Bọn họ chưa từng ôm nhau mà ngủ thẳng đến hừng đông, sau một đêm phóng túng, đến khi tỉnh lại cũng đã là giữa trưa. Vũ Văn Liệt Tinh sắc mặt xám như tro tàn đứng dậy, nhặt lấy quần, mặc áo chemise vào, sự yếu đuối đêm qua đã không còn thấy nữa. Y ngồi trên giường nhìn nhất cử nhất động của anh, Vũ Văn Liệt Tinh mang theo vẻ mặt hận không thể chết được đối với chuyện đã làm.
– Đừng để cho tôi vào nhà, tất cả những gì tôi nói tối qua đều là nói dối, sau này nếu thấy tôi đứng trước cửa thì lập tức nói tôi cút đi.
Anh nói như nã pháo không ngừng, tất cả lời nói đều là muốn gạt bỏ sự kiện ngày hôm qua với Kí Thế Ưu.
– Đừng mà.
Kí Thế Ưu chậm rãi cất lời.
Sắc mặt Vũ Văn Liệt Tinh hết sức âm trầm, anh xoay người đối diện với y, phun ra những lời tổn thưởng y
– Ba tháng nữa tôi sẽ kết hôn, cô dâu là ai tôi không cần nói em cũng biết rồi.
Kí Thế Ưu nước mắt chứa chan mỉm cười
– Em sẽ chờ anh.
Vũ Văn Liệt Tinh cố gắng đứng thẳng, lời lẽ càng trở nên cực đoan, nhưng mà toàn thân anh một tia mềm yếu vụt lóe lên:
– Em không cần chờ tôi.
Kí Thế Ưu cười bi thương mang theo sự kiên định:
– Em sẽ chờ anh, chờ anh nói cho em biết tại sao.
Vũ Văn Liệt Tinh há miệng muốn nói, đột nhiên cửa phòng bị đạp bung. Một người phụ nữ năm mươi mấy tuổi đứng trước cửa nhìn bọn họ, Kí Thế Ưu *** ngồi trên giường, Vũ Văn Liệt Tinh quần áo xộc xệch, đêm qua bọn họ hai người làm cái gì dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu rõ ràng.
Vũ Văn Liệt Tinh vừa nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt xám tro thoáng chốc trở nên âm trầm, anh quay đầu lập tức ra tay, hung hăng giáng lên mặt Kí Thế Ưu một cái tát, mắng to:
– Mày là một thằng gay thối tha, lần sau đừng để tao nhìn thấy mày.
Cái tát rất mạnh, Kí Thế Ưu bị đánh thiếu chút nữa thì té lăn ra khỏi giường, Vũ Văn Liệt Tinh sau khi đánh xong, trên mặt liền trở nên lo lắng lại lập tức nghiến răng ngoảnh mặt đi, cường chế chính mình không nên làm ra bất kì hành động mềm lòng nào.
Bạch Trân cũng chỉ lạnh nhạt nhìn qua cảnh này, nói:
– Định diễn kịch cho ai xem, A Tinh, tại sao không nghe lời mẹ nói, anh thích tên đàn ông này. Theo nó thậm thụt như ăn trộm là sợ mẹ làm thịt nó sao?
Vũ Văn Liệt Tinh đến trước mặt bà không giống như một người đàn ông đã hai mấy gần ba mươi tuổi mà như một đứa trẻ nhỏ, anh lập tức quì xuống trước mặt bà nhận sai, nói tất cả đều là do mình quá mức hồ đồ mới có thể cùng một người đàn ông lên giường.
– Mẹ, con nhất thời hồ đồ, tối hôm qua con uống rượu, tên đồng tính chết tiệt này câu dẫn con, con say quá nên mới làm ra chuyện ngu ngốc này.
Bạch Trân vóc người nhỏ nhắn, rất đẹp, nhưng nét cười của nàng lại mang theo sự âm trầm lãnh khốc:
– Anh chỉ là nhất thời hồ đồ sao? Chẳng phải anh đã nhìn chằm chằm nó từ thời đại học, mặc kệ sự tình lớn nhỏ gì đều phải cho anh biết, nó đi làm anh liền mua lại cái công ti chẳng kiếm ra được bao nhiêu tiền kia, ngay cả phòng trọ của nó anh cũng muốn mua với giá cao gấp đôi giá thị trường để nó ở, hay cho anh còn định Kim ốc tàng kiều, mẹ thấy anh hồ đồ cũng nhất thời ghê vậy đó.
