Liệp Hung Kí - Nhạc Dũng

Chương 5: Người Tình Nghi Số 1



6 giờ sáng, cục công an thành phố Khúc Giang nhận được thông báo hỗ trợ điều tra của công an Nam Châu gửi đến, lập tức phải 2 cảnh sát hình sự tiến hành điều tra ông chủ quán ăn tên Triệu Đại Giang. Hai cảnh sát hình sự, một người tên tiểu Tôn, một người tên đại Lưu. Hai người lái xe cảnh sát đến đường chính Thị, tìm được quán ăn món tương Đại Giang.
Quán món tương chỉ bán cơm trưa và tối, không bán bữa sáng, nên lúc này còn chưa đến giờ kinh doanh, cửa lớn đóng chặt. Tiểu Tôn lên trước, vỗ cửa cuốn vang lên tiếng bốp bốp. Qua một lúc, mới có một thanh niên đôi mắt mơ màng ra mở cửa. Thấy ngoài cửa có 2 cảnh sát, 2 thanh niên đều rất kinh ngạc. Đại Lưu hỏi: "Ông chủ các người trên Triệu Đại Giang phải không?"
Hai thanh niên cùng gật đầu: "Đúng vậy." Đại Lưu nói: "Gọi hắn ra đây, chúng tôi có việc tìm hắn." Một thanh niên trả lời: "Ông chủ không ở đây. Tối chỉ có 2 chúng tôi ngủ ở đây trông quán. Ông chủ mua nhà ở đường Kiến Khang phía sau, ông ấy ở đó." Đại lưu nói: "Vậy cậu cho chúng tôi địa chỉ của ông chủ các cậu." Thanh niên báo địa chỉ của Triệu Đại Giang.
Đại Lưu và tiểu Tôn lái xe đến đường Kiến Khang, tìm thấy nơi ở của Triệu Đại Giang, nhấn chuông cửa. Qua một hồi lâu, mới có một người đàn ông trung niên nhuộm tóc nửa đỏ nửa vàng mặc áo ngủ ra mở cửa. Đại lưu cho hắn xem thẻ công tác của mình rồi hỏi: "Cậu chính là Triệu Đại Giang phải không?" thấy đối phương gật đầu, hắn lại nói "Chúng tôi là người của cục công an thành phố, muốn tìm cậu để tìm hiểu vài chuyện."
Trên mặt của Triệu Đại Giang thoáng qua một tia hoảng loạn, tuy không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn mở cửa ra, để họ vào nhà. Tự mình xoay người đi vào phòng ngủ, mau chóng tìm một bộ đồ mặc lên người. Đại Lưu đánh giá hắn, nói: "Chúng tôi muốn tìm hiểu một chút, tối qua từ 7 giờ đến 9 giờ, cậu đang ở đâu?" "Tối qua?" Triệu Đại Giang ngây ra một lúc: "Tôi ở nhà. Tối qua tôi bị đau bụng, sau khi ăn tối ở trong quan, đã giao chuyện trong quán cho hai nhân viên, tự mình về nhà nghỉ ngơi. Lúc đến nhà vừa đúng 7 giờ, lúc đó vừa mở tivi, đã nhảy ra khúc dạo đầu <tin tức phát sóng trực tiếp> của đài trung ương. Tôi ở nhà xem tivi một lát, rồi lên giường đi ngủ, nếu không phải lúc nãy các anh nhấn chuông, tôi còn chưa dậy nữa."
Đại Lưu nhìn vào trong phòng, hỏi: "Chỉ có mình cậu ở nhà à? Vợ con đâu?" Triệu Đại Giang nói: "Con học cấp 3, ở trường, vợ đang muốn ly hôn với tôi, dọn về nhà mẹ ở rồi. Trong nhà chỉ có mình tôi, cho nên nếu các anh hỏi tôi nhân chứng, vậy tôi thật không có cách nào." Đại lưu là một tay hình sự già, từ trong ánh mắt loáng thoáng của đối phương nhìn ra vấn đề, hắn khẳng định Triệu Đại Giang không nói thật.
