Thịnh Linh Uyên lần này là bị tiếng khua chiêng gõ trống “đánh thức”.
Lần trước hắn mở mắt ra, phát hiện mình không một mảnh vải nằm trong một cỗ quan tài quèn nơi rừng núi hoang vắng, đầu óc còn sạch sẽ hơn trên người, không biết mình đang ở đâu, cũng không biết mình là ai, toàn thân chỉ có một bộ tế văn bị ép mua ép bán.
Lần này thì hắn không hề muốn nhớ rõ, song cảm giác khi chịu lăng trì sống và tám mươi mốt đạo thiên lôi thật sự đã khắc sâu vào tận xương tủy, tận đến lúc này vẫn không xua đi được. Dẫu rằng thân xác hắn đã tan thành tro bụi, mỗi một tia thần thức lại vẫn đang đau đớn, run rẩy không thôi.
Đúng rồi, theo lý thuyết, hắn đã không còn “xác” để vùng dậy nữa… nhưng mà chuyện gì đang diễn ra đây?
Đám tiểu bối này không chịu thôi! Không thể thăm viếng ma đầu khác à?
Tiếng khua chiêng gõ trống kia càng lúc càng rộn ràng, xen lẫn trong đó còn có tiếng một người đàn ông vừa ra sức gào vừa thở hồng hộc. Thịnh Linh Uyên kiên nhẫn nghe một hồi, đầu càng đau như búa bổ, nghĩ thầm: “Yêu nghiệt phương nào khóc mộ ở đây?”
Lúc này, tiếng bước chân tới gần, có người đỡ hắn dậy. Cảm giác đau đớn khi tế văn lăng trì da thịt còn đây, bởi vậy cảm quan của hắn bây giờ hết sức hỗn độn, một lúc lâu mới muộn màng phát hiện người đó đang cầm một mảnh vải không biết chất liệu gì, lau lung tung trên người hắn không theo một cách thức nào.
Kẻ nào… to gan lớn mật như vậy?
Thịnh Linh Uyên phút chốc mở “mắt”, phía trước là một khuôn mặt dí sát vào, chóp mũi đối phương suýt nữa dán lên người hắn, ngay cả lông mi đều rõ ràng từng sợi, tôn lên đôi mắt xinh đẹp. Thịnh Linh Uyên sửng sốt, lại thấy kẻ này hà hơi lên người hắn, lại lau “soạt soạt soạt” một trận, còn rất không hài lòng mà lẩm bẩm một câu: “Thứ cùi bắp gì, còn không lau sạch được?”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Quá hỗn xược!
Hắn nhận ra đây là tiểu yêu rất lắm chiêu trò kia. Tiểu yêu vừa lẩm bẩm vừa lui lại một chút, bấy giờ Thịnh Linh Uyên mới phát hiện thị giác của mình rất kỳ lạ… hắn giống như đang nằm trong lòng người ta vậy.
Tiểu yêu đã thay một bộ quần áo kỳ quặc, như là dùng hàng len gì đó xoắn thành dây mảnh rồi đan, thủ công tinh tế khó tin, chỉ là không có thêm bất cứ thuật pháp gì, màu trắng sữa, cực kỳ sạch sẽ. Thịnh Linh Uyên phán đoán hắn bình thường hẳn là sống rất an nhàn sung sướng, nếu không sẽ không mặc quần áo vừa dễ hỏng vừa vô dụng như vậy.
Mặc dù không biết tại sao tên đó ăn mặc như một con cừu, nhưng chất len mềm mại cọ trên người vô cùng thoải mái, nhiệt độ cơ thể tiểu yêu từ bên trong nhẹ nhàng truyền tới, cảm giác đau đớn như vẫn đang bị thiên đao vạn quả của Thịnh Linh Uyên tức khắc dịu đi không ít, thần trí cũng hơi tỉnh táo theo. Hắn thử cảm nhận cơ thể mình, tứ chi không còn, tựa như cách xung quanh một tầng gì đó, có thể “nhìn thấy”, cũng có thể “nghe thấy”, nhưng những cảm giác này không phải đến từ ngũ quan.
Thịnh Linh Uyên có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm: “Thế này là bám lên đồ vật gì à?”