Mỗi một câu nói ra đều đại biểu bà ta đều đã sớm tra ra rõ ràng, sắc mặt Vũ Văn Liệt Tinh theo đó cũng càng ngày càng tái nhợt. Bạch Trân nhìn Kí Thế Ưu, Vũ Văn Liệt Tinh bộ dáng muốn ngăn cản nhưng lại không dám nhúc nhích.
Khóe miệng Kí Thế Ưu bị đánh sưng lên, nhìn thấy bà ta ngày một tới gần, mặc dù người rất đẹp nhưng mà Kí Thế Ưu vẫn cảm thấy không rét mà run, giống như là quái vật với cái mồm giống như chậu máu đang đứng trước mặt y, trước tiên là đùa chơi rồi sẽ đem y ra xé xác, xé nát ra thành từng mảnh vụn.
– Ánh mắt anh so với thằng cha mình kém hơn rất nhiều, cha anh ít ra cũng chọn được mặt hàng thượng đẳng cho dù đó cũng chỉ là một con cẩu tạp chủng.
Bạch Trân nói xong liền quay đầu, hình như Kí Thế Ưu căn bản không có gì đáng xem, chẳng khác nào thứ rác rưởi, cho dù đem vứt đến xó xỉnh nào đó cũng chẳng có gì phải đáng tiếc, cũng chẳng tạo nên bất kì cản trở nào.
– Mặc quần áo vô rồi đi làm, tối nay còn phải đưa con nhà người ta đi xem áo cưới, anh đừng quên chuyện này.
Bà phân phó tất cả, hết thảy giống như là gió êm biển lặng. Sau khi bà rời đi trong phòng không có lấy một tiếng động, sắc mặt Vũ Văn Liệt Tinh biến thành màu đen, anh kéo Kí Thế Ưu lại, dùng đá lạnh chườm lên vết sưng, vội mặc quần áo cho y rồi lôi lên xe, anh hoàn toàn không đưa ra bất kì lời giải thích nào, chỉ là sắc mặt đen sì, giống như là bọn họ đang phải đối mặt với chuyện sinh tử.
Kí Thế Ưu không biết anh muốn đi đâu, chỉ biết anh ra sức nhấn ga, xe chạy vùn vụt qua những con đường y không biết tên đến một nơi xa lạ, vừa đến một trung tâm vui chơi tổng hợp, Vũ Văn Liệt Tinh liền lôi tuột y vào thang máy, anh đứng trước một phòng khách sạn bấm chuông liên hồi, cánh cửa mở ra liền thấy Tiêu Trung Hòa.
– Liệt Tinh, con chịu đến gặp chúng tôi rồi sao?
Hàm ý hình như bọn họ cũng đã lén liên lạc với Vũ Văn Liệt Tinh, Vũ Văn Liệt Tinh cũng không muốn gặp bọn họ, chỉ gật đầu qua loa hỏi:
– Ba tôi đâu?
Kí Thế Ưu còn muốn kinh ngạc hơn so với Tiêu Trung Hòa:
– Ông ta không phải cha anh?
Vũ Văn Liệt Tinh trả lời:
– Không phải, ông ta là em cùng cha khác mẹ với mẹ anh, là cậu của anh, tình nhân của ông ta mới là cha anh – Vũ Văn Chung.
Kí Thế Ưu bây giờ mới biết Bob mới là cha ruột của Vũ Văn Liệt Tinh, nhưng mà sao ông ta lại như rất lạnh nhạt với Vũ Văn Liệt Tinh, tới giờ vẫn chưa thấy đi ra.
Còn nhớ lần trước ăn cơm chung, Vũ Văn Chung chỉ ăn cho có, có lẽ ông ta không có biểu hiện điều mà ông ta quan tâm, cho nên Tiêu Trung Hòa mới bực mình bởi nhìn không thấy bất kì biểu hiện nào là quan tâm đến Vũ Văn Liệt Tinh cả.
