. Lúc Âu Dương Nhược đến, cửa lớn đã mở, cô đi vào phòng khám, lên thẳng lầu hai, quả nhiên thấy Long Nghị ở trong căn phòng điều trị mà Cao Minh treo cổ tự sát.
Anh chấp tay ra sau, đứa trước cửa sổ phía sau tường ngây người. Cánh cửa số hợp kim đó vẫn duy trì bộ dạng lúc xảy ra vụ án, mở một khe hở nhỏ rộng bằng lòng bàn tay. Ngoài cửa sổ, là một con sông thối, nước sông đục ngầu gợn sóng, từng luồng mùi xộc vào mũi. Âu Dương Nhược đi vào hỏi: "Đội trưởng, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Long Nghị xoay người lại nói: "Mấy ngày nay, tôi luôn nghĩ về vụ án của Cao Minh. Tôi cảm thấy ở giữa hình như có chỗ nào không ổn, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không ổn, lại nghĩ không ra. Hôm nay tôi trở lại hiện trường xem thử, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ không ổn." Âu Dương Nhược hơi bất ngờ nói: "Vụ án này, chỗ nào không ổn?" Long Nghị nói: "Bên ngoài cửa sổ này là một con sông thối, sau khi mở cửa sổ, cô ngửi thấy mùi gì không?" Âu Dương Nhược hít mũi nói: "Mùi thối, tôi vừa vào đã ngửi thấy rồi."
Long Nghị gật đầu nói: "Tôi đã đến mấy cửa hàng bên cạnh xem qua, cửa sổ phía sau này của họ đóng quanh năm, nói vừa mở ra, mùi thối sẽ chui vào trong phòng, rất khó ngửi. Người bên cạnh là vậy, tôi nghĩ đối với Cao Minh làm bác sĩ mà nói, hắn đối với mùi thối này có lẽ nhạy cảm hơn mới phải, vả lại chỗ này của hắn là phòng khám, càng nên chú ý đến chất lượng không khí. Tôi xem qua rồi, phòng khám này có lỗ thông khí, cũng có nghĩa là, cho dù không mở cửa sổ, cũng không ảnh hưởng đến không khí lưu thông trong phòng. Vậy thì, tại sao Cao Minh phải mở cửa sổ? Cánh cửa sổ này, rốt cuộc là trước khi chết hắn mở ra, hay ngày thường luôn mở?"
Âu Dương Nhược hồi tưởng lại nói: "Hôm đó lúc tôi và Phương Khả Kì đến khám răng, không lưu ý cánh cửa sổ này cho lắm, không biết lúc đó rốt cuộc là mở, hay đóng." Long Nghị nói: "Tôi gọi cô đến, là muốn nhờ cô giúp." Âu Dương Nhược hiểu ý anh nói: "Đội trưởng, anh muốn tôi gọi điện hỏi bạn học làm y tá ở đây phải không?" Long Nghị cười nói: "Đúng vậy." Âu Dương Nhược lập tức gọi cho bạn trung học A Kiều. A Kiều nói: "Cậu nói là cái cửa sổ phía sau phòng khám của bác sĩ Cao à, trong ấn tượng của tôi hình như luôn đóng lại, phía sau có một con sông thối, mở cửa sổ ra, mùi thối sẽ chui vào, cho nên bác sĩ Cao dặn mấy y tá chúng tôi, ngày thường đừng mở cửa sổ." Sau khi cúp điện thoại, Âu Dương Nhược chuyển lời của A Kiều đến Long Nghị.
Long Nghị nói: "Quả nhiên có vấn đề. Cao Minh ngày thường không mở cửa sổ, sao trước lúc chết, đột nhiên mở cửa sổ chứ? Chẳng lẽ hắn muốn ngửi mùi thối chết đi sao?" Âu Dương Nhược nói: "Nếu không phải hắn mở, chẳng lẽ là người khác mở?" Long nghị nói: "Có hai khả năng, thứ nhất, là tự hắn mở. Nhưng hành động thất thường như vậy, nhất định có dụng ý. Thứ hai, là người khác mở. Người khác sẽ không vô duyên vô cớ mở cánh cửa sổ đóng quanh năm này, chắc chắn có nguyên nhân đặc biệt gì, nói không chừng có liên quan đến cái chết của Cao Minh."
