Dương Thanh Hà chống đầu, nhanh chóng đáp lại: “Đợi em làm gì?”
Triệu Liệt Húc: “Xuống đây.”
Dương Thanh Hà cúp máy, chào Trương Uẩn và xuống lầu.
Ngoài một vài chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa khách sạn thì còn có hai chiếc xe tư nhân khác.
Dương Thanh Hà tìm đúng chiếc Audi rồi đến gần, mặt kính xe tối thui, không nhìn thấy gì bên trong cả. Cô vừa mới khom người toan gõ cửa thì cửa kính đã hạ xuống.
Triệu Liệt Húc ném tài liệu trong tay sang ghế phụ rồi gác tay trái lên thành cửa.
Dương Thanh Hà diện một chiếc váy dạ hội nhỏ màu đỏ lưng cao phối cùng cái áo khoác be. Khi nãy anh không để ý, giờ nhìn lại mới thấy nom cô rất xinh đẹp.
Triệu Liệt Húc nhìn chằm chằm vào cổ áo của cô hai giây rồi cau mày.
Lần trước cũng vậy, cổ áo của cô thấp nên khi cúi người bị lộ ra một chút.
“Đứng thẳng lên.” Giọng anh trầm xuống.
Dương Thanh Hà hậm hực, từ tốn đứng thẳng người dậy, không biết lão này lại chập mạch gì nữa.
Tiểu Trương chạy tới, cười với Dương Thanh Hà rồi quay đầu nói với Triệu Liệt Húc: “Đội trưởng Triệu, vậy… bọn em áp giải người về trước.”
“Mọi người đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới.”
“Vâng.”
Triệu Liệt Húc xuống xe, cúi xuống nhìn cô rồi đưa tay ra kéo áo ngoài lại cho cô: “Anh phải quay lại đồn cảnh sát để xử lý chút việc. Nếu em ăn xong mà anh vẫn chưa tan làm thì tìm cô giáo em để cô đưa về.”
“Ồ, để cô Trương đưa em về có ổn không? Sau đó cô Trương sẽ phát hiện ra em và đội trưởng Triệu đang sống cùng nhau, như thế không sao chứ?”
Triệu Liệt Húc bật cười: “Vậy thì nhớ gửi cho anh mã số và biển số xe của tài xế. Nếu anh tan làm sớm sẽ gọi điện cho em, anh sẽ đến đón.”
Dương Thanh Hà liền đưa mắt nhìn lên trời: “Ồ.”
Triệu Liệt Húc đút tay vào túi quần: “Nghe chưa? Đừng khiến anh lo lắng.”
“Anh gọi em xuống đây chỉ để nói chuyện này?”
“Còn nữa, vết thương của em vẫn chưa lành. Đừng có ăn mấy đồ ăn cay, đồ k1ch thích đó. Nếu phải mời rượu thì uống một chút nước trái cây thay, hiểu chưa?”
Dương Thanh Hà đặt hai tay sau lưng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cứng rắn.
“Đội trưởng Triệu còn muốn dặn dò gì nữa không?”
“Không, đi đi, ngoan.” Triệu Liệt Húc vươn tay xoa đầu cô.
Trên cánh tay của anh có vết máu, Dương Thanh Hà lập tức chụp lấy cổ tay anh.
“Chảy máu rồi.” Cô nói.
“Vết thương nhỏ thôi.” Chẳng qua chỉ bị vài mảnh thủy tinh vỡ cứa vào, sượt qua tay một chút.
Cánh tay của người đàn ông cứng như sắt với làn da nóng hầm hập. Dương Thanh Hà ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi anh cong nhẹ, gương mặt sắc xảo, góc cạnh rõ ràng.
Cô nhớ sức mạnh khi bắt tội phạm của anh; vững vàng, chính xác, dứt khoát. Cả người đều toát ra khí phách kiên cường.
Một người đàn ông như vậy lại dịu dàng nói với cô.
Thật sự…
Thật sự cô không thể cưỡng lại được.
Nhưng sự dịu dàng ấy của anh lại rẻ đến khó tin, cũng không phải chỉ dành riêng mình cô. Cô chẳng qua chỉ là một trong những nạn nhân đáng thương của anh mà thôi.
Nghĩ đến đây, Dương Thanh Hà liền bực bội, cô hất tay anh ra và thốt lên: “Đáng đời.”
Cô xoay người bỏ đi.
Triệu Liệt Húc: “…”
Anh “ss” một tiếng, cảm xúc của phụ nữ đúng là lên xuống thất thường.
Triệu Liệt Húc vẫn gọi với cô lại: “Đừng có đi về một mình, nghe chưa?”