Hắn từ trên lưng lấy ra một bộ còng, vừa chơi đùa trước mặt Triệu Đại Giang, vừa hỏi: "Tối qua, cậu có đến qua trạm xe lửa không? Có ngồi xe lửa không? Có phải tối qua cậu ngồi xe lửa đến thành phố Nam Châu, sau đó sáng hôm nay trở về nhà không?" "Ngồi xe lửa đến thành phố Nam Châu? Không có!" Triệu Đại Giang hoảng loạn lắc đầu, ánh mắt cố ý không nhìn chiếc còng tay sáng bóng trong tay Đại Lưu, lại không nhịn được lén lúc liếc nhìn mấy cái, giống như sợ cái còng tay này sẽ còng lên tay mình vậy.
Bộ dạng chột dạ này của hắn, càng khiến cho Đại Lưu nghi ngờ. Xem tên này một bộ tóc nhuộm đỏ rối bời, cộng thêm quanh năm ở trong bếp bị khói hung, sắc mặt trong đen có thoáng chút đỏ, trong già hơn tuổi thật rất nhiều, nếu bôi thêm vài đóm đồi mồi lên mặt, thật sự có chút giống tội phạm tình nghi được vẽ trên thông báo hỗ trợ điều tra. Chẳng lẽ tên này thật sự là tay hung thủ giết người đó? Nghĩ đến đây, Đại Lưu liếc mắt nhìn tiểu Tôn, tiểu Tôn hiểu ý. 2 người đứng lên, một trước một sau kẹp Triệu Đại Giang ở giữa.
Đại Lưu nói: "Triệu Đại Giang, tối qua từ 7 giờ đến 9 giờ, trên chuyến xe lửa số K7X8 đã xảy ra một vụ án mạng, một người đàn bà bị siết cổ chết, thi thể bị hung thủ ném từ trên xe lửa xuống, hung thủ sau khi giết người vứt xác ở trạm Nam Châu đã xuống xe bỏ chạy." Triệu Đại Giang ngây ra một lúc: "Chuyện này có liên quan gì đến tôi?"
Đại Lưu nói: "Có người nhìn thấy, người gây án là một tên đàn ông tóc đỏ, mà người đàn ông này rất giống cậu." "Đàn ông tóc đỏ?" Triệu Đại Giang dùng sức bới bộ tóc rối bời của mình, giống như có chút hối hận lúc trước không nên vì theo đuổi thời thượng mà nhuộm tóc thành cái màu quái dị này "Thì ta các anh sáng sớm đến tìm tôi, là vì nghi ngờ tôi có liên quan đến vụ án giết người này?" "Vậy cậu tưởng bọn tôi đến vì cái gì?"
"Tôi tưởng các anh.." Triệu Đại Giang nhìn hai anh cảnh sát ngừng lại một lát, thay đổi nói "Tôi không tưởng gì, tôi đâu có phạm pháp, đương nhiên không sợ các anh tra. Tối hôm qua tôi quả thật ở trong nhà ngủ, vốn không hề đến qua trạm xe lửa, càng không lên qua xe lửa, là tên khốn nào thấy tôi giết người trên xe? Các anh gọi hắn đến đối chất với tôi." Đại Lưu nói: "Nhân chứng tên Hầu Tiểu Ất, cũng là người thành phố Khúc Giang."
"Trời ơi, thì ra là tên khốn khỉ gầy đó." Triệu Đại Giang mở miếng mắng lớn. Đại Lưu hỏi: "Cậu quen hắn?" "Bộ dáng đó của hắn, hóa thành tro tôi cũng nhận ra. Thằng nhóc này là tên trộm, từng ở trong quán của tôi gây án 3 lần. 2 lần trước là trộm điện thoại của 2 khách nữ, bị tôi đuổi đi. Sau đó lại lẻn vào quán của tôi, trộm tiền trong quầy, bị tôi bắt tại trận. Tôi đánh hắn một trận, bởi vì hắn ra sức xin tha, cho nên tôi mới không đưa hắn đến cục cảnh sát. Tối qua tôi vốn không hề rời khỏi nhà, tên khốn này rõ ràng là hãm hại tôi, báo thù tôi. Anh cảnh sát, các anh phải làm chủ cho tôi đó!"
