Liệt Tâm

Chương 32



Đây là tên mà Diệp Ảnh lúc trước luôn gọi hắn.

Mộ Diệp lảo đảo từng bước đi về phía trước, cảm thấy hô hấp cũng ngừng lại. Hắn cho rằng tâm đã sớm hóa đá, nhưng nhìn thấy Lâu Sâm trước mặt, tâm vẫn kịch liệt nhảy lên, căn bản không cách nào khống chế.

Biết rõ không thể, nhưng lại kìm lòng không được mà nắm lấy tay Lâu Sâm vươn tới, mặc cho y đem hắn ôm vào trong lòng.

Lâu Sâm chăm chú ôm chặt thắt lưng hắn, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt hắn, sau đó cúi đầu hôn hắn.

Kịch liệt, bá đạo, triền miên… Thân thể ôm nhau thậm chí hơi có chút run run, tình cảm ôn nhu này, yêu lưu luyến say đắm, tất cả đều truyền cho nhau, không còn che giấu nữa.

Giờ này khắc này, y không còn là thiên đế vô tình cao cao tại thượng nữa, mà cũng như Mộ Diệp, là một người bình thường có thất tình lục dục.

Mộ Diệp hoàn toàn chìm đắm nhu tình, nhịn không được nóng bỏng hôn đáp lại Lâu Sâm, từ từ say mê. Thẳng đến khi mặt đất dưới chân truyền đến rung động rất nhỏ, hắn mới như là từ trong mộng giật mình tỉnh lại, lấy lại tinh thần.

Hắn mở to mắt nhìn quanh bốn phía, ánh mắt lo lắng nhìn sắc trời, bãi cỏ héo rũ, cành cây hoang vu nhìn qua một lượt, cuối cùng nhìn lại khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Lâu Sâm.

Hắn cả đời đều truy đuổi chân tình của người này.

Yêu hận day dưa nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cục cũng đến trong tay, thế nhưng… Nhưng không thể không đẩy ra.

Mộ Diệp bổng nhiên cảm thấy đáy lòng quặn đau, bất quá hắn đối với đau đớn từ lâu đã chết lặng rồi. Sau đó chỉ là đem Lâu Sâm ôm thật chặt, tại môi y hung hăng cắn một ngụm, sau đó đem y đẩy ra.

“Mộ?” Lâu Sâm như cũ có chút không thở nổi.

Ánh mắt Mộ Diệp một mảnh sáng ngời, lẳng lặng ngưng mắt nhìn y, nói: “Bệ hạ, dừng ở đây thôi.”

“Cái gì?”

“Thần phải lưu lại cấm địa này đồng sinh cộng diệt, không phải sao?

Lâu Sâm ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của hắn: “Đệ đến bây giờ vẫn một lòng muốn chết sao?”

“Bệ hạ không cho thần chết, là dự định để thần sống mà dằn vặt thần sao?” Mộ Diệp nói đến đây, tự nhiên nở nụ cười, nói, “Nể tình thần lúc trước một lòng si tình, bệ hạ hãy cho thần chết thống khoái a.”

“Đệ lẽ nào không chút nào hiểu rõ lòng ta sao?”

Lâu Sâm chậm rãi nhíu mày, từng bước một tiêu sái đến gần hắn, “Đệ cho là, ta là vì cái gì mà thu hồi một hồn một phách này sao? Ta đối với đệ…”

Mộ Diệp biết y muốn nói gì, nhưng không chút do dự cắt đứt lời y: “Thần hiểu! Thế nhưng bệ hạ có biết không, đem tâm của mình chia thành hai nửa, là loại cảm thụ gì? Dù có cùng trải qua tất cả, mặc dù có yêu say đắm sâu sắc một lần nữa, cũng đã không còn như ban đầu.”

“Ngay cả nếu hôm là ta, cũng không có thể cho đệ hồi tâm chuyển ý?”

Mộ Diệp chỉ là nhìn y mỉm cười.

Lâu Sâm dần dần lặng im, một lúc sau, lại đột nhiên nắm lấy tay Mộ Diệp, lôi kéo hắn xoay người rời khỏi cấm địa.

