Liệt Húc Thanh Hà

Chương 59



Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Một tuần sau, kết thúc mấy ngày nghỉ, Triệu Liệt Húc trở lại.

Lúc trước Dương Thanh Hà chỉ biết anh sẽ về nhanh thôi, nhưng không biết thời gian cụ thể, hai người cũng rất ít liên lạc với nhau.

Lúc nhận được cuộc gọi từ anh, Dương Thanh Hà đang đi dạo trong cửa hàng đồ tiêu dùng cùng Cố Dung. Trước khi đi, anh đã hoàn tất thủ tục mua nhà, cũng đã liên lạc với bên công ty lắp đặt thiết bị, cả Cố Dung và Triệu Thế Khang đều biết chuyện này.

Cố Dung còn mừng hơn bất kì ai, chọn lựa phong cách thiết kế xong thì bắt đầu kéo Dương Thanh Hà lên kế hoạch trang trí nhà cửa, mua đồ nội thất.

Cố Dung thích thú không thôi khi nhìn thấy chiếc giường trẻ con màu lam nhạt, “Chiếc giường này cả bé trai hay bé gái đều có thể dùng được, đủ chắc chắn, phòng ngủ hai làm thành phòng em bé đi, dù sao sớm muộn gì hai đứa cũng sinh con mà.”

Dương Thanh Hà chưa từng nghĩ đến chuyện xa vời như vậy, nhưng Cố Dung đã nhắc thì cô bắt đầu cân nhắc đến một loạt vấn đề lúc nuôi con, cuối cùng đưa ra kết luận. Trước mắt cô không thể chăm sóc trẻ con, hoặc nói cách khác là tạm thời cô không muốn nuôi con.

Cố Dung vẫn đang đắm chìm trong khung cảnh tương lai tươi đẹp, huyên thuyên về những dự định của bà.

Dương Thanh Hà nghe vậy cũng đồng tình, nếu tương lai là như vậy, quả thật rất hạnh phúc. Họ sẽ nhanh chóng kết hôn, có một căn hộ gần biển, mỗi người mỗi sự nghiệp của riêng mình. Mỗi ngày sẽ đi xem một phim, ăn một bữa tối dưới ánh nến. Sau này, khi cô đã hoàn thiện bản thân rồi họ sẽ có một đứa con, cuộc sống tiến lên một nấc thang, bắt đầu sang trang mới.

An ổn, bình yên, lại không thiếu phần ngọt ngào.

Cuộc gọi của Triệu Liệt Húc đã cắt ngang mơ mộng của cô, hơi thở của anh hơi gấp, giọng nói không giống bình thường.

Một câu hỏi thăm anh sao vậy của Dương Thanh Hà khiến Cố Dung lo lắng.

Đầu bên kia điện thoại, Triệu Liệt Húc đang ở trong bệnh viện băng bó vết thương, ban nãy y tá hậu đậu nên làm vết thương đau, anh kêu á một tiếng.

Dương Thanh Hà: “Anh đang ở đâu vậy?”

Triệu Liệt Húc tỏ ý không sao với y tá, lại nói với người trong điện thoại: “Anh về rồi, đang ở trong bệnh viện, lát nữa sẽ về ngay, em đang ở nhà hay ở trường?”

“Bệnh viện? Anh bị thương sao? Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không anh?”

Dương Thanh Hà nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh, cô thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp: “Em với dì đang đi dạo trong cửa hàng đồ gia dụng.”

Triệu Liệt Húc: “Ừ, vậy lát nữa anh đến thẳng đó đón mẹ và em.”

Dương Thanh Hà thấy nét mặt sốt ruột của Cố Dung, nói một tiếng với anh, sau đó đưa điện thoại qua cho bà.

Không biết Triệu Liệt Húc đã nói gì mà Cố Dung liên tục phản đối: “Ngày mai rồi đi, về rồi thì ở lại một đêm đi, cả nhà cùng ăn bữa cơm, con bị thương thế nào rồi? Lát nữa mẹ với Thanh Hà đi mua gì đó nấu món bồi bổ cho con.”

