Trước mắt bao người, các bóng trắng lớn bé tan thành một làn khói, cuối cùng ngưng tụ ra một hình người. Kẻ đó tóc dài, mũ cao đai rộng, ăn mặc rất trang trọng. Khuôn mặt hắn thoạt đầu trống không, sau đó đường nét và hình dạng ngũ quan dần hiện ra như nặn tượng đất. Con mắt thành hình cuối cùng, hơi xoay nhẹ, sóng mắt lan ra. Giữa tuyết trắng mù trời, hắn hà ra một làn khói trắng.
Sau đó, tựa như ảo giác, hắn chợt tan biến giữa màn sương, chỉ để lại đám hoa trái mùa bạt ngàn đồi núi.
Tuyết trắng đến thê lương.
Cả buổi chẳng ai nói chuyện. Không biết bao lâu sau, đồng hồ báo thức của một người chạy việc bên ngoài reo vài tiếng, bấy giờ, mọi người mới phát hiện đã sắp sáu giờ rồi. Mây dày bị gió tây bắc cuốn lên, để lộ trăng và sao thưa thớt trước bình minh, tòa nhà Cục Dị khống biến mất khỏi tầm nhìn, không trung thoáng chốc trở nên trống vắng, mùi khét phả lại từ đống đổ nát.
Vương Trạch “hả” một tiếng, hơi ngỡ ngàng, lại nghe Tiêu Chinh hỏi: “Bên phía các anh thế nào rồi?”
Vương Trạch nhất thời cũng không nói rõ được, đành phải nhìn sang Thịnh Linh Uyên.
Sắc mặt Thịnh Linh Uyên còn trắng hơn trăng, lạnh hơn tuyết, hắn lạnh lùng đẩy Tuyên Cơ ra, chẳng nói chẳng rằng quay người đi vào trong phế tích Cục Dị khống.
Tuyên Cơ mới đầu chưa phản ứng được, còn thầm nghĩ: “Không chịu thôi à?”
Hắn vừa định đuổi theo thì đột nhiên nhận ra điều gì đó. Hắn cúi đầu, nhìn thấy tay áo bị cọ rách của mình, chân đang bước ra cứng đờ ở đó.
Toi rồi!
Vương Trạch dùng khuỷu tay huých hắn: “Đi đi, ông còn ở đây tạo dáng gì vậy?”
“Sao cơ? À, không, chân bị chuột rút chút.” Tuyên Cơ định thần lại, cào cào tóc, lại gật đầu một cái với Trương Chiêu cách đó không xa, “Vừa rồi cảm ơn nhé, người anh em.”
Vương Trạch sán tới: “Hai ông mới thống nhất chiến tuyến, vừa được một lúc lại trở mặt nội chiến rồi? Sao vậy?”
Tuyên Cơ không trả lời nổi.
Kể ra cũng kỳ, khi hắn và Thịnh Linh Uyên ở riêng với nhau, thật ra hai người đều là kiểu cẩn thận từng li, trăm mối ưu tư. Tiếc thay, lúc ngọt ngào không ai thấy, vừa có chiến tranh thì cả thế giới đều hay, trong mắt người khác, hai người họ giống như suốt ngày khai chiến vậy.
Vương Trạch nói: “Tôi cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ông mới nãy không được bình thường.”
Tuyên Cơ: “Hửm?”
Vương Trạch: “Như thể muốn đắp bùn rồi vùi ông xuống đất mà nướng ấy.”
Tuyên Cơ: “…”
Giữa các chủng tộc khác nhau có thể tôn trọng nhau một chút hay không? Hắn có suốt ngày mở miệng ra là sashimi cá chép hay cá chép sốt chua ngọt đâu!
Vương Trạch nói: “Đội trưởng Yên của bọn tôi, ngần ấy năm giời chưa từng mặt nặng mày nhẹ với Tri Xuân lần nào, chưa từng nói lấy một lời không hay về Tri Xuân cả trước mặt lẫn sau lưng người ta, sao hai người không phải đang cãi nhau thì là sắp sửa cãi nhau tới nơi vậy?”
