Phẩm Hoa lầu, ngoại trừ Hương Nhi trong
một đêm bỗng chốc “chim sẻ hóa phượng hoàng” ra còn có một người nữa
khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ, đó chính là Phong Tế Tế. Phong T ế Tế xem
như dựa rủi được may, tuy không thể câu kéo được Đao Vô Hạ nhưng lại
được Ngọc Tự Hàn của Liệt Hỏa sơn trang xem trọng. Từ đêm đó trở đi,
Ngọc công tử cũng thường xuyên lui tới Phong các hơn, tên tuổi của cô
trên Bài Hành bảng của Phẩm Hoa lầu cũng theo đó tăng cao, chớp mắt đã
leo đến vị trí thứ hai. Ngẫm lại, cũng chỉ có Liệt Hỏa sơn trang mới đủ
sức khiến cho ánh hào quang của Thiên Hạ Vô Đao thành mờ nhạt, vì vậy
mới có thể khiến cho Phong Tế Tế ngay lập tức trở thành cô nương được ưa chuộng nhất Phẩm Hoa lầu. (Có độc giả sẽ hỏi, không đúng rồi, Phong Tế
Tế chỉ xếp thứ hai, sao có thể là cô nương được ưa chuộng nhất? Vậy thì
bạn không biết, Phong Tế Tế cho dù có tự phụ đến đâu đi nữa cũng không
dám so sánh với người bài danh đệ nhất là Tuyết, có điều Tuyết lại rất
ít khi có mặt trong Phẩm Hoa lầu!)
Phong các.
Ngọc Tự Hàn đang ngồi bên song cửa, lặng lẽ thưởng trà. Phong T ế Tế tuy
cũng được xem là một cô gái dạn dày kinh nghiệm, nhưng khi đối diện với
Ngọc Tự Hàn rồi, cô lại cảm thấy tay chân mình trở nên dư thừa.
Hơi trà bồ ng bềnh quấn quyện.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngọc Tự Hàn dịu dàng nho nhã, làn môi mỏng của y khẽ
chạm vào tách sứ xanh nhẵn nhụi, ánh mắt xa xăm nghĩ ngợi, hệt như đang
chờ đợi một người nào đó quan trọng nhất đời mình.
Phong Tế Tế gấp gáp siết chặt tay, không biết phải mở lời thế nào. Cô đ ã
từng gặp qua những vị khách nhân đẹp trai hơn y, hào phóng hơn y, oai
phong hơn y, thậm chí còn hung hãn hơn y, vậy mà cô chưa bao giờ lại
khẩn trương đến như vậy. Nam nhân thôi mà, thứ họ muốn chỉ là mấy chuyện ấy, cứ cho bọn họ là xong tất.
Có điều, vị Ngọc công tử này lại vô cùng khác biệt. Gi ữa trán y bao phủ
một một luồng hào quang dịu nhẹ, mặc dù đang ngồi trên xe lăn nhưng lại
giống như một viên ngọc ấm áp tuyệt mỹ của thế gian; khóe môi y thấp
thoáng mỉm cười khiến cô cảm giác y không giận mà vẫn oai phong. Ở bên
cạnh y, Phong Tế Tế đột nhiên cảm thấy mình hóa ra nhơ nhớp, ngay cả
liếc mắt hay trò chuyện với y cũng đã là một sự xúc phạm lớn lao rồi.
Ngọc Tự Hàn dường như không nhận ra sự lúng túng và yên lặng của cô, chỉ
dùng ngón tay ve vởn tách trà, nhìn ra song cửa với vẻ tư lự.
Huyền Hoàng đứng phía sau thõng tay im lặng.
Bỗng lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chạy vội vã, hệt như một
đốm lửa bay xộc vào, rèm cửa “soạt” một tiếng đã bị vén lên!
Như Ca cả người vận trang phục đỏ tươi, sắc má ửng hồng lấm tấm mồ hôi, tay đang cầm một gói giấy, thở gấp gáp cao hứng gọi:
- Muội mua được Quân Sơn Ngân Châm rồi!
Phong Tế Tế quay đầu lại nhìn nàng:
- Muội trở về nhanh thật.
Như Ca cười hì hì:
- Thì muội vừa đi vừa chạy mà!
