Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 39



Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Thịnh Linh Uyên sững sờ một lúc lâu, chợt nhớ tới điều gì đó, thầm kêu “Không tốt”, quay người đuổi theo.

Nhưng khách sạn xa hoa tràn ngập hiện đại hóa, không ít dân mù đường đương đại sinh ra và lớn lên ở địa phương còn bị lạc, thì một người viễn cổ làm sao có thể đi được?

Thịnh Linh Uyên trước tiên bị hành lang vòng vòng vèo vèo làm hoa mắt, bị bắt nghe góc tường một vòng lớn, chẳng dễ gì tìm được đến thang máy, hệ thống tầng lầu phức tạp lại khiến hắn mù tịt – khách sạn này tọa lạc trên một thể tổng hợp của thành phố, tầng bốn trở xuống toàn gọi là Đại sảnh XX, chữ số Ả-rập và tiếng Anh hắn lại không biết, đành phải ấn tầng dưới cùng theo trực giác.

Thông thường mà nói, nếu một người tâm cơ quá sâu, chuyện gì cũng suy xét, trực giác thường không chuẩn.

Thịnh Linh Uyên trước tiên bị phím thang máy vừa chạm liền sáng dọa hết hồn, sau đó bị lôi thẳng xuống bãi đậu xe ngầm tối om.

Mùi xăng nồng nặc khiến bệ hạ đau đầu, hắn nhất thời càng hoang mang hơn, vừa hay lúc này bảo vệ trong ca trực đi tiểu đêm, tiện thể tuần tra một vòng theo lệ, từ thật xa nhìn thấy có bóng người, giơ đèn pin rọi qua.

Thế mới chết, bảo vệ lia qua một cái, thoáng thấy một cái bóng tóc tai bù xù, đêm hôm khuya khoắt đứng ở bãi đậu xe không một bóng người, trên người còn dính máu!

Bảo vệ sợ đến mức hồn vía lên mây, không chờ Thịnh Linh Uyên mở miệng hỏi đường, hắn đã rú lên một tiếng, tứ chi quẫy đạp ra tư thế bơi chó, vừa gào vừa “bơi” đi như ngư lôi.

Thịnh Linh Uyên: “…”

Tuyên Cơ không đến chỗ lễ tân – tín hiệu trong khách sạn không tốt lắm, Tiêu Chinh nói chuyện điện thoại bị đứt quãng, hắn chạy tới khu hút thuốc ngắm cảnh ở tầng sáu.

Lúc này, Tiêu Chinh đang ở trên mộ vu nhân đèn đóm sáng trưng.

Lưng núi sạt lở một nửa, cây cỏ giả dùng để che tai che mắt hầu như đều đã bị đốt trụi, nước dưới đầm trong tế đàn dâng lên chảy đến chỗ trũng, lao vào mấy cái hố bị Bí Ngân oanh tạc điên cuồng, nước đọng tạm thời hình thành “hồ”.

Sáu người chạy việc bên ngoài hệ thủy chia nhau đứng trên ba máy bay trực thăng, vây quanh phía trên mộ vu nhân, đồng thời “kéo” nước lên khỏi mặt đất. Nước trong đầm như một tấm vải, bị mấy người họ “lôi” lên trời.

Dưới đất, đội chạy việc bên ngoài chia làm mấy tổ, tìm kiếm hai bên “màn nước” theo kiểu trải thảm.

Tiêu Chinh theo lệnh của Cục trưởng Hoàng, khẩn cấp điều động hết những người chạy việc bên ngoài có thể điều ở mấy tỉnh thành xung quanh đến đây, một nửa đi bắt đám đồ tử đồ tôn của Nguyệt Đức Công, số còn lại đều tập trung ở mộ vu nhân, phong tỏa cả khu vực.

Họ phải mau chóng kiểm tra hiện trường, xử lý di vật nguy hiểm của tộc vu nhân, bảo đảm khi lại có người đến, nơi này không còn mối nguy hiểm nào, và quan trọng nhất – tìm được cỗ quan tài đồng đen bị rung động rơi xuống nước.

Lại là một ma đầu bị âm trầm tế văn đánh thức, còn quái gở hơn vị trước, trạng thái tinh thần vẫn chưa ổn định, nghĩ thôi đã thấy hãi người.

