Đây dường như là lần thân thiết nhất giữa Thôi Bình và Chu Khôn, khoảng cách rút ngắn từng chút một. Ông ta đặt bà ta lên giường một cách lịch thiệp, chăn ga mềm mại lõm xuống, cơ thể cứng đờ của Thôi Bình như ngã vào trong đám mây.
Hơi thở của Chu Khôn phả nhẹ lên mặt bà ta, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa Cologne.
Con ngươi Thôi Bình trợn tròn, ngón tay lạnh lẽo của Chu Khôn vu0t ve gò má bà ta, nụ cười lạnh lùng mà cứng ngắc.
Chu Khôn nhìn Thôi Bình, nói: “Bà Kelly cũng rất xinh đẹp. Tất nhiên, tôi đã sưu tầm được vô vàn đôi mắt đẹp với con ngươi đầy màu sắc khác nhau, như những hạt thủy tinh. Đôi mắt của bà có màu hổ phách trong veo, đôi mắt của Thanh Hà cũng là màu đó. Nhưng đàn bà mà, ngay cả nét trong sáng trong đôi mắt họ cũng đều là giả dối.”
Ông ta nói: “Tôi biết bà vô cùng sợ hãi, có điều sự sợ hãi không hiện lên trong mắt bà. Bà biết không, cái này gọi là dối trá đấy.”
Chu Khôn ngồi dậy, nhàn nhã lấy từ trong tủ ra một bộ dao, tỉ mỉ lau chùi khử độc.
“Nếu đau, bà Kelly* cứ bảo tôi nghe.”
*Chắc tên tiếng Anh của 2 người trùng nhau.
Khoảnh khắc lưỡi dao khoét vào, ông ta mỉm cười thản nhiên, khuôn mặt góc cạnh đầy vẻ thờ ơ, trong đôi mắt đen tối ánh lên sự ghê rợn và phấn khích.
8:03 tối, toàn bộ khách sạn thình lình tắt điện, nhìn từ xa tưởng như đã tan biến giữa bóng đêm, cả tòa nhà lập tức xôn xao.
Khói trắng bốc ra từ tầng cao nhất, ánh lửa lập lòe dần thắp sáng cả bầu trời đêm.
Cảnh sát trực gác bên ngoài bừng tỉnh lại, nhanh chóng lao vào khách sạn.
Chẳng bao lâu sau, xe cứu hỏa và xe cứu thương đã tới.
Căn phòng bốc cháy là nơi Chu Kỳ Hạo ở, khi cảnh sát ập vào, Chu Kỳ Hạo đã trong tình trạng hôn mê. Đường dây của khách sạn cũng được khôi phục sau hai mươi phút.
Dương Thanh Hà đã ở đồn cảnh sát hai ngày, khi nhận được tin báo, cô cùng Triệu Liệt Húc chạy ngay đến đó.
Chu Kỳ Hạo đang nằm trên cáng, được đưa lên xe cấp cứu.
Dương Thanh Hà theo sau.
Cảnh sát trực bên ngoài khách sạn báo cáo: “Đội trưởng Triệu, đội phó, đã tìm thấy thi thể của Thôi Bình trên tầng cao nhất, còn Chu Khôn thì đã biến mất.”
Dương Thanh Hà khựng lại, quay đầu đối diện với đôi mắt của Triệu Liệt Húc.
Thôi Bình chết rồi, đúng là Chu Khôn, thật sự là ông ta.
Đội phó nói: “Chẳng phải tôi bảo các cậu luôn bám theo ông ta sao? Tại sao lại để ông ta trốn thoát hả? Lẽ nào mọc cánh bay đi ư? Lập tức điều tra cho tôi! Dù lật cả cái thành phố này lên cũng phải tìm được người! Mau thông báo cho các tiểu đội, tăng cường cảnh giác trong thành phố, các phương tiện tại trạm kiểm soát phải kiểm tra từng chiếc một.”
Cảnh sát đáp: “Vâng. Chúng tôi còn phát hiện… trong phòng của Chu Khôn có hai con ngươi và một tấm thẻ. Đội trưởng Triệu, tốt nhất là anh nên xem qua.”
Xe cấp cứu bên kia chuẩn bị rời đi, Triệu Liệt Húc nói với Dương Thanh Hà: “Em đến bệnh viện với Chu Kỳ Hạo trước đi, khi nào anh giải quyết xong bên đây sẽ tới tìm em, điện thoại lúc nào cũng phải mở đấy. Tiểu Trương, mau liên lạc với bộ phận an ninh của bệnh viện để cử hai người đi theo.”
Dương Thanh Hà lên xe cấp cứu, từ từ rời khỏi khách sạn, cô nhìn Triệu Liệt Húc và những cảnh sát bước vào tòa nhà.
Bác sĩ kiểm tra cho Chu Kỳ Hạo xong, nói: “Cậu bé không có gì đáng ngại, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Dương Thanh Hà nhẹ nhàng nắm tay Chu Kỳ Hạo, ngắm nhìn khuôn mặt khôi ngô của cậu.