Mặt đất dưới chân rung động không ngừng, bắt đầu xuất hiện các vết nứt, nhưng Lâu Sâm làm như không thấy, sử dụng pháp thuật, hai người liền về tới nơi ở trước kia của Mộ Diệp.

Đây cũng là nơi bọn họ quen biết lúc ban đầu.

Bởi vì quanh năm không người ở lại, khoảng sân nho nhỏ đã sớm hoang phế, trúc bên ngoài phòng cỏ dại mọc thành bụi, trong phòng phủ đầy bụi.

Lâu Sâm thường ngày cẩm y ngọc thực, tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này. Nhưng lúc này không những đẩy cửa đi vào, mà còn tự tay thu thập. Rõ ràng là vấn đề có thể dùng pháp thuật giải quyết, y lại muốn từng chút từng chút dọn dẹp sạch sẽ, làm mọi thứ tươi mới hẳn lên, lại lấy bàn cờ đã lâu không dùng, giống như lúc trước cùng Mộ Diệp ở trong sân chơi cờ.

Mộ Diệp miễn cưỡng ngồi xuống bàn, nhưng trước sau không yên lòng. Suy nghĩ của hắn loạn thành một đoàn, căn bản không tập trung tinh thần, thẳng đến Lâu Sâm cầm lấy tay hắn thì hắn mới phát giác đã quên hạ cờ.

Mà Lâu Sâm cũng không phải là thực sự muốn chơi cờ, thẳng thắn nắm tay Mộ Diệp lên, đến bên môi hôn xuống, ôn nhu nói: “Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu có thể gặp đệ sớm hơn một chút … Nếu trước khi ta bỏ qua một hồn một phách này, mà cùng đệ gặp nhau, thì tốt nhiêu a.”

Không có lừa dối cũng không có thương tổn, từ đầu tới cuối, y đều toàn tâm toàn ý yêu hắn.

Ý niệm này trong đầu thực sự quá mức hoàn mỹ, cho nên ngay cả nghĩ Mộ Diệp cũng không dám nghĩ, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác đã muộn trăm nghìn năm.”

Lâu Sâm cố sức nắm chặt tay hắn, nhưng giọng nói càng trở nên mềm nhẹ: “Hiện tại một lần nữa bắt đầu, cũng còn kịp phải không?”

Y nói, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, thần thái nơi đáy mắt vừa quen thuộc lại xa lạ. Thần sắc này đã từng xuất hiện trong mắt Diệp Ảnh, rung động lòng người khiến nhật nguyệt tinh thần cũng ảm đạm thất sắc.

Nhưng Mộ Diệp lập tức nhớ tới vết nứt ở cấm địa.

Trụ trời biến mất không thấy, cấm địa do Lâu Sâm tự tay tạo nên đã sắp đổ nát, tiếp theo chính là toàn bộ thiên giới… hắn không có bản lĩnh tài giỏi như Lâu Sâm, giả vờ không cảm giác dưới chân truyền đến rung động.

“Bệ hạ lúc nào cũng đã học được lừa mình dối người?” Mộ Diệp nhắm chặt hai mắt, cuối cùng lạnh lùng rút tay lại, đứng dậy, quay đầu đi.

“Mộ… khụ khụ… ”

Lâu Sâm vội vã mở miệng gọi hắn, nhưng chỉ nói một chữ, thì dừng lại, che miệng kịch liệt ho khan.

Mộ Diệp đương nhiên cũng nghe qua thân thể y không tốt như trước, quả đấm trong tay nắm chặt lại buông lỏng, rốt cuộc ngừng cước bộ, xoay người nói: “Bệ hạ… ”

Lời quan tâm nói còn chưa nói ra, Lâu Sâm trước tiên lau đi vết máu nơi khóe miệng, như không có việc gì khoát tay.

“Không có việc gì, ta chẳng qua là quá gấp mà thôi. Ta thiếu chút nữa quên, hiện tại ta cũng có thất tình lục dục.” Y trầm hạ ánh mắt, tay phải chậm rãi ôm ngực, cười khổ nói: “Ta chưa bao giờ biết, nơi này một khi đã bị thương, thì ra là loại cảm giác này. Thực sự… quá đau đớm. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.