Cơn buồn ngủ của Tuyên Cơ đã tiêu tan sạch sẽ từ ngay khi bò dậy, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ việc này, da đầu đã ngứa ran, hắn cầm kiếm đi thẳng đến tòa nhà Cục Dị khống.
Tầng sáu mươi dưới lòng đất trụ sở chính Cục Dị khống Tây Sơn, cả một tầng đều là “phòng cách ly”, dùng để gửi các loại vật phẩm “nguy hiểm” tạm thời chưa biết xử lý thế nào.
Từ rất xa, Tuyên Cơ đã trông thấy Tiêu Chinh đang chờ mình ở cửa, vừa định đi vào thì đã bị gọi giật lại: “Chủ nhiệm Tuyên, đợi chút, mang đồ phòng hộ vào đã!”
Quần áo phòng hộ ba tầng trong ba tầng ngoài, ba nhân viên hành chính vây quanh hắn bọc mười phút. Tuyên Cơ vừa giơ tay mặc cho bọn họ loay hoay, vừa thuận miệng nói đùa, “Tay nghề gói bánh chưng của các anh không tệ đâu, là phái ngọt hay phái mặn thế?”
Thịnh Linh Uyên ở trong trọng kiếm có thể nghe rõ mồn một hô hấp và nhịp tim của hắn – tim tiểu yêu này lúc bỏ thứ “truyền âm ngàn dặm” kia xuống là đập nhanh nhất, sau đó hắn nín thở giây lát, dọc đường từ từ chậm lại, khi tới nơi này đã xấp xỉ lúc hắn nằm xuống ngủ.
“Xem ra cũng có chút khôn khéo.” Thịnh Linh Uyên thầm nghĩ.
“Ồ, các anh cũng đều là người bình thường à? Người bình thường sao lại muốn làm việc này… Hầy, ai mà chả thế, công việc của tôi vừa nguy hiểm vừa phải bảo mật, đều là bị người quen lừa vào.” Hắn nghe thấy Tuyên Cơ trước hết gợi dăm ba câu hỏi ra xuất thân, lai lịch và hoàn cảnh gia đình của mấy nhân viên kia, lại làm bộ làm tịch nói, “Quấn chặt một chút cho tôi, đừng để lát nữa đi vào bung mất. Lão Tiêu khốn nạn quá, khăng khăng bắt tôi đến đây, người chạy việc bên ngoài bọn họ không kiêng kị gì, chúng ta làm hậu cần, nào từng gặp cảnh lớn? Ôi, cái mạng nhỏ của tôi giao hết cho các anh đấy.”
Thịnh Linh Uyên đứng ngoài xem, thấy hơi buồn cười. Tiểu yêu này là một linh vật tiên thiên thuộc hỏa, cả người chính là một lò tinh lọc tà ma ngoại đạo, rút một ống máu có thể đốt một lọ “bươm bướm mặt người” thành tro, mà đóng kịch như thật.
Linh vật tiên thiên do sinh ra đã hơn người, phần lớn đều lánh đời, sống riêng, thường tự cho mình là bán thần, nhìn xuống chúng sinh, đơn thuần đến ngạo mạn, thế nên về sau hầu như cũng chết sạch. Bởi vì người “bất phàm” thường quá cậy vào sự “bất phàm” của mình, bất kể là cậy vào hùng mạnh, tài hoa, vẻ đẹp hay phú quý, sự ỷ lại ắt thành gông xiềng.
Dù thế nào, kẻ sở hữu đôi cánh sặc sỡ lại có thể kiềm chế không khoe khoang, còn chịu lăn lộn trong bùn cùng chúng sinh cũng không nhiều lắm.
“Không dễ đối phó.” Thịnh Linh Uyên thầm nghĩ.
Khi Tiêu Chinh gọi điện thoại tới, Thịnh Linh Uyên ở trong trọng kiếm đang nhắm mắt nghỉ ngơi – vốn không định nhắm, cảnh vật xung quanh khác biệt rất lớn, hắn còn rất muốn nhìn thêm, thế nhưng tiểu yêu này ban ngày ban mặt cứ ôm kiếm ngủ đã đành, còn giạng chân giạng tay, đạp đá lung tung. Thịnh Linh Uyên muốn chém quách nửa cánh tay gác qua, tiếc rằng bị nhốt trong kiếm, dù muốn cũng chẳng làm được, đành phải mắt không thấy lòng khỏi phiền, lại sơ ý hơi buồn ngủ thật.
Điện thoại ở đầu giường đột nhiên rung, đánh thức Thịnh Linh Uyên đang nửa ngủ nửa tỉnh. Ngay chớp mắt tỉnh lại, trong lòng hắn thoắt lạnh.
Bởi vì thức hải xao động đã hoàn toàn yên ổn, hầu như không cảm nhận được sự đau đớn khó lòng chịu nổi kia. Thanh kiếm này giống như chốn ấm êm, hơi chút sơ ý là sẽ dẫn dụ người ta sa vào trong đó.
