Chẳng những La Thúy Thúy – vốn không phải nhân viên chiến đấu, ngay cả người chạy việc bên ngoài của Chi cục như Tiểu Lý cũng trợn tròn mắt theo, hai vị này cùng nhau rướn dài cổ há hốc miệng, hệt như hai con cóc hoảng sợ.
Tuyên Cơ ném tiền xu hắn chơi trên máy bay ra. Một nắm tiền xu xẹt qua như sao băng, mà người tóc dài kia chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, để từng đồng xu sượt qua tóc hắn. Mấy đoạn tóc cắt đứt bị cuốn ra, sau đó, hắn ung dung giơ tay lên, những đồng xu nhắm vào gáy hắn như gặp nam châm, buộc phải đổi quỹ đạo vòng đi, bị hút vào tay hắn.
Hắn vẫn chăm chú xem ti vi, ngồi vững vàng, nhẹ nhàng búng ngón tay vài cái. Ngón tay ấy trắng bệch như ngọc, tính chất cũng tựa như đá, va vào tiền xu phát ra tiếng kim loại lanh lảnh.
Mấy đồng tiền xu bị đẩy ra theo sức của hắn, ghim “phập phập” vào tường và trần nhà, bụi tường rơi xuống rào rào.
Tiểu Lý ở bên ngoài luống cuống nhặt lại cái cằm rơi dưới đất, phát điên, “Không phải anh nói các anh là Phòng Khắc phục hậu quả à?”
“Thì đúng thế mà!” Tuy rằng Lão La ít nhiều cũng là một người có “khả năng đặc biệt”, nhưng luôn sống cuộc sống văn minh hòa bình ở phòng hậu cần, bằng này tuổi mà ngay cả đánh nhau ven đường hắn cũng chưa từng dám tới gần xem, lúc này sợ dẫn lửa thiêu thân, chớp mắt đã chuồn đến góc hành lang như một làn khói, cẩn thận thò đầu ra, “Nhưng sếp bọn anh là nhân viên thời vụ!”
“Tôi có biên chế!” Tuyên Cơ tận dụng thời cơ làm sáng tỏ một câu cho mình, với tay đóng cửa phòng nghỉ của người nhà bệnh nhân, nhốt hai con cóc kia bên ngoài. Đồng thời, hắn nhanh chóng viết lên cửa một chữ “dừng”, viết xong, trên cửa nổi lên một tầng huỳnh quang màu lửa, rất nhanh lan ra bốn bức tường. Trong nháy mắt, gian phòng nghỉ cho người nhà be bé mau chóng bị ánh lửa bao vây, ngăn cách với bên ngoài. “Còn đứng đực ra đó! Hai ngài bị viêm mũi à? Tôi đã ngửi thấy mùi tanh từ bên ngoài bệnh viện rồi!”
Tiểu Lý luống cuống tay chân lấy bộ đàm ra, “Chi viện, chi viện mau tới! Đã xảy ra chuyện, ở phòng phòng phòng phòng nghỉ của người nhà bệnh nhân!”
Ban nãy, Tuyên Cơ vừa đi vào hành lang tầng nà, đã cảm thấy nơi này đặc biệt u ám, ẩm ướt, trong hơi ẩm còn có mùi tanh và mùi thối rữa, chui thẳng vào kẽ xương, như thể tham lam thèm nhỏ dãi sức sống của sinh vật vậy. Cả chứng minh thư giả ngụy tạo từ lá khô kia nữa, ngay giây phút chạm đến tay, Tuyên Cơ đã cảm thấy ác ý âm trầm ngấm vào, đại não còn chưa kịp phán đoán ra đó là gì, thân thể đã xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình, trực tiếp đốt nó – lần trước bị hắn chạm vào là cháy, là một tòa tháp xương do một ngàn cái đầu lâu nghiền nát xây thành.
Kẻ mặc áo gió màu đen trước mắt này, tựa hồ còn hung ác và nguy hiểm hơn tháp xương kia!
Tuyên Cơ dùng tay chộp trên không, mấy đồng tiền xu cắm vào tường đồng thời nổ tung, lửa phun ra từ bốn phương tám hướng. Ngọn lửa ở trên không ngưng tụ thành một con rồng, nháy mắt dệt thành một tấm lưới lớn, nửa phòng nghỉ đều bị bao trùm trong biển lửa, đổ ập xuống người đàn ông kia.
Kẻ tóc dài ấy rốt cuộc di chuyển, hắn trực tiếp cho tay vào giữa tấm lưới lửa, xoay cổ tay, “nắm” tấm lưới dệt bằng rồng lửa, giật một phát. Mấy đồng tiền xu ghim trên tường rung lên, đồng thời bung ra, rơi leng keng khắp sàn.