Vũ Văn Chung ngồi ở bên trong, cho dù thấy Vũ Văn Liệt Tinh đang rất hoảng hốt bối rối nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, lại thấy mặt Kí Thế Ưu sưng vù lên cho dù đã chườm nước đá nhưng vẫn không khỏi thì lập tức biết chuyện gì đã xảy ra làm cho Vũ Văn Liệt Tinh cho dù không muốn cũng phải chạy tới gặp ông.
– Con là thằng ngốc sao? Đóng kịch trước mặt A Trân, con là muốn nó nhanh chết một chút?
Giọng Vũ Văn Chung trầm thấp, liếc mắt một cái cũng đoán ra được mới rồi Vũ Văn Liệt Tinh đã làm ra chuyện gì. Kí Thế Ưu hoảng sợ nhìn quanh ba người đàn ông ở đây, Tiêu Trung Hòa cầm một cái khăn bọc đá muốn y ngồi xuống để ông ta chườm cho mặt bớt sưng, sau đó liền im lặng không hé rắng nói bất kì lời nào đứng ở một bên.
Vũ Văn Liệt Tinh vẻ mặt hoảng loạn đứng ở một chỗ khác, Vũ Văn Chung lắc đầu nói:
– Ngu, ngu xuẩn! Ít nhất cũng phải đánh nó phải đưa đi cấp cứu thì may ra A Trân mới có thể tin tưởng.
Vũ Văn Liệt Tinh rống giận:
– Đó là cách mà các người lúc trước đã làm, bây giờ còn ai làm được nữa.
– Không ai làm như vậy, vậy con đem người tới đây làm cái gì?
Ngữ khí Vũ Văn Liệt Tinh trầm trọng:
– Tôi muốn ba đưa em ấy ra nước ngoài, không bao giờ cho em ấy trở lại Đài Loan nữa.
– Vậy con ngay từ lúc đầu không trêu chọc nó thì giờ đã chẳng có việc gì rồi, mẹ con là loại người như thế nào con còn không biết hay sao?
Ý tứ chỉ trích của Vũ Văn Chung lan tràn nồng nặc.
Vũ Văn Liệt Tinh trả lời đầy mỉa mai:
– Vậy ba lúc đầu tại sao vẫn dây dưa với cậu, bà ta lúc trước đối phó với ông ta như thế nào chẳng lẽ trong lòng ba không để ý sao?
Vũ Văn Chung trong chốc lát nói không thành lời, Tiêu Trung Hòa giảng hòa nói:
– Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Liệt Tinh, con cũng nói rõ ràng chút để còn tìm cách giải quyết.
Giọng nói Tiêu Trung Hòa dịu dàng làm cho Vũ Văn Liệt Tinh rốt cuộc nhẹ giọng nói:
– Tôi muốn hai người đưa em ấy rời khỏi đây, vĩnh viễn không quay lại Đài Loan nữa.
– Vô dụng thôi, cô ấy là con của Bạch Hổ, mặc dù nhiều năm qua không có làm những chuyện khuất tất nhưng cô ta có thế lực riêng, chỉ cần một cú điện thoại, ai có thể thoát đi?
Vũ Văn Chung gạt phăng, Vũ Văn Liệt Tinh không tin nói:
– Nhưng mà cậu ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng không có việc gì.
– Không có việc gì là bởi vì cha đây đã chặt đứt một chân cam đoan, hơn nữa còn đem tất cả thế lực trong Bạch Hổ giao cho cô ta, hơn nữa cô ta lăng ngược Tiêu Trung Hòa cũng đã tạm hài lòng rồi, cô ta không tin cha sẽ muốn một người chỉ còn thoi thóp. Hơn nữa cô ta ép Trung Hòa phải đổi sang họ mẹ, đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Bạch gia, cha với Trung hòa mất đi tất cả mới có thể cùng một chỗ như hôm nay.
Vũ Văn Liệt Tinh đấm mạnh vào tường, Kí Thế Ưu càng nghe càng kì quái, y muốn mở miệng, Tiêu Trung Hòa nhìn y lắc đầu. Ông ta đi đến bên Vũ Văn Liệt Tinh, vòng tay ôm lấy hai vai anh.