Khi hai người về đến nhà, Triệu Liệt Húc đã quay lại, giày da của anh đã được sắp ngay ngắn ở lối vào nhà.

Cố Dung hất cằm chỉ cửa phòng ngủ, ý bảo Dương Thanh Hà vào đó xem sao, có phải anh đang nghỉ ngơi trong đó hay không.

Bà còn không biết tâm tư con mình à, vừa về đã không để ý đến vết thương, còn biết đến đón bạn gái, không phải muốn thân mật thì là gì.

Cố Dung bận bịu trong phòng bếp, nhớ đến dáng vẻ của Triệu Thế Khang hai, ba mươi năm trước, hai ba con, cái nết y như nhau.

Trời sẩm tối, thời tiết âm u, nắng chiều phai nhạt mà yên lặng, anh không kéo rèm cửa sổ, mắt thường cũng có thể thấy được những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong không khí.

Anh nằm trên giường, một tay gối sau ót, mặt mũi im lìm, đang ngủ say.

Lót sau đầu anh là chú thỏ bông màu trắng cô gắp được lúc đi dạo trong siêu thị với Cố Dung hai ngày trước.

Dương Thanh Hà nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống bên giường ngắm anh, nghĩ bụng có nên đánh đánh thức anh không.

Mới mấy ngày không gặp, hình như anh đen đi đôi chút, mày kiếm mạnh mẽ, sống mũi cao thẳng, gương mặt hơi thô ráp của người đàn ông toát lên khí khái khác biệt.

Dương Thanh Hà hơi khom người xuống, ngón tay chạm lên ch0p mũi anh, người đàn ông hít thở đều đặn, không có bất kì phản ứng gì.

Cô chớp mắt, cúi đầu hôn anh, hai đôi môi vừa chạm nhau, bỗng nhiên bên hông cô bị siết chặt, cả người ngã nằm lên người anh.

Hương bạc hà mát lạnh giữa răng môi người đàn ông lập tức đầy ắp trong khoang miệng cô.

“Ưm ưm ưm —-“

Triệu Liệt Húc xoay người đè cô xuống dưới, mut cánh môi của cô, lúc nhanh lúc chậm. Mặt Dương Thanh Hà đỏ ửng, hơi thở tràn đầy mùi vị k1ch thích tố nam hấp dẫn chỉ thuộc về anh.

Hai người lõm vào giữa chiếc giường mềm mại rộng lớn, hôn nhau triền miên.

Dương Thanh Hà được anh hôn không thở nổi, khao khát muốn sống thôi thúc cô phải đấm anh, nhéo anh. Sau mấy lần cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành.

Trán kề trán, ch0p mũi chạm nhau, anh chắn ánh sáng, cơ thể cường tráng, gương mặt góc cạnh sắc nét, bên môi là nụ cười nhạt.

Dương Thanh Hà đánh một cái không nhẹ không mạnh lên bả vai anh, “Anh giả vờ ngủ.”

Triệu Liệt Húc lại mut môi cô thêm lần nữa, cô gái nhỏ mắt ngọc mày ngài, trắng trẻo mềm mại, sao có thể bỏ qua được chứ.

Anh bảo: “Không, vừa rồi ngủ thật.”

“Anh bị thương thế nào? Để em nhìn xem.”

“Vai trái bị đâm, không sâu lắm, không phải chuyện to tát gì.”

Dương Thanh Hà vén chăn lên, tiếp đó lại xắn tay áo bên trái của anh lên, cánh tay được bọc dày bởi băng gạc.

“Sao lại bị đâm?”

Triệu Liệt Húc véo mặt cô một cái, “Thủ phạm tình nghi có mang hung khí, lúc lên tay không thì bị đâm một nhát.”

Dương Thanh Hà: “Anh không đau sao, còn cười nữa, không buồn cười chút nào.”

“Không đau.”

Dương Thanh Hà đẩy anh, “Anh này, lát nữa dì vào đấy, đứng lên đi.”

Cơ thể đàn ông như sắt thép, đẩy mạnh vẫn đứng im, không nhích ra.

Lần nào cũng như vậy, thật ra thì chỉ cần anh muốn, dù thế nào cô cùng không làm lại anh.