Âu Dương Nhược nói: "Nhưng nhân viêm giám định đã kiểm tra qua cánh cửa sổ này, trên đó không hề phát hiện có vân tay của người khác." Long Nghị nói: "Đúng vậy, trên đây vừa không có vân tay của người khác, cũng không có vân tay của Cao Minh, cái này càng không bình thường. Hiển nhiên là người mở cửa sổ đã lau đi vân tay của mình. Vậy thì nghi điểm đến rồi, tại sao hắn phải làm vậy? Tại sao phải mở cửa sổ? Tại sao không muốn để lại vân tay của mình?" Âu Dương Nhược nhìn trên dưới cửa sổ, hình như không phát hiện ra điểm khác lạ gì.
Cô nghĩ một lát nói: "Thôi được, vậy chúng ta đổi một vấn đề, cho dù mở cửa sổ ra một chút như vậy, lại có tác dụng gì? Đây là lầu hai, ngoài cửa sổ cách mặt đất cao mấy mét, dưới cửa sổ là sông, cũng không tiện leo trèo. Tôi kiểm tra qua lưới chống trộm cửa sổ, vô cùng chắc chắn, tuyệt đối không thể nào có người từ cửa sổ leo vào treo chết Cao Minh, ngụy tạo hiện trường tự sát, sau đó lại từ cửa sổ bò ra. Trừ phi có người muốn thông qua khe cửa sổ đưa khí độc vào phòng, nhưng Cao Minh không chết do trúng độc." "Phải đó, mở cửa sổ một chút như vậy, có thể có tạc dụng gì?" Long Nghị vừa lặp lại lời nói của Âu Dương Nhược, vừa đi lại trước cửa sổ, cuối đầu, lần nữa kiểm tra kĩ cửa sổ, không chịu bỏ qua chút dấu vết nào trên đó. "Í, đây là gì?"
Anh bỗng kêu lên một tiếng, sau khi lấy đôi găng tay màu trắng đeo vào, dùng hai ngón tay, từ trong góc kẹt chỗ cửa sổ mở ra, nhặt được một sợi tóc ngắn. Âu Dương Nhược đưa đầu qua xem, mới phát hiện đó không phải tóc, mà là một sơi dây dài 2-3 mét, mỏng như tóc vậy. Long Nghị đặt sợi dây mỏng này vào lòng bàn tay, dùng ngón tay cầm lên, phát hiện độ đàn hồi của dây mỏng này rất mạnh, anh đột nhiên hiểu ra: "Đây là tơ ni long trên dây nilong rụng xuống, từ màu sắc xem ra, có lẽ là màu xanh."
Âu Dương Nhược nói: "Sợi dây nilong Cao Minh dùng để treo cổ chính là màu xanh, đây có lẽ là từ trên sợi dây đó rơi ra." Long Nghị "ừm" một tiếng, đột nhiên quay đầu đi xuống lầu. Âu Dương Nhược không biết anh muốn làm gì, vội theo ra. Long Nghị đi đến lầu một. Trên bức tường phía sau lầu một, cùng vị trí với lầu hai, cũng có một cửa sổ lớn nhỏ bằng nhau, cửa sổ đóng chặt, ngoài cửa kính cũng lắp lưới chống trộm. Anh mở cửa sổ ra, đẩy lưới chống trộm xem thử, cũng được hàn rất chắc chắn, không thể nào có người có thể vào từ cửa sổ này.
Anh nhíu chặt mày hơn, ôm hai cánh tay, đi mấy vòng trong phòng chờ khám bên dưới, nhìn kĩ quảng cáo tuyên truyền, ảnh của bác sĩ khám chính và y tá, công tắt điện v, v. Đều nhìn qua một lần, ngay cả đồng hồ điện và nguồn đóng mở điện dưới cần thang cũng không bỏ qua. Đột nhiên, anh dãn mày ra, xoay người, ra khỏi phòng khám. Âu Dương Nhược vội đi theo hỏi: "Đội trưởng, có phải anh phát hiện manh mối mới rồi không?"
