Nhưng Tuyên Cơ không rảnh thưởng thức ánh trăng, tim hắn bây giờ lạnh như nước trong đầm vậy.
Trong tế đàn vừa bi tráng vừa hiểm ác này toàn là ác chú, còn đáng sợ hơn virus bệnh than, cho dù bay ra một con bươm bướm, cũng là một mối nguy cơ sinh hóa.
Tuyên Cơ nhìn thấy mái tóc dài trôi nổi dưới nước, đang định giơ tay ra, giọng nói hơi nghiến răng của Thịnh Linh Uyên đã vang lên bên tai: “Ngươi còn dám giật tóc trẫm, trẫm tru cửu tộc nhà ngươi.”
“Tru tru tru, tru thoải mái, khi nào về ta sẽ chuyển hộ khẩu qua hộ khẩu đơn vị tập thể,” Tuyên Cơ nhanh chóng nói, “nhưng bươm bướm kia…”
“Biết.”
“Vậy phải làm thế nào!”
Lúc này, một “động vật hoang dã” cỡ lớn đang bơi chó, la oai oái bị nước xô vào. Tuyên Cơ giơ chân móc lấy tên đó, nhìn kỹ lại mới thấy là Dương Triều.
“Thi nghiên cứu sinh?”
Dương Triều vừa khóc vừa dùng hết tứ chi ôm đùi Tuyên Cơ, suýt nữa tụt luôn chiếc quần nguyên vẹn duy nhất trên người lãnh đạo.
Tuyên Cơ vất vả giữ chặt thắt lưng, tức giận nói: “Các chú đang làm gì?!”
Dương Triều khóc không thành tiếng.
Thịnh Linh Uyên đột nhiên hỏi: “Người của Ty Thanh bình tới rồi? Bao nhiêu?”
Tuyên Cơ chẳng màng sửa lại cách dùng từ của hắn, nhanh chóng phiên dịch, Dương Triều “oa oa” nói: “Năm… không phải, hức… sáu, sáu người.”
Tuyên Cơ: “…”
Lịch sử học không thuộc, số trong vòng mười cũng không đếm được, còn muốn thi nghiên cứu sinh! Thanh niên bây giờ làm sao mà lắm ý tưởng thế?
Thịnh Linh Uyên: “Tính cả ngươi và ta, vừa hay có tám người.”
Tuyên Cơn chỉ giữ thắt lưng không phòng giày, trong khi nói chuyện, một chiếc giày đã bị Dương Triều tuột ra. “Ngài… ờm… xác định chứ, bệ hạ? Đơn vị đếm của học sinh cá biệt phòng ta e rằng không phải ‘người’, mà là ‘con’!”
“Sống là được.” Thịnh Linh Uyên giơ tay ấn xuống đầm nước, trong lòng bàn tay hắn như có lực hút thần bí nào đó, ấn một phát, mặt nước chợt hạ xuống, lộ ra một xoáy nước. Xoáy nước càng lúc càng lớn, cuốn cả ba người đi.
Giọng nói to rõ của anh bạn Dương Triều đã dự báo hành trình cho mọi người, Đội trưởng Vương nghe thấy động tĩnh, quát: “Tránh ra!”
Hắn cởi áo khoác ném xuống nước, áo lại không trôi đi, như thể dính trên mặt nước rồi vậy. Đội trưởng Vương giơ tay kéo áo mình lên, mặt nước bị áo khoác của hắn hút lên, tạo thành “đập nước” cao cả mét từ hư không, vừa hay chặn ba người bị xô tới.
Những người khác vội vàng ùa đến, ba chân bốn cẳng kéo ba vị dưới nước lên bờ.
Đập nước “rầm” một phát vỡ nát, Đội trưởng Vương lúc này mới thấy rõ người mình kéo lên, kinh ngạc đến rơi cả điếu thuốc, “Không… đây là đối tượng tình nghi? Giờ đối tượng tình nghi đều đẹp xuất sắc thế này à?”
Hắn chưa gặp Thịnh Linh Uyên bao giờ, Bình Thiến Như thì đã từng thấy đại ma đầu từ khoảng cách gần ở bệnh viện Xích Uyên, nghe thế quay đầu lại, sợ quá hét lên “mẹ ơi” rồi ngồi phịch xuống đất.
Thịnh Linh Uyên không có thời gian để ý đến họ: “Tiểu yêu, chân hỏa!”
Kết nối “bluetooth” mặc dù xâm phạm riêng tư cá nhân, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lợi, ít nhất trong tình huống như vậy giảm bớt rất nhiều thời gian trao đổi.
Thịnh Linh Uyên không cần mở miệng, vừa suy nghĩ thì Tuyên Cơ đã hiểu hắn muốn làm gì.
