Liệt Húc Thanh Hà

Chương 49



Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Triệu Liệt Húc: “Cậu hãy đem điện thoại của hai người này đến phòng kỹ thuật để truy xuất nguồn gốc người gửi.”

“Vâng.”

“Phía Từ Duệ Hàng có hỏi gì không?”

Tưởng Bình: “Cậu ta không hỏi đã xảy ra chuyện gì. Em thấy hình như mối quan hệ giữa Từ Duệ Hàng và mẹ cậu ta không tốt lắm, biết mẹ mình chết mà chẳng đau buồn chút nào. Từ Duệ Hàng cũng không biết cuộc sống thường ngày của Nguyễn Lệ Chi, chỉ kể tối qua Nguyễn Lệ Chi đã về trước. Lúc đi bà có nghe điện thoại trông rất vui vẻ, sau đó cậu ta gặp bạn cùng lớp, sáng sớm nay mới về trường rồi ngủ thẳng tới trưa, tận đến khi nhận được thông báo từ cảnh sát.”

Triệu Liệt Húc biết tính tình Từ Duệ Hàng lạnh lùng, kiêu ngạo, thờ ơ. Từ nhỏ cậu ta đã không mấy thân thiết với cha mẹ nên cái gia đình này chia năm xẻ bảy.

Rõ ràng là người một nhà, nhưng lại là những người ít hiểu nhau nhất.

Triệu Liệt Húc trở lại phòng thẩm vấn, Từ Hồng Minh trông có vẻ rất hoang mang.

Hình như ông ấy vẫn chưa hiểu, “Tại sao cô ta lại bị giết được, bi3n thái đến thế ư? Liệu có phải cô ta đã chọc nhầm ai đó không?”

Từ Hồng Minh đang ám chỉ là Nguyễn Lệ Chi tự chuốc lấy khổ, lả lơi ong bướm như vậy, không chừng biết được bí mật gì nên mới rước họa vào thân.

Triệu Liệt Húc tiếp tục thẩm vấn.

“Gần đây nạn nhân có biểu hiện gì bất thường không ạ? Thường ngày bà hay làm gì?”

Từ Hồng Minh: “Chú bộn bề công việc, thường xuyên đi công tác, hiếm khi gặp Nguyễn Lệ Chi ở nhà. Cô ta không có công việc nên suốt ngày ăn chơi đàng đi3m. Nếu phải nói biểu hiện gì bất thường thì có lẽ là cô ta ngày càng không giống cô ta.”

Từ lúc kết hôn đến giờ, Nguyễn Lệ Chi như trở thành con người khác.

Từ Hồng Minh dừng một chút, ấp úng kể: “Trong nhà có căn phòng mà cô ta cấm không cho ai vào, hình như sau khi trở về từ Thái Lan mới như vậy. Chú nghe bảo là xin được mấy cái thứ đồ bị tà ma nào đó, cũng kể từ đó Nguyễn Lệ Chi bắt đầu phẫu thuật thẩm mỹ, nghe đâu thứ đó sẽ cắn trả, liệu có phải…”

….

Một tiếng sau, buổi thẩm vấn gia đình nhà họ Từ kết thúc. Triệu Liệt Húc tiễn Từ Hồng Minh ra về, sự việc vẫn chưa hé lộ chân tướng, bất cứ ai đều có thể là hung thủ, nhưng bọn họ giống chỉ đơn thuần là thân nhân của người quá cố hơn là đối tượng bị tình nghi.

Tuy Từ Hồng Minh và Nguyễn Lệ Chi có mâu thuẫn, song người sống sờ sờ tối qua còn gặp nhau, hôm nay bỗng dưng bị giết hại bằng cách thức tàn nhẫn như vậy thì không ai có thể chấp nhận được.

Từ Hồng Minh vội vàng chạy đến, “Con chờ một lát, ba có chuyện muốn nói.”

Từ Duệ Hàng vẫn tiếp tục cất bước.

Triệu Liệt Húc nhìn bóng lưng bọn họ, khi hai người sắp rẽ vào góc thì Tiểu Trương chợt dẫn ai đó từ đầu kia bước ra, đối mặt với cha con Từ Hồng Minh.