Đầu tiên, âm trầm tế văn không phải thứ phổ biến ngoài đường, ngay cả trong hồ sơ tuyệt mật của Cục Dị khống cũng chỉ có vài câu ít ỏi, đến tiến sĩ Vương cũng chỉ nắm được sơ sơ, vậy đám người Tất Xuân Sinh, râu mép Quý Thanh Thần – không phải sau khi thành niên mới thức tỉnh khả năng đặc biệt thì là dân trộm mộ lưu manh cặn bã – rốt cuộc tiếp xúc đến thứ như này từ đâu?

Mà dù là “tộc vu nhân” hay vị lúc trước xuất hiện ở Xích Uyên, ngoại trừ nguy hiểm cực đoan, lai lịch còn đều thành câu đố. Nếu âm trầm tế văn là bị người ở phía sau thao túng, vậy người này tuyệt đối có tư cách làm thầy hướng dẫn cho tiến sĩ khoa khảo cổ.

Đám người Cục Dị khống nghĩ mãi không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc hắn làm sao biết được các đại ma đầu này được chôn ở đâu?

Mà bây giờ, vấn đề chết người nhất là, dựa theo miêu tả của Tuyên Cơ, tổ điều tra hiện trường tính ra vị trí quan tài đồng đen có thể lăn xuống, Tiêu Chinh đã dẫn người lục soát tám vòng gần đó, mà ngay cả một miếng đồng gỉ cũng không tìm thấy!

“Ông xác định chứ?” Tiêu Chinh giơ điện thoại, bước cao bước thấp đi qua đá vụn và xương khô, “Tôi bây giờ đang ở ngay gần di tích bãi đá, trên những khối đá vụn này còn dấu vết của tế văn, nhưng quan tài đâu?”

“Chắc thế,” Tuyên Cơ ngậm điếu thuốc, nói chuyện lúng ba lúng búng, “hay là ông tìm kỹ lại xem?”

“Chắc” thì đã đành, lại còn “thế”! Tên khốn vô trách nhiệm này, rốt cuộc ai là hậu cần!

Tiêu Chinh hiện giờ đã sắp bị hắn huấn luyện quen nếp, vừa nghe thấy tiếng tên này là lại chỉ muốn hóa thành một khẩu súng phun nước, “Tôi đang mất chùm chìa khóa hay rơi di động chắc? Ông…”

“Chủ nhiệm Tiêu!” Bỗng nhiên, một người chạy việc bên ngoài cách đó không xa giơ đèn dò trong tay lên, “Anh mau nhìn này!”

Trang bị của người chạy việc bên ngoài Cục Dị khống là “đèn dò đời thứ tư” – to như đèn pin gia dụng, có thể chiếu ra chùm tia sáng màu trắng êm dịu, nếu gặp vật thể năng lượng dị thường, ánh sáng sẽ đổi màu từ trắng sang đỏ. Độ nhạy của thứ này tương đối cao, nghe nói chiếu từ trên mặt đất xuống, có thể kiểm tra đo lường được một ngọn cỏ biến dị cách cả trăm mét dưới lòng đất.

Tiêu Chinh ngẩng đầu lên, thấy mấy chùm tia sáng của đèn dò tập trung vào một khoảng đất trống, dưới ánh sáng màu trắng, trên mặt đất có một khối hình chữ nhật đột ngột biến thành đỏ như máu, nhìn kích cỡ vừa khéo giống một cỗ quan tài.

“Đây có phải chính là dấu quan tài kia để lại hay không?” Người chạy việc bên ngoài cầm đèn tiến lại gần, “Nhưng Chủ nhiệm à, cái này không đúng!”

Đương nhiên là không đúng, “đèn dò” là kiểm tra đo lường phản ứng năng lượng dị thường, cho dù quan tài đồng đen kia là một quầng lửa, dời đi đã cả buổi như vậy, cũng phải nguội từ lâu rồi, làm sao có thể hiện lên màu này?

Hơn nữa, một cỗ quan tài lớn như vậy, bất kể là bị nước tạt trôi hay bị người dời đi, mặt đất đáng ra phải để lại một chút dấu vết lôi kéo, cái này chỉnh tề và ngay ngắn quá rồi.

“Cẩn thận, trên mặt đất có thể có thứ gì đó.”

