Ăn cơm xong, Dương Thanh Hà nằm dài trên sô pha xem thời sự.
Triệu Liệt Húc thì rửa bát trong phòng bếp, Dương Thanh Hà biếng nhác hỏi: “Cần em giúp không? À, em biết rồi, không cần chứ gì, vậy thì thôi.”
Cô tự hỏi tự trả lời luôn.
Triệu Liệt Húc bất đắc dĩ cười.
Anh rửa tay rồi vào phòng khách, cướp lấy chiếc remote từ tay cô, “Ăn cơm xong thì đi lại cho thức ăn tiêu hóa.”
Dương Thanh Hà lật người, “Ăn no buồn ngủ quá.”
Triệu Liệt Húc tắt TV, “Đứng dậy, ra ngoài mua chút đồ với anh.”
“Mua gì ạ?”
“Em cứ thay áo quần trước đã, lát nữa chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại, đường ống nhà bếp có chút vấn đề, để anh đi kiểm tra thử.”
Dương Thanh Hà nhớ lại mấy hôm trước anh có nói sẽ dẫn cô đi mua quần áo. Cô vào phòng ngủ và chọn đại một chiếc váy, vừa thay vừa lớn tiếng hỏi: “Ông chủ Triệu muốn dẫn em đi mua sắm sao?”
Triệu Liệt Húc ngồi xổm trước thùng dự trữ nước, không trả lời.
Dương Thanh Hà thay xong đồ, bé giọng lò dò phía sau rồi chồm lên lưng anh, “Bị hỏng chỗ nào vậy? Bị rỉ nước ạ?”
Anh nắm tay cô và đứng dậy, anh ôm hai bắp chân rồi cõng cô lên.
“Ừm, lát nữa mua một cái ống mới thay là ổn.” Triệu Liệt Húc cõng cô đi đến cạnh bàn ăn, “Lấy chìa khóa xe.”
Dương Thanh Hà với chiếc chìa khóa, Triệu Liệt Húc đi đến hành lang thay giày, anh bảo cô lấy giày của mình ra, rồi cứ thế cõng cô xuống lầu.
Lúc xuống lầu thì bắt gặp đôi vợ chồng già ở tầng dưới, ông cụ bảo với vợ mình: “Này mình, đây là cô bạn gái của Tiểu Triệu mà lần trước tôi kể với bà đó, hai đứa đi đâu đấy?”
Dương Thanh Hà thấy hơi ngượng toan muốn xuống, nhưng Triệu Liệt Húc không cho.
Anh nói: “Tụi cháu ra ngoài đi dạo ạ.”
Dương Thanh Hà đấm bả vai anh, thì thào: “Để em xuống đi.”
Bà cụ che miệng cười, “Ra ngoài đi dạo cũng tốt đấy, thường ngày Tiểu Triệu cũng không hay ra ngoài, cháu muốn xuống lầu thì cứ để nó cõng, lúc còn trẻ thì cứ tranh thủ.”
Sau vài câu bông đùa, mọi người chào tạm biệt.
Từ xa vẫn nghe được tiếng ông cụ: “Đúng là đàn ông, ha ha, yêu vào đều giống nhau cả.”
Dương Thanh Hà đang ngồi trên lưng anh, lẩm bà lẩm bẩm: “Xấu hổ chết đi được…”
Triệu Liệt Húc vẫn tỉnh bơ đáp, “Anh cõng bạn gái mình thì có sao chứ?”
Dương Thanh Hà đấm anh rồi nhoẻn cười.
…
Triệu Liệt Húc đưa cô đến một khu trung tâm thương mại khá lớn gần nhà, thường ngày anh đều đến đây để mua đồ.
Dương Thanh Hà được anh nắm tay dẫn vào thang máy.
“Anh dẫn em đi mua sắm thật à?”
“Trước tiên đi chọn lễ phục, sau đó sẽ đi mua những thứ em thích.”
Dương Thanh Hà: “Lễ phục?”
“Ngày mốt có dạ tiệc, phải ăn mặc chỉn chu một chút.”
