Truyền thuyết nói rằng, thủ lĩnh động vật quần cư như tinh tinh, sói không thể dễ dàng để lộ nhược điểm, bởi vì các con đực khác đều đang dõi theo nó như hổ rình mồi, yếu nhược còn đáng sợ hơn chết.
Tuyên Cơ quỳ xuống để tầm nhìn ngang với hắn, ma xui quỷ khiến giơ tay, chạm lên vết sẹo bởi vì nheo mắt mà lộ ra của Thịnh Linh Uyên. Vết sẹo của hắn ở vị trí bọng ngoài khóe mắt, bị lông mi che khuất, rất gần mắt. Ngón tay Tuyên Cơ đặt lên, hắn không tự chủ được chớp mắt một cái.
Nhưng không né đi.
Hắn đã tước vũ khí, cởi giáp, giơ cổ họng ra, mặc cho xử trí, cũng chẳng để ý chút “nguy hiểm” này.
Tuyên Cơ trực tiếp buột ra một câu không qua suy nghĩ: “Nhưng ta vốn sinh ra vì ngươi mà.”
Thịnh Linh Uyên nhắm mắt. Một lúc lâu sau, hắn thở dài: “Bớt đi, ta còn tưởng ngươi sinh ra để chọc giận ta cơ.”
“Thì là để chọc giận ngươi.” Oan nghiệt kia nói.
Bọn họ lừa ngươi, kính nhi viễn chi, ba quỳ chín khấu, hoặc là muốn đánh bại ngươi, muốn hại ngươi… đều là vì tính mạng bản thân và gia đình, quốc gia đại sự. Chỉ mình ta om sòm khiến ngươi mình đầy lông gà, hễ ăn no rửng mỡ là lại kiếm chuyện không đâu, lấy mấy việc vụn vặt làm phiền ngươi, khiến ngươi tức giận đến chết đi sống lại, thất khiếu bốc khói, có dáng vẻ con người.
“Cũng là để khiến ngươi cười.” Tuyên Cơ nói, bỗng nhiên lại ý thức được mình nhòe nhoẹt nước mắt, vì thế thảm hại rút tay về, lau mắt, “Nhưng ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi…”
Thịnh Linh Uyên: “Ta cười không nổi, Thề Non Hẹn Biển của ngươi là có ý gì?”
“Phòng trộm,” Tuyên Cơ tức giận nói, “phòng ngươi lấy trộm mạng của ta mang đi lấp cái hố ghẻ Xích Uyên đó, trước kia ngươi đã làm không chỉ một lần.”
Thịnh Linh Uyên: “Thế đơn phương lại là ý gì?”
Tuyên Cơ: “Ta đâu có định…”
“Ngươi không định làm chuyện gì ta không đồng ý, nhưng ngươi cũng không có biện pháp khác tốt hơn.” Thịnh Linh Uyên nói, “Ngươi chỉ có thể kéo dài, qua ngày nào hay ngày nấy, đến lúc không còn đường lui, xương chu tước vỡ nát sạch sẽ, cùng lắm thì ngươi trở về thành kiếm linh không ai nhìn thấy, không ai nghe thấy, hoặc là để lại một thông tâm thảo dỗ dành ta giống như Tri Xuân.”
Tuyên Cơ không thể đáp lại.
Xích Uyên ở bên, ba mươi sáu khúc xương chu tước đã hết sạch – vấn đề hai người họ vẫn luôn lảng tránh rốt cuộc bị lôi ra, phơi dưới ánh mặt trời.
Thịnh Linh Uyên: “Ngươi lập kế hoạch đúng là chu toàn.”
Đã đến nước này, Tuyên Cơ cùi không sợ lở, thành thật nói: “Phải, nhưng ít ra ta còn có thể ở trong thông tâm thảo làm bạn với ngươi, vậy còn ngươi? Ngươi định dùng cái lò Xích Uyên kia luyện thân thiên ma thành một thứ bất tử bất diệt, làm cho tộc chu tước phục sinh vĩnh tồn. Tộc trưởng do Hoàng đế đích thân sắc phong, ‘toàn tộc chỉ có một thành viên’ là ta đây phải chăng sẽ làm tới khi loài người di dân ra ngoài hệ Mặt Trời? Lỡ như họ ấm chỗ ngại dời, thời điểm di dân quyết định lái cả Trái Đất đi, ta còn không được nghỉ hưu! Hai ta rốt cuộc ai quá đáng hơn?”