“Trước kia chưa từng xuất hiện tình hình này mà,” tiểu yêu kia – Tuyên Cơ cầm chiếc hộp nhỏ có thể “truyền âm ngàn dặm” bên cạnh lên, Thịnh Linh Uyên nghe thấy hắn nói với cái hộp đó, “lên mạng, tìm kiếm ‘cách làm sạch vết máu trên đao kiếm’.”
Chiếc hộp nhỏ phát ra giọng nữ không cảm xúc, trả lời: “Dưới đây là trang web có liên quan đến ‘cách làm sạch vết máu trên đao kiếm’.”
“Nhà tắm có thể rửa sạch… cái quỷ gì! Dùng khăn lụa lau… không phải phí lời à.” Tuyên Cơ nhíu mày, cân nhắc một lúc, cũng phải, có lẽ người khác đều chưa từng gặp chuyện đao kiếm dính máu lau không sạch, vì thế lại nói với di động, “Lên mạng tìm kiếm… à, ‘con gái tràn dâu ra quần giặt thế nào’.”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Mặc dù nghe không hiểu, nhưng trực giác bảo rằng câu hỏi này chắc chắn không phải lời hay gì.
Đau đớn giảm bớt một lúc, Thịnh Linh Uyên bắt đầu cảm thấy tư thế này hơi kỳ kỳ – chủ yếu là tên đó quá ngứa tay, một tay bưng “cái hộp nhỏ” lẩm nhẩm, tay kia thì rảnh rỗi, không ngừng gõ lung tung trên người hắn theo nhịp trống.
Bỗng nhiên, “keng” khẽ một tiếng, có thứ gì đó đụng lên người hắn một cái, khiến tim hắn hơi giật thót.
Tim hắn đại khái là lâu lắm rồi không đập, tình cờ bị giật mình, có vẻ đặc biệt long trọng.
“Đúng rồi,” Thịnh Linh Uyên ngớ người, sau đó mới nhớ ra, “trên tay hắn có một chiếc nhẫn.”
Mặt nhẫn hình như vỡ rồi, chiếc nhẫn ấy đập lên người hắn khi có khi không, nhiệt độ dường như còn cao hơn lòng bàn tay tiểu yêu kia, khiến người ta nhớ tới ngọn lửa nhỏ giữa gió lạnh ngày đông rét mướt, ấm áp đến mê người.
“Đó là cái gì?” Thịnh Linh Uyên ngắm khuôn cằm hơi thẳng của Tuyên Cơ, thầm nghĩ.
Tận đến bây giờ, trong đầu hắn cũng chỉ có một số hình ảnh đứt quãng, không thành hệ thống, những hình ảnh đó phần lớn máu tươi đầm đìa, tiếng kêu thảm thiết rung trời, lại xem âm trầm tế văn đã đánh thức hắn, chắc hẳn mình trước kia cũng không tốt đẹp gì.
“Nam Minh thủ hỏa nhân”, Thịnh Linh Uyên không nhớ danh hiệu này, rất quen thuộc, thế nhưng không biết tại sao, hắn theo bản năng không muốn nghĩ nhiều, vừa hơi suy nghĩ là loại đau đớn ngay cả hắn cũng có phần không chịu nổi đó có xu hướng ngóc đầu trở lại.
“Ngươi rốt cuộc là gì?”
Trước mắt hắn, tiểu yêu kia vừa gõ tới gõ lui trên “hộp nhỏ”, vừa hát theo tiếng chiêng trống, vốn là một giọng nam gào thét, bây giờ thành hai người gào đua… còn không chung một nhịp.
“Chậc,” Thịnh Linh Uyên thôi tự hỏi, đưa ra kết luận, “con lừa.”
Lúc này, có thứ gì đó ở bên ngoài “kính coong” một tiếng, “anh lừa” bị cắt ngang nhã hứng cất giọng ca vang. Hắn cao giọng “ới” một tiếng, tạm thời buông tha cho đôi tai Thịnh Linh Uyên, đứng dậy đi ra cửa.
Thịnh Linh Uyên bị hắn đặt sang một bên, cảm thấy dưới thân mình là thứ gì đó tương tự giường, hẹp mà dài, mềm cực kỳ, vừa rơi vào liền lập tức lõm xuống, không biết là chốn ấm êm gì.