Thịnh Linh Uyên ghét những thứ có vẻ quá tốt đẹp.
Lý do rất đơn giản, một người muốn có được thứ gì thì phải trả giá đắt, “cái giá” đương nhiên là đau khổ. Ngược lại, người khác muốn có được thứ gì từ hắn, mới dâng lên những lấy lòng và dụ dỗ trước.
Phàm là thứ không mang đến đau khổ, thậm chí làm cho hắn cảm thấy thoải mái, đều sẽ khiến hắn sinh lòng cảnh giác, bởi vì đối phương nhất định sẽ có yêu cầu.
Tính tình Thịnh Linh Uyên hơi quái gở, có lẽ do khi còn sống lớn lên trong rừng âm mưu, thế nên hắn không tin duyên số đẩy đưa, cũng không tin vào vận may. Nếu một việc hết sức đúng lúc, hắn sẽ thấy, hết tám, chín phần mười là có người ở đằng sau thúc đẩy.
Lần trước bị âm trầm tế văn đánh thức, tuy rằng không quá hiểu đối phương đang nói gì, nhưng hắn hiểu được sự thù hận và sát ý u ám trong đó, cũng đoán được đại khái là chuyện gì đang diễn ra.
Vậy lần này lại sẽ là ai? Muốn làm gì?
Chính tiểu yêu cũng rất khả nghi. Mặc dù hắn nãy giờ trông như hoàn toàn không biết gì, thậm chí để lộ nhịp tim và hô hấp của mình, nhưng bên giường có một âm linh, hắn thật sự không có một chút cảm giác nào sao?
Thịnh Linh Uyên không tin.
So sánh thì, hắn càng sẵn lòng tin rằng, có một số mãnh thú sẽ cố ý khoe bụng ra để tỏ vẻ vô hại và thẳng thắn, sau đó thừa cơ cho người ta một đòn trí mạng hơn.
“Có chuyện gì thế?” Trì hoãn cả buổi ở cửa, Tuyên Cơ cuối cùng đã đi vào khu cách ly, còn chưa kịp hỏi rõ ràng, đã thấy mấy người đẩy một khoang nhiệt độ thấp mau chóng chạy qua, “Ai vậy?”
“Một người chạy việc bên ngoài, khi bọn tôi lùng bắt cậu bé kia, anh ta ở tuyến đầu.” Tiêu Chinh nói, “Sau khi tiếp xúc với cậu bé ấy, mấy người chạy việc bên ngoài tuyến một đều xuất hiện triệu chứng tương tự ‘đột nhiên đổi tính’, nhưng đều thể hiện trên một số việc nhỏ, nếu không phải việc bươm bướm kính hoa thủy nguyệt này ầm ĩ khiến lòng người trong Cục hoảng sợ thì có thể đã bị xem nhẹ, hậu quả không tưởng tượng được. Thời gian từ lúc lây nhiễm bươm bướm kính hoa thủy nguyệt đến khi tử vong khoảng mười lăm đến ba mươi ngày, bây giờ bọn tôi đã bí mật cách ly tất cả những người cậu bé này tiếp xúc trong một tháng gần đây nhất. Ông qua đây xem.”
Tiêu Chinh dẫn hắn tới căn phòng treo dấu hiệu “nguy hiểm” thật to trên cửa, chính giữa có một lồng kính mấy tầng kín bưng, trong lồng có một con bươm bướm, chỉ to khoảng bằng hạt gạo.
“Con này được lấy ra từ người cậu bé kia, còn sống.”
Trên lồng kính có kính lúp để tiện quan sát. Tuyên Cơ tiến sát lại. Con bươm bướm ấy rất đẹp, trên người lấp lánh ánh huỳnh quang nhiều màu, chỉ là trên hai cánh trái phải đều có một mặt người nho nhỏ. “Mặt người” kia thậm chí còn có thể thay đổi, trước là một đôi khuôn mặt tươi cười, Tuyên Cơ vừa tới gần thì “khuôn mặt tươi cười” biến mất, nửa bên trái biến thành kinh sợ, nửa bên phải đang khóc.
Chẳng trách gọi là “bươm bướm mặt người”.
Không đợi hắn nhìn rõ, bươm bướm đã nhanh chóng vỗ cánh. Nó bay lung tung trong lồng kính một lát, tông hết bốn bức tường, sau đó đột nhiên biến mất.
Tuyên Cơ vô thức ngả ra sau.
“Yên tâm, nó không chạy khỏi hộp phong tỏa đâu,” Tiêu Chinh nói. “Bươm bướm này biết ẩn hình, lát lại ra. Tôi bảo thật chứ, ông bị sao thế? Mèo ghét chó khinh, con bướm này cả buổi không nhúc nhích, mà ông vừa đến, nó lập tức ẩn hình.”
“Có thể là đôi mắt to long lanh nước của tôi quá đủ điện, nhìn ai là người đó mang thai chăng?” Tuyên Cơ thở dài, vừa chớp mắt vừa nhìn qua Tiêu Chinh, “Thế nào Chủ nhiệm Tiêu, bây giờ ông có triệu chứng buồn nôn chưa?”