Vũ Văn Liệt Tinh chật vật nói nhỏ
– Bây giờ phải làm cái gì đây? Tôi không biết phải làm cái gì bây giờ? Tất cả đều là tôi sai, tôi tại sao lại làm mọi chuyện ra như thế này…
– Không có việc gì đâu, cha con chỉ định hù dọa một chút thôi, mẹ con mấy năm qua tính tình cũng ôn hòa nhiều rồi, tôi thấy bà rất thương con, nhất định sẽ không để con phải thương tâm đâu.
– Cô ta càng quan tâm Liệt Tinh thì đứa nhỏ kia càng không sống được, chính nó trong lòng cũng biết cho nên mới sống chết đem người kia tới chỗ này xem có hay không còn một con đường sống. Đừng xem Liệt Tinh như con nít ba tuổi mà lừa gạt, cũng đừng coi thường những thủ đoạn ác độc của A Trân, mạng sống của tôi cô ta còn xem chẳng ra gì, cô ta còn đem em hành hạ sống không được chết không xong, Liệt Tinh là do một tay cô ta nuôi lớn, cô ta rất kì vọng vào nó, đứa nhỏ kia sống không được rồi.
Vũ Văn Chung một bên lạnh nhạt nói, Tiêu Trung Hòa trừng mắt liếc ông một cái, muốn ông nói ít một chút.
Ba người bọn họ lại tiếp tục bàn bạc, cuối cùng y ngay cả Vũ Văn Liệt Tinh cũng không gặp lại, Tiêu Trung Hòa đã đến nhà y lấy hộ chiếu, muốn đưa y ra nước ngoài.
Y trong lòng muốn cự tuyệt, Tiêu Trung Hòa thế nhưng lại lắc đầu:
– Chị A Trân rất hiếu thắng, chị ấy kế thừa tất cả suy nghĩ của mẹ, nếu không thể thắng thì chính là kẻ bại trận cho nên chị ta không cho phép bị thất bại. Lúc trước tôi và Bob cùng một chỗ phải nếm không biết bao nhiêu kinh nghiệm xương máu.
Tiêu Trung Hòa nói không nhiều lắm, nhưng mà trong lời nói Kí Thế Ưu dần dần biết được lo lắng của bọn họ. Ông ngoại của Vũ Văn Liệt Tinh vốn là trùm xã hội đen rất nổi danh, ông ta muốn Vũ Văn Chung làm con rể, Vũ Văn Chung cự tuyệt không được, sau đó lại bị phát hiện ông với Tiêu Trung Hòa yêu nhau, Tiêu Trung Hòa phải ăn rất nhiều đau khổ, suýt chút phát điên, cuối cùng Vũ Văn Chung phải giao ra tất cả thế lực trong tay, chặt đứt một chân mới có thể mang Tiêu Trung Hòa tha hương.
– Việc này thật sự rất khó nói, nhưng mà cậu có thể theo chúng tôi được hay không thì phải xem chị A Trân có để cho cậu ra nước ngoài hay không, phải cắt đứt tất cả liên lạc với Liệt Tinh may ra mới có thể để cho cậu một con đường sống.
Tiêu Trung Hòa nói ra lo lắng trong lòng ông ta, hoàn toàn không giống khi ông ta đối với Vũ Văn Liệt Tinh nói ra thật nhẹ nhàng, có thể thấy được ông ta chủ yếu là muốn an ủi Vũ Văn Liệt Tinh, những gì Vũ Văn Chung nói mới là sự thật.
Mà từ ngày đó y cũng không gặp lại Vũ Văn Liệt Tinh, Tiêu Trung Hòa an ủi y, nói Vũ Văn Liệt Tinh là thật sự yêu y mới có thể không liên lạc với ý, nếu có duyên với nhau, bọn họ nhất định một ngày nào đó cũng sẽ có thể bên cạnh nhau.
Đó là duyên phận của hai người, liên tiếp chặt đứt rồi nối lại, cứ dây dưa như thế một lần lại một lần bẻ gãy rồi hàn gắn chẳng biết đã bao nhiêu lần.
Lúc này đây còn có thể quay lại lần nữa hay không? Hay là vĩnh viễn cắt đứt ở đây?