Đồ đạc trong túi Tuyên Cơ đã rơi sạch từ lúc hắn bay tới bay lui, vì thế hắn lấy một điếu thuốc trong túi Vương Trạch, rất rầu rĩ hừ mũi một tiếng: “Thì thế.”
Thề Non Hẹn Biển mới khâu chưa được một đêm, “tài liệu mật cốt lõi” đã bị tiết lộ sạch.
Vận cứt chó gì vậy?
Hắn bám theo sau Thịnh Linh Uyên ở một khoảng cách khá xa, hơi do dự một chút, lại rỉ tai hỏi Vương Trạch: “Ừm… hỏi ông chuyện này.”
Vương Trạch là chúa đưa chuyện, lập tức trả lời: “Ừ, ông nói đi.”
“Có vài… ừm… không biết phải nói thế nào, chuyện tiêu chuẩn kép, dẫn đến mâu thuẫn gia đình,” Tuyên Cơ ậm ừ nói, “ông chỉ giáo một chút, nên làm thế nào?”
“Tiêu chuẩn kép kiểu gì?” Vương Trạch hỏi, “Kiểu anh phụ trách kiếm tiền, tôi phụ trách nhiệm tiêu, anh tự ý động vào đại quyền tài chính là tội đáng muôn chết, tôi quẹt nổ thẻ tín dụng là ‘chưa ăn gạo nhà anh’?”
“Không phải vấn đề tài chính, là…” Tuyên Cơ khựng lại một lúc, cũng không nghĩ ra cách nói khác, vì thế khoát tay, “Được rồi, cũng không khác mấy.”
Vương Trạch nghiêm túc hỏi vặn lại: “Tại sao loại khốn nạn này cũng có thể có người yêu, chỉ mình tôi không có? Ông chỉ giáo một chút, là bởi vì mặt tôi đen à?”
“Nhưng nếu…”, Tuyên Cơ nói khẽ, “hắn có thói xấu cờ bạc?”
Vương Trạch nghĩ ngợi một chút: “Thì dẹp không chung sống nữa.”
Tuyên Cơ: “…”
“Tuy rằng thường ngày có chút mâu thuẫn là chuyện thường,” Vương Trạch nói, “nhưng nếu ông không tin tưởng hắn, hắn cũng không tin tưởng ông, thế còn sống với nhau làm gì? Diễn vở ‘đấu trí’ cả ngày à? Chán ngắt.”
Tuyên Cơ kẹp điếu thuốc trên tay, cả buổi không đưa vào miệng, khi định thần lại thì điếu thuốc đã cháy chỉ còn đầu lọc.
Hắn phát hiện khi chợt nghe Vương Trạch nói “không chung sống nữa”, mình không hề có cảm giác gì khác ngoài dở khóc dở cười, bởi vì Thịnh Linh Uyên chưa từng “chung sống” với hắn.
Trong tòa nhà Cục Dị khống phủ đầy than tro, rồng vàng cũng bị hun thành thằn lằn đen, nằm trên một viên gạch, thành một bức tranh chết, không bao giờ nhúc nhích nữa. Với thính lực của Thịnh Linh Uyên, theo lý có thể nghe thấy Tuyên Cơ và Vương Trạch rù rì nói chuyện cách đó mấy chục mét, nhưng bọn họ đã nói gì, hắn đều không nghe rõ dù chỉ một chữ. Trong tai hắn như có thứ gì đang kêu “ong ong”, khiến tay chân hắn cũng tê dại theo. Lòng bàn tay đút trong túi toàn mồ hôi lạnh, cứ liên tục run rẩy.
Thịnh Linh Uyên không phải là người cảm tính. Hắn phải hoàn toàn bình tĩnh khi đối mặt với kẻ địch, còn những người không phải kẻ địch xung quanh hắn thì cũng chẳng ai dám chọc giận hắn. Hơn nữa tách huyết mạch chu tước nhiều năm, hỉ nộ ai lạc của hắn đều nhạt như nước, không cảm nhận được rõ lắm.
