Tuyên Cơ nhìn chằm chằm triền núi ấy, đột nhiên bay đến nơi cao hơn. Thịnh Linh Uyên phẩy nhẹ tay áo, sương đen cuốn đi mây mù xung quanh. Hai người nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh núi Bích Tuyền: từ trên cao nhìn xuống, triền núi giống như đắp một tấm chăn lông dệt từ thảm thực vật, nhưng trên “chăn” không chỉ là màu xanh, còn có “hoa văn”. Ngoại trừ gốc cây cổ thụ chọc trời chính giữa, xung quanh còn có bảy cây cổ thụ “lồi lên” rõ rệt, cành cây màu đỏ tía như máu độc. Màu đỏ tía ấy đang chầm chậm lan từ giữa tán cây ra bên ngoài, trông như… mấy cây đinh dài đâm mặt đất chảy máu vậy.
Bảy cây cổ thụ màu đỏ tía xung quanh và cổ thụ che trời như cái chêm lớn chính giữa, tổng cộng có tám điểm lồi lên, hợp thành một đồ đằng kỳ dị.
Tuyên Cơ đã thấy đồ đằng này vô số lần trong giấc mơ của đá niết bàn, là hình bát giác trên thân thiên ma kiếm!
Thiên linh chu tước chưa ra đời bị đinh thép đóng vào ngực Thịnh Linh Uyên, thiên ma làm chuôi, thiên linh làm lưỡi, tám mươi mốt con bạc điên cuồng không màng sống chết.
Mà giờ đây, cả sườn núi núi Bích Tuyền bị “đóng đinh” vào mặt đất bằng tư thế tương tự. Nó giống như một thiên ma tế phóng to vô số lần, lấy cả đại địa Thần Châu làm chuôi kiếm, quần ma ngủ say ngàn năm giật mình thức giấc…
“Chủ nhiệm Tiêu, Dương Triều có tình hình khẩn cấp phải báo cáo!”
Tiêu Chinh và con quạ cùng nhau ngẩng đầu, thấy Dương Triều thái dương toàn là mồ hôi, được đồng nghiệp đỡ đi: “Chủ nhiệm, âm… âm vọng kia biến điệu rồi.”
Âm vọng chỉ là một chất môi giới, một số khả năng đặc biệt sở hữu cảm quan cực kỳ nhạy bén có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng chỉ cảm nhận được tạp âm “ong ong”, không thể biết nội dung tin tức truyền bá bên trong. Bên cạnh đó, đại não của những người này sẽ bị âm vọng ảnh hưởng một cách vô thức, bởi vậy mọi suy nghĩ nảy ra trong đầu đều như tự phát.
Tiêu Chinh còn chưa lên tiếng, con quạ đã thong thả nhảy lên chỗ cao, nghiêng đầu, sương đen lởn vởn bên cạnh ngưng tụ thành một dòng chữ: Làm sao ngươi biết?
Dương Triều hoang mang nhìn con quạ biết giơ bảng chữ, lúng ta lúng túng nói: “Không rõ lắm, chắc… chắc là tôi từ nhỏ đã dễ bị đủ thứ ảnh hưởng, mẹ tôi nói tôi ‘bát tự nhẹ’, mỗi lần đi nghĩa địa đều khóc như trúng tà vậy.”
“Cái vớ vẩn gì vậy.” Tiêu Chinh khoát tay ngắt lời gã, “Ý chú là nội dung âm vọng truyền bá đã thay đổi rồi? Đổi thành cái gì?”
Dương Triều khó chịu bịt tai, lau mồ hôi: “Tôi cảm thấy lúc này, nó đang chia làm hai luồng. Một luồng nói: Ba ngàn năm trước, nhân tộc phong ấn Xích Uyên chính là để cướp đoạt sức mạnh của tất cả phi nhân tộc, biến phi nhân tộc thành nô lệ hiền lành. Còn một luồng âm khác nói: Những người mang khả năng đặc biệt này hoàn toàn không phải anh hùng gì, đừng bị biểu hiện nhất thời của bọn họ lừa. ‘Khả năng đặc biệt’ sao có thể đi đối phó ‘khả năng đặc biệt’ để bảo vệ người bình thường? Rõ ràng là bọn họ đang tự biên tự diễn, tự mình làm người xấu, lại tự mình đi bắt, hòng được cả danh lẫn lợi.”
