Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 2 - Chương 12: Sát thủ cấp C



Hắc vụ chẳng những che mất tầm mắt của Liễu Bích, hơn nữa trong đó còn mang theo một ma lực táp thẳng vào Liễu Bích làm nàng choáng đầu hoa mắt.

Nàng ngay lập tức bế khí. Ngay lúc này dường như có một sợi dây đang trói nàng lại, hình như có cả lôi điện, làm cho Liễu Bích không thể tự chủ được mà ngất đi.

Cái này mới đúng là thực lực chênh lệch, Liễu Bích ngay cả thủ cũng không có cơ hội. Sát thủ dám tiến vào Huyền Vũ Đảo hành hung khẳng định phải vượt xa các pháp sĩ cấp ba như mình.

Lúc Liễu Bích tỉnh dậy thì đã thấy nàng và Tony đang bị giam trong một gian tiểu mộc ốc, nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ có bóng đêm và biển rộng vây kín xung quanh.

Bọn họ đã bị đưa ra ngoài Huyền Vũ Đảo và đang ở trên một con thuyền.

Trên vách tường tiểu mộc ốc có vài món dụng cụ hàng hải làm bằng gỗ chuyên cứu sinh, trên mặt đất ẩm ướt còn có một ít vật dụng kì lạ. Liễu Bích và Tony lúc này bị giam trong một cái lồng bằng sắt, nhìn song sắt có tia lóng lánh nhàn nhạt màu trắng là biết lồng sắt này không phải vật bình thường.

Nhưng Liễu Bích liếc mắt nhìn sang cái khóa của lồng sắt thì nàng đột nhiên nở nụ cười. Cái khóa này bình thường mọi người có lẽ nhìn không ra có vấn đề gì, nhưng nàng liếc mắt nhìn đến là biết cái khóa này không hề bị khóa lại, dùng sức một chút là có thể mở ra.

Quái lạ, người nào lại ngu đến mức áp giải tù phạm lại không khóa cửa nhỉ?

Liễu Bích nghĩ một lúc rồi quyết định không nên coi thường mà vọng động – nói không chừng đây lại là một cái bẫy khác, hơn nữa bên cạnh nàng lúc này còn có Tony.

“Uy, bạn tỉnh lại rồi hả?” Liễu Bích sau khi xác nhận tứ hoa và các bảo bối khác đều ở trên người – đã đẩy Tony dậy.

Tony lúc này vẫn còn hôn mê, Liễu Bích lay lay ngực hắn một lúc cuối cùng cũng khiến hắn tỉnh dậy. Hắn lắc lắc đầu của mình cho tỉnh hẳn rồi nhìn xung quanh, đã thấy tình cảnh lúc này của mình liền cả kinh kêu lên: “Đây là nơi nào? Ngươi là ai?”

Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua Liễu Bích: “Ta nhớ rồi, ngươi cũng là một tân học sinh tham gia huấn luyện, chính là cái ả cứ chạy theo sau ta.”

Liễu Bích gật đầu cười khổ nói: “Đúng vậy, ta đi theo ngươi nên kết quả của việc này là tiến vào pháp trận của sát thủ.”

“Pháp trận? Ngươi bị ta làm liên lụy ư?”

Phản ứng của Tony rất nhanh, chỉ dựa vào một câu nói thôi đã đoán ra đại khái chân tướng, hắn xin lỗi nói: “Thành thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến bạn!”

Nghĩ lại tới tình hình khảo thí lúc đó hắn càng cúi đầu nói: “Xin lỗi, ta nhớ lúc đó bạn hoàn toàn có thể vượt qua ta, nhưng bạn lại lo lắng ta liều mạng, thân thể không chịu được nên vẫn chạy ở phía sau.”

Nói xong Tony cũng hơi có chút hoảng hốt khi nhìn lồng sắt xung quanh. Sau một hồi nhìn ngang nhìn dọc, hắn ngồi bệt ra ở một góc: “Xem ra chúng ta chết rồi. Xin lỗi, ta chỉ là một tên phế vật chết cũng không sao, chỉ là liên lụy đến bạn…”

Liễu Bích cười cười, nàng mặc dù cũng lo lắng tình cảnh chính mình nhưng nàng cũng hiểu được một đạo lý, thân ở hiểm địa thì khẩn trương và sợ hãi cũng đều là vô dụng.

