Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 121



Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Súng Bí Ngân, đây từng là chiến hữu thân mật nhất của Yên Thu Sơn ngoại trừ Tri Xuân – Tri Xuân chia một nửa chăn của hắn, súng Bí Ngân chiếm một nửa gối của hắn.

Khi bắn trúng thể năng lượng dị thường, đạn Bí Ngân sẽ bùng ra ánh sáng màu trắng, lập tức hình thành một màng thủy ngân mỏng, bao phủ toàn thân mục tiêu, cuối cùng tan thành khói bụi với mục tiêu. Chớp mắt ấy, người bị Bí Ngân bắn trúng để lại một hình chiếu như ảnh chụp sau màng thủy ngân, phản chiếu biểu cảm cuối cùng trong sinh mạng anh ta.

Yên Thu Sơn ngỡ ngàng nhìn.

Sau phút ngỡ ngàng ngắn ngủi ấy, thân thể người đồng nghiệp với biểu cảm bị ngưng lại kia cùng nhau vỡ nát, khả năng đặc biệt bị bắn trúng hóa thành một đống mảnh vỡ, xụi lơ trên mặt đất.

Lòng người hoảng sợ là một chuyện, tận mắt thấy giết người trên đường là một chuyện khác.

Những người vừa rồi còn có thể tuyên bố hùng hồn rằng mình không tin tưởng lập tức thành chim sợ cành cong, hiện trường rốt cuộc không duy trì được trật tự.

Người chết vốn sống ở khu dân phố này, có lẽ duyên với mọi người không tệ, bạn bè người thân có người ngây ra như phỗng, có người đứng tại chỗ khóc to. Yên Thu Sơn thoạt đầu bị quần chúng hoảng sợ không lựa đường đẩy lảo đảo, không biết đụng phải ai, lại được người ta thuận tay đỡ lấy. Trong cảnh hỗn loạn, hắn như một bao cát bị người ta xô qua đẩy lại.

“Đi mau, lát nữa không khéo xảy ra giẫm đạp! Sao ở đây còn có một người chống gậy, hóng hớt gì nữa?”

“Chết người rồi! Giết người rồi!”

“Mẹ…”

“Đừng đẩy nữa!”

Bên tai Yên Thu Sơn tràn ngập tạp âm, trong đầu kêu “ong ong”, toàn bộ sức lực đều dùng để ôm chặt Tri Xuân trong lòng. Mùa đông Vĩnh An quá lạnh, gió tây bắc cứng như chùy băng đâm thủng từng lớp quần áo, khiến tay chân hắn tê dại, lồng ngực lạnh lẽo.

Mấy tiếng trước, khi đám “thông tâm thảo” đó gieo rắc nỗi hoảng loạn trên quảng trường, Cục Dị khống đã mở “lưới kết giới” – thời khắc hỗn loạn có thể “dừng” mọi người tại chỗ, di dời từng nhóm, để tránh xảy ra chuyện. Lúc này, họ tập trung ở bên ngoài phát thiết bị chặn, thiết bị kết giới thật ra cũng có sẵn, nhưng các khả năng đặc biệt ở đây không thể lập tức phản ứng.

Mệnh lệnh đội chạy việc bên ngoài có khả năng đặc biệt nhận được là bất luận thế nào cũng không được ra tay, không cho phép xuất hiện bất cứ thương vong ngoài ý muốn nào. Họ phải giành được sự tín nhiệm của người bình thường bằng tốc độ nhanh nhất. Chỉ khi lời nói của đội chạy việc bên ngoài từng nơi có sức thuyết phục, thì những phát ngôn về sau mới có người nghe.

Cho đến trước khi viên đạn Bí Ngân đầu tiên bắn ra, đội chạy việc bên ngoài đều làm rất tốt. Thứ nhất là do nhiều năm qua bị “tỷ lệ thương vong” đè trên đầu, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, họ đều quen rồi, có sẵn một hệ thống quy tắc hành động hoàn thiện. Ngoài ra, còn một nguyên nhân sâu xa hơn, đó là từ trong thâm tâm, khả năng đặc biệt luôn có cảm giác hơn người.

Khi đối mặt với những người thường, khả năng đặc biệt – nhất là người chạy việc bên ngoài giống như một người vạm vỡ cao hai mét đối mặt với em bé đi chưa vững, sức mạnh chênh lệch rất lớn, cơ bản có thể nói là tuyệt đối an toàn.