Tiêu Chinh mới dứt lời, mây đen trên đỉnh núi đúng lúc bị gió thổi ra, ánh trăng le lói len qua mây rọi xuống, chiếu thẳng trên dấu quan tài kia. Mặt đất như nổi lên phản ứng gì đó, phút chốc sinh ra một tầng sương trắng, tập thể đội chạy việc bên ngoài lui lại hai mét.

Đám sương trắng ấy ban đầu giống nước đá khô phun trên sân khấu, liền sau đó chắc là cuốn vào nhiều hơi nước hơn, trở nên đặc quánh. Quay cuồng một lát, sương trắng bắt đầu ngưng tụ ra hình ảnh người và vật.

Giống như tranh cát lập thể vậy.

Sương trắng thoạt đầu ngưng tụ ra hình dạng quan tài, khớp như in với dấu vết mặt đất, ngay sau đó, sương trắng tụ lại nhiều hơn bên cạnh “quan tài”, ngưng tụ thành một cái bóng hình người.

“Còn có âm thanh!”

“Suỵt… nó đang nói gì, không phải là tiếng vu nhân mà Chủ nhiệm Tuyên từng đề cập chứ?”

Bóng trắng ấy nằm lên quan tài, nói một loại ngôn ngữ chưa biết, âm thanh xoay tròn trong sương mù dày đặc lởn vởn, nghe mà nổi hết da gà, càng lúc càng cao, càng lúc càng chói tai, mặc dù không hiểu nội dung, nhưng trong đó dường như chịu tải sự phẫn nộ cực lớn.

Khi âm thanh sắp nổ tung, quan tài chợt tan tành, bóng người tiêu tan theo, trong quan tài lộ ra một hình người ngưng kết từ sương trắng khác. Nhìn từ đường nét, có thể thấy người này tóc dài, thái dương gồ lên một chỗ, giống như đeo một chiếc mặt nạ nhỏ, hẳn chính là A Lạc Tân mà Tuyên Cơ từng miêu tả.

Thì ra cỗ quan tài ấy biến mất như vậy, chẳng trách trên mặt đất không có một chút dấu vết nào!

Tập thể đội chạy việc bên ngoài của Cục Dị khống há hốc miệng nhìn, “Hiện trường xác chết vùng dậy à?”

A Lạc Tân ngưng tụ từ sương trắng ngẩng đầu lên, dường như quay mặt về hướng mộ vu nhân. Đột nhiên, gã làm một tư thế ngửa mặt lên trời thét dài, nhưng không hề phát ra âm thanh, sau đó bay vút lên trời.

Đội chạy việc bên ngoài thoạt đầu sửng sốt, sau đó nghĩ ra – chắc lúc ấy A Lạc Tân đang ở dưới nước, không phải hắn biết bay, mà là bơi lên, người ở dưới nước đương nhiên không thể gào thét rồi.

Nhưng mà… bóng trắng đánh thức đại ma đầu khi nãy làm sao có thể phát ra tiếng?

Còn chưa kịp hiểu thấu, đám người Tiêu Chinh liền thấy bóng trắng thay cho A Lạc Tân hình như đã lên mặt nước, bay vút đi – về hướng nội thành Đông Xuyên!

Cùng lúc ấy, sương trắng lượn vòng rơi xuống mặt đất, giãy tại chỗ một lát, sau đó một lần nữa ngưng tụ ra kẻ đầu sỏ đánh thức đại ma đầu kia.

Bóng trắng ấy đứng ở chỗ ban đầu đặt quan tài đồng đen, tư thế đứng nhàn nhã, hai tay khoanh trước ngực, giống như đang chờ đợi cái gì, thô lố mắt nhìn đội chạy việc bên ngoài.

Tiêu Chinh chợt quay đầu lại, “Các anh em có ai chụp được hình ảnh vừa rồi không?”

Vài người chạy việc bên ngoài theo lời giơ điện thoại di động lên – đủ thấy chụp ảnh và quay phim đã trở thành phản ứng bản năng của một nhóm người khi gặp chuyện bất ngờ.

“Đưa cho tôi.” Tiêu Chinh chọn một cái quay rõ nét nhất, gửi tiến sĩ Vương của Tổng cục, kế đó lại chuyển tiếp cho Tuyên Cơ, hỏi hắn, “Ông làm à? Đây là cái gì?”