Nhưng chẳng qua mới đến thế giới này hơn một tháng, mà đại bi đại hỉ, đại kinh đại nộ đã như hắt dầu vào lửa mạnh, nổ cho tim phổi trì trệ của hắn thủng lỗ chỗ.
Xích Uyên chưa cháy, mà hắn lại đã sắp cháy rồi.
“Thiết bị giám sát năng lượng không phản ứng…”
Những người chạy việc bên ngoài ở xung quanh xì xào bàn tán.
“Bộ phận dưới lòng đất không bị thiệt hại nhiều, đang kiểm tra, tu sửa.”
“Mấy khu vực nguy hiểm hoạt động bình thường.”
“Ừm…” Vương Trạch do dự đi tới, bật loa ngoài điện thoại, nói với Thịnh Linh Uyên, “Chủ nhiệm Tiêu nói, cây kia và dây leo trên cây hình như không phải một thể, ban nãy linh của dây leo đã nhập vào người cựu Cục trưởng.”
Thịnh Linh Uyên quay đầu lại nhìn hắn một cái, ngoại trừ mặt trắng bệch, ánh mắt rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi ôn hòa hơn bình thường.
Vương Trạch đưa di động cho hắn, nghĩ thầm: “Không tức giận lắm mà.”
Chủ nhiệm Tuyên đang sợ gì?
Tiêu Chinh vào gian đơn cựu Cục trưởng từng ở, vừa kiểm tra vật phẩm cá nhân của ông, vừa kể lại chuyện mình gặp phải bên này qua điện thoại.
Thịnh Linh Uyên nghe rất cẩn thận, khi nghe thấy câu “Đan Ly phong họ ở mộ ảnh nhân”, hắn hơi nhướng mày.
Vương Trạch vội hỏi: “Ông lớn, sao vậy?”
“Chuyện ảnh nhân cùng chủ sinh con không thường thấy, dù sao cũng chẳng ai nuôi cả trăm ảnh nhân trong hậu cung như yêu vương. Hơn nữa, thường thì ảnh nhân cả đời đều sống vì chủ nhân, không hay nảy sinh tình cảm với ảnh nhân khác, sinh con hầu như cũng đều là theo yêu cầu của chủ nhân, đứa trẻ sinh ra đương nhiên sẽ do chủ nhân của họ xử lý.” Thịnh Linh Uyên chậm rãi nói, “Còn sinh ra không có chủ nhân sẽ thế nào, ta chưa gặp tình huống này bao giờ. Có thể đúng như hắn nói, là một đám thai chết chấp niệm bị vỡ vụn.”
Hắn nhắc đến yêu vương mà giọng điệu quen thuộc như đang kể về Lão Vương hàng xóm vậy, mọi người xung quanh nghe thấy đều ngờ vực không thôi.
Tiêu Chinh hỏi trong điện thoại: “Làm sao ngươi biết? Tài liệu nào nói yêu vương có khoảng trăm ảnh nhân, có căn cứ không?”
Tuyên Cơ ho khan một tiếng, vắt hết óc định khâu lại vỏ bọc rách bươm cho hắn: “Mặc dù không có tài liệu chính thức, nhưng là lời truyền miệng trong dân gian xưa…”
“E là không tìm được tài liệu.” Thịnh Linh Uyên cắt ngang. Hắn chắp tay sau lưng, nhìn thân cây cháy đen, nói, “Trẫm cũng mới tận mắt thấy một lần… Chỉ là có một điểm rất kỳ lạ, năm ấy Đan Ly phong ấn những chấp niệm này trong cây, tại sao sau đó không báo lên, cảm thấy chỉ là thai chết, không đáng nhắc tới à?”
Tuyên Cơ: “…”
Vương Trạch: “…”
Tiêu Chinh: “…”
Bên phía Yên Thu Sơn “bộp” một tiếng, thì ra là hắn không chú ý, tuột tay đánh rơi cành cây dùng tạm làm gậy.