“Hỏng rồi, chuyện Nguyệt Đức công ở Đông Xuyên…” Cục trưởng Hoàng giật mình, “Hậu cần, mau! Hãy chặn những từ liên quan đến Đông Xuyên và Nguyệt Đức công.”
“Cục trưởng Hoàng,” một nhân viên Phòng Khắc phục hậu quả quay đầu lại, mặt mày trắng bệch, “không kịp nữa rồi.”
Vì tiền tài, Nguyệt Đức công và đám đồ tử đồ tôn của lão cho người hạ chú rồi tự mình đóng đại sư “giải chú”, bị Cục Dị khống trực tiếp bắt đi trên Hội nghị Bồng Lai. Tiêu Chinh làm việc rất cẩn thận, bằng chứng hắn đưa ra khi bắt Nguyệt Đức công rất tỉ mỉ, chặt chẽ, gần như không cho đám Nguyệt Đức công cơ hội ngụy biện. Bởi vậy lúc này, những bằng chứng vững chắc, tài liệu bảo mật nội bộ bị truyền ra ngoài ấy trông cũng càng kinh khủng.
“Nhưng Nguyệt Đức công tự mình làm trái pháp luật phạm tội, liên quan quái gì tới chúng ta?” Trương Chiêu bên cạnh nói, “Lão đã bị bắt quy án theo pháp luật bao nhiêu lâu rồi, còn là do chúng ta lặn lội đường xa tới bắt, dựa vào đâu bắt chúng ta gánh vác tội lỗi do lão gây ra?”
“Không thì chúng ta đăng thông cáo chính thức đi.” Bình Thiến Như nói, “Dù sao bây giờ đã như vậy rồi, thay vì nửa che nửa hở, để người khác đoán mò, chi bằng chúng ta tự mình nói rõ ràng tiền căn hậu quả sự kiện Nguyệt Đức công…”
Con quạ nhẹ nhàng vỗ cánh ngắt lời cô.
“Sao, sao vậy, bệ hạ?”
Nói rõ được không? Sương đen ngưng tụ ra chữ nhỏ: Đừng quên Liệt Nô Cung Phục trận trong trụ sở chính của quý Cục.
Mọi người lặng ngắt như tờ. Khi toàn quốc bùng nổ sự kiện yêu đan giả và những cái chết lạ lùng, tất cả yêu đan giả đều bay về hướng tòa nhà trụ sở chính Cục Dị khống, Liệt Nô Cung Phục trận nằm ngay trong Cục Dị khống. Nội tình phức tạp đến mức chính bọn họ cũng không hiểu gì, căn bản không thể nào giải thích với bên ngoài. Mà trong mắt người ngoài, rõ ràng là chính bọn họ vừa đóng phản diện vừa làm anh hùng, sơ ý lộ tẩy.
Đừng hoảng, sương đen quanh thân quạ như nước gợn, nổi từng lớp chữ ra bên ngoài, âm vọng này không thể nào có hiệu quả ngay, nếu không đối phương chẳng cần vòng vèo tốn công như vậy.
Lần trước ở Đông Xuyên, Thịnh Linh Uyên từng mạnh mẽ áp chế tất cả những người bị đưa vào phạm vi âm vọng bằng tinh thần của mình, sau đó nhờ vào âm vọng, khiến mọi người mơ hồ quên mất đầu đuôi ngọn ngành chỉ trong vài phút. Nhưng trong âm vọng lần này hiển nhiên không có tinh thần lực mạnh như vậy, phạm vi quá lớn, trên đời tuyệt đối không có thứ gì có thể đồng thời tẩy não hàng tỷ người – biến Trái Đất thành cái máy giặt lớn cũng không được. Thế nên, đối phương chỉ có thể dựa vào việc khui dần tài liệu nội bộ Cục Dị khống, đồng thời kèm theo âm vọng có tính ám chỉ cực mạnh, hòng ngấm ngầm khiến khả năng đặc biệt và người bình thường đối đầu.