Người cổ đại nghe không hiểu plot “di dân ra ngoài không gian”, Thịnh Linh Uyên bèn nói: “Già mồm át lẽ phải, ai cho phép ngươi tự quyết…”
“Mọi quyết định trong suốt cuộc đời này của ngươi, ngươi đều chưa từng bàn bạc với người khác nửa câu, mà giờ còn mặt mũi nói ta tự quyết?” Tuyên Cơ nổi giận, không nhịn được đá cẳng chân hắn một phát, “Dựa vào đâu mà chỉ mình ngươi có quyền quyết định?”
Thịnh Linh Uyên bị đá sửng sốt. Từ xưa đến nay, phàm là người có xung đột tứ chi với hắn thì nhất định là muốn giết hắn, nếu không sẽ chẳng ai động tay động chân với Hoàng đế bao giờ.
Hắn chưa kịp phản ứng ngay được là phải đánh trả, buột miệng nói: “Láo xược.”
“Thay đổi triều đại tám trăm lần rồi, đế chế phong kiến đã chôn vùi dưới đất rồi. Ta van xin ngươi nghía qua sách lịch sử đi, bệ hạ, rốt cuộc đến khi nào, ngươi mới có thể thoái vị?” Tuyên Cơ lại cho hắn một đạp, đế giày mới giẫm đầy bụi trên phế tích Cục Dị khống in một dấu rõ ràng trên đôi giày cũng không trắng lắm của Thịnh Linh Uyên, “Ngươi coi ta là ai, sủng phi hậu cung à? Phim truyền hình nói thế nào nhỉ… à, ‘lôi đình, mưa móc đều là quân ân’, ngươi sắp đặt thế nào ta phải tạ ơn thế ấy, biến mẹ nó đi!”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Oan nhất là hắn còn không có sủng phi, nhận từ huynh trưởng một đứa con thừa tự, đều chỉ xưng cha ở trường hợp chính thức, lúc riêng tư vẫn gọi thúc thúc.
“Trong Xích Uyên đầy rẫy yêu ma quỷ quái, oán khí thành hình vạn năm không tắt, bất cứ lúc nào cũng rục rịch ngóc đầu. Từ thuở đại hỗn chiến mở màn, tộc chu tước đã bị diệt tộc, là một mình ta thay toàn tộc áp chế Xích Uyên, ta không xứng với nhân hoàng bệ hạ sao? Thiên ma kiếm đã gãy ba ngàn năm rồi, ta không phải là kiếm linh của ngươi, không phải là thú cưng của ngươi! Ta không cần ngươi cho ăn cho uống, ngươi hãy nhìn kỹ ta, ta là người đàn ông của ngươi!”
Thịnh Linh Uyên đạp lại một phát.
Tuyên Cơ hứng cú đạp chẳng đau chẳng ngứa, không để Thịnh Linh Uyên kịp mở miệng đã đoạt lời thoại trước hắn: “Ta cứ láo xược đấy, cứ không cút đấy.”
Vốn từ mắng chửi của bệ hạ chỉ được vài ba từ như vậy, đều bị hắn lật nồi đổ sạch, nhất thời cạn lời.
Hắn kẹt ở từ “ngươi” cả buổi, gân xanh giật như điên… Song kể cũng lạ, gân kia lồi ra bên ngoài, lại như bỏ qua cho bên trong hắn, cơn đau đầu khó chịu kia dịu bớt không ít.
Hơi thở lơ lửng cả buổi, không xuống được ngực của Thịnh Linh Uyên rốt cuộc đã xuôi, vòng qua khí hải, kéo một hơi tích tụ kia ra ngoài môi.
“Ta không trách ngươi trói ta.” Thịnh Linh Uyên khựng lại một lát, rốt cuộc nhẹ nhàng mở miệng. Cho dù thân hãm ngục tù, có thể chung phòng với ngươi, cũng không ngại lao tù không thấy ánh mặt trời. Hắn nói, “Ngươi muốn trói, thì hãy dùng chính ngươi làm gông xiềng.”
Tuyên Cơ hoài nghi có lẽ hắn bị dị ứng nhẹ do bụi từ tòa nhà đổ sập, khiến cho hốc mắt cay cay, nước mắt khó khăn lắm mới lau khô lại suýt nữa tuôn rơi.
Hắn dường như đã chờ đợi cả một đời, chết đi sống lại, mới đợi được câu thỏa hiệp này.