Tấm lưới lửa tức khắc đứt khỏi nguồn, bị hắn vo thành một cục, thu vào bàn tay, cuốn thành một quả cầu lửa nhỏ. Trên ngón tay hắn thậm chí chưa dính lấy một chút tro, chỉ có da trong lòng bàn tay bị ngọn lửa chiếu ra một chút sắc màu ấm áp.
Cùng lúc đó, Tuyên Cơ đã tiến lên: “Mùi tanh trên người vẫn chưa tắm sạch, vậy mà dám nghênh ngang chạy đến địa bàn của Cục Dị khống.”
Hắn không biết rút từ đâu ra một thanh trọng kiếm, cuốn gió dữ, chém thẳng xuống, “Phải chăng ngươi đã quá ngạo mạn…”
Kẻ tóc dài thuận tay cầm lấy chiếc ly giữ nhiệt không biết ai đặt trong phòng nghỉ, cản kiếm của Tuyên Cơ. “Keng” một phát, ly inox hai lớp bị trọng kiếm chém lõm từ chính giữa, bên trong còn nửa ly trà táo đỏ cẩu kỷ, hương vị ngọt ngào bắn đầy mặt hai người.
Mà ngay giây phút Tuyên Cơ tới gần, quần áo trên người kẻ tóc dài kia bắt đầu lộ ra nguyên hình – bắt đầu từ cổ tay áo, nhanh chóng biến lại thành lá cây.
Cùng lúc đó, Tuyên Cơ cũng đã nhìn rõ mặt đối phương.
Hắn rất kinh hãi, động tác không khỏi chần chừ. Kẻ tóc dài kia trực tiếp giơ tay nắm thân kiếm, lật mạnh, đẩy hắn ra hai, ba mét, đập lưng lên tường.
Kẻ tóc dài cúi đầu, phất tay, quần áo đã lộ ra nửa cánh tay lại khôi phục nguyên dạng – kiểu dáng quần áo hiển nhiên cũng là sao chép theo mấy vị hàng xóm, chỉ hơi thay đổi màu sắc.
Tiếp đó, hắn mở miệng nói bằng một giọng điệu rất kỳ lạ: “Hổ thẹn, áo không che thân, đắc tội.”
Thần thái ngạo nghễ của người này toát ra trong từng ánh nhìn, hắn sở hữu một “đôi mắt tình nhân” trời sinh, nhìn cái gì cũng có vẻ dịu dàng đa tình, chính là khuôn mặt Tuyên Cơ thoáng thấy trong giấc mơ!
“Ôi,” kẻ tóc dài thấy hắn không nói gì, cho rằng hắn nghe không hiểu, tựa hồ hơi phiền não, quay đầu thoáng nhìn ti vi, mau chóng đổi thành tiếng phổ thông, “quần áo của tôi là…”
Đoạn sau hẳn là từ ngữ không thường dùng, bất kể là ti vi hay mấy du khách bị nhốt kia đều chưa từng nói, bởi vậy hắn khựng lại, “Cây… ừm…”
Tuyên Cơ lên tiếng gần như cùng lúc với hắn: “Chướng nhãn pháp.”
Người đàn ông ấy gật đầu mỉm cười với vẻ mặt ôn hòa, như thể chủ nhà, khách khí làm động tác “mời” với Tuyên Cơ, “Hiểu là tốt rồi, ngồi đi.”
Thái độ của hắn vừa thả lỏng vừa không khách sáo, Tuyên Cơ khó tin nổi quan sát hắn giây lát, sau đó thật sự tài cao gan lớn cắm trọng kiếm sau lưng, trọng kiếm hóa thành một luồng sáng, tan vào trong cơ thể.
Hắn lau trà táo đỏ bắn đầy trên mặt, kéo ghế nhựa tới, nghênh ngang ngồi xuống, “Ngươi là ai? Hoặc nên nói… ngươi là cái gì?”
Kẻ kia vừa định mở miệng, Tuyên Cơ lại tiếp, “Nói tiếng của ngươi là được, chậm một chút, ta có thể nghe hiểu đại khái.”
Quê họ có không ít đồ vật cổ xưa, trong đó có một số thỉnh thoảng sẽ có dăm ba câu thời cổ – đương nhiên, vật chết chỉ là dấu vết của năm tháng, không thể tán phét với hắn, có điều tiếng Hán phát triển mang tính kế thừa, từ nhỏ tiếp xúc nhiều, dù sao cũng có thể quen tai.
