Ai biết như thế vẫn chưa xong, Thịnh Linh Uyên vừa mới thoát vây, mấy luồng ánh sáng mạnh đã quét tới chỗ hắn, còi cảnh sát kêu hai tiếng, “Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!”
Thì ra trong lúc bệ hạ bị nhốt dưới tầng hầm, nhóm Tuyên Cơ đã hoàn thành “giải tỏa quán trọ”, dẫn “con diều lớn” A Lạc Tân chuyển dời về phía nam, để lại một hiện trường gà bay chó sủa… cùng với ba nhân viên Phòng Khắc phục hậu quả khóc không ra nước mắt – lãnh đạo thời vụ của Phòng Khắc phục hậu quả tạm thời còn đang bị điều động làm nhân viên chạy việc bên ngoài.
Đang mùa du lịch, thần kinh các ban ngành an toàn lớn của Đông Xuyên vốn đã căng thẳng, nghe nói có người nửa đêm phá quán trọ trên một con đường, “bọn côn đồ” phát rồ lại còn xông vào nhà hành hung, đánh ngất một du khách, ai nấy đều vô cùng kinh hãi, lập tức điều động cảnh sát. Vừa đến địa điểm vụ án xảy ra, xe cảnh sát còn chưa dừng hẳn, bãi đậu xe dưới tầng hầm khách sạn bên cạnh đã phát nổ.
Được lắm, vẫn còn “đồng đảng” chưa chạy hết.
Cứ thế, Thịnh Linh Uyên bị một vòng xe cảnh sát chớp nháy ánh đèn đỏ xanh vây vào chính giữa ở cổng khu đô thị tổng hợp náo nhiệt.
Dựa vào ánh đèn pin của đồng nghiệp, người phụ trách hành động thò đầu thoáng nhìn “kẻ tình nghi sa lưới”, thấy kẻ này mặc một cái “váy” thùng thình, chất liệu hơi giống bện bằng cỏ, cũng không biết là nghệ thuật trình diễn gì, “tóc giả” bị buộc túm lại, đứng thẳng như cán bút giữa một đống chai chai lọ lọ, dáng vẻ còn khá đẹp – cửa hiệu bị hắn đập vỡ kính là tiệm bán son phấn, nước hoa.
“Đối tượng tình nghi này… chắc tinh thần hơi có vấn đề,” viên cảnh sát này chần chừ nói với đồng nghiệp kế bên, “không biết có vũ khí hay không, gọi một ít chi viện đi.”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Bình Thiến Như, Dương Triều và La Thúy Thúy nấp ở bên cạnh, không dám thò đầu ra, đã không biết nên liên lạc với ai trước.
Bởi vì Cục Dị khống thuộc ngành bí mật, khi cần nhờ đến ngành công an hợp tác, họ phải đi “từ trên xuống dưới” theo quy trình chính quy mới được, chứ đưa thẻ công tác cho công an cơ sở, người ta chắc chắn không nhận ra. Mà lãnh đạo chính thức của họ đang nằm ở “chế độ máy bay”, tạm thời không trông chờ được.
La Thúy Thúy thấy hai sợi tóc quý giá trên đầu mình tràn ngập nguy cơ, khóc không ra nước mắt lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Chinh, điện thoại thông, mới “tút” nửa tiếng đã bị ngắt.
Bên phía Tiêu Chinh, thanh kiếm ngưng tụ từ sương trắng run rẩy chỉ về phía một người chạy việc bên ngoài trong đội, nhưng những người khác còn chưa kịp phản ứng, người chạy việc bên ngoài kia đã run lên bần bật, chân mềm nhũn quỳ xuống đất, miệng kêu to: “Cái gì thế!”
Anh ta chưa dứt lời, mũi kiếm chỉ về phía anh ta khẽ nhích, lại chuyển hướng sang người bên cạnh. Người chạy việc bên ngoài thứ hai cứng đờ, cho đến khi mũi kiếm lại lần nữa chỉ sang người khác, mới hoảng sợ nhảy dựng lên, “Vừa rồi có cái gì đó lướt qua người tôi!”
Đội chạy việc bên ngoài ồ lên, trong đám người như có một âm hồn vô hình, đang lấy thân thể những người chạy việc bên ngoài làm ván cầu, chơi trốn tìm với thanh kiếm do sương trắng ngưng tụ thành.