Long Nghị vừa đi nhanh xuống bậc thềm, vừa nói: "Hai điểm: Thứ nhất, Cao minh có lẽ không phải treo cổ tự sát, mà là bị giết, thứ hai, hung thủ chính là cái người đội nón kết mà chúng ta đụng phải ở trước cửa hôm xảy ra vụ án, bệnh nhân chờ khám che nửa bên mặt." Anh chui vào trong xe cảnh sát đậu bên đường, vừa xoay bàn lái, bánh trước nhắm chuẩn vào hướng người đàn ông đội nón kết bỏ đi. Âu Dương Nhược vội kéo cửa ghế phụ ra, nhảy lên xe, nói: "Đội trưởng, không lẽ bây giờ anh muốn đuổi theo người đàn ông đó? Người đàn ông đó bỏ chảy từ đây, đã là chuyện của 3 ngày trước, xe anh lái nhanh hơn nữa, cũng không đuổi kịp hắn." Long Nghị mặc kệ cô, vừa lái xe, vừa nhìn hai bên đường.
Sau hơn mười mấy phút, xe cảnh sát lái đến cuối đường Tiền tiến, lên trước nữa, qua một ngã tư, chính là đường chính. Anh nói với Âu Dương Nhược: "Cô gọi điện cho Phương Khả Kì, bảo cậu ấy lập tức liên hệ với đội giao thông, nhờ họ gửi tài liệu clip của camera giám sát ngày 2/6, cũng chính là ngày xảy ra vụ án mạng Cao Minh, từ 7 giờ tối đến 0 giờ sáng ngày thứ hai cho chúng ta, tôi lập tức về xem."
Âu Dương Nhược nói: "Dạ." Lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho phương khả kì. Long Nghị lại nhìn xung quanh, khẳng định chỗ này không còn thiết bị giám sát khác, mới ngồi lại vào trong xe, xoay đầu trở về cục thành phố. Anh vừa bước vào văn phòng, Phương Khả Kì đã mang một cái usb chạy vào: "Đội trưởng, đội giao thông gửi tập tin clip đó đến rồi, anh xem." Anh mở máy tính trên bàn Long Nghị lên, cắm usb vào, mở tập tin clip trong đó ra
Clip quay được, chính là cảnh giám sát ở ngã tư cuối đường tiền tiến, dòng số liệu ở gốc trái bên dưới hiển thị, thời gian bắt đầu clip là vào 7 giờ tối ngày 2/6. Ngã tư đó liên kết với một con đường chính của thành, người và xe qua lại rất nhiều. Long Nghị và Âu Dương Nhược, Phương Khả Kì ba người cùng nhìn màn hình hiển thị trên máy tính, nhìn kĩ qua một lần hình ảnh clip trong khoảng thời gian từ 7 giờ - 9: 30 tối, không phát hiện có người đàn ông đội nón đi qua ngã tư đó, sau đó lại dùng phương thức tăng tốc, xem hết cả đoạn clip, vẫn không có thu hoạch gì. Phương Khả Kì nói: "Tôi nhớ chiều hôm đó, tên đó quả thật men theo hướng này của phố tiền tiến đi, đường tiền tiến không có hẻm thông khác, ngã tư này là nơi phải đi qua trước khi hắn đi ra. Nhưng bây giờ ngay cả bóng của hắn cũng không thấy, chẳng lẽ tên này là thổ hành tôn, biết thuật độn thổ sao?"
Âu Dương Nhược nói: "Trên camera giám sát không tìm thấy đội nón, có 2 khả năng: Thứ nhất, hắn ở đường tiền tiến, thứ hai, hắn cởi nón ở nửa đường, tay che mặt cũng buông xuống rồi, khôi phục lại diện mạo ban đầu, cho nên chúng ta nhìn clip tìm cái nón, chắc chắn không tìm thấy."
Long Nghị gật đầu nói: "Âu Dương Nhược nói có lý, nhưng tôi cảm thấy khả năng hung thủ ở đường tiền tiến không lớn. Cửa hàng và nhà ở trên con phố này tổng cộng chỉ có mấy hộ, mà mọi người đều là người quen, nếu hắn là người ở trên phố, vậy thì quá dễ lộ thân phận, cảnh sát rất dễ dàng là có thể tra ra hắn. Đương nhiên, hắn cũng không thể nào ngu đến cứ đội nón đi trên phố, chắc chắn sẽ cởi bỏ nón ở nơi cách phòng khám không xa. Chúng ta vốn không hề thấy qua bộ mặt thật của hắn, cho dù hắn đứng đối diện, cũng chưa chắc có thể nhận ra hắn." Anh uống một miệng nước, ngửa đầu ra sau, dựa lưng trên ghế, nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng lại cảnh tượng gặp người đội mũ đêm đó trước cửa nha khoa Cao Minh. Hắn đội mũ, cúi thấp đầu, dùng tay che nửa bên mặt làm ra vẻ đau răng. Tuy xém chút đụng vào anh, nhưng trên thực tế, anh không hề thấy mặt của đối phương, chỉ thấy bóng lưng hắn vội vã bỏ đi.