Lời người này vừa buột miệng nói ra hẳn chính là cổ ngữ. Dựa theo suy đoán không đáng tin cậy lắm của Tuyên Cơ, hắn cảm thấy hơi giống “nhã ngôn” thời Cửu Châu hỗn chiến hơn ba ngàn năm trước.
Nhưng cũng không nhất định, bởi vì sự phát triển và thay đổi của ngôn ngữ lúc nhanh lúc chậm: có khi vừa qua một cuộc biến loạn là đã thay đổi ngôn ngữ chính thức; cũng có khi qua mấy triều đại, khẩu âm của mọi người cũng không có gì thay đổi, rất khó dựa vào khẩu âm để phán đoán điều gì. Vả lại người cổ đại cũng giọng nam điệu bắc, chưa chắc đều nói “tiếng phổ thông” thời đại ấy.
Không gian phòng nghỉ của người nhà không lớn, có thể là người kia phát hiện ở gần hắn quá có nguy cơ trần truồng, vì thế né xa Tuyên Cơ hai mét, tư thái rất thả lỏng dựa lên tường, “Tiểu yêu, ngươi huyết mạch thuần khiết, gia học uyên nguyên, xen lẫn trong loài người làm gì?”
Hai người họ một ngồi một đứng, người tóc dài kia khi nói chuyện phải hơi cúi đầu, vài lọn tóc dài rơi xuống buông trên vai. Giọng hắn hòa hoãn và dịu dàng, từ bên trên nhìn xuống, gần như còn có chút cưng chiều.
“Có ý gì?” Tuyên Cơ ngậm điếu thuốc điện tử của hắn, cảnh giác nghĩ, “Đám ma đầu bây giờ đồi phong bại tục thế, vừa gặp đã dùng sắc đẹp dụ dỗ?”
Tuyên Cơ: “Là ta hỏi ngươi hay là ngươi hỏi ta?”
“Ma đầu” tựa hồ còn rất tốt tính, không lấy làm giận, hắn chăm chú suy nghĩ giây lát rồi trả lời: “Không nhớ.”
Tuyên Cơ hỏi: “Không nhớ ngươi là ai? Thế ‘Thịnh Linh Uyên’ là tên thật hay tên giả?”
“Ma đầu” lại trưng ra vẻ mặt vô tội mà lắc đầu, “Không biết, rất quen, mượn dùng một chút.”
“Ngươi từ đâu đến?”
“Dưới lòng đất.”
“Dưới lòng đất?” Tuyên Cơ không hiểu đây là ý trên mặt chữ, hay là có phép ẩn dụ đặc biệt gì, bèn truy hỏi, “‘Dưới lòng đất’ nghĩa là thế nào?”
“Trong một cỗ quan tài mỏng dưới lòng đất,” kẻ tự xưng là Thịnh Linh Uyên rất kiên nhẫn giải thích, “chắc hẳn khi còn sống gia cảnh bần hàn.”
Tuyên Cơ nhíu mày, hút một hơi thuốc dài, lần đầu tiên có cảm giác gặp “điểm mù tri thức”.
Hai người ông gà bà vịt nói hai loại ngôn ngữ, đều chỉ có thể vừa suy vừa đoán ý đại khái của đối phương, trao đổi hết sức vất vả. Tuyên Cơ cảm thấy, nếu mình không hiểu sai, hẳn người này nói hắn là một lão quỷ, nghe khẩu âm thì đã chết không biết bao nhiêu năm rồi.
Nhưng giữa ban ngày ban mặt, hắn chạy được nhảy được thở được, chẳng những đổ bóng dài thườn thượt trên mặt đất, lượng tóc còn nhiều đến cảm động trời đất.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Thịnh Linh Uyên tò mò nhìn chằm chằm điếu thuốc điện tử của hắn một lúc, có lòng tốt nhắc nhở: “Có độc.”
“Biết, trong quảng cáo nói rồi.” Tuyên Cơ lẩm bẩm một câu, đoạn giơ tay ra, mấy đồng tiền xu cháy sém bay về trong tay. Hắn hơi suy tư, ngứa tay cầm tiền xu ném ra thu về chơi.
“Ngươi nói là, ngươi vốn được chôn trong một cỗ quan tài dưới lòng đất – đã xuống mồ yên nghỉ, giữa chừng ngươi còn dậy làm gì? Giấc ngàn thu hình như không có nhu cầu đi tiểu đêm đâu nhỉ?”
Tốc độ nói câu này hơi nhanh, Thịnh Linh Uyên có lẽ không hiểu, hơi nghiêng người. Ánh mắt hắn có vẻ đặc biệt chăm chú, dường như giữa đất trời chỉ nhìn thấy người trước mắt mà thôi.