Không sợ, vậy nên trong lòng họ vững vàng, đại đa số tình huống cũng có thể tương đối khoan dung. Cho dù bị người ta hiểu lầm, chịu chút oan ức ngoài miệng, họ vẫn nắm chắc trong lòng, thành thạo ung dung, sẵn sàng bình tĩnh giải quyết vấn đề.

Song viên đạn Bí Ngân bay ra ngang trời đã thay đổi tất cả.

Lúc này, thông báo khẩn cấp được gửi tới thông qua đường dây nội bộ, dưới dấu hiệu cảnh báo đỏ tươi là một dòng chữ nhỏ nhìn mà ghê người: Một loạt súng Bí Ngân của trụ sở chính bị mất trộm, tạm thời không rõ tung tích. Đồng nghiệp các phòng hãy chú ý cẩn thận!

Nhất thời, không ai màng suy nghĩ viên đạn Bí Ngân ấy là do ai bắn, có mục đích gì, trong lòng tất cả khả năng đặc biệt đồng thời ý thức được một sự thật đáng sợ: đạn Bí Ngân có thể vòng qua người thường, tấn công trực tiếp thể năng lượng dị thường, chuyên nhằm vào khả năng đặc biệt. Hơn nữa, người nổ súng căn bản không cần có bất cứ khả năng đặc biệt nào, mấy ngón tay bóp cò súng là xong… người thường thậm chí không cần lo bị cướp cò.

Khả năng đặc biệt bỗng nhiên không còn “an toàn”, hơn nữa lập tức trở thành phe thiểu số run bần bật, sau các ánh mắt không có ý tốt xung quanh đều có ánh dao trí mạng.

Ngàn người thóa mạ, chuyện cùng lắm là khiến kẻ mạnh nở một nụ cười khổ lại có thể khiến kẻ yếu sợ hãi phát điên.

“Vương Trạch!” Tri Xuân định thần lại trước tiên, rút bộ đàm mini trong túi áo khoác của Yên Thu Sơn ra, không quan tâm tới việc để lộ bản thân, hô, “Ngây ra làm gì! Còn để họ chạy lung tung nữa thì sẽ xảy ra chuyện mất!”

Vương Trạch giật mình: “Đúng… mở thiết bị kết giới, các anh…”

Hắn còn chưa dứt lời, lại một luồng sáng bạc quét qua. Đội chạy việc bên ngoài mang khả năng đặc biệt bắt đầu hành động trong sợ sệt, các loại thuật pháp phòng hộ xuất hiện khắp nơi, có nước có lửa, còn có tia lửa điện nhảy nhót lung tung. Vương Trạch khom lưng nhảy xuống bàn, tránh được viên đạn Bí Ngân thứ hai một cách đầy nguy hiểm. Viên đạn ấy lại sượt đỉnh đầu hắn, chui vào đống máy móc đằng sau, không biết đã dẫn nổ cái gì, “uỳnh” một tiếng, toàn bộ điểm phát đều bị hất tung.

Thiết bị chặn, các loại thiết bị vỡ khắp nơi, lưới kết giới cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Người vốn có lòng tốt đỡ Yên Thu Sơn đột nhiên nghe thấy tiếng Tri Xuân, nhìn kỹ lại, lập tức sợ quá đẩy mạnh Yên Thu Sơn ra. Trong truyền thuyết dân gian từ xưa đến nay, búp bê chưa từng có vai diễn tốt, không phải công cụ trù ếm thì là nhân vật chính của truyện ma. Yên Thu Sơn không đứng vững, ngã dưới chân đám đông đang chạy như điên, sắp sửa bị vô số bàn chân đạp qua. Hắn vội vã giơ gậy kim loại lên, chọc mạnh xuống bên cạnh. Cây gậy trong tay hắn biến thành một cái khiên hình cung, bao lấy hắn.

Người vừa đẩy ngã hắn chỉ là do phản ứng vô thức, không hề muốn mưu hại hắn, vốn hơi hối hận, đang định mạo hiểm đi tới kéo hắn dậy thì đúng lúc trông thấy toàn bộ quá trình gậy biến thành khiên, bèn há hốc miệng rụt trở về. Cùng lúc đó, viên đạn Bí Ngân thứ ba bắn ra, bị khả năng đặc biệt của Yên Thu Sơn thu hút, vòng qua đó.

Vương Trạch kêu to muốn xông lên, lại bị đám đông ngăn cản. Tầm nhìn của Yên Thu Sơn bị khiên kim loại che khuất, nhất thời chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Vương Trạch: “Đội trưởng Yên!”