Là Chu Khôn.

Ông ta ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sảng khoái, mang đôi giày da giẫm từng nhịp xuống mặt đất tạo ra tiếng đi vững vàng.

Từ Hồng Minh trao đổi vài câu với Chu Khôn, Chu Khôn vỗ lên vai ông ta một cái như đang an ủi, sau đó cũng không nhiều lời bèn đi theo Tiểu Trương.

Đôi mắt của Chu Khôn hẹp dài, cái nhìn đầy sắc bén kiên định, thoạt nhìn vẻ ngoài trông còn trẻ trung và phong độ lắm, bảo ngoài bốn mươi nhưng giống hơn ba mươi mà thôi. Ông ta lại biết chăm sóc bản thân chu đáo, làm mình nom lạnh lùng hơn.

Tiểu Trương: “Đội trưởng Triệu, người đến rồi.”

Chu Khôn: “Hóa ra là đội trưởng đội điều tra tội phạm, tôi còn tưởng cậu chỉ là cảnh sát hình sự bình thường, đúng là tuổi trẻ tài cao.”

Dường như bệnh cảm mạo của ông ta càng nặng, giọng khàn đến mức nghe không rõ, nhưng khí chất thì vẫn y nguyên.

Triệu Liệt Húc cười ruồi, không nói gì, chỉ bảo Chu Khôn vào phòng thẩm vấn.

Chu Khôn tỏ ra bình tĩnh, sửa chiếc cà vạt rồi bước vào trong.

Triệu Liệt Húc hỏi Tiểu Trương: “Còn Trương Uẩn thì sao?”

“Em đã thông báo rồi, cô ấy bảo lát nữa sẽ đến.”

Triệu Liệt Húc gật đầu và đi vào phòng. Sắc mặt Chu Khôn vẫn như thường lệ, hai chân bắt tréo, mười ngón tay đặt trên đùi.

Triệu Liệt Húc: “Vào thời gian lúc 11:15 phút đêm qua, Nguyễn Lệ Chi đã gọi cho chú đúng không?”

Chu Khôn: “Đúng.”

“Bà ấy đã nói gì với chú?”

Chu Khôn nhìn Triệu Liệt Húc, “Cô ấy hỏi có phải tôi đang ở biệt thự Nam Sơn không. Cô ấy uống rượu, có hơi say nên muốn sang chỗ tôi tá túc một đêm.”

“Sau đó bà ấy tới tìm chú?”

“Đúng thế.”

“Lúc đó là khoảng mấy giờ, hai người đã nói những gì, và đã có chuyện gì xảy ra?”

Chu Khôn ngẫm nghĩ, “Chắc là khoảng 12:30 sáng, khi đó tôi đang tắm nên bạn gái tôi mở cửa. Lúc tôi xuống lầu thì thấy hai người có vẻ không vui. Tôi ngồi xuống trò chuyện vài câu với cô Nguyễn Lệ Chi, định bảo trợ lý đưa cô ấy về, song bỗng dưng cô ấy nhận được một cuộc điện thoại và rồi giận giữ bỏ đi.”

Triệu Liệt Húc trầm giọng: “Ý chú là rạng sáng 12:30 Nguyễn Lệ Chi đến biệt thự Nam Sơn, đến 12:45 thì nhận được cuộc gọi của Từ Hồng Minh. Sau đó bà ấy mới rời đi nên có thể thời gian tử vong là khoảng 1 giờ sáng. Nguyên nhân cái chết là bị thương ở đầu và mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Vậy làm sao bà ấy có thể rời biệt thự Nam Sơn tới một địa điểm khác trong vòng mười lăm hoặc hai mươi phút, rồi xảy ra xô xát dẫn đến bị sát hại?”

Chu Khôn cau mày, chầm chậm đáp: “Ý cậu là Nguyễn Lệ Chi đến tìm tôi, sau đó tôi giết cô ấy ư? Ngay tại biệt thự Nam Sơn? Nếu nghi ngờ, cậu có thể đến biệt thự để khám định DNA và điều tra, vì bằng chứng đáng tin cậy hơn lời nói suông. Vả lại, tôi giết cô Nguyễn Lệ Chi thì được ích lợi gì?”