Tuyên Cơ cắt đầu ngón tay giữa của mình, nặn ra một giọt máu. Ngay giây lát thoát ly làn da, giọt máu ấy nhanh chóng biến thành một ngọn chân hỏa, bay lên giữa không trung.
Thịnh Linh Uyên lấy vật liệu tại chỗ, một loạt cây giả bên cạnh theo tiếng đổ rạp, cành lá ngay tại chỗ cuốn thành hình người.
Thịnh Linh Uyên: “Mượn chút khí của người sống.”
Mấy người ở đây vẫn chưa nhận ra khẩu âm của hắn là vùng nào, đã đồng thời cảm thấy một cơn run rẩy chảy qua toàn thân, hệt như trần truồng đứng giữa trời tuyết mùa đông rét mướt, bị gió Tây Bắc vô tình cuốn đi nhiệt độ cơ thể.
Ngọn lửa của Tuyên Cơ đột nhiên vỡ thành vô số điểm sáng, đóng những hơi người tươi sống đó lên ngũ tâm của từng bù nhìn.
Trong đôi mắt trống rỗng của đám bù nhìn sáng lên ánh lửa.
Thịnh Linh Uyên phất tay, chúng liền bay đi, rơi xuống tám phương vị giữa sườn núi theo Phục Hy bát quái vị.
Cùng lúc đó, mỗi người đều có một cảm giác kỳ lạ, dường như mình đột nhiên sinh ra thị giác thứ hai, theo bù nhìn bay đến nơi xa.
Khoảnh khắc bù nhìn rơi xuống đất, tế đàn cũng hoàn toàn nổi trên mặt nước.
“Uỳnh” một tiếng.
Hàng đàn bươm bướm kính hoa thủy nguyệt bị nhấn chìm dưới nước, nhưng vẫn có vô số cá lọt lưới, lũ lượt bay ra từ trong sơn động, xòe cánh ưu nhã qua lại giữa cỏ cây giả dối, khiến khoảng rừng núi này trông như khu rừng đom đóm trong truyền thuyết.
Sau đó, bươm bướm như nhận được chỉ dẫn nào đó, bắt đầu chia luồng, bay đến lũ bù nhìn kia.
Xuyên qua đôi mắt bù nhìn, mấy người có thể có thể “nhìn thấy” bươm bướm thành đàn vờn bay trên đầu họ, một số đến cực gần, có thể thấy rõ mặt người chợt vui chợt buồn trên cánh.
Dù là người chạy việc bên ngoài kinh nghiệm phong phú, lúc này toàn thân cũng túa mồ hôi lạnh.
Cốc Nguyệt Tịch thì thào: “Đây là cái gì?”
Thịnh Linh Uyên nói bằng tiếng Hán hiện đại hơi gượng: “Nói một câu theo ta.”
Tuyên nghe ra đó là một câu tiếng vu nhân, có lẽ sợ bọn họ không học được, Thịnh Linh Uyên nói rất chậm, âm vị hơi gần sau, nghe quẩn quanh mà lại dịu dàng.
Nói theo người khác điều mình không hiểu là việc kiêng kỵ, ở tiết huấn luyện đầu tiên khi công nhân viên Cục Dị khống bắt đầu đi làm đã nói về việc này, nhưng giọng nói của Thịnh Linh Uyên như có sức cám dỗ nào đó, ngay cả Đội trưởng Vương tưởng lầm hắn là đối tượng tình nghi cũng mơ hồ theo, vô thức lặp lại phát âm ấy một lần trong đầu.
Lũ bươm bướm vờn bay giống như nghe thấy gì đó, lốm đốm đậu bên cạnh đám bù nhìn, giữa cành lá, trong bụi cỏ, dường như khảm thành một dải kim cương.
Tuyên Cơ là người đầu tiên nói ngôn ngữ của tộc vu nhân thành tiếng, hắn loáng thoáng cảm nhận được ý nghĩa của câu nói ấy từ trong liên hệ với Thịnh Linh Uyên – đó là một câu kêu gọi tương tự với “trở về”.
Thịnh Linh Uyên tuy rằng độc ác nhẫn tâm, có thể gài chết đồng đội bất cứ lúc nào, nhưng Tuyên Cơ cứ cảm thấy hắn sẽ không làm trò mờ ám gì trong việc này… dù sao thì, trước kia cũng là tự tay hắn phong ấn tế đàn Đông Xuyên.
Chú văn của tộc vu nhân bay ra từ miệng mọi người, ánh lửa trong mắt bù nhìn càng lúc càng sáng rực, lũ bươm bướm dần dần bị thu hút, chui vào thân thể bù nhìn.