Dương Thanh Hà ngoảnh lại, làm mặt xấu với anh.
Anh bật cười thành tiếng, đôi mắt đen thẳm híp lại.
Rồi sau cũng có cách để trừng phạt cô thôi, con nhóc nghịch ngợm này.
……
Từ trong phòng họp đi ra, Triệu Liệt Húc bắt tay với đội phó cảnh sát quận Vân Châu, khách sáo vài câu rồi tiễn họ đi.
Trần Ký từ tầng ba xuống, vừa thấy anh bèn bảo: “Bằng chứng liên quan đến Tăng Quốc Phát đều đã được giao cho cơ quan kiểm sát. Sau khi thẩm tra và khởi tố sẽ sắp xếp ra tòa.”
“Được.”
“Tôi nghe Tiểu Trương kể các cậu đi bắt tội phạm thì gặp phải chị dâu?”
Triệu Liệt Húc vào văn phòng: “Từ lúc nào mà Tiểu Trương cũng lắm chuyện như vậy?”
Anh nhớ Trần Ký mới chính là kẻ chuyên buôn dưa lê nhất đồn cảnh sát, hệt mấy bà thím nhiều chuyện vậy.
Trần Ký: “Này, đó không phải do mọi người ai cũng tò mò sao? Họ đều nói đội trưởng Triệu ngồi trong xe đợi gái, còn là gái đẹp nữa. Tiểu Trương tiện miệng giải thích hết cả, tôi nghe đâu hoa khôi bên phòng kỹ thuật còn đỏ hoe cả mắt. Người ta đã thầm thương trộm nhớ cậu bấy lâu rồi.”
“…”
“Cái cô mắt to mà dáng cao gầy đấy.”
Triệu Liệt Húc: “Cậu ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à?”
Trần Ký: “Ô ~ phải rồi, cục trưởng Lý vừa mời chúng ta đi ăn, bảo chiều mai làm một chầu với nhau, tuyệt vời tuyệt vời.”
“Ngày mai? Sớm vậy ư?”
“Không sớm đâu, tôi đã tung hết mọi chiêu hiểm, vắt mồm vắt mép mới xin được đấy. Thế nào, ngày mai đưa cô ấy đến giới thiệu chính thức đi.”
Triệu Liệt Húc suy tư một lúc: “Được.”
Trần Ký kẹp tập tài liệu lớn dưới cánh tay, lấy trong ví ra cái hộp hình vuông màu đỏ chót, kín đáo đưa cho Triệu Liệt Húc: “Đây, đừng có nói người anh em này đen tối, trăng mờ gió lớn, nhớ lái xe an toàn.”
Dứt lời, Trần Ký chạy vèo đi, lại còn hét rõ to: “Về đi, về đi!”
Triệu Liệt Húc cầm cái hộp đó lên xem.
Durex siêu mỏng, siêu mềm mịn, cực nhạy cảm.
……
Dương Thanh Hà trở lại phòng ăn, trên bàn xuất hiện thêm một nhân vật. Người đó mặc một bộ âu phục màu đen và quay lưng về phía cửa, bóng lưng thẳng tắp trông đầy khí thế.
Phó hiệu trưởng thấy cô quay về lập tức cười nói: “Thanh Hà tới đây nào, đúng lúc ba em ở đây, sao em không nói cho chúng tôi biết.”
Dương Thanh Hà hơi nhíu mày, chậm rãi bước đến, dần dần trông thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Thực sự là Chu Khôn.
Bộ âu phục thẳng thớm được cắt may tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ; đôi giày da đắt tiền bóng loáng. Từng cử chỉ, nét mặt đều lãnh đạm, đúng chuẩn doanh nhân thành đạt.
Chu Khôn đặt ly rượu xuống và đứng dậy, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười, giúp Dương Thanh Hà kéo một cái ghế tựa sang.
Phó hiệu trưởng: “Đến đây, hai người cùng nhau ngồi đây đi.”
Dương Thanh Hà nghiêm mặt, lạnh lùng ngồi xuống. Trên người Chu Khôn thoang thoảng mùi nước hoa, cô dịch sang chỗ Trương Uẩn một chút.
Chu Khôn hờ hững nói: “Ba tình cờ đến đây để bàn chuyện làm ăn. Vốn ngày mai ba định đến thăm trường của con một lát, vừa hay gặp ngài phó hiệu trưởng. Mẹ con và ba có nghe nói về chuyện của con. Nếu cảm thấy không thoải mái thì vài ngày nữa, con cùng ba quay về New York.”
Từng câu từng chữ của ông ta đều lạnh nhạt, cái giọng trầm trầm chẳng có bao nhiêu tình cảm.