Tiêu Chinh: “…”
Hơn tám mươi tia sét kia sao không đánh chết cả tên này luôn đi?
Tuyên Cơ tìm cái ghế kế bên ngồi xuống, dựng trọng kiếm sau lưng trên đất, “Làm sao biết con bướm này có thể sinh sản?”
Tiêu Chinh mở một tấm ảnh phóng to trên máy tính bên cạnh, “Con bướm bên trái này được lấy ra từ thi thể chồng Tất Xuân Sinh, bụng có ba vân màu đen, đây là đã qua xử lý đặc thù. Con bên phải này chính là con ông vừa nhìn thấy.”
Bụng bươm bướm chẳng có gì cả.
Tiêu Chinh nói: “Hơn nữa hiện nay xem ra, có khả năng là lây nhiễm qua tiếp xúc.”
Tuyên Cơ im lặng một hồi, giọng nói khô khốc, “Giỏi ghê, virus xác sống trong Nguy cơ sinh hóa còn phải ôm cắn một phát cơ.”
“Đây cũng là nguyên nhân bươm bướm kính hoa thủy nguyệt bị liệt vào giống ‘nguy hiểm cấp một’, cho dù là gửi ở kho hồ sơ nội bộ chúng ta, cũng phải xử lý.” Tiêu Chinh dừng lại, hơi trầy trật nói, “Hiện giờ xem ra… khả năng là có một số xử lý không đủ triệt để.”
“Cậu bé kia rốt cuộc là ai? Tại sao Tất Xuân Sinh lựa chọn cậu nhóc làm mồi nhử?”
“Không biết, cậu bé này mới lên cấp hai, những việc trải qua trong đời nhìn qua là thấy hết, bọn tôi đã giở hết tất cả hồ sơ mười mấy năm gần đây, xác định cậu bé trước kia chưa từng tiếp xúc với Cục Dị khống, không bị cuốn vào bất cứ một vụ án nào, bươm bướm không thể là bị cấy vào trong một sự kiện nào.”
“Vậy tức là, có hai khả năng,” ngón tay Tuyên Cơ gõ trên trọng kiếm khi có khi không, “hoặc là Tất Xuân Sinh thông qua đường nào đó, có được bươm bướm kính hoa thủy nguyệt sống, cấy nó vào cơ thể cậu bé kia, lỡ như sự việc bại lộ thì mượn cậu bé làm mồi nhử, chuyển dời tầm nhìn của các ông.”
Đây là tình huống lý tưởng nhất, bởi vì nếu vậy thì chỉ một con bươm bướm này có khả năng sinh sản, mà cậu bé đã không chết, thời gian bị lây nhiễm cũng sẽ chưa dài, những học sinh trung học tiếp xúc hằng ngày không quá nhiều, tình hình coi như có thể khống chế.
Nhưng mà…
“Trước mắt xem ra, cậu nhóc này không hề dính dáng gì đến Tất Xuân Sinh.” Tiêu Chinh nói, “Bọn tôi đã lục soát hết chỗ ở lẫn nơi làm việc của Tất Xuân Sinh, mà không tra ra kết quả gì.”
“Nếu không phải chị ta, vậy thì gay đấy.” Tuyên Cơ nói, “Việc này nếu điều tra từ đầu, toàn thể đội chạy việc bên ngoài của Cục ông đều trong diện tình nghi; còn người bình thường, do quý Cục không đăng thông báo tuyển dụng công khai ra bên ngoài, phần lớn đều là họ hàng gần xa giới thiệu tới, có ngàn vạn mối quan hệ, cho nên cũng đều là đối tượng tình nghi. Nếu bươm bướm trên người cậu bé này là lây nhiễm từ nơi khác, vậy nguồn truyền nhiễm là đâu, trước đó cậu bé còn lây cho bao nhiêu người, bắt đầu lây nhiễm từ khi nào, ông đều không biết. Không khéo bây giờ, ngoại trừ hai ta, toàn nhân loại đều đã biến thành cái xác không hồn bị bươm bướm điều khiển… Hai ta không chừng cũng là bươm bướm, chỉ là bản thân không hay biết, còn ở đây chơi trò ‘cảnh sát bắt tội phạm’ mà thôi.”
Tiêu Chinh: “…”
Bị hắn nói làm toát mồ hôi lạnh rồi.
“Chủ nhiệm Tiêu à, hãy để chúng ta ôm tinh thần chủ nghĩa lạc quan cách mạng, suy nghĩ một chút từ góc độ lý tính.” Tuyên Cơ thở dài, đổi giọng, “Mọi việc trên đời đều không phải là mới mẻ, nếu sự kiện lây nhiễm quy mô lớn có thể xảy ra, trong lịch sử đã xảy ra từ lâu rồi, không thể chờ tới bây giờ mới đổ lên đầu ông, ông đâu phải là đứa trẻ được lựa chọn.”