Tưởng Bình: “Đội trưởng Triệu, nhưng Tăng Quốc Phát đã chọn chị dâu làm mục tiêu cuối cùng, nếu kẻ gọi cho Tăng Quốc Phát đã sai hắn làm chuyện này, vậy mục tiêu của hung thủ… Là chị dâu sao? Nhưng chị dâu chưa bao giờ làm những chuyện như phản bội hay vứt bỏ người khác mà, cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi.”
Triệu Liệt Húc im lặng một hồi rồi trả lời: “Thanh Hà không phải là mục tiêu của hắn, nếu hắn thật sự muốn giết cô ấy thì đã không tốn công để dựng ra một tình huống khiến chúng ta lầm tưởng rằng Tăng Quốc Phát bắt cóc Tô Cấm. Còn việc hắn nhốt Tô Cấm ở một nơi dễ tìm ra như vậy rõ ràng là cố ý cho chúng ta phát hiện ra.”
“Cũng đúng, bắt cóc con tin ở một nơi dễ tìm ra như vậy, còn để Trương Hoành đứng canh giữ ở đó nữa, nghĩ lại thấy quá ngớ ngẩn.”
“Hung thủ cố tình để lộ sơ hở để chúng ta truy vết.”
“Nhưng chị dâu có liên quan gì đến chuyện này? Sao giờ hắn lại gi3t ch3t Nguyễn Lệ Chi? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, Trần Ký vừa thở hồng hộc vừa chạy vào, vỗ vào túi tài liệu trong tay, “Kết quả mới của trung tâm khám nghiệm tử thi, có một phát hiện lớn!”
Triệu Liệt Húc mở túi tài liệu ra, trong đó có một vài giấy tờ và bức ảnh.
Anh cầm lấy tấm ảnh trên cùng.
Bức ảnh chụp tấm lưng trần của Nguyễn Lệ Chi, phần eo được phóng to lên, phía trên có một dòng chữ được ghi rất rõ ràng: Đã lâu không gặp, cậu làm tôi thất vọng quá.
Cỡ chữ to bằng móng tay cái, nét chữ rắn rỏi và ngay hàng thẳng lối.
Trần Ký: “Pháp y nói rằng những chữ này được khắc bằng một cây bút không có mực. Ngoài điều này ra, họ còn phát hiện ra trong máu của Nguyễn Lệ Chi có một lượng nhỏ chất k1ch thích, có thể cô ta từng dùng thuốc trước khi chết tầm bốn năm tiếng. Còn nữa, camera hành trình trên xe đã bị xóa sạch toàn bộ, không để lại chút dấu vết nào. Trên đường về, tôi nhận được điện thoại từ lão Cửu nên đã đến biệt thự Nam Sơn một chuyến. Lúc tiến hành kiểm tra ở đó thì không có phản ứng của máu, nhưng ở hiện trường quả thật có lưu lại dấu chân của Nguyễn Lệ Chi và dấu bánh xe.”
Tưởng Bình hừ một tiếng, “Đã lâu không gặp, cậu làm tôi thất vọng quá. Câu này có ý gì? Hung thủ đang nhắn cho ai?”
Triệu Liệt Húc vẫn im lặng, ánh mắt anh dán chặt lên bức ảnh.
Trần Ký ngẩng đầu nhìn màn hình máy chiếu, 22 năm trước, Triệu Lị Huyên, những con chữ to rõ ràng đập thẳng vào mắt anh ta.
Trần Ký hơi há hốc miệng, “Triệu… Triệu Lị Huyên? Đội trưởng Triệu, đây là…?”
Sau khi Trần Ký nói đến đây, mọi người mới nhận ra hai người có cùng họ. Chỉ là một sự trùng hợp thì sao đội trưởng lại đặc biệt quan tâm đến vụ án này như vậy?
Triệu Liệt Húc đặt bức ảnh xuống, thấp giọng nói: “Triệu Lị Huyên là chị gái ruột của tôi, vụ án này xảy ra khi tôi mới tám tuổi. Hung thủ đã bắt cóc tôi và chị, tôi bị bịt mắt nên chỉ nghe thấy quá trình phạm tội của hắn, nhưng không có được một bằng chứng cụ thể nào cả.”
Anh chỉ nghe ra giọng nói của người đàn ông kia vẫn còn rất trẻ, từ đó thể áng chừng độ tuổi của hắn.
“Vì sao hắn lại bắt cóc cậu?”