“Nếu đến cuối cùng, ảnh của yêu vương kia thật sự đốt cháy Xích Uyên thì sao?” Hắn hỏi rõ ràng, “Hoặc là xử lý tên này rồi, vẫn còn những yêu ma quỷ quái khác? Phong ấn của Xích Uyên đã sắp hết hạn, rồi có một ngày sẽ rò rỉ. Đến lúc ấy, nếu không nghĩ ra biện pháp khác khống chế nó, ngươi định làm thế nào?”
“Thế thì…”, Thịnh Linh Uyên trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nói như từ bỏ, “cùng tan chảy với ngươi vậy, cùng nhau biến thành dung nham, dập tắt nó lần cuối, nguội thì đông thành tảng đá. Chuyện tương lai giao cho hậu bối lo âu, ta… chúng ta dừng ở đây.”
“Đây là ngươi nói đấy.” Tuyên Cơ run lên, “Cả đời này, ngươi chưa từng cho ta một hứa hẹn nào, đây là ngươi nói đấy.”
Thịnh Linh Uyên nói theo thói quen: “Trẫm…”
“Trẫm cái đầu ngươi! Ngươi còn muốn lấy ngọc tỷ cộp dấu à!” Tuyên Cơ bỗng chốc dang cánh, ánh sáng chói lóa khiến bệnh nhân đau nửa đầu không mở nổi mắt, Thịnh Linh Uyên không khỏi đưa tay che. Ngay sau đó, hông hắn bị siết lấy, cả người bị nhấc lên. Gió tây bắc lạnh buốt xương cuốn tới trước mặt, Tuyên Cơ ôm hắn vút ra khỏi căn biệt thự nhỏ hẹp cạnh hồ, bay vòng vòng lên không.
Bình Thiến Như ôm máy tính, vội vã xuống xe, chạy về phía làng du lịch. Bình thường, xử lý tình huống khẩn cấp là việc của đội chạy việc bên ngoài, Phòng Khắc phục hậu quả chỉ xuất hiện khi khắc phục hậu quả, sáng sớm nay cô dậy mới nhận được thông báo. Cô lái xe tám vòng quanh Tây Sơn, vất vả lắm mới tìm được vị trí công viên sinh thái, đoạn nói với người chạy việc bên ngoài tới đón mình: “Sáng nay tôi vội vàng xem sơ qua, mọi người bên phía Vĩnh An đều đang thảo luận chuyện sấm sét mưa bão đêm qua. Xung quanh tòa nhà trụ sở chính không có dân, thời điểm xảy ra chuyện lại đúng vào rạng sáng, cho nên pháp trận ẩn hình tuy bị phá nhưng đến giờ vẫn chưa ai phát hiện, kế tiếp chú ý phong tỏa khu thắng cảnh và đường núi là được. Phiền phức là đám hoa trái mùa kia… Chủ nhiệm của bọn tôi đã ở đây rồi phải không?”
Chủ nhiệm tạm thời trốn việc. Mười phút sau, Bình Thiến Như và người chạy việc bên ngoài dẫn đường cùng đứng trước căn biệt thự cửa mở thông thống, ngơ ngác nhìn nhau.
“Ừm, vừa rồi tôi…”, không biết là ai do dự mở miệng, “hình như trông thấy một ngôi sao chổi bay qua trên bầu trời.”
“Sao chổi” đã bay lên mây.
Chu tước tung cánh, tất cả chim chóc tránh lui, hơn nữa mọi đường bay đi qua Vĩnh An đều đã bị tạm hủy vì lý do mưa bão, lúc này, trên không Tây Sơn yên tĩnh lạ.
Nơi cuối tầm nhìn, có thể trông thấy dòng xe xếp hàng dài trên cầu vượt vào giờ cao điểm sáng.
Mọi người trên xe có lẽ đã bắt đầu hào hứng tán gẫu về thời tiết “có đại thần độ kiếp” đêm qua và đám hoa trái mùa, vô số hình ảnh và clip ngắn bắt đầu phát tán trên mạng xã hội, trở thành gia vị cho bữa ăn của một ngày.
Bầu không khí Giáng sinh và năm mới trong thành phố đã đậm hơn. Một trận tuyết rơi xuống, bất kể may mắn hay xui xẻo, đều tăng thêm không ít không khí vui mừng ngày lễ. Hoa trái mùa cho nhân gian thêm một nét màu sáng, chẳng khác nào hồi quang phản chiếu.