Bất kể là với ai, ông ta cũng dùng giọng điệu như thế, hệt một người vô cảm.
Dương Thanh Hà đã sớm quen với việc này, “dạ” một tiếng đối phó trước.
Chu Khôn không thừa lời với cô thêm nữa, chỉ mỉm cười nghe phó hiệu trưởng nói, thỉnh thoảng tiếp chuyện vài câu.
Tuy rằng cô không giao tiếp nhiều với Chu Khôn nhưng người đàn ông này, ngay từ lần đầu tiên gặp, Dương Thanh Hà đã hơi bài xích ông ta. Cô cứ luôn có một cảm giác lạnh lẽo, tê dại đến khó tả.
Năm đó, lần đầu tiên đến nhà họ Chu, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Chu Khôn, trên lưng cô y như có kiến bò vậy.
Ông ta có một đôi mắt dài mảnh, người khác nhìn vào trong đó có thể rùng mình.
Có lẽ những người làm kinh doanh đều có một đôi mắt như vậy, khiến người ta không dám coi thường.
Trong miệng Dương Thanh Hà nhạt thếch, nhưng chỉ ngồi đây và ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng này thôi cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Phó hiệu trưởng nói: “Trường chúng tôi có kế hoạch xây một thư viện mới vào cuối năm nay. May mà có ngài Chu đây tài trợ, tôi thay mặt toàn thể sinh viên trong trường cám ơn ngài.”
Vẻ mặt của Chu Khôn trước sau như một: “Nếu không tìm được nhà thiết kế phù hợp thì có thể liên hệ với trợ lý của tôi. Tôi sẽ giới thiệu một số nhà thiết kế xuất sắc cho trường.”
“Tốt quá rồi, thật sự cám ơn ngài. Nào, ngài Chu, tôi xin kính ngài một ly.”
Chu Khôn khẽ gật đầu, nhấp một ngụm tượng trưng.
Phó hiệu trưởng: “Chưa giới thiệu với ngài; đây là chủ tịch huyện Ngu Thành*; còn đây là người chuẩn bị cho triển lãm tranh – Đổng Lệ; kia là giáo viên trường chúng tôi – Trương Uẩn, cũng là giáo viên chuyên khoa của Thanh Hà.”
*Ngu Thành là một huyện thuộc địa cấp thị Thương Khâu, tỉnh Hà Nam.
Chu Khôn nhìn Trương Uẩn, hai mắt híp lại, cười nhạt: “Vì triển lãm tranh lần này, cô đã vất vả nhiều rồi. Trương… Trương Uẩn, phải không? Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Thanh Hà.”
Trương Uẩn giật mình, rồi lập tức xua tay: “Là chuyện nên làm thôi ạ.”
Chu Khôn vẫn tươi cười như trước, nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Ông ta hơi ngả người ra sau, hai ngón tay vuốt cổ tay áo.
Trương Uẩn ngẩn người, tay khẽ siết lại rồi cúi đầu im lặng.
Bữa tiệc kết thúc, Chu Khôn bảo trợ lý đi thanh toán, chào hỏi khách sáo để họ rời đi trước, bảo rằng có chuyện muốn nói riêng với Thanh Hà.
Khi chỉ còn hai người ngồi trước bàn tròn, ánh đèn vàng ấm áp cũng trở nên lạnh lẽo.
Chu Khôn uống xong một ít rượu vang đỏ sót lại rồi nói: “Nếu cần gì thì nói cho ba biết.”
Ông ta làm việc luôn giữ thể diện, khi còn ở New York những khoản chi tiêu hàng tháng đều đưa cho cô đúng hạn, hơn nữa con số cũng hào phóng.
Dương Thanh Hà: “Vâng.”
Trợ lý thanh toán xong trở lại, Chu Khôn nói: “Ba sẽ đưa con về trường.”
“Tôi tự về được.”
Chu Khôn cố nhịn cười: “Con phải cho ba cái để ăn nói với mẹ con chứ.”
Thôi Bình mà quan tâm đến cô sao?
Ông ta biết mình chỉ đang nói cái quan tâm ngoài mặt, và cả ông ta với cô đều biết điều đó.
Tất cả đều là bề ngoài mà thôi, Dương Thanh Hà không muốn tranh cãi với Chu Khôn nên đành phải đi theo ông ta.
Trợ lý lái xe ngồi ở ghế trước, Dương Thanh Hà và Chu Khôn ngồi phía sau. Trông ông ta có vẻ hơi mệt mỏi, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi.
Trợ lý xác định vị trí dẫn đường đến Đại học Trung Tế.