—
Hai tháng sau,
Vũ Văn Liệt Tinh nhận được một cú điện thoại quốc tế, sau khi nhận được điện thoại đến hơn năm phút trôi qua trong đầu anh chỉ toàn là trống rỗng, tay anh đấm nát cả vách tường, lao về nhà nhào đến chỗ Bạch Trân gầm rú, anh điên loạn rít gào:
– Tôi đã nói với mẹ tôi sẽ không bao giờ liên lạc với em ấy, tôi sẽ kết hôn, tại sao em ấy lại bị tai nạn xe mà chết? Tôi cái gì cũng làm theo ý của mẹ, tại sao mẹ không cho em ấy một con đường sống, mẹ muốn giết người ta vậy chẳng thà giết tôi đi, mọi chuyện không liên quan đến em ấy, là tôi ép buộc người ta lên giường với tôi, cũng ta tôi câu dẫn người ta, em ấy cái gì cũng chưa từng làm, là tôi cưỡng bức em ấy phải ở bên cạnh tôi.
Bạch Trân vẻ mặt lạnh nhạt, hình như xem anh giống như con nít ranh không hiểu chuyện đang ăn vạ.
– Mẹ không biết anh đang nói cái gì, thằng đàn ông hèn hạ kia chết ở nước ngoài thì liên quan gì đến chuyện nhà chúng ta, anh có cần giống như chó điên mà kêu gào với mẹ như vậy không?
– Em ấy không phải là thằng đàn ông hèn hạ, em ấy là Kí Thế Ưu.
Vũ Văn Liệt Tinh gào lên.
– Nó tên là gì cũng chả sao, bởi vì nó chết rồi, cái đứa phá hoại cuộc đời anh đã chết rồi, anh cũng trở về làm người bình thường đi.
– Bình thường? Cái gì gọi là bình thường? Chỉ vì tôi yêu Kí Thế Ưu cho nên tôi trở thành bất thường sao?
Không còn bất kì thuần phục nào như trước kia, Vũ Văn Liệt Tinh vì Kí Thế Ưu nhẫn nại nhiều năm như vậy cũng không phải muốn đổi lại kết cục tan nát này.
– Anh nói anh làm theo ý của mẹ, anh nói anh sẽ kết hôn, nhưng mà anh không an phận, ngay cả con gái nhà người ta cũng biết mà rất không vừa lòng, mặc dù tập đoàn chúng ta không thiếu tiền, nhưng mà có hậu phương hùng hậu làm chỗ dựa cũng là chuyện tốt, anh sau này nên biết mẹ làm gì cũng là vì muốn tốt cho anh.
– Tôi không nên làm như vậy, tôi muốn Kí Thế Ưu trở về, nếu sớm biết rằng kết cục sẽ như hôm nay, tôi dù phải tự sát ngay từ thời đại học cũng không muốn làm hại đến em ấy.
Vũ Văn Liệt Tinh vừa thống khổ lại vừa tự trách, nếu sớm biết như thế, anh ngay từ đầu nhất định sẽ không làm ra những chuyện này, tại sao chính mình không thể khống chế được để làm ảnh hưởng đến Kí Thế Ưu. Mỗi năm trôi qua chỉ cần vừa nhìn thấy y trái tim lại càng hoản loạn, cảm tình cũng càng điên cuồng, càng dặn chính mình phải nhẫn nại, lại càng không thể buông tay với Kí Thế Ưu.
Anh lại lần nữa dây dưa với Kí Thế Ưu, ngay cả khi Kí Thế Ưu muốn đi Canada làm việc anh muốn muốn đem y giữ lại, hết thảy đều là tội của mình, là anh gây ra cục diện ngày hôm nay cho Kí Thế Ưu.
Người nói gì cũng phải kiêng kị, nghe anh đem chuyện chết sống phun ra ngoài miệng, Bạch Trân nổi giận nói:
– Anh đang nói cái gì mà chết sống ở đây, chỉ vì một đứa hạ tiện liền khiến cho chính mình chẳng khác gì xác chết chưa chôn, anh rốt cuộc có biết xấu hổ hay không! Cũng chính là anh kế thừa gen xấu của thằng cha mình, mới có thể vì một thằng đàn ông mà thần hồn điên đảo đến tình trạng khó coi như vậy.