Sương đen viết: Bọn ta đã tìm được nguồn âm vọng, cứ bình tĩnh.
Song hắn bình tĩnh được, cả thế giới thì không.
Lúc này, toàn thể đội chạy việc bên ngoài của Cục Dị khống ngoại trừ ứng phó với đám thông tâm thảo quạt gió thổi lửa khắp nơi, còn phải tranh thủ từng giây phát thiết bị chặn âm vọng đến tay người dân.
Các kênh truyền thông chính trên ti vi, trên mạng khẩn cấp dừng chương trình giải trí, chiếu tầm quan trọng của việc đeo thiết bị chặn.
Tòa nhà trụ sở chính Cục Dị khống sập, các chức năng bị hỏng. Trong tình huống như vậy, muốn giăng lưới chặn âm vọng quy mô lớn, bất luận thế nào họ đều không đủ sức, cũng không kịp.
Bởi vậy, biện pháp kinh tế nhất, thuận tiện nhất chính là phát thiết bị chặn. Thế nhưng, thiết bị chặn đeo tiện, tháo cũng tiện, sau khi người dân nhận được thứ này, đeo hay không đeo hoàn toàn dựa theo ý thích của bản thân, không khống chế được.
Người bình thường căn bản không thể phát hiện sự tồn tại của âm vọng, bởi vậy trong mắt họ, hành vi gấp gáp phát “thiết bị chặn” của đơn vị hoặc xã khu là vô cùng kỳ lạ, nhất là khi rất nhiều người nhảy ra, đua nhau nói ký ức của mình đã bị giở trò.
Ban đầu, những người đứng ra nói chuyện đều là thật sự đã bị sửa đổi ký ức. Song khi đề tài lên men đến mức độ nhất định, kẻ đục nước béo cò, kẻ bịa chuyện cho vui, kẻ không có ý tốt, kẻ bị hiệu ứng đám đông ảnh hưởng… tất cả đều đua nhau nói, ai nấy nói cứ như thật. Rõ ràng chỉ có số rất ít từng bị cuốn vào sự kiện năng lượng dị thường, xác suất còn thấp hơn cả tai nạn giao thông liên hoàn, trúng giải thưởng lớn hàng tỷ, nhưng trong cảnh loạn xị bát nháo, dường như ai cũng nghi thần nghi quỷ rằng mình từng mất đi ký ức, mỗi người đều có thể phát hiện vài chuyện bí ẩn càng nghĩ càng đáng sợ từ trong cuộc sống hàng ngày.
“Mặc kệ người khác đeo hay không, tôi chắc chắn không đeo. Dù sao cứ nói thế đã, thứ này, ai đeo là ngu.”
Yên Thu Sơn lái một xe thiết bị chặn được phân phối khẩn cấp tới, chạy đến một điểm phát thiết bị chặn để bổ sung cho họ, xe còn chưa dừng hẳn đã nghe thấy một câu như vậy. Nhân viên chạy việc bên ngoài của họ không đủ dùng, ngay cả người bị thương cũng đành phải ra trận theo. May mà khả năng đặc biệt hệ kim loại chỉ có điểm này tiện, họ có thể tự do khống chế phanh và chân ga ô tô, không nhất định phải dùng chân đạp, què cũng chẳng ảnh hưởng việc lái xe.
Bàn tay đang đẩy cửa xe của Yên Thu Sơn khựng lại. Tri Xuân bên cạnh bỗng nhiên nói: “Cậu xem bên kia kìa.”