Nói rồi, nàng đến bên cạnh Ngọc Tự Hàn mở gói trà ra, hương thơm của ngân
châm nhất thời tràn ngập khắp phòng. Nàng luôn miệng bảo:
- Ngài xem, chủ tiệm trà bảo đây chính là Quân Sơn Ngân Châm thượng đẳng, uống tuyệt vô cùng, không biết có thật hay không? Ng ọc Tự Hàn đăm đắm
nhìn Như Ca, đôi mày khẽ nhíu lại, y lấy từ người ra một chiếc khăn tay
rồi cẩn thận lau khô những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng.
Như Ca ngẩn ra, kế đó mỉm cười đón lấy khăn, lau sơ mặt mày rồi lấp liếm:
- Ta chạy hơi gấp thôi mà.
Ngọc Tự Hàn lắc đầu, rót từ ấm hoa ra một tách trà, đưa đến tay nàng.
Như Ca ngửa đầu, ừng ực uống cạn một hơi, sau đó bảo:
-Được rồi mà, đừng quan tâm ta nữa, ngài có muốn nếm thử vị trà mới hay
không? Ng ọc Tự Hàn mỉm cười lắc lắc đầu, đành thuận theo ý nàng quan
sát lá trà. Hạt mầm ngân châm này phần đầu phình to, phần cuống vững
chắc, phần thân óng ả, lông bạc phủ đầy, quả nhiên là loại hàng thượng
đẳng.
Bên cạnh, Như Ca tò mò hỏi Phong Tế Tế: - Ti ểu thư, lúc muội trở về thì
bên ngoài cổng lớn bỗng nhiên đầy ắp người, chen nhau nghìn nghịt đến
nỗi suýt nữa muội về đây không được đấy. Tiểu thư người có biết bọn họ
đang làm gì không?
Phong T ế Tế nhìn Như Ca, trong lòng pha lẫn đủ loại mùi vị cảm xúc. Cô càng
ngày càng cảm thấy nha đầu này không phải người bình thường, chỉ nhìn
thái độ vừa trìu mến vừa thân mật của Ngọc công tử đối với nàng là biết
ngay lai lịch xuất thân của nàng không đơn giản. Ngực tuy đau nhói nhưng cô cũng hiểu rõ rằng có nhiều chuyện không miễn cưỡng được, nếu quả Ca
Nhi có lai lịch lớn thì cô tất nhiên không thể động đến, mà dù nàng ta
chỉ là một nha đầu bình thường đi nữa, dựa vào cách đối xử của Ngọc công tử đối với cô vừa rồi, cô cũng không thể lên tiếng mắng chửi nàng được
khi mà vết xe đổ của Phượng Hoàng vẫn còn rành rành ra đó.
Phong Tế Tế ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Nhẩm tính thời gian thì đã đến lúc Tuyết trở về rồi.
- Tuyết? Như Ca có ấn tượ ng về cái tên này. Tuyết chính là vị cô nương
xếp hạng nhất của Phẩm Hoa lầu, có điều từ trước tới nay nàng chưa từng
nhìn thấy cô ta.
- M ỗi lần Tuyết quay lại sẽ khiến cho Lạc Dương chấn động, khách nhân
khắp ngũ hồ tứ hải cho dù cách xa đến đâu cũng đều muốn đến chiêm ngưỡng dung nhan vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này.
- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao…
Như Ca trầm trồ thốt:
- Không biết sẽ đẹp đến mức nào nhỉ?
- Mỹ mạo tuyệt trần!
Phong Tế Tế thở dài than:
- Nào ngờ được trên đời còn có người đẹp đến như vậy.
Mỹ mạo tuyệt trần? Như Ca phấ n khích bảo:
- Cho nên, tuy cả năm trời Tuyết không treo bảng tiếp khách ở Phẩm Hoa
lầu nhưng vẫn vững chắc ở ngôi vị đệ nhất ư? Ôi trời, muội nhất định
phải đi xem xem vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này rốt cuộc là đẹp đến mức
nào mới được!