Dương Thanh Hà: “Đến Hân Uyển.”
“Vâng.”
Hai tay Chu Khôn đan vào nhau để ở trên đùi, không quan tâm tới cô.
Dương Thanh Hà nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, thành phố đang dần chìm vào màn đêm, những ánh đèn lung linh cũng không thể ngăn được bóng đêm đang dần cắn nuốt vạn vật.
Trên đường đi, Chu Khôn chẳng nói năng gì với cô. Thậm chí, ngay cả khi tới khu chung cư, lúc cô xuống xe, ông ta cũng không hề lên tiếng.
Chu Khôn vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe nhanh chóng rời đi làm nổi lên cơn gió, những chiếc lá ngô đồng bị gió cuốn lên rồi đáp xuống mặt đất.
Chú chim đậu trên cột điện bỗng nhiên giương cánh bay đi, chỉ còn lại hình dáng mơ hồ hòa dần vào màn đêm tăm tối.
Phía trước có một chiếc Audi chạy tới, cùng lúc lướt qua xe của Chu Khôn.
Dương Thanh Hà nhìn thoáng qua là nhận ra ngay xe của Triệu Liệt Húc.
Cô liếc nhìn thời gian, đã gần mười giờ rưỡi.
Triệu Liệt Húc bấm còi hai tiếng, vừa hạ cửa kính xuống đã thấy nàng này chẳng thèm chờ anh đã tự đi lên lầu.
Triệu Liệt Húc: “…”
Dương Thanh Hà thay giày bước vào nhà, mặc kệ người đàn ông ở phía sau. Cô uống cạn ly nước rồi cất túi vào phòng, sau khi từ trong phòng ngủ đi ra lại đến ban công thu dọn quần áo.
Triệu Liệt Húc đang nấu nước đường trong phòng bếp, thấy cô đi ra bèn nói: “Đau bụng à? Lát nữa qua đây uống chút nước ấm.”
Cô lại coi anh như không khí rồi.
Triệu Liệt Húc chống hai tay lên bục tráng men, nhìn chằm chằm bóng lưng cô và cười khẽ.
Những nếp uốn trên chiếc váy đỏ cô đang mặc nhẹ nhàng lắc lư theo làn gió, mái tóc dài buộc lệch sang một bên. Vì chiều cao có hạn, đặc biệt lúc cất quần áo cô phải nhón chân lên, chiếc áo khoác màu be cũng sắp tuột khỏi bờ vai ấy.
Móc quần áo bị chọc mấy lần vẫn chưa trúng, bỗng dưng tay ấm lên, không biết từ khi nào, Triệu Liệt Húc đã đứng sau lưng cô.
Anh lấy từng cái một, Dương Thanh Hà nhận lấy quần áo ôm vào trong ngực.
Anh hỏi: “Đống quần áo này là em giặt à?”
“Chẳng lẽ lại có cô Tấm nào tới giặt ư?”
“Em giặt tay hử?”
Dương Thanh Hà: “Vâng.”
“Ở nhà có máy giặt, đừng dùng tay.”
“Ồ.”
Triệu Liệt Húc nói: “Ngày mai ở đồn mở tiệc ăn mừng, cục trưởng Lí sẽ thiết đãi mọi người, anh đưa em đi cùng nhé.”
“Em cũng đâu phải là gì của anh, đi làm cái gì chứ.”
“Ai nói em không phải.”
Màn đêm rơi xuống, giọng anh càng trầm lắng, mạnh mẽ hơn, lại có chút gì đó khàn khàn mê hoặc.
Dương Thanh Hà nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Triệu Liệt Húc đưa quần áo cho cô: “Sao? Không muốn à?”
“Lúc nãy anh nói thế là có ý gì?”
Triệu Liệt Húc cười nhẹ, anh không đáp, chỉ nhéo nhéo mặt cô. Đôi mắt ấy nhu hòa như bầu trời đầy trăng và sao sau lưng anh vậy.
“Em hỏi anh có ý gì?”
Triệu Liệt Húc: “Ngày mai đi sẽ biết.”
Còn trêu cô?
Cô thuận tay túm lấy một bộ quần áo ném thẳng vào mặt anh, rồi thở hồng hộc nói: “Không đi đấy!”
Mặt Triệu Liệt Húc bị đập cho tê rần. Anh cầm lên nhìn kỹ thì thấy là một chiếc áo phông và qu4n lót. Áo phông là của anh, còn qu4n lót là của cô.
Dương Thanh Hà đi được vài bước lại quay phắt lại, giật lấy qu4n lót trong tay anh: “Đồ bi3n thái!”