Mà trên thân kiếm ngưng tụ từ sương trắng kia, tia lửa lởn vởn càng lúc càng lớn, tiếng sấm trên bầu trời cũng ngày càng gần, mấy tia chớp liên tiếp cắt qua bầu trời đêm, tia này dài hơn tia kia, như thể sắp lập tức tiếp giáp với điện quang trên “kiếm”. Những người chạy việc bên ngoài ở đây kinh hãi phát hiện, mình quả thật như đang chơi trò “đánh trống chuyền hoa” trí mạng, không biết kẻ xúi quẩy nào sẽ bị sét đánh chung với kẻ địch vô hình kia.
Tiêu Chinh cắn răng, “Ngoại trừ khả năng đặc biệt hệ lôi điện, những người khác mau tản… á…”
Còn chưa dứt lời, một cảm giác lạnh lẽo trườn qua người hắn, Tiêu Chinh cảm thấy cả người mình như ngâm trong nước lạnh, thoáng chốc ngập đầu, thất khiếu và ngũ quan dường như đều bị cái gì che mất. Hắn không cách nào khống chế tứ chi mình, có thể cảm nhận được lông tơ trên tay tập thể dựng đứng. Trùng hợp thế nào, đúng vào lúc này, La Thúy Thúy chết toi gọi điện thoại cho hắn!
Tiêu Chinh chỉ kịp thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Phòng Khắc phục hậu quả, cả người đã bị ánh sét nhấn chìm, cả đám khả năng đặc biệt xung quanh chưa kịp chạy xa đều bị hồ quang điện đánh văng, trong tiếng sấm như nổ toác xen lẫn một tiếng gào thét thảm thiết, một bóng trắng tan thành khói bụi.
La Thúy Thúy không cố ý, hắn cũng không biết một cú điện thoại của mình đã bổ trúng “papa” có thể chi trả khoản đền tiền phá nhà cho họ, không tìm được Tiêu Chinh, đành phải hoang mang lo sợ chớp mắt nhìn Bình Thiến Như, hỏi không ra tiếng: “Làm thế nào đây?”
Bình Thiến Như còn hoảng hơn hắn, cô sợ người đàn ông tóc dài kia.
Mặc dù Chủ nhiệm Tuyên của họ nói rằng “người” này chỉ là “kiếm linh”, nhưng xuất phát từ trực giác nào đó, vừa thấy dáng vẻ người đàn ông ấy, cô lập tức nghĩ tới tình cảnh cùng một khuôn mặt như thế vừa nói cười vừa giết người vứt xác.
Tính đến hiện tại, tuy rằng mọi thứ đều rối tung, nhưng vẫn chưa xảy ra sự việc tổn thất nhân mạng nào, tất cả tình hình đều còn đường cứu vãn. Thế nhưng, lỡ đâu ông lớn lai lịch bí ẩn này mất vui, đại khai sát giới, vậy…
Song ra ngoài dự kiến của cô, Thịnh Linh Uyên không hề có phản ứng gì quá tàn bạo. Hắn chỉ liếc nhìn về phía hai nhân viên Phòng Khắc phục hậu quả, sau đó còn phối hợp giơ tay lên – mặc dù động tác không đúng tiêu chuẩn, người ta bảo hắn giơ tay lên, hắn giơ một tay cho người ta.
Người phụ trách đội cảnh sát bị chọc điên, tên thần kinh này nửa đêm nửa hôm phá hoại của công thì đã đành, bị bắt tại trận, lại còn dám giễu cợt cảnh sát!
“Tôi bảo anh giơ tay lên, ai bảo anh giơ tay trả lời câu hỏi!”
Bình Thiến Như thật sự muốn lao tới bịt miệng đồng chí cảnh sát kia.
Đúng lúc này, tiếng Thịnh Linh Uyên truyền vào tai cô, “Tình huống kiểu này, bình thường các ngươi làm thế nào?”
Âm thanh ấy như một sợi dây cực mảnh, từ đằng xa bay qua, trực tiếp xuyên vào màng tai, khiến Bình Thiến Như giật mình.
“Truyền âm nhập thất.” Thịnh Linh Uyên nói bằng tiếng phổ thông chưa sõi, “Ngươi có chuyện gì cứ nói nhỏ giọng là được, ta nghe thấy.”
Bình Thiến Như thò đầu thoáng nhìn, chỗ cô trốn cách Thịnh Linh Uyên ít nhất năm mươi mét, khóc không ra nước mắt, bụng nghĩ chắc phải radar mới có thể nghe thấy nhỉ?
Nhưng đã như vậy rồi, cô không có chiêu khác, cũng chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà cứu chữa, hạ giọng nói như rỉ tai: “Trước kia nếu có người nhìn thấy thứ không nên thấy, chúng tôi đều dùng âm vọng xử lý, chính là một loại sóng âm đặc biệt, có thể cấp tốc sửa ký ức người khác.”