“Em muốn mặc đồ đôi với anh.”
Triệu Liệt Húc cười, anh dắt cô đến một cửa hàng lễ phục cao cấp, gần như toàn bộ tầng lầu đều là mặt tiền của cửa hàng này.
Nhân viên bán hàng đón tiếp và dẫn hai người đến ngồi đợi ở khu vực lễ tân. Họ giới thiệu bộ sưu tập mới theo mùa đầy chuyên nghiệp.
Dương Thanh Hà đang lật xem quyển sách, Triệu Liệt Húc khoác cánh tay trên thành ghế sô pha như khoác cả người cô vậy. Anh uống một hớp trà, bộ ấm trà được chạm khắc những bông hoa rất tinh xảo theo phong cách Châu Âu, đây là trà hoa nhài.
Cô nhân viên nói: “Mùa này bộ sưu tập của chúng tôi lấy cảm hứng từ sự tươi mát và vẻ đẹp của những khu rừng, trang phục được thiết kế theo hướng lịch thiệp cùng gam màu chủ đạo thanh lịch. Những mẫu quần áo này được các nhà thiết kế giới thiệu rất nhiều, còn màu hồng phấn đây là kiểu dáng được mọi người yêu thích nhất.”
Chiếc váy cúp ngực màu hồng phấn, điểm xuyết trên nền hồng là những ren hoa màu trắng, nhã nhặn nhưng không kém phần đáng yêu.
Cô nhân viên cười: “Trông em còn trẻ, mặc chiếc váy này rất hợp, vừa chỉn chu lại tự nhiên. Điểm nhấn của chiếc váy nằm ở chiếc nơ bướm phía sau lưng, em muốn mặc thử không?”
Dương Thanh Hà nghiêng đầu nhìn anh: “Anh thích cái nào?”
Triệu Liệt Húc cười: “Anh thích cái nào ư? Anh thấy cái nào cũng đẹp, màu hồng rất dễ thương.”
Dương Thanh Hà: “Để em mặc thử, chờ em nha.” Cô vỗ đùi anh.
Hình như vừa có khách vào cửa hàng, nhân viên thân thiện chào hoan nghênh quý khách.
Triệu Liệt Húc dựa người trên sô pha, anh vừa cười vừa lật quyển sách.
Cô mặc gì cũng đẹp.
Đợi chừng mười phút, mắt anh bỗng tối sầm, hai mắt bị tay ai đó che lại.
Cô còn cố ý kìm giọng lại: “Đoán xem ai đây?”
Triệu Liệt Húc gập sách lại: “Thay xong rồi à?”
Dương Thanh Hà thả tay: “Tèn ten! Đẹp không?”
Triệu Liệt Húc đứng dậy, vén tóc cô ra sau tai: “Nếu em thích thì lấy cái này đi.”
Dương Thanh Hà quay lưng lại: “Cái nơ bướm này, phiền đội trưởng Triệu thắt giúp em.”
Nhân viên cười tủm tỉm rồi lùi về sau.
Cô túm phần tóc dài lên, chiếc nơ bướm xinh đẹp lộ ra, trên lưng vẫn còn mang vết thương, mặc dù lễ phục đã che đi gần hết nhưng vẫn thấy thoáng qua miếng băng gạc.
Trước mặt cô là một tấm gương, anh đứng phía sau thắt nơ bướm cho cô.
Dương Thanh Hà cười: “Anh biết thắt chứ?”
“Nhưng mà thắt không được đẹp cho lắm.”
“Em rất thích mẫu váy này.”
Triệu Liệt Húc kéo chiếc nơ bướm: “Ừm, trông rất đáng yêu.”
Dương Thanh Hà hơi nghiêng người để soi gương, cười tủm tỉm rồi nhìn về phía anh, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Triệu, đến mở quà này.”
Triệu Liệt Húc nhếch môi cười.
Giỏi lắm, cô lại quyến rũ anh.
Nhân viên: “Bộ này được không ạ?”