Hai chân cô run rẩy từ lúc nào không hay.
Quả thật là Chu Khôn, người xúi giục Tăng Quốc Phát chính là ông ta. Sát hại Nguyễn Lệ Chi và Triệu Lị Huyên cũng là ông ta. Thần kinh của Dương Thanh Hà bỗng giật giật, cô không hiểu rốt cuộc Chu Khôn làm tất cả những chuyện này vì điều gì. Giết người là để trút bỏ thù hận của ông ta, bối cảnh là trò chơi ông ta muốn, vậy cái kết của trò chơi này là gì?
Ông ta giết Dương Thủ Thành và Thôi Bình là để giúp cô ư? Nhưng giúp cô, ông ta được gì?
Còn Triệu Liệt Húc nữa, Chu Khôn muốn gì từ anh ấy?
Nếu những nạn nhân bị giết đều có điểm chung bị ruồng bỏ và ngược đãi, vậy 22 năm trước, Triệu Lị Huyên cùng lắm chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, lẽ nào giết cô ấy chỉ nhằm đẩy Triệu Liệt Húc xuống vực sâu thôi sao?
Bước tiếp theo Chu Khôn định làm gì? Sẽ lại giết người ư? Ông ta đã bị bại lộ, còn có thể giết ai chứ?
Chu Kỳ Hạo khẽ cử động ngón tay, trong lòng cô đầy nỗi xót xa.
Giết Thôi Bình nhưng lại không giết Chu Kỳ Hạo, mồi lửa này, Chu Khôn thả còn nương tay.
…
Nguyên nhân dẫn đến vụ cháy phòng của Chu Kỳ Hạo là một ngọn nến, lửa lan rộng từng chút một, đương sự không hề phát hiện ra, theo suy đoán có lẽ đã bị cho uống thuốc ngủ.
Phòng Chu Khôn đối diện với Chu Kỳ Hạo, vẫn ngăn nắp và sạch sẽ như thường lệ.
Trên chiếc bàn cạnh giường có một bộ dao, những con dao đã được rửa sạch, ga giường dính vài vết máu, có vẻ ông ta không hài lòng nên đã xếp chúng thành khối vuông đặt ngay ngắn ở góc trên bên trái của giường.
Ở bàn cà phê phòng khách có hai lọ, là hai cặp mắt bị ngâm trong formalin, trông như mấy quả bóng nhỏ màu trắng, chứng minh thủ pháp của ông ta vô cùng lưu loát và hoàn hảo.
Nữ cảnh sát từ phía sau trông thấy hai tròng mắt thì nôn ọe.
Trên lọ còn có nhãn hiệu, chính giữa là tấm thẻ màu nâu nhỏ, nét bút ngay ngắn và mạnh mẽ.
‘Đội trưởng Triệu, đừng vội, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi, đây là món quà nhỏ mà tôi tặng cho các cậu. Tôi rất tiếc nó, dẫu sao đấy cũng là hai cặp mắt đẹp, song tôi nghĩ, các cậu sẽ cần nó hơn.’
Triệu Liệt Húc đọc xong bèn đưa thẻ cho viên cảnh sát bỏ vào túi vật chứng.
Trần Ký: “Ý Chu Khôn là, ông ta thấy chúng ta thiếu chứng cứ để bắt ông ta nên cố tình đưa cho chúng ta ư?”
Trần Ký gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đầy hờ hững của ông ta khi viết những dòng chữ này.
Đội phó: “Đội trưởng Triệu, có phải hung thủ bảo sẽ sớm gặp nhau có nghĩa là ông ta sẽ chủ động tìm đến anh không?”
Triệu Liệt Húc: “Ông ta sẽ tìm tôi, nhưng phải là sau khi đã chuẩn bị kỹ càng.”
Một nơi mà họ không nghĩ đến, một nơi có ý nghĩa với Chu Khôn, một thứ có thể thu hút anh đi tìm lý do của ông ta.
Chu Khôn không thể làm việc này một mình, nhất định là có người trợ giúp.
Từ Duệ Hàng sao?
Triệu Liệt Húc hỏi: “Từ Duệ Hàng có liên lạc gì không?”
“Vẫn chưa ạ.”
Đội phó dẫn người lên sân thượng kiểm tra thi thể Thôi Bình, Triệu Liệt Húc không thể nhúng tay quá nhiều nên một mình đến bệnh viện.
Mở cửa sân thượng ra, cả nhóm đều sững sờ.
Cái phao màu trắng trôi lềnh bềnh trên mặt hồ lăn tăn, nằm trên đó là một người phụ nữ mặc váy đen, hai mắt bị khoét sâu, máu hòa vào đêm tối, tứ chi dang rộng, trên cổ có dấu vết bị dao cứa, máu từ cổ tuôn ra.
…
Ở một nơi sầm uất khác trong thành phố, tại một nhà hàng tư nhân vắng khách, Chu Khôn gọi vài món, Trương Uẩn nhìn đồ ăn, chẳng thấy ngon miệng chút nào.