Triệu Liệt Húc nhìn ông ta chằm chằm, rồi ngả người ra sau.

Ông ta là trời sinh xử sự điềm đạm như vậy sao? Xét về kinh nghiệm trên thương trường, Từ Hồng Minh đã ở trong giới kinh doanh nhiều năm, trải qua bao chuyện, nhưng khi gặp tình huống này thì vẫn luống cuống tay chân. Còn người trước mắt đây, cho dù bị cảnh sát nghi ngờ, ông ta vẫn cứ dửng dưng, không hề hoảng hốt.

Anh chợt nhớ tới giọng điệu của Chu Khôn trong bữa tiệc tối qua, rất giống.

Ban đầu hai mắt anh bị bịt chặt, không trông thấy gì, chỉ riêng giọng nói của hắn vẫn luôn quanh quẩn bên tai anh suốt bao năm qua, cách nhả chữ trong câu dừng lại ở âm cuối. Mỗi lần anh hồi tưởng lại, ký ức đó càng trở nên sâu sắc hơn.

Vụ án Nguyễn Lệ Chi xảy ra quá tình cờ, anh không tin độ trùng hợp cao như thế sẽ chỉ là ngẫu nhiên.

Triệu Liệt Húc: “Chú Chu từng ở Mỹ đúng không?”

Chu Khôn cong khóe miệng, nở nụ cười hờ hững, “Mười tuổi tôi đã được người nhận nuôi dẫn sang Mỹ, sau đó vẫn luôn định cư ở đó, thỉnh thoảng mới về nước vì một vài vụ kinh doanh.”

“Chú đã từng tới Hoài Thành mấy lần?”

“Khoảng… Năm sáu lần gì đó.”

Triệu Liệt Húc: “Ắt hẳn mấy ngày nữa chú phải về Mỹ đúng chứ?”

“Đúng, vé máy bay là ngày mai.”

“Vụ án này liên quan đến nhiều người, nên tôi nghĩ tạm thời chú sẽ không thể rời khỏi đây.”

Chu Khôn: “Đương nhiên, tôi sẵn sàng hợp tác điều tra với cảnh sát.”

Tiểu Trương gõ cửa, “Đội trưởng Triệu.”

Triệu Liệt Húc đứng dậy, “Chờ tôi một chút.”

Chu Khôn: “Được.”

Triệu Liệt Húc đi theo Tiểu Trương qua phòng kế bên, Trương Uẩn đang ngồi chờ ở đó.

Trương Uẩn nghe thấy tiếng mở cửa, tay cầm ly nước chợt run lên, cô ta ngẩng đầu nhìn. Triệu Liệt Húc vẫn là Triệu Liệt Húc, khí khái ngút trời, mặt mày nghiêm nghị. Hai con người trò chuyện ở quán ăn lúc trước giờ đây đã khác hoàn toàn.

Trước kia Trương Uẩn cảm thấy anh rất gần, nhưng giờ lại thấy rất xa.

Trông tinh thần cô ta đượm vẻ mệt mỏi, hốc hác.

Triệu Liệt Húc ngồi xuống, nói thẳng: “Tiểu Trương đã nói cho cô biết chuyện gì xảy ra rồi chứ?”

Trương Uẩn gật đầu.

“Tối qua cô luôn ở cạnh Chu Khôn đúng không?”

Trương Uẩn cụp mắt, “Vâng.”

“Lúc 11 giờ 15, Nguyễn Lệ Chi đã gọi cho Chu Khôn, sau đó có đến tìm hai người không?”

“Có đến, lúc ấy… Em với Chu Khôn đang xảy ra cãi vã nên không vui, em định xuống lầu chườm đá vào mắt thì bà ấy tới.”

“Hai người đã nói gì với nhau?”

“Bà ấy đã nói một số lời khó nghe với em.” Trương Uẩn nghẹn ngào, “Nên chúng em đã xảy ra chút tranh chấp, chưa nói được mấy câu thì Chu Khôn đã đi xuống.”