Triệu Liệt Húc nhìn chằm chằm cô gái đang cười xấu xa: “Lấy cái này cho tôi, tìm giúp cô ấy một đôi giày cao gót vừa vặn, không cần quá cao đâu.”
“Vâng, xin mời đi theo tôi.”
Dương Thanh Hà nhấc làn váy, vừa quay sang đã chạm mặt người quen.
Triệu Liệt Húc đút hai tay trong túi, anh theo ánh mắt cô thì thấy Trương Uẩn.
Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, có vẻ cũng đến để chọn lễ phục.
Trương Uẩn khẽ gật đầu chào, trên mặt tỏ vẻ hơi ngạc nhiên rồi sau đó chỉ còn lại lúng túng.
Dương Thanh Hà nhìn về phía người đàn ông đi bên cạnh Trương Uẩn. Anh ta đi giày da và mặc Âu phục, nét mặt vô cảm, trông khá quen.
Nhân viên đưa cô đi chọn giày, ngay lúc mang giày vào, Dương Thanh Hà sực nhớ ra người đàn ông đó là ai.
Thấy cô ngẩn người, Triệu Liệt Húc hỏi: “Không thích đôi giày này à?”
“Không phải, đôi giày này rất xinh, không cao quá nên mang thoải mái lắm ạ.”
Triệu Liệt Húc ngồi xổm xuống, cởi giày cho cô, rồi bảo với nhân viên: “Lấy đôi này.”
“Vâng thưa quý khách.”
Dương Thanh Hà rụt chân lại, “Đang ở ngoài đấy.”
“Ở ngoài thì làm sao?”
Triệu Liệt Húc tự mình thay giày cho cô.
Dương Thanh Hà cắn môi, khẽ cười.
Trước kia cô đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi yêu, giờ thì cuối cùng cô đã biết.
…
Triệu Liệt Húc đi thanh toán, Dương Thanh Hà thay quần áo, khi từ phòng thay đồ ra thì vừa hay lại gặp Trương Uẩn.
Dương Thanh Hà không muốn nói chuyện với Trương Uẩn song cô ta đã mở lời trước.
“Thanh Hà… Tôi…” Cô ta ngập ngừng rồi dừng lại, như không biết nên nói gì.
Dương Thanh Hà xua tay để nhân viên ra ngoài trước, cô nhìn Trương Uẩn, cũng biết cô ta muốn nói gì.
“Cô Trương, chuyện của các người không liên quan gì đến tôi, không cần giải thích với tôi.”
Người đàn ông đi cùng Trương Uẩn là một trong những trợ lý của Chu Khôn, nếu cô không gặp anh ta vài lần ở Mỹ thì cũng không nhận ra được. Cô không biết Trương Uẩn làm cách nào mà quen biết được Chu Khôn, nhưng ông ta cũng chỉ là bố dượng của cô trên danh nghĩa, mọi thứ về ông ta đều không liên quan đến cô.
Trương Uẩn đỏ mặt và khó xử, cô ta im lặng một lúc rồi cất lời: “Thành thật xin lỗi, tôi chỉ là…”
Dương Thanh Hà cười khẩy, “Cô nghĩ mình đã phá hoại hạnh phúc gia đình của tôi nên cảm thấy có lỗi sao?”
Trương Uẩn ngấm ngầm thừa nhận.
Dương Thanh Hà: “Cô nghĩ mình thật sự phá được sao? Tôi đoán ông ta là một doanh nhân thành đạt, nên ngoài cô ra hẳn phải có thêm vài người khác nữa. Cô Trương, có duyên thì sẽ đến được với nhau, vô duyên đừng cưỡng cầu, tránh để bản thân bị tổn thương.”
Cô không hiểu rõ Chu Khôn, nhưng ông ta và Thôi Bình đã kết hôn bao năm nay, cho dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng địa vị cũng vững chắc, những người phụ nữ qua lại với ông ta cũng đều chỉ là qua đường, có qua có lại. Nhưng Trương Uẩn không giống họ, cô ta sẽ thật lòng còn Chu Khôn thì không.