Trong lòng hắn vừa lấy làm kỳ, vừa nhân cơ hội nhìn quanh căn phòng này. Rất chật chội, chủ yếu là trần nhà thấp, nhưng miễn cưỡng đủ dùng, người bình thường cũng không đến mức đụng đầu. Trong nhà lấy ánh sáng rất tốt, bởi vì cả một mặt tường phía nam đều là cửa sổ, lúc này chỉ che màn voan mỏng, ánh dương không bị ngăn cản kéo nhau xông vào, chiếu rọi nửa căn phòng. Trên cửa sổ cũng dán “bảo thạch” xa xỉ giống nơi hôm trước gọi là “bệnh viện”, chỉ là trông sạch sẽ sáng sủa hơn bệnh viện rất nhiều. Chính giữa trần nhà có một “đĩa tròn”, Thịnh Linh Uyên đoán là dùng để chiếu sáng, lúc trước ở “bệnh viện” cũng có thấy rồi, tuy rằng hình dạng không giống nhau lắm, nhưng vị trí treo không khác là mấy. Đồ dùng trong nhà ở xung quanh đều rất kỳ lạ, thoạt nhìn vật liệu đều hơi mộc mạc, song nhìn kỹ dường như mỗi cái đều có nguyên lý huyền diệu của nó, không thể kết luận tùy tiện.
Trong nhà không dám nói là không dính một hạt bụi, nhưng cũng tuyệt đối không bừa bộn, sắp xếp rất thoải mái… ngoại trừ hơi ồn – cái tủ thấp chỗ góc nhà có chiếc hộp vuông vắn, chính là trong thứ ấy có một gã đang gào rú như quỷ.
Tuyên Cơ dẫn một người đàn ông Thịnh Linh Uyên chưa gặp bao giờ tiến vào: “Khỏi phải thay giày, cứ ngồi đại đi. Ông uống gì?”
Người kia mặc “trường bào” xanh đen, chất vải cứng dựng lên, mặt mày có vẻ phiền muộn. Thịnh Linh Uyên cẩn thận ngắm nghía hắn giây lát, thầm nghĩ: “Phàm nhân, nhưng có một chút mùi của tiểu thú lôi trạch[1].”
Lại chả thế. Hơn nữa, Ty Thanh bình đã mai danh ẩn tích gần ngàn năm, đám bán yêu lai tạp đó trà trộn vào loài người, nếu như để lại thế hệ sau, đến nay cũng chỉ còn một chút huyết mạch loãng toẹt.
Khách đến chính là Tiêu Chinh. Chủ nhiệm Tiêu vượt gió bụi mệt nhoài, vừa vào cửa suýt chút nữa bị tiếng nhạc death metal tông trúng gió, “Tắt đi tắt đi, mau mau, tố chất đâu? Hàng xóm báo cảnh sát bây giờ! Cho tôi chai nước.”
“Giữa ban ngày, đều đi làm đi học rồi, làm gì còn ai?” Tuyên Cơ lấy một chai nước suối trong tủ lạnh ném cho hắn, lại lôi Thịnh Linh Uyên trên sofa xuống dựng ở góc nhà.
Thịnh Linh Uyên cảm thấy món đồ mình đang bám lên cao chừng nửa người, rất có sức nặng, khi va chạm với mặt đất phát ra một tiếng trầm đục.
Trong lòng hắn lập tức có một phỏng đoán mơ hồ, Tuyên Cơ vừa đi ra, một chiếc gương rõ nét quá mức ở buồng trong lập tức chiếu đến đây…
Quả nhiên.
Hắn thầm than thở một tiếng: “Lại là thanh kiếm kia.”
Thân kiếm dài hơn ba thước, rộng ít nhất bằng hai bàn tay, gần rãnh máu khắc hoa văn phức tạp… quen mắt, chắc chắn trước kia đã gặp ở đâu rồi. Thịnh Linh Uyên nhìn chằm chằm hoa văn ấy một lát mà không tìm ra manh mối gì. Hắn nhớ thanh kiếm này được rút từ cột sống tiểu yêu ra, có vẻ là pháp bảo bản mạng, thuộc hỏa, trời sinh tương khắc với vật âm hàn…
Bản thân hắn chính là vật chí âm chí hàn.
Thế nhưng thanh kiếm này chẳng những không bài xích hắn, thay vào đó dường như còn cẩn thận chăm sóc hồn phách của hắn.