Thịnh Linh Uyên nhìn mấy cảnh sát đi tới còng tay mình, không phản kháng, “Thế tại sao không dùng?”
“Không được đâu,” Bình Thiến Như nhỏ giọng nói, “phải thông qua nói chuyện gợi lên ký ức của đương sự trước, sau đó lại phóng âm vọng, nguyên lý của âm vọng là đại não cộng hưởng, làm yếu khớp thần kinh có liên quan với đoạn ký ức này của đương sự, sau đó lại kích thích hồi hải mã, đưa ký ức đã sửa vào. Rất phức tạp, bởi vì ký ức cần sửa thường có rất nhiều cảm xúc mạnh, khi đương sự nhớ lại những việc này, sẽ còn có phản ứng sinh lý khác như hạch hạnh nhân hoạt động mạnh, trục HPA liên tục tăng cường… Đôi lúc cho dù đã sửa một đoạn ký ức, các hoạt động thần kinh khác không thể phối hợp, đương sự sau đó sẽ ngất xỉu và sinh ra sợ hãi không rõ nguyên nhân, làm không khéo sẽ phát điên. Muốn xử lý ổn thỏa, dù là người có kinh nghiệm nhất, cũng phải làm lại rất nhiều lần… Ôi, thật ra sau khi chị Tất… Tất Xuân Sinh đến, dùng khả năng đặc biệt của chị ấy tiện hơn, nhưng mà…”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Cô gái trẻ này rốt cuộc là người vùng nào? Sao “tiếng địa phương” quê họ khó hiểu thế?
Thịnh Linh Uyên: “Ngươi nói đơn giản một chút, thiếu cái gì?”
“Không có thời gian, hơn nữa chúng ta không đủ người.” Bình Thiến Như nói, “Khả năng thấu cảm của Tiểu Dương quá mạnh, luôn bị đương sự dẫn dắt theo, trước kia chưa từng lên ‘máy hồi hưởng’, chỉ tôi và chú La…”
Thịnh Linh Uyên ngắt lời cô: “Không sao.”
Bình Thiến Như: “Hơn nữa âm vọng phải ở trong môi trường khép kín mới có thể mở, nếu không phạm vi sóng âm phát xạ quá lớn, đại não bất cứ người qua đường nào cũng sẽ bị cộng hưởng vào, nhân viên điều khiển cũng không chịu nổi.”
Thịnh Linh Uyên: “Cứ để ta.”
Bình Thiến Như cũng không còn chủ ý khác, đành phải nghe hắn, lấy trong ba lô ra một cái hộp tròn nhỏ bằng bàn tay, cắm trên mặt đất, bốn góc hộp lập tức vươn ra mấy cái “râu” như dây anten. Bình Thiến Như chia nút tai đặc chế cho La Thúy Thúy và Dương Triều, sau đó mở nắp hộp, lấy ra một bộ thiết bị hình dạng rất giống tai nghe không dây, “Tôi chỉ mang theo một bộ tăng biên độ gấp mười lần, đưa cho anh bằng cách nào đây?”
Thịnh Linh Uyên đeo còng tay, bị một cảnh sát đẩy lảo đảo nửa bước, nhưng giọng nói và ngữ khí vẫn hết sức bình tĩnh, “Đó là cái gì?”
Bình Thiến Như: “Nói một cách đơn giản, chính là đạo cụ giúp ý thức của anh chiếm vị trí chủ đạo trong phạm vi ảnh hưởng của âm vọng.”
Thịnh Linh Uyên: “Không cần, bỏ đó đi.”
Bình Thiến Như hơi do dự, đành phải đeo nút tai, nhập chỉ lệnh phát.
Sóng âm đặc thù “ù” một tiếng, phát xạ ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng bao trùm lên toàn khu vực.
“Âm vọng” là thứ gì, Thịnh Linh Uyên đến cùng vẫn chưa hiểu, nhưng hắn biết, Bình Thiến Như từng đề cập Tất Xuân Sinh có một chút huyết thống yểm thú.
Huyết mạch của Tất Xuân Sinh đã tương đối loãng, yểm tộc chân chính cực kỳ khó chơi, cao thủ trong tộc có thể đơn thương độc mã nhốt cả một nhánh tinh binh trong cảnh mơ hắn tạo ra, cho đến khi không phân rõ được chân thật và ảo giác, cứ thế bị vây chết bên trong. Năm đó, để đối phó với yểm, tu sĩ nhân tộc và tộc vu nhân liên thủ làm một loại “đá chắn gió” – sau khi dùng phương pháp đặc biệt luyện chế cắt thành hai nửa, một nửa mang theo người, nửa còn lại giao cho đồng liêu trong quân khác, khi bất cứ một phương nào bị nhốt trong yểm trận, một phương khác có thể thông qua “đá chắn gió” cảm ứng được, phá trận từ bên ngoài.