Triệu Liệt Húc: “Bởi vì không có lý do gì nên càng khó tiến hành điều tra. Sau khi hắn giết người, hắn đã vứt tôi và chị gái vào công viên. Trong suốt quá trình, hắn không hề ngược đãi gì tôi, tôi như thể một thính giả mà hắn ta mời đến để xem hắn biểu diễn.”
Trần Ký: “Thế lần này…”
Triệu Liệt Húc đẩy bức ảnh đến trước mặt họ, “Tôi nghĩ, hắn ta đang chào hỏi tôi.”
Quả thực đã lâu không gặp.
Hắn thật sự quay lại tìm anh như lời hắn nói.
Tưởng Bình: “Nói cách khác, ngay từ đầu mục tiêu thật sự của hắn không phải chị dâu, mà là đội trưởng. Hắn đang cảnh cáo đội trưởng, sau đó muốn dùng cái chết của Nguyễn Lệ Chi để ra tuyên bố chính thức rằng hắn đến tìm cậu. Vậy hắn sẽ làm gì tiếp theo? Mà mục đích của hắn là gì?”
Trong những năm qua, Triệu Liệt Húc đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng anh không thể nghĩ ra lý do mình bị bắt cóc và mục đích của tên giết người man rợ kia.
Vào mùa hè 22 năm trước, vào mỗi cuối tuần Triệu Lị Huyên đều đi luyện múa ba lê. Cố Dung dẫn anh đi đón Triệu Lị Huyên, sau đó họ cùng đi dạo một vòng, đi xa hơn nữa là đến công viên Hoài Bình. Lúc bấy giờ công viên Hoài Bình rất nổi tiếng nên khá náo nhiệt, ở đó còn có bán những món đồ chơi và cả kẹo hồ lô.
Trí nhớ của anh bây giờ đã trở nên mơ hồ, anh cũng không có nhiều kỷ niệm với Triệu Lị Huyên. Chỉ còn nhớ vụn vặt hồi đó anh và Triệu Lị Huyên thường đánh nhau ầm ĩ, chị anh hơn anh 6 tuổi, vóc dáng cả hai ngang bằng nhau. Chị anh rất thích ăn hiếp anh, cũng không phải kiểu bắt nạt mà là kiểu chọc ghẹo giữa mấy đứa con nít, tranh giành om sòm rồi hôm sau lại vui đùa như cũ.
Hôm đó, Cố Dung tình cờ gặp lại một người bạn cũ ở công viên, hai người chuyện trò được đôi ba câu thì Triệu Lị Huyên bảo muốn đi mua bóng bay và kẹo hồ lô, nên anh đi theo chị ấy. Hai người rượt nhau đến một nơi có vẻ rất xa, sau đó trước mắt anh bỗng tối sầm lại rồi không nhớ gì nữa.
Hôm đó là một ngày bình thường như bao ngày, bầu trời quang đãng, và rồi ở một nơi không ai hay biết đã xảy ra một vụ án mạng.
Nếu việc Triệu Lị Huyên bị giết là một việc ngoài ý muốn, thì sao hắn ta lại quay lại tìm anh?
Anh làm hung thủ thất vọng ư, thất vọng vì điều gì? Kẻ sát nhân kia mong muốn nhìn thấy gì ở anh? Phải chăng hắn giết Triệu Lị Huyên và để anh chứng kiến toàn bộ vì nghĩ điều đó sẽ khiến anh thay đổi? Nhưng sao lại là anh chứ?
Anh tạm thời không tài nào hiểu ra được những vấn đề này, nhưng vì hắn đã thách thức cảnh sát một cách trắng trợn nên lần này anh nhất định phải tóm được hắn.
Vì vụ án 22 năm về trước có quá ít manh mối nên không thể nào giải quyết được. Bây giờ lại có một vụ án tương tự xảy ra, chắc chắn sẽ có manh mối để tìm kiếm, cho dù hắn có tính toán tinh vi cỡ nào, nhất định vẫn sẽ có sơ hở.
Triệu Liệt Húc vừa đặt hai tay lên bàn, vừa chậm rãi phân tích: “Kẻ sát hại cô gái năm đó tầm hai mươi đến ba mươi tuổi, bây giờ phải tầm độ bốn mươi đến năm mươi lăm tuổi. Từ việc hắn xử lý thi thể và vết thương để lại có thể thấy hung thủ là một người đàn ông trung niên, phong thái điềm đạm, cẩn thận và có một thần kinh thép, thậm chí hắn còn hơi cố chấp. Hắn ta từng bị phụ nữ lạm dụng t1nh dục khi còn nhỏ hoặc khi ở tuổi vị thành viên. Nhìn vào mối quan hệ giữa hắn và Nguyễn Lệ Chi cho thấy hắn là một người có sự nghiệp thành công và vẻ ngoài sáng sủa. Đầu tiên là Triệu Lị Huyên, đến Thanh Hà, giờ là Nguyễn Lệ Chi, đều là những người thân của tôi, điều đó chứng tỏ hắn ta biết rất rõ mọi thứ quanh tôi, tôi đoán hắn chắc hẳn phải ở cạnh tôi.”
