Lúc nghe được tiếng thét của Sa Tả, Naga không hề giật mình, lúc quyết định xông tới khu vực xả thì hắn cũng đã tính đến sẽ có tình huống như vậy.
Cơ thể hắn đã không còn tốc độ và linh hoạt như bình thường, so với tốc độ di chuyển xúc tua nhanh như tia chớp của chúng nó, hắn đã sớm liệu được bản thân không thể tránh thoát.
Chỉ là hắn không thể nói với Sa Tả.
Naga đã rời khỏi mặt đất, mượn lực của vòng xích đu người về phía trước, lúc này nếu bị xúc tua hút lấy, hắn sẽ mất đi lực.
Gần như cùng lúc xúc tua dính lên bắp chân của hắn, hắn rút dao ra.
“Naga _____“. Sa Tả không biết trên người Naga còn có dao, cũng không nghĩ con dao này sẽ được Naga dùng làm chuyện như vậy, lúc nhìn thấy Naga quơ dao tước về phía cẳng chân mình, tiếng hô lớn của cậu gần như đã không còn ngữ điệu, trước mắt hóa đỏ tươi bởi vì khiếp sợ và đau đớn.
Khi xúc tua vừa mới tiếp xúc với da của Naga, khi nó còn chưa kịp từng bước ăn sạch máu thịt, hắn đã tước xuống phần đùi tiếp xúc với nó.
Vết máu đầu tiên rơi xuống trên người vật thí nghiệm dưới chân hắn gần như biến mất ngay lập tức.
Chân Sa Tả mềm nhũn, quỵ trên mặt đất.
Cậu chẳng thể nghĩ tới Naga biết dùng cách như vậy để xông qua.
Lớp da của những thứ này có tính ăn mòn, vì thế khi rơi xuống, hắn cố gắng chống đở cơ thể mình tiếp xúc với vật thí nghiệm càng ít càng tốt, kiểm soát mặt dưới của giày, kiểm soát thời gian tiếp xúc ngắn nhất.
Coi như có thể làm được đi nữa thì hắn vẫn cảm giác được giày dưới chân có thay đổi, nếu cứ như vậy thì nhiều nhất là thêm ba bốn lần nữa, hắn sẽ thành chân trần giẫm lên những thứ này, tuy rằng lực sát thương của lớp da không lớn lắm nếu so với xúc tua, cũng không dính chặt vào da, nhưng tiếp tục nhiều lần như vậy, Naga không dám khẳng định mình còn có thể chịu được hay không.
Thế nhưng, hắn quơ dao tước xuống một xúc tua khác dính vào cánh tay trái của hắn, đây là cách duy nhất, cho dù phải chết, hắn cũng phải thử một lần.
Đoạn hành lang có vật thí nghiệm không dài, chỉ khoảng chừng mười mét, Naga chỉ nhảy hai lần thì đã đến đầu cùng, hắn xốc mảnh vải che ở mắt lên, chịu đựng cơn đau đầu dữ dội, trong thời gian ngắn nhất đã thấy rõ đại sảnh sụp lún, cũng nhìn thấy khu vực xả bên dưới đã trở nên bừa bộn kinh khủng.
Naga không hề suy tính trước về tình hình trong khu vực xả, nhưng hắn không có thời gian do dự mà trực tiếp nhảy xuống.
“Thế nào rồi!”. Đầu bên kia hành lang truyền đến tiếng hét của Sa Tả.
Naga nhanh chóng dựa vào âm thanh và không khí lưu động để đoán tình hình bên dưới, cũng hét lên: “Bên dưới rất ít!”.
Đúng thế, vật thí nghiệm trong khu vực xả quả thật ít hơn nhiều so với trên hành lang, Naga có thể dễ dàng tìm được chỗ đặt chân.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đã an toàn.
Vật thí nghiệm trong khu vực xả trên cơ bản đều đã hoàn toàn trưởng thành.
Tất cả gần như đều là con trưởng thành.
Trên hành lang không có vật thí nghiệm trưởng thành, có lẽ do khu vực xả bị nổ tung nên mới buộc phải bò ra bên ngoài.