Bí Ngân xuyên thủng khiên kim loại, ánh bạc chói mắt chui vào. Búp bê Tri Xuân không biết lấy sức lực đâu ra, giãy mạnh khỏi cánh tay hắn, lao đến viên đạn Bí Ngân kia…

Cùng thời gian đó, có người đang đối diện với nguy cơ bị đạn Bí Ngân bắn lén, có người đã đoán được điều gì đó từ thông báo nội bộ.

Trên không Xích Uyên đột nhiên nổi lên sấm rền chớp giật. Sâu trong hẻm núi, các kỵ sĩ âm linh bất an quay cuồng giữa không trung. Mặt đất chầm chậm nứt ra, mùi dung nham bốc lên.

Các máy bay trực thăng của Cục Dị khống chia nhau bay tới các nơi Mạnh Hạ từng lộ mặt theo chỉ thị của Tiêu Chinh. Tổng cộng tám mươi mốt vị trí, nơi nào cũng đang liên tục phóng thích rất nhiều năng lượng dị thường ra bên ngoài, trên mặt đất mọc lên lũ cây quái dị màu tím sậm khiến da đầu người ta ngứa ngáy.

May là vì thế, người dân xung quanh đã chạy hết. Máy bay trực thăng đồng loạt gác đại bác Bí Ngân lên, nhắm thẳng vào điểm năng lượng dị thường, chuẩn bị oanh tạc chu tước nổi trên đại lục này thành chim sẻ nướng, cắt ngang âm vọng từ tận gốc rễ.

Trụ sở chính ra lệnh một tiếng, đại bác Bí Ngân bắn xuống như tia chớp. Hàng dải thực vật biến dị đổ rạp trong ánh bạc, để lại một cái hố to sâu trăm mét trên mặt đất. Thiết bị đo năng lượng dị thường trên máy bay trực thăng tức khắc kịch kim. Một hồi lâu sau, ánh bạc trên đại bác Bí Ngân mới tan sạch.

“Khoan… khoan đã.” Một người chạy việc bên ngoài trên máy bay trực thăng nói, “Tại sao tín hiệu âm vọng lại càng mạnh hơn?”

Quan sát viên trên máy bay trực thăng thò gần nửa người ra ngoài cabin, trị số năng lượng dị thường trên kính bảo vệ mắt đang tăng vùn vụt: “Không ổn lắm…”

Trong xác cây biến dị, một gốc dây leo mềm mại chui ra từ đáy hố sâu, nhanh chóng lớn lên. Chỉ trong vài giây, nó đã bò khắp nơi, bịt chặt cái hố sâu ấy.

“Tránh ra…” Trong tiếng cảnh báo chói tai, quan sát viên nói khàn khàn, “Mau rút!”

Người lái máy bay trực thăng phản ứng cực nhanh, nhưng đã không còn kịp rồi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Máy bay không lên được!”

“Có một dây leo đã cuốn lấy chúng ta…”

“Nhảy dù! Nhảy dù!”

Trung tâm chỉ huy lâm thời rối loạn, Tiêu Chinh vất vả lắm mới bắt được con quạ, xách chân con chim ấy dốc ngược lên, cũng không thể giũ ra vài ba câu từ phía nhân hoàng.

“Chủ nhiệm Tiêu,” Bình Thiến Như bỏ điện thoại xuống, “không phá hủy được đồ đằng chu tước. Đội chạy việc bên ngoài tại hiện trường định dùng đại bác Bí Ngân oanh tạc điểm năng lượng dị thường, kết quả là ngay cả máy bay trực thăng cũng bị cuốn vào, còn có không ít người bị thương.”

Tim Tiêu Chinh đập như điên. Lúc này, Cục trưởng Hoàng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Chỉ nghe hai câu, sắc mặt Cục trưởng Hoàng tức thì trở nên nghiêm trọng. Ông đứng dậy. Trong lòng Tiêu Chinh trỗi lên dự cảm không mấy tốt đẹp.

“Cậu qua đây với tôi một chút.” Một lát sau, Cục trưởng Hoàng bỏ điện thoại xuống, gọi Tiêu Chinh vào phòng làm việc nhỏ bên cạnh. Đi tới chỗ khuất người, ông mới nói khẽ bằng âm lượng rỉ tai, “Vừa nhận được tin tức, có chính phủ mấy nước nhỏ đã không chịu nổi áp lực, định liệt tổ chức khả năng đặc biệt trong nước vào danh sách tổ chức phi pháp.”