“Đội trưởng, anh có muốn phái người theo dõi anh 24/24 không?”
Triệu Liệt Húc lắc đầu, “Tạm thời hắn sẽ không làm gì đâu, đối với hắn thì đây chẳng qua chỉ là một trò chơi trong 22 năm. Hắn đã gieo một hạt giống trong quá khứ và bây giờ muốn đến xem thành quả, để hưởng thụ cần cả một quá trình. Hắn không phải đơn thuần chỉ giết người mà còn có mục đích riêng, nếu không đạt được mục đích đã đề ra thì hắn sẽ không làm gì tôi đâu.”
Anh là đối tượng gặp nguy hiểm nhất, nhưng đồng thời cũng an toàn nhất.
Điều trước mắt khiến anh lo lắng lúc này là nhỡ tên kia lại ra tay thì liệu hắn sẽ xuống tay với những người xung quanh anh hay không?
Tin nhắn mà Từ Duệ Hàng nhận được có ẩn ý gì? Mục tiêu tiếp theo của hắn là Từ Duệ Hàng ư?
Một vị cảnh sát gõ cửa bước vào và báo cáo: “Đã điều tra ra người gửi ảnh cho Từ Hồng Minh, đó là một người phụ nữ tên là Sử Hồng Mi. Theo tìm hiểu, Sử Hồng Mi và người đàn ông trong bức ảnh là người yêu của nhau. Cô ta muốn dùng tấm ảnh để đe dọa Từ Hồng Minh, còn về phía lai lịch của người gửi tin nhắn cho Từ Duệ Hàng thì vẫn chưa điều tra ra.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Tiểu Trương: “Trước đó cũng không tìm ra số điện thoại mà Tăng Quốc Phát nói đến, vì vậy gần như có thể chắc chắn rằng hung thủ đã gửi tin nhắn đó cho Từ Duệ Hàng, chắc là để thông báo tin tốt cho cậu ta biết Nguyễn Lệ Chi đã chết rồi. Nhưng dù quan hệ giữa hai mẹ con bất hòa đến đâu cũng đâu thể gọi là tin tốt chứ? Hung thủ rất hiểu Từ Duệ Hàng sao?”
Tưởng Bình: “Còn nữa, anh Trần vừa thông báo phát hiện chất k1ch thích trong máu của Nguyễn Lệ Chi, sao lại có chất k1ch thích? Xét theo dòng thời gian thì Chu Khôn và Trương Uẩn là hai người cuối cùng tiếp xúc với Nguyễn Lệ Chi. Bọn họ có mối hiềm nghi lớn nhất, hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
Tưởng Bình nhíu mày, “Hơn nữa, em thấy Chu Khôn rất phù hợp với những đặc điểm lúc nãy đội trưởng Triệu phân tích. Nhưng nghĩ lại thì thấy không thể nào, nếu ông ta thật sự là hung thủ thì đã không nói cho chúng ta biết Nguyễn Lệ Chi đã đến biệt thự Nam Sơn, việc này chẳng khác nào tự đưa mình vào diện tình nghi cả. Ông ta hoàn toàn có thể xóa sạch mọi dấu vết.”
Triệu Liệt Húc nhìn chằm chằm bức ảnh, “Chất k1ch thích đã được dùng từ bốn đến năm tiếng trước lúc chết, nếu bình thường Nguyễn Lệ Chi không có thói quen dùng các loại thuốc này thì điều đó có nghĩa bà ta đã bị chuốc thuốc. Lúc diễn ra tiệc ở nhà họ Từ thì đang ở nơi đông người, để có thể chuốc cho Nguyễn Lệ Chi uống được ly rượu có chất k1ch thích thì ắt hẳn kẻ đó phải từng tiếp xúc với cô ta. Nếu đúng thế thì cho cô ta uống thuốc k1ch thích có tác dụng gì? Về phần Chu Khôn, không thể loại trừ ông ta khỏi diện tình nghi, bốn mươi đến năm mươi, ngoại hình ưa nhìn, sự nghiệp xán lạn, tác phong điềm đạm, bình tĩnh, quả thực rất khớp với những đặc điểm đưa ra. Huống hồ ông ta cũng có mặt trong bữa tiệc tối qua.”