Trong vòng vài giây khi Naga rơi xuống, vật thí nghiệm xung quanh đều nhanh chóng duỗi xúc tua về phía hắn.
Thiết bị đốt rất lớn, dựa theo phương hướng Sa Tả nói trước đó, Naga biết hiện tại mình đang cách thiết bị đốt khoảng chừng hai mươi mét về phía trước.
Hắn nghe ra được xung quanh thiết bị nổ có khoảng chừng bảy tám vật thí nghiệm nằm đó, tạm thời vẫn còn giữ nguyên hình dạng, không hề cử động.
Khi Naga vung vòng xích, trên dao đều là máu, máu trên người cũng đã thấm ướt quần áo hắn.
Sau khi tước xuống vài cái xúc tua dính vào đùi và lưng, hắn đã không còn cảm giác được đau đớn, chỉ thấy vô cùng mệt mỏi.
Những vết thương này đều không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dưới tình huống hắn không có thời gian và cơ hội để điều chỉnh và hồi phục, máu không ngừng trào ra ào ạt mỗi một lần hắn cố sức, nó khiến tốc độ và sức mạnh của hắn đều bị ảnh hưởng, nếu tiếp tục như vậy thì hắn không biết mình còn có thể chống đở được bao lâu.
Vòng xích quấn lên ống kim loại bên cạnh thiết bị đốt, đây là ống dẫn nhiên liệu.
Cơ hội duy nhất của bọn họ là phá hỏng ống nhiên liệu, sau đó châm lửa, nhưng trực tiếp đốt ống dẫn nhiên liệu có thể dẫn tới nổ tung, Naga nhất định phải trở lại hành lang trước khi nó phát nổ.
Trong cơ hội duy nhất này tràn đầy nguy hiểm vừa không thể biết trước vừa không thể không đối mặt.
Sau khi vòng xích quấn chặt, Naga mượn lực vọt ra ngoài, khi đến được bên cạnh thiết bị đốt, hai chân của hắn đạp lên tay nắm kim loại trên thiết bị, lợi dụng trọng lượng cơ thể kéo về sau một cái mạnh, vòng xích cắt đứt ống dẫn nhiên liệu.
Hắn lập tức nghe thấy tiếng “Tách tách”, nhiên liệu rỉ ra từ trong vách tường.
Cùng lúc đó, Naga ngửa về sau, té ngã trên mặt đất.
Khi vừa ngã xuống, hắn cảm thấy có vài xúc tua xuyên qua quần áo và hít chặt vào người hắn, lập tức có một cơn đau phá vỡ thần kinh vốn đã tê liệt truyền tới.
Trong chớp mắt này, trước mắt hắn lóe lên kí ức của rất nhiều năm trước, cả người bị thương, đau đớn kéo tới không ngừng, nhưng hắn không thể dừng lại, hắn phải cắn răng tiếp tục đi về phía trước, bất cứ một lần dừng lại nào cũng có thể khiến hắn dừng lại mãi mãi.
Sự khác biệt duy nhất có lẽ chỉ có cảm giác trong lòng, khi đó, thứ tràn ngập trong cơ thể hắn là tuyệt vọng và phẫn nộ, còn có thù hận.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ.
Hắn phải mang Sa Tả ra ngoài.
Máu không ngừng nhỏ giọt, thể năng của hắn cũng giảm dần, ngoại trừ hành động và sức lực bị ảnh hưởng thì khả năng chịu đau và mệt mỏi cũng đang giảm xuống nhanh chóng.
Lúc tay hắn mò đến chốt mở của thiết bị đốt, nó đã bắt đầu run rẩy.
…
Đây là lần đầu tiên Sa Tả cảm thấy bất lực như thế, cậu không nhìn thấy tình hình hiện tại của Naga, ngoại trừ lo lắng thì cậu hoàn toàn không biết phải làm gì.
Cậu không giúp được gì, cậu không có sức mạnh, tốc độ, năng lực và giác quan như Naga, cậu không có gì cả, ngoại trừ bộ nhớ vượt trội và khả năng phán đoán liên quan đến tính toán thì cậu gần như không có năng lực nào khác.