Trêu ghẹo cô một lúc, Triệu Liệt Húc đứng dậy, vừa cười vừa sửa lại tóc tai giúp cô.

Triệu Thế Khang quanh năm thường vắng nhà, Triệu Liệt Húc thì ít khi về, một mình Cố Dung buồn tẻ, hiếm khi mâm cơm náo nhiệt như thế. Song con người khi đến tuổi nhất định đều sẽ vậy, Cố Dung càm ràm rất nhiều, từ một số chuyện vặt vãnh trong khu đến những tin tức lớn xảy ra gần đây, duy chỉ có vụ án của Nguyễn Lệ Chi là không nhắc đến.

Cố Dung: “Hôm nay mẹ và Thanh Hà đã chọn đồ nội thất xong rồi, ngày mai công ty họ sẽ đưa qua, tan làm con đến sắp xếp với Thanh Hà nhé. Bận rộn cách mấy cũng phải bớt chút thời gian, phải ăn canh nữa đó.”

Triệu Liệt Húc gắp một miệng thịt bò cho Dương Thanh Hà, giọng đầy trầm ấm và dịu dàng, “Chọn đồ nội thất trong nhà ạ? Kiểu gì vậy?”

Nói đến đây, hai mắt Dương Thanh Hà phát sáng: “Bây giờ phong cách tối giản Bắc Âu đang rất thịnh hành, em và dì đều cảm thấy giường khung thép đen vô cùng đẹp.”

“Bên dưới là chạm rỗng sao?”

“Ừm, kích thước là 1m8x2m. Sau đó còn chọn tủ, bàn trà, ghế sofa, còn đèn thì chưa kịp chọn.”

Cố Dung vào phòng bếp lấy thêm thức ăn. Triệu Liệt Húc cười ôn hòa, ăn vài miếng rồi hơi nghiêng đầu về phía Dương Thanh Hà, nói nhỏ với cô: “Chiếc giường đó chắc chắn không?”

“Dĩ nhiên là chắc chứ, thương hiệu đó là…” Nói được một nửa, Dương Thanh Hà cảm thấy trong câu của anh có ẩn ý, cô liếc anh, “Anh thay đổi rồi.”

Triệu Liệt Húc tỉnh bơ như không có gì, “Thay đổi gì thế?”

“Trước kia anh không như vậy.”

Lúc trước là một người đàng hoàng, bây giờ còn ngấm ngầm đùa giỡn lưu manh, chẳng lẽ đúng như trên mạng thường bảo, đàn ông yêu vào sẽ thay đổi sao?

Dương Thanh Hà lẩm bẩm: “Đồ lưu manh.”

Anh nhướng mày, “Nào, ăn nhiều canh chút nhá.”

Cố Dung bưng một nồi cua ra, “Mùa thu nên không béo lắm, nhưng cũng tạm được.” Bà chọn một con to nhất cho Dương Thanh Hà.

Cố Dung: “Nhà các con đã xong rồi, vậy…”

Triệu Liệt Húc lóc thịt cho cô, anh biết ý Cố Dung muốn nói là gì, đáp: “Thanh Hà còn trẻ, không cần vội, qua một thời gian ngắn nữa đi mẹ.”

Vụ án vẫn chưa có tin tức gì, anh cũng không có tâm tư lo đến những thứ khác.

Cố Dung không lên tiếng, có lẽ cũng suy nghĩ cẩn thận đến nguyên nhân trong đó: “Vậy các con cứ thương lượng với nhau đi, xong xuôi thì nói với ba mẹ. À đúng rồi, còn bên gia đình Thanh Hà, đến lúc đó có thời giản rảnh thì gặp mặt nhau nhé. Lần trước chỉ lo làm ăn, không nói chuyện nhiều với chủ tịch Chu, mà lần đó cũng không thích hợp nói chuyện này.”

Triệu Liệt Húc nhớ đến Chu Khôn và Thôi Bình, trong lòng hiểu rõ, chỉ nói: “Đến lúc đó rồi tính, mẹ, đồ ăn sắp nguội rồi, ăn trước đi ạ.”