Tuyên Cơ một tay ôm Thịnh Linh Uyên, một tay đặt ở thái dương chắn gió giúp hắn: “Linh Uyên, ngươi đã từng nhìn nhân gian từ nơi cao như thế này bao giờ chưa?”
Thịnh Linh Uyên nghĩ bụng: “Ta nhìn cái đếch.”
Hắn vốn tưởng rằng máy bay đã lắc rất nghiêm trọng rồi, không ngờ “loài chim bay” hứng lên càng không có dây cương. Giữa không trung, tên người chim kia khi thì xoay tròn phóng thẳng lên, khi thì lại lao bổ xuống. Tuyên Cơ tựa như bung xõa bản năng khoe khoang cánh của bản thân, không biết có phải Thịnh Linh Uyên bị hắn lắc hoa mắt hay không mà mơ hồ nhìn thấy ánh sáng bên rìa cánh khúc xạ ra hình cầu vồng… Trong truyền thuyết, thần điểu chu tước sinh trong lửa ở Nam Minh, là thần bảo vệ tinh tú và đất đai phương nam. Chúng sinh quỳ rạp dưới đôi cánh đỏ rực như lửa, cầu xin thuận lợi an khang. Một tiếng kêu réo rắt trong mây là điềm lành muôn đời.
Họ bay ngang qua cả thành phố Vĩnh An, gió trên cao rất mạnh, gào thét thổi qua tai, nhưng rồi đều bị đôi cánh khổng lồ của Tuyên Cơ chặn lại. Nhiệt độ cơ thể hơi cao hơn người của tộc chim chóc thấm qua vạt áo, bao trùm kín kẽ trên người Thịnh Linh Uyên, hắn chỉ nghe thấy tiếng gió mà không cảm thấy lạnh lẽo. Hắn bỗng nhiên cảm nhận được sự an toàn đặc biệt nào đó… tựa như trốn trong căn lầu nhỏ, kê cao gối mà ngủ khi mưa to gió lớn, mặc dù trong “máy bay chở khách” phi pháp này không có lấy một sợi dây an toàn.
Vì thế, cơn mệt mỏi kìm nén ùa lên như thủy triều, tứ chi hắn bắt đầu cảm nhận được sự bủn rủn tới muộn, hơi giống cảm giác kéo gân cốt khi phát triển chiều cao thời thiếu niên.
“Ngươi xem…” Tuyên Cơ mới nói hai chữ, bỗng nhiên ngậm miệng – Thịnh Linh Uyên nhẹ nhàng dựa lên cánh tay chắn gió của hắn, tay đặt hờ trên người hắn, hơi lắc lư trượt lên trượt xuống. Giữa vạn trượng trời cao, hắn cứ thế nhắm mắt không hề đề phòng. Huyết mạch chu tước luôn bài xích với hắn lần đầu tiên yên ổn lại, im ắng cắm rễ trong thân thể sẵn vậy từ thuở chào đời.
Tư thế hắn giáng sinh không đúng, tư thế lớn lên càng không tự nhiên, ngay cả tư thế sống lại cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, thất tha thất thểu, giống như một món hàng nhái kém chất lượng lắp ráp không cẩn thận khi xuất xưởng, phải cố vặn xoắn đi một vòng nhân gian.
Một phen tháo xương rút gân, lắp ráp lại lần nữa, linh kiện khập khiễng lắp bậy lắp bạ lại vừa khớp.
Để tránh bị người khác nhìn thấy, sau khi hạ xuống một chút, Tuyên Cơ dùng thuật súc địa thành thốn, đáp trên ban công nhà mình như một cái bóng, lần đầu tiên cảm thấy máy xông hương gia dụng trong căn nhà thuê này phun ra “mùi nhà”.
Phòng ngủ hỗn độn, là do hai người họ đêm hôm trước lật tung lên, quần áo bị xé rách còn ném ở góc giường. Tuyên Cơ vẫy tay, mấy đồng tiền xu bay ra, nhẹ nhàng đưa tạp vật về vị trí cũ.
Hắn giảm nhiệt độ của cánh, cẩn thận bao lấy Thịnh Linh Uyên, còn mình thì cố hết sức co người lại cạnh chiếc giường đơn.
Từng ấy hành động mà vẫn không đánh thức hắn, ngoại trừ dưới tán lê Đông Xuyên, hình như chưa từng thấy khuôn mặt hắn ngủ say như vậy thêm lần nào.
Tuyên Cơ thở dài, nghĩ thầm: “Phải đổi một cái giường khác thôi.”