Phong Tế Tế cười nói: - Nh ững người bên ngoài kia cũng hệt như muội vậy, họ
đều muốn trông thấy Tuyết. Tuy nhiên, Tuyết chỉ đến Phẩm Hoa lầu duy
nhất một đêm, Phẩm Hoa lầu cũng chỉ có bấy nhiêu không gian, đương nhiên là không thể để ai muốn vào thì vào. Vì thế, những kẻ muốn có mặt đêm
đó phải lấy cho bằng được tấm thẻ bài qua cửa Phẩm Hoa lầu trước đã.
- Dùng tiền mua ạ?
- Mỗi thẻ bài vào cửa là mười lượng hoàng kim.
- Oa! - Mà cho dù v ậy, thẻ bài qua cửa của Phẩm Hoa lầu lúc này chính là thứ mà thiên hạ muốn đoạt được nhất, bỏ qua cơ hội này thì chỉ có nước
đợi sang năm mà thôi.
Như Ca nghe mà ngơ ngẩn, nàng đứng bên cạnh Ngọc Tự Hàn ngây ra một lúc lâu.
Ánh trăng vằng vặc.
Những đóa hoa trắng muốt trổ đầy tán hạnh, dưới ánh trăng soi sáng dường như được phủ thêm sắc lập lòe.
Một cơn gió nhẹ vi vút nổi lên.
Cánh hoa lả tả bay khắp nơi, vương lên vạt áo xanh của Ngọc Tự Hàn đương
ngồi trên xe lăn, vương lên mi mắt của Như Ca đang say sưa đứng lặng.
Như Ca chớ p chớp mắt, cánh hoa lại khẽ khàng rơi xuống:
- Ngày hôm qua, ngoài Phẩm Hoa lầu lại xảy ra ẩu đả, một cao thủ phái Côn Lôn và một cao thủ Thiết Kiếm Môn vì tranh đoạt tấm thẻ bài còn sót lại cuối cùng mà đấu nhau rất ác liệt.
Nàng mỉm cười hỏi Ngọc Tự Hàn:
- Có biết ai thắng hay không?
Ngọc Tự Hàn lắc đầu. - Là m ột gã thiếu niên của Phích Lịch môn. Người của
phái Côn Lôn và Thiết Kiếm môn giành nhau đến lưỡng bại câu thương, thế
là để cho kẻ khác ngư ông đắc lợi đoạt mất.
Như Ca lại cười: - Ta còn nghe nói, đây sẽ là lần xuất hiện cuối cùng của
Tuyết. Phẩm Hoa lầu vừa thông cáo với thiên hạ rằng, vào năm ngày sau,
Tuyết sẽ chọn ra trong đám khách nhân một vị làm chủ nhân duy nhất của
nàng suốt kiếp này, về sau nàng không bao giờ tiếp khách nữa. Ài, Tuyết
rốt cuộc sẽ chọn người như thế nào làm chủ nhân đây chứ? Ta thật tò mò
chết đi được!
Nàng đột nhiên ngắm nhìn Ngọc Tự Hàn từ trên xuống dưới một cách thích thú rồi bảo:
- Hây, Ngọc công tử của chúng ta thanh nhã tuấn tú như vậy, lại là rồng
chốn nhân gian, không biết có được Tuyết cô nương để mắt tới không nhỉ?
Chốc lát sau Huyền Hoàng đã mang Phong Tế Tế ra ngoài, vì vậy nàng và Ngọc
Tự Hàn tự nhiên cũng nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều.
Ngọc Tự Hàn không mỉm cười.
Y đăm đắm nhìn vẻ mặt tươi tắn của Như Ca, đưa tay sửa lại vài lọn tóc lòa xòa vương nhẹ nơi thái dương của nàng, sau đó…
Y cất tiếng hỏi:
- Bao giờ mới trở về đây?
Giọng của y mang vẻ trầm thấp, thoáng chút âm mũi, tuy khác lạ nhưng vẫn rõ
ràng dễ nghe. N ếu có người nào đó đi ngang qua, nghe được Ngọc Tự Hàn
của Liệt Hỏa sơn trang lên tiếng nói chuyện, ắt sẽ phải hoảng vía đến
nỗi đánh rớt quai hàm ra mặt đất. Ngọc Tự Hàn từ nhỏ vừa câm vừa điếc
lại vừa tàn tật, đây là điều mà ai cũng biết, thế nhưng sao y lại đột
nhiên trao đổi được?
