Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 37



Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Cuối Đông Xuyên, dãy núi bị Bí Ngân nổ sập đập xuyên con đường vòng qua núi, xương trắng phơi ra. Cỗ quan tài đồng đen cũng theo đá núi lăn xuống, cùng nhau chìm sâu dưới đầm nước. Động đất qua đi, nắp quan tài bị hất qua một bên, để lộ khuôn mặt bất phân giới tính của A Lạc Tân.

Trên trán gã đóng đinh thép màu đỏ sậm, khiến khuôn mặt thanh tú vốn thanh thản thêm vài phần cau có, tăng thêm sự dữ tợn yêu dị. Gã giống như bị nhốt trong một cơn ác mộng, mãi mãi không tỉnh dậy được.

Trên vách núi, mây đen cuồn cuộn hội tụ trên bầu trời, che khuất bầu trời đêm sáng trong. Bởi vậy, các nhân viên Cục Dị khống đang thu dọn hiện trường không nhìn thấy, ánh trăng treo ở đỉnh núi ánh lên một quầng đỏ như máu.

Cùng lúc đó, sâu dưới đầm nước tĩnh mịch, không biết từ nơi nào vang lên tiếng thì thầm nhỏ to. Tiếp đó, tiếng ngâm nga cực nhỏ theo nước gợn chảy xuôi đến, lượn vòng quanh cỗ quan tài đồng đen như khiêu khích.

Dòng nước cũng xoay tròn theo, hình thành vô số bọt khí li ti.

Dần dần, đám bọt khí đó tụ lại thành một hình người, “người” kia chuyển động vòng quanh quan tài theo nhịp ngâm nga, cứ mỗi tiếng hát lại gõ nhẹ một cái trên cỗ quan tài đồng đen.

Cộc… cộc…

Bốn vách quan tài bắt đầu rỉ máu, những giọt máu ấy lại không tan vào nước, cũng không chảy xuống theo quy luật vật lý, thỉnh thoảng rẽ ngoặt, vòng qua cái gì đó. Cho đến khi bốn vách quan tài bị máu nhuộm đẫm, âm trầm tế văn bị che giấu mới nổi bật lên.

Tiếng ngâm nga và gõ quan tài càng lúc càng nhanh, quan tài đồng đen cứ vang một tiếng, âm trầm tế văn trong quan tài lại rõ nét thêm một phần. Tiếp đó, những tế văn ấy giống như sống, từ bốn vách “bơi” tới đáy quan tài, chui vào cơ thể A Lạc Tân.

Cộc…

Cây đinh trong lòng bàn tay A Lạc Tân nhẹ nhàng bật lên, các ngón tay tái xanh run rẩy.

“Người” do dọt khí ngưng tụ thành giơ “tay”, vuốt ve trán A Lạc Tân, trong tiếng nước xen lẫn tiếng vu nhân cổ xưa, lẩm nhẩm: “Hắn nhốt chúng ta vào Xích Uyên vĩnh viễn, để trên đời chỉ còn lại phàm nhân tầm thường, chính là để lũ kiến hôi này sống tạm bợ. Giết hết sói, chỉ còn lại dê, là thiên hạ thái bình. Nhìn bây giờ mà xem, một đám tạp chủng chỉ có vài giọt máu mà cũng có thể được người tiền hô hậu ủng, ngươi nói xem có nực cười không?”

Cộc – cây đinh trên xương chân A Lạc Tân cũng lỏng ra.

“Yêu tộc suy tàn, các ngươi thì hơn sao? Tộc vu nhân, cao sơn nhân, ảnh nhân… kẻ tự cho là đúng, chẳng phải đều mai danh ẩn tích rồi? Các ngươi, ngay cả bột xương cũng bị người ta bới ra đánh nổ hai lần.”

Trong quan tài đồng đen phát ra tiếng “kẽo kẹt” ê răng, cây đinh trên trán A Lạc Tân bị âm trầm tế văn màu máu đẩy lên từng chút một.

“Người” do bọt khí ngưng tụ thành cúi xuống, gằn từng chữ vào tai A Lạc Tân: “Trong sử sách của nhân tộc không có tên các ngươi, đồ ngốc, mấy ngàn năm rồi, ngươi đều đã nhìn thấy. Hạng ngoạn vu lộng cổ các ngươi, làm sao xứng cùng hưởng thanh bình thịnh thế? Huynh trưởng thanh mai trúc mã của ngươi có thể giết ngươi một lần, thì có thể giết ngươi lần thứ hai… Còn không tỉnh lại?”