Kỳ lạ.
“Cục trưởng Hoàng của các ông về rồi à?” Tuyên Cơ ngồi vắt chân chữ ngũ, tiện tay lấy một đĩa quả hạch dưới bàn trà, “Nói như thế nào?”
“Tổng cục quyết định, chính thức lập án điều tra vụ án nhân viên chạy việc bên ngoài lợi dụng bươm bướm kính hoa thủy nguyệt khai man số người thương vong, Cục trưởng Hoàng bảo tôi đến tìm ông.” Tiêu Chinh đi thẳng vào vấn đề, “Bên phía Bồng Lai họp khẩn cấp, cãi nhau cả tuần, Cục trưởng Hoàng thật sự không gánh được… Ông có biết Bồng Lai là gì không?”
Tuyên Cơ bốc một nắm hạt dưa, cắn từng hạt ăn, “Không rõ lắm, nhưng có thể đoán được đại khái, ông nói đi.”
“Những người có ‘khả năng đặc biệt’ khá ít, mà phái thiểu số đều thích tụ tập thành đoàn, ông hiểu đấy. Ngoại trừ những người được Tổng cục chiêu mộ làm nhân viên công vụ, phần lớn người mang khả năng đặc biệt còn lại đều ở trong mấy tổ chức khá lớn.” Tiêu Chinh dừng một chút, giải thích, “Với chúng ta mà nói, các tổ chức này tương tự cơ cấu tư nhân đối với nhà nước, nếu ở cổ đại, tôi đoán có thể gọi họ là ‘môn phái’. Những cơ cấu tư nhân này chắc chắn là không thể xóa sổ, cưỡng chế cấm chỉ là không thực tế, chi bằng mọi người sống chung hòa bình, có việc còn có thể giúp đỡ nhau. Nhưng vì an toàn công cộng, Tổng cục cũng không thể hoàn toàn mặc kệ họ, cho nên đã thành lập ‘Hội liên hiệp An toàn Bồng Lai’, là một ‘tổ chức tự quản lý nghề nghiệp’. Nhiều năm qua, quan hệ giữa chúng ta với những tổ chức dân gian này rất tế nhị, luôn là vừa hợp tác vừa chèn ép.”
Tuyên Cơ như nghe bình thư, cắn hạt dưa xong lại bắt đầu tách hạt dẻ cười: “Kết quả là Tổng cục các ông gây ra một vụ bê bối lớn.”
Tiêu Chinh: “Việc này phải tự tra, về lý luận thì thuộc về Phòng Khắc phục hậu quả…”
“Ấy…”, Tuyên Cơ nói, “tôi không làm, làm không được, đừng tìm ông đây.”
“Chuyện này liên lụy quá nhiều, tìm bất cứ ai từng làm người chạy việc bên ngoài đến điều tra, bao gồm tôi, đều thuộc về tự mình tra mình, nói không rõ được.” Tiêu Chinh kiên nhẫn giải thích, “Chỉ có ông là người mới tới, giờ lại đang ở Phòng Khắc phục hậu quả, Cục trưởng Hoàng đã đề nghị như vậy trên cuộc họp Bồng Lai…”
Tuyên Cơ ngắt lời hắn, “Nói đến bươm bướm quỷ kia, có một vấn đề tôi đã muốn hỏi từ lâu, ấu trùng của thứ đó, hay là trứng bươm bướm gì đó… thích là gì thì là, các ông cứ thế thả bọn nó ra ngoài, không suy nghĩ lỡ như lan tràn ra xã hội thì làm thế nào à?”
“Không đâu, trứng bươm bướm mất trộm đã qua xử lý đặc biệt,” Tiêu Chinh nói, “chỉ ký sinh trên cơ thể người, sẽ không sinh sôi nảy nở nữa, thân thể người chết rồi, bươm bướm sẽ chết theo.”
Tuyên Cơ: “Thế chẳng phải được rồi sao, còn tra gì nữa?”
Tiêu Chinh có dự cảm miệng chó của tên này khó phun ra ngà voi, gân xanh trên thái dương bắt đầu giật trước.