Tiêu Chinh chợt thấy sống lưng ớn lạnh: “Cái…”

“Cậu hãy nghe tôi nói trước.” Cục trưởng Hoàng khoát tay, “Khả năng đặc biệt của các quốc gia này không có tổ chức thống nhất, đều là đoàn thể dân gian. Không như chúng ta, Cục Dị khống là cơ quan nhà nước, không đến vạn bất đắc dĩ, chúng ta sẽ tuyệt đối không vứt bỏ đồng chí của mình. Nhưng…”

Nói rồi, ông lấy di động ra, mở diễn đàn nội bộ của Cục Dị khống.

Diễn đàn nội bộ của Cục Dị khống giống với các diễn đàn đơn vị khác, ngoại trừ đăng thông báo chính thức và cung cấp các mẫu đơn từ, bình thường chẳng ai mở, topic gần nhất có bài trả lời là sắp xếp nghỉ Trung thu. Nhưng lúc này đây, trong diễn đàn lại tràn ngập các loại âm thanh nhốn nháo.

“Đồng đội hợp tác mười ba năm của tôi mất rồi.”

“Đạn Bí Ngân bị tuồn ra ngoài, tuồn ra bao nhiêu? Liệu có người phục chế hay không?”

“Gửi bên trên, có khả năng. Ông không xem thông cáo vụ án Nguyệt Đức công à? Trong đó có một dòng, nói họ tự ý chế tạo, dự trữ ‘vũ khí dị năng nguy hiểm’. Vũ khí dị năng nguy hiểm chính là chỉ đại bác Bí Ngân, tôi không biết kỹ thuật đại bác Bí Ngân đời thứ tám bị tuồn ra như thế nào, nhưng nếu ngay cả đại bác Bí Ngân cũng có thể phục chế, thì viên đạn có là gì?”

“Trước là đại bác Bí Ngân, bây giờ lại là âm vọng, đạn Bí Ngân. Ngần ấy năm qua, Cục Dị khống chưa bao giờ xảy ra chuyện kiểu này. Một số lãnh đạo Tổng cục có cần đưa ra một lời giải thích hay không?”

“Tin tức nội bộ, nguyên Cục trưởng đã qua đời rồi.”

“Tôi nói thẳng nhé, tại sao tổ chức khả năng đặc biệt cần một người bình thường làm Cục trưởng? Cục trưởng Hoàng, tại sao sau khi ông kế nhiệm liên tiếp xảy ra chuyện vũ khí vốn phải được quản lý nghiêm ngặt bị tuồn ra ngoài?”

Màn hình di động tối đi, Cục trưởng Hoàng nói: “Cho nên tuyệt đối không thể để mâu thuẫn tăng lên, Tiểu Tiêu, cậu hiểu chưa?”

“Đã là lúc nào rồi, đám người này còn làm rối thêm… Giờ tôi sẽ xóa các bài viết nói bậy nói bạ của họ.”

Cục trưởng Hoàng lắc đầu: “Xóa rồi, bọn họ sẽ nói ở nơi cậu không nhìn thấy, nói ở trong lòng.”

Tiêu Chinh lập tức nói: “Thế để tôi tìm người hộ tống ngài rời khỏi đây trước, tìm một nơi an toàn…”

“Nhiệm kỳ của tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi quả thật phải nhận trách nhiệm và từ chức.” Cục trưởng Hoàng ngắt lời hắn, “Nhưng không thể là bây giờ.”

“Tôi sẽ lập tức nghĩ cách trao đổi với cấp trên, chúng ta cần một công văn được đóng dấu chính thức, rõ ràng, có sức thuyết phục để làm yên lòng các đồng chí khả năng đặc biệt trong Cục. Người phụ trách hành chính các cấp lập tức thành lập nhóm chuyên trách, xử lý tốt công tác với gia đình người chạy việc bên ngoài – đặc biệt là gia đình của người bình thường. Bảo sở nghiên cứu mau chóng cho ra một biện pháp phòng hộ đạn Bí Ngân; trước khi biện pháp phòng hộ được đưa ra, tạm thời rút khả năng đặc biệt tiền tuyến về, cho các đồng nghiệp người thường lên, đề nghị ngành công an các nơi hỗ trợ phát thiết bị chặn.” Cục trưởng Hoàng nhấn từng chữ, “Không liên lạc được với vị bệ hạ kia, chúng ta phải dựa vào chính mình.”

Tim Tuyên Cơ đột nhiên giật thót, như thể có một đống kim nhỏ lăn qua người hắn, không đến mức khó có thể chịu đựng, lại khiến lòng hắn thoáng chốc chùng xuống.

Cảm giác quen thuộc này, hắn đã trải qua ba mươi lăm lần.

Là Xích Uyên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.