Tiến sĩ Vương đang đợi lệnh ở trụ sở chính, sau khi nhận được đoạn phim, ông cụ nhanh chóng gọi điện thoại đến.

“Đây gọi là ‘hiển ảnh’,” Tiến sĩ Vương ngân dài giọng như vai bà già trong tuồng, dông dài nói, “là một loại kỹ thuật cổ xưa, người xưa thường dùng để chống trộm. Người thi thuật trước đó để lại ‘ký hiệu’, trong một đoạn thời gian sau đó, tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh ký hiệu kia đều có thể bị ‘hiển ảnh’ ghi lại – chính là cái vừa rồi các cháu nhìn thấy. Giống như cái… gọi là gì nhỉ? À, camera! Bây giờ không còn nhiều người biết thuật này, nó có yêu cầu đặc biệt cao đối với người thi thuật, ‘khả năng đặc biệt’ bình thường cũng không thể làm được, vả lại chẳng phải điện thoại bây giờ đều có thể quay phim sao…”

Tiến sĩ Lão Vương còn chưa nói xong, phạm vi sương mù bắt đầu mở rộng, bao trùm nửa đỉnh núi, tiếp đó, bên cạnh truyền đến tiếng người ồn ào, trong sương trắng ngưng tụ ra máy bay trực thăng và cần cẩu, sau đó là từng đội người.

“Là chúng ta,” Tiêu Chinh nhẹ nhàng nói, “tình cảnh khi chúng ta vừa đến nơi này.”

“Khoan đã, nói cách khác, chúng ta ở bên cạnh thu dọn hiện trường, kẻ… kẻ…”, một người chạy việc bên ngoài khác chỉ vào bóng trắng khoanh tay mà đứng, sợ hãi nói, “kẻ không biết là người hay quỷ này… ở ngay bên cạnh nhìn chúng ta?!”

Một cơn ớn lạnh chảy qua, sống lưng toàn thể đội chạy việc bên ngoài cùng căng lên. Đúng lúc này, một người sương trắng hẳn là đại diện cho người chạy việc bên ngoài tại hiện trường nào đó đi tới, đến bên cạnh bóng trắng đã đánh thức A Lạc Tân. Bóng trắng nói bằng tiếng phổ thông rất thành thạo: “Ngươi đã đến rồi.”

Người chạy việc bên ngoài không rõ thân phận kia không lên tiếng, chỉ giơ một tay tới bóng trắng một cách khó hiểu, bóng trắng chợt lóe lên, nhập vào thân thể người chạy việc bên ngoài ấy, hai bóng người hợp làm một!

“Ơ không… cái này nghĩa là sao?”

Sắc mặt Tiêu Chinh vừa xanh vừa tái, hắn nói nhấn từng chữ: “Nghĩa là, kẻ đầu sỏ dùng âm trầm tế văn gây chuyện, đang nhập vào ai đó trong chúng ta!”

Tuyên Cơ đồng bộ nhận được đoạn phim Tiêu Chinh gửi về từ hiện trường, xem xong, hắn tiện tay dụi đầu thuốc lá vào thùng rác bên cạnh, vẻ mặt rất kỳ lạ, giống như là có chút ngượng quá hóa giận, tự giễu: “Mình đã bảo mà.”

Hắn không biết mình rốt cuộc dây nào bị chập, cho rằng Thịnh Linh Uyên là “không nỡ” hủy thi thể A Lạc Tân, mới chỉ đóng đinh tộc trưởng vu nhân nhập ma về trong quan tài.

Cái cứt, lão già đó có gì không nỡ?

Tựa như nước chảy về đông[1], tộc vu nhân sau khi chết cũng đâu thể phục sinh, còn giả mù sa mưa bảo vệ thi thể cái gì? Lão ma đầu ấy nào có sự đa sầu đa cảm của phàm phu tục tử?

Rõ ràng là Thịnh Linh Uyên đoán chắc, kẻ dùng âm trầm tế văn vừa thấy hắn “không đành lòng” hủy thi thể A Lạc Tân, chờ họ vừa đi khỏi, nhất định sẽ không kiềm chế được mà lại đến giở trò mờ ám.

Dù sao thì, ai nỡ buông bỏ sức mạnh của tộc vu nhân?

Một trận gió đêm thổi tới, cuốn mái tóc hơi khô của Tuyên Cơ lên, trong gió bay tới hương hoa – ngọt quá mức, thoang thoảng có chút mùi tanh tưởi.