Nàng ngồi xuống cạnh Tony, cười nói: “Bạn là phế vật ư? Vì sao lại nói mình là phế vật?”

Tony cũng không biết Liễu Bích có biết hắn, ngược lại hắn vừa thuật lại thân thế của mình vừa suy nghĩ, bạn học này bị mình làm liên lụy rơi vào chung một chỗ, vì vậy mình không thể để cho nàng chết mà không minh bạch được.

“Phế vật? Ha ha!” Liễu Bích nghe Tony nói xong chuyện lúc xưa của hắn thì cười rộ lên.

“Có gì mà buồn cười chứ?” Tony trong lòng tức giận. Chính mình là phế vật, đúng vậy, là phế vật nên bị cười nhạo! Ai, tính ra nàng cũng vì mình mà bị liên lụy mất mạnh, muốn cười thì cứ cười đi.

“Đừng hiểu lầm, ta là nhớ tới một chuyện cũng thú vị không kém. Không lâu trước đây ta cũng bị người khác gọi là phế vật, hơn nữa ta còn có một biệt danh khác – sự sỉ nhục của gia tộc St. Michael!”

“Bạn là Mercury?” Tony ngước mạnh đầu lên, nắm tay Liễu Bích vui vẻ nói.

“Ta nghe các vị sư phụ học viện nhắc tới bạn, ta cũng định sau khi kết thúc cường hóa huấn luyện sẽ đi tìm bạn, không ngờ… Bạn có thể nói cho ta biết vị cường giả kia đã làm gì mà biến bạn trở thành Thiên Sứ Song Thân được?” Vừa nói xong Tony đột nhiên bỏ tay ra, đau khổ nói: “Vô dụng thôi, chúng ta đều phải chết ở đây mất.”

“Đúng vậy, không thể tưởng được chúng ta hai người phế vật sẽ chết cùng một chỗ. Dù sao cũng sắp chết rồi, ta cũng nói hết cho bạn vì sao ta lại biến thành Thiên Sứ Song Thân.”

Liễu Bích trịnh trọng nói lại cho hắn nghe câu chuyện mà Liễu Bích đã bịa ra một lần nữa, rồi nói: “Chết cùng một chỗ âu cũng là duyên phận, ngươi không cần áy náy. Bất quá, cái làm cho ta không hiểu là vì sao tên sát thủ đó lại tập trung lên ngươi? Dù sao ngươi cũng là cháu của Kỳ Hùng Vương cơ mà!”

Tony do dự một lúc rồi quyết định nói. Được rồi, mặc dù ông nội đã dặn dò mình không thể nói lung tung, nhưng Mercury vì mình liên lụy phải chết, chính mình không thể làm cho nàng chết mà không minh bạch được.

“Bởi vì… bởi vì ta là cháu của Kỳ Hùng Vương!” Tony có vài phần căm phẫn nói: “Bởi vì ta là người kế thừa duy nhất của ông nội cho nên có người không thể để ta sống sót, càng không nghĩ làm cho ta biến thành thiên tài!”

Hắn nhìn trời cao ngoài cửa sổ, lộ vẻ sầu thảm nói: “Trước kia ta là phế vật nên rất nhiều người tự nhiên không để ta trong mắt, nhưng lúc này khi nhận được tin tức từ phía ông, ông nói chỉ cần ta đi tới Học viện Đấu Pháp thì sẽ có cơ hội thay đổi thiên phú.”

Đấu thần thế giới liệu có thật sự tồn tại cái gì đó có thể thay đổi thiên phú chăng? Liễu Bích trong lòng rùng mình, đây là dạng bảo bối gì đây?

Tony tiếp tục nói: “Có những người không muốn thấy ta biến thành thiên tài vì vậy sẽ có người không muốn cho ta ở lại trong học viện Đấu Pháp này, nên ta… Xin lỗi, đã làm liên lụy bạn.”

“Bạn không cần phải xin lỗi về việc này. Nhưng bạn là cháu của Kỳ Hùng Vương điện hạ, bên người sao lại…”

“Không có thủ hộ đấu thần phải không?” Tony cười khổ nói: “Từ nhỏ tới lớn ta đều bị người khác nói sau lưng là phế vật, lần cường hóa huấn luyện hạn chế đấu khí này là lần đầu tiên cũng là cơ hội duy nhất của ta, mà thủ hộ đấu thần thì sợ ta chịu khổ không muốn cho ta tham gia, cho nên…”

Nụ cười Tony càng thêm khổ. “Cho nên ta dọa chết bức hắn phải ở lại túc xá không cho đến, canh không cho chiếu cố ta lúc đang huấn luyện.”