Khi đá chắn gió được kích hoạt, hai người cầm chung một viên đá có thể cùng vui cùng buồn, hiệu quả giống với “âm vọng” mà Bình Thiến Như nói.
Chẳng qua “âm vọng” tinh vi hơn.
Bên tai Thịnh Linh Uyên vang lên vô số tạp âm, nơi sóng âm đi qua, tất cả sóng điện não còn đang hoạt động đều bị bắt vào, có tỉnh cũng có ngủ.
Đồng chí công an bắt giữ Thịnh Linh Uyên chỉ thấy người bị họ bắt ngẩng đầu lên, lẩm nhẩm câu gì đó, trong đầu lập tức “ù” một tiếng. Anh ta đứng ngây ra tại chỗ, “phạm nhân” kia hất nhẹ cổ tay, còng tay như đôi vòng tay lớn hơn ba cỡ, trượt nhẹ tênh khỏi tay hắn.
Mọi người đều nghe thấy có người nói: “Ban nãy, đã nhìn thấy gì nhỉ?”
Âm thanh ấy như có sức mê hoặc mạnh mẽ, giống như ác ma mê hoặc người sắp chết trong Faust[1], nhất thời, những người nghe thấy âm thanh này đều nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Thịnh Linh Uyên bấm một thủ quyết, huyễn thuật vô thanh và sóng âm vọng giao nhau, bay ra ngoài, mọi người đồng thời bị kéo vào huyễn thuật. Trong huyễn thuật, bóng đêm yên bình như muốn ép những thấp thỏm, phập phồng đó trấn định lại.
Ý thức không cam lòng bị che đậy bắt đầu giãy giụa theo bản năng, phản lại qua âm vọng. Thịnh Linh Uyên hơi cau mày, sắc hồng trên mặt lại hiếm hơn vài phần. Hắn như biển rộng yên ả, tiếp nạp, sau đó nuốt lấy vô số suy nghĩ hoảng sợ.
Không biết qua bao lâu, sự phản kháng càng lúc càng yếu ớt. Âm vọng như một sợi dây mảnh, đâm vào huyệt thái dương của Thịnh Linh Uyên. Cùng lúc ấy, mọi người xung quanh thoạt tiên mù mờ, dại ra, sau đó thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại.
Người công an đứng gần Thịnh Linh Uyên nhất ngã quỵ đầu tiên, Thịnh Linh Uyên thuận tay đỡ lấy, nhẹ nhàng để anh ta dựa lên chiếc xe bên cạnh. Ngay sau đó, mọi người như bị lây bệnh buồn ngủ, liên tiếp gục xuống, trong phạm vi âm vọng rốt cuộc lặng ngắt như tờ.
Phòng Khắc phục hậu quả bịt tai há hốc miệng nhìn. Thịnh Linh Uyên đưa lưng về phía họ, khoát tay ra hiệu cho Bình Thiến Như tắt âm vọng. La Thúy Thúy đạp một chân lên cái hộp nhỏ phát âm vọng, giật nút tai ra, “Ngầu quá! Kiếm nhà Chủ nhiệm rốt cuộc là nhãn hiệu gì vậy? Công năng mạnh quá!”
Chưa dứt lời, đã thấy Thịnh Linh Uyên hơi lảo đảo, miễn cưỡng chống nắp capo bên cạnh mới không quỵ xuống.
“Thiết bị cảm ứng” Dương Triều đồng thời đau đớn ấn đầu mình.
Bình Thiến Như vội vàng đi tới, “Ôi, anh không sao…”
Cô còn chưa dứt lời, Thịnh Linh Uyên đã di chuyển. Bóng người chớp mắt đi hơn mười mét, chỉ bỏ lại một câu: “Những việc khác, làm phiền mọi người.”
Tiếng nói chưa tan, người đã biến mất.
Bình Thiến Như sửng sốt. Trước đây, trong công việc, không phải cô chưa từng tiếp xúc với “phi nhân loại” có ý thức giống người, những thứ ấy hoặc hùng mạnh, hoặc quái dị, IQ cũng có cao có thấp, nhưng không một ngoại lệ, đều không tôn trọng phép tắc của xã hội loài người lắm – thậm chí một số căn bản không thể hiểu được.