“Vịn quan tài hộc máu, thế mà mình còn cho rằng hắn là đau lòng. Chậc, mình nghĩ kiểu gì vậy? Mẹ cái sự tự mình đa tình này.” Tuyên Cơ cười khẩy, đút tay vào túi, quay người lại. Cách đó không xa có một cầu vượt, một bóng người gầy gò đứng trên đèn đường trên cầu như con diều, tầm nhìn vừa khéo ngang với Tuyên Cơ… giữa mặt mày thanh tú có một lỗ máu đáng sợ.

A Lạc Tân chính là mồi nhử.

“Mình cũng là mồi nhử.” Tuyên Cơ thở dài, gần như không thể nghe thấy. Suy bụng ta ra bụng người, A Lạc Tân lại lần nữa bị đóng đinh vào quan tài, sự oán hận trong lòng nhất định tăng hết nấc, chắc chắn sẽ đuổi theo tung tích họ đến đây.

Kẻ làm âm trầm tế văn sau màn, xác suất lớn sẽ trà trộn vào đội ngũ chạy việc bên ngoài của Cục Dị khống, nếu không sẽ không thể nắm rõ tình hình bên trong Cục Dị khống như vậy. Bàn tay đen sau màn biết họ quay về nội thành Đông Xuyên nghỉ ngơi, sẽ thả lỏng cảnh giác.

Ban nãy Thịnh Linh Uyên đột nhiên lục lọi ký ức hắn cũng là cố ý, để khiến hắn tức giận bỏ đi.

Hắn mang ly hỏa trên người, khắc với chư tà, đêm hôm khuya khoắt đứng ven đường, tương đương với một đống lửa lớn nổi bật, rất có sức hấp dẫn đối với đám thiêu thân, A Lạc Tân trăm phần trăm sẽ bị hắn dẫn tới.

Cứ như vậy, một mặt, Thịnh Linh Uyên vừa có thể dành thời gian đi đối phó kẻ sau màn làm âm trầm tế; mặt khác, có hắn kiềm chế A Lạc Tân, có thể khiến A Lạc Tân tạm thời không rảnh đi gây họa nhân gian.

“Còn để lại cho mình một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ.” Tuyên Cơ âm thầm nghiến răng, “Được lắm, hôm nay mình mới biết thế nào là ‘không từ thủ đoạn’.”

“Ta đã nói rõ rồi, tộc trưởng, ta thật sự không phải là Đan Ly kia.” Tuyên Cơ vô cùng bất đắc dĩ, nhún vai nói với A Lạc Tân, “Ngài xem khuôn mặt căng tràn collagen của ta, nhìn ta có già như vậy không?”

A Lạc Tân không suy suyển, lạnh lùng nhìn hắn.

Nghe nói người nhập ma vì một ý nghĩ, từ đó về sau trong thể xác sẽ không còn là người ban đầu, hắn sẽ biến thành cái xác không hồn bị “ý nghĩ” kia sai khiến.

Tuyên Cơ không biết loại ma khi còn sống bị ác chú trong tộc mình thiên đao vạn quả, chứng kiến tộc nhân tan thành tro bụi trong ly hỏa thì là tình huống nào. A Lạc Tân rõ ràng là có ký ức, về lý cũng phải giữ lại một phần tư tưởng khi làm người, chỉ là sau khi thành ma, phương thức tư duy không thể đo đoán theo lẽ thường.

Tuyên Cơ chỉ hi vọng gã có thể có chút logic, hiểu tình lý một chút.

“Đương nhiên, nếu ngài muốn đến thành lập một liên minh ‘chống lừa gạt’ với ta, ta vẫn rất chào mừng.” Tuyên Cơ nói, “Hai ta đều là nạn nhân, quả thật có chuyện để nói…”

“Chu tước.” A Lạc Tân phun ra cổ ngữ nhân tộc rõ ràng, âm thanh theo bóng đêm lạnh như nước lướt qua đường cái, đổ vào tai Tuyên Cơ, “Trên người ngươi… và lão, có mùi của tộc chu tước.”

[1] Chỉ điều thuận theo tự nhiên (địa hình Trung Quốc phía tây cao, phía đông thấp, nước chảy từ tây sang đông).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.