Bữa cơm này diễn ra trong sự ấm áp, Cố Dung ăn xong lại thoải mái đến quảng trường nhảy múa, là quảng trường nhỏ dưới lầu.

Dương Thanh Hà rửa chén, có nói gì cũng không để anh rửa.

Triệu Liệt Húc đứng dựa người bên cạnh, cười nói: “Người bị thương có đãi ngộ tốt vậy sao?”

Cô gái nhỏ mang dép bông màu hồng, tóc buộc gọn phía sau, trông rất thục nữ. Mặc dù khung xương cô nhỏ, gầy gầy, vóc dáng cũng không quá cao, nhưng trời sinh có một đôi bàn tay đẹp, xương mảnh mai vô cùng.

Có lẽ không được gặp nhau mấy ngày, anh thật sự rất nhớ cô. Nhìn dáng vẻ của cô, ngắm ngón tay cô chạm lướt qua chén đũa, Triệu Liệt Húc nhớ đến sự “linh hoạt” của cô.

Dương Thanh Hà chưa nhận ra hơi thở gấp gáp của người đàn ông phía sau, cô hỏi: “Mấy ngày trước có chút chuyện xảy ra, em trai em, người anh gặp hôm đó ấy, không biết nó bị làm sao, chạy đến quán bar chơi bời, còn đập phá tiệm người ta, anh biết em đã gặp ai không?”

“Ai?”

Triệu Liệt Húc ôm lấy eo cô từ phía sau.

“Từ Duệ Hàng.”

“Ừm? Sau đó thì sao?” Anh hôn lên cổ cô.

Tiếng mut chụt làm cả người Dương Thanh Hà căng cứng, đũa gỗ trong tay rơi vào trong nước.

Hai người dán chặt vào nhau, cô có thể cảm giác được “h4m muốn” của anh rất rõ ràng.

Triệu Liệt Húc cười một tiếng khản đặc, anh lấy đũa lên giúp cô, rửa nó rồi ghé sát tai cô hỏi: “Có muốn anh không?”

Anh cất chén đũa vào trong tủ, xoay người bế cô lên rồi đi thẳng tới ghế sofa và ngồi xuống, Dương Thanh Hà ngồi trên đùi anh, hai tay ôm cổ anh.

Cố Dung không ở đây, cô cũng không cần quá biết ý nữa, cười xấu xa, “Lát nữa dì về thì không tốt đâu.”

Triệu Liệt Húc nhìn cô chăm chú, dịu dàng nồng đượm nơi đáy mắt có thể khiến lòng người say chao đảo.

Dường như Dương Thanh Hà có thể hiểu được ánh mắt của anh, cô hôn anh một cái, “Có phải mới xa nhau mấy ngày đã thấy rất nhớ em rồi không?”

Triệu Liệt Húc không phủ nhận.

Nhắc đến cũng thật kì lạ, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này. Rõ ràng chỉ xa nhau mấy ngày, cũng biết cô ở đây, nhưng trong lòng cứ lo nghĩ mãi, muốn nhanh chóng nhìn thấy cô.

Triệu Liệt Húc cởi chiếc tạp dề làm từ vải voan họa tiết gấu con của cô ra, lơ đãng hỏi: “Em là yêu tinh à?”

Dương Thanh Hà đung đưa chân, không để anh đụng chạm bậy bạ, cô tránh thì anh đuổi theo, vờn qua vờn lại, hai người ngã xuống ghế sofa.

Đang lúc ý lo4n tình m3, chợt có tiếng bước chân ngoài hành lang. Lúc còn bé, Triệu Liệt Húc nghe nhiều thành quen, biết Cố Dung về, vội ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ thì nhận ra trời mưa.

Thảo nào lại về sớm như vậy.

Dương Thanh Hà vừa đá anh vừa tìm quần áo, mới nhặt quần áo lên đã bị anh bế lên trốn vào phòng ngủ.

Rầm, cô bị anh áp lên cửa phòng ngủ.

“Suỵt —-” Triệu Liệt Húc tỏ ý bảo cô đừng lên tiếng.

Dương Thanh Hà rưng rưng nước mắt nhìn anh.

HẾT CHƯƠNG 59

___________

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.