Tri Xuân chỉ một khu dân cư cách đó không xa. Lúc này, trời đã tối rồi, đèn đường đã sáng từ lâu, mà trong tiểu khu ấy tối om om, hiển nhiên là cúp điện rồi.
Trong đám đông lại có người nói lớn: “Tưởng người dân bây giờ đều không biết gì như hồi xưa à? Ai mà không biết lên mạng? Bọn mày lấy mấy thứ đó lén lút sửa ký ức bọn tao, lần này thì hay rồi, sự việc bại lộ, mọi người đều nhớ ra, nên cưỡng chế bắt bọn tao đeo thiết bị tẩy não! Không đến lĩnh thì cắt điện cúp nước, buộc bọn tao đến. Có phải lát nữa sẽ nhốt những người hiểu rõ lại như thời Trung Cổ, dùi sọ não mỗi người một lỗ cho ngu đần, đề phòng bọn tao nói lung tung hay không?”
“Sao quyền lực của bọn họ lại lớn như vậy, thế giới này rốt cuộc là của ai?”
“Dù sao tôi cũng không đeo.”
“Tôi cũng không đeo, tối hôm nay trời rất đẹp, không khí cũng trong lành, tôi không cảm thấy có gì cần ‘chặn’ cả.”
“Chắc là muốn chặn đầu óc chúng ta?”
Vương Trạch nhận nhiệm vụ phát thiết bị chặn tại nơi này vất vả vòng qua đám đông, chạy tới đón Yên Thu Sơn: “Đội trưởng Yên, vòng qua đằng sau đi, bên này bị chặn rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Yên Thu Sơn nhíu mày hỏi, “Tại sao các chú cắt điện cúp nước, bắt ép người ta đến lĩnh thiết bị chặn? Thế chẳng phải khiến mâu thuẫn gay gắt hơn à?”
“Không phải em,” Vương Trạch ra sức cào da đầu chỉ lún phún ít tóc, “bọn em suốt ngày chỉ biết đánh nhau với tội phạm truy nã và quái vật biến dị, đâu từng xử lý chuyện kiểu này? Là xã khu quyết định dập công tắc nguồn điện, bởi ban đầu tới nhà phát thiết bị chặn, mọi người đều không mở cửa. Cảm xúc quần chúng kích động, căn bản không tin bọn em, âm vọng này lại như virus, giờ em không có chiêu nào khác, chỉ có thể nghe bọn họ. Rốt cuộc là tên khốn nạn nào ăn cây táo rào cây sung? Để em bắt được, nhất định phải cho hắn biết thế nào là ‘nước tràn bờ đê’!”
Lửa giận của Vương Trạch dường như đã bị người ta âm thầm cảm nhận được.
Ở gần hẻm núi Xích Uyên, trên một sườn núi, cây khô bị dây leo mềm mại cuốn lấy, một bóng người lộ ra giữa đám lá trầu bà rậm rạp.
Trước đây, La Thúy Thúy chỉ có các phần như móng tay và tóc có thể hóa thành dây trầu bà, mà lúc này, nửa người hắn đã hóa thành thực vật, không rõ là người mọc dây leo, hay là dây leo mọc ra người. Dây leo rủ xuống kéo theo cả ngũ quan của hắn, khuôn mặt hắn biến dạng, hệt như đã ăn hương khói mấy ngàn năm rồi.
“Bọn họ truy nã tôi trên toàn quốc à?” La Thúy Thúy nói, “Ông nghĩ xem, chút xíu khả năng đặc biệt này của tôi, bình thường ngoại trừ cắt vài cành làm nền cho bó hoa thì chẳng có tác dụng cứt chó gì, còn phải để lại hồ sơ năng lượng cho bọn họ tiện truy tung, thế chẳng thà không có gì như các ông…”
Một đôi giày da đế mềm đạp cành lá trải khắp nơi, “sột soạt” đi tới.
La Thúy Thúy: “Chủ nhiệm Củng.”