“Sau đó thì sao?”

“Bà ấy nhận được một cuộc gọi, hình như rất tức tối nên Chu Khôn bảo đưa bà ấy về, ai ngờ bà ấy đi thật.”

“Nguyễn Lệ Chi đến tìm hai người làm gì?”

Trương Uẩn cắn môi, “Tối qua anh không nhìn ra sao?”

Triệu Liệt Húc: “Đây là đồn cảnh sát, những gì được khai ở đây đều không phải điều mất mặt.”

Trương Uẩn: “Bà ấy… bà ấy muốn quyến rũ Chu Khôn. Vì chuyện này mà em và Chu Khôn mới cãi vã nên cả hai đều mong bà ấy ra về.”

Hai tay Trương Uẩn run lẩy bẩy, cụp mắt từ đầu đến cuối.

Triệu Liệt Húc nhìn cô ta mấy giây, “Tiểu Trương, cậu hỏi tiếp đi, tôi còn bận chút việc.”

“Vâng.”

Triệu Liệt Húc bước vào phòng quan sát có kính một chiều, Tưởng Bình đang ở đó.

“Đội trưởng Triệu.”

“Trần Ký sao rồi?”

“Anh Trần mới đến trung tâm khám nghiệm tử thi, điện thoại tới bảo đã có manh mối mới.”

Triệu Liệt Húc: “Cậu sửa lại tài liệu hồi chiều đi, sáu giờ sẽ có một cuộc họp.”

“Vâng.” Tưởng Bình xoay bút trong tay, “Đội trưởng Triệu, em thấy Trương Uẩn có gì đó rất bất thường, cô ta cực kì lo lắng và sợ hãi. Nếu giống như những gì bên pháp y nói, vết thương ở đầu bị va vào góc nào đó, vậy đây rất có thể là một vụ tai nạn. Nhưng nếu hung thủ có âm mưu giết người từ trước thì sao có thể cố tình để đầu bị va chạm? Thời gian tử vong và khi rời khỏi biệt thự quá ngắn, Trương Uẩn hoàn toàn có lý do xảy ra xung đột với Nguyễn Lệ Chi dẫn đến phát sinh ngoài ý muốn.”

Lời giải thích của Trương Uẩn giống hệt Chu Khôn.

Song một người thì quá bình tĩnh, còn người kia quá căng thẳng.

Đối với người mới gặp tối qua, giờ bỗng dưng hay tin cô ta chết, vậy mà chẳng ai lấy làm kinh ngạc.

Chỉ có phản ứng của Từ Hồng Minh là bình thường nhất. Còn Từ Duệ Hàng thì có bằng chứng ngoại phạm là mấy người bạn, đội ngũ giám sát và nhân viên ở KFC.

Nguyễn Lệ Chi đã ghé qua biệt thự Nam Sơn, khiến mọi nghi vấn đều đổ dồn về phía đó. Chu Khôn và Trương Uẩn từng gặp cô ta trước khi mất, nên trở thành hai nghi phạm lớn nhất.

Triệu Liệt Húc ra lệnh: “Cậu hãy cử người đến phong tỏa biệt thự Nam Sơn để phía pháp y thu thập chứng cứ. Sau đó điều thêm vài người nữa đến nhà Nguyễn Lệ Chi.”

“Vâng.” Bút trong tay Tưởng Bình rớt xuống, “Vụ này thật kỳ lạ, mặc dù hai người họ đáng ngờ nhất, nhưng móc mắt là có ý gì?”

Triệu Liệt Húc: “Điều bất ngờ này chẳng hề bất ngờ.”

Cùng một công viên, cùng một thân cây, cùng một cách chết.

Anh vẫn nhớ kẻ đó từng bảo sẽ trở lại tìm anh.

Hắn ta đã trở lại rồi ư?

Hắn muốn dùng cách này để nhắc nhở anh sao?

Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Dòng tin nhắn ngắn của Từ Duệ Hàng có nghĩa gì?

HẾT CHƯƠNG 49

___________

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.