Những đóa hoa hạnh trắng muốt nơi đầu cành lả tả rơi trên vạt áo dài màu xanh của Ngọc Tự Hàn.
Như Ca dùng ngón tay nhặt lấy một đóa.
Ngón tay của nàng trắng nõn nhưng không nhẵn mịn, đốt tay có phần mảnh khảnh và rắn chắc.
Nàng khổ não xoay nhẹ đóa hoa trong tay, oán trách bảo:
- Huynh biết rõ người ta không muốn trở về mà.
- Mọi người ai cũng lo lắng cho muội.
Từ khi nàng đi rồi, Liệt Hỏa sơn trang dường như mất đi cả sức sống, ngay cả chim cũng không buồn hót vang nữa.
Như Ca ngẩng mặt lên hỏi:
- Còn người ấy thì sao? Hắn có lo cho ta không? Có nhớ đến ta không? Nàng nh ớ mãi vị thiếu niên hôm nào đứng bên ao sen, ánh dương soi sáng lên
viên bảo thạch xanh thẫm bên tai phải, đáy mắt u ám của y chớp động, so
với viên bảo thạch lại càng tỏa ra hào quang khiến lòng người xao động
hơn. Liệu rằng trong mấy ngày nàng bỏ đi ấy, y có từng nhớ đến nàng
chăng?
Ngọc Tự Hàn ve vuốt mái đầu của nàng, không trả lời.
Cõi lòng Như Ca hóa lạnh, nàng cố ép một nụ cười tươi bảo:
- Ta lại hỏi ngốc nghếch làm khó sư huynh rồi.
- Ca Nhi… - Có th ể trông thấy Ngọc sư huynh ở đây thật là tốt, hệt như
có cảm giác ở nhà vậy, lại được nghe giọng nói của sư huynh nữa, giọng
nói của Ngọc sư huynh chính là bảo bối mà chỉ mình ta mới có được!
Nàng nói một hơi thật nhanh, như để ngăn không cho bản thân mình có cơ hội xúc động.
Nàng bất chợt nhớ ra một việc:
-Sư huynh, chuyện ta đang ở nơi này huynh không nói cho ai khác biết chứ?
Ngọc Tự Hàn lắc đầu.
Như Ca cao hứng bật cười:
- Ta biết Ngọc sư huynh hiểu và thương ta nhất mà, nếu biết ta ở chốn này chơi đùa vui vẻ như vậy huynh sẽ không nỡ nói cho người khác đâu! Ngón
tay Ng ọc Tự Hàn khẽ lướt qua nét cười trong sáng trên mặt nàng, đã lâu
lắm rồi y không thấy nàng cười tươi như thế. Lúc còn ở Liệt Hỏa sơn
trang, nàng càng ngày càng trở nên u sầu, nếu như tại Phẩm Hoa lầu có
thể quên đi hết những chuyện phiền não trước kia, vậy thì ở lại đây cũng tốt.
Y sẽ cùng ở với nàng.
Đêm dần trở lạnh.
Như Ca tháo mở gói bao quần áo bên cạnh, lôi ra một tấm chăn mỏng thêu hoa
màu xanh, gấp lại vài lần rồi phủ lên đùi Ngọc Tự Hàn.
Ngọc Tự Hàn bảo:
- Không cần đâu!
- Sao lại không cần chứ!
Như Ca trừng mắt với y: - Ph ải, một đại nam nhân đắp chăn thì trông không
hay lắm, nhưng nơi đây không có người ngoài, chẳng phải sợ mất thể diện. Huynh xem, ta còn cố ý chọn cả màu xanh cho chăn, không để ý sẽ không
phát hiện ra đâu.
Y mỉm cười, ánh mắt ôn hòa như ánh trăng:
- Thôi được rồi
Như Ca lúc này mới hài lòng, gật đầu nói: - Huynh t ừ nhỏ thân thể đã không tốt, phải cẩn thận một chút mới được. Nhất là chân huynh đó, gân mạch
bị đứt đoạn, máu huyết không lưu thông, càng phải để ý hơn…
Nụ cười của y thật ấm áp, tấm chăn kia hệt như đang ấp vào tim của y vậy:
-Ừm!