Chu Khôn nhấp một ngụm hồng trà, “Em ốm đi nhiều quá, dạo này ăn không ngon à?”
Trương Uẩn nhìn điệu bộ thong dong của ông ta, lấy làm kinh ngạc. Một người chết, cô ta đã giết một người, ông ta còn móc mắt bà ta, bọn họ đã hại chết người, sao ông ta có thể lờ đi như vậy được? Như thể không có gì xảy ra. Dù ông ta biết nhìn xa trông rộng hơn người khác, thông thái nhiều lĩnh vực, nhưng điều này thật sự khó tin nổi.
Trương Uẩn dùng hai tay che mặt, lắc đầu: “Em muốn tự thú, em sẽ không khai anh ra, vốn là em giết người, có thể trốn một thời gian nhưng đâu thể trốn cả đời.”
Yêu một người không nên yêu, lỡ tay giết Nguyễn Lệ Chi, có lẽ đây chính là báo ứng.
Chu Khôn: “Thật ra cảnh sát đã nghi ngờ anh, nhưng tụi mình đã xử lý quá tốt nên họ không tìm ra chứng cứ. Nếu em đồng ý, anh muốn bọn họ vĩnh viễn không tìm ra được bằng chứng.”
“Nhưng em sắp phát điên rồi, em không chịu được nữa.”
“Cho dù là tử hình, em cũng muốn tự thú ư?”
Trương Uẩn: “Đúng vậy, dù là một phát bắn chết em, cũng tốt hơn là sống trong lo sợ.”
Chu Khôn: “Nếu em đã quyết định thì anh có thể ngăn cản gì nữa. Thôi thì thoải mái lên, ăn chút gì đó đi.”
Trương Uẩn luôn cảm thấy khó chịu khi nhìn bộ dạng điềm tĩnh của ông ta, cô nói: “Đến lúc đó cảnh sát sẽ tới tìm anh, anh đã khai man, biết làm sao đây? Anh không thấy lo chút nào sao?”
Chu Khôn mỉm cười: “Tại sao phải lo chứ?”
Trương Uẩn mờ mịt nhìn ông ta.
Chu Khôn nói: “Không ăn à? Vậy anh chở em về nhà.”
Ông ta nom có vẻ ôn hòa, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, trên đường còn kể một số chuyện dí dỏm để làm cô ta vui.
Trương Uẩn nghĩ ngày mai mình đi tự thú nên trong lòng thầm nhẹ nhõm, song cô ta cảm thấy người đàn ông bên cạnh hơi kỳ lạ.
Chu Khôn không phải dạng người nói nhiều.
Trương Uẩn ngắt lời ông ta, cô ta hỏi như lời chia tay cuối: “Anh có từng thích em không? Em muốn nghe lời nói thật.”
Một tay Chu Khôn cầm vô lăng, “Không.”
Trương Uẩn gật đầu, hít sâu một hơi, cô ta đã sớm biết những lời đường mật trước kia đều là dối trá.
Trương Uẩn: “Nhưng em thật lòng yêu anh.”
Chu Khôn cười, “Thật ư?”
“Anh không tin sao?”
Chu Khôn: “Phía trước là nhà em đúng không?”
“Vâng.”
Chu Khôn giảm tốc độ, bẻ cua vào trong.
Ông ta đột nhiên nói: “Hôm nay là một ngày tuyệt vời, có muốn nghe anh đã làm gì không?”
Trương Uẩn càng ngạc nhiên.
Ông ta đỗ xe dưới lầu rồi tắt máy, nhìn hai tay của mình, sau đó ngửi đầu ngón tay, nói một cách thâm trầm: “Trên tay vẫn vương vấn mùi máu, mùi của sự ma mị. Máu của mỗi người phụ nữ đều có vị khác nhau, hôm nay anh đã ngửi mùi máu của vợ mình, giống như em vậy, là hương thơm mát lạnh.”
“Anh đang nói gì thế?”
Ông ta khóa trái cửa xe, Trương Uẩn thót tim, “Anh mở cửa ra!”
Chu Khôn: “Em không muốn nghe sao? Em không muốn nghe chuyện về bản thân sao?”
“Anh có ý gì?”
Chu Khôn giúp Trương Uẩn cởi dây an toàn ra, nhìn cô ta dần dần trở nên tê dại: “Em không cần tự trách mình hay sợ hãi nữa, Nguyễn Lệ Chi là do em giết, nhưng anh biết đấy không phải em cố ý, có phải em thấy hôm đó có chút hưng phấn không?”
“Ông… rốt cuộc ông là ai? Tại sao tôi… Tay tôi…” Hai tay và chân Trương Uẩn bắt đầu mềm nhũn, cảm thấy khó thở như cổ họng bị bóp chặt.
Chu Khôn ghé vào tai cô ta: “Trương Uẩn, mỗi nhân vật trong trò chơi đều có số phận của mình, anh rất biết ơn em vì đã ở bên anh đến giờ phút này. Mọi chuyện vẫn diễn ra vô cùng tốt đẹp.”