Trương Uẩn lắc đầu, thở dài rồi cười khổ, “Em và đội trưởng Triệu thế nào rồi?”
“Tôi nói rồi, có duyên thì sẽ đến được với nhau.”
Trương Uẩn: “Thế à?”
Dương Thanh Hà không nói nữa, bước ra khỏi phòng thay đồ. Triệu Liệt Húc cầm túi đồ đang đợi, anh ngoắc tay về phía cô.
Dương Thanh Hà chạy đến ôm lấy anh, Triệu Liệt Húc ôm lại, vừa cười vừa nói bước ra khỏi cửa hàng.
Ra đi để lại một đám nhân viên ngồi bàn tán xôn xao.
“Lần đầu tiên tôi thấy có người chiều bạn gái thế, cảm giác cứ như sếp tổng bá đạo ngoài đời vậy.”
“Sớm biết tôi đã quay video đăng lên tiktok rồi, nhất định sẽ nổi lắm.”
“Tôi nghe kể anh kia là cán bộ nhà nước thì phải?”
Trợ lý bước đến chỗ Trương Uẩn, nói: “Cô Trương có cần gì nữa không?”
Trương Uẩn xoa mi tâm, “Ngài Chu đang ở đâu?”
“Tổng giác đốc Chu đang tổ chức cuộc họp video.”
“Tôi có thể đến gặp anh ấy không?”
“Hôm nay thì không được.”
Trương Uẩn gật đầu, “Vậy phiền anh đưa tôi về nhà đi, cảm ơn.”
…
Dương Thanh Hà ôm eo anh, “Bộ đầm và cả đôi giày nữa hết bao nhiêu tiền vậy, em thấy cửa hàng đó cũng không rẻ.”
“Thế nào, tiếc tiền à?”
“Ấy, một tháng lương của anh có nhiêu đâu chứ, em không thể tiêu đến mức làm anh nghèo được.”
Triệu Liệt Húc dựa cùi chỏ vào vai cô, anh bẹo mặt cô một cái, “Em đã nói gì với Trương Uẩn?”
“Sao anh biết em nói chuyện với cô ta?”
“Nhân viên ra ngoài cả rồi mà hai người vẫn chưa ra.”
Dương Thanh Hà cười, “Con người đúng là một giống loài kỳ lạ, em cảm giác cô Trương cũng không thích anh đến vậy.”
Hai người đi lên tầng ba bán nữ trang.
Triệu Liệt Húc ôm cô, vừa đi vừa hỏi, “Lần trước ở triển lãm tranh giả vờ không quen anh, Trương Uẩn không hỏi gì em sao?”
“Thế nên em mới nói, cô Trương không thích anh đến vậy, anh cũng không cần nghĩ bản thân quá hấp dẫn. Lần đó em giả vờ không quen anh là để xem thái độ của anh với cô Trương, em phải tìm hiểu một chút chứ, đúng không? Dù gì cô ta cũng là đối tượng xem mắt của anh.”
Còn nữa, lần trước Trương Uẩn hào hứng giới thiệu tranh với anh. Nếu cô nói với Trương Uẩn rằng cô cũng quen biết anh thì chắc chắn cô ta sẽ rất xấu hổ. Dù sao lúc đó Trương Uẩn vẫn có ấn tượng tốt về anh kia mà.
Dương Thanh Hà: “Anh thấy cô Trương là người thế nào?”
Triệu Liệt Húc thấy câu hỏi này hơi khó trả lời.
Dương Thanh Hà cấu anh một cái, “Nói thật.”
“Thục nữ, đoan trang, là một người rất đơn giản.” Một lời đánh giá công bằng, rạch ròi và không có lấy chút cảm xúc riêng tư nào.
Dương Thanh Hà ừm một tiếng, “Ừm, em cũng nghĩ vậy.”
Thế nên Trương Uẩn càng không nên dây vào vũng bùn này.
…
Trương Uẩn đang ngồi trên xe mà mặt mày trắng bệch, trợ lý nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi: “Cô Trương thấy không thoải mái ạ?”