Như Ca xoa tóc y, cười bảo:
- Hay lắm, vậy mới là sư huynh tốt của Ca Nhi đó.
Kế đó, nàng ngẫm nghĩ trong chốc lát, đoạn ngồi thụp xuống, nép lên đầu
gối Ngọc Tự Hàn, thủ thỉ với y: - Sư huynh, người an tâm, ta không phải
vì trốn tránh nên mới đến Phẩm Hoa lầu này, cũng không vì trốn tránh mà
sẽ ở mãi nơi đây chờ đợi, ta rồi sẽ trở về mà. Có điều, ta lại cảm thấy
rất hứng thú với vị Tuyết cô nương sắp đến kia, hãy để ta một lần được
nhìn thấy cô ấy có được hay không?
oOo
Phẩm Hoa lầu hoa lệ và trang nhã trong màn đêm.
Nghìn ánh đèn lồng cùng nhau thắp sáng.
Vạn điểm pháo hoa nhất loạt bừng cháy lên.
Ánh đèn lửa rực rỡ khiến cho cả một khoảng trời phía đông Lạc Dương thành
hừng sáng. Bên ngoài Ph ẩm Hoa lầu được trang trí bằng những cỗ xe ngựa
sang trọng, những chiếc kiệu hoa tinh xảo, đặt len kín nhau đến một con
kiến cũng chui không lọt.
Gã sai nha ở cửa vội vã kiểm tra những tấm thẻ bài trong tay khách nhân.
Tối nay, chỉ những người nào có thẻ bài mới được tiến vào bên trong, còn những kẻ không có thẻ bài thì vẫn đang cấp bách lượn lờ thành từng đoàn ở bên ngoài. Hiện tại, cho dù giá tiền thẻ có cao đến đâu cũng không ai bằng lòng nhượng lại cả.
Bên trong Phẩm Hoa lầu.
Ba mươi sáu bộ bàn lúc trước đã bị ngồi đặc kín, mười hai bộ bàn mới được
thêm vào cũng không còn chỗ trống. Chi ếc bàn mà Ngọc Tự Hàn chọn trước
nằm ở một vị trí cực tốt, vừa yên tĩnh vừa có thể trông rõ toàn bộ đài
ngọc ở giữa đại sảnh. (Vốn tòa đài này được làm bằng trúc xanh, nhưng
Phẩm Hoa lầu vì sự xuất hiện của Tuyết mà cố ý sửa lại thành đài ngọc)
Như Ca nhìn khắp mọi nơi. K ề bên bọn họ chính là bàn của huynh muội Đao Vô Hạ. Đao Vô Hạ đêm nay tràn ngập sức sống, tóc vấn mão vàng, trường bào
kim tơ cút bạc kết hoa, lấp lánh xinh đẹp, phong lưu phóng khoáng. Hương Nhi ở bên cạnh trông hệt như một chú nai tơ điềm đạm đáng yêu, e sợ rụt vào lòng y. Nhận thấy có người đang nhìn mình, Hương Nhi hốt hoảng
giương mắt nhìn lên, bắt gặp Ca Nhi, cô liền nở một nụ cười thẹn thùng.
Đao Liệt Hương đã bắt đầu uống rượu, đôi bờ má cô đỏ ửng, hai mắc sáng
quắc lạ thường, chốc chốc lại liếc mắt nhìn lên đài ngọc, vẻ như cõi
lòng đang tràn đầy tâm sự.
Như Ca nh ìn một lượt qua nội sảnh lần nữa, lòng thầm cảm thấy có điều gì
đó không ổn. Lúc này trong Phẩm Hoa lầu, số khách nữ dường như nhiều hơn mức bình thường, các nàng hoặc trang nghiêm cao quý, hoặc kiều diễm
động lòng người, điểm chung là ai nấy đều mang theo một thứ ánh mắt kỳ
quái hệt như Đao Liệt Hương vậy.
Như Ca đang cảm thấy khó hiểu, bất chợt nàng mở to hai mắt vì trông thấy một kẻ đáng ra không nên xuất hiện…
Hữu Cầm Hoằng! H ữu Cầm Hoằng từ trong nội đường đi ra, trong lòng ôm theo
một thanh cổ cầm bằng hồng ngọc có hình dáng đuôi chim phượng. Y từ tốn
bước lên đài ngọc, dùng một mảnh khăn vuông sạch sẽ cẩn thận điều chỉnh
lại thanh điệu, đến khi chỉnh xong thì cung kính đứng sang một bên, vẻ
như đang chờ đợi người chủ nhân của cây đàn ấy vậy.