Trước đây, cậu từng cho rằng sức mạnh tinh thần tương tự với Bàng Ca của mình sẽ tăng thêm khả năng sinh tồn cho bản thân và Naga, nhưng hiện tại nó không hề có chút tác dụng nào, cậu không cảm giác được mình rốt cuộc còn có năng lực đó hay không, chứ đừng nói là dùng nó để giúp đỡ Naga đang vùi người vào nguy hiểm.
Sa Tả quỵ trên sàn nhà, nhìn chằm chằm vào ánh sáng phía trước, cảnh vật trước mắt nhòe đi, đồ vô dụng mình đây lại có thể là vật thí nghiệm sao?
Vật thí nghiệm như vậy mang đến lợi ích gì?
Lợi ích gì?
“Naga!”. Lúc Sa Tả nghe thấy phía trước truyền tới tiếng máy móc được khởi động, cậu hét lên.
Lúc này đây cậu muốn xem những thứ này có tác dụng như thế nào so với vật thí nghiệm là mình, cậu nhanh chóng nhắm mắt, khôi phục lại thị lực.
Thiết bị đốt đã được khởi động, để các ống dẫn nhiên liệu hoạt động thì cần phải mất một lúc, cậu phải giữ cho mình ở tình trạng tốt nhất, đợi khi Naga tiếp ứng cậu thì sẽ không bị cản trở.
“Khởi động rồi!”. Giọng Naga vang lên từ bên dưới.
Ba chữ ngắn ngủi này khiến lòng Sa Tả nặng trĩu, cậu rất hiểu Naga, từ giọng nói của Naga, cậu có thể cảm nhận rõ sự suy yếu và kiệt sức của hắn, cho dù trước đó bị đạn bắn nghiêm trọng như vậy, giọng nói của hắn cũng không thế này.
Đến cực hạn rồi sao?
Ngay từ đầu, thiết bị đốt cháy không được dự dịnh đưa vào sử dụng, vì thế linh kiện cố định cũng không tân tiến nhất, Naga không mất nhiều sức để tháo bỏ vòng cố định ống nhiên liệu.
Bên cạnh đều là mùi chất đốt, chỉ cần một mồi lửa là có thể đốt cháy tất cả. Naga không lo lắng rằng mình sẽ bị bắt lửa, hắn có thể đoán được nơi nào có ít khí đốt.
Vả lại, nếu quả thật bị bắt lửa thì ngược lại có thể giúp cho vết thương ngừng chảy máu, cũng có thể làm cho các xúc tua vẫn còn dính trên người hắn tróc xuống, bởi vì hắn phải xoay xở với ống dẫn nhiên liệu nên không thể nhanh chóng xử lí mấy xúc tua này, có vài cái đã rơi vào cơ thể hắn.
Thiết bị đốt phát ra một tiếng “Ầm”, một ngọn lửa chui ra từ trên vách kim loại của thiết bị đốt đã không còn được bịt kín.
Trong nháy mắt ngọn lửa nối liền với nhau, ngọn lửa từ trong ống nhiên liệu đột nhiên phụt ra ngoài chừng vài mét.
Naga cắn răng cầm lấy cái ống trở nên nóng hổi chỉ trong tích tắc, chịu đựng đau đớn bị lửa đốt, lúc cảm giác xúc tua trên người đã rớt xuống đất thì mới lùi về sau nơi thế lửa yếu nhất, nhắm ống thẳng vào vật thí nghiệm xung quanh.
Lửa đã bắt đầu thiêu đốt, vật thí nghiệm bị bao vây dưới ngọn lửa không còn vươn xúc tua, trong không khí tràn nhập mùi chua thối gay mũi.
Dưới nhiệt độ cao, vết thương trên người càng thêm đau đớn, Naga cắn răng nén chịu, chậm rãi đi đến mở chốt của căn phòng có đặt thuyền.
Trên mặt đất, kéo lên, bên phải.