Anh xoa nhẹ trán, tịnh tâm lại, đem cảnh tượng hôm đó giống như chiếu phim vậy, ở trong đầu của mình tua lại một lần, cái bóng lưng cuối cùng lúc người đó bỏ đi, giống như một cảnh đặc biệt, ở trong đầu anh dần trở nên rõ nét, đứng hình, phóng lớn.. Qua một lúc, anh bỗng nhiên mở to mắt ngồi thẳng người, nói với Phương Khả Kì: "Hôm đó lúc chúng ta đi ngang qua người đó ở trước cửa phòng khám, vào khoảng 7: 30 tối, từ phòng khám đến cuối ngã đường tiền tiến này, nếu đi bộ, khoảng 20 phút. Vậy đi, tiểu Phương, cậu đem đoạn clip vào khoảng 7: 30 đến 8 giờ tối đó, từng phút từng phút chiếu cho tôi xem." Phương Khả Kì lập tức di chuyển con chuột, đem hình ảnh clip trong khoảng thời gian này, từ từ chiếu cho anh xem.
Long Nghị đứng lên, hai tay chống bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Âu Dương Nhược đứng bên cạnh, không dám thở mạnh, mở to mắt nhìn clip. "Dừng!" Long Nghị bỗng vỗ bàn, hô to, dọa Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì giật mình. Phương Khả Kì vội nhấn chuột, tạm dừng hình ảnh. Lúc này thời gian hiển thị dưới gốc trái đoạn clip, là 7: 48 tối.
Long Nghị chỉ bóng lưng của người đàn ông đã đi đến ngã tư trong hình nói: "Chính là hắn!" Âu Dương Nhược bán tin bán nghi nói: "Đội trưởng, anh không hoa mắt đấy chứ? Đây chỉ là một cái bóng lưng!" Long Nghị nói: "Tôi tin vào mắt tôi, và trí nhớ của tôi, không sai, chính là người này. Chiều tối hôm đó, lúc vội vã tuy tôi không nhìn rõ tướng mạo của người này, nhưng lúc hắn bỏ đi, tôi đã nhìn bóng lưng của hắn thêm mấy lần, nhớ tư thế đi đường của hắn, còn có cái bóng lưng hơi đặc biệt của hắn. Hắn thân hình trung bình, không tính cao, nhưng lưng thô, rõ ràng có chút không cân bằng, lúc đi đường, lưng rất thẳng, nhưng động tác hơi cứng nhắc, trong có chút không tự nhiên. Lúc nãy trong clip, hắn chính là đi như vậy. Còn một điểm quan trọng, lúc hắn rời khỏi phòng khám, tôi nhìn thấy phía sau quần đen của hắn, mông trái, có một miếng sơn tường màu trắng nhỏ, có lẽ là do dựa vào tường phòng khám. Hai người xem, người trên clip này, tường trắng có phải còn ở chỗ mông này của hắn không?" Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì nhìn, thấy bên mông trái người đó thật sự có một vệt trắng.
Âu Dương Nhược bất giác khâm phục nói với đội trưởng: "Đội trưởng, anh thần thật!" câu nịnh bợ này khiến Long Nghị rất thích, anh có chút đắc ý nhìn người trong clip nói: "Tên này tưởng cởi nón, thay đồ, thì không ai nhận ra hắn rồi. Lần này, xem như hắn sơ ý rồi, hắn nhất định không ngờ cho dù tôi không nhận ra mặt hắn, cũng nhận ra lưng hắn. Phương Khả Kì, cậu quay đoạn clip lại, xem phía trước có quay trúng mặt hắn không." Phương Khả Kì quay lại một đoạn, người đó lúc đi ngang qua camera, máy quay từ trên xuống, vừa đúng lúc quay được khuôn mặt của hắn. Phương Khả Kì chụp lại ảnh phóng lớn, lại thông qua thủ đoạn kĩ thuật điều chỉnh độ rõ nét, một gương mặt đàn ông hơn 40 tuổi, đã hiện rõ trên màn hình máy tính. Long Nghị vỗ vai Phương Khả Kì nói: "Lập tức rửa bức ảnh này ra, chia cho mọi người trong tổ chuyên án, mau chóng điều tra rõ thân phận người này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.