Như Ca lẩm bẩm nói:
- Hữu Cầm tiên sinh đến đây làm gì? Không phải chỉ có mặt vào ngày mồng một và mười lăm hay sao!
Phong Tế Tế nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của nàng, bật cười bảo:
-Làm đệ tử thì phải giúp đỡ sư phụ khi có chuyện, Hữu Cầm Hoằng xuất hiện cũng là lẽ đương nhiên thôi.
- Đệ tử? Như Ca kinh ngạc đế n không khép miệng lại được:
- Ý của người là Tuyết cô nương chính là sư phụ của Hữu Cầm tiên sinh?
Hữu Cầm tiên sinh chính là đệ tử của Tuyết cô nương? Trời ạ, vậy Tuyết
cô nương ấy chẳng phải cũng là Cầm Thánh ư?
L ời to rồi! Vừa có thể trông thấy phong tư của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vừa có thể nghe được khúc nhạc của Cầm Thánh, quả là xứng đáng mà!
Chẳng trách nhiều người đánh nhau đến vỡ đầu như thế cũng chỉ muốn chen
vào Phẩm Hoa lầu cho bằng được. Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân… Cầm Thánh… làm sao mà hai con người tuyệt diệu ấy có thể hòa vào làm một nhỉ, máu
huyết trong người nàng hưng phấn đến mức sôi trào cả lên.
Bấy giờ lại đến phiên Phong Tế Tế giật mình:
- Ca Nhi, sao muội lại gọi Tuyết là cô nương?
- Tuyết… cô nương…
Như Ca bối rối:
- Sao ạ, có gì không phải chứ?
Phong Tế Tế cười chảy cả nước mắt bảo:
-Nha đầu ngốc, Tuyết có phải là cô nương đâu, y là một nam nhân chính hiệu đấy!
Nam nhân?
Như Ca cổ họng phát nghẹn, nhất thời bật ho khan sặc sụa!
Ngọc Tự Hàn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phồng lên đỏ hồng, vội vàng vỗ nhè nhẹ sau lưng giúp cho nàng dễ chịu lại.
Như Ca ho một lúc mới gượng được, lập tức kinh ngạc hỏi ngay:
- Tuyết, thật sự là nam nhân sao?
-Đúng vậy! Phong T ế Tế trông thấy khuôn mặt Ngọc Tự Hàn tràn đầy vẻ ân cần
với Như Ca thì trong lòng không khỏi chua xót nhưng vẫn mỉm cười đáp lại câu hỏi của nàng.
- Thế tại sao y lại là người đẹp nhất thiên hạ?
-Ầy, nam nhân thì không phải là người hay sao?
Như Ca rung động đến không thốt nổi một lời.
Đêm xuân tháng tư.
Tuyết bay đầy trời. Trên đài ngọ c, những đóa hoa tuyết long lanh trong suốt
bay lượn, xoay tít, mỉm cười đáp trên vạt áo của một vị bạch y nam tử
đang khảy đàn, vẩy vờn giữa ống tay áo của y như những gương mặt hạnh
phúc nhất.
Hoa tuyết lởn vởn bên cạnh vị bạch y nam tử hệt như có linh tính, quyến
luyến chẳng chịu xa rời, cứ lấp lánh phe phẩy trên đầu mày và khóe môi
của y.
Giữa màn tuyết lượn lờ tràn ngập ấy.
Bạch y nam tử thấp thoáng trông như một luồng sáng chói chang nhất trong cõi đất trời.
Luồng sáng ấy chói chang đến tuyệt mỹ.
Tuyết.
Tiếng đàn.
Thoắt trong trẻo rõ ràng, say sưa sâu lắng, réo rắt như suối chảy.
Thoắt cổ kính hùng hồn, cao vời thanh bạch, uyển chuyển xa xăm, trầm lặng tựa thông reo. Ti ếng đàn dường chất chứa một lời ai oán, một vẻ ngạc
nhiên, một niềm phẫn hận nặng lòng đau đớn nhất thế gian, một nỗi vui
mừng yêu thương tha thiết nhất hồng trần.