Chốt kim loại nóng hổi, lúc nắm vào, Naga có thể nghe được tiếng xì xèo da bị nướng cháy, cũng ngửi thấy thứ mùi khó chịu.
Sa Tả nghe được tiếng lửa đốt, cũng cảm nhận được sóng nhiệt ập đến từ đầu hành lang sụp lún bên kia, nhìn làn khói đen tràn ra từ đó, cậu biết Naga đã thành công.
Không đợi cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu chợt phát hiện có hai xúc tua duỗi ra từ trong làn khói đen ở cuối hành lang!
Vật thí nghiệm nơi đó không hề bị thương.
“Naga!”. Sa Tả rống lên, “Vật thí nghiệm bên trên bắt đầu trưởng thành! Cẩn thận!”.
Sa Tả lấy súng cầm trên tay, điều chỉnh tầm bắn của lỗ phun lửa đến mức xa nhất.
Cậu không thể ở tại chỗ đợi Naga đến đón, nếu những vật thí nghiệm này sắp trưởng thành, đợi đến khi Naga lên tới đây, bọn cậu có thể không còn cơ hội tái hợp rồi tháo chạy.
Cậu phải cố hết sức đến gần khu vực xả.
Ngọn lửa phun vào vật thí nghiệm, cùng lúc đó xúc tua cũng vươn tới, cậu không tránh, Naga không tránh thoát, vậy thì cậu cũng không tránh được.
Nhưng cậu có thể dùng cách giống Naga.
Lúc đưa dao tới, cậu không do dự, hiện tại cậu không có thời gian do dự, chỉ là đau đớn làm cậu gần như hét lên.
Sau khi tước bỏ hai xúc tua, ngọn lửa làm cho vật thí nghiệm trước mắt bắt đầu lay động.
Sa Tả vừa phun lửa về phía bọn chúng, vừa dùng chân giẫm vào con nằm gần cậu nhất, cậu phát hiện sau khi vật thí nghiệm bị lửa đốt, lớp da của nó sẽ mất đi tính bám và trở nên cứng hơn, khi giẫm lên có cảm giác như lớp cứng phía trên mặt đầm lầy.
Cậu nhịn đau tiếp tục dùng lửa thiêu, nếu như lửa được dẫn lên thì khả năng cậu và Naga chạy thoát là rất lớn.
Nhưng tình hình không quá lạc quan, Naga không trả lời cậu, cũng chưa trở lại hành lang, lúc này đây, vật thí nghiệm chỗ này cũng bắt đầu trưởng thành, chúng nó duỗi xúc tua bám vào đồng loại bên cạnh.
“Naga!”. Sa Tả giẫm lên vật thí nghiệm mà đi, ngọn lửa bắt đầu nhỏ dần, chất đốt không còn bao nhiêu, đau đớn và cơ thể yếu ớt làm cậu khó duy trì cân bằng, có vài lần suýt đã ngã vào đống nhựa kia, sự im lặng của Naga khiến cậu bắt đầu tuyệt vọng: “Trả lời tôi đi!”.
Một ngọn lửa phọt ra từ trong làn khói đen ở cuối hành lang, những vật thí nghiệm nằm gần lổ thủng chìm vào ngọn lửa màu xanh nhạt.
Sa Tả nhìn thấy ống nhiên liệu đưa lên từ bên dưới và ngọn lửa phun ra từ bên trong nó.
Lúc Naga nhảy lên, hai vật thí nghiệm trong góc phòng không bị lửa thiêu cùng duỗi xúc tua về phía hắn, bám vào phần đùi vốn đã chồng chất vết thương của hắn, ngăn cản hắn tiếp tục nhảy lên.
Naga chỉ kịp cắm ống nhiên liệu vào trong khe hở ở lổ thủng, dùng một tay níu vào mặt nền rạn nứt, sức kéo mạnh trên đùi làm hắn không thể nào nhảy lên trên.
Hắn có thể nghe thấy Sa Tả đang gọi hắn, nhưng hắn không còn sức để trả lời, chỉ cần lên tiếng, chút kìm nén cuối cùng của hắn sẽ biến mất.