– Cha năm đó chọn cậu, chính là bởi vì mẹ trong mắt chỉ có thắng thua thành bại, không có tình yêu. Mẹ căn bản chưa từng yêu bất kì người nào, mẹ như thế nào có thể biết được tâm tình của người đang yêu? Bởi vì như vậy cha mới yêu cậu, đối với mẹ mà nói tất cả chỉ có hôn nhân vụ lợi, kết hôn với mẹ cho dù chỉ là một con chó nhưng nếu có thể làm cho mẹ đạt được mục đích thì mẹ cũng sẽ đồng ý, mẹ căn bản là không có yêu bất kì ai, lòng của mẹ cũng giống như là hố đen, cái gì cũng không có…
Trong nháy mắt, tiếng nói lanh lảnh vang lên trong phòng, Bạch Trân hung hăng giáng xuống anh một bạt tai, cắt đứt những lời trên miệng anh, hai đấm bà phát run, mắt trợn tròn. Vũ Văn Liệt Tinh vì một kẻ hạ tiện mà dám nói với bà những lời như vậy ra khỏi miệng, lại còn ngỗ ngược đối nghịch bà:
– Anh tốt nhân nên biết chính mình đang nói cái gì.
Vũ Văn Liệt Tinh xóa đi vết máu bên miệng, anh cái gì cũng thông suốt rồi. Cái tát tàn nhẫn này, Bạch Trân chưa bao giờ đối với anh động thủ chân tay, cái tát này đánh rớt tất cả nhẫn nại của anh.
– Tôi biết tôi đang nói cái gì. Mẹ không thương ba, không thương tôi, mẹ chỉ yêu bản thân mình, mẹ theo một người căn bản không yêu mẹ, mẹ lại sinh con với người đàn ông mà mình không yêu, đều chỉ là vì củng cố địa vị của mẹ, bởi vì mẹ biết ông ngoại là người cố chấp, trong mắt ông chỉ có con trai mới là huyết thống của mình, mới có thể kể thừa sự nghiệp.
Bạch Trân dù sao cũng đã trải qua sóng to gió lớn, sắc mặt trắng bệch lập tức khôi phục tỉnh táo, bà khinh miệt nói:
– Tùy anh muốn nói thế nào, nhưng mà anh rõ ràng một chút, mặc dù anh bây giờ cảm thấy khổ sở, qua tuần sau anh sẽ thấy tốt hơn rất nhiều, qua một năm anh cái gì cũng quên đi, anh liền cảm thấy Kí Thế Ưu cũng chả là cái gì.
– Mẹ định tự thuyết phục mình như vậy sao?
Vũ Văn Liệt Tinh phẫn hận hỏi
Thanh âm Bạch Trâm ôn nhu nhưng lại âm tàn:
– Không sai, là mẹ nói với chính mình như vậy, cho nên mới có được tất cả những gì mẹ muốn. Bà ngoại anh nói không sai, quan trọng là kết quả cuối cùng chứ chẳng phải là quá trình sẽ diễn ra như thế nào, Vũ Văn Chung tính ra cũng đáng mặt đàn ông, mặc dù anh ta và Tiêu Trung Hòa cùng một chỗ làm mẹ mất hết mặt mũi, nhưng mà ít nhất anh ta cũng biết điều không để cho mẹ phải thấy anh ta một lần nữa.
– Các người điên hết rồi!
– Chờ tới lúc anh quên hết thảy sẽ cảm giác được cái gì cũng đáng giá.
Tâm người thì phải sắt đá, đó là bài học kinh nghiệm được rút ra.
Vũ Văn Liệt Tinh buồn nôn đẩy cửa đi ra ngoài, anh chạy đến căn phòng Kí Thế Ưu từng thuê, nằm lên chiếc giường mà Kí Thế Ưu từng nằm qua. Khóc, hận, tự trách, nhưng làm thế nào cũng không thể mang Kí Thế Ưu quay trở về.
Oán hận chính mình không có cách nào bảo vệ Kí Thế Ưu, cũng tự trách mình làm cho Kí Thế Ưu xảy ra chuyện, ngày hôm sau anh liền đi sang Mĩ xử lí tang sự cho Kí Thế Ưu, chung qui cảm giác được hết thảy đều là hư vô, giống như đang nằm trong ác mộng.
Mất đi Kí Thế Ưu, anh không còn như người đang sống nữa, không còn biết cái gì là vui sướng, hân hoan, vui vẻ, anh đánh mất đi điều trọng yếu nhất để có thể sinh tồn rồi, mà tất cả đều không thể vãn hồi.