Đấy là một vị nam tử đẹp như hoa.
Tên của y là Tuyết.
Như Ca nín thở lặng nhìn y, vô tình đã bị y mê hoặc.
Trong luồng sáng rực rỡ chói chang, Tuyết lấp lánh xuất trần.
Giữa trán y thấp thoáng một vẻ đẹp kỳ lạ đến yêu mị, vẻ đẹp này quả thực làm người khác phải nhói buốt tim gan.
Trong một thoáng ngẩn ngơ, Như ca bỗng có cảm giác mình đã từng gặp qua y.
Tuy nhiên việc này quyết không có khả năng, nếu như nàng thật sự gặp qua Tuyết rồi thì vì sao nàng lại lãng quên y được chứ.
Chính vào lúc nàng đang mông lung suy nghĩ.
Tuyết, từ phía phượng cầm hồng ngọc, hướng về phía nàng khẽ nở một nụ cười. M
ột nét thanh nhã cứ quẩn quanh giữa gương mặt y, làm cho người ta nhìn
chẳng xong, trông chẳng thấu, xem chẳng tỏ, khiến họ nhịn không được
phải quan sát lại một lần nữa, rồi lại một lần nữa…
Như Ca không dám chắc Tuyết có phải vừa nhìn nàng hay không, bởi nàng phát
hiện ra trong lúc y cười, cả Phẩm Hoa lầu phần lớn đều ngây dại cả.
Khúc nhạc đã tấu xong.
Trong sự mong mỏi của mọi người, tiết mục quan trọng nhất của tối đêm nay cuối cùng cũng bắt đầu!
Đó chính là…
Tuyết sẽ chọn ra trong số những người ở đây một vị làm chủ nhân suốt đời của mình!
Sẽ là ai đây? Sẽ lựa chọn thế nào đây? Như Ca bắt đầu len lén phỏng đoán. Ừ m, có khi nào họ sẽ nói toạc ra bằng cách xem ai ra giá cao nhất không
nhỉ? Phương pháp này tuy dứt khoát trực tiếp, nhưng lại có chút dung
tục, chỉ sợ sẽ làm vấy bẩn thân phận của Tuyết.
Đúng lúc nàng đang nghĩ thế , một gã trung niên cả người phục sức đẹp đẽ,
dáng vẻ con buôn, vung cả mười mấy miếng vàng cực lớn trên đôi tay hét
to:
- Tuyết, chỉ cần ngươi bằng lòng theo ta, ta nguyện ý trả một vạn lượng hoàng kim!
Như Ca choáng váng, thật sự có kẻ trực tiếp như thế ư!
Một kẻ ở đâu đó lại thét:
- Ta nguyện trả mười vạn lượng!
-Hai mươi vạn lượng!
-Năm mươi vạn lượng!
“…”
- Một trăm vạn lượng!
Một thanh âm trong trẻo ngang bướng từ trong đám người ấy phát ra, lời thét giá làm ai nấy líu cả lưỡi.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy kẻ ấy chính là Thiên Hạ Vô Đao thành Đao Liệt Hương!
Đao Liệt Hương mày kiếm môi đào, ánh mắt thâm trầm ngời sáng, chăm chú nhìn về phía Tuyết đương thản nhiên mỉm cười, cô lặp lại thêm lần nữa:
- Ta nguyện trả một trăm vạn lượng hoàng kim, chỉ cần ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta.
Tuyết nghe vậy thì bật cười như hoa reo trong gió.
Y giơ một ngón tay trắng ngọc ra, ưu nhã đong đưa bảo:
-Con đàn bà đanh đá này giỏi thật, thiếu gia ta há phải đôi co với ngươi,
sau này tự khắc sẽ có kẻ đến dạy dỗ ngươi! Đao Liệt Hương cườ i gằn:
- Tiểu tử từ nơi xó xỉn nào đến không biết chết sống, dám nói chuyện với
ta như vậy! Bà cô đây chính là Thiên Hạ Vô Đao - Đao Liệt Hương, hôm nay ta đứng tại đây, để xem kẻ nào dám đến dạy dỗ ta!