Hắn có thể xác định vật thí nghiệm có thể bài tiết ra chất nào đó, nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chức năng cơ thể, bằng không những vết thương này cũng không nặng đến mức khiến hắn suy yếu đến mức này, tay vịn sàn nhà hành lang hơi trượt đi.
Phải nhanh chóng thoát khỏi xúc tua trên đùi, chỗ đó vốn đã bị thương, xúc tua lại bám vào khiến cho tốc độ ăn mòn vào da trở nên nhanh hơn.
Naga hít sâu một hơi, kiên quyết kéo chân về, con dao trên tay quét về phía chân.
Trong tích tắc sức kéo của hai xúc tua rời khỏi cơ thể hắn, hắn dùng sức nhảy lên hành lang từ chỗ thủng.
Lúc Naga cả người đầy máu nhảy lên từ bên dưới, Sa Tả đau đến mức không cầm nổi súng.
Điều khiến cậu càng thêm tuyệt vọng chính là lúc Naga nhảy vọt lên rồi rơi xuống đất, phần đùi tựa như mất sức, mặc dù đã chảy tới một bước nhưng vẫn không thể nào đứng vững, té nhào vào vật thí nghiệm.
“Naga! Naga ____“. Sa Tả nhìn thấy vài xúc tua gần như duỗi ra cùng lúc dính vào người Naga.
“Đừng tới đây!”. Naga trầm giọng nói, hắn dùng tay chống, muốn đứng lên nhưng không thành công.
Ống nhiên liệu hướng về phía tường, nều như không điều chỉnh thì diện tích đốt sẽ rất hữu hạn, mà máu đã bắt đầu chảy ra từ phần da thịt tiếp xúc với vật thí nghiệm của Naga.
“A ____“. Trước mắt Sa Tả là một mảng đỏ tươi, cậu dùng hết sức thét lên một tiếng.
Nhìn Naga bị vật thí nghiệm bao kín cả người, máu liên trục trào ra, tim của Sa Tả như bị vật gì đó đâm thẳng qua, cậu bỏ mặc tất cả, chạy ào về phía hắn.
Cậu không thể nào nghe theo Naga, không qua đó thì Naga mới có thể chết, nếu như Naga chết…
Chỉ bước hai bước, Sa Tả đã cảm giác được đế giày của mình mất đi tác dụng, dưới chân truyền đến cơn đau do lửa đốt, tiếp đó có hai xúc tua bám vào đùi cậu, kéo cậu xuống đất.
Cậu không còn cảm thấy đau đớn, tuyệt vọng và đau đớn trong lòng khiến cậu gần như phát điên.
Đau.
Cơn đau này không phải đến từ vết thương trên người.
Đau đầu.
Đau đớn như tràn ra từ nơi sâu thẳm khiến sắc đỏ trước mắt Sa Tả biến thành màu đen.
Mọi thứ bên cạnh tựa như đều biến mất.
Chỉ có một suy nghĩ xoay vòng trong đầu.
Không muốn chết!
Naga không thể chết!
Không muốn chết!
Trạng thái chân không ngắn ngủi trôi qua, Sa Tả cảm thấy ngón tay của mình bắt đầu mất kiểm soát và run lẩy bẩy, sau đó cơn run rẩy tràn ra cả người.
Đau đớn đi kèm với cơ thể run rẩy không ngừng.
Không muốn chết!
Đám quái vật kia chết hết đi!
…
Một vệt ánh sáng bạc phá vỡ bóng đêm trước mắt Sa Tả.
Vòng xích của Naga quấn vào cánh tay cậu.
Sức kéo lớn lôi cậu từ trong bóng tối về tới hiện thực.
Cậu được Naga kéo về từ không trung, ngã lên người hắn.
Vật thí nghiệm dưới người trở nên kì lạ.
“Chúng ta lên thuyền”. Naga khiêng cậu lên vai, nhảy vào khu vực xả.
Sa Tả cảm thấy vô cùng choáng váng, trước mắt lại tối sầm, chìm vào hôn mê.