"Ồ, thật sự có chuyện này?" Đại Lưu và tiểu Tôn nhìn nhau, hai người trong lòng suy đoán lời của Triệu Đại Giang có bao nhiêu là thật. Cuối cùng Đại Lưu nói: "Những gì cậu nói, chỉ có một mình cậu, có thật hay không, bọn tôi còn phải điều tra. Nếu cậu có thể chứng tỏ đêm qua cậu thật sự không ra khỏi nhà, chuyện này dễ giải quyết rồi. Nhưng bây giờ cậu nói mình ở mãi trong nhà, lại không có bằng chứng, chúng tôi nhất thời cũng không thể khẳng định được, chỉ có thể dẫn cậu về cục công an từ từ điều tra."
"Ái, anh cảnh sát, chờ một chút." Triệu Đại Giang thấy Đại Lưu lấy còng tay chào hỏi hắn, vội nói "Không biết tin nhắn qq có thể làm bằng chứng không." Đại Lưu nói: "Cái này phải xem tình hình cụ thể, nếu là tin nhắn thật không qua sửa đổi có tác dụng, đương nhiên có thể tính là bằng chứng." Triệu Đại Giang nhìn 2 người một lúc, giống như hạ quyết tâm nói: "Thôi được, tôi nói thật, tối qua tôi quả thật ở trong nhà không ra ngoài, nhưng không phải ngủ, mà là nói chuyện với một bạn nữ QQ. Bởi vì hẹn 7 giờ tối bắt đầu, cho nên tối qua sau khi ăn cơm trong quán xong tôi đã về nhà, nói chuyện với người ta mãi đến hơn 12 giờ khuya. Lịch sử trò chuyện trong máy tính, không tin các người có thể đi tra."
Đại Lưu nói: "Thì ra là vậy, cậu nói sớm chẳng phải là không có chuyện gì rồi sao?'Triệu Đại Giang mặt đỏ bừng, một hồi sau mới gặng ra một câu:" Bọn tôi là.. khỏa thân trò chuyện. "Cảnh sát hình sự tiểu Tôn ho khan. Đại Lưu cũng hơi bất ngờ, nhìn Triệu Đại Giang nói:" Cậu không dám nói thật, là sợ bọn tôi bắt cậu phải không?" "Đúng vậy" Triệu Đại Giang trán toát đầy mồ hôi nói "Sáng sớm mở cửa nhìn thấy 2 cảnh sát đứng ở cửa, tôi tưởng chuyện tôi khỏa thân trò chuyện đêm qua bị cảnh sát biết được, các người đến bắt tôi."
Đại Lưu bảo tiểu Tôn đi kiểm tra máy tính của Triệu Đại Giang, tiểu Tôn nghiêm túc kiểm tra qua, chứng minh những gì Triệu Đại Giang nói là thật. Đại Lưu hù Triệu Đại Giang: "Cậu ở trong nhà lên mạng làm chuyện xấu, an ninh mạng của bọn tôi nhìn rõ mồn một, lần này bọn tôi không truy cứu trách nhiệm hình sự của cậu, chỉ là cảnh cáo cậu, lần sau nếu còn tái phạm, chiếc còng này của tôi sẽ không nhận người nữa. Còn nữa, mau đi đón vợ về nhà, sống tốt với nhau đi." "Dạ dạ dạ, lần sau không dám nữa, hôm nay tôi đi đón vợ về ngay." Triệu Đại Giang thở phào nhẹ nhỏm, vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa gật đầu cúi người tiễn 2 cảnh sát ra khỏi nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.