- Thiên Hạ Vô Đao thì sao chứ? Thối quá, thối quá, quả là thối không ngửi được!
(chú: Hương là thơm, còn Xú là thối, ở đây gã chơi chữ nhằm nói kháy Đao Liệt Hương!)
Đao Liệt Hương nổi giận vỗ bàn, thu Hồng Hương đao vào tay, chực xông đến lấy thủ cấp của gã thiếu niên áo vải kia!
Thiếu niên áo vải nhẹ nhàng nhảy lên, phóng đến bên cạnh Tuyết trong bộ áo
trắng như sương, cúi đầu trước mặt y, cười đến là ngây thơ:
- Ầy dà dà, ngươi thật hấp dẫn làm sao, thiếu gia ta thích ngươi rồi đấy, ngươi theo ta có được không?
Đao Liệt Hương một đao thất bại, lòng không cam tâm, lại muốn bổ thêm đao
nữa, lại bị Đao Vô Hạ ngăn cản, cô nghe huynh trưởng bảo:
- Chờ đã, hình như có gì đó khác lạ.
Tuyết mỉm cười, quan sát gã thiếu niên áo vải.
Gã ước chừng mười tám tuổi, đôi mắt to ngời sáng, bờ môi đầy đặn hơi cong, hệt như quýt trổ mùa hạ đưa một mùi hương nhẹ phơn phớt qua mặt y.
Ngón tay của y khẽ vuốt lên bờ môi mê người của gã, hé nở một nụ cười xinh đẹp hỏi:
- Chàng thiếu niên, người là ai? Gã thiếu niên vừa bị y chạm đến, hồn vía đã bay mất ba phần:
- Ta… khục, bổn thiểu gia chính là thiếu chủ Lôi Kinh Hồng của Giang Nam Phích Lịch môn.
Nói rồi, gã cầm lấy tay Tuyết, cười bảo:
- Chỉ cần ngươi theo ta, ta sẽ đem cả Phích Lịch môn tặng cho ngươi!
Giang Nam Phích Lịch môn. Môn phái m ới nổi dậy trong võ lâm, mấy năm gần đây phát triển cực nhanh, tại khu vực Giang Nam hầu như đã là bá chủ. Phích Lịch môn giỏi sử dụng các loại hỏa khí, uy lực kinh người, sát thương
mạnh mẽ, các môn phái khác đương nhiên không muốn trở thành địch nhân
của họ.
Chưở ng môn của Phích Lịch môn là Lôi Hận Thiên thâm hiểm cuồng vọng, hỉ nộ
vô thường, trong chốn giang hồ đã kết oán không ít oan gia. Xem ra, tính tình của Lôi Kinh Hồng con trai lão cũng không khá khẩm hơn.
Tuyết khẽ nắm lại bàn tay Lôi Kinh Hồng, thở dài bảo:
-Lôi lang, người thật tốt…
Lôi Kinh Hồng chỉ cảm thấy lòng bàn tay của y trắng mịn, mềm nhuyễn như không xương liền chợt hóa ra si ngốc.
- Tiếc rằng…
Tuyết lại trút ra một hơi thở dài.
Lôi Kinh Hồng ngây dại hỏi tiếp:
- Tiếc rằng…?
Tuyết cười nhẹ, u buồn như một đóa hoa trắng tuyệt mỹ giữa trời khuya: - … Ta đã có người trong lòng. Ta yêu nàng yêu hết mực, chỉ không biết nàng có ghét bỏ ta hay không…
Nói rồi lại như muốn rơi lệ.
Lôi Kinh Hồng bị nỗi đau thương của y xé nát cả lòng, tức thì vỗ ngực bảo:
- Ai dám ghét bỏ ngươi, ta cho kẻ đó nổ nát nhừ!
- Còn nữa…
Tuyết xa xôi nhìn gã, trong mắt dường như còn có những hạt lệ châu trong vắt, lấp lánh phát sáng:
- Ta sợ người khác không cho ta và nàng ở bên nhau…
- Ai dám quấy rầy các ngươi, ta cho kẻ đó tan xác pháo!
Tuyết ngừng khóc bật cười, hệt như ngàn vạn đóa hoa trong chớp mắt nở rộ.