Trương Uẩn nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêng người sang một bên, khung cảnh phố xá ngoài cửa dần trở nên nhạt nhòa trong mắt cô ta.
Trương Uẩn và Chu Khôn không thể tiến đến bước ấy, nhưng hai người đều hiểu rõ tình cảm của nhau mà không cần nói ra.
Nếu như cô ta thích Triệu Liệt Húc vì nhân phẩm và tài năng của anh, thì cô ta yêu Chu Khôn mà không cần lý do, vừa gặp cô ta đã say đắm ông rồi.
Lần đầu tiên gặp gỡ không phải trong buổi tiệc hôm đó, nhưng cụ thể thì cô ta không nhớ rõ. Đại khái đêm đó lần đầu tiên cô ta uống say, không chỉ vì Triệu Liệt Húc, mà cũng vì cô ta đã đến độ tuổi này, phải chịu rất nhiều áp lực. Có đôi lúc cảm thấy một mình không thể cáng đáng hết mọi chuyện.
Lúc đó cô ta lái xe trong tình trạng say rượu, vượt đèn đỏ và xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
May mắn thay không ai bị thương, nhưng xui xẻo là đâm vào một chiếc siêu xe.
Lúc ấy đầu óc tỉnh táo hơn phần nào sau cơn quay cuồng, Trương Uẩn vừa thầm hối hận vừa lo lắng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Cô ta bước xuống xe, ngay khi ngước mắt lên đã chạm phải một đôi mắt đen như mực. Người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, đường nét đầy tuấn tú nhưng vẻ mặt lạnh lùng làm người ta rét run.
Sau khi nhìn nhau vài giây, cô ta cuống quít để lại số điện thoại của mình cho người đó và nói rằng sẽ đền bù.
Cô ta đã cố hết sức để giải thích và xin lỗi, nhưng người đàn ông ấy từ đầu đến cuối chẳng hề đáp một câu nào.
Trương Uẩn còn tưởng ông đang tức giận, nào ngờ ông chỉ cười nhạt rồi bảo: “Tôi không truy cứu chuyện này.”
Ông cầm lấy tờ giấy ghi số của cô ta rồi lạnh lùng bỏ đi.
Đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, Trương Uẩn đã sốc song cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cho đến khi cô ta gặp lại ông ở khách sạn vào đêm hôm đó.
Trương Uẩn thấy được ông cũng nhận ra cô.
Giữa nam nữ đôi khi có thể ngầm hiểu được ý nhau.
Tối hôm đó, Trương Uẩn nhận được tin nhắn từ ông.
‘Vẫn còn nhớ tôi chứ?’
Lần đầu tiên trái tim Trương Uẩn đập nhanh như vậy, cô ta trả lời lại rằng vẫn còn nhớ, nhưng sau đó không thấy ông trả lời lại nữa.
Ngay từ đầu Trương Uẩn cũng biết mình đã sai lầm khi bắt đầu mối quan hệ này…
Nhưng cô ta không kiềm chế được, đây là điều đáng sợ nhất trong chuyện tình cảm. Cô ta không thể kiểm soát được chính mình.
Cô ta thừa biết người đó đã có gia đình, và con của ông còn là học trò của mình. Biết theo ông ta sẽ không có kết quả, cũng như chỉ thoáng qua là ông ta phải đi rồi.
Trương Uẩn hít một hơi thật sâu, hỏi trợ lý: “Tôi rất muốn gặp ngài Chu, thật sự hôm nay không được ư?”
Trợ lý bình tĩnh đáp: “Cô Trương vừa nói chuyện gì với cô Thanh Hà? Cô Trương nghĩ bây giờ gặp mặt thì có thể nhận được câu trả lời thoả đáng không?”
“Anh biết Thanh… À, đúng rồi, các người là người một nhà mà.”
Trợ lý tập trung lái xe, không nói thêm gì nữa.
Trương Uẩn khịt mũi, cô ta nuốt hết mọi uất ức và đắng cay vào lòng.
Đây là con đường do chính cô ta lựa chọn, không thể trách ai được.