Trên quốc lộ đằng xa, đèn đường đúng giờ sáng lên, thành phố và nông thôn vô tội đang chuẩn bị yên giấc, hoặc là bắt đầu một buổi ăn chơi.
Đèn hoa mới lên, nhân gian khói lửa lờ mờ.
Giữa sườn núi, trong tám thân thể bù nhìn chứa đầy bươm bướm kính hoa thủy nguyệt bị bươm bướm thắp sáng, nhìn từ xa giống như mấy vị thần trấn sơn, thần sắc nghiêm trang, kiềm chế ác chú vốn không nên thuộc về thế giới này ở trên núi.
“Trên ngọn núi kia là cái gì?”
Dưới chân núi, đám đồ tử đồ tôn của Nguyệt Đức Công ban nãy bị một trận đất rung núi chuyển quỷ dị chấn ngã rạp, lúc này hãy còn hoảng hồn, giơ ống nhòm nhìn lên núi.
Bươm bướm kính hoa thủy nguyệt rất nhỏ, một đàn tụ lại, từ nơi xa căn bản không nhận ra là cái gì, chỉ có thể trông thấy ánh huỳnh quang di chuyển.
“Mau mau mau, báo cho sư phụ biết, hỏi xem làm thế nào?”
Chân núi, lão già mặc Đường trang màu xám cũng nhìn thấy màn này, lập tức hiểu ngay – thứ trong cấm địa “quặng mỏ” dưới lòng đất nhà bọn họ đã bị bới lên.
Lão già mặc Đường trang nói giọng khàn khàn: “Bất kể bọn chúng bới ra cái gì, không thể để cho bọn chúng còn sống rời khỏi ngọn núi này.”
Họ đời đời chiếm giữ nơi đây, ngày lễ ngày Tết thờ cúng nhận không hết, danh lợi quả thật đã là nhỏ nhặt – nhiều năm như vậy, rất nhiều tín đồ từng được đại sư “cứu” mạng đều đã sùng bái họ như thần thánh.
Dần dà, chính các “đại sư” cũng có ảo giác, họ và người bình thường vốn không cùng một chủng tộc.
Hậu quả khi bí mật của ngọn núi bị lộ ra ngoài, ngay cả nghĩ họ cũng không dám nghĩ.
Bất luận là Nguyệt Đức Công đang ở Bồng Lai, hay là đám đồ tử đồ tôn của lão, lúc này đều hận không thể bắt nội gian tiết lộ “thiên cơ” nhà mình ra băm xác một trăm lần.
“Nổ súng…” Lão già Đường trang gằn từ kẽ răng ra một câu, “Nổ súng!”
Đám đồ tôn vác “súng máy” đặc biệt nhận được mệnh lệnh, đồng thời bắn lên núi.
Không cần ngắm, trong những họng súng to bằng miệng bát đó bay ra ánh sáng trắng như sao băng, xé rách bóng đêm, rơi lên núi.
“Uỳnh” một tiếng, luồng ánh sáng trắng thứ nhất rơi xuống đất, một nửa rừng cây giả trên triền núi bị nổ bay, ánh sáng trắng trực tiếp xuyên thấu mặt đất, đập trên đống xương khô của mộ vu nhân.
Những bộ xương từng bị bươm bướm ký sinh lại bị ly hỏa đốt cháy đó không mục rữa, bị bắn khắp nơi như thiên nữ rải hoa.
“Bí Ngân!” Đội trưởng Vương chợt mở to mắt, “Làm sao bọn chúng có được Bí Ngân?!”
Tuyên Cơ: “Gì cơ?”
“Vũ khí tính sát thương quy mô lớn sở nghiên cứu mới nghiên cứu phát triển ra, chuyên môn nhằm vào các giống biến dị cấp tai họa,” Đội trưởng Vương nhanh chóng nói. “Tôi… mẹ nó, chết tiệt thật, không phải còn trong giai đoạn thí nghiệm sao?!”
Bươm bướm vốn bị hút vào cơ thể bù nhìn bị vụ nổ đầy trời kinh động, sắp sửa bay ra khỏi cơ thể bù nhìn.
Thịnh Linh Uyên quỳ một gối xuống đất, khẽ niệm một câu tiếng vu nhân khác Tuyên Cơ chưa từng nghe, tấm lưng thẳng tắp lại thoáng cong xuống.
Cùng lúc đó, Tuyên Cơ bị buộc chia sẻ cảm giác với hắn cảm nhận được áp lực nặng nề, như một ngọn núi đè trên vai, nhất thời lại có chút khó thở. Ngay sau đó, hắn “nghe thấy” Thịnh Linh Uyên dưới áp lực nặng như vậy lại hơi thất thần, trong lòng bất giác nhớ lại những lời A Lạc Tân từng nói trước khi chết.
Đó là một đoạn tiếng vu nhân, khi ấy Thịnh Linh Uyên không chịu phiên dịch cho hắn, lúc này Tuyên Cơ rốt cuộc hiểu được đại ý nhờ mối liên hệ giữa hai người.
Đó lại là một đoạn lời chúc, A Lạc Tân nói là: “Sơn thần trên cao, tổ tiên trên cao, nhân hoàng bệ hạ vĩ đại, A Lạc Tân ta cùng toàn tộc vu nhân, chúc ngài trường sinh.
Tuyên Cơ rùng mình, ngay sau đó, tám bù nhìn đồng thời bốc cháy, cuốn ngàn vạn con kính hoa thủy nguyệt biến thành ác chú vào trong ngọn lửa, tất cả các khuôn mặt nho nhỏ trên bươm bướm đều hóa thành thù hận.
Dương Triều đột nhiên kêu lên thảm thiết, lăn lộn giãy giụa dưới đất, giống như đang bị lửa đốt.
Từng dải Bí Ngân bắt đầu rơi xuống như sao băng, Đội trưởng Vương đấm mạnh mặt đất, tất cả nước trên núi đều bị cú đấm này của hắn đập lên, ngưng tụ thành mấy thác nước lớn, lao thẳng đến đạn Bí Ngân.
Tiếc thay sức mạnh khoa học kỹ thuật đương đại không phải một mình hắn có thể đối kháng, đạn Bí Ngân căn bản không sợ nước, chỉ hơi chững lại, lập tức phá tan thành chắn dòng nước.
Đội trưởng Vương gầm lên một tiếng: “Trương Chiêu! Bấm đồng hồ!”
Một nam đội viên khác dưới tay hắn theo lời cầm lấy chiếc đồng hồ quả quýt trên cổ, mọi người chỉ nghe bên tai “tách” một tiếng, ngoại trừ mấy người họ, hết thảy xung quanh đều đứng im.
Lão La và Bình Thiến Như một trái một phải lôi Dương Triều lên. Tuyên Cơ xòe đôi cánh sau lưng, kéo Thịnh Linh Uyên quỳ một gối ở nơi ấy lên, “Đi!”
Nam đội viên tên “Trương Chiêu” lại có thể tạm dừng thời gian!
Tiếc rằng chỉ có một thoáng, ngay sau đó, đạn Bí Ngân vốn đang dừng lại giữa không trung lao tới vị trí họ vừa đứng bằng tốc độ nhanh hơn.
“Cậu ta bấm đồng hồ chỉ có thể giữ một giây!” Đội trưởng Vương quát, “Một giây qua đi, giây tiếp theo sẽ nhanh gấp đôi, là một tên ăn hại, đừng quá trông chờ vào hắn! Ê người chim, ông còn có thể chở người không?”
Tuyên Cơ cảm thấy có thể là do thuộc tính, hắn với Đội trưởng Vương này vừa gặp mặt, khí trường đã không hợp nhau lắm, “Chỉ cần các ông không sợ bỏng!”
Hắn nói thì nói vậy, song ngay sau đó vẫn thu bớt lửa trên cánh, lao thẳng xuống mặt đất.
Trong lúc nguy cấp, tiềm năng của mọi người đều bị kích phát ra, mỗi người nhanh nhẹn như vận động viên, chen chúc trên đôi cánh bằng phẳng rộng rãi của hắn.
Tuyên Cơ lập tức cảm thấy xương bả vai mình suýt nữa bị đám không biết xấu hổ này đạp gãy – nhất là khi cô nàng họ Bình nhảy lên!
“Mấy người… có thể chia đều trọng lượng hai bên không!” Tuyên Cơ cắn răng phun ra một câu, “Tên khốn nạn nào đang giậm chân đó?!”
Đội trưởng Vương: “Nóng quá nóng quá!”
Đồng thời, Thịnh Linh Uyên bị bắt cộng cảm với hắn cảm thấy sau lưng bị giật một phát, giống như cũng bị vật nặng gì đó đè lên, chợt ngã dúi về phía trước, cằm đập lên vai Tuyên Cơ.
Hai người đồng thời rên lên một tiếng, Tuyên Cơ lại đột nhiên phát hiện, loại cộng cảm này hình như có thể giúp hắn san sẻ một phần sức nặng.
Hắn lập tức hít sâu một hơi, nhân một giây đồng hồ Trương Chiêu tạm dừng, hắn chợt tăng tốc, lao ra khỏi đợt đạn Bí Ngân thứ hai.
Ngay sau đó, Bí Ngân tăng tốc rơi xuống, trên núi sáng như ban ngày.
Tế đàn tộc vu nhân mới gặp lại ánh mặt trời bị bao phủ trong ánh sáng trắng bệch.