“Người bị bươm bướm ký sinh yên ổn an cư lạc nghiệp, bạn bè người thân xung quanh cũng đều không biết, không biết thì không biết đi, mơ hồ sống hết một đời không có gì là không tốt. Nếu là tôi, tôi sẽ đi tìm cựu Cục trưởng và người hợp tác mà Tất Xuân Sinh nói.” Tuyên Cơ nói chậm rì rì, lưỡi hắn chắc là có công năng đặc biệt gì, vừa cắn quả hạch vừa nói chuyện, không ảnh hưởng lẫn nhau. “Với cái thóp mà hai người bọn họ để lại, chống chế cũng vô dụng, suy nghĩ vì đại cục, không bằng nhận luôn cho rồi. Hai người bọn họ phối hợp, cho đại cục có thể diện, tổ chức cũng sẽ không để họ mất mặt, cho dù không thể được một xử lý khoan hồng, tương lai ngồi sau song sắt cũng có thể ở phòng đơn.”
“Ông…”
“Còn Củng Thành Công, chuyện của lão đó tôi đã nghe nói rồi, có kết cục này cũng là đáng đời. Để một trong hai người bọn họ nhận, cứ nói là đã dùng một loại tà thuật thất truyền vô giải – dù sao thì tà thuật các ông không giải được nhiều lắm, bịa đại một loại là được, không bịa được tôi có thể giúp.”
“Ông đang nói tiếng người đấy à?” Tiêu Chinh đập bàn đứng dậy, giật lấy đĩa quả hạch của hắn, “Cắn cái gì mà cắn! Ông là vẹt à!”
“Phòng Khắc phục hậu quả bọn tôi, là chùi đít,” Tuyên Cơ ném hạt thông cuối cùng vào miệng, phủi phủi tay, chân thành giáo dục Tiêu Chinh, “bất kể đối mặt một cái mông dơ bẩn cỡ nào, cũng phải dùng giấy vệ sinh mềm mại, lấy giấy nhám chùi là sẽ chết người… Ôi chao Lão Tiêu à, hai ta rốt cuộc ai là người mới hả, ông cũng không còn nhỏ nữa, sao mà không hiểu chuyện như vậy chứ.”
Chủ nhiệm Tiêu bị mấy lời nhảm nhí “chùi đít” của hắn chọc tức tăng huyết áp.
“Lão Hoàng của các ông chắc chắn cũng có ý này,” Tuyên Cơ nói, “không tin ông tự trở về hỏi xem… Này, ông đừng tung cửa nhà tôi, thay khóa tốn mấy ngàn đấy.”
Tiêu Chinh như một tràng pháo, bình thường không ai chọc ghẹo cũng có nguy cơ cháy nổ, gặp kẻ thích đánh lửa như Tuyên Cơ thì một ngày phải nổ mấy bận. Tuyên Cơ lại coi Chủ nhiệm Tiêu như pháo hoa tên lửa, cứ thế phóng, không hề có áp lực tâm lý. Nhân lúc “ốm bệnh nghỉ ngơi”, hắn chậm rì rì nấu cho mình ba món chính một món canh, cuộc sống không tạm bợ chút nào. Sau đó, hắn ôm lấy thanh kiếm bản mạng “bỏ nhà đi bụi”, không chịu trở về của mình, ngủ một buổi trưa.
Có thể là ăn nhiều, hoặc là màn không kéo kín, hắn ngủ không say lắm, luôn chập chờn nửa ngủ nửa tỉnh, mơ rất nhiều chuyện lộn xộn không nối liền, trong lúc mơ mơ màng màng còn luôn có ảo giác, dường như bên cạnh có tiếng hít thở của một người khác…
Một người khác?
Lúc bị điện thoại di động đánh thức, hắn ngớ ra vài giây, cảm giác hơi kỳ dị, hoài nghi là mình độc thân lâu, dẫn đến suýt nữa có giấc mơ không phù hợp với trẻ em.
Tuyên Cơ xoa mặt bò dậy, “Ôi, Chủ nhiệm Tiêu, lại có chỉ thị gì mới…”
“Cậu bé bị ký sinh kia không bình thường,” Tiêu Chinh ngắt lời hắn, “có khả năng là bị lây nhiễm! Mau đến đây một chuyến, cái miệng quạ đen của ông, theo học chuyên ngành nguyền rủa à?”
[1] Nguyên văn trong Sơn Hải Kinh: Trong lôi trạch có thần sấm, thân rồng đầu người, vỗ bụng thành trống.