Thanh “kiếm” này lại khác, cô có một cảm giác kỳ lạ, dường như hắn vô cùng quen thuộc đối với điều lệ bảo mật của Cục Dị khống.
Bình Thiến Như thì thào: “Có linh tính như vậy sao?”
“Đừng cảm khái nữa, mau mau mau!” La Thúy Thúy la lên, “Tôi thu dọn hiện trường. Tiểu Dương, chú mày bịa một câu chuyện cho hiện trường tai nạn… chính là mấy cái nhà thủng tường sập này. Thiến Như, cô phụ trách xử lý camera, đừng quên các camera hành trình xe!”
Hắn nói, mười mấy dây trầu bà từ trên người bong ra, rơi xuống đất, nhanh chóng mọc rễ, phát triển thành một bụi tươi tốt, xanh mơn mởn, trườn vào ghế lái của xe cảnh sát. Lão La và Dương Triều cùng nhau nhét các đồng chí cảnh sát về xe cảnh sát, sau đó vỗ đuôi xe, “Lái chậm thôi, đừng quá tốc độ.”
Đám trầu bà nhận được lệnh, vững vàng lái xe cảnh sát trở về.
Bên phía Phòng Khắc phục hậu quả được đồng đội như thần, công việc thuận lợi ngoài mong đợi, so ra thì chỗ Chủ nhiệm Tuyên kém hơn chút.
Tuyên Cơ cả tin nghe theo dẫn đường sai bét của Đội trưởng Vương này, đi thẳng về hướng nam rời khỏi nội thành, kết quả phát hiện phía nam là một công viên rừng rậm lớn.
Hoàn cảnh sinh thái của thành phố Đông Xuyên thật sự không chê được, vấn đề duy nhất là…
“Đội trưởng Vương Trạch, hello? Ngài còn nhớ tôi là hệ hỏa không? Dẫn tôi vào trong công viên rừng rậm, sao ngài không trói gô tôi lại trực tiếp tặng đầu luôn đi?” Tuyên Cơ không thể nhịn được chất vấn, “Ông rốt cuộc đứng về phe nào vậy!”
“Không phải mà,” Đội trưởng Vương kêu thảm thiết, “trên bắc dưới nam trái tây phải đông – trên bản đồ nói phía nam là một cái hồ mà, Chủ nhiệm Tuyên, có phải ông cũng không tìm được hướng bắc hay không?”
Cốc Nguyệt Tịch tập trung tinh thần vào mắt, ánh mắt xuyên qua Đội trưởng Vương, nhìn thấy bản đồ trên di động của hắn, không biết phải nói gì, “Sếp, là anh đã nhìn nhầm vị trí ban đầu của chúng ta.”
Đội trưởng Vương: “Không thể nào, vị trí thời gian thực có đánh dấu mà!”
Trương Chiêu: “Tín hiệu bên phía khách sạn không tốt, vị trí thời gian thực bị cập nhật chậm.”
Tuyên Cơ: “…”
Song hắn muốn dẫn A Lạc Tân bay khỏi cánh rừng rậm này đã là không thể. A Lạc Tân mặc dù hơi thẳng đuột, dẫu sao cũng là lớn lên trong loạn thế, mười mấy tuổi đã theo nhân hoàng chinh chiến tứ phương, lần đầu tiên giao thủ đã phát hiện Tuyên Cơ sẽ bị hoàn cảnh cản tay.
Tuy rằng không rõ tại sao, nhưng gã cảm thấy được Tuyên Cơ không dám phóng hỏa trong công viên rừng rậm, thế là A Lạc Tân quyết đoán nói: “Nơi đây rất tốt.”
Bươm bướm xương khô dưới chân A Lạc Tân chợt tan rã, như một mớ tên bay lạc, bắn về phía đôi cánh bằng phẳng rộng lớn của Tuyên Cơ.
Lúc này, Tuyên Cơ mới thấy rõ hình dạng của đám xương đó – đều là xương người, không cần nghĩ cũng biết là từ đâu tới. Hắn nổi hết da gà lên, lao vút xuống, “mũi tên xương” như đạn đạo tuần tra, đánh vòng theo hắn, bám riết không buông.
[1]Faust là tác phẩm kịch của thi sĩ, nhà soạn kịch, tiểu thuyết gia, nhà khoa học, chính khách, nhà triết học Đức Johann Wolfgang Goethe. Cốt truyện kể về một con người bán linh hồn cho quỷ dữ để thỏa mãn khát khao hiểu biết và các ước mơ.