“Rắm thối!” Tên tiểu tử này quả thật rất quật cường, lại dám sử dụng cái chết để uy hiếp thủ hộ đấu thần, thật làm cho ta cảm thấy cảm mến hắn.

Bất quá hắn rất đáng được đồng tình. Một người mà mỗi ngày bị người khác gọi là phế vật, nếu có cơ hội việc đầu tiên mà nàng nghĩ chính là phải chứng minh chính mình, vì thế cũng có thể hiểu tại sao Tony lại làm như vậy.

Liễu Bích cầm tay Tony: “Ta trước khi gặp tao ngộ cũng giống như ngươi vậy, nên ta hiểu được hành vi của ngươi. Ha, ngươi biết không? Kể cả cha ta và mọi người trong gia tộc đều không thích ta, kết quả ta bị cha trục xuất khỏi gia môn.”

Tony trong lòng cảm thấy ấm áp. Hai người có cùng ngôn ngữ, tao ngộ giống nhau, vì vậy rất dễ dàng cùng nói chuyện. Hắn cũng liếc mắt nhìn ra ngoài bầu trời đêm, sau đó cười tang thương rồi thản nhiên nói: “Ta xem ra còn hạnh phúc hơn ngươi, ít nhất ông nội cũng… Hey, không đúng!”

Hắn đột nhiên đứng lên nhìn lại hướng cửa sổ.

“Mercury ngươi xem!” Tony đột nhiên chỉ ngón tay ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, vội la lên: “Từ lúc bắt đầu, cảnh sắc ngoài cửa sổ tịnh không có thay đổi! Con thuyền chúng ta đang đứng căn bản là không có di động, cái này không có khả năng a. Nơi này dù sao vẫn là hải vực của đấu thần, sát thủ không có lý nào cứ để chúng ta đứng yên tại chỗ như vậy.”

Liễu Bích nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, bóng đêm của biển làm cho hắn không nhìn ra biến hóa gì.

“Bạn chắc chắn chứ?”

Tony lập tức gật đầu: “Không sai được, ta tuy không thể tu luyện đấu khí nhưng thường ngày có học qua rất nhiều thuật chiêm tinh. Ta có thể khẳng định, con thuyền này chiếu theo tinh đồ bên ngoài không có tí biến hóa nào, nó vẫn ở tại phụ cận Huyền Vũ Đảo, vẫn không có di động.”

Liễu Bích nhíu mày, ‘Thuyền không có di động, có khóa mà không khóa, sao có sự việc phi lý như vậy nhỉ?’

Nghĩ xong, nàng hô: “Có ai không? chúng ta đói quá!”

Không ai trả lời.

Liễu Bích lại hô to tiếp vài tiếng, nhưng vẫn không có ai trả lời, cuối cùng nàng thậm chí dùng ngôn ngữ cực kỳ ác độc để thóa mạ sát thủ, nhưng là xung quanh ngoại trừ âm thanh hải triều ra không có thanh âm gì khác.

“Thật là quái lạ! Chẳng lẽ không có ai? Vậy này cái lồng sắt này là ai đã khóa đây?”

Tony kinh ngạc không thôi, hắn lay lay cái lồng sắt bên ngoài rồi quay đầu, vui vẻ nói: “Mercury, cái khóa này không có khóa a!”

“Để ta xem!” Mặc dù Liễu Bích đã biết sự việc cái khóa, nhưng nàng cũng giả như không nhìn thấy: “Thật sự là không có khóa, sao lại thế này nhỉ?”

“…Mặc kệ đi, ta ra ngoài xem!” Tony mở khóa rồi đi ra ngoài lồng sắt, Liễu Bích cũng không có ngăn cản hắn.

Tony nhẹ nhàng dùng tay mở cửa lồng sắt rồi bước tới một căn phòng. Cửa phòng này cũng không có khóa, hắn nhẹ nhàng mở ra một chút khe hở, hướng ra phía ngoài nhìn.

Thánh thần thiên địa ơi!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.