Một người đàn ông vén rèm trầu bà, từ trong rừng đi ra. Lão khoảng ngoài sáu mươi, đeo kính, mặt chữ nhật, vóc dáng được giữ gìn khá tốt, có thể nhìn ra phần nào vẻ điển trai thời trẻ, có điều hai đường pháp lệnh[1] kéo dài tới cằm, khiến nửa dưới khuôn mặt trông vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc. Đây là nguyên Chủ nhiệm Phòng Khắc phục hậu quả, người sau khi về hưu vẫn hôn mê một cách lạ lùng trong lời đồn – Củng Thành Công.
Củng Thành Công vừa là người tham gia, vừa là “nạn nhân” sự kiện bươm bướm kính hoa thủy nguyệt. Đến tận bây giờ, Cục Dị khống vẫn đang cho rằng chuyện lão hôn mê không rõ nguyên nhân là do người chạy việc bên ngoài nào đó làm vì sợ lão để lộ bí mật.
Dù sao Chủ nhiệm Củng chỉ là một người bình thường, người bình thường có thể có bao nhiêu sức phá hoại đây? Chẳng qua là hơi tham lam, mượn bươm bướm kính hoa thủy nguyệt kiếm ít tiền, chứ biện pháp dở hơi như dùng bươm bướm khai man số người tử vong này không thể là do lão nghĩ ra, chắc chắn là bị đám chạy việc bên ngoài lầm đường lạc lối kia uy hiếp, ép buộc.
“Mức khả năng đặc biệt của chú bây giờ đã không còn là một chút lưu trong hồ sơ.” Củng Thành Công nói, cúi đầu nhìn đôi tay giơ ra của mình – trong lòng bàn tay “người bình thường” này lại lóe lên tia điện mỏng manh. Lão cúi đầu, vùi mặt vào bàn tay, say mê hít một hơi thật sâu, “Tôi cũng sắp không còn là ‘người bình thường’ rồi, chờ đến khi phong ấn của Xích Uyên hoàn toàn được phá giải…”
Hẻm núi Xích Uyên dưới chân họ cực kỳ yên tĩnh. Thực vật toàn thế giới đều đang sinh trưởng chóng mặt, chỉ có rừng rậm nguyên thủy của Xích Uyên duy trì nguyên trạng, không đổi không thay.
Ánh trăng chiếu xuống, phía trên hẻm núi Xích Uyên dường như có ánh sáng màu đỏ sậm chảy qua. Phong ấn mang khí vị thần điểu một đầu buộc vào thủ hỏa nhân, một đầu trải trong Xích Uyên, ngăn chặn kín kẽ địa hỏa đang rục rịch.
Mà núi non xung quanh hẻm núi đã bị thực vật biến dị phủ kín, mấy tầng trong ngoài chăm chú nhìn vào nơi sâu trong Xích Uyên. Nhiệt độ về đêm giảm xuống, ánh trăng nơi chân trời đã biến thành màu máu, rừng rậm bên ngoài hẻm núi bốc ra sương mù, chẳng khác nào chướng khí.
Một bóng trắng bước ra từ giữa sương mù, áo mũ chỉnh tề, đường nét thanh tú, là ảnh của yêu vương được thả ra trong tòa nhà Cục Dị khống.
Ảnh của yêu vương gật đầu một cái với La Thúy Thúy và Củng Thành Công từ xa, xòe tay bắt lấy một ngọn gió. Gió ấy cuốn sương mù dày đặc xung quanh lên, cuốn vài vòng trong lòng bàn tay hắn như gió xoáy, nhưng chưa kịp to lên thì một ánh lửa đã toát ra từ trong Xích Uyên, xô tan dòng khí ấy.
Ảnh của yêu vương rút tay về, liếm vết phỏng trên mu bàn tay, nở nụ cười.
“Căng thẳng thế, không còn đủ sức nữa à… thủ hỏa nhân?” Đoạn, hắn quay sang La Thúy Thúy, “Thêm lửa đi.”
[1] Là hai vết lằn chạy dài từ hai bên cánh mũi xuống hai bên mép.