“Tên mù Vảy Mắt Bạc nói, âm trầm tế đầu tiên của Tất Xuân Sinh xảy ra vấn đề, gọi nhầm nhân hoàng Thịnh… nhảy vào Xích Uyên năm ấy dậy…” Lông tơ sau lưng Yên Thu Sơn dựng lên một loạt, hắn không dám nói cái tên ấy trước mặt Thịnh Linh Uyên, “Ngươi… ngài…”
Ngoại trừ Tuyên Cơ và Vương Trạch mơ hồ biết một chút gì đó, toàn thể đội chạy việc bên ngoài đều lui một bước, không hẹn mà cùng đặt tay lên vũ khí của mình.
Có một số người, đặt trong sách sử là cho người ta chiêm ngưỡng, để người ta nói chuyện say sưa, nhưng xác chết vùng dậy thì hơi bị kinh dị.
Nhất là hắn còn được đánh thức bởi âm trầm tế văn, ký ức của mọi người hãy còn mới nguyên đối với màn hắn giết Tất Xuân Sinh và chịu lôi hình.
“Ồ?” Ánh mắt tủm tỉm cười của Thịnh Linh Uyên quay sang Yên Thu Sơn, “Hắn còn nói gì nữa?”
Thần sắc ấy giống y hệt khi hắn xuất hiện ở Xích Uyên lần đầu tiên.
Yên Thu Sơn vô thức giấu Tri Xuân sang bên hông: “Hắn nói kẻ được triệu ra từ Xích Uyên chắc hẳn không phải chân thân của ngài, mà giống thứ ngài thường mang theo, lâu ngày có linh hơn.”
“Thứ chôn dưới Xích Uyên là một thông tâm thảo trước kia trẫm từng dùng. Trẫm nửa đời sau tai mắt bất tiện, sự vụ hằng ngày thường phải nhờ thông tâm thảo làm vật liên kết.” Thịnh Linh Uyên nói, “Còn âm trầm tế, âm trầm tế đầu tiên không có vấn đề gì, người cô ta muốn tìm chính là trẫm.”
Vương Trạch: “Nhưng…”
“Thần thức của trẫm đã bị đánh thức thì khó mà nằm về lại. Thân thông tâm thảo bị sét đánh nát, thần thức ắt sẽ đi tìm thân thể của mình, vừa khéo lúc ấy ở ngay gần đó.” Thịnh Linh Uyên chuyển hướng sang Tuyên Cơ, ánh mắt không hề khác biệt với nhìn người khác, thậm chí gật đầu một cái với hắn, “Nhờ phúc của ngươi, đa tạ.”
Tuyên Cơ: “…”
Yên Thu Sơn nhíu mày, lại nói: “Khi bọn chúng muốn tôi viết âm trầm tế văn trong mộ cao sơn vương tử, chúng bảo tôi rằng hoạt tế ngàn người chỉ cần giết một lần là đủ rồi, thật ra là lừa tôi. Lúc ấy, mục đích của chúng là để tôi làm mồi nhử, dụ ngài ra, sau đó cho Vi Dục vương đối phó với ngài.”
“Không phải dụ Vi Dục vương đối phó với trẫm, mà là muốn dụ trẫm giết Vi Dục vương. Âm trầm tế thật ra có hai đợt: đợt thứ nhất là dùng hoạt tế ngàn người đánh thức thần thức trẫm; đợt thứ hai là đại âm trầm tế với tế phẩm là ba ma ‘tham’, ‘sân’, ‘si’, mượn tay trẫm giết tế phẩm, sau đó ban sự sống cho gốc cây kia như công chúa yêu tộc từng ban sự sống cho tượng thần chu tước bằng đại âm trầm tế năm xưa. Chậc, thật là mạnh tay… Còn tượng thần chu tước,” Thịnh Linh Uyên thở dài vẻ như hơi mệt mỏi, “nói ra dài dòng lắm.”
Hắn dường như lười nhiều lời, vẫy tay bảo Tuyên Cơ: “Ái khanh, ngươi kể đi.”