Hơn mười tuổi đã được đưa đến Mỹ để nhận làm con nuôi, tình cờ nay trở về nước.
Cha dượng của Thanh Hà, đối tác kinh doanh của nhà họ Từ.
Giọng điệu có vẻ khá giống, dịp về nước lần này cũng rất trùng hợp.
Triệu Liệt Húc: “Hãy đi kiểm tra lý lịch của Chu Khôn, nếu nhận nuôi thì có thể đã từng đến thăm trại trẻ mồ côi, điều tra cho rõ.”
“Rõ.”
…
Buổi chiều Trương Uẩn vội vàng rời đi bỏ ngang tiết học, Dương Thanh Hà đoán là có liên quan đến Chu Khôn.
Cô không muốn nói thêm về chuyện này nữa, đây là do Trương Uẩn tự chọn.
Sau khi tan học, Dương Thanh Hà trở về phòng ngủ. Tô Cấm cũng vừa về, cô ấy cứ ngáp liên tục rồi kêu chưa ngủ đủ giấc.
Dương Thanh Hà trêu ghẹo cô nàng, “Cậu và lớp trưởng lãng mạn gớm, đi hẹn hò ở KFC cơ đấy.”
Tô Cấm xua tay, “Không phải hẹn hò đâu, cậu ấy đột nhiên đến tìm tớ làm tớ giật cả mình luôn.”
Tô Cấm đặt cặp sách xuống, lấy phiếu ăn rồi cùng Dương Thanh Hà đi đến nhà ăn, vừa đi vừa kể: “Hôm qua tâm trạng của cậu ấy không vui, nên mới tới tìm tớ tâm sự giải khuây. Thật ra cũng không nói được gì, hai đứa cứ ngồi ì như vậy rồi thoắt cái trời đã sáng. Nói thật… Kể từ hôm tớ nằm viện đến giờ…”
“Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Cậu ấy chắc là đã nghe thấy những gì tớ nói với cậu trong bệnh viện, chắc chắn đã nghe thấy rồi. Khi cậu đi khỏi, tớ muốn nói rõ ràng mọi chuyện với nhau nhưng cậu ấy đã bảo tớ về đi. Tớ biết cậu ấy muốn cắt lời ngăn tớ nói ra, tớ nghĩ cậu ấy không thích tớ đâu. Thế nên sau đó tớ cũng không liên lạc với cậu ấy nữa.” Tô Cấm xoa đôi mắt đỏ đầy vẻ mệt mỏi, “Nhưng tối qua chỉ một cuộc gọi đã làm tớ mềm lòng, hình như cậu ấy cũng không có bạn bè giống tớ, cậu ấy muốn tìm người tâm sự, tớ cũng rất sẵn lòng lắng nghe. Nhưng hẳn là cậu ấy không thích tớ.”
Từ Duệ Hàng thích cô ấy sao?
Dương Thanh Hà không nhìn ra, phong thái của cậu ta có vẻ hao hao giống Chu Khôn, cảm giác như chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể biết được lòng dạ của người khác. Còn Triệu Liệt Húc thuộc tuýp người càng tìm hiểu càng phát hiện, tâm tư của anh không thể đoán được.
Dương Thanh Hà nhớ lại cuộc cãi vã giữa Nguyễn Lệ Chi và Từ Hồng Minh ở lầu hai. Tối qua đã xảy ra không ít mâu thuẫn trong gia đình tưởng chừng như êm ấm này, quan hệ giữa Từ Duệ Hàng và ba mẹ cậu ta cũng không được hòa hợp. Tuy cậu ta lạnh lùng và kiệt ngạo, nhưng vẫn chơi chung được với cô ấy thì cô nghĩ vị trí của Tô Cấm trong lòng cậu ta không giống những người khác.
Dương Thanh Hà: “Chắc là cậu ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý?”
Tô Cấm hơi khó hiểu, “Yêu đương mà còn cần chuẩn bị gì sao?”
“Cậu thích cậu ta như vậy, chớ vội vàng, chi bằng chờ cậu ta một thời gian nữa. Tớ thấy cậu ta không phải kiểu người gian xảo thích đi lừa con gái đâu.”
“Đương nhiên cậu ấy không phải loại người như vậy, cậu ấy cũng không thân với các bạn nữ trong lớp.”