Ngón tay Tuyên Cơ vô thức co lại – chiếc nhẫn động kinh kia lại vừa nóng lên. Có lẽ là vì mười ngón liền tim, nó nóng đến mức khiến tim hắn “thịch” một phát.
Hắn vội vàng hắng giọng, “Ta hỏi là, ngươi đến đây có mục đích gì?”
Câu này thì đã hiểu, Thịnh Linh Uyên trả lời: “Ta bị người khác cưỡng chế đánh thức.”
“Ai? Tại sao phải đánh thức ngươi?”
“Kẻ đó nói năng điên cuồng, khẩu âm chưa nghe bao giờ, lúc ấy thần trí ta lại không tỉnh táo lắm… không hiểu lắm.” Thịnh Linh Uyên tựa hồ hơi bất đắc dĩ, “Vừa hay gặp được mấy vị bằng hữu bên ngoài, ta y quan không chỉnh, không tiện hiện thân gặp gỡ, bèn âm thầm đi theo họ một lát, không ngờ đúng lúc gặp thụ yêu quấy phá, ta thấy mấy người họ không hề phát giác, đành phải biến ảo quần áo phỏng theo họ, dẫn họ vào sơn động.”
Tuyên Cơ: “Họ nói chuyện ngươi nghe hiểu?”
“Không hiểu lắm, nhưng cũng có dấu vết để lần theo, cẩn thận nghe một lúc, có thể đoán ra đại khái một ít. Ta sợ nói nhiều tất sai, chỉ học giọng điệu của họ nói một số câu ta đoán được ý, may mà lúc ấy rất hỗn loạn, không lộ ra dấu vết. Nhưng pháp khí kia,” Thịnh Linh Uyên chỉ ti vi, “người bên trong phát âm rõ ràng, câu nào cũng hiển thị chữ, dùng cho trẻ nhỏ học chữ à?”
“Ngươi đọc hiểu chữ giản thể?”
“À, chữ giản thể,” Thịnh Linh Uyên rất hứng thú học từ này một lần, phát âm và giọng điệu đều giống y hệt Tuyên Cơ, khả năng học tập kinh người. Nói đoạn, hắn nghiêng đầu nhìn ti vi treo trên tường một cái, “Một số thiếu nét, một số nhìn như là lối viết thảo, nhưng dường như lại là cách viết chữ Khải, nói chung là rất thú vị, từng câu từng chữ quả thật miễn cưỡng, nhưng mà có người có cảnh, đoán năm phần cũng không khó.”
Người này đứng đó, khí độ ôn hòa như ngọc, khiến người ta không nhịn được có thiện cảm.
“Vừa mở mắt, còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy cả mớ tiếng chim, không hiểu được một câu. Rõ ràng mới từ trong quan tài bò ra, quần áo còn đều là áo cỏ đan tại chỗ bằng lá cây, mà đã ra tay cứu người, đây là Lôi Phong sống giữa nhân gian à?” Tuyên Cơ nghĩ bụng, “Mẹ nó, mình lại tin thật rồi ấy chứ.”
Chi viện Tiểu Lý gọi đã chạy tới, ở bên ngoài gõ cửa, “Chủ nhiệm Tuyên, tình hình thế nào?”
Nghe tiếng, Thịnh Linh Uyên vô thức thoáng nhìn ra cửa. Đúng lúc này, Tuyên Cơ bỗng nhiên giơ tay ấn xuống, mấy đồng tiền xu ban nãy bị hắn bắn qua bắn lại không biết từ khi nào đã bao vây người đàn ông tóc dài kia, theo động tác tay của hắn ghim vào mặt đất, chớp mắt nối liền thành một trận pháp. “Keng” một tiếng giòn giã, giữa không trung bỗng hiện lên mấy sợi xích sắt bốc cháy, vây chặt chẽ người này ở chính giữa.
Dây cỏ Thịnh Linh Uyên buộc tóc bị ngọn lửa đốt đứt, mái tóc dài bỗng chốc xõa tung, quần áo giả biến ảo từ lá khô hiện nguyên hình, nhưng hắn vẫn chưa trần truồng.
Cành khô lá héo trên người cuốn xuống, để lộ trường bào màu trắng bên trong, trên trường bào, hình vẽ bằng máu tươi cơ hồ thành hình, mùi máu tanh hãi người thốc vào mặt.
Người đàn ông kia “a” một tiếng, cúi đầu nhìn xích sắt trói trên người mình, trên khuôn mặt vừa rồi dịu dàng thắm thiết lộ ra nụ cười kỳ dị: “Tiểu quỷ thông minh lắm.”