Quan tài đồng đen phút chốc tan tành, âm trầm tế văn như máu từ trên người A Lạc Tân khuếch tán ra.

“Người” dưới nước khẽ cười một tiếng, lại hóa thành một mớ bọt, bồng bềnh tan ra.

Thịnh Linh Uyên cả buổi trời mới hiểu, mặc dù nơi này gọi là “tửu điếm”, nhưng thì ra không phải chuyên bán rượu.

Lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt, nhưng trong đại sảnh vẫn lắm người qua kẻ lại.

Đầu tiên là một nhóm các cụ ông cụ bà cao tuổi lao xao đi qua bên cạnh họ, người nào cũng đội mũ nhỏ màu vàng, các cụ bà như đua nhau khoe sắc, quấn khăn trùm đầu sặc sỡ sắc màu, nhìn từ xa như một đàn chim trống mái đảo lộn vậy.

Tiếp đó, Thịnh Linh Uyên còn chưa kịp nhìn kỹ, một cô gái trẻ rất ốm yếu lại hấp tấp chạy qua, kéo cái rương sắp cao bằng nửa người mình. Cô gái cầm điện thoại di động, không biết đang nói với ai, “Đúng… em đi công tác, giờ về Vĩnh An đây, chuyến bay đêm… sếp yên tâm, trước khi lên máy bay em nhất định cho sếp xem phương án mới nhất!”

Thịnh Linh Uyên nhìn trái ngó phải, thấy xung quanh cô gái đó không có hộ vệ cũng không có tùy tùng, mọi người đều như không thấy cô ta, thậm chí không ai đỡ rương giúp.

Hắn bấm tay tính thầm trong đầu, từ Đông Xuyên đến Vĩnh An cả hơn ngàn dặm, đi đường đêm khuya, đừng nói là một cô gái một thân một mình, cho dù là một tiểu đội kỵ binh, cũng phải hết sức tỉnh táo.

Thịnh Linh Uyên nhất thời hơi hoài nghi mình đã nhìn nhầm, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ nữ tử giống như phàm nhân này là một cao thủ hiếm gặp trên đời?”

“Cao thủ gì, nhìn là biết chính là một bên B khổ cực.” Tuyên Cơ “nghe thấy” nghi hoặc của hắn, nhận thẻ phòng từ tay đồng nghiệp, thuận miệng nói, “Một mình đi công tác, không ai tiếp đón, làm việc liên tục hai mươi tư giờ, đương nhiên phải đi chuyến đêm cho bớt tiền vé rồi… à, chính là máy bay đêm hôm khuya khoắt mới cất cánh ấy. Máy bay thì ngài biết rồi đó, chính là cái chúng ta ngồi khi đến.”

Thịnh Linh Uyên kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cô gái kia, thấy cô gái bị gió đêm thổi run run rẩy rẩy ở cửa đại sảnh khách sạn, quả nhiên không giống có phép thần thông gì, sau đó một chiếc xe đến, cô gái tùy ý giơ tay chặn, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu đã nhảy lên đi ngay.

“Đó là xe taxi,” Tuyên Cơ nói, “tài xế – à, chính là xa phu – chuyên chở người, lấy tiền theo khoảng cách xa gần.”

Thịnh Linh Uyên không nhịn được hỏi: “Cô ấy không sợ à?”

“Sợ gì, sợ đi đêm à? Không biết, nhưng mọi người đều như vậy, phải kiếm ăn mà… ôi!”

Đang nói chuyện thì một đồng nghiệp Cục Dị khống tại địa phương đi tới, xách mấy chiếc túi lớn. Nhóm bọn họ vừa “rơi máy bay” vừa lăn mười tám vòng trong đầm lầy, thảm hại không còn giống người, đồng nghiệp sắp xếp chỗ nghỉ cho họ đi lấy ít quần áo và vật dụng hàng ngày đến đây, còn đóng gói ít thức ăn nhanh từ cửa hàng 24h.

Đồng nghiệp nói: “Đây đều là đồ thừa từ hồi đơn vị chúng tôi tổ chức đại hội thể dục thể thao năm ngoái. Vốn lãnh đạo Tổng cục đến đây, nên mua ít đồ tốt cho các anh, nhưng không biết các sếp mặc size nào, sợ không vừa. Đây dù sao đều là quần áo thể thao, hơi lớn hoặc hơi nhỏ cũng không có vấn đề lắm, các anh mặc tạm trước vậy.”

“Khách sáo quá, anh đã giúp đỡ nhiều rồi.” Tuyên Cơ cảm ơn người ta, lại quay đầu kêu Thịnh Linh Uyên còn đang ngẩn người lên lầu, vừa đi vừa mở chai Coca tự mình uống, than thở, “Oài, ăn đói mặc rét, cuối cùng vẫn là đồng nghiệp ruột cứu cái mạng chó của ta… Bệ hạ, làm một chai chứ?”

Thịnh Linh Uyên nhìn chằm chằm chai nước màu đen sủi bọt kia, vẻ mặt nghiêm trọng.

Cứ thế, ngụm khói lửa nhân gian đầu tiên bệ hạ uống sau khi “hạ phàm”, chính là “nước Coca béo phì”, dường như đã xác định sẵn phẩm chất cuộc sống về sau không cao nổi.

“Ta nói với mọi người ngài là kiếm linh của ta, bây giờ chỉ có thể ở tạm một đêm với ta trước, những chuyện khác nói sau.” Tuyên Cơ vừa nói vừa dẫn hắn lên tầng ba mươi mốt.

Hành lang khách sạn rất sạch sẽ, cũng là phong cách khoe của lộng lẫy, vừa bước ra thang máy, đã thấy một bức tranh hàn mai ngạo tuyết đập vào mặt, trên đầu có một loạt đèn thủy tinh chói mắt. Bệ hạ thích nhất là thảm hút âm thanh dưới chân, cảm thấy “chủ nhà” có tâm… Mỗi tội xếp phòng hơi dày đặc quá, có chút xấu hổ – với thính lực của Thịnh Linh Uyên, đứng ở cửa thang máy, hắn có thể nghe thấy các loại tiếng động trong mấy gian phòng gần đó.

Có một phòng vọng ra tiếng ngáy rung trời động đất, vị ấy hình như hô hấp còn hơi không thông, thỉnh thoảng dừng vài giây, dường như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.

Sát vách, một đám người không biết đang chơi trò gì, mấy cái miệng đua nhau vừa cười vừa đùa, trời sắp sáng vẫn chưa ngủ.

Còn trong căn phòng bên tay phải hắn, một đôi cẩu nam nữ đang bận đến khí thế ngất trời, nói còn nhiều, vừa làm vừa tán phét. Khả năng nghe tiếng Hán hiện đại của bệ hạ chỉ bình thường, cũng không dám nói mình nghe chính xác, nhưng vừa đoán vừa suy, hắn cảm thấy hai vị này giống như đang thương lượng làm thế nào chuốc thuốc chết nguyên phối của nhau.

Tuyên Cơ bị bắt nghe “bản tin trực tiếp” trong đầu hắn, tay đang quẹt thẻ phòng run run: “Ngài hãy mau mau di giá đi, bệ hạ!”

Sao mà tò mò quá thể, cũng không sợ mọc mụn lẹo trong tai!

Tuyên Cơ phát hiện cái người Thịnh Linh Uyên, bất kể nhìn thấy gì, thần sắc đều thản nhiên, vẻ mặt gặp biến không sợ hãi, tuyệt đối không lộ ra vẻ gì là thiếu kiến thức hay ngạc nhiên kiểu “nhà quê lên tỉnh”… Nếu không phải “bluetooth” trong đầu vẫn chưa ngắt kết nối, có lẽ Tuyên Cơ đã bị hắn lừa rồi.

Sau khi vào cửa, vị bệ hạ này trước tiên thản nhiên sờ hết mỗi thứ một lượt, và nhanh chóng suy đoán đại khái công dụng của chúng.

Mà khỏi nói, hắn đoán được đến tám, chín phần mười, ngoại trừ vài thứ cá biệt hơi có sai khác:

“Đó là xà phòng, dùng để rửa tay, không phải bánh.”

“Lỗ thủng trên tường? Đó là nguồn điện… không không không, không có nguy hiểm gì, nhà nào cũng có, ngài thủ hạ lưu tình. Bên trong không có dẫn lôi phù… đúng, cũng không phải Tiêu Chinh thi pháp, là nhà máy điện lắp thống nhất.”

“Đó là đầu gió của máy điều hòa, không phải… không cần bịt, bình thường không ai bỏ độc vào đó đâu.”

“Nước trong vòi không thể uống trực tiếp, không sạch.”

Tuyên Cơ nói đến đây, nghe thấy trong lòng Thịnh Linh Uyên nghĩ “Ít nhất không có mùi thuốc”, trầm mặc một lát, “Ngài đang sỉ nhục nước Coca của bọn ta à?”

Nói đoạn, hắn lòng đầy căm phẫn xé một túi gà rán.

Lúc còn ở trong kiếm, Thịnh Linh Uyên từng thấy Tuyên Cơ nấu cơm ở nhà, khi đó hắn cho rằng tiểu yêu này bản lĩnh xuất chúng, lại là tộc trưởng một tộc, bình thường cuộc sống “xa xỉ” một chút cũng không có gì.

Mãi đến lúc này, hắn mới phát hiện hình như không phải vậy.

Hắn thấy số thịt hút no dầu đó bị bày ra qua loa, cũng không có bát đũa, không thấy quý báu một chút nào, bên ngoài còn bao một lớp vỏ màu sắc sặc sỡ, bị Tuyên Cơ xé xuống tiện tay vo tròn thành cục.

Thịnh Linh Uyên nhặt lên nhìn kỹ, kinh hãi phát hiện trên đó lại có chữ viết! Thời kỳ Cửu Châu hỗn chiến còn chưa có giấy, viết chữ đều là dùng thẻ tre đá phiến, vô cùng long trọng. Cho dù là tộc vu nhân dùng lá cây viết chữ, những thứ từng được dùng để ghi chép văn tự cũng đều quý giá, thần thánh… mà đám người này lại dùng để lau dầu!

Thịnh Linh Uyên không nói gì, nhưng không khỏi cau mày, thầm nghĩ: “Chuyện khác xa hoa lãng phí thành phong trào thì thôi, cái này quá không ra thể thống gì rồi.”

Tuyên Cơ: “…”

“Chỗ bọn ta không chỉ giấy lau dầu có chữ, một số giấy chùi gì đó cũng có chữ. Đều là in hàng loạt, không phải hàng xa xỉ.” Tuyên Cơ thở dài, “Bệ hạ, ngài không đói à?”

Thịnh Linh Uyên nhớ tới “nước Coca” gì đó nồng nặc mùi thuốc ban nãy, e dè lắc đầu, “À, đa tạ, không cần đâu.”

Tiểu yêu Tuyên Cơ này mặc dù bản thân có cánh, gặm cánh gà cũng chẳng có cảm giác gì là “thương đồng loại”, không chùn miệng chút nào. Những lớp da vàng óng đó không biết chế biến thế nào mà giòn tan, gặm kêu “rộp rộp”. Bên tai Thịnh Linh Uyên như có chuột phá, bệ hạ cảm thấy nhìn chằm chằm người ta ăn hơi bất nhã, bèn bắt đầu quan sát xung quanh.

Phòng rất nhỏ, là “phòng tiêu chuẩn”. Hai giường đơn trắng tinh, vào cửa là có thể nhìn thấy. Nệm mềm mại, chăn gối sạch sẽ, cho dù xét theo tiêu chuẩn của Thịnh Linh Uyên, cũng tuyệt đối không thể nói là đơn sơ, nhưng lại khá không chú trọng, bên trên đến màn cũng không có.

Cửa sổ sát đất gắn kín, nhưng không kéo rèm. Đây là tầng ba mươi mốt, đứng bên cửa sổ, có thể nhìn ra xa thấy muôn nhà sáng đèn.

Không giống với thị trấn nhỏ gần Xích Uyên, Đông Xuyên là một thành phố lớn. Dưới ánh đèn rực rỡ, ngay cả các vì sao chi chít trên trời cũng tối om không còn ánh sáng. Thành phố được xây dựa núi, hàng dãy nhà cao tầng nhấp nhô liên miên theo địa thế, đồ sộ cực kỳ; đường lớn và cầu vượt chằng chịt, bị đèn đường trên cao phác họa ra hình dáng, nhìn mà chóng hết cả mặt.

Lúc này đã là canh khuya sương dày, mặc dù không còn kẹt xe nhưng trên đường vẫn có không ít người qua lại.

Dưới lầu khách sạn có một rạp hát lớn, vừa lúc có một ca sĩ nổi tiếng tổ chức concert tại đây, rạng sáng mới kết thúc; một đoàn khán giả từ bên trong ùa ra, các cô bé vẫy bảng đèn đứng đầy bên cạnh đường cái, túm năm tụm ba, nhảy nhót la hét, còn đông hơn nhân khẩu vùng núi này trong ấn tượng của Thịnh Linh Uyên.

Hắn không khỏi bị thu hút đến bên cửa sổ, chăm chú nhìn đám đông dưới đèn neon.

Thịnh Linh Uyên đang nhìn ngoài cửa sổ, Tuyên Cơ thì đang quan sát bóng lưng hắn. Ngay chớp mắt vừa rồi, Tuyên Cơ lần đầu tiên nhận ra một chút cảm xúc tích cực trong lòng Thịnh Linh Uyên, cũng không phải là rất vui, chỉ là những tạp âm như sóng ngầm không ngừng dâng lên lại không ngừng bị kìm nén đó đã tạm thời biến mất.

Tuyên Cơ “nghe thấy” hắn nửa cảm khái nửa nghi vấn mà nghĩ: “Nơi này rốt cuộc có bao nhiêu người?”

“Đông Xuyên à?” Tuyên Cơ ngậm que khoai tây chiên, suy nghĩ một chút, “Cụ thể không rõ lắm, ta đoán khoảng gần trăm triệu.”

Thịnh Linh Uyên ngẩn ngơ, Tuyên Cơ cảm thấy trong lòng hắn rất mù mờ, chắc là sức tưởng tượng đã hạn chế toán học, nhân hoàng bệ hạ nhất thời không thể xây dựng khái niệm đối với cấp số lượng này.

Sự mơ hồ hiếm thấy này khiến hắn hơi giống người, Tuyên Cơ không nhịn được cười, “Ngài thật sự không muốn nếm thử à? Không thì đi tắm rửa trước cũng được, vừa hay nhân lúc trạng thái xúi quẩy này của hai ta vẫn chưa qua, tiện thể ta chỉ cho ngài cách tắm vòi sen. Quần áo để thay ở trong cái túi bên kia.

“Vòi phun bên kia ra nước, vặn bên đỏ là nước nóng, bên còn lại là nước lạnh… trong mấy cái chai kia đựng dầu gội đầu, sữa tắm các thứ, hình dạng chai đều không khác nhau lắm, thứ bên trong ta thấy cũng na ná nhau, cứ chọn đại một chai bôi lên xả nước là được…”

Tuyên Cơ chỉ các phương tiện tắm rửa trong nhà vệ sinh cho hắn, Thịnh Linh Uyên tự nhiên có thể “nhìn thấy” hình ảnh sử dụng mấy thứ này trong đầu đối phương, dù sao không cần nói nhiều, rất bớt việc. Nhưng những thứ mới mẻ thật sự quá nhiều, mấy ngàn năm qua đi, mọi thứ hắn quen thuộc lúc sinh thời đều bị lật nhào, cho dù bệ hạ có khả năng tiếp thu kinh người, vẫn không khỏi theo không xuể, ánh mắt luôn chậm hơn lời nói của Tuyên Cơ vài giây, có vẻ vừa lẻ loi vừa bối rối.

Tuyên Cơ hơi tưởng tượng một chút theo cảm nhận của hắn, giọng bất giác dịu đi, “Thật ra đều không phức tạp, dùng vài lần là quen… có vấn đề gì cứ gọi ta một tiếng là được.”

“Ừm.” Thịnh Linh Uyên làm bộ điềm nhiên như không, dời ánh mắt khỏi dầu gội đầu, gật đầu một cái, “Ngoan quá.”

“Được rồi, giờ mà còn sĩ diện.” Tuyên Cơ bất đắc dĩ nghĩ.

Ý nghĩ này mới lóe lên, ngay sau đó, hắn đụng phải ánh mắt như cười như không của nhân hoàng bệ hạ.

Lòng Tuyên Cơ căng thẳng, lập tức bắn ra cảnh báo cấp một, liền nghe Thịnh Linh Uyên hỏi: “Khi nãy ta đã muốn nói, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, sao mà dễ đói như thế? Linh vật tiên thiên các ngươi không phải đều ‘tích cốc’ từ nhỏ sao?”

Câu này như một cái móc câu ổn chuẩn ác, Tuyên Cơ nhất thời không đề phòng, thả lỏng quá mức, bất ngờ không kịp chuẩn bị mà bị hắn